Chương 39: ۵ Hồi 9: Vạn vật như nhau (3) ۵
Thập Tứ Khuyết
14/04/2023
Trưởng công chúa nhìn gương mặt đó, than thầm trong lòng. "Bên phía bệ hạ phòng vệ ngày càng nghiêm ngặt rồi."
"Đây chẳng phải là điều trưởng công chúa người muốn sao? Bệ hạ nghĩ là do thế gia gây nên, thế gia thì như chim sợ cành cong, hai bên đấu nhau ta sống ngươi chết, như thế ngư ông đắc lợi là người rồi."
Trưởng công chúa nheo mắt, "Ta không cần lợi, chỉ cần y chết."
Người nọ bật cười: "Điện hạ cứ yên tâm. Như Ý Môn đã nhận nhiệm vụ của người thì nhất định sẽ giúp người được như ý."
Trưởng công chúa nhìn nàng: "Nhưng Phong Nhạc Thiên chưa chết thì bệ hạ sẽ không thua."
Nụ cười của người nọ tan ra, nét mặt điềm nhiên, rưới thêm một ráo nước vào lò than: "Lão hồ ly đó còn gian xảo hơn con trai lão, con trai lão không có sơ hở, còn lão đâu đâu cũng là sơ hở, thật chẳng biết nên xuống tay từ đâu..."
Tiếng cuối vừa dứt, nàng nhảy vọt ra, mở cửa, tóm lấy một người.
"Trẫm cho nàng ngôi vị Hoàng hậu nhưng cả đời không thể yêu nàng, nàng sẽ làm thế nào?"
Tạ Trường Yến suy nghĩ rất lâu.
Nàng nhớ lại rất nhiều chuyện.
"Người có thể sinh con đẻ cái, quản lý sự vụ hậu cung rất nhiều, tại sao phải chọn Tạ gia, tại sao lại là Tạ Trường Yến ngươi?"
"Ngươi không có mục tiêu, không có tự tin mới dễ dàng xuôi theo ý kiến của người khác. Dẫu không làm hoàng hậu, chẳng lẽ ngươi muốn cả đời mình cũng chỉ có vậy mà thôi?"
"Ta nói lại lần nữa, người có thể sinh con dưỡng cái quản lý hậu cung cho bệ hạ rất nhiều, tại sao phải là ngươi Tạ Trường Yến?"
Lúc đó nàng cứ nghĩ đấy là những lời răn dạy của sư huynh dành cho mình, bây giờ nhìn lại giống như đang tính toán chu đáo trước cho nàng vậy.
Nàng nhớ lại đêm tuyết dưới trăng chàng dẫn nàng đến Hạnh Xuyên, nàng tưởng rằng đó là phong hoa tuyết nguyệt nhưng với chàng chỉ là ngắm tuyết rơi báo hiệu được mùa mà thôi.
Tặng ngựa để nàng tiếp tục rèn luyện kỹ năng cưỡi ngựa.
Tặng trạch viện để dễ dàng bảo vệ và giám sát nàng.
Tất cả những món đồ mới mẻ trong thư phòng đều dùng để mở mang kiến thức cho nàng.
Để nàng tới lui Cầu Lỗ Quán cũng vì phát hiện ra thiên phú kỹ thuật của nàng nên muốn bồi dưỡng...
Từng việc từng việc khiến người ta tự mình đa tình.
Nếu câu hỏi này được đặt ra trước đêm nay, có lẽ nàng có câu trả lời. Nàng có thể vô cùng quả quyết mà đáp rằng "Chẳng sao cả".
Nàng là tấm gương mà đế vương chí lớn mang ra soi chiếu cho các thế gia. Chàng muốn từ bỏ xa hoa, thực hành tiết kiệm, nàng sẽ lấy mình làm gốc. Chàng đặc biệt sủng ái mình, nàng cũng cam lòng chịu sự ganh ghét của quý nữ các thế gia. Nàng đã sớm thoả hiệp với vận mệnh, học cách phối hợp.
Nếu Yên vương không thích nàng, nàng sẽ không buồn, bởi vì họ là người xa lạ.
Nếu Phong Tiểu Nhã không thích nàng, nàng sẽ buồn nhưng cũng sẽ lấy làm vui mừng, bởi vì Phong Tiểu Nhã là cấm kỵ.
Nhưng bây giờ, Yên vương giả làm Phong Tiểu Nhã, người "sư huynh" dạy nàng ghép xe ngựa thanh đồng, dẫn nàng đến nơi ẩn cư của thái thượng hoàng thưởng thức món ngon, ngay lập tức bảo vệ nàng khi nhà sập, tra rõ nguyên nhân cái chết của Vũ Thuỷ Điệp rửa oan cho nàng, người đã có vô vàn ràng buộc và tương lai sẽ cùng chung sống cả đời... không thích nàng.
Tất cả chỉ là lợi dụng.
Tất cả chỉ là thử thách.
Tất cả chỉ là lợi ích trong vòng xoáy vương quyền bá nghiệp.
Dưới ánh nến thoắt sáng thoắt tối, nàng thiếu nữ rất muốn hỏi một câu: dựa vào đâu?
Nàng nhìn chằm chằm Chương Hoa, Chương Hoa im lặng chờ đợi, không hối thúc không gấp gáp, chàng luôn ung dung như thế, ung dung đến đáng hận.
Tạ Trường Yến cắn răng, cuối cùng vẫn chọn nể mặt chàng: "Ta muốn nghe câu trả lời của tam tỷ tỷ trước."
Tạ Phồn Y năm đó đã trả lời như thế nào?
Nàng ấy cam tâm không? Nàng ấy không buồn sao? Sau thái độ quyết tuyệt như thế của phu quân tương lai, vì sao nàng ấy vẫn quay về Ẩn Châu chờ đợi ngày xuất giá, khoác lên chiếc áo đỏ của thái tử phi?
Chương Hoa chậm rãi đáp: "Nàng ấy nói, lòng thiếp hướng về Yên, về nước về dân về chúng sinh, không phải... chàng."
Hai tay Tạ Trường Yến đan chặt vào nhau.
Một loại cảm xúc kỳ diệu nào đó lưu chuyển trong đôi mắt Chương Hoa khiến chàng không còn trấn định như trước: "Hoàng hậu trời sinh có phải không? Bình tĩnh, hiểu nghĩa, không chìm đắm trong tư tình."
Còn muội muội nàng ấy, thích khóc, thích cười, thích nổi giận, đôi khi sẽ nhõng nhẽo, đôi khi sẽ nghịch ngợm.
Nếu nói tuổi tác khác biệt thì Tạ Phồn Y năm đó chẳng phải cũng mười bốn đấy sao.
Nàng ấy trưởng thành quá sớm, giống như một món đồ gốm sứ tuyệt thế hội tụ đủ mọi tinh hoa dưới bàn tay người thợ, trơn nhẵn láng mịn, không có khuyết điểm.
Tạ Trường Yến nhếch môi cố nặn ra một nụ cười: "Không hổ là tam tỷ tỷ... hẳn là bệ hạ rất hài lòng với câu trả lời này." Thế nên tam tỷ tỷ mới quay về bắt đầu chuẩn bị hôn sự.
Thế nhưng Chương Hoa lắc đầu: "Nàng sai rồi. Khi đó trẫm là thái tử, thiếu niên bướng bỉnh tự cao, toàn thuận theo ý bản thân, nghĩ phải khai thiên lập địa thế nào cho oanh liệt. Phiền nhất là những nữ tử đoan trang trong hậu cung, những người đến cả cười cũng không hé răng đó. Trẫm..." Nói đoạn, chàng nhìn Tạ Trường Yến, đôi mắt sâu thẳm mà chất chứa quyến luyến đến từ bốn năm trước, "Khi ấy, thê tử trẫm yêu thích và mong muốn chính là người như nàng."
Tạ Trường Yến đờ người.
"Có thể cưỡi ngựa leo núi với ta; thoải mái ăn sạch ba chén cơm trước mặt ta; hao tâm tổn sức làm quà mừng sinh nhật cho ta; vì ta tỏ ra xa cách mà giận dỗi, chiến tranh lạnh với ta nhưng khi gặp lại thì đôi mắt ửng đỏ; sẽ nhảy lên đạp chân ta, cuối cùng làm mình rơi xuống hố băng... Một cô gái hoạt bát, sôi nổi, tâm tư đơn giản mà thông minh lanh lợi như thế." Chương Hoa nói một câu, ánh sáng trong mắt tối đi một ít, đến khi nói hết, sự quyến luyến của bốn năm trước ấy cũng tiêu tan không còn, thay vào đó là sự mệt mỏi đến cùng cực.
"Nhưng trẫm hiện tại... là thiên tử, đầu đội cơ nghiệp trăm năm, vai gánh giang sơn vạn dặm, dưới vương toạ là xương cốt chất chồng, trước phượng ỷ là máu chảy thành sông. Nữ tử thân là hoàng hậu cần phải khoác lên mình một tấm áo giáp đao thương bất nhập thì mới có thể đứng bên cạnh trẫm, và sau khi trẫm ngã xuống vẫn có thể tiếp tục chống đỡ triều đường."
Tạ Trường Yến không khỏi run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra thấm ướt đầu tóc và y bào của nàng.
"Thế nên, nàng là người đến trễ rồi Trường Yến." Chương Hoa cụp mắt xuống, lần đầu tiên gọi tên nàng, nhẹ nhàng như tiếng thở dài.
"Nàng thông minh như vậy, tại sao ngài không thích?"
Chương Hoa không quay đầu mà sờ chiếc hộp cười cười. "Thấy hạt nảy mầm, thấy sâu thoát kén hoá bướm, sao lại không thích?"
"Nhưng ngài đang do dự, tại sao?"
"Bông hoa tuyệt thế, cất vào phòng; cánh bướm vô song, nhốt trong lồng. Ta là người đa tình, không nhẫn tâm làm vậy."
"Đừng quên, thân phận của ngài không cho phép ngài đa tình."
"Phải... Nhưng... vẫn nên cho nàng một cơ hội lựa chọn." Chương Hoa dứt lời, quay sang nhìn người nọ.
Người đó đang ngồi ngay ngắn trên sập, tư thế đoan chính thẳng tắp, thẳng đến mức như cung tên kéo căng.
Lông mày y rất đen, khoé mắt rất dài, mũi cao thẳng, khuôn mặt gầy gò, toàn thân như được quét lên một lớp men trắng. Vì quá tinh tế nên tuấn mỹ vô sinh, sắc da trắng lạnh mà trông yếu ớt dễ vỡ.
Nếu Tạ Trường Yến có mặt ở đó nàng sẽ phát hiện tướng mạo của người này hoàn toàn phù hợp với hình tượng "Hạc Lang" trong lòng nàng: âm trầm, lãnh đạm, như chán ghét cả thế giới mà cũng chán ghét chính bản thân mình.
Y chính là Phong Tiểu Nhã thật sự.
Chương Hoa chợt nhớ lại cuộc đối thoại với Phong Tiểu Nhã đêm đó. Chàng nhìn sang cô gái trước mặt...
Nàng trưởng thành nhiều rồi.
Lúc mới đến Ngọc Kinh, nàng chỉ mới đứng đến ngực chàng, mà nay đã cao đến ngang cổ. Trong đám nam nhi, dáng người chàng đã được xem là cao to, nghĩ đến một ngày nàng trở thành một cô gái cao ráo, đi ngang những nam tử dáng người bình thường sẽ tạo cho họ cảm giác áp lực vô hình.
Ngũ quan nàng mang nhiều nét đặc trưng, lông mày đậm, đôi mắt trong sáng mang thiện ý trời sinh, cánh môi đầy đặn, ngây thơ mà cảm tính. Tóc nàng rất đen rất nhiều, đuôi tóc hơi cong lên, cũng chưa thấy thẳng ra bao giờ.
Một gương mặt còn đang bệnh nhưng vẫn toát ra vẻ lanh lợi.
Dần dần, gương mặt đó và một gương mặt khác không chút gợn sóng, hỉ nộ không rõ chồng lên nhau.
Trong mắt Chương Hoa thoáng qua nét bi thương. Chàng không nói dối Phong Tiểu Nhã. Chàng thật sự không nhẫn tâm.
Có lẽ vì bản thân đã từng trải qua nỗi đau phá kén trùng sinh, cũng có thể vì người con gái này có chút đặc biệt, dẫu sao thì đối với chàng, nàng là một món nợ cũ, một món nợ mắc từ trước khi nàng chào đời. Hoặc có thể vì chàng đã quen tiếp bước trong đơn độc, có người đồng hành thì tốt mà không có cũng chẳng hề gì.
Vậy thì, vậy thì, vậy thì...
Chương Hoa đứng dậy, mở cửa đi ra, thậm chí không chờ câu trả lời của nàng.
Đến khi nghe tiếng cửa phòng khép lại Tạ Trường Yến mới như tỉnh mộng, đôi chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.
Cuối cùng nàng đã hiểu ra tất cả suy nghĩ của Yên vương.
Chương Hoa thích nàng không?
Thích chứ.
Nhưng thân là đế vương, chàng không thể nào dung túng cho tình cảm cá nhân đó. Mà người như nàng cũng không thể trở thành hoàng hậu của chàng.
Nàng cần biến thành người như Tạ Phồn Y, cất tình cảm riêng tư đi, lòng chứa thiên hạ, không có điểm yếu, như thế mới có thể cùng nắm giữ giang sơn này với chàng.
Vậy nên, nửa năm qua, mỗi việc chàng sắp xếp đều là lợi dụng, thử thách, cầu và được lợi ích trong vòng xoáy vương quyền bá nghiệp. Chàng muốn bồi dưỡng nàng thành Tạ Phồn Y thứ hai, giống như sự kỳ vọng của Tạ Hoài Dung và Tạ gia.
Nhưng nếu nàng thay đổi, trở thành người như Tạ Phồn Y, Chương Hoa sẽ không yêu nàng.
Bởi vì những thứ chàng yêu thích, mong muốn và bị hấp dẫn trên người nàng đã không còn nữa.
"Trẫm cho nàng ngôi vị hoàng hậu nhưng cả đời không thể yêu nàng, nàng sẽ làm thế nào?"
Câu hỏi vốn có câu trả lời nay bỗng trở thành nút thắt không thể gỡ.
Khi mà con người luôn đầy lòng tham.
Nếu biết vô vọng thì tốt rồi nhưng cứ lại để nàng nếm quả ngọt. Câu "Khi ấy thê tử trẫm yêu thích và mong muốn chính là người như nàng" thật sự đã khiến nàng thiếu nữ mười ba tuổi khóc cạn nước mắt.
"Đây chẳng phải là điều trưởng công chúa người muốn sao? Bệ hạ nghĩ là do thế gia gây nên, thế gia thì như chim sợ cành cong, hai bên đấu nhau ta sống ngươi chết, như thế ngư ông đắc lợi là người rồi."
Trưởng công chúa nheo mắt, "Ta không cần lợi, chỉ cần y chết."
Người nọ bật cười: "Điện hạ cứ yên tâm. Như Ý Môn đã nhận nhiệm vụ của người thì nhất định sẽ giúp người được như ý."
Trưởng công chúa nhìn nàng: "Nhưng Phong Nhạc Thiên chưa chết thì bệ hạ sẽ không thua."
Nụ cười của người nọ tan ra, nét mặt điềm nhiên, rưới thêm một ráo nước vào lò than: "Lão hồ ly đó còn gian xảo hơn con trai lão, con trai lão không có sơ hở, còn lão đâu đâu cũng là sơ hở, thật chẳng biết nên xuống tay từ đâu..."
Tiếng cuối vừa dứt, nàng nhảy vọt ra, mở cửa, tóm lấy một người.
"Trẫm cho nàng ngôi vị Hoàng hậu nhưng cả đời không thể yêu nàng, nàng sẽ làm thế nào?"
Tạ Trường Yến suy nghĩ rất lâu.
Nàng nhớ lại rất nhiều chuyện.
"Người có thể sinh con đẻ cái, quản lý sự vụ hậu cung rất nhiều, tại sao phải chọn Tạ gia, tại sao lại là Tạ Trường Yến ngươi?"
"Ngươi không có mục tiêu, không có tự tin mới dễ dàng xuôi theo ý kiến của người khác. Dẫu không làm hoàng hậu, chẳng lẽ ngươi muốn cả đời mình cũng chỉ có vậy mà thôi?"
"Ta nói lại lần nữa, người có thể sinh con dưỡng cái quản lý hậu cung cho bệ hạ rất nhiều, tại sao phải là ngươi Tạ Trường Yến?"
Lúc đó nàng cứ nghĩ đấy là những lời răn dạy của sư huynh dành cho mình, bây giờ nhìn lại giống như đang tính toán chu đáo trước cho nàng vậy.
Nàng nhớ lại đêm tuyết dưới trăng chàng dẫn nàng đến Hạnh Xuyên, nàng tưởng rằng đó là phong hoa tuyết nguyệt nhưng với chàng chỉ là ngắm tuyết rơi báo hiệu được mùa mà thôi.
Tặng ngựa để nàng tiếp tục rèn luyện kỹ năng cưỡi ngựa.
Tặng trạch viện để dễ dàng bảo vệ và giám sát nàng.
Tất cả những món đồ mới mẻ trong thư phòng đều dùng để mở mang kiến thức cho nàng.
Để nàng tới lui Cầu Lỗ Quán cũng vì phát hiện ra thiên phú kỹ thuật của nàng nên muốn bồi dưỡng...
Từng việc từng việc khiến người ta tự mình đa tình.
Nếu câu hỏi này được đặt ra trước đêm nay, có lẽ nàng có câu trả lời. Nàng có thể vô cùng quả quyết mà đáp rằng "Chẳng sao cả".
Nàng là tấm gương mà đế vương chí lớn mang ra soi chiếu cho các thế gia. Chàng muốn từ bỏ xa hoa, thực hành tiết kiệm, nàng sẽ lấy mình làm gốc. Chàng đặc biệt sủng ái mình, nàng cũng cam lòng chịu sự ganh ghét của quý nữ các thế gia. Nàng đã sớm thoả hiệp với vận mệnh, học cách phối hợp.
Nếu Yên vương không thích nàng, nàng sẽ không buồn, bởi vì họ là người xa lạ.
Nếu Phong Tiểu Nhã không thích nàng, nàng sẽ buồn nhưng cũng sẽ lấy làm vui mừng, bởi vì Phong Tiểu Nhã là cấm kỵ.
Nhưng bây giờ, Yên vương giả làm Phong Tiểu Nhã, người "sư huynh" dạy nàng ghép xe ngựa thanh đồng, dẫn nàng đến nơi ẩn cư của thái thượng hoàng thưởng thức món ngon, ngay lập tức bảo vệ nàng khi nhà sập, tra rõ nguyên nhân cái chết của Vũ Thuỷ Điệp rửa oan cho nàng, người đã có vô vàn ràng buộc và tương lai sẽ cùng chung sống cả đời... không thích nàng.
Tất cả chỉ là lợi dụng.
Tất cả chỉ là thử thách.
Tất cả chỉ là lợi ích trong vòng xoáy vương quyền bá nghiệp.
Dưới ánh nến thoắt sáng thoắt tối, nàng thiếu nữ rất muốn hỏi một câu: dựa vào đâu?
Nàng nhìn chằm chằm Chương Hoa, Chương Hoa im lặng chờ đợi, không hối thúc không gấp gáp, chàng luôn ung dung như thế, ung dung đến đáng hận.
Tạ Trường Yến cắn răng, cuối cùng vẫn chọn nể mặt chàng: "Ta muốn nghe câu trả lời của tam tỷ tỷ trước."
Tạ Phồn Y năm đó đã trả lời như thế nào?
Nàng ấy cam tâm không? Nàng ấy không buồn sao? Sau thái độ quyết tuyệt như thế của phu quân tương lai, vì sao nàng ấy vẫn quay về Ẩn Châu chờ đợi ngày xuất giá, khoác lên chiếc áo đỏ của thái tử phi?
Chương Hoa chậm rãi đáp: "Nàng ấy nói, lòng thiếp hướng về Yên, về nước về dân về chúng sinh, không phải... chàng."
Hai tay Tạ Trường Yến đan chặt vào nhau.
Một loại cảm xúc kỳ diệu nào đó lưu chuyển trong đôi mắt Chương Hoa khiến chàng không còn trấn định như trước: "Hoàng hậu trời sinh có phải không? Bình tĩnh, hiểu nghĩa, không chìm đắm trong tư tình."
Còn muội muội nàng ấy, thích khóc, thích cười, thích nổi giận, đôi khi sẽ nhõng nhẽo, đôi khi sẽ nghịch ngợm.
Nếu nói tuổi tác khác biệt thì Tạ Phồn Y năm đó chẳng phải cũng mười bốn đấy sao.
Nàng ấy trưởng thành quá sớm, giống như một món đồ gốm sứ tuyệt thế hội tụ đủ mọi tinh hoa dưới bàn tay người thợ, trơn nhẵn láng mịn, không có khuyết điểm.
Tạ Trường Yến nhếch môi cố nặn ra một nụ cười: "Không hổ là tam tỷ tỷ... hẳn là bệ hạ rất hài lòng với câu trả lời này." Thế nên tam tỷ tỷ mới quay về bắt đầu chuẩn bị hôn sự.
Thế nhưng Chương Hoa lắc đầu: "Nàng sai rồi. Khi đó trẫm là thái tử, thiếu niên bướng bỉnh tự cao, toàn thuận theo ý bản thân, nghĩ phải khai thiên lập địa thế nào cho oanh liệt. Phiền nhất là những nữ tử đoan trang trong hậu cung, những người đến cả cười cũng không hé răng đó. Trẫm..." Nói đoạn, chàng nhìn Tạ Trường Yến, đôi mắt sâu thẳm mà chất chứa quyến luyến đến từ bốn năm trước, "Khi ấy, thê tử trẫm yêu thích và mong muốn chính là người như nàng."
Tạ Trường Yến đờ người.
"Có thể cưỡi ngựa leo núi với ta; thoải mái ăn sạch ba chén cơm trước mặt ta; hao tâm tổn sức làm quà mừng sinh nhật cho ta; vì ta tỏ ra xa cách mà giận dỗi, chiến tranh lạnh với ta nhưng khi gặp lại thì đôi mắt ửng đỏ; sẽ nhảy lên đạp chân ta, cuối cùng làm mình rơi xuống hố băng... Một cô gái hoạt bát, sôi nổi, tâm tư đơn giản mà thông minh lanh lợi như thế." Chương Hoa nói một câu, ánh sáng trong mắt tối đi một ít, đến khi nói hết, sự quyến luyến của bốn năm trước ấy cũng tiêu tan không còn, thay vào đó là sự mệt mỏi đến cùng cực.
"Nhưng trẫm hiện tại... là thiên tử, đầu đội cơ nghiệp trăm năm, vai gánh giang sơn vạn dặm, dưới vương toạ là xương cốt chất chồng, trước phượng ỷ là máu chảy thành sông. Nữ tử thân là hoàng hậu cần phải khoác lên mình một tấm áo giáp đao thương bất nhập thì mới có thể đứng bên cạnh trẫm, và sau khi trẫm ngã xuống vẫn có thể tiếp tục chống đỡ triều đường."
Tạ Trường Yến không khỏi run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra thấm ướt đầu tóc và y bào của nàng.
"Thế nên, nàng là người đến trễ rồi Trường Yến." Chương Hoa cụp mắt xuống, lần đầu tiên gọi tên nàng, nhẹ nhàng như tiếng thở dài.
"Nàng thông minh như vậy, tại sao ngài không thích?"
Chương Hoa không quay đầu mà sờ chiếc hộp cười cười. "Thấy hạt nảy mầm, thấy sâu thoát kén hoá bướm, sao lại không thích?"
"Nhưng ngài đang do dự, tại sao?"
"Bông hoa tuyệt thế, cất vào phòng; cánh bướm vô song, nhốt trong lồng. Ta là người đa tình, không nhẫn tâm làm vậy."
"Đừng quên, thân phận của ngài không cho phép ngài đa tình."
"Phải... Nhưng... vẫn nên cho nàng một cơ hội lựa chọn." Chương Hoa dứt lời, quay sang nhìn người nọ.
Người đó đang ngồi ngay ngắn trên sập, tư thế đoan chính thẳng tắp, thẳng đến mức như cung tên kéo căng.
Lông mày y rất đen, khoé mắt rất dài, mũi cao thẳng, khuôn mặt gầy gò, toàn thân như được quét lên một lớp men trắng. Vì quá tinh tế nên tuấn mỹ vô sinh, sắc da trắng lạnh mà trông yếu ớt dễ vỡ.
Nếu Tạ Trường Yến có mặt ở đó nàng sẽ phát hiện tướng mạo của người này hoàn toàn phù hợp với hình tượng "Hạc Lang" trong lòng nàng: âm trầm, lãnh đạm, như chán ghét cả thế giới mà cũng chán ghét chính bản thân mình.
Y chính là Phong Tiểu Nhã thật sự.
Chương Hoa chợt nhớ lại cuộc đối thoại với Phong Tiểu Nhã đêm đó. Chàng nhìn sang cô gái trước mặt...
Nàng trưởng thành nhiều rồi.
Lúc mới đến Ngọc Kinh, nàng chỉ mới đứng đến ngực chàng, mà nay đã cao đến ngang cổ. Trong đám nam nhi, dáng người chàng đã được xem là cao to, nghĩ đến một ngày nàng trở thành một cô gái cao ráo, đi ngang những nam tử dáng người bình thường sẽ tạo cho họ cảm giác áp lực vô hình.
Ngũ quan nàng mang nhiều nét đặc trưng, lông mày đậm, đôi mắt trong sáng mang thiện ý trời sinh, cánh môi đầy đặn, ngây thơ mà cảm tính. Tóc nàng rất đen rất nhiều, đuôi tóc hơi cong lên, cũng chưa thấy thẳng ra bao giờ.
Một gương mặt còn đang bệnh nhưng vẫn toát ra vẻ lanh lợi.
Dần dần, gương mặt đó và một gương mặt khác không chút gợn sóng, hỉ nộ không rõ chồng lên nhau.
Trong mắt Chương Hoa thoáng qua nét bi thương. Chàng không nói dối Phong Tiểu Nhã. Chàng thật sự không nhẫn tâm.
Có lẽ vì bản thân đã từng trải qua nỗi đau phá kén trùng sinh, cũng có thể vì người con gái này có chút đặc biệt, dẫu sao thì đối với chàng, nàng là một món nợ cũ, một món nợ mắc từ trước khi nàng chào đời. Hoặc có thể vì chàng đã quen tiếp bước trong đơn độc, có người đồng hành thì tốt mà không có cũng chẳng hề gì.
Vậy thì, vậy thì, vậy thì...
Chương Hoa đứng dậy, mở cửa đi ra, thậm chí không chờ câu trả lời của nàng.
Đến khi nghe tiếng cửa phòng khép lại Tạ Trường Yến mới như tỉnh mộng, đôi chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.
Cuối cùng nàng đã hiểu ra tất cả suy nghĩ của Yên vương.
Chương Hoa thích nàng không?
Thích chứ.
Nhưng thân là đế vương, chàng không thể nào dung túng cho tình cảm cá nhân đó. Mà người như nàng cũng không thể trở thành hoàng hậu của chàng.
Nàng cần biến thành người như Tạ Phồn Y, cất tình cảm riêng tư đi, lòng chứa thiên hạ, không có điểm yếu, như thế mới có thể cùng nắm giữ giang sơn này với chàng.
Vậy nên, nửa năm qua, mỗi việc chàng sắp xếp đều là lợi dụng, thử thách, cầu và được lợi ích trong vòng xoáy vương quyền bá nghiệp. Chàng muốn bồi dưỡng nàng thành Tạ Phồn Y thứ hai, giống như sự kỳ vọng của Tạ Hoài Dung và Tạ gia.
Nhưng nếu nàng thay đổi, trở thành người như Tạ Phồn Y, Chương Hoa sẽ không yêu nàng.
Bởi vì những thứ chàng yêu thích, mong muốn và bị hấp dẫn trên người nàng đã không còn nữa.
"Trẫm cho nàng ngôi vị hoàng hậu nhưng cả đời không thể yêu nàng, nàng sẽ làm thế nào?"
Câu hỏi vốn có câu trả lời nay bỗng trở thành nút thắt không thể gỡ.
Khi mà con người luôn đầy lòng tham.
Nếu biết vô vọng thì tốt rồi nhưng cứ lại để nàng nếm quả ngọt. Câu "Khi ấy thê tử trẫm yêu thích và mong muốn chính là người như nàng" thật sự đã khiến nàng thiếu nữ mười ba tuổi khóc cạn nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.