Chương 48: ۵ Hồi 11: Phá băng (4) ۵
Thập Tứ Khuyết
23/05/2023
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
"Thuở nhỏ, mẹ dạy ta chơi trò chơi, bà rải một nắm hạt đậu ra, bảo ta chọn ra hạt nhỏ nhất nhìn thấy đầu tiên, chọn ra ly trà không đầy tám phần giữa dãy ly. Lớn hơn chút nữa, bà dạy ta vẽ tranh, yêu cầu ghi nhớ rồi vẽ lại trên tường, khi vẽ không được quay lại nhìn. Mẹ biết ta không có thiên thú vẽ vời, chỉ cần vẽ giống là được. Bởi yêu cầu đó nên ta bây giờ mới có thể tỉ mỉ không sai sót như thế."
Công Thâu Oa nhíu mày.
"Luyện ưng là để ưng giúp người săn bắt, cái giá phải trả là ưng mất đi tự do. Nhưng ta, cưỡi được ngựa, biết bơi lội, có thể làm những việc không liên quan đến hoàng hậu. Huống hồ khi biết ta không muốn làm hoàng hậu mẹ đã ra mặt giúp ta từ mối hôn sự này." Cõi lòng Tạ Trường Yến rất rối ren nhưng lời thốt ra vô cùng bình tĩnh. Sư huynh từng nói, khi muội muốn thuyết phục người khác thì tốc độ nói phải chậm rãi, chậm mang sức mạnh thay đổi trong thầm lặng.
"Tiên sinh xem trọng ta, ta rất cảm kích nhưng ngài sỉ nhục mẹ ruột ta khiến ta vô cùng phẫn nộ. Ta sẽ không đi với ngài đâu, xin ngài về cho."
Vết sẹo của Công Thâu Oa méo mó nghiêng vẹo làm gương mặt tuấn tú như bị phân thành hai: "Ngu muội! Ngu muội! Tầm nhìn hạn hẹp! Khờ dại! Khờ dại!" Nói rồi hắn phất tay áo bỏ đi.
Hắn giận dữ đùng đùng đi tới cửa viện rồi bỗng đứng lại, quay đầu trừng mắt với Tạ Trường Yến: "Vợ thiên tử còn chẳng thoả mãn được ngươi thì nghĩ rằng mình làm được vợ người thường sao? Phí thời gian!"
Nói xong hắn dứt khoát bỏ đi, không còn quay đầu.
||||| Truyện đề cử: Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình |||||
Tạ Trường Yến cúi đầu im lặng một hồi rồi mỉm cười với Trịnh thị: "Cuối cùng cũng đuổi ngài ấy đi rồi, con người ngài ấy kỳ lạ lắm, không hiểu hồng trần khổ cực, lời y nói mẹ tuyệt đối đừng để trong lòng."
"Nhưng có một câu ngài ấy nói rất đúng..." Ánh mắt Trịnh thị dừng trên bàn tay đang run rẩy nắm thành quyền của nàng, "Con gái tâm cao chí lớn, một cuộc hôn nhân thế nào mới có thể khiến con cam tâm tình nguyện đây?"
Tạ Trường Yến thảng thốt.
Trong Tri Chỉ Cư, Cát Tường cầm đèn lồng soi đường cho Chương Hoa đi vào thư phòng.
Trong thư phòng, tất cả đồ đạc đều còn nguyên ở vị trí cũ, không nhìn ra dấu vết đã từng thay đổi chủ nhân. Theo đó, hơi thở thuộc về Tạ Trường Yến cũng biến mất hoàn toàn dường như chưa bao giờ xuất hiện tại nơi này. Thậm chí đến cả bút trên giá cũng được cọ rửa sạch sẽ, sắp xếp gọn gàng ngay ngắn.
Nhưng rõ ràng nàng rời đi rất vội vã.
Chương Hoa ngẩn đầu nhìn tầng cao nhất trên giá cổ, xe ngựa thanh đồng đặt ngay ngắn chỗ cũ. Chàng lấy xuống, nhớ lại biểu cảm hoảng loạn của người đánh rơi nó hôm ấy, tựa như cách cả một đời.
"Tạ cô nương không mang bất cứ thứ gì theo, bao gồm cả Thời Ẩm." Cát Tường thấp giọng nói.
Chương Hoa trả xe ngựa về chỗ cũ, khoanh tay nhìn quanh một vòng: "Bắt đầu từ hôm nay, giải tán tất cả người hầu, phong toả nơi này."
Ánh mắt Cát Tường nhấp nháy, cung kính đáp vâng.
Đúng lúc này, Như Ý thở hổn hển chạy vào: "Mất rồi! Mất rồi! Bệ hạ ơi mất tiêu rồi!"
Cát Tường ngạc nhiên: "Mất cái gì?"
"Hoạ tự! Tạ Trường Yến vô liêm sỉ thật, bức hoạ tự đó chỉ cho nàng ta mượn ngắm thôi chứ có phải tặng nàng ta luôn đâu, thế mà nàng ta dám lấy đi!" Như Ý tức giận nói.
Chương Hoa thoáng nhíu mày, ánh mắt sáng lên: "Tề Vật Luận?"
Tề Vật Luận trải dưới ánh đèn, Tạ Trường Yến đang viết nháy theo từng chữ từng chữ.
Chuyến này rời kinh, ngoài những đồ dùng của mình thì nàng chỉ mang theo mỗi bức hoạ tự này. Lúc trước chỉ treo trên đầu giường, hôm nay, đêm dài đằng đẵng không biết làm gì bèn lấy ra viết phỏng theo đó.
Mới viết được ba chữ, nàng dừng bút, không kiềm được cảm thán, thể Tiểu Triện của Chương Hoa thật sự viết quá đẹp quá đẹp.
Đúng như chàng đã nói, viết chữ thể này phải giữ tâm tĩnh lặng từ đầu đến cuối, thể hiện được khí độ ung dung không chấp nhất, câu nệ. Còn nàng bây giờ, tâm trạng buồn bực thế này thì làm sao viết tốt cho được.
Tạ Trường Yến buông bút, cuộn bức hoạ lại.
Nàng hơi chán nản, hơi đau buồn, hơi thất vọng vì bản thân của hiện tại.
Bệ hạ khoan dung độ lượng, trả tự do và yên ổn cho nàng nhưng cảm giác lưu luyến không nỡ cứ dính chặt trong lòng thì tính sao đây?
Nếu thật sự lưu luyến đến thế thì tội gì phải thử? Làm một hoàng hậu hồ đồ ngày qua ngày chẳng phải cũng tốt sao?
Cây mai đang run lẩy bẩy dưới ánh trăng ngoài cửa sổ bất chợt lọt vào tầm mắt.
Từ hôn với Chương Hoa, nàng không cam tâm.
Cây mai bị ông chủ mang trồng ở nơi này cũng không cam tâm.
Thế gian này, người không cam tâm, chuyện không cam lòng luôn nhiều như thế.
Tạ Trường Yến nhìn cành mai đang dần khô héo, lòng cố chấp nổi lên, nàng bèn cầm đèn đi ra ngoài. Trước tiên, nàng xúc hết tuyết rơi chất đống dưới đất đi, sau đó chôn cành mai gãy và đất cát xuống đất, dùng sào tre dựng thành hình tam giác cố định thân cây rồi quấy dây thừng lên. Cuối cùng, nàng cắt hết toàn bộ nhánh cây.
Làm xong hết việc này thì trời cũng đã sáng, mồ hôi đổ ra đầm đìa, ướt hết cả người nàng.
"Cây mai không sống nổi ở vùng phía Bắc nhưng ta cố hết sức rồi, ngươi cũng cố lên nhé."
Ngón tay nàng lướt qua thân cây sần sùi, cảm nhận được đường nét lồi lõm dưới tay như chạm vào một trái tim không chịu cam lòng.
Ngay lúc ấy, Trịnh thị gọi nàng: "Vãn Vãn."
Tạ Trường Yến quay đầu, trông thấy Trịnh thị bất mãn đi qua: "Con đấy, cả ngày không chịu đi ngủ, không muốn sống nữa à? Còn nữa, con cắt cây mai thành ra thế này có nói với ông chủ khách điếm hay chưa?"
Tạ Trường Yến giật mình, nàng nhất thời nổi hứng mà quên mất chuyện này. "Con đi nói ngay đây."
Nàng vừa đến cửa viện thì nghe tiếng ồn ào bên ngoài. Hai mẹ con nhìn nhau một cái, Trịnh thị ra hiệu nàng đội mũ lên, sau đó mới bước ra ngoài.
Ngoài đại sảnh là một biển người, còn nhiều hơn hôm qua gấp bội. Mọi người đang kích động, bàn tán xôn xao.
Tạ Trường Yến hỏi thăm: "Cho hỏi, xảy ra chuyện gì thế?"
Những tiếng bàn luận sôi nổi xung quanh lọt vào tai, ai nấy mồm năm miệng mười, tổng kết lại thì đại khái là: Bởi vì cảng Vị Lăng không thông nên một số thương đội đã đổi hướng sang kênh Vị từ hôm qua, ai ngờ đâu bên kênh Vị đang thi công nên phong toả đường đi rồi, nhóm người đó hết cách chỉ còn nước vòng về đường cũ, trở lại đây. Cứ thế, khách điếm vốn đã đầy ắp người nay lại càng đông hơn, không còn phòng trống nào nữa. Một thương nhân họ Hồ tên Trí Nhân đề nghị mọi người rảnh rỗi chi bằng để các hán tử lực lưỡng ra bến cảng cào băng kéo thuyền thử xem sao.
"Thăm dò rồi, băng đóng chừng mười dặm, ra tới biển là hết. Thử kéo một chút là ra được rồi."
Thế là đại sảnh khách điếm trở thành cứ điểm, dưới sự chỉ huy của Hồ Trí Nhân, mọi người bắt đầu báo danh.
Tạ Trường Yến ngẫm nghĩ rồi nói với Trịnh thị: "Mẹ, con đi xem thử. Nếu được thì ngày mai chúng ta có thể đi rồi."
Trịnh thị hơi đắn đo nhưng không ngăn cản, chỉ chỉnh lại áo cho con gái, nói: "Con đợi một chút." Nói đoạn thì quay về viện lấy một chiếc áo khoác lông ra, khoác lên người nàng: "Đi đi."
Tạ Trường Yến nhận ra mình chưa từng thấy chiếc áo lông cáo này bao giờ, đường may còn rất mới, nàng không khỏi nhướn mày.
Trịnh thị nói: "Đây là da cáo con săn được hồi tháng chín, mẹ may cũng sắp xong rồi thì ngay lúc phải rời Ngọc Kinh. Ở nhà mình không cần đến áo mùa đông dày thế này, mẹ còn đang nghĩ có nên bỏ hay không, ai ngờ bị kẹt chân tại đây... cuối cùng vẫn có thể mặc lên người con."
Tạ Trường Yến cười ha ha: "Xem ra thứ của con thì cuối vẫn là của con, đúng là ý trời mà."
Nàng tạm biệt Trịnh thị, cưỡi ngựa theo nhóm hán tử cao to ra bến cảng. Lớp băng vẫn đóng rất dày, toả sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời buổi sớm. Dùng xẻng đào một miếng lên thì thấy dày đến ba tấc, ai nấy đều bất ngờ. Như vậy, việc phá băng đã khó nay càng khó hơn rồi.
Song, Hồ Trí Nhân đã sớm có chuẩn bị, hắn sai người kéo một xe rượu và quần áo da tới, chia rượu và quần áo cho mọi người. Mọi người mặc đồ vào, uống một ngụm rượu cay nồng, đầu óc tỉnh táo có tinh thần xuống sông kéo thuyền.
Không biết ai đó xướng lên một câu: "Tác tác hươu kêu, ăn cỏ ngoài đồng..."
Những người khác cũng hát theo: "Ta có khách quý, nổi trống thổi sênh(*)."
(*) Câu hát trong bài Đoản ca hành kỳ 2 - Tào Tháo.
"Ta có rượu ngon, mở tiệc đãi khách lòng vui..."
"Ta có rượu ngon, đãi tiệc khách quý vui lòng!"
Trên sông băng cây cối trơ trọi, hơn trăm đại hán cao to lực lưỡng cầm dây thừng, hợp lực kéo thuyền phá băng tiến về phía trước. Gió đông lạnh căm nhưng mặt trời sáng đến thế, chiếu lên gương mặt từng người, thắp lên ánh sáng của hy vọng.
Tạ Trường Yến cưỡi ngựa đứng trên bờ sông nhìn khung cảnh này, trong lòng bỗng có cảm giác trước nay chưa từng có.
Người không cam tâm nhiều thế đó!
Nhưng bởi vì không cam tâm, không an phận mà con người mới vượt mọi chông gai, bước ra sáng tạo nên thế giới rộng lớn này.
Tạ Trường Yến bỏ mũ xuống, nhảy khỏi ngựa lao vào dòng người giúp đỡ.
Một hán tử cười nói: "Con gái con nứa góp vui cái gì, đi ra đi ra nào."
Tạ Trường Yến nắm lấy tay người nọ, vẻ mặt hán tử thoắt cái khựng lại, không nói gì nữa.
Tiếng hát hân hoan lảnh lót, từng tiếng nối tiếp nhau như vang lên đến tận cùng trời xanh.
- Hết hồi 11 -
NNPH lảm nhảm:
Nhân vật mới xuất hiện rồi đấy nhá!
Tự nhiên dịch đoạn cuối mà máu huyết t cũng sục sôi theo, khung cảnh tự hiện lên trong đầu luôn.
***
"Thuở nhỏ, mẹ dạy ta chơi trò chơi, bà rải một nắm hạt đậu ra, bảo ta chọn ra hạt nhỏ nhất nhìn thấy đầu tiên, chọn ra ly trà không đầy tám phần giữa dãy ly. Lớn hơn chút nữa, bà dạy ta vẽ tranh, yêu cầu ghi nhớ rồi vẽ lại trên tường, khi vẽ không được quay lại nhìn. Mẹ biết ta không có thiên thú vẽ vời, chỉ cần vẽ giống là được. Bởi yêu cầu đó nên ta bây giờ mới có thể tỉ mỉ không sai sót như thế."
Công Thâu Oa nhíu mày.
"Luyện ưng là để ưng giúp người săn bắt, cái giá phải trả là ưng mất đi tự do. Nhưng ta, cưỡi được ngựa, biết bơi lội, có thể làm những việc không liên quan đến hoàng hậu. Huống hồ khi biết ta không muốn làm hoàng hậu mẹ đã ra mặt giúp ta từ mối hôn sự này." Cõi lòng Tạ Trường Yến rất rối ren nhưng lời thốt ra vô cùng bình tĩnh. Sư huynh từng nói, khi muội muốn thuyết phục người khác thì tốc độ nói phải chậm rãi, chậm mang sức mạnh thay đổi trong thầm lặng.
"Tiên sinh xem trọng ta, ta rất cảm kích nhưng ngài sỉ nhục mẹ ruột ta khiến ta vô cùng phẫn nộ. Ta sẽ không đi với ngài đâu, xin ngài về cho."
Vết sẹo của Công Thâu Oa méo mó nghiêng vẹo làm gương mặt tuấn tú như bị phân thành hai: "Ngu muội! Ngu muội! Tầm nhìn hạn hẹp! Khờ dại! Khờ dại!" Nói rồi hắn phất tay áo bỏ đi.
Hắn giận dữ đùng đùng đi tới cửa viện rồi bỗng đứng lại, quay đầu trừng mắt với Tạ Trường Yến: "Vợ thiên tử còn chẳng thoả mãn được ngươi thì nghĩ rằng mình làm được vợ người thường sao? Phí thời gian!"
Nói xong hắn dứt khoát bỏ đi, không còn quay đầu.
||||| Truyện đề cử: Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình |||||
Tạ Trường Yến cúi đầu im lặng một hồi rồi mỉm cười với Trịnh thị: "Cuối cùng cũng đuổi ngài ấy đi rồi, con người ngài ấy kỳ lạ lắm, không hiểu hồng trần khổ cực, lời y nói mẹ tuyệt đối đừng để trong lòng."
"Nhưng có một câu ngài ấy nói rất đúng..." Ánh mắt Trịnh thị dừng trên bàn tay đang run rẩy nắm thành quyền của nàng, "Con gái tâm cao chí lớn, một cuộc hôn nhân thế nào mới có thể khiến con cam tâm tình nguyện đây?"
Tạ Trường Yến thảng thốt.
Trong Tri Chỉ Cư, Cát Tường cầm đèn lồng soi đường cho Chương Hoa đi vào thư phòng.
Trong thư phòng, tất cả đồ đạc đều còn nguyên ở vị trí cũ, không nhìn ra dấu vết đã từng thay đổi chủ nhân. Theo đó, hơi thở thuộc về Tạ Trường Yến cũng biến mất hoàn toàn dường như chưa bao giờ xuất hiện tại nơi này. Thậm chí đến cả bút trên giá cũng được cọ rửa sạch sẽ, sắp xếp gọn gàng ngay ngắn.
Nhưng rõ ràng nàng rời đi rất vội vã.
Chương Hoa ngẩn đầu nhìn tầng cao nhất trên giá cổ, xe ngựa thanh đồng đặt ngay ngắn chỗ cũ. Chàng lấy xuống, nhớ lại biểu cảm hoảng loạn của người đánh rơi nó hôm ấy, tựa như cách cả một đời.
"Tạ cô nương không mang bất cứ thứ gì theo, bao gồm cả Thời Ẩm." Cát Tường thấp giọng nói.
Chương Hoa trả xe ngựa về chỗ cũ, khoanh tay nhìn quanh một vòng: "Bắt đầu từ hôm nay, giải tán tất cả người hầu, phong toả nơi này."
Ánh mắt Cát Tường nhấp nháy, cung kính đáp vâng.
Đúng lúc này, Như Ý thở hổn hển chạy vào: "Mất rồi! Mất rồi! Bệ hạ ơi mất tiêu rồi!"
Cát Tường ngạc nhiên: "Mất cái gì?"
"Hoạ tự! Tạ Trường Yến vô liêm sỉ thật, bức hoạ tự đó chỉ cho nàng ta mượn ngắm thôi chứ có phải tặng nàng ta luôn đâu, thế mà nàng ta dám lấy đi!" Như Ý tức giận nói.
Chương Hoa thoáng nhíu mày, ánh mắt sáng lên: "Tề Vật Luận?"
Tề Vật Luận trải dưới ánh đèn, Tạ Trường Yến đang viết nháy theo từng chữ từng chữ.
Chuyến này rời kinh, ngoài những đồ dùng của mình thì nàng chỉ mang theo mỗi bức hoạ tự này. Lúc trước chỉ treo trên đầu giường, hôm nay, đêm dài đằng đẵng không biết làm gì bèn lấy ra viết phỏng theo đó.
Mới viết được ba chữ, nàng dừng bút, không kiềm được cảm thán, thể Tiểu Triện của Chương Hoa thật sự viết quá đẹp quá đẹp.
Đúng như chàng đã nói, viết chữ thể này phải giữ tâm tĩnh lặng từ đầu đến cuối, thể hiện được khí độ ung dung không chấp nhất, câu nệ. Còn nàng bây giờ, tâm trạng buồn bực thế này thì làm sao viết tốt cho được.
Tạ Trường Yến buông bút, cuộn bức hoạ lại.
Nàng hơi chán nản, hơi đau buồn, hơi thất vọng vì bản thân của hiện tại.
Bệ hạ khoan dung độ lượng, trả tự do và yên ổn cho nàng nhưng cảm giác lưu luyến không nỡ cứ dính chặt trong lòng thì tính sao đây?
Nếu thật sự lưu luyến đến thế thì tội gì phải thử? Làm một hoàng hậu hồ đồ ngày qua ngày chẳng phải cũng tốt sao?
Cây mai đang run lẩy bẩy dưới ánh trăng ngoài cửa sổ bất chợt lọt vào tầm mắt.
Từ hôn với Chương Hoa, nàng không cam tâm.
Cây mai bị ông chủ mang trồng ở nơi này cũng không cam tâm.
Thế gian này, người không cam tâm, chuyện không cam lòng luôn nhiều như thế.
Tạ Trường Yến nhìn cành mai đang dần khô héo, lòng cố chấp nổi lên, nàng bèn cầm đèn đi ra ngoài. Trước tiên, nàng xúc hết tuyết rơi chất đống dưới đất đi, sau đó chôn cành mai gãy và đất cát xuống đất, dùng sào tre dựng thành hình tam giác cố định thân cây rồi quấy dây thừng lên. Cuối cùng, nàng cắt hết toàn bộ nhánh cây.
Làm xong hết việc này thì trời cũng đã sáng, mồ hôi đổ ra đầm đìa, ướt hết cả người nàng.
"Cây mai không sống nổi ở vùng phía Bắc nhưng ta cố hết sức rồi, ngươi cũng cố lên nhé."
Ngón tay nàng lướt qua thân cây sần sùi, cảm nhận được đường nét lồi lõm dưới tay như chạm vào một trái tim không chịu cam lòng.
Ngay lúc ấy, Trịnh thị gọi nàng: "Vãn Vãn."
Tạ Trường Yến quay đầu, trông thấy Trịnh thị bất mãn đi qua: "Con đấy, cả ngày không chịu đi ngủ, không muốn sống nữa à? Còn nữa, con cắt cây mai thành ra thế này có nói với ông chủ khách điếm hay chưa?"
Tạ Trường Yến giật mình, nàng nhất thời nổi hứng mà quên mất chuyện này. "Con đi nói ngay đây."
Nàng vừa đến cửa viện thì nghe tiếng ồn ào bên ngoài. Hai mẹ con nhìn nhau một cái, Trịnh thị ra hiệu nàng đội mũ lên, sau đó mới bước ra ngoài.
Ngoài đại sảnh là một biển người, còn nhiều hơn hôm qua gấp bội. Mọi người đang kích động, bàn tán xôn xao.
Tạ Trường Yến hỏi thăm: "Cho hỏi, xảy ra chuyện gì thế?"
Những tiếng bàn luận sôi nổi xung quanh lọt vào tai, ai nấy mồm năm miệng mười, tổng kết lại thì đại khái là: Bởi vì cảng Vị Lăng không thông nên một số thương đội đã đổi hướng sang kênh Vị từ hôm qua, ai ngờ đâu bên kênh Vị đang thi công nên phong toả đường đi rồi, nhóm người đó hết cách chỉ còn nước vòng về đường cũ, trở lại đây. Cứ thế, khách điếm vốn đã đầy ắp người nay lại càng đông hơn, không còn phòng trống nào nữa. Một thương nhân họ Hồ tên Trí Nhân đề nghị mọi người rảnh rỗi chi bằng để các hán tử lực lưỡng ra bến cảng cào băng kéo thuyền thử xem sao.
"Thăm dò rồi, băng đóng chừng mười dặm, ra tới biển là hết. Thử kéo một chút là ra được rồi."
Thế là đại sảnh khách điếm trở thành cứ điểm, dưới sự chỉ huy của Hồ Trí Nhân, mọi người bắt đầu báo danh.
Tạ Trường Yến ngẫm nghĩ rồi nói với Trịnh thị: "Mẹ, con đi xem thử. Nếu được thì ngày mai chúng ta có thể đi rồi."
Trịnh thị hơi đắn đo nhưng không ngăn cản, chỉ chỉnh lại áo cho con gái, nói: "Con đợi một chút." Nói đoạn thì quay về viện lấy một chiếc áo khoác lông ra, khoác lên người nàng: "Đi đi."
Tạ Trường Yến nhận ra mình chưa từng thấy chiếc áo lông cáo này bao giờ, đường may còn rất mới, nàng không khỏi nhướn mày.
Trịnh thị nói: "Đây là da cáo con săn được hồi tháng chín, mẹ may cũng sắp xong rồi thì ngay lúc phải rời Ngọc Kinh. Ở nhà mình không cần đến áo mùa đông dày thế này, mẹ còn đang nghĩ có nên bỏ hay không, ai ngờ bị kẹt chân tại đây... cuối cùng vẫn có thể mặc lên người con."
Tạ Trường Yến cười ha ha: "Xem ra thứ của con thì cuối vẫn là của con, đúng là ý trời mà."
Nàng tạm biệt Trịnh thị, cưỡi ngựa theo nhóm hán tử cao to ra bến cảng. Lớp băng vẫn đóng rất dày, toả sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời buổi sớm. Dùng xẻng đào một miếng lên thì thấy dày đến ba tấc, ai nấy đều bất ngờ. Như vậy, việc phá băng đã khó nay càng khó hơn rồi.
Song, Hồ Trí Nhân đã sớm có chuẩn bị, hắn sai người kéo một xe rượu và quần áo da tới, chia rượu và quần áo cho mọi người. Mọi người mặc đồ vào, uống một ngụm rượu cay nồng, đầu óc tỉnh táo có tinh thần xuống sông kéo thuyền.
Không biết ai đó xướng lên một câu: "Tác tác hươu kêu, ăn cỏ ngoài đồng..."
Những người khác cũng hát theo: "Ta có khách quý, nổi trống thổi sênh(*)."
(*) Câu hát trong bài Đoản ca hành kỳ 2 - Tào Tháo.
"Ta có rượu ngon, mở tiệc đãi khách lòng vui..."
"Ta có rượu ngon, đãi tiệc khách quý vui lòng!"
Trên sông băng cây cối trơ trọi, hơn trăm đại hán cao to lực lưỡng cầm dây thừng, hợp lực kéo thuyền phá băng tiến về phía trước. Gió đông lạnh căm nhưng mặt trời sáng đến thế, chiếu lên gương mặt từng người, thắp lên ánh sáng của hy vọng.
Tạ Trường Yến cưỡi ngựa đứng trên bờ sông nhìn khung cảnh này, trong lòng bỗng có cảm giác trước nay chưa từng có.
Người không cam tâm nhiều thế đó!
Nhưng bởi vì không cam tâm, không an phận mà con người mới vượt mọi chông gai, bước ra sáng tạo nên thế giới rộng lớn này.
Tạ Trường Yến bỏ mũ xuống, nhảy khỏi ngựa lao vào dòng người giúp đỡ.
Một hán tử cười nói: "Con gái con nứa góp vui cái gì, đi ra đi ra nào."
Tạ Trường Yến nắm lấy tay người nọ, vẻ mặt hán tử thoắt cái khựng lại, không nói gì nữa.
Tiếng hát hân hoan lảnh lót, từng tiếng nối tiếp nhau như vang lên đến tận cùng trời xanh.
- Hết hồi 11 -
NNPH lảm nhảm:
Nhân vật mới xuất hiện rồi đấy nhá!
Tự nhiên dịch đoạn cuối mà máu huyết t cũng sục sôi theo, khung cảnh tự hiện lên trong đầu luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.