Chương 3
Hoa Tulip
04/05/2023
Phương Anh vừa bước chân vào lớp đã nhìn thấy An Hạ liền không khỏi bất ngờ, rồi lại giật mình hướng mắt về phía đồng hồ treo tường, thấy bây giờ mới có 7h45 liền thở phào trong lòng. Được một hôm bạn đi sớm mà tưởng mình muộn học cơ.
" sao nay đi sớm thế mày?"
" không hiểu sao tao dậy trước cả báo thức, tỉnh ngủ lên đi học luôn. Mà cũng nhờ thế tao mới gặp may mắn!"
An Hạ vừa nói vừa vui vẻ cười tủm tỉm, trông yêu đời đến độ khiến Phương Anh phải thắc mắc ra mặt.
" sao sao, có chuyện gì kể tao nghe với!"
" không có gì đâu, chẳng qua hôm nay đi sớm nên thấy được cảnh tượng rất đẹp thôi!"
Nó hơi nheo mắt, hình ảnh Trịnh Nhật Long Vũ mỉm cười khi nói chuyện với nó từ từ được chiếu lại trong đầu. Khuôn miệng không nhịn được mà cong lên.
Xin tuyên bố, Ngô Trần An Hạ hôm nay là người hạnh phúc nhất lớp 9A7 nhé.
" eo ê, trông mặt phởn thế mà bảo không có gì, kể tao nghe đi mày!"
" không có gì thật mà..."
Phương Anh còn lâu mới tin, Không có gì tức là có gì đó. Chỉ là có gặng hỏi bao lâu mà vẫn chẳng tra ra được điều gì từ An Hạ nên đành phất cờ trắng bỏ cuộc.
Nó nhìn bạn mình hậm hực ngồi vào chỗ, liền thở dài một hơi. Xin lỗi đồng chí, anh cũng là bất đắc dĩ nên mới phải giấu chú thôi.
Không phải nó không tin tưởng Phương Anh, mà là đến cả bản thân nó còn không tin được ây. Thành ra lúc nào An Hạ cũng phải giấu kĩ cảm xúc của mình, trong tâm có thể phát rồ nhưng ngoài mặt nhất định phải trông thật bình thản.
Phải nhắc lại rằng An Hạ đặc biệt tự ti về ngoại hình của mình. Gương mặt tầm thường không có gì nổi bật. Đôi mắt một mí khiến cho lông mi của nó trở nên vô hình, lắm lúc soi gương còn tưởng rụng hết rồi cơ. Nước da không được trắng trẻo hồng hào mà lại ngăm nâu. Chiều cao cũng chỉ ở trung bình, 1m60 tròn không thấp cũng chẳng cao. Nói chung là so với mấy bạn nữ cùng tuổi thì kém sắc hơn hẳn.
Không được xinh đẹp nên sợ rằng nếu ai biết được nó thích Long Vũ, họ sẽ lôi ngoại hình của nó ra để so sánh với những người đã từng theo đuổi cậu ấy và rồi chê cười nó giống như một thú vui tiêu khiển. Hoặc cậu lớp trưởng Long Vũ sẽ dùng vấn đề nhan sắc để từ chối nó. Nếu chuyện đó xảy ra thì nó sẽ cảm thấy thế nào, bản thân nó cũng không rõ. Chỉ là nó biết chắc mình sẽ không thể nào tiếp tục vui vẻ như trước thôi.
Mà suy nghĩ ấy cũng chính là rào cản lớn nhất ngăn cản bản thân nó tiếp cận với Trịnh Nhật Long Vũ.
Thế nên nó mới phải dùng những cách không liên quan đến nhan sắc để tán lớp trưởng đó.
" lại ngẩn người rồi đấy, đưa vở bài tập cho tao đi mày!"
Giọng của Phương Anh vang lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của nó. An Hạ giật mình, à một tiếng rồi nhanh nhẹn mở khoá cặp ra, mãi suy tư quá nên không để ý đến trống đánh luôn.
" bài tập nào thế mày?"
" toán, soạn văn với vở bài tập lịch sử!"
Phương Anh nhìn gương mặt ngơ ngác của An Hạ, bất lực nhắc lại. An Hạ à thêm một tiếng nữa rồi từ trong cặp lấy ra ba quyển vở mà Phương Anh đã nói.
Trong lúc Phương Anh đang kiểm tra bài tập, An Hạ lén lút hướng mắt nhìn trộm cậu lớp trưởng Long Vũ. Nghĩ đến chuyện may mắn của sáng nay, không nhịn được mà mỉm cười đến híp cả mắt.
" khiếp, hết thằng Long Vũ ngồi cười một mình như tự kỉ rồi lại đến mày!"
An Hạ giật mình mở mắt, quay sang nhìn cậu bạn Đức Mạnh đang lên tiếng cằn nhằn.
" thế á, chắc lớp trưởng có chuyện vui thôi!"
" chả biết nhưng mà trông mặt nó như kiểu đang nghĩ đến tình yêu ấy!"
"...lớp trưởng có người yêu à?"
" khéo thế ấy, mấy thằng đã có tình yêu hay cười một mình như vậy lắm."
Đọc truyện ngôn tình nhiều quá nên nãy khi nghe Đức Mạnh nói mà tưởng rằng crush cũng vui vẻ vì cùng nó nói chuyện lúc sáng nay cơ. Ai ngờ câu tiếp theo khiến nó tỉnh mộng luôn.
Lớp trưởng đẹp trai lại còn chơi thể thao giỏi, việc cậu ấy có một cô bạn gái thì chẳng có gì kì lạ cả. Đức Mạnh cũng nói đúng, con người khi có tình yêu thường sẽ ngẩn ngơ mỉm cười một mình, như nó chẳng hạn,
" người yêu nó chắc chắn xinh vl, thằng này nổi tiếng kén chọn mà!"
" à, thế sao..."
Câu nói của Đức Mạnh phần nào đã khiến nó tổn thương nhiều chút, kén chọn nên mới không để nó vào mắt đúng không?!
Tâm trạng mới nãy còn phấn khởi giờ lại lao dốc không phanh rồi. Khó khăn lắm An Hạ mới không thể hiện ra mặt ấy, nghe tin crush có người yêu không buồn mới là lạ ấy.
Xin tuyên bố lại, Ngô Trần An Hạ hôm nay không còn là người vui nhất lớp nữa rồi.
......
Đức Mạnh: Long Vũ có người yêu mà, tao chắc luôn ấy!
Đức Mạnh của nhiều năm sau: tôi vẫn luôn hối hận vì câu nói đó.
bị phát hiện đào hộ bạn thân, tôi bị thằng ác ôn ấy đè đầu suốt ngày lúc nào không hay. Hoạ từ miệng rơi ra là có thật, sau này trước khi phát biểu điều gì tôi cũng uốn lưỡi 7 lần trước khi nói.
" sao nay đi sớm thế mày?"
" không hiểu sao tao dậy trước cả báo thức, tỉnh ngủ lên đi học luôn. Mà cũng nhờ thế tao mới gặp may mắn!"
An Hạ vừa nói vừa vui vẻ cười tủm tỉm, trông yêu đời đến độ khiến Phương Anh phải thắc mắc ra mặt.
" sao sao, có chuyện gì kể tao nghe với!"
" không có gì đâu, chẳng qua hôm nay đi sớm nên thấy được cảnh tượng rất đẹp thôi!"
Nó hơi nheo mắt, hình ảnh Trịnh Nhật Long Vũ mỉm cười khi nói chuyện với nó từ từ được chiếu lại trong đầu. Khuôn miệng không nhịn được mà cong lên.
Xin tuyên bố, Ngô Trần An Hạ hôm nay là người hạnh phúc nhất lớp 9A7 nhé.
" eo ê, trông mặt phởn thế mà bảo không có gì, kể tao nghe đi mày!"
" không có gì thật mà..."
Phương Anh còn lâu mới tin, Không có gì tức là có gì đó. Chỉ là có gặng hỏi bao lâu mà vẫn chẳng tra ra được điều gì từ An Hạ nên đành phất cờ trắng bỏ cuộc.
Nó nhìn bạn mình hậm hực ngồi vào chỗ, liền thở dài một hơi. Xin lỗi đồng chí, anh cũng là bất đắc dĩ nên mới phải giấu chú thôi.
Không phải nó không tin tưởng Phương Anh, mà là đến cả bản thân nó còn không tin được ây. Thành ra lúc nào An Hạ cũng phải giấu kĩ cảm xúc của mình, trong tâm có thể phát rồ nhưng ngoài mặt nhất định phải trông thật bình thản.
Phải nhắc lại rằng An Hạ đặc biệt tự ti về ngoại hình của mình. Gương mặt tầm thường không có gì nổi bật. Đôi mắt một mí khiến cho lông mi của nó trở nên vô hình, lắm lúc soi gương còn tưởng rụng hết rồi cơ. Nước da không được trắng trẻo hồng hào mà lại ngăm nâu. Chiều cao cũng chỉ ở trung bình, 1m60 tròn không thấp cũng chẳng cao. Nói chung là so với mấy bạn nữ cùng tuổi thì kém sắc hơn hẳn.
Không được xinh đẹp nên sợ rằng nếu ai biết được nó thích Long Vũ, họ sẽ lôi ngoại hình của nó ra để so sánh với những người đã từng theo đuổi cậu ấy và rồi chê cười nó giống như một thú vui tiêu khiển. Hoặc cậu lớp trưởng Long Vũ sẽ dùng vấn đề nhan sắc để từ chối nó. Nếu chuyện đó xảy ra thì nó sẽ cảm thấy thế nào, bản thân nó cũng không rõ. Chỉ là nó biết chắc mình sẽ không thể nào tiếp tục vui vẻ như trước thôi.
Mà suy nghĩ ấy cũng chính là rào cản lớn nhất ngăn cản bản thân nó tiếp cận với Trịnh Nhật Long Vũ.
Thế nên nó mới phải dùng những cách không liên quan đến nhan sắc để tán lớp trưởng đó.
" lại ngẩn người rồi đấy, đưa vở bài tập cho tao đi mày!"
Giọng của Phương Anh vang lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của nó. An Hạ giật mình, à một tiếng rồi nhanh nhẹn mở khoá cặp ra, mãi suy tư quá nên không để ý đến trống đánh luôn.
" bài tập nào thế mày?"
" toán, soạn văn với vở bài tập lịch sử!"
Phương Anh nhìn gương mặt ngơ ngác của An Hạ, bất lực nhắc lại. An Hạ à thêm một tiếng nữa rồi từ trong cặp lấy ra ba quyển vở mà Phương Anh đã nói.
Trong lúc Phương Anh đang kiểm tra bài tập, An Hạ lén lút hướng mắt nhìn trộm cậu lớp trưởng Long Vũ. Nghĩ đến chuyện may mắn của sáng nay, không nhịn được mà mỉm cười đến híp cả mắt.
" khiếp, hết thằng Long Vũ ngồi cười một mình như tự kỉ rồi lại đến mày!"
An Hạ giật mình mở mắt, quay sang nhìn cậu bạn Đức Mạnh đang lên tiếng cằn nhằn.
" thế á, chắc lớp trưởng có chuyện vui thôi!"
" chả biết nhưng mà trông mặt nó như kiểu đang nghĩ đến tình yêu ấy!"
"...lớp trưởng có người yêu à?"
" khéo thế ấy, mấy thằng đã có tình yêu hay cười một mình như vậy lắm."
Đọc truyện ngôn tình nhiều quá nên nãy khi nghe Đức Mạnh nói mà tưởng rằng crush cũng vui vẻ vì cùng nó nói chuyện lúc sáng nay cơ. Ai ngờ câu tiếp theo khiến nó tỉnh mộng luôn.
Lớp trưởng đẹp trai lại còn chơi thể thao giỏi, việc cậu ấy có một cô bạn gái thì chẳng có gì kì lạ cả. Đức Mạnh cũng nói đúng, con người khi có tình yêu thường sẽ ngẩn ngơ mỉm cười một mình, như nó chẳng hạn,
" người yêu nó chắc chắn xinh vl, thằng này nổi tiếng kén chọn mà!"
" à, thế sao..."
Câu nói của Đức Mạnh phần nào đã khiến nó tổn thương nhiều chút, kén chọn nên mới không để nó vào mắt đúng không?!
Tâm trạng mới nãy còn phấn khởi giờ lại lao dốc không phanh rồi. Khó khăn lắm An Hạ mới không thể hiện ra mặt ấy, nghe tin crush có người yêu không buồn mới là lạ ấy.
Xin tuyên bố lại, Ngô Trần An Hạ hôm nay không còn là người vui nhất lớp nữa rồi.
......
Đức Mạnh: Long Vũ có người yêu mà, tao chắc luôn ấy!
Đức Mạnh của nhiều năm sau: tôi vẫn luôn hối hận vì câu nói đó.
bị phát hiện đào hộ bạn thân, tôi bị thằng ác ôn ấy đè đầu suốt ngày lúc nào không hay. Hoạ từ miệng rơi ra là có thật, sau này trước khi phát biểu điều gì tôi cũng uốn lưỡi 7 lần trước khi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.