Chương 118
Cuồng Thượng Gia Cuồng
02/04/2020
Khương Tú Nhuận thấy hắn đứng sững sờ không nói lời nào, bèn nhẫn nại nói: “Xin nhường đường một chút, ngài cản ở đây làm ta dây thừng của ta không đo được.”
Phượng Vũ cúi đầu nhìn dưới chân, quả nhiên chân dẫm vào một sợi dây thừng quét nước sơn, thế là vội vã nhấc chân tránh ra.
Khương Tú Nhuận không để ý tới hắn, vẫn tiếp tục chỉ huy thợ đo đạc mực nước để làm riêng trâu đá và dựng cột trụ để đặt ở bên trong bồn nước.
Quan viên sau lưng Phượng Vũ nhất thời ngượng ngập, thầm nghĩ một người khôn khéo xuất sắc như Khương đại nhân, vì sao thấy Hoàng tử lại lạnh lùng như vậy?
Có người hiểu rõ việc đời, cũng nhớ rất dai. Bây giờ triều đình phân chia, hai đảng tranh chấp gay gắt. Vị Khương đại nhân này từ phủ Thái tử đi ra, là người ở phe Thái tử, mà Nhị Hoàng tử được đương kim thánh thượng thiên vị, là người duy trì hoàng phái.
Bọn họ dụng tâm xu nịnh Nhị điện hạ, có phải cũng trở thành người chiếm chỗ trong phân đảng hay không? Nhất thời tâm trạng thấp thỏm, thầm kêu nguy hiểm.
Có điều Phượng Vũ đã quen việc lấy mặt nóng dán mông lạnh [*] với Khương Tú Nhuận rồi, cũng không để ý lắm. Chỉ đứng ở bên cạnh nàng, tỏ vẻ rất tò mò, cái gì cũng hỏi.
[*] Bạn nhiệt tình đối xử với họ, còn họ đối xử lạnh nhạt với bạn.
Chỉ chốc lát tới trưa, cần phải ăn cơm trưa rồi. Những ngày gần đây, Hộ bộ trong kinh thình thoảng gửi thuyền lương thực tới Hán Dương.
Cho nên những món ăn trên công trường mấy ngày nay rất mới mẻ và phong phú.
Phượng Vũ vốn muốn nấn ná cùng Khương Tú Nhuận ăn một bữa cơm, hai người ở trong lều nhỏ trên đỉnh núi ngồi gần nhau, mặt đối mặt ăn cơm, nghĩ như thế nào cũng thấy mập mờ.
Lúc này hắn hoàn toàn không nhớ tới việc nữ tử này cũng xem như là tẩu tẩu của hắn.
Trong trời đất này, chỉ còn dư lại mỗi hắn và Tú nhi thôi!
Thế nhưng, khi thị nữ xấu xí Thiển nhi của Khương Tú Nhuận cười quỷ dị, bưng một chậu cháo nát bét lên bày ở trước mặt Phượng Vũ, hắn nhịn không được nhớ tới chuyện cũ không vui. Một cơn buồn nôn làm sao cũng không kiềm chế được trào lên, nôn khan hai tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Thiển nhi một cái rồi ghê tởm nghiêm mặt cáo từ.
Chờ tới khi Nhị điện hạ đi rồi, Khương Tú Nhuận mới hiếu kỳ nhìn món cháo nói: “Thật sự ăn thế này?”
Thiển nhi cười nói: “Còn chưa có làm xong mà, đây là củ cải đường vận chuyển từ kinh thành tới, bỏ thêm thịt bò băm nhỏ và gia vị. Lát nữa cháo nóng sẽ được bưng lên, nữ đầu bếp giúp làm cơm muốn thêm bột mì vào trong canh thịt băm làm món bánh bột ngô kẹp thịt ăn.”
Nói xong, nàng ấy bưng chậu lớn trở về trong lều bếp chung làm cơm.
Người quấy rối đi rồi, bên tai Khương Tú Nhuận được yên tĩnh. Cũng có thể dựng bàn nhỏ, tính toán một chút.
Bởi vì ở Hán Dương nàng dốc sức chuẩn bị, vận động lòng dân nên trên thực tế bớt đi được một khoản tiền nhân công, giảm được một nửa ngân lượng phải hao phí. Bởi vì thuế tằm của Nông ti mà của cải tích lũy được vẫn tính là có thể ứng phó.
Dù cho ăn uống có chút cần kiệm, may là có nhiều gạo và mì, còn có rất nhiều vật tư, tất cả là do Hộ bộ giúp đỡ, cũng không phải tự bỏ lương thực ra nấu nướng.
Có điều Khương Tú Nhuận biết, Hộ bộ sẽ không tự nhiên giúp đỡ Nông ti, có lẽ là Phượng Ly Ngô đứng ra giúp nàng.
Những ngày nàng tới Hán Dương, lúc đầu nhận được một phong thư của Phượng Ly Ngô, ra lệnh nàng mau chóng trở lại, không nên tùy hứng.
Trong thư dùng ngữ khí riêng tư. Nhưng lúc Khương Tú Nhuận trả lời, lại là ngữ khí báo cáo cấp trên, giải quyết việc chung. Chỉ nói rõ về các nơi mình làm việc sau khi tới Hán Dương và chuyện mình cần phải làm ngay, thật sự không rời đi được.
Sau khi phần công văn này trình lên, không thấy tin tức Thái tử bên kia thúc giục nàng về kinh nữa.
Khương Tú Nhuận cảm thấy việc này rất bình thường. Bất luận kiếp trước hay kiếp này, Phượng Ly Ngô vẫn là người có dục vọng quyền lực lớn như tất cả các nam tử.
Nếu như báo cáo với Thái tử mình không phải trốn đến Hán Dương bực bội mà là làm ra một phen chiến tích, điện hạ sẽ biết lấy quốc sự làm trọng, không quấy rầy công trình thủy lợi ở Hán Dương.
Mà sau đó gửi đội tàu vận chuyển vật tư tới, cũng coi như chứng thực điện hạ hài lòng với việc mình làm. Cho nên Khương Tú Nhuận am tâm đóng quân, suy nghĩ ở lại thêm mấy tháng. Hơn nữa công trình kênh mương cũng không phải chỉ ở Hán Dương. Sau này nàng còn có thể tiếp tục thường trú nơi khác, giám sát công trình.
Tình cảm nam nữ quý ở việc sớm chiều ở chung. Bây giờ nàng và điện hạ bớt đi sớm chiều, có thêm bao ngày xa cách, tình tự nhiên sẽ nhạt nhòa như mây khói.
Thật ra chỉ cần Thái tử không ôm chấp niệm, quân thần ở chung như vậy mới là thuật kinh bang tế thế [*]. Trước khi nàng rời kinh, mượn cơ hội ra phố chọn mua đồ dùng đã để lại lời nhắn ở cửa hàng Cơ Vô Cương.
[*] Dựng nước giúp đời.
Mà ở công trường Hán Dương, bởi vì lao dịch qua lại đông đảo, nàng cũng có cơ hội ngầm tiếp xúc với thuộc hạ Cơ Vô Cương phái tới... Nghĩ tới đây, lòng Khương Tú Nhuận bình tĩnh hơn một chút.
Người hướng về phía trước sẽ không hoang mang, tuy rằng mỗi ngày cực khổ, thế nhưng Khương Tú Nhuận cảm thấy ngày tháng trôi qua so với trở về nơi quý thiếp vương nữ đầy viện trong thành Lạc An tự do thoải mái hơn nhiều.
Nàng tính toán một lúc trong lều, mùi thơm món bánh bột ngô kẹp thịt cũng truyền tới.
Nán lại ở trên công trường Hán Dương lâu, Khương Tú Nhuận càng ngày càng không giống vương nữ. Đến lúc ăn cơm cũng dần dần học tập tục của dân làng địa phương. Chọn gò đất có địa thế cao, ngồi xếp bằng ở trên tảng đá lớn trơn nhẵn, trên tay bưng chén gỗ cầm đũa trúc, cầm theo món bánh bột ngô kẹp thịt bắt đầu ăn.
Mùi vị món bánh bột ngô kẹp thịt này rất ngon, chỉ là bỏ hơi nhiều muối, Khương Tú Nhuận ăn một nửa, bèn cảm thấy hơi khát, gọi lớn: “Thiển nhi, nước hầm đậu xanh buổi sáng còn không? Mang tới cho ta một chút.”
Đúng lúc này, có người đưa một túi nước da trâu nạm bảo thạch tinh xảo cho nàng.
Đây là vật hiếm lạ không thể nhìn thấy ở vùng Hán Dương!
Khương Tú Nhuận kinh ngạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phượng Ly Ngô một thân màu đen, mặc áo khoác lông đứng ở sau lưng nàng.
giống như Phượng Vũ lúc trước, hơi cau mày khi nhìn da dẻ nàng biến thành màu lúa mạch.Thấy nàng ngẩn người không nhận bình nước, Phượng Ly Ngô dứt khoát vặn nắp, đưa túi nước nhỏ tới bên miệng nàng.
Thần trí Khương Tú Nhuận tỉnh táo lại, vội vàng đặt bát đũa xuống nhận túi nước, hành lễ với Phượng Ly Ngô, nói: “Điện hạ tới nơi này, sao không phái người thông báo một tiếng?”
Hơn một tháng Phượng Ly Ngô không nhìn thấy người trước mắt, nhớ nhung sớm đã tràn ngập trong lồng ngực. Thế nhưng không ngờ, khi thật sự gặp rồi, nàng giống như phong thư gửi tới kia, lạnh nhạt như giải quyết việc chung, thật khiến người ta lạnh lẽo trong tim.
Thật ra, Phượng Ly Ngô một mực không tới, cũng có chút nguyên do.
Ban đầu, hắn viết thư thúc giục Khương Tú Nhuận về kinh, nàng gửi trở lại một phong thư ngữ khí xa cách lạnh như băng, thật sự khiến Phượng Ly Ngô tức tới nỗi nổ tung tâm can.
Rõ là hắn tha thứ nàng mọi chuyện nhưng nàng ngày càng hung hăng rồi!
Ngay lúc Phượng Ly Ngô chuẩn bị nhấc bút quở trách nàng mau cút trở về thì Hình ti đưa một phần hồ sơ tới.
Hồ sơ này chính là vụ án Khương Chi lôi mật thám Ba Quốc tới quan phủ.
Mặc dù lúc trước tra hỏi mật thám nhận tội rất ngay thẳng, tuy nhiên miệng toàn lời nói láo, hỏi kỹ lần nữa, mật thám kia cũng không sửa lời khai.
Theo ý chủ ti, vụ án này có thể khép tội kết án.
Thế nhưng Quý Bỉnh Lâm cùng phụ trách giải quyết vụ án này lại nhất quyết không đồng ý dừng lại vụ án. Dựa theo lời khai của mật thám kia, phái người tới Ba Quốc tra xét.
Đoạn đường truy xét này, tra rõ ngọn nguồn, vậy mà tra ra người này là nô bộc của Thân gia. Chuyện kế tiếp có chút náo loạn.
Thân Ung ở trước mặt sứ giả Đại Tề bày ra gương mặt vô tội hiền lành, ngay thẳng nói bản thân hắn cũng không biết vì sao nô bộc lại tới Tề Quốc đón đại vương tử trở về. Mà bên phụ trách tiếp đón Tề sứ Cơ Vô Cương cũng không phải người ngồi không, tiếp tục truy xét, bắt vợ con nhà nô bộc kia yêu cầu Tề sứ mang về đối chất với mật thám kia.
Cuối cùng khi mật thám kia nhìn thấy vợ con cũng bị bắt tới Đại Tề, nhất thời nước mắt giàn giụa, miệng không cứng nổi nữa, thành thật khai báo là Thân Ung sai khiến hắn giả mạo lời của Ba vương, lừa gạt Khương Chi về nước rồi giết hại giữa đường.
Ngay cả lúc hắn bị bắt, nói lời chống chế hại chất tử, cũng là Thân Ung dùng người nhà uy hiếp hắn, cảnh cáo hắn lúc bị bắt phải nói lời vu hại như vậy.
Quý Bỉnh Lâm cảm thấy thẩm vấn tới đây mới xem như tra ra manh mối, thế là giao cho chủ ti kết án, sửa sang lại thành cuốn sổ, gửi một phần bản sao tới phủ Thái tử.
Tóm lại, hôm nhận được hồ sơ, phủ Thái tử xem như bớt đi một khẩu phần ăn. Phượng Ly Ngô không ăn một hạt gạo nào trọn vẹn một ngày.
Hắn ngồi yên lặng trong thư phòng, trong đầu không ngừng nhớ tới ngày ấy Khương Tú Nhuận nghẹn ngào nhận tội ở trước mặt mình.
Khi đó hắn cho rằng nàng được sủng sinh kiêu, bị nhìn thấu quỷ kế nên nũng nịu khóc lóc cầu xin tha thứ. Buồn cười lúc đó hắn còn tự kiêu, không chịu khuất phục khi nàng rơi lệ.
Bây giờ nghĩ lại, Tú Nhuận của hắn oan ức tới cỡ nàng, cuối cùng vẫn nhún nhường nhận sai xin hắn khoan dung...
Hình ảnh kia chiếu lại vô số lần trong đầu Phượng Ly Ngô, thật sự lần nào cũng đâm Phượng Ly Ngô đau lòng.
Vụ án này Hình ti tra ra tường tận, hắn tự nhiên cũng rõ ràng nguyên do việc này. Nghĩ lại, Ba Quốc kia giống như hố lửa, Khương Tú Nhuận sao có khả năng chủ động liên hệ với lão thần xin trở về? Đúng là Thân hậu và Thân Ung kia đáng trách, vậy mà rắp tâm hại người, vu oan giá họa hai huynh muội Khương Chi.
Đáng hận nhất chính là, vì sao lúc trước bản thân hắn lại nổi lòng nghi ngờ, cho rằng Khương Tú Nhuận muốn rời khỏi hắn, lén dùng kế xảo trá?
Về phần Khương Tú Nhuận vì sao thừa nhận oan khuất, cũng không khó lý giải.
Cuối cùng Phượng Ly Ngô cũng nhận ra, nữ tử kia khắp nơi cẩn thận nịnh hót sau lưng hắn nhưng lại che giấu đi biết bao nhiêu lòng kính sợ.
Nàng... Đến cùng là yêu hắn nhiều hay là sợ hắn nhiều hơn?
Cuộc đời Phượng Ly Ngô làm việc không quay đầu lại, càng không thành khẩn nhận sai. Nhưng lần này hắn trách lầm tiểu Trắc phi, thật sự khiến hắn ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên.
Thế là việc Khương Tú Nhuận tức giận rời kinh đã có giải thích rõ ràng. Nàng bị oan ức lớn như vậy, làm sao có thể không khó chịu trong lòng được?
Nhất thời Phượng Ly Ngô không biết làm sao mới có thể dỗ dành Khương Tú Nhuận về kinh, chỉ có thể phái người yên lặng tìm hiểu tình hình gần đây của Khương Tú Nhuận và công trình Hán Dương.
Nói thật ra, mặc dù lúc trước hắn cho Khương Tú Nhuận làm việc, nhưng trong lòng cũng không cho rằng nàng sẽ làm ra thành tích lớn lao. Dù sao chỉ cần cho nàng vài nhân công tài giỏi là được rồi. Có trợ thủ cùng giải quyết, có lẽ cũng sẽ không xảy ra sai lầm lớn.
Nhưng nghe người hầu bên người nàng báo cáo tường tận xong, Phượng Ly Ngô thân là Thái tử, không thể không thừa nhận, tính cả văn võ triều đình, không có mấy người có năng lực nhạy bén hài hòa như Khương Tú Nhuận.
Nếu không nghĩ tới thân phận nữ tử của nàng, đây rõ là người trời sinh làm quan!
Nghĩ như vậy, chẳng biết vì sao, trong lòng Phượng Ly Ngô ngày càng dâng trào bất an.
Vốn nghĩ là một tháng sau nàng sẽ về kinh, cho nên Phượng Ly Ngô lẳng lặng phái người gửi thuyền vật tư, cũng coi như giải trừ nỗi lo về sau cho Khương Tú Nhuận, để nàng có thể tận tâm tận lực làm việc.
Với sự thông minh của nàng sao có thể không nhận ra, đây là hắn chủ động lấy lòng nàng? Phượng Ly Ngô cảm thấy nàng hết tức giận rồi cũng sẽ trở về thôi.
Thật không ngờ, một tháng trôi qua rồi mà nàng vẫn không có dấu hiệu trở về. Phượng Ly Ngô cũng không nhịn nổi nữa, liền tự mình đến tìm.
Phượng Vũ cúi đầu nhìn dưới chân, quả nhiên chân dẫm vào một sợi dây thừng quét nước sơn, thế là vội vã nhấc chân tránh ra.
Khương Tú Nhuận không để ý tới hắn, vẫn tiếp tục chỉ huy thợ đo đạc mực nước để làm riêng trâu đá và dựng cột trụ để đặt ở bên trong bồn nước.
Quan viên sau lưng Phượng Vũ nhất thời ngượng ngập, thầm nghĩ một người khôn khéo xuất sắc như Khương đại nhân, vì sao thấy Hoàng tử lại lạnh lùng như vậy?
Có người hiểu rõ việc đời, cũng nhớ rất dai. Bây giờ triều đình phân chia, hai đảng tranh chấp gay gắt. Vị Khương đại nhân này từ phủ Thái tử đi ra, là người ở phe Thái tử, mà Nhị Hoàng tử được đương kim thánh thượng thiên vị, là người duy trì hoàng phái.
Bọn họ dụng tâm xu nịnh Nhị điện hạ, có phải cũng trở thành người chiếm chỗ trong phân đảng hay không? Nhất thời tâm trạng thấp thỏm, thầm kêu nguy hiểm.
Có điều Phượng Vũ đã quen việc lấy mặt nóng dán mông lạnh [*] với Khương Tú Nhuận rồi, cũng không để ý lắm. Chỉ đứng ở bên cạnh nàng, tỏ vẻ rất tò mò, cái gì cũng hỏi.
[*] Bạn nhiệt tình đối xử với họ, còn họ đối xử lạnh nhạt với bạn.
Chỉ chốc lát tới trưa, cần phải ăn cơm trưa rồi. Những ngày gần đây, Hộ bộ trong kinh thình thoảng gửi thuyền lương thực tới Hán Dương.
Cho nên những món ăn trên công trường mấy ngày nay rất mới mẻ và phong phú.
Phượng Vũ vốn muốn nấn ná cùng Khương Tú Nhuận ăn một bữa cơm, hai người ở trong lều nhỏ trên đỉnh núi ngồi gần nhau, mặt đối mặt ăn cơm, nghĩ như thế nào cũng thấy mập mờ.
Lúc này hắn hoàn toàn không nhớ tới việc nữ tử này cũng xem như là tẩu tẩu của hắn.
Trong trời đất này, chỉ còn dư lại mỗi hắn và Tú nhi thôi!
Thế nhưng, khi thị nữ xấu xí Thiển nhi của Khương Tú Nhuận cười quỷ dị, bưng một chậu cháo nát bét lên bày ở trước mặt Phượng Vũ, hắn nhịn không được nhớ tới chuyện cũ không vui. Một cơn buồn nôn làm sao cũng không kiềm chế được trào lên, nôn khan hai tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Thiển nhi một cái rồi ghê tởm nghiêm mặt cáo từ.
Chờ tới khi Nhị điện hạ đi rồi, Khương Tú Nhuận mới hiếu kỳ nhìn món cháo nói: “Thật sự ăn thế này?”
Thiển nhi cười nói: “Còn chưa có làm xong mà, đây là củ cải đường vận chuyển từ kinh thành tới, bỏ thêm thịt bò băm nhỏ và gia vị. Lát nữa cháo nóng sẽ được bưng lên, nữ đầu bếp giúp làm cơm muốn thêm bột mì vào trong canh thịt băm làm món bánh bột ngô kẹp thịt ăn.”
Nói xong, nàng ấy bưng chậu lớn trở về trong lều bếp chung làm cơm.
Người quấy rối đi rồi, bên tai Khương Tú Nhuận được yên tĩnh. Cũng có thể dựng bàn nhỏ, tính toán một chút.
Bởi vì ở Hán Dương nàng dốc sức chuẩn bị, vận động lòng dân nên trên thực tế bớt đi được một khoản tiền nhân công, giảm được một nửa ngân lượng phải hao phí. Bởi vì thuế tằm của Nông ti mà của cải tích lũy được vẫn tính là có thể ứng phó.
Dù cho ăn uống có chút cần kiệm, may là có nhiều gạo và mì, còn có rất nhiều vật tư, tất cả là do Hộ bộ giúp đỡ, cũng không phải tự bỏ lương thực ra nấu nướng.
Có điều Khương Tú Nhuận biết, Hộ bộ sẽ không tự nhiên giúp đỡ Nông ti, có lẽ là Phượng Ly Ngô đứng ra giúp nàng.
Những ngày nàng tới Hán Dương, lúc đầu nhận được một phong thư của Phượng Ly Ngô, ra lệnh nàng mau chóng trở lại, không nên tùy hứng.
Trong thư dùng ngữ khí riêng tư. Nhưng lúc Khương Tú Nhuận trả lời, lại là ngữ khí báo cáo cấp trên, giải quyết việc chung. Chỉ nói rõ về các nơi mình làm việc sau khi tới Hán Dương và chuyện mình cần phải làm ngay, thật sự không rời đi được.
Sau khi phần công văn này trình lên, không thấy tin tức Thái tử bên kia thúc giục nàng về kinh nữa.
Khương Tú Nhuận cảm thấy việc này rất bình thường. Bất luận kiếp trước hay kiếp này, Phượng Ly Ngô vẫn là người có dục vọng quyền lực lớn như tất cả các nam tử.
Nếu như báo cáo với Thái tử mình không phải trốn đến Hán Dương bực bội mà là làm ra một phen chiến tích, điện hạ sẽ biết lấy quốc sự làm trọng, không quấy rầy công trình thủy lợi ở Hán Dương.
Mà sau đó gửi đội tàu vận chuyển vật tư tới, cũng coi như chứng thực điện hạ hài lòng với việc mình làm. Cho nên Khương Tú Nhuận am tâm đóng quân, suy nghĩ ở lại thêm mấy tháng. Hơn nữa công trình kênh mương cũng không phải chỉ ở Hán Dương. Sau này nàng còn có thể tiếp tục thường trú nơi khác, giám sát công trình.
Tình cảm nam nữ quý ở việc sớm chiều ở chung. Bây giờ nàng và điện hạ bớt đi sớm chiều, có thêm bao ngày xa cách, tình tự nhiên sẽ nhạt nhòa như mây khói.
Thật ra chỉ cần Thái tử không ôm chấp niệm, quân thần ở chung như vậy mới là thuật kinh bang tế thế [*]. Trước khi nàng rời kinh, mượn cơ hội ra phố chọn mua đồ dùng đã để lại lời nhắn ở cửa hàng Cơ Vô Cương.
[*] Dựng nước giúp đời.
Mà ở công trường Hán Dương, bởi vì lao dịch qua lại đông đảo, nàng cũng có cơ hội ngầm tiếp xúc với thuộc hạ Cơ Vô Cương phái tới... Nghĩ tới đây, lòng Khương Tú Nhuận bình tĩnh hơn một chút.
Người hướng về phía trước sẽ không hoang mang, tuy rằng mỗi ngày cực khổ, thế nhưng Khương Tú Nhuận cảm thấy ngày tháng trôi qua so với trở về nơi quý thiếp vương nữ đầy viện trong thành Lạc An tự do thoải mái hơn nhiều.
Nàng tính toán một lúc trong lều, mùi thơm món bánh bột ngô kẹp thịt cũng truyền tới.
Nán lại ở trên công trường Hán Dương lâu, Khương Tú Nhuận càng ngày càng không giống vương nữ. Đến lúc ăn cơm cũng dần dần học tập tục của dân làng địa phương. Chọn gò đất có địa thế cao, ngồi xếp bằng ở trên tảng đá lớn trơn nhẵn, trên tay bưng chén gỗ cầm đũa trúc, cầm theo món bánh bột ngô kẹp thịt bắt đầu ăn.
Mùi vị món bánh bột ngô kẹp thịt này rất ngon, chỉ là bỏ hơi nhiều muối, Khương Tú Nhuận ăn một nửa, bèn cảm thấy hơi khát, gọi lớn: “Thiển nhi, nước hầm đậu xanh buổi sáng còn không? Mang tới cho ta một chút.”
Đúng lúc này, có người đưa một túi nước da trâu nạm bảo thạch tinh xảo cho nàng.
Đây là vật hiếm lạ không thể nhìn thấy ở vùng Hán Dương!
Khương Tú Nhuận kinh ngạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phượng Ly Ngô một thân màu đen, mặc áo khoác lông đứng ở sau lưng nàng.
giống như Phượng Vũ lúc trước, hơi cau mày khi nhìn da dẻ nàng biến thành màu lúa mạch.Thấy nàng ngẩn người không nhận bình nước, Phượng Ly Ngô dứt khoát vặn nắp, đưa túi nước nhỏ tới bên miệng nàng.
Thần trí Khương Tú Nhuận tỉnh táo lại, vội vàng đặt bát đũa xuống nhận túi nước, hành lễ với Phượng Ly Ngô, nói: “Điện hạ tới nơi này, sao không phái người thông báo một tiếng?”
Hơn một tháng Phượng Ly Ngô không nhìn thấy người trước mắt, nhớ nhung sớm đã tràn ngập trong lồng ngực. Thế nhưng không ngờ, khi thật sự gặp rồi, nàng giống như phong thư gửi tới kia, lạnh nhạt như giải quyết việc chung, thật khiến người ta lạnh lẽo trong tim.
Thật ra, Phượng Ly Ngô một mực không tới, cũng có chút nguyên do.
Ban đầu, hắn viết thư thúc giục Khương Tú Nhuận về kinh, nàng gửi trở lại một phong thư ngữ khí xa cách lạnh như băng, thật sự khiến Phượng Ly Ngô tức tới nỗi nổ tung tâm can.
Rõ là hắn tha thứ nàng mọi chuyện nhưng nàng ngày càng hung hăng rồi!
Ngay lúc Phượng Ly Ngô chuẩn bị nhấc bút quở trách nàng mau cút trở về thì Hình ti đưa một phần hồ sơ tới.
Hồ sơ này chính là vụ án Khương Chi lôi mật thám Ba Quốc tới quan phủ.
Mặc dù lúc trước tra hỏi mật thám nhận tội rất ngay thẳng, tuy nhiên miệng toàn lời nói láo, hỏi kỹ lần nữa, mật thám kia cũng không sửa lời khai.
Theo ý chủ ti, vụ án này có thể khép tội kết án.
Thế nhưng Quý Bỉnh Lâm cùng phụ trách giải quyết vụ án này lại nhất quyết không đồng ý dừng lại vụ án. Dựa theo lời khai của mật thám kia, phái người tới Ba Quốc tra xét.
Đoạn đường truy xét này, tra rõ ngọn nguồn, vậy mà tra ra người này là nô bộc của Thân gia. Chuyện kế tiếp có chút náo loạn.
Thân Ung ở trước mặt sứ giả Đại Tề bày ra gương mặt vô tội hiền lành, ngay thẳng nói bản thân hắn cũng không biết vì sao nô bộc lại tới Tề Quốc đón đại vương tử trở về. Mà bên phụ trách tiếp đón Tề sứ Cơ Vô Cương cũng không phải người ngồi không, tiếp tục truy xét, bắt vợ con nhà nô bộc kia yêu cầu Tề sứ mang về đối chất với mật thám kia.
Cuối cùng khi mật thám kia nhìn thấy vợ con cũng bị bắt tới Đại Tề, nhất thời nước mắt giàn giụa, miệng không cứng nổi nữa, thành thật khai báo là Thân Ung sai khiến hắn giả mạo lời của Ba vương, lừa gạt Khương Chi về nước rồi giết hại giữa đường.
Ngay cả lúc hắn bị bắt, nói lời chống chế hại chất tử, cũng là Thân Ung dùng người nhà uy hiếp hắn, cảnh cáo hắn lúc bị bắt phải nói lời vu hại như vậy.
Quý Bỉnh Lâm cảm thấy thẩm vấn tới đây mới xem như tra ra manh mối, thế là giao cho chủ ti kết án, sửa sang lại thành cuốn sổ, gửi một phần bản sao tới phủ Thái tử.
Tóm lại, hôm nhận được hồ sơ, phủ Thái tử xem như bớt đi một khẩu phần ăn. Phượng Ly Ngô không ăn một hạt gạo nào trọn vẹn một ngày.
Hắn ngồi yên lặng trong thư phòng, trong đầu không ngừng nhớ tới ngày ấy Khương Tú Nhuận nghẹn ngào nhận tội ở trước mặt mình.
Khi đó hắn cho rằng nàng được sủng sinh kiêu, bị nhìn thấu quỷ kế nên nũng nịu khóc lóc cầu xin tha thứ. Buồn cười lúc đó hắn còn tự kiêu, không chịu khuất phục khi nàng rơi lệ.
Bây giờ nghĩ lại, Tú Nhuận của hắn oan ức tới cỡ nàng, cuối cùng vẫn nhún nhường nhận sai xin hắn khoan dung...
Hình ảnh kia chiếu lại vô số lần trong đầu Phượng Ly Ngô, thật sự lần nào cũng đâm Phượng Ly Ngô đau lòng.
Vụ án này Hình ti tra ra tường tận, hắn tự nhiên cũng rõ ràng nguyên do việc này. Nghĩ lại, Ba Quốc kia giống như hố lửa, Khương Tú Nhuận sao có khả năng chủ động liên hệ với lão thần xin trở về? Đúng là Thân hậu và Thân Ung kia đáng trách, vậy mà rắp tâm hại người, vu oan giá họa hai huynh muội Khương Chi.
Đáng hận nhất chính là, vì sao lúc trước bản thân hắn lại nổi lòng nghi ngờ, cho rằng Khương Tú Nhuận muốn rời khỏi hắn, lén dùng kế xảo trá?
Về phần Khương Tú Nhuận vì sao thừa nhận oan khuất, cũng không khó lý giải.
Cuối cùng Phượng Ly Ngô cũng nhận ra, nữ tử kia khắp nơi cẩn thận nịnh hót sau lưng hắn nhưng lại che giấu đi biết bao nhiêu lòng kính sợ.
Nàng... Đến cùng là yêu hắn nhiều hay là sợ hắn nhiều hơn?
Cuộc đời Phượng Ly Ngô làm việc không quay đầu lại, càng không thành khẩn nhận sai. Nhưng lần này hắn trách lầm tiểu Trắc phi, thật sự khiến hắn ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên.
Thế là việc Khương Tú Nhuận tức giận rời kinh đã có giải thích rõ ràng. Nàng bị oan ức lớn như vậy, làm sao có thể không khó chịu trong lòng được?
Nhất thời Phượng Ly Ngô không biết làm sao mới có thể dỗ dành Khương Tú Nhuận về kinh, chỉ có thể phái người yên lặng tìm hiểu tình hình gần đây của Khương Tú Nhuận và công trình Hán Dương.
Nói thật ra, mặc dù lúc trước hắn cho Khương Tú Nhuận làm việc, nhưng trong lòng cũng không cho rằng nàng sẽ làm ra thành tích lớn lao. Dù sao chỉ cần cho nàng vài nhân công tài giỏi là được rồi. Có trợ thủ cùng giải quyết, có lẽ cũng sẽ không xảy ra sai lầm lớn.
Nhưng nghe người hầu bên người nàng báo cáo tường tận xong, Phượng Ly Ngô thân là Thái tử, không thể không thừa nhận, tính cả văn võ triều đình, không có mấy người có năng lực nhạy bén hài hòa như Khương Tú Nhuận.
Nếu không nghĩ tới thân phận nữ tử của nàng, đây rõ là người trời sinh làm quan!
Nghĩ như vậy, chẳng biết vì sao, trong lòng Phượng Ly Ngô ngày càng dâng trào bất an.
Vốn nghĩ là một tháng sau nàng sẽ về kinh, cho nên Phượng Ly Ngô lẳng lặng phái người gửi thuyền vật tư, cũng coi như giải trừ nỗi lo về sau cho Khương Tú Nhuận, để nàng có thể tận tâm tận lực làm việc.
Với sự thông minh của nàng sao có thể không nhận ra, đây là hắn chủ động lấy lòng nàng? Phượng Ly Ngô cảm thấy nàng hết tức giận rồi cũng sẽ trở về thôi.
Thật không ngờ, một tháng trôi qua rồi mà nàng vẫn không có dấu hiệu trở về. Phượng Ly Ngô cũng không nhịn nổi nữa, liền tự mình đến tìm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.