Chương 98: ۵ Hồi 24: Tình cảnh hiểm nguy (3) ۵
Thập Tứ Khuyết
01/10/2023
Chương Hoa vội giữ chân ba người nhưng vẫn có một tên xông đến chỗ Tạ
Trường Yến, đang định ra tay thì một chiếc hòm bay tới đập mạnh lên ngực gã, đánh bay gã ra xa.
Nữ tráng sĩ vừa ném hòm thấy chiêu này có tác dụng bèn khiêng thêm một hòm khác lên tự vệ.
Lúc này, có tiếng người truyền vào từ ngoài cửa: "Ồn ào gì đó? Ồn nữa là khỏi ăn cơm!"
Tạ Trường Yến mừng quýnh: "Đoan Ngọ ca cứu mạng!"
Đoan Ngọ chạy nhanh đến, nhìn vào thấy đánh nhau trong khoang thuyền, mặt hắn sa sầm, rút đao nhảy xuống: "Các ngươi là ai? Tại sao động thủ?"
Bốn sát thủ không đáp, ra tay càng tàn độc hơn.
Đoan Ngọ lao vào, giúp Chương Hoa phân tán phân nửa áp lực, tuy Tạ Trường Yến không biết võ công nhưng có thể tự bảo vệ mình. Chẳng lâu sau, chân Đoan Ngọ bị đâm một kiếm nhưng đồng thời cũng tóm được một người. Đang định tra hỏi thì gã cắn nát răng tự sát.
Lần đầu tiên nhìn thấy cách tự tử này nhưng đã nghe qua rất nhiều lần. Tạ Trường Yến biến sắc nói: "Bọn họ là người của Như Ý Môn!"
"Như Ý Môn là cái gì?" Quả nhiên Đoan Ngọ không biết.
Ba thích khách còn lại thấy tình hình không ổn thì quay người toang chạy nhưng bị Chương Hoa chặn lại ngay cửa. Thấy không thể thoát thân, cả ba cùng cắn nát răng, ngã thẳng cẳng ra sàn.
Đoan Ngọ đốt lửa lên, đi cà nhắc qua soi sáng gương mặt của bốn người. Bọn họ đều là nam tử tuổi chừng hai mươi, mặc quần áo của thuyền phu, ngoài viên thuốc độc nhét trong răng thì không còn đặc trưng gì khác.
Đoan Ngọ nhíu mày, không vui nhìn Tạ Trường Yến và Chương Hoa: "Sao các ngươi lại đắc tội với bọn chúng?"
"Sai đại ca ơi, là bọn họ tự dưng nhảy xuống muốn giết chúng ta mà! Ta còn đang muốn hỏi đây, thuyền này không phải thuyền quan của Nghi quốc các huynh sao? Sao lại có thích khách?"
Đoan Ngọ tái mặt, bỗng nhác thấy: "Gông xiềng của các ngươi đâu?"
Chương Hoa đang định đáp lời thì Tạ Trường Yến kéo chàng một cái: "Bốn tên thích khách này thổi thuốc mê vào, bọn ta giả vờ hôn mê, bọn họ nhảy xuống tháo còng cho bọn ta, định vác bọn ta đi. Hai ta thừa lúc ra tay, đánh nhau với bọn họ. May là sai đại ca đến kịp thời, không thì bọn ta đã bị đưa đi mất rồi!"
Đoan Ngọ nghi hoặc nhìn một vòng khoang thuyền, còn muốn truy hỏi thì Tạ Trường Yến nói: "Sai đại ca, huynh không băng bó vết thương sao?"
Đoan Ngọ nhìn máu chảy trên chân, hừ lạnh nói: "Sự tình không nhỏ, ta phải bẩm báo với cấp trên. Các ngươi ở yên trong này cho ta..."
"Vậy lỡ như có thích khách nữa thì sao?"
"Vậy các ngươi theo ta đi gặp chủ thuyền!"
Tạ Trường Yến nói: "Được, nhưng không thể cứ thế này mà qua đó."
Nửa khắc sau, Tạ Trường Yến và Chương Hoa thay quần áo của thích khách, giả dạng thành thuyền phu, theo Đoan Ngọ khập khiễng rời khỏi khoang, lên tầng trên.
Con thuyền này to gấp đôi thuyền đỏ của Tạ Trường Yến, nàng vừa đi vừa quan sát rồi nhỏ giọng nói với Chương Hoa: "Kỹ thuật đóng thuyền của Nghi quốc đúng là chỉ có mẽ ngoài thôi."
Chương Hoa đáp: "Là do tầm nhận thức của nàng cao thôi."
Tạ Trường Yến nghĩ cũng đúng, dẫu sao khoang thuyền chống nước thời nay chỉ có riêng ở Yên quốc.
Đoan Ngọ cảnh cáo nói: "Im miệng! Không được nói chuyện!"
Trong lúc đó, ba người đã đến khoang phòng độc lập ở tầng cao nhất. Đoan Ngọ gõ cửa, cao giọng nói: "Tuần kiểm huyện Cẩm Tú Trịnh Đoan Ngọ cầu kiến Thị bách sứ Lý đại nhân."
Trong phòng không ai đáp lại.
Đoan Ngọ lặp lại lần nữa mà vẫn không có phản ứng gì.
"Không phải cũng có chuyện rồi đấy chứ?" Tạ Trường Yến lầu bầu nói.
Đoan Ngọ lập tức biến sắc, nói một câu "Đắc tội rồi", dùng đao chém đứt then cửa xông vào.
Trong phòng không một bóng người. Tất cả đồ đạc bày biện ngay ngắn. Ngoài bàn cờ trên bàn, quân đen sắp thắng nhưng chưa hạ màn ra thì chẳng có gì khác lạ.
"Lý đại nhân đi tuần tra rồi chăng?"
"Lý đại nhân bị bệnh mấy hôm nay rồi, chuyện tuần tra trên thuyền giao cho phụ tá làm, ông ấy luôn ở trong khoang." Đoan Ngọ nhìn bàn cờ, vẻ mặt lo lắng, "Với lại, vận may của ông ấy không tốt, không chịu nổi thua cờ."
"Nói vậy, ông ấy không thể nào mới chơi cờ đến giữa chừng đã tự ý rời đi?" Không phải tự bỏ đi, thế thì chỉ có thể bị người ta bắt đi...
Đoan Ngọ lập tức quay người định đi, Tạ Trường Yến ngăn lại: "Huynh đi đâu đó?"
"Tìm người cùng đi tìm Lý đại nhân!"
"Lỡ như trên thuyền còn đồng bọn của thích khách, không những đến ám sát bọn ta mà còn bắt Lý đại nhân, huynh náo động như vậy chẳng khác nào đánh rắn động cỏ?"
Đoan Ngọ nhíu mày nhìn hai người: "Các ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ta là Tạ Trường Yến thật! Tại sao gặp phải chuyện này chính ta còn khó hiểu hơn huynh! Việc khẩn cấp bây giờ là xem xét tình hình trên thuyền, xem rốt cuộc chuyện là thế nào!"
Chương Hoa mở cửa sổ ra, bên ngoài là biển, bấy giờ mặt trời rực rỡ, gió yên biển lặng. "Không chừng Lý đại nhân đó bị ném xuống biển rồi."
Đoan Ngọ biến sắc, cuối cùng đồng ý đề nghị của Tạ Trường Yến: "Chúng ta chia nhau ra điều tra, một khắc sau tập hợp ở đây!" Nói rồi hắn nhảy từ cửa sổ ra ngoài, bám vào vách thuyền như thằn lằn bò sang khoang thuyền khác.
Tạ Trường Yến nghĩ người này võ công không tệ, hành sự cũng rất quyết đoán, chui ở nha môn nho nhỏ thật lãng phí tài năng.
Chương Hoa nói: "Chúng ta cũng đi."
"Đi đâu?"
"Đi nhà bếp."
"Đi trộm đồ ăn thật à?" Tạ Trường Yến cười đùa một câu rồi ngoan ngoãn đi theo Chương Hoa. Cả đoạn đường cúi đầu đi nhanh nên cũng chẳng khiến người khác sinh nghi, hai người thuận lợi đến được nhà bếp.
Trước giờ cơm nên ai nấy đều đang bận rộn, chỉ có một người ngồi trong góc thong thả uống rượu. Tạ Trường Yến chưa nhìn ra gì mà Chương Hoa đã đi qua tóm lấy gã, chui tọt vào khoang thuyền bên cạnh.
Tạ Trường Yến vội chạy theo, đóng cửa lại, bây giờ nhìn kỹ lại người xui xẻo bị bắt nọ mới thấy hoá ra là Trương Tiến.
"Sao lại là ngươi? Sao ngươi cũng ở trên thuyền?"
Tay Trương Tiến vẫn còn cầm nửa bình rượu, đang định la lên thì bị Chương Hoa đập một nhát vào sau gáy, nhất thời ngã ra bất tỉnh.
Tạ Trường Yến cạy miệng gã ra, cõi lòng trĩu nặng: "Hắn cũng có răng độc..."
Như vậy, Trương Tiến cũng là người của Như Ý Môn. Gã nhận ra Chương Hoa ở trong nhà lao nhưng cố tình không nói, để Trịnh Đoan Ngọ dựa theo quy trình hộ tống Chương Hoa về Yên quốc. Sau đó khống chế con thuyền này, đổi thành một tốp đệ tử Như Ý Môn, chờ thời cơ bắt bọn họ.
Chỉ mới mười ngày ngắn ngủi mà Như Ý Môn đã giăng sẵn tất cả chờ bọn họ nhập cuộc, cho thấy Như Ý Môn cũng đã thâm nhập sâu vào Nghi quốc.
Chương Hoa kiểm tra xung quanh, đây là một gian chứa nước sạch và rau quả, gần sát bên nhà bếp, lúc nào cũng có thể có người ra vào. Thế là chàng ra hiệu bằng mắt với Tạ Trường Yến, hai người dìu Trương Tiến đi ra.
Tạ Trường Yến nhét bình rượu vào tay Truong Tiến, như thế trông như hai thuyền phu đang dìu một người say rượu về phòng.
Thuận lợi quay về phòng của Thị bách sứ, Đoan Ngọ vẫn chưa trở lại. Tạ Trường Yến tạt rượu lên mặt Trương Tiến. Gã mở mắt ra nhìn thấy hai người thì định cắn răng tự vẫn, Chương Hoa nhanh tay kẹp lấy cằm gã.
Tạ Trường Yến nhếch môi cười nói: "Hai con đường, tự ngươi chọn. Con đường thứ nhất, ngươi chêt, tất cả đệ tử của Như Ý Môn cũng chết. Con đường thứ hai, bọn ta sống, ngươi cũng sống, còn có thể hưởng vinh hoa phú quý cả đời."
Chương Hoa nhướn mày nói: "Ta chưa đồng ý..." Chưa dứt lời, Tạ Trường Yến đẩy mặt chàng quay sang chỗ khác.
"Ngươi biết thân phận của bọn ta, cũng biết bọn ta nói được làm được. Sao nào? Chọn con đường nào?"
Ánh mắt Trương Tiến vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, cuối cùng nỗi sợ chiếm thượng phong, gã gật gật đầu.
"Rất tốt, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt." Tạ Trường Yến ra hiệu cho Chương Hoa. Chàng hiểu ý, nhổ chiếc răng độc của Trương Tiến ra rồi giữ gáy gã đề phòng gã chạy thoát.
Tạ Trường Yến thầm vỗ tay, cảm thấy Chương Hoa sau khi mất trí nhớ ngoại trừ việc lắm lời ra thì những thứ khác nàng đều rất hài lòng, đặc biệt là khoản phối hợp ăn ý, không chê vào đâu được.
Chúng ta quả là một đôi trời định.
Tạ Trường Yến thấy ngọt ngào trong lòng, lúc thẩm vấn Trương Tiến cũng cười thân thiện hơn một chút: "Nói đi, tại sao theo bọn ta lên thuyền?"
Trương Tiến vẫn còn do dự, Tạ Trường Yến nhìn xuống giày gã: "Theo ta được biết đệ tử Ngân Môn đều đơn độc, nhưng ngươi là người đã có gia thất, tại sao không làm người đàng hoàng mà đi nối giáo cho giặc, đối địch với thiên tử? Hử?"
Nét mặt Trương Tiến lộ vẻ ngạc nhiên, run rẩy nói: "Sao, sao ngươi biết ta, ta có gia thất..."
Chương Hoa bên cạnh cũng rất tò mò.
Tạ Trường Yến giải thích với chàng: "Ngài xem quần áo hắn sạch sẽ, còn mang một đôi giày mới. Đường may trên giày đơn giản mộc mạc, tay nghề bình thường nhưng hắn rất trân quý, sau khi lên thuyền còn lau qua đế giày, có thể thấy là người thân thiết nhất may cho. Nhìn phối màu trên giày thì hẳn là thẩm mỹ của cô nương trẻ. Không phải là thê tử thì là con gái."
Mặt Trương Tiến thoắt cái tối sầm, hồi lâu sau, mắt gã đỏ hoe nhìn Chương Hoa, thần phục nói: "Bệ hạ! Tiểu nhân tội đáng muôn chết, nguyện lấy công chuộc tội, biết gì nói nấy, chỉ cầu xin bệ hạ cứu tiểu nữ! Thương con bé chỉ mới mười hai tuổi..."
Hoá ra gã đúng thực là người Nghi quốc, thời trẻ từng mở khách điếm ở Trình quốc nhưng không có can hệ gì đến Như Ý Môn. Chỉ là trời giáng tai hoạ, một ngày nọ vào bảy năm trước, có người ngất xỉu trước khách điếm của gã, gã có ý tốt thu nhận người nọ. Thấy người đó bệnh nặng nên tự ý cởi mặt nạ của y ra, nhìn thấy dung mạo thật của y. Sau khi khỏi bệnh, người đó trở mặt nhét thuốc độc vào răng gã, uy hiếp gã không được nói chuyện này với bất cứ ai. Gã biết mình cứu nhầm người rồi, gây ra đại hoạ, bèn vội vã bán khách điếm về Nghi quốc, sống kín tiếng hơn một chút. Cứ thế bảy năm trôi qua, trong thời gian đó người kia không còn xuất hiện, chuyện năm xưa xảy ra ở Trình quốc cũng như một giấc mộng.
Khi gã tưởng chuyện cứ thế chấm dứt thì ba hôm trước về nhà, phát hiện con gái bị một nhóm người bắt giữ. Đám người đó đưa một chiếc mặt nạ ra cho gã, gã biết là đại hoạ bảy năm trước đến rồi.
Bọn họ bảo gã đến nha môn tìm Trịnh Đoan Ngọ, xác nhận một người trong nhà lao là Tạ gia nhị công tử Tạ Tri Hạnh. Nếu không làm theo thì giết con gái gã. Gã hết cách chỉ đành tuân theo.
Nữ tráng sĩ vừa ném hòm thấy chiêu này có tác dụng bèn khiêng thêm một hòm khác lên tự vệ.
Lúc này, có tiếng người truyền vào từ ngoài cửa: "Ồn ào gì đó? Ồn nữa là khỏi ăn cơm!"
Tạ Trường Yến mừng quýnh: "Đoan Ngọ ca cứu mạng!"
Đoan Ngọ chạy nhanh đến, nhìn vào thấy đánh nhau trong khoang thuyền, mặt hắn sa sầm, rút đao nhảy xuống: "Các ngươi là ai? Tại sao động thủ?"
Bốn sát thủ không đáp, ra tay càng tàn độc hơn.
Đoan Ngọ lao vào, giúp Chương Hoa phân tán phân nửa áp lực, tuy Tạ Trường Yến không biết võ công nhưng có thể tự bảo vệ mình. Chẳng lâu sau, chân Đoan Ngọ bị đâm một kiếm nhưng đồng thời cũng tóm được một người. Đang định tra hỏi thì gã cắn nát răng tự sát.
Lần đầu tiên nhìn thấy cách tự tử này nhưng đã nghe qua rất nhiều lần. Tạ Trường Yến biến sắc nói: "Bọn họ là người của Như Ý Môn!"
"Như Ý Môn là cái gì?" Quả nhiên Đoan Ngọ không biết.
Ba thích khách còn lại thấy tình hình không ổn thì quay người toang chạy nhưng bị Chương Hoa chặn lại ngay cửa. Thấy không thể thoát thân, cả ba cùng cắn nát răng, ngã thẳng cẳng ra sàn.
Đoan Ngọ đốt lửa lên, đi cà nhắc qua soi sáng gương mặt của bốn người. Bọn họ đều là nam tử tuổi chừng hai mươi, mặc quần áo của thuyền phu, ngoài viên thuốc độc nhét trong răng thì không còn đặc trưng gì khác.
Đoan Ngọ nhíu mày, không vui nhìn Tạ Trường Yến và Chương Hoa: "Sao các ngươi lại đắc tội với bọn chúng?"
"Sai đại ca ơi, là bọn họ tự dưng nhảy xuống muốn giết chúng ta mà! Ta còn đang muốn hỏi đây, thuyền này không phải thuyền quan của Nghi quốc các huynh sao? Sao lại có thích khách?"
Đoan Ngọ tái mặt, bỗng nhác thấy: "Gông xiềng của các ngươi đâu?"
Chương Hoa đang định đáp lời thì Tạ Trường Yến kéo chàng một cái: "Bốn tên thích khách này thổi thuốc mê vào, bọn ta giả vờ hôn mê, bọn họ nhảy xuống tháo còng cho bọn ta, định vác bọn ta đi. Hai ta thừa lúc ra tay, đánh nhau với bọn họ. May là sai đại ca đến kịp thời, không thì bọn ta đã bị đưa đi mất rồi!"
Đoan Ngọ nghi hoặc nhìn một vòng khoang thuyền, còn muốn truy hỏi thì Tạ Trường Yến nói: "Sai đại ca, huynh không băng bó vết thương sao?"
Đoan Ngọ nhìn máu chảy trên chân, hừ lạnh nói: "Sự tình không nhỏ, ta phải bẩm báo với cấp trên. Các ngươi ở yên trong này cho ta..."
"Vậy lỡ như có thích khách nữa thì sao?"
"Vậy các ngươi theo ta đi gặp chủ thuyền!"
Tạ Trường Yến nói: "Được, nhưng không thể cứ thế này mà qua đó."
Nửa khắc sau, Tạ Trường Yến và Chương Hoa thay quần áo của thích khách, giả dạng thành thuyền phu, theo Đoan Ngọ khập khiễng rời khỏi khoang, lên tầng trên.
Con thuyền này to gấp đôi thuyền đỏ của Tạ Trường Yến, nàng vừa đi vừa quan sát rồi nhỏ giọng nói với Chương Hoa: "Kỹ thuật đóng thuyền của Nghi quốc đúng là chỉ có mẽ ngoài thôi."
Chương Hoa đáp: "Là do tầm nhận thức của nàng cao thôi."
Tạ Trường Yến nghĩ cũng đúng, dẫu sao khoang thuyền chống nước thời nay chỉ có riêng ở Yên quốc.
Đoan Ngọ cảnh cáo nói: "Im miệng! Không được nói chuyện!"
Trong lúc đó, ba người đã đến khoang phòng độc lập ở tầng cao nhất. Đoan Ngọ gõ cửa, cao giọng nói: "Tuần kiểm huyện Cẩm Tú Trịnh Đoan Ngọ cầu kiến Thị bách sứ Lý đại nhân."
Trong phòng không ai đáp lại.
Đoan Ngọ lặp lại lần nữa mà vẫn không có phản ứng gì.
"Không phải cũng có chuyện rồi đấy chứ?" Tạ Trường Yến lầu bầu nói.
Đoan Ngọ lập tức biến sắc, nói một câu "Đắc tội rồi", dùng đao chém đứt then cửa xông vào.
Trong phòng không một bóng người. Tất cả đồ đạc bày biện ngay ngắn. Ngoài bàn cờ trên bàn, quân đen sắp thắng nhưng chưa hạ màn ra thì chẳng có gì khác lạ.
"Lý đại nhân đi tuần tra rồi chăng?"
"Lý đại nhân bị bệnh mấy hôm nay rồi, chuyện tuần tra trên thuyền giao cho phụ tá làm, ông ấy luôn ở trong khoang." Đoan Ngọ nhìn bàn cờ, vẻ mặt lo lắng, "Với lại, vận may của ông ấy không tốt, không chịu nổi thua cờ."
"Nói vậy, ông ấy không thể nào mới chơi cờ đến giữa chừng đã tự ý rời đi?" Không phải tự bỏ đi, thế thì chỉ có thể bị người ta bắt đi...
Đoan Ngọ lập tức quay người định đi, Tạ Trường Yến ngăn lại: "Huynh đi đâu đó?"
"Tìm người cùng đi tìm Lý đại nhân!"
"Lỡ như trên thuyền còn đồng bọn của thích khách, không những đến ám sát bọn ta mà còn bắt Lý đại nhân, huynh náo động như vậy chẳng khác nào đánh rắn động cỏ?"
Đoan Ngọ nhíu mày nhìn hai người: "Các ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ta là Tạ Trường Yến thật! Tại sao gặp phải chuyện này chính ta còn khó hiểu hơn huynh! Việc khẩn cấp bây giờ là xem xét tình hình trên thuyền, xem rốt cuộc chuyện là thế nào!"
Chương Hoa mở cửa sổ ra, bên ngoài là biển, bấy giờ mặt trời rực rỡ, gió yên biển lặng. "Không chừng Lý đại nhân đó bị ném xuống biển rồi."
Đoan Ngọ biến sắc, cuối cùng đồng ý đề nghị của Tạ Trường Yến: "Chúng ta chia nhau ra điều tra, một khắc sau tập hợp ở đây!" Nói rồi hắn nhảy từ cửa sổ ra ngoài, bám vào vách thuyền như thằn lằn bò sang khoang thuyền khác.
Tạ Trường Yến nghĩ người này võ công không tệ, hành sự cũng rất quyết đoán, chui ở nha môn nho nhỏ thật lãng phí tài năng.
Chương Hoa nói: "Chúng ta cũng đi."
"Đi đâu?"
"Đi nhà bếp."
"Đi trộm đồ ăn thật à?" Tạ Trường Yến cười đùa một câu rồi ngoan ngoãn đi theo Chương Hoa. Cả đoạn đường cúi đầu đi nhanh nên cũng chẳng khiến người khác sinh nghi, hai người thuận lợi đến được nhà bếp.
Trước giờ cơm nên ai nấy đều đang bận rộn, chỉ có một người ngồi trong góc thong thả uống rượu. Tạ Trường Yến chưa nhìn ra gì mà Chương Hoa đã đi qua tóm lấy gã, chui tọt vào khoang thuyền bên cạnh.
Tạ Trường Yến vội chạy theo, đóng cửa lại, bây giờ nhìn kỹ lại người xui xẻo bị bắt nọ mới thấy hoá ra là Trương Tiến.
"Sao lại là ngươi? Sao ngươi cũng ở trên thuyền?"
Tay Trương Tiến vẫn còn cầm nửa bình rượu, đang định la lên thì bị Chương Hoa đập một nhát vào sau gáy, nhất thời ngã ra bất tỉnh.
Tạ Trường Yến cạy miệng gã ra, cõi lòng trĩu nặng: "Hắn cũng có răng độc..."
Như vậy, Trương Tiến cũng là người của Như Ý Môn. Gã nhận ra Chương Hoa ở trong nhà lao nhưng cố tình không nói, để Trịnh Đoan Ngọ dựa theo quy trình hộ tống Chương Hoa về Yên quốc. Sau đó khống chế con thuyền này, đổi thành một tốp đệ tử Như Ý Môn, chờ thời cơ bắt bọn họ.
Chỉ mới mười ngày ngắn ngủi mà Như Ý Môn đã giăng sẵn tất cả chờ bọn họ nhập cuộc, cho thấy Như Ý Môn cũng đã thâm nhập sâu vào Nghi quốc.
Chương Hoa kiểm tra xung quanh, đây là một gian chứa nước sạch và rau quả, gần sát bên nhà bếp, lúc nào cũng có thể có người ra vào. Thế là chàng ra hiệu bằng mắt với Tạ Trường Yến, hai người dìu Trương Tiến đi ra.
Tạ Trường Yến nhét bình rượu vào tay Truong Tiến, như thế trông như hai thuyền phu đang dìu một người say rượu về phòng.
Thuận lợi quay về phòng của Thị bách sứ, Đoan Ngọ vẫn chưa trở lại. Tạ Trường Yến tạt rượu lên mặt Trương Tiến. Gã mở mắt ra nhìn thấy hai người thì định cắn răng tự vẫn, Chương Hoa nhanh tay kẹp lấy cằm gã.
Tạ Trường Yến nhếch môi cười nói: "Hai con đường, tự ngươi chọn. Con đường thứ nhất, ngươi chêt, tất cả đệ tử của Như Ý Môn cũng chết. Con đường thứ hai, bọn ta sống, ngươi cũng sống, còn có thể hưởng vinh hoa phú quý cả đời."
Chương Hoa nhướn mày nói: "Ta chưa đồng ý..." Chưa dứt lời, Tạ Trường Yến đẩy mặt chàng quay sang chỗ khác.
"Ngươi biết thân phận của bọn ta, cũng biết bọn ta nói được làm được. Sao nào? Chọn con đường nào?"
Ánh mắt Trương Tiến vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, cuối cùng nỗi sợ chiếm thượng phong, gã gật gật đầu.
"Rất tốt, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt." Tạ Trường Yến ra hiệu cho Chương Hoa. Chàng hiểu ý, nhổ chiếc răng độc của Trương Tiến ra rồi giữ gáy gã đề phòng gã chạy thoát.
Tạ Trường Yến thầm vỗ tay, cảm thấy Chương Hoa sau khi mất trí nhớ ngoại trừ việc lắm lời ra thì những thứ khác nàng đều rất hài lòng, đặc biệt là khoản phối hợp ăn ý, không chê vào đâu được.
Chúng ta quả là một đôi trời định.
Tạ Trường Yến thấy ngọt ngào trong lòng, lúc thẩm vấn Trương Tiến cũng cười thân thiện hơn một chút: "Nói đi, tại sao theo bọn ta lên thuyền?"
Trương Tiến vẫn còn do dự, Tạ Trường Yến nhìn xuống giày gã: "Theo ta được biết đệ tử Ngân Môn đều đơn độc, nhưng ngươi là người đã có gia thất, tại sao không làm người đàng hoàng mà đi nối giáo cho giặc, đối địch với thiên tử? Hử?"
Nét mặt Trương Tiến lộ vẻ ngạc nhiên, run rẩy nói: "Sao, sao ngươi biết ta, ta có gia thất..."
Chương Hoa bên cạnh cũng rất tò mò.
Tạ Trường Yến giải thích với chàng: "Ngài xem quần áo hắn sạch sẽ, còn mang một đôi giày mới. Đường may trên giày đơn giản mộc mạc, tay nghề bình thường nhưng hắn rất trân quý, sau khi lên thuyền còn lau qua đế giày, có thể thấy là người thân thiết nhất may cho. Nhìn phối màu trên giày thì hẳn là thẩm mỹ của cô nương trẻ. Không phải là thê tử thì là con gái."
Mặt Trương Tiến thoắt cái tối sầm, hồi lâu sau, mắt gã đỏ hoe nhìn Chương Hoa, thần phục nói: "Bệ hạ! Tiểu nhân tội đáng muôn chết, nguyện lấy công chuộc tội, biết gì nói nấy, chỉ cầu xin bệ hạ cứu tiểu nữ! Thương con bé chỉ mới mười hai tuổi..."
Hoá ra gã đúng thực là người Nghi quốc, thời trẻ từng mở khách điếm ở Trình quốc nhưng không có can hệ gì đến Như Ý Môn. Chỉ là trời giáng tai hoạ, một ngày nọ vào bảy năm trước, có người ngất xỉu trước khách điếm của gã, gã có ý tốt thu nhận người nọ. Thấy người đó bệnh nặng nên tự ý cởi mặt nạ của y ra, nhìn thấy dung mạo thật của y. Sau khi khỏi bệnh, người đó trở mặt nhét thuốc độc vào răng gã, uy hiếp gã không được nói chuyện này với bất cứ ai. Gã biết mình cứu nhầm người rồi, gây ra đại hoạ, bèn vội vã bán khách điếm về Nghi quốc, sống kín tiếng hơn một chút. Cứ thế bảy năm trôi qua, trong thời gian đó người kia không còn xuất hiện, chuyện năm xưa xảy ra ở Trình quốc cũng như một giấc mộng.
Khi gã tưởng chuyện cứ thế chấm dứt thì ba hôm trước về nhà, phát hiện con gái bị một nhóm người bắt giữ. Đám người đó đưa một chiếc mặt nạ ra cho gã, gã biết là đại hoạ bảy năm trước đến rồi.
Bọn họ bảo gã đến nha môn tìm Trịnh Đoan Ngọ, xác nhận một người trong nhà lao là Tạ gia nhị công tử Tạ Tri Hạnh. Nếu không làm theo thì giết con gái gã. Gã hết cách chỉ đành tuân theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.