Chương 20: ۵ Hồi 5: Động lòng phàm (2) ۵
Thập Tứ Khuyết
11/02/2023
Danh gia vọng tộc, căn nguyên lâu đời. Mấy đời Yên vương đều muốn
xoá bỏ tham ô nhưng đến cùng vẫn chưa thể thành công. Đến đời của Thái
thượng hoàng Mộ Doãn, ngài ấy bắt tay thi hành chính sách khoa cử tuyển
nhân tài, tiếc rằng chịu sự phản đối của bảy đại thế gia, hiệu quả không cao. Đến khi Chương Hoa đăng cơ, quyết diệt trừ hai tộc Bàng Nhạc, cho
mở khoa cử, đề bạt đệ tử hàn môn, thể hiện quyết tâm lật bộ mặt thật của các thế gia.
Đây là chuyện rất khó.
Vì chuyện này mà chàng đánh cược cả hôn nhân của mình. Chàng cần một hoàng hậu xuất thân từ hàn môn đồng hành cùng chàng chống lại quyền phái cũ, thế nên chàng chọn Tạ Phồn Y. Nhưng Tạ Phồn Y bất hạnh gặp nạn nên mới đổi thành nàng.
Tạ Trường Yến nghĩ đến đấy không khỏi buông tiếng than thở. Bấy giờ nàng đã dắt ngựa ra đến cổng, Mạnh Bất Ly đang tựa vào cột cửa phơi nắng, một con mèo vàng không biết từ đâu ra cũng đến phơi nắng, nó đang dựng đứng chiếc đuôi rảo bước về phía hắn.
Mạnh Bất Ly liền biến sắc, cả người căng thẳng.
Mèo vàng dụi đầu lên ống quần hắn, Mạnh Bất Ly bị dọa nhảy phắt một cái lên cột. Ai dè mèo ta còn biết leo cột, lúc nó sắp với tới Mạnh Bất Ly thì hắn lập tức nhảy xuống.
Mèo vàng biết trèo lên nhưng không biết xuống, thế là ôm cột kêu meo meo.
Mạnh Bất Ly ngẩng đầu nhìn nó, một người một mèo bốn mắt nhìn nhau.
Thời Ẩm nghe thấy tiếng mèo kêu thì phấn khích xông lên trước. Tạ Trường Yến nhất thời không chú ý để dây cương tuột mất. Thời Ẩm chạy tới chỗ cây cột, vừa nhảy vừa hí vang.
Mèo vàng sợ hãi cuống quýt, bộ dạng sắp ngã xuống tới nơi.
Tạ Trường Yến a một tiếng: "Mẹ ta nói đa số mèo chỉ biết leo lên cây không biết leo xuống. Xem ra nó không biết đường xuống rồi."
Mạnh Bất Ly nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi.
Mà đúng lúc này, mèo vàng không còn kiên trì nổi mà té xuống. Thời Ẩm hưng phấn định nhào lên.
"Đừng Thời Ẩm!" Tạ Trường Yến vội giữ chặt dây cương. Cùng lúc đó, một bóng đen xoẹt qua, đón lấy con mèo đang rơi xuống giữa chừng.
Thân mèo nhỏ nhắn nằm gọn trong bàn tay, làm nổi bật những đốt ngón tay thon dài.
Người đó vừa bế mèo bằng một tay vừa dùng tay còn lại vuốt ve lỗ tai mèo. Mèo vàng quên ngay sợ hãi, thoải mái híp híp đôi mắt.
"Bé con, lần sau đừng tìm Mạnh Bất Ly chơi nữa, hắn sợ mèo." Giọng nói trầm thấp, hơi khàn, ẩn chứa ý cười dịu dàng.
Tạ Trường Yến như hoá đá, cả người không nhúc nhích.
Dưới ánh nắng rạng rỡ đầu thu, sắc vàng sắc xanh đan xen nhau, gương mặt người áo đen lại toả sáng như thế.
Phong Tiểu Nhã.
Chín mươi ba ngày, hai mươi hai bức thư, hoa sen đã héo tàn, cây cối đã úa vàng, mùa hè nóng bức trôi qua, nàng gặp lại y.
Bàn tay cầm dây cương của Tạ Trường Yến bất giác buông lỏng, Thời Ẩm kêu lên một tiếng rồi chạy về phía Phong Tiểu Nhã, thân thiết dụi đầu vào tay y.
Một tay Phong Tiểu Nhã còn bế mèo, vừa vuốt mèo vừa vuốt ngựa, hai con còn tranh sủng với nhau làm y bận bịu không dứt ra được.
Cảnh này lọt vào mắt Tạ Trường Yến, cõi lòng đủ mọi ý vị.
Không có chuyện gì xảy ra. Không có thay đổi gì cả. Ta phải cư xử giống như bình thường.
Tạ Trường Yến thầm nhắc đi nhắc lại trong lòng mấy lần rồi mới hít sâu một hơi, gọi: "Thời Ẩm, quay lại đây."
Thời Ẩm chẳng buồn để ý tới nàng.
Tạ Trường Yến bước lên nắm dây cương, kéo nó cách xa Phong Tiểu Nhã: "Đến giờ phải đi luyện bắn cung rồi."
"Luyện bắn cung?" Phong Tiểu Nhã hỏi.
"Vâng. Hôm nay là ngày xạ kỵ, phải bắn đủ một trăm tên." Tạ Trường Yến cụp mắt đáp. Phong Tiểu Nhã sẽ trả lời thế nào? Đi cùng nàng ư hay bảo nàng đổi môn ở lại đây? Dẫu sao cũng khó khăn lắm y mới đến một lần...
Trái tim đang thấp thỏm không yên thì nghe thấy Phong Tiểu Nhã nói: "Vậy muội đi đi."
Bàn tay giấu trong tay áo của Tạ Trường Yến siết chặt lại, Phong Tiểu Nhã không bảo nàng đổi môn, cũng không đi rừng Vạn Dục với nàng, cứ thế đặt dấu kết thúc cho cuộc gặp mặt ngày hôm nay. Lựa chọn này như một gáo nước lạnh tạt thẳng lên mặt khiến nàng tỉnh táo lại.
Nàng đang nghĩ cái gì vậy? Lẽ nào Phong Tiểu Nhã lại trân trọng khoảng thời gian bên nhau của hai người? Chớ quên, y dạy học cho nàng vì thánh chỉ Yên vương ép y phải làm thế. Y có cuộc sống của mình, cũng như có người mà y muốn trân trọng...
Tạ Trường Yến nhảy người lên ngựa, cúi thấp đầu không nhìn Phong Tiểu Nhã nữa. Nàng cảm thấy mình nên mau chóng rời khỏi đây, như thế mới kìm được sóng lòng đang cuộn trào và sự ấm ức bực bội không theo lý lẽ gì trong lòng.
Thời Ẩm không tình nguyện nhưng dưới sự ràng buộc của dây cương đành phải nhấc chân chạy đi.
Phong Tiểu Nhã nhìn theo bóng lưng của Tạ Trường Yến như đang suy ngẫm điều gì, sau đó bất chợt đặt con mèo lên vai Mạnh Bất Ly rồi quay người bỏ đi.
Mạnh Bất Ly hoá đá ngay tức khắc.
Mèo vàng liếm liếm mặt hắn.
Mồ hôi lạnh đổ ra như mưa, Mạnh Bất Ly đứng bất động, gian nan nặn ra một chữ: "Đừng..."
Tạ Trường Yến đã đến rừng Vạn Dục. Nàng thúc ngựa chạy như bay, mồ hôi túa ra làm tâm trạng nàng tốt lên đôi chút.
Sau khi tiến vào vùng cấm, nàng nhảy xuống đúc nước cho Thời Ẩm. Nhìn dáng vẻ hoạt bát đáng yêu của của Thời Ẩm, nàng không khỏi than thở: "Ngươi đúng là gặp ai cũng thân, tí dè dặt của một con ngựa quý chẳng thấy đâu. Không biết mẹ ngươi có như vậy không."
Nàng ép bản thân nhớ về Yên vương. Ngựa của Yên vương, hoài bão của Yên vương, mong mỏi của Yên vương với nàng.
Sau đó nàng sực nhớ ra một chuyện.
"Mùng chín tháng chín, nhớ kỹ ngày này." Lúc Tạ Hoài Dung dạy học cho nàng từng căn dặn, "Ngày đó không chỉ là tết Trùng Dương(*) mà còn là sinh thần của bệ hạ."
(*) Tết Trùng Dương hay còn gọi là tết Trùng Cửu theo phong tục của người Trung Hoa vào ngày mùng 9 tháng 9 âm lịch hàng năm.
Mùng chín tháng chín... Vậy chẳng phải còn mười ngày nữa sao?
Tạ Trường Yến như tỉnh mộng. Mấy tháng qua nàng ngớ nga ngớ ngẩn, quên mất chuyện lớn thế này! Mặc dù từ sau khi vào kinh Yên vương không hề triệu kiến nàng nhưng ngày đặc biệt như sinh thần chắc chắn phải tham gia. Nếu lúc đó tay không đến thì thất lễ quá...
Nhưng mà tặng gì đây?
Ánh mắt Tạ Trường Yến lơ đễnh lướt qua phía trước, đột nhiên khựng lại, sau đó nhìn sang cung tên trong ống.
Nàng cưỡi Thời Ẩm đi tìm con mồi.
Thời Ẩm linh hoạt vượt qua các chướng ngại vật, phi thẳng về phía trước. Thình lình, Tạ Trường Yến híp mắt, nhìn thấy mục tiêu, nàng lập tức giương cung, kéo căng dây cung, mũi tên bay vút ra, bắn trúng mục tiêu.
Bộp một tiếng, một quả óc chó rời cành rơi xuống, vừa vặn rơi vào tay Tạ Trường Yến đang thúc ngựa chạy tới. Tạ Trường Yến bỏ vào túi da, đi tiếp.
Nửa canh giờ sau, ống tên trống rỗng, túi da cũng đã đầy ắp.
Trước mặt có một con suối nhỏ, Tạ Trường Yến nhận ra nó đã hẹp hơn nhiều so với lúc đầu nhìn thấy. Vào kinh bốn tháng, chỉ có vẻn vẹn ba cơn mưa, cứ tiếp tục thế này e là con suối sắp khô cạn.
Tạ Trường Yến thở dài, xuống ngựa đổ "con mồi" vừa bắn hạ ra, toàn bộ đều là quả óc chó màu xanh xám.
Nàng bóc vỏ từng cái, rửa sạch hạt bên trong.
Lát sau, một bóng người hiện ra trên mặt nước.
Hàng mi Tạ Trường Yến run run nhưng không dừng việc trên tay, tiếp tục chà rửa.
Người nọ nhặt một quả óc chó đã rửa sạch, đưa lên trước mặt ngắm nghía: "Ôi chao, hạt óc chó à. Định làm gì đây?"
Không có chuyện gì xảy ra. Không có thay đổi gì cả. Ta phải cư xử giống như bình thường. Lòng Tạ Trường Yến nổi sóng. Có những chuyện lạ lùng như vậy đó, trước khi chú ý đến có thể mặc sức tươi cười, nhưng một khi đã phát hiện ra muốn khống chế thì nhất cử nhất động bỗng trở nên nặng nề.
Tạ Trường Yến hít sâu, quay đầu lại nhìn Phong Tiểu Nhã không biết xuất hiện từ lúc nào. Ánh mắt y thản nhiên như thế, thản nhiên đến mức khiến nàng ganh tị.
"Muội..." Nàng cắn môi đáp, "Tháng sau là sinh nhật của bệ hạ, muội muốn tặng hạt điêu khắc cho ngài ấy."
Phong Tiểu Nhã ngây người, nét mặt thoáng chốc lộ ra nét mừng rỡ: "Muội hiểu chuyện rồi. Nhưng mà ta không hay muội còn biết điêu khắc đấy."
"Kỹ thuật thô sơ, quý ở tấm lòng thôi."
Phong Tiểu Nhã nghịch hạt óc chó, hứng thú nói: "Vậy ai nói với muội bệ hạ thích hạt điêu khắc?"
"Bệ hạ thích bướm. Muội không biết tìm đâu ra bươm bướm quý hiếm cho ngài nhưng có thể làm cho bướm vài món phụ kiện đặc biệt."
"Phụ kiện như thế nào?"
"Muội vẫn chưa nghĩ ra. Sư huynh có thể chỉ điểm một chút không?"
Phong Tiểu Nhã vốn định nói nhưng không biết sao lại đổi ý. Y trả hạt óc chó lại cho nàng: "Tâm ý mà muội không đặt cái tâm vào đó thì cũng vô nghĩa."
Tạ Trường Yến nhận lấy hạt, ậm ờ một tiếng.
Nước suối chảy róc rách, phản chiếu bóng nàng và y, trông như thân thiết, lại trông như quá thân thiết.
Tạ Trường Yến nhanh tay rửa sạch số quả còn lại rồi nhét tất cả vào túi, nàng treo túi lên lưng ngựa rồi đứng cách ra vài bước. Nàng quay lưng lại với Phong Tiểu Nhã, nói: "À, hôm nay bắn cung xong rồi, muội phải về đây."
Phong Tiểu Nhã đứng thẳng người, nhìn dòng suối chảy, hỏi: "Đói không?"
"Hả?"
"Ta đói rồi. Đi, đi ăn một bữa ngon nào."
Tạ Trường Yến đang định từ chối thì Phong Tiểu Nhã nhảy lên ngựa của mình, sau đó búng tay, Thời Ẩm liền lẽo đẽo đi theo.
"Chờ đã! Thời Ẩm!" Tạ Trường Yến không gọi được con ngựa của mình đành bất lực đuổi theo.
Phong Tiểu Nhã thúc ngựa dẫn Tạ Trường Yến men theo con suối đi về phía Tây.
Tạ Trường Yến nhìn đường đi: "Chúng ta không về thành sao?" Ngọc Kinh ở phía Đông mà.
Phong Tiểu Nhã cười cười không đáp, tiếp tục dẫn đường.
Nhắc mới nhớ đây là lần đầu tiên Tạ Trường Yến thấy Phong Tiểu Nhã cưỡi ngựa. Ngựa của y cũng màu nâu mõm đen, rất giống Thời Ẩm. Hai chú ngựa rất thân nhau, thỉnh thoảng lại chạm vào cổ nhau.
Mặt Tạ Trường Yến đỏ lên, trong lòng rất ngượng nghịu, đành phải nói thầm: Không có chuyện gì xảy ra. Không có thay đổi gì cả. Ta phải cư xử giống như bình thường...
Địa thế càng đi càng cao, cuối cùng lên đến hẳn lưng chừng núi. Đầu nguồn con suối là một cái thác dựng đứng trên vách núi, thác đổ xuống hồ rồi từ hồ chảy đi. Bên hồ có một ngôi nhà xây bằng trúc, bên ngoài mọc đầy hoa cúc dại, vài con vịt con gà đang thong thả mổ thức ăn.
Tạ Trường Yến không ngờ ở nơi này còn có người ở ẩn. Nên biết trong khu vực rừng Vạn Dục dân thường không được đặt chân lên, huống chi là xây nhà ở. Xem ra chủ nhân của căn nhà có lai lịch không nhỏ.
Đây là chuyện rất khó.
Vì chuyện này mà chàng đánh cược cả hôn nhân của mình. Chàng cần một hoàng hậu xuất thân từ hàn môn đồng hành cùng chàng chống lại quyền phái cũ, thế nên chàng chọn Tạ Phồn Y. Nhưng Tạ Phồn Y bất hạnh gặp nạn nên mới đổi thành nàng.
Tạ Trường Yến nghĩ đến đấy không khỏi buông tiếng than thở. Bấy giờ nàng đã dắt ngựa ra đến cổng, Mạnh Bất Ly đang tựa vào cột cửa phơi nắng, một con mèo vàng không biết từ đâu ra cũng đến phơi nắng, nó đang dựng đứng chiếc đuôi rảo bước về phía hắn.
Mạnh Bất Ly liền biến sắc, cả người căng thẳng.
Mèo vàng dụi đầu lên ống quần hắn, Mạnh Bất Ly bị dọa nhảy phắt một cái lên cột. Ai dè mèo ta còn biết leo cột, lúc nó sắp với tới Mạnh Bất Ly thì hắn lập tức nhảy xuống.
Mèo vàng biết trèo lên nhưng không biết xuống, thế là ôm cột kêu meo meo.
Mạnh Bất Ly ngẩng đầu nhìn nó, một người một mèo bốn mắt nhìn nhau.
Thời Ẩm nghe thấy tiếng mèo kêu thì phấn khích xông lên trước. Tạ Trường Yến nhất thời không chú ý để dây cương tuột mất. Thời Ẩm chạy tới chỗ cây cột, vừa nhảy vừa hí vang.
Mèo vàng sợ hãi cuống quýt, bộ dạng sắp ngã xuống tới nơi.
Tạ Trường Yến a một tiếng: "Mẹ ta nói đa số mèo chỉ biết leo lên cây không biết leo xuống. Xem ra nó không biết đường xuống rồi."
Mạnh Bất Ly nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi.
Mà đúng lúc này, mèo vàng không còn kiên trì nổi mà té xuống. Thời Ẩm hưng phấn định nhào lên.
"Đừng Thời Ẩm!" Tạ Trường Yến vội giữ chặt dây cương. Cùng lúc đó, một bóng đen xoẹt qua, đón lấy con mèo đang rơi xuống giữa chừng.
Thân mèo nhỏ nhắn nằm gọn trong bàn tay, làm nổi bật những đốt ngón tay thon dài.
Người đó vừa bế mèo bằng một tay vừa dùng tay còn lại vuốt ve lỗ tai mèo. Mèo vàng quên ngay sợ hãi, thoải mái híp híp đôi mắt.
"Bé con, lần sau đừng tìm Mạnh Bất Ly chơi nữa, hắn sợ mèo." Giọng nói trầm thấp, hơi khàn, ẩn chứa ý cười dịu dàng.
Tạ Trường Yến như hoá đá, cả người không nhúc nhích.
Dưới ánh nắng rạng rỡ đầu thu, sắc vàng sắc xanh đan xen nhau, gương mặt người áo đen lại toả sáng như thế.
Phong Tiểu Nhã.
Chín mươi ba ngày, hai mươi hai bức thư, hoa sen đã héo tàn, cây cối đã úa vàng, mùa hè nóng bức trôi qua, nàng gặp lại y.
Bàn tay cầm dây cương của Tạ Trường Yến bất giác buông lỏng, Thời Ẩm kêu lên một tiếng rồi chạy về phía Phong Tiểu Nhã, thân thiết dụi đầu vào tay y.
Một tay Phong Tiểu Nhã còn bế mèo, vừa vuốt mèo vừa vuốt ngựa, hai con còn tranh sủng với nhau làm y bận bịu không dứt ra được.
Cảnh này lọt vào mắt Tạ Trường Yến, cõi lòng đủ mọi ý vị.
Không có chuyện gì xảy ra. Không có thay đổi gì cả. Ta phải cư xử giống như bình thường.
Tạ Trường Yến thầm nhắc đi nhắc lại trong lòng mấy lần rồi mới hít sâu một hơi, gọi: "Thời Ẩm, quay lại đây."
Thời Ẩm chẳng buồn để ý tới nàng.
Tạ Trường Yến bước lên nắm dây cương, kéo nó cách xa Phong Tiểu Nhã: "Đến giờ phải đi luyện bắn cung rồi."
"Luyện bắn cung?" Phong Tiểu Nhã hỏi.
"Vâng. Hôm nay là ngày xạ kỵ, phải bắn đủ một trăm tên." Tạ Trường Yến cụp mắt đáp. Phong Tiểu Nhã sẽ trả lời thế nào? Đi cùng nàng ư hay bảo nàng đổi môn ở lại đây? Dẫu sao cũng khó khăn lắm y mới đến một lần...
Trái tim đang thấp thỏm không yên thì nghe thấy Phong Tiểu Nhã nói: "Vậy muội đi đi."
Bàn tay giấu trong tay áo của Tạ Trường Yến siết chặt lại, Phong Tiểu Nhã không bảo nàng đổi môn, cũng không đi rừng Vạn Dục với nàng, cứ thế đặt dấu kết thúc cho cuộc gặp mặt ngày hôm nay. Lựa chọn này như một gáo nước lạnh tạt thẳng lên mặt khiến nàng tỉnh táo lại.
Nàng đang nghĩ cái gì vậy? Lẽ nào Phong Tiểu Nhã lại trân trọng khoảng thời gian bên nhau của hai người? Chớ quên, y dạy học cho nàng vì thánh chỉ Yên vương ép y phải làm thế. Y có cuộc sống của mình, cũng như có người mà y muốn trân trọng...
Tạ Trường Yến nhảy người lên ngựa, cúi thấp đầu không nhìn Phong Tiểu Nhã nữa. Nàng cảm thấy mình nên mau chóng rời khỏi đây, như thế mới kìm được sóng lòng đang cuộn trào và sự ấm ức bực bội không theo lý lẽ gì trong lòng.
Thời Ẩm không tình nguyện nhưng dưới sự ràng buộc của dây cương đành phải nhấc chân chạy đi.
Phong Tiểu Nhã nhìn theo bóng lưng của Tạ Trường Yến như đang suy ngẫm điều gì, sau đó bất chợt đặt con mèo lên vai Mạnh Bất Ly rồi quay người bỏ đi.
Mạnh Bất Ly hoá đá ngay tức khắc.
Mèo vàng liếm liếm mặt hắn.
Mồ hôi lạnh đổ ra như mưa, Mạnh Bất Ly đứng bất động, gian nan nặn ra một chữ: "Đừng..."
Tạ Trường Yến đã đến rừng Vạn Dục. Nàng thúc ngựa chạy như bay, mồ hôi túa ra làm tâm trạng nàng tốt lên đôi chút.
Sau khi tiến vào vùng cấm, nàng nhảy xuống đúc nước cho Thời Ẩm. Nhìn dáng vẻ hoạt bát đáng yêu của của Thời Ẩm, nàng không khỏi than thở: "Ngươi đúng là gặp ai cũng thân, tí dè dặt của một con ngựa quý chẳng thấy đâu. Không biết mẹ ngươi có như vậy không."
Nàng ép bản thân nhớ về Yên vương. Ngựa của Yên vương, hoài bão của Yên vương, mong mỏi của Yên vương với nàng.
Sau đó nàng sực nhớ ra một chuyện.
"Mùng chín tháng chín, nhớ kỹ ngày này." Lúc Tạ Hoài Dung dạy học cho nàng từng căn dặn, "Ngày đó không chỉ là tết Trùng Dương(*) mà còn là sinh thần của bệ hạ."
(*) Tết Trùng Dương hay còn gọi là tết Trùng Cửu theo phong tục của người Trung Hoa vào ngày mùng 9 tháng 9 âm lịch hàng năm.
Mùng chín tháng chín... Vậy chẳng phải còn mười ngày nữa sao?
Tạ Trường Yến như tỉnh mộng. Mấy tháng qua nàng ngớ nga ngớ ngẩn, quên mất chuyện lớn thế này! Mặc dù từ sau khi vào kinh Yên vương không hề triệu kiến nàng nhưng ngày đặc biệt như sinh thần chắc chắn phải tham gia. Nếu lúc đó tay không đến thì thất lễ quá...
Nhưng mà tặng gì đây?
Ánh mắt Tạ Trường Yến lơ đễnh lướt qua phía trước, đột nhiên khựng lại, sau đó nhìn sang cung tên trong ống.
Nàng cưỡi Thời Ẩm đi tìm con mồi.
Thời Ẩm linh hoạt vượt qua các chướng ngại vật, phi thẳng về phía trước. Thình lình, Tạ Trường Yến híp mắt, nhìn thấy mục tiêu, nàng lập tức giương cung, kéo căng dây cung, mũi tên bay vút ra, bắn trúng mục tiêu.
Bộp một tiếng, một quả óc chó rời cành rơi xuống, vừa vặn rơi vào tay Tạ Trường Yến đang thúc ngựa chạy tới. Tạ Trường Yến bỏ vào túi da, đi tiếp.
Nửa canh giờ sau, ống tên trống rỗng, túi da cũng đã đầy ắp.
Trước mặt có một con suối nhỏ, Tạ Trường Yến nhận ra nó đã hẹp hơn nhiều so với lúc đầu nhìn thấy. Vào kinh bốn tháng, chỉ có vẻn vẹn ba cơn mưa, cứ tiếp tục thế này e là con suối sắp khô cạn.
Tạ Trường Yến thở dài, xuống ngựa đổ "con mồi" vừa bắn hạ ra, toàn bộ đều là quả óc chó màu xanh xám.
Nàng bóc vỏ từng cái, rửa sạch hạt bên trong.
Lát sau, một bóng người hiện ra trên mặt nước.
Hàng mi Tạ Trường Yến run run nhưng không dừng việc trên tay, tiếp tục chà rửa.
Người nọ nhặt một quả óc chó đã rửa sạch, đưa lên trước mặt ngắm nghía: "Ôi chao, hạt óc chó à. Định làm gì đây?"
Không có chuyện gì xảy ra. Không có thay đổi gì cả. Ta phải cư xử giống như bình thường. Lòng Tạ Trường Yến nổi sóng. Có những chuyện lạ lùng như vậy đó, trước khi chú ý đến có thể mặc sức tươi cười, nhưng một khi đã phát hiện ra muốn khống chế thì nhất cử nhất động bỗng trở nên nặng nề.
Tạ Trường Yến hít sâu, quay đầu lại nhìn Phong Tiểu Nhã không biết xuất hiện từ lúc nào. Ánh mắt y thản nhiên như thế, thản nhiên đến mức khiến nàng ganh tị.
"Muội..." Nàng cắn môi đáp, "Tháng sau là sinh nhật của bệ hạ, muội muốn tặng hạt điêu khắc cho ngài ấy."
Phong Tiểu Nhã ngây người, nét mặt thoáng chốc lộ ra nét mừng rỡ: "Muội hiểu chuyện rồi. Nhưng mà ta không hay muội còn biết điêu khắc đấy."
"Kỹ thuật thô sơ, quý ở tấm lòng thôi."
Phong Tiểu Nhã nghịch hạt óc chó, hứng thú nói: "Vậy ai nói với muội bệ hạ thích hạt điêu khắc?"
"Bệ hạ thích bướm. Muội không biết tìm đâu ra bươm bướm quý hiếm cho ngài nhưng có thể làm cho bướm vài món phụ kiện đặc biệt."
"Phụ kiện như thế nào?"
"Muội vẫn chưa nghĩ ra. Sư huynh có thể chỉ điểm một chút không?"
Phong Tiểu Nhã vốn định nói nhưng không biết sao lại đổi ý. Y trả hạt óc chó lại cho nàng: "Tâm ý mà muội không đặt cái tâm vào đó thì cũng vô nghĩa."
Tạ Trường Yến nhận lấy hạt, ậm ờ một tiếng.
Nước suối chảy róc rách, phản chiếu bóng nàng và y, trông như thân thiết, lại trông như quá thân thiết.
Tạ Trường Yến nhanh tay rửa sạch số quả còn lại rồi nhét tất cả vào túi, nàng treo túi lên lưng ngựa rồi đứng cách ra vài bước. Nàng quay lưng lại với Phong Tiểu Nhã, nói: "À, hôm nay bắn cung xong rồi, muội phải về đây."
Phong Tiểu Nhã đứng thẳng người, nhìn dòng suối chảy, hỏi: "Đói không?"
"Hả?"
"Ta đói rồi. Đi, đi ăn một bữa ngon nào."
Tạ Trường Yến đang định từ chối thì Phong Tiểu Nhã nhảy lên ngựa của mình, sau đó búng tay, Thời Ẩm liền lẽo đẽo đi theo.
"Chờ đã! Thời Ẩm!" Tạ Trường Yến không gọi được con ngựa của mình đành bất lực đuổi theo.
Phong Tiểu Nhã thúc ngựa dẫn Tạ Trường Yến men theo con suối đi về phía Tây.
Tạ Trường Yến nhìn đường đi: "Chúng ta không về thành sao?" Ngọc Kinh ở phía Đông mà.
Phong Tiểu Nhã cười cười không đáp, tiếp tục dẫn đường.
Nhắc mới nhớ đây là lần đầu tiên Tạ Trường Yến thấy Phong Tiểu Nhã cưỡi ngựa. Ngựa của y cũng màu nâu mõm đen, rất giống Thời Ẩm. Hai chú ngựa rất thân nhau, thỉnh thoảng lại chạm vào cổ nhau.
Mặt Tạ Trường Yến đỏ lên, trong lòng rất ngượng nghịu, đành phải nói thầm: Không có chuyện gì xảy ra. Không có thay đổi gì cả. Ta phải cư xử giống như bình thường...
Địa thế càng đi càng cao, cuối cùng lên đến hẳn lưng chừng núi. Đầu nguồn con suối là một cái thác dựng đứng trên vách núi, thác đổ xuống hồ rồi từ hồ chảy đi. Bên hồ có một ngôi nhà xây bằng trúc, bên ngoài mọc đầy hoa cúc dại, vài con vịt con gà đang thong thả mổ thức ăn.
Tạ Trường Yến không ngờ ở nơi này còn có người ở ẩn. Nên biết trong khu vực rừng Vạn Dục dân thường không được đặt chân lên, huống chi là xây nhà ở. Xem ra chủ nhân của căn nhà có lai lịch không nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.