Chương 112
Cuồng Thượng Gia Cuồng
31/03/2020
Đương nhiên ngoại trừ tin tức Mạnh đại nhân thể hiện sự mạnh mẽ với
thị thiếp trong phòng ra, Khương Tú Nhuận còn nghe được không ít tin tức khác, ví dụ như Từ thị bởi vì Tần Chiếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà
gây ầm ĩ đòi về nhà mẹ đẻ. Từ sau khi Từ thị gả đi vẫn chưa cùng Tần
Chiếu viên phòng, giữ tấm thân xử nữ trở thành quả phụ thì quá oan uổng
trong lòng rồi, nghe nói bởi vậy mà bây giờ hai nhà Tần Từ rất không vui vẻ.
Khương Tú Nhuận chưa từng chủ động hỏi Phượng Ly Ngô đã xử lý Tần Chiếu thế nào.
Nếu hắn phạm vào loại tội bán chủ cầu vinh, hiển nhiên sẽ không có kết cục tử tế.
Đối với Tần Chiếu, cho tới bây giờ Khương Tú Nhuận vẫn không thích hắn. Kiếp trước, nàng chỉ là ngoại thất Tần Chiếu nuôi dưỡng bên ngoài, thỉnh thoảng tới chơi đùa. Nghĩ tới chuyện sau này không cần gặp người này nữa, trong lòng nàng thầm thở phào một hơi.
Tâm tình thả lỏng, không khí trong lành trong núi khiến nàng cực kỳ thèm ăn uống, kết quả mới đi một nửa mà bụng đã bắt đầu réo to rồi.
Các nữ quyến khác cũng đói bụng, dứt khoát dừng lại ở trong đình lưng chừng núi, chuẩn bị cùng mọi người ăn cơm.
Ban đầu Phượng Ly Ngô dự tính hai người cùng nhau du ngoạn sơn thủy. Ai biết tới nơi này lại gặp người quen khắp núi, dự tính ban đầu không thành, trong lòng hắn đúng là có chút buồn bực. Tuy là ngồi cùng nhóm công hầu trong đình khác cách không xa, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn sang chỗ Khương Tú Nhuận.
Đám nữ quyến đều là người tinh mắt, phu nhân phó chủ ty Hộ ty không khỏi hâm mộ nói: “Thái tử quả nhiên sủng ái Trắc phi, thỉnh thoảng còn nhìn qua chỗ chúng ta, không biết rõ nội hình, còn tưởng rằng điện hạ và Trắc phi ngài vẫn còn tân hôn đấy!”
Khương Tú Nhuận vốn đang chăm chú ăn thịt ếch đầu bếp trong núi cố ý nướng cho các quý nhân, trong lòng không suy nghĩ tới bất cứ chuyện gì khác. Nghe thấy phu nhân phó chủ ty nói như thế, ngước mắt nhìn qua, vừa đúng lúc bốn mắt nhìn nhau với Phượng Ly Ngô.
Khuôn mặt Khương Tú Nhuận hơi phiếm hồng, Thái tử có thêm sở thích này từ lúc nào? Không nhìn sóng xanh lăn tăn trên mặt hồ ở xa xa ngoài đình, nhìn nàng vừa rồi có tướng ăn không chút kiêng kỵ làm gì?
Tình cảnh nam nữ tình cảm này quả thật khiến người ta cực kỳ hâm mộ. Phải biết trong phủ Thái tử có vô số cơ thiếp, nhưng điện hạ chỉ dẫn một mình Dao Cơ ra ngoài phủ, có thể thấy là yêu thương sủng ái cỡ nào.
Tuy rằng Dao Cơ có tướng mạo xinh đẹp nhưng có thể độc chiếm lòng của điện hạ, có thể thấy được là người có thủ đoạn.
Thế là có người nghĩ tới huynh trưởng Khương Hòa Nhuận của nàng, nếu huynh trưởng là người am hiểu phong thủy, có lẽ cũng bày Đào Hoa trận gì đó khiến người ta bị mê hoặc tới nỗi mù quáng cho muội muội mới khiến cho chất nữ nước yếu không có chỗ dựa này độc chiếm được ân sủng?
Ngay sau đó đề tài từ những giai thoại bí ẩn trong các phủ trạch từ từ trở thành những chuyện dựa trên phong thủy huyền học.
Khương Tú Nhuận bị các nữ quyến tra hỏi tới nỗi trong lòng sinh phiền muộn. Vì sao không sớm phát hiện ở đây tàng trữ con đường tiền tài? Nếu trước khi làm quan nổi danh giỏi xem phong thủy, chỉ cần thay mấy quý nữ này thay đổi bài trí nhà ở, phòng ốc thì sẽ có thể cầm hồng bao tới nỗi mềm tay rồi.
Nhưng hôm nay “huynh trưởng” của nàng đã là chủ ty Nông ti, làm sao hành nghề phụ trợ giúp chi phí trong nhà được?
Thế là chỉ có thể thuận miệng nói qua loa, nói huynh trưởng làm gì có sâu xa thần kỳ như lời đồn.
Lúc mọi người đang nói chuyện sôi nổi, có một thanh niên quần áo lụa là, bộ dạng tuấn tú từ trên đường núi đi tới, bất ngờ chính là Nhị Hoàng tử Phượng Vũ.
Nhưng mà Phượng Vũ này mới trở về cung, không có thê thiếp gì, tại sao lại tới nơi này giải sầu, chẳng lẽ cũng muốn ăn mỡ ếch một lần hay sao?
Phượng Vũ nhìn thấy vị trí chòi nghỉ mát chói mắt trên đường núi, nam nữ hai bên riêng biệt, nhưng hắn không đi tới chỗ công hầu chào hỏi mà dừng bước bên nữ quyến, cười với Khương Tú Nhuận đang gặm chân ếch: “Các vị phu nhân cần cẩn thận, mặc dù thịt ếch bổ nhưng đặc tính khô nóng, cần dùng rượu Ôn Lương làm giảm đặc tính xuống một chút mới tốt, vừa đúng lúc ta mang theo một chút cho các vị nữ quyến giảm bớt vị ngấy của mỡ.”
So với Thái tử nghiêm túc cẩn thận ít lời, vị Nhị Hoàng tử này tất nhiên bình dị gần gũi hơn một chút.
Hai huynh đệ có vẻ ngoài tương tự nhau, nhưng mà bởi vì tướng mạo Phượng Ly Ngô giống Úy Hoàng hậu cho nên có thêm chút hùng hổ dọa người.
Mặt mày Phượng Vũ giống mẫu phi đã qua đời của hắn, nhìn qua nhã nhặn hơn rất nhiều.
Cho nên khi hắn săn sóc tặng rượu cũng khiến các vị phu nhân tăng thêm rất nhiều cảm tình tốt với vị Nhị Hoàng tử này.
Phượng Vũ nhân cơ hội này quang minh chính đại nhìn Khương Tú Nhuận nhiều hơn mấy lần.
Cũng lâu rồi hắn chưa từng thấy bộ dạng nữ tử này dùng son phấn, mặc nữ trang.
Tuy rằng có vô số nữ nhân vây quanh cuộc đời Phượng Vũ, cho dù lưu lạc giang hồ, cũng có nữ tử giang hồ hào phóng, không cần có người làm mối làm mai hay ước hẹn đã cam lòng ân ái. Nhưng xưa nay Phượng Vũ chưa từng để tâm tới nữ tử. Nữ sắc với hắn giống như rượu thịt, không ăn sẽ đói nhưng sau khi ăn xong, ai sẽ nhớ tới trâu lợn mình ăn có tên họ gì?
Nhưng chất nữ Ba Quốc này, vậy mà lưu lại trong lòng Phượng Vũ ấn tượng sâu sắc. Đặc biệt là lúc nàng nghe tin Phượng Ly Ngô qua đời, dáng vẻ mờ mịt rơi lệ, mấy ngày nay vẫn thỉnh thoảng xuất hiện trong giấc mộng của Phượng Vũ.
Nhị Hoàng tử trong lòng luôn đầy toan tính nham hiểm giả dối, lần đầu tiên trong cuộc đời, vậy mà có cảm giác biết yêu.
Mỗi ngày đứng trên triều nhìn “Khương Hòa Nhuận”, dù là nàng tươi cười hay tức giận cũng có vẻ phong tình, ngay cả lúc nàng vô lại mắng chửi Mạnh Hiến ỉa không ra, cũng mang theo vài phần hoạt bát.
Lần này có hai ngày nghỉ ngơi, Phượng Vũ nghĩ tới hai ngày không thể thấy Khương Tú Nhuận, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Sau đó hắn tới cổng thành dò hỏi mới biết Thái tử đi du ngoạn núi Minh, Phượng Vũ lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa đi theo.
Kết quả ban nãy còn ở rất xa, hắn đã nhìn thấy bộ dạng ăn ngon ngọt của Khương Tú Nhuận.
So sánh với các phu nhân khác ăn uống cẩn thận không thả phanh, Dao Cơ thật sự không chú ý tới chuyện vặt vãnh, nhưng cho dù nàng ăn ngon miệng như vậy, nhìn qua vẫn có vẻ tao nhã.
Thật sự là mỹ nhân hoàn mỹ, làm gì cũng đẹp. Đặc biệt hôm nay còn trang điểm, mùi vị thiếu nữ mười phần, khiến cho Phượng Vũ không chịu nổi bước tới.
Phượng Ly Ngô thấy đệ đệ của mình đột nhiên xuất hiện, còn ở đình các nữ quyến nghỉ ngơi mãi không rời đi, trong lòng nhất thời cực kỳ khó chịu.
Thân là nam nhân, hắn đương nhiên nhìn ra được lúc Phượng Vũ nhìn về phía Khương Tú Nhuận con mắt sáng lên. Đó là ánh mắt nam tử nhìn người mình thích, không chối cãi được.
Thế là Phượng Ly Ngô nhìn công hầu quen biết bên cạnh một cái, người kia cũng ngầm hiểu, lập tức cất giọng gọi Nhị Hoàng tử qua uống rượu.
Phượng Vũ cười cười rồi bước tới.
Nam nhân ở cùng một bàn, lúc đầu nói chuyện và uống rượu suông rất tốt. Nhưng chờ tới khi uống rượu say rồi, nhiệt tình trong lòng càng lúc càng bộc lộ rõ ra.
Đến cuối cùng, vò rượu bên chân các nam nhân chất một đống lớn.
Các nữ quyến có phái người đi nghe ngóng, nói là bên kia đang phạt uống rượu, sau đó không biết thế nào, càng ngày càng không biết khống chế, đã có vô số vị đại nhân nằm xuống rồi.
Bây giờ Thái tử và Nhị Hoàng tử đang cụng li, hai vị Hoàng tử đều là anh hùng uống rượu, hiện tại đang chơi “Thiên Quân lệnh”, chính là oẳn tù tì thua thì phải uống liên tục mười bát rượu từ nhỏ tới lớn, có người nói uống được nhưng sự kiên cường của nam nhi cũng không chịu nổi sức rượu, ngã lộn nhào khi đi trên đường, cho nên gọi là “Thiên Quân lệnh”, ý là thách đấu quét sạch ngàn quân.
Khương Tú Nhuận vừa nghe tên trò này, bèn biết không phải trò trong yến tiệc tao nhã ở trong thành Lạc An, chắc chắn là trò Phượng Vũ mang về từ giang hồ.
Rượu kia cho dù là nước cốt tốt cũng tổn thương thân thể, huống chi cách uống giống như rót cho trâu thế này.
Trong lòng Khương Tú Nhuận biết nam nhân nổi hứng lên thì không phân biệt vương hầu, có lúc không khác gì một đứa bé ba tuổi cởi chuồng õng ẹo ở một chỗ. Nếu không có người tách ra, có thể sẽ tay đấm chân đá nhau, gây gổ tới mức dẫn tới sống chết.
Hiện tại điện hạ và nhị đệ hắn thách đấu nhau, nếu bọn họ cứ uống như vậy, tới cuối cùng thân là Thái tử Đại Tề, chẳng phải là sẽ mất mặt trước mặt công hầu hay sao?
Ngay sau đó nàng quyết định tiến lên khuyên can điện hạ.
Chờ tới lúc một đám nữ quyến theo Dao Cơ tới đình mới phát hiện ra, tình hình thách đấu cụng rượu của các vị đại nhân ngày càng khốc liệt.
Ở bên cạnh đình nghỉ chân dựng tạm lều vải, còn có mất vị đại nhân người không mảnh vải, bụng mỡ và tay chân bốn phía, cứ say mềm như vậy ngã chổng vó lên trời, cùng nhau ngáy khò khò.
Phu nhân bọn họ ngượng tới mức vội vã xô đẩy các phu nhân khác, gọi thị nữ nô bộc cầm quần áo tới che cho đại nhân nhà mình.
Ngay lúc này, có gã sai vặt ở bên cạnh vẻ mặt khó xử ngăn cản các phu nhân, nói là trước khi tham gia “Thiên Quân lệnh”, phải đồng ý “Khinh y lệnh” [*].
[*] Cởi quần áo khi uống rượu thua.
Người thua phải từ từ cởi bớt quần áo, mãi tới khi cởi bỏ món cuối cùng thì coi như bị loại, trong vòng một canh giờ không cho phép mặc lại quần áo!
Hiện tại canh giờ của các đại nhân thua trận chưa tới, nếu mặc vào chẳng phải là bội tín sao? Uống rượu thua là việc nhỏ, mất nhân phẩm mới là chuyện lớn.
Kết quả khiến cho mặt các vị phu nhân ngây ngốc, cũng không biết là có nên mặc quần áo cho lão gia nhà mình hay không.
Về phần các phu nhân khác không có lão gia ở trong lều, trong lòng thầm thở phào một hơi, cảm thấy nam nhân nhà mình vẫn có khí khái, không bị mất mặt ở trước mặt một đám quý nữ như vậy.
Quý nữ mặc dù cao quý nhưng lưỡi không ngắn. Hôm nay lõa lồ như vậy, ngày mai dài ngắn béo gầy đều trở thành chủ đề câu chuyện ở các quý phủ khác.
Nếu có thể như ngày thường đứng đắn cao ngạo còn tốt nhưng nếu xấu hổ gặp người, chẳng phải sẽ bị người khác chế nhạo sao?
Lúc này Khương Tú Nhuận ngước mắt nhìn tình hình trong đình, các vị công hầu còn lại ít nhiều đã bớt đi quần áo.
Ngay cả Thái tử và Phượng Vũ cũng chỉ còn lại áo lót, dáng ngực eo bụng khỏe đẹp của hai huynh đệ đều lộ ra ngoài.
Khiến cho các nữ quyến nhìn đăm đăm, thầm nghĩ cùng nòi giống phú quý, vì sao có người béo phì không chịu nổi như vậy, còn có những người khiến người ta không thể dời mắt như thế?
Đều nói nữ sắc làm say lòng người, thật ra nam sắc mê hoặc mắt người cũng không thua kém bao nhiêu!
Khương Tú Nhuận so sánh trong lòng, cảm thấy thân hình điện hạ nhà mình vẫn cân đối khỏe đẹp hơn một chút, bị nhuộm dịch rượu nên cơ ngực dần phồng lên, nhưng eo bụng vẫn căng đầy mạnh mẽ...
Nghĩ như vậy, suy nghĩ bèn trôi dạt về nơi khác, gương mặt cũng có chút nóng lên...
Nhưng bây giờ không phải lúc nàng xấu hổ, hiện tại hình như Thái tử đã thua một ván, đang phải uống bát lớn bát nhỏ bày trước mặt.
Khương Tú Nhuận đương nhiên không thể giống như nữ tử chợ búa đi véo tai kéo nam nhân của mình về nhà.
Chỉ có điều nàng tự có chiêu thức, dưới chân chợt mềm nhũn, vừa ngã nhào ra đất vừa nháy mắt với Đào Hoa.
Đào Hoa tự nhiên ngầm hiểu, lập tức cất giọng nói: “Điện hạ mau tới đây, thân thể Trắc phi hư nhược, té xỉu rồi!”
Đúng lúc này, Phượng Ly Ngô và Phượng Vũ cùng nhau nghe thấy vội vã đi ra ngoài.
Phượng Vũ hô to: “Xảy ra chuyện gì? Trước đó nàng mệt mỏi lắm sao? Cho ta xem một chút!”
Chỉ là lúc nãy hai người quả thật uống không ít nên bước chân đều có chút lảo đảo.
Phượng Ly Ngô ghét bỏ Phượng Vũ chắn đường ở trước mặt, một tay đẩy nhị đệ ra, sau đó bước nhanh qua, ôm lấy Khương Tú Nhuận.
Sau đó không để ý tới Nhị đệ khẽ biến sắc, ôm giai nhân bước nhanh rời đi.
Tiểu quan lại trong núi vội vã bận rộn dẫn đường, nghênh đón điện hạ vào hành quán sớm chuẩn bị tốt trong núi.
Lúc Phượng Ly Ngô đặt Khương Tú Nhuận xuống, chuẩn bị mở miệng gọi lang trung, nữ nhân vừa mới yếu ớt không đứng được lại trở mình bò dậy, tóm lấy vành tai của hắn nói: “Ta giải vây thay điện hạ, vì sao không cảm ơn ta?”
Phượng Ly Ngô dừng lại, lúc này mới tỉnh ngộ là nàng giả vờ.
Nhưng thả lỏng rồi, men rượu lúc trước cũng xộc lên, bèn thẳng lưng đổ lên người nàng, nhất thời không đứng dậy được.
Khương Tú Nhuận chưa từng chủ động hỏi Phượng Ly Ngô đã xử lý Tần Chiếu thế nào.
Nếu hắn phạm vào loại tội bán chủ cầu vinh, hiển nhiên sẽ không có kết cục tử tế.
Đối với Tần Chiếu, cho tới bây giờ Khương Tú Nhuận vẫn không thích hắn. Kiếp trước, nàng chỉ là ngoại thất Tần Chiếu nuôi dưỡng bên ngoài, thỉnh thoảng tới chơi đùa. Nghĩ tới chuyện sau này không cần gặp người này nữa, trong lòng nàng thầm thở phào một hơi.
Tâm tình thả lỏng, không khí trong lành trong núi khiến nàng cực kỳ thèm ăn uống, kết quả mới đi một nửa mà bụng đã bắt đầu réo to rồi.
Các nữ quyến khác cũng đói bụng, dứt khoát dừng lại ở trong đình lưng chừng núi, chuẩn bị cùng mọi người ăn cơm.
Ban đầu Phượng Ly Ngô dự tính hai người cùng nhau du ngoạn sơn thủy. Ai biết tới nơi này lại gặp người quen khắp núi, dự tính ban đầu không thành, trong lòng hắn đúng là có chút buồn bực. Tuy là ngồi cùng nhóm công hầu trong đình khác cách không xa, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn sang chỗ Khương Tú Nhuận.
Đám nữ quyến đều là người tinh mắt, phu nhân phó chủ ty Hộ ty không khỏi hâm mộ nói: “Thái tử quả nhiên sủng ái Trắc phi, thỉnh thoảng còn nhìn qua chỗ chúng ta, không biết rõ nội hình, còn tưởng rằng điện hạ và Trắc phi ngài vẫn còn tân hôn đấy!”
Khương Tú Nhuận vốn đang chăm chú ăn thịt ếch đầu bếp trong núi cố ý nướng cho các quý nhân, trong lòng không suy nghĩ tới bất cứ chuyện gì khác. Nghe thấy phu nhân phó chủ ty nói như thế, ngước mắt nhìn qua, vừa đúng lúc bốn mắt nhìn nhau với Phượng Ly Ngô.
Khuôn mặt Khương Tú Nhuận hơi phiếm hồng, Thái tử có thêm sở thích này từ lúc nào? Không nhìn sóng xanh lăn tăn trên mặt hồ ở xa xa ngoài đình, nhìn nàng vừa rồi có tướng ăn không chút kiêng kỵ làm gì?
Tình cảnh nam nữ tình cảm này quả thật khiến người ta cực kỳ hâm mộ. Phải biết trong phủ Thái tử có vô số cơ thiếp, nhưng điện hạ chỉ dẫn một mình Dao Cơ ra ngoài phủ, có thể thấy là yêu thương sủng ái cỡ nào.
Tuy rằng Dao Cơ có tướng mạo xinh đẹp nhưng có thể độc chiếm lòng của điện hạ, có thể thấy được là người có thủ đoạn.
Thế là có người nghĩ tới huynh trưởng Khương Hòa Nhuận của nàng, nếu huynh trưởng là người am hiểu phong thủy, có lẽ cũng bày Đào Hoa trận gì đó khiến người ta bị mê hoặc tới nỗi mù quáng cho muội muội mới khiến cho chất nữ nước yếu không có chỗ dựa này độc chiếm được ân sủng?
Ngay sau đó đề tài từ những giai thoại bí ẩn trong các phủ trạch từ từ trở thành những chuyện dựa trên phong thủy huyền học.
Khương Tú Nhuận bị các nữ quyến tra hỏi tới nỗi trong lòng sinh phiền muộn. Vì sao không sớm phát hiện ở đây tàng trữ con đường tiền tài? Nếu trước khi làm quan nổi danh giỏi xem phong thủy, chỉ cần thay mấy quý nữ này thay đổi bài trí nhà ở, phòng ốc thì sẽ có thể cầm hồng bao tới nỗi mềm tay rồi.
Nhưng hôm nay “huynh trưởng” của nàng đã là chủ ty Nông ti, làm sao hành nghề phụ trợ giúp chi phí trong nhà được?
Thế là chỉ có thể thuận miệng nói qua loa, nói huynh trưởng làm gì có sâu xa thần kỳ như lời đồn.
Lúc mọi người đang nói chuyện sôi nổi, có một thanh niên quần áo lụa là, bộ dạng tuấn tú từ trên đường núi đi tới, bất ngờ chính là Nhị Hoàng tử Phượng Vũ.
Nhưng mà Phượng Vũ này mới trở về cung, không có thê thiếp gì, tại sao lại tới nơi này giải sầu, chẳng lẽ cũng muốn ăn mỡ ếch một lần hay sao?
Phượng Vũ nhìn thấy vị trí chòi nghỉ mát chói mắt trên đường núi, nam nữ hai bên riêng biệt, nhưng hắn không đi tới chỗ công hầu chào hỏi mà dừng bước bên nữ quyến, cười với Khương Tú Nhuận đang gặm chân ếch: “Các vị phu nhân cần cẩn thận, mặc dù thịt ếch bổ nhưng đặc tính khô nóng, cần dùng rượu Ôn Lương làm giảm đặc tính xuống một chút mới tốt, vừa đúng lúc ta mang theo một chút cho các vị nữ quyến giảm bớt vị ngấy của mỡ.”
So với Thái tử nghiêm túc cẩn thận ít lời, vị Nhị Hoàng tử này tất nhiên bình dị gần gũi hơn một chút.
Hai huynh đệ có vẻ ngoài tương tự nhau, nhưng mà bởi vì tướng mạo Phượng Ly Ngô giống Úy Hoàng hậu cho nên có thêm chút hùng hổ dọa người.
Mặt mày Phượng Vũ giống mẫu phi đã qua đời của hắn, nhìn qua nhã nhặn hơn rất nhiều.
Cho nên khi hắn săn sóc tặng rượu cũng khiến các vị phu nhân tăng thêm rất nhiều cảm tình tốt với vị Nhị Hoàng tử này.
Phượng Vũ nhân cơ hội này quang minh chính đại nhìn Khương Tú Nhuận nhiều hơn mấy lần.
Cũng lâu rồi hắn chưa từng thấy bộ dạng nữ tử này dùng son phấn, mặc nữ trang.
Tuy rằng có vô số nữ nhân vây quanh cuộc đời Phượng Vũ, cho dù lưu lạc giang hồ, cũng có nữ tử giang hồ hào phóng, không cần có người làm mối làm mai hay ước hẹn đã cam lòng ân ái. Nhưng xưa nay Phượng Vũ chưa từng để tâm tới nữ tử. Nữ sắc với hắn giống như rượu thịt, không ăn sẽ đói nhưng sau khi ăn xong, ai sẽ nhớ tới trâu lợn mình ăn có tên họ gì?
Nhưng chất nữ Ba Quốc này, vậy mà lưu lại trong lòng Phượng Vũ ấn tượng sâu sắc. Đặc biệt là lúc nàng nghe tin Phượng Ly Ngô qua đời, dáng vẻ mờ mịt rơi lệ, mấy ngày nay vẫn thỉnh thoảng xuất hiện trong giấc mộng của Phượng Vũ.
Nhị Hoàng tử trong lòng luôn đầy toan tính nham hiểm giả dối, lần đầu tiên trong cuộc đời, vậy mà có cảm giác biết yêu.
Mỗi ngày đứng trên triều nhìn “Khương Hòa Nhuận”, dù là nàng tươi cười hay tức giận cũng có vẻ phong tình, ngay cả lúc nàng vô lại mắng chửi Mạnh Hiến ỉa không ra, cũng mang theo vài phần hoạt bát.
Lần này có hai ngày nghỉ ngơi, Phượng Vũ nghĩ tới hai ngày không thể thấy Khương Tú Nhuận, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Sau đó hắn tới cổng thành dò hỏi mới biết Thái tử đi du ngoạn núi Minh, Phượng Vũ lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa đi theo.
Kết quả ban nãy còn ở rất xa, hắn đã nhìn thấy bộ dạng ăn ngon ngọt của Khương Tú Nhuận.
So sánh với các phu nhân khác ăn uống cẩn thận không thả phanh, Dao Cơ thật sự không chú ý tới chuyện vặt vãnh, nhưng cho dù nàng ăn ngon miệng như vậy, nhìn qua vẫn có vẻ tao nhã.
Thật sự là mỹ nhân hoàn mỹ, làm gì cũng đẹp. Đặc biệt hôm nay còn trang điểm, mùi vị thiếu nữ mười phần, khiến cho Phượng Vũ không chịu nổi bước tới.
Phượng Ly Ngô thấy đệ đệ của mình đột nhiên xuất hiện, còn ở đình các nữ quyến nghỉ ngơi mãi không rời đi, trong lòng nhất thời cực kỳ khó chịu.
Thân là nam nhân, hắn đương nhiên nhìn ra được lúc Phượng Vũ nhìn về phía Khương Tú Nhuận con mắt sáng lên. Đó là ánh mắt nam tử nhìn người mình thích, không chối cãi được.
Thế là Phượng Ly Ngô nhìn công hầu quen biết bên cạnh một cái, người kia cũng ngầm hiểu, lập tức cất giọng gọi Nhị Hoàng tử qua uống rượu.
Phượng Vũ cười cười rồi bước tới.
Nam nhân ở cùng một bàn, lúc đầu nói chuyện và uống rượu suông rất tốt. Nhưng chờ tới khi uống rượu say rồi, nhiệt tình trong lòng càng lúc càng bộc lộ rõ ra.
Đến cuối cùng, vò rượu bên chân các nam nhân chất một đống lớn.
Các nữ quyến có phái người đi nghe ngóng, nói là bên kia đang phạt uống rượu, sau đó không biết thế nào, càng ngày càng không biết khống chế, đã có vô số vị đại nhân nằm xuống rồi.
Bây giờ Thái tử và Nhị Hoàng tử đang cụng li, hai vị Hoàng tử đều là anh hùng uống rượu, hiện tại đang chơi “Thiên Quân lệnh”, chính là oẳn tù tì thua thì phải uống liên tục mười bát rượu từ nhỏ tới lớn, có người nói uống được nhưng sự kiên cường của nam nhi cũng không chịu nổi sức rượu, ngã lộn nhào khi đi trên đường, cho nên gọi là “Thiên Quân lệnh”, ý là thách đấu quét sạch ngàn quân.
Khương Tú Nhuận vừa nghe tên trò này, bèn biết không phải trò trong yến tiệc tao nhã ở trong thành Lạc An, chắc chắn là trò Phượng Vũ mang về từ giang hồ.
Rượu kia cho dù là nước cốt tốt cũng tổn thương thân thể, huống chi cách uống giống như rót cho trâu thế này.
Trong lòng Khương Tú Nhuận biết nam nhân nổi hứng lên thì không phân biệt vương hầu, có lúc không khác gì một đứa bé ba tuổi cởi chuồng õng ẹo ở một chỗ. Nếu không có người tách ra, có thể sẽ tay đấm chân đá nhau, gây gổ tới mức dẫn tới sống chết.
Hiện tại điện hạ và nhị đệ hắn thách đấu nhau, nếu bọn họ cứ uống như vậy, tới cuối cùng thân là Thái tử Đại Tề, chẳng phải là sẽ mất mặt trước mặt công hầu hay sao?
Ngay sau đó nàng quyết định tiến lên khuyên can điện hạ.
Chờ tới lúc một đám nữ quyến theo Dao Cơ tới đình mới phát hiện ra, tình hình thách đấu cụng rượu của các vị đại nhân ngày càng khốc liệt.
Ở bên cạnh đình nghỉ chân dựng tạm lều vải, còn có mất vị đại nhân người không mảnh vải, bụng mỡ và tay chân bốn phía, cứ say mềm như vậy ngã chổng vó lên trời, cùng nhau ngáy khò khò.
Phu nhân bọn họ ngượng tới mức vội vã xô đẩy các phu nhân khác, gọi thị nữ nô bộc cầm quần áo tới che cho đại nhân nhà mình.
Ngay lúc này, có gã sai vặt ở bên cạnh vẻ mặt khó xử ngăn cản các phu nhân, nói là trước khi tham gia “Thiên Quân lệnh”, phải đồng ý “Khinh y lệnh” [*].
[*] Cởi quần áo khi uống rượu thua.
Người thua phải từ từ cởi bớt quần áo, mãi tới khi cởi bỏ món cuối cùng thì coi như bị loại, trong vòng một canh giờ không cho phép mặc lại quần áo!
Hiện tại canh giờ của các đại nhân thua trận chưa tới, nếu mặc vào chẳng phải là bội tín sao? Uống rượu thua là việc nhỏ, mất nhân phẩm mới là chuyện lớn.
Kết quả khiến cho mặt các vị phu nhân ngây ngốc, cũng không biết là có nên mặc quần áo cho lão gia nhà mình hay không.
Về phần các phu nhân khác không có lão gia ở trong lều, trong lòng thầm thở phào một hơi, cảm thấy nam nhân nhà mình vẫn có khí khái, không bị mất mặt ở trước mặt một đám quý nữ như vậy.
Quý nữ mặc dù cao quý nhưng lưỡi không ngắn. Hôm nay lõa lồ như vậy, ngày mai dài ngắn béo gầy đều trở thành chủ đề câu chuyện ở các quý phủ khác.
Nếu có thể như ngày thường đứng đắn cao ngạo còn tốt nhưng nếu xấu hổ gặp người, chẳng phải sẽ bị người khác chế nhạo sao?
Lúc này Khương Tú Nhuận ngước mắt nhìn tình hình trong đình, các vị công hầu còn lại ít nhiều đã bớt đi quần áo.
Ngay cả Thái tử và Phượng Vũ cũng chỉ còn lại áo lót, dáng ngực eo bụng khỏe đẹp của hai huynh đệ đều lộ ra ngoài.
Khiến cho các nữ quyến nhìn đăm đăm, thầm nghĩ cùng nòi giống phú quý, vì sao có người béo phì không chịu nổi như vậy, còn có những người khiến người ta không thể dời mắt như thế?
Đều nói nữ sắc làm say lòng người, thật ra nam sắc mê hoặc mắt người cũng không thua kém bao nhiêu!
Khương Tú Nhuận so sánh trong lòng, cảm thấy thân hình điện hạ nhà mình vẫn cân đối khỏe đẹp hơn một chút, bị nhuộm dịch rượu nên cơ ngực dần phồng lên, nhưng eo bụng vẫn căng đầy mạnh mẽ...
Nghĩ như vậy, suy nghĩ bèn trôi dạt về nơi khác, gương mặt cũng có chút nóng lên...
Nhưng bây giờ không phải lúc nàng xấu hổ, hiện tại hình như Thái tử đã thua một ván, đang phải uống bát lớn bát nhỏ bày trước mặt.
Khương Tú Nhuận đương nhiên không thể giống như nữ tử chợ búa đi véo tai kéo nam nhân của mình về nhà.
Chỉ có điều nàng tự có chiêu thức, dưới chân chợt mềm nhũn, vừa ngã nhào ra đất vừa nháy mắt với Đào Hoa.
Đào Hoa tự nhiên ngầm hiểu, lập tức cất giọng nói: “Điện hạ mau tới đây, thân thể Trắc phi hư nhược, té xỉu rồi!”
Đúng lúc này, Phượng Ly Ngô và Phượng Vũ cùng nhau nghe thấy vội vã đi ra ngoài.
Phượng Vũ hô to: “Xảy ra chuyện gì? Trước đó nàng mệt mỏi lắm sao? Cho ta xem một chút!”
Chỉ là lúc nãy hai người quả thật uống không ít nên bước chân đều có chút lảo đảo.
Phượng Ly Ngô ghét bỏ Phượng Vũ chắn đường ở trước mặt, một tay đẩy nhị đệ ra, sau đó bước nhanh qua, ôm lấy Khương Tú Nhuận.
Sau đó không để ý tới Nhị đệ khẽ biến sắc, ôm giai nhân bước nhanh rời đi.
Tiểu quan lại trong núi vội vã bận rộn dẫn đường, nghênh đón điện hạ vào hành quán sớm chuẩn bị tốt trong núi.
Lúc Phượng Ly Ngô đặt Khương Tú Nhuận xuống, chuẩn bị mở miệng gọi lang trung, nữ nhân vừa mới yếu ớt không đứng được lại trở mình bò dậy, tóm lấy vành tai của hắn nói: “Ta giải vây thay điện hạ, vì sao không cảm ơn ta?”
Phượng Ly Ngô dừng lại, lúc này mới tỉnh ngộ là nàng giả vờ.
Nhưng thả lỏng rồi, men rượu lúc trước cũng xộc lên, bèn thẳng lưng đổ lên người nàng, nhất thời không đứng dậy được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.