Chương 123
Cuồng Thượng Gia Cuồng
08/04/2020
Lúc từ triều đình đi ra, Khương Tú Nhuận cũng nói hết hành động vĩ đại của Đậu Tư Võ cho Thiển nhi.
Thiển nhi nghe xong trợn tròn mắt, thế nhưng trên mặt lại nhịn không được lộ ra ý cười, xem tình hình, cũng không giống hoàn toàn không có tình nghĩa gì.
Khương Tú Nhuận thừa cơ trêu ghẹo Thiển nhi, hỏi nàng ấy có đau lòng hay không.
Thiển nhi lắc đầu, tự đánh trống lảng: “Loại người tùy tiện như hắn, ta không cần. Có điều hắn có thể chống lại cha mẹ, đúng là khiến người ta bội phục. Phải biết nhân duyên con cháu vương hầu từ trước tới giờ không thể tự quyết, ngay cả Thái tử cũng không thể làm theo ý mình, khiến cho hoa hồng liễu xanh [*] ở khắp mọi nơi trong phủ, tự nhiên khiến ngài bị oan ức...”
[*] Cảnh xuân tươi đẹp, hàm ý mỹ nhân ở khắp nơi.
Nói xong lời cuối cùng, Thiển nhi tự biết nói lỡ lời, vội vàng im miệng.
Khương Tú Nhuận ở trước mặt Thiển nhi không cần giả vờ, cũng thu lại ý cười rồi tiếp tục cười nói: “Gả vào phủ hắn là Khương Tú Dao, không phải Khương Tú Nhuận. Hơn nữa ta và hắn cũng không hẹn thề hoa tiền nguyệt hạ [*], không tính là thất hứa gì cả. Huống hồ hắn là Thái tử, tương lai là một Quốc quân vĩ đại, làm sao có khả năng giống như phu thê nông dân sống một cặp một đôi, một đời một kiếp?”
[*] Hoa tiền nguyệt hạ – 花前月下 – huā qián yuè xià (Trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu. Xuất xứ từ thơ của Bạch Cư Dị: Tận thích sanh ca dạ túy miên, Nhược phi nguyệt hạ tức hoa tiền.)
Thiển nhi là người rộng lượng có thể nghĩ thông nhưng tiểu chủ tử của mình lớn lên da trắng, dung mạo xinh đẹp, còn là Vương nữ Ba Quốc, xuất thân hiển quý, nếu có thể trở về Ba Quốc, đâu cần phải lo lắng có gả được hay không?
Gả cho Thái tử Đại Tề nghe tuy hay nhưng thực chất chỉ là núi vinh hoa, bụng người có hạn, nói cho cùng mỗi bữa ăn cũng không quá một bát cơm, muốn nhiều phú quý như vậy để làm gì?
không bằng có thể gả cho phu quân mình thích, quyết một lòng sống vì bản thân... Đậu Tư Võ kia thật ra như vậy mới tốt, xuất thân cao quá cũng không hay. Đúng là con cháu nhà vương hầu không bằng sinh ra từ nhà nông, hắn không phải người đi cùng một đường với người xuất thân thấp hèn như nàng.Xe ngựa dao động làm hai chủ tớ lắc lư, mỗi người nghĩ về một phần tâm sự của riêng mình...
Ngày hôm sau, Khương Tú Nhuận bắt đầu trở về phủ xử lý công vụ chồng chất như núi.
Công việc sông ngòi ở Hán Dương thuận lợi, xem như khiến cho trên dưới Nông ti hoàn toàn bị vị chủ ti tuổi không lớn lắm thuyết phục. Mạnh Hiến của Thủy Công ti vốn muốn xem chuyện cười của Khương Tú Nhuận, không ngờ nàng lại có thể im hơi lặng tiếng dàn xếp ổn thỏa cái công việc dễ hỏng khó nhằn này.
Bây giờ triều đình dùng binh, thời điểm cần tiền, Thủy Công ti cũng không vơ vét được béo bở, bèn nghĩ tới chuyện giao công việc còn sót lại của mình cho Nông ti.
Đáng tiệc bây giờ trong mắt Khương Tú Nhuận không chứa nổi hạt cát nào, chẳng muốn thưa kiện Thủy Công ti với Hoàng đế nữa.
Nàng dặn dò thuộc hạ, nhận hết sổ sách công trình của Thủy Công ti về đặt ở cửa lớn Nông ti.
Thủy Công ti lần lượt đưa công văn phải làm tới, luôn có vài tên to khỏe canh giữ ở trước cửa phủ nha môn không cho ai vào, phát cho mỗi người của Thủy Công ti một bộ bàn tính, ai có thể tính toán rõ ràng món nợ của Thủy Công ti thì mới có thể mang công văn vào.
Đáng thương cho những tiểu quan làm chân chạy vặt sao có thể tính ra số tiền lớn mà Mạnh Hiến tham ô? Chỉ run lẩy bẩy trong gió thu, dùng từng đầu ngón tay lạnh cóng gẩy gẩy bàn tính.
Trong ngõ hẻm này có ba ti năm nha gần nhau, quan chức các ti qua lại không ngừng. Thủy Công ti không biết xấu hổ tham ô vàng xong, còn vứt cục diện rối rắm cho Nông ti rất nhanh trở thành chuyện cười được cả triều biết.
Thậm chí nhóm công hầu đi ngang qua Nông ti còn cố ý vén rèm xe lên nhìn xem hôm nay lại là mấy thằng nào xui xẻo ở trước cửa Nông ti cộng nợ.
Không tới mấy ngày, ngay cả Hoàng đế cũng biết, chỉ cảm thấy Mạnh Hiến thật sự quá hồ đồ, ngay cả mặt mũi cũng không cần, liền nhắc nhở tộc trưởng Mạnh gia. Tộc trưởng Mạnh gia rời hoàng cung, ngay trong đêm gọi Mạnh Hiến tới khiển trách một trận, bảo hắn không nên mặt dày liều chết chơi xấu Nông ti nữa.
Khương Tú Nhuận kia không phải vị chủ ty lúc trước, tiểu tử kia đi ra từ phủ Thái tử đấy, bụng đầy mưu mô, bị vạch mặt cũng có Thái tử chống lưng cho, công khai tranh chấp với hắn thì lấy đâu ra quả ngọt để ăn?
Mạnh Hiến bị tộc trưởng Mạnh gia chửi tới nỗi phải ngoan ngoãn nghe theo, nhưng trong lòng bực bội khó chịu, có người nói mấy người thị thiếp lại nguy rồi.
Trước cửa phủ nha môn Nông ti cuối cùng cũng yên tĩnh nhưng trước cửa Binh ti lại bắt đầu có xe ngựa tới như nước.
Chuyện tiếp ứng Bắc Hồ xác định rồi. Ngày ấy triều đình tranh luận, rất nhanh kết luận, ba vùng đất đó từ xưa được cho là cố thổ của Trung Nguyên, nếu không thu hồi, sử sách ghi chép lại rồi sẽ bị hậu thế ngàn đời phỉ nhổ.
Người thích đao to búa lớn như Đoan Khánh đế sao có thể bỏ qua cơ hội ghi danh sử sách này?
Chỉ là bây giờ khác kiếp trước, Hoàng đế không còn cố giật dây bắt Phượng Ly Ngô đi, mà cho Phượng Vũ nắm giữ ấn soái, tranh thủ giúp hắn lập công.
Khương Tú Nhuận nghe nói hai vị Hoàng tử tranh chấp suýt chút đánh nhau một trận trên triều, trong lòng rất ngạc nhiên.
Nhưng suy nghĩ kỹ, nàng lập tức hiểu rõ vì sao không giống kiếp trước.
Dù sao kiếp trước Đại Tề chiến đấu liên miên, phần thắng khi tới Bắc Hồ còn chưa nắm chắc. Hơn nữa khi đó thân thể Phượng Ly Ngô suy yếu, cho dù lập công trạng cũng chưa chắc có thể nhận.
Chẳng bằng bóc lột một chút giá trị cuối cùng của Thái tử bệnh tật.
Thế nhưng kiếp này không giống vậy, tuy rằng quốc khố Đại Tề túng thiếu, nhưng thực lực không bị tổn hại. Nếu như Nhị Hoàng tử Phượng Vũ lập công, chắc chắn sẽ làm suy yếu binh quyền trong tay Thái tử.
Khương Tú Nhuận thừa dịp Phượng Ly Ngô bận rộn tối mặt tối mũi, nhắc tới chuyện có thể thả Khương Tú Dao về nước hay không.
Phượng Ly Ngô biết các nàng là tỷ muội khác mẹ, vốn không tính là thân thiết, không khỏi hơi kinh ngạc, thâm trầm nhìn nàng một cái, hỏi nàng có ý gì.
Khương Tú Nhuận thành thật trình lên lá thư vừa mới nhận được từ Ba Quốc. Lá thư này là Thân hậu viết cho Khương Tú Nhuận, trong thư bà ta không khách khí bảo Khương Tú Nhuận đưa con gái ruột Khương Tú Dao của bà ta về nước.
Phượng Ly Ngô xem một chút, lúc trước hắn giam giữ Khương Tú Dao lớn bụng, chẳng qua là tìm cái cớ muốn lừa gạt Khương Tú Nhuận vào trong phủ.
Bây giờ Khương Tú Nhuận đã là người của hắn, Khương Tú Dao bị nhốt ở nông thôn cũng không có tác dụng gì nữa. Hơn nữa Quốc quân Ba Quốc cũng biết tình hình, sẽ biết cách xử lý thích đáng, để Khương Tú Dao thay tên đổi họ. Đã như vậy không bằng thả nàng ta trở về, vì vậy bèn gật đầu đồng ý, cũng để quản sự trong phủ sắp xếp xe ngựa, thu xếp tốt ăn uống trên đường cho hai mẹ con Khương Tú Dao, đưa nàng ta trở về.
Khương Tú Dao kia trước khi đi, ồn ào nhất định muốn gặp mặt tỷ tỷ Khương Tú Nhuận.
Tỷ muội với nhau, đúng là nên đưa tiễn, Khương Tú Nhuận không tới một mình, còn mang theo huynh trưởng Khương Chi tới tiễn muội muội khác mẹ.
Từ sau khi Khương Tú Nhuận gả thay, thật sự trông nom vị muội muội khác mẹ này không ít, nể tình nàng một thân một mình, tha hương sinh con không dễ dàng, quần áo trang sức cũng chuẩn bị cho nàng ta theo bốn mùa, còn nhờ quản sự đưa tới.
Khương Chi vốn cho rằng nàng ta cảm động và biết ơn Khương Tú Nhuận trông nom, giúp đỡ nàng ta ở dưới tình huống mang thai, có thể suông sẻ sinh con trai, còn thuận lợi về nước nên mới xin gặp mặt.
Ai biết lúc tiễn đưa, gương mặt Khương Tú Dao phẫn nộ, nổi giận đùng đùng muốn tới tát Khương Tú Nhuận một cái, nếu không phải thị vệ bên người nhanh tay nhanh mắt, nàng ta thật sự đạt được mục đích rồi.
Khương Chi bị muội muội khác mẹ điêu ngoa này làm tức giận, trừng mắt hỏi: “Ngươi điên rồi sao? Vì sao không nói lời nào, lại còn muốn đánh người?”
Gò má bầu bĩnh trẻ con lúc trước của Khương Tú Dao đã sớm biến mất, nhiều ngày bị giam lỏng, sớm khiến cho tính tình nàng ta thay đổi lớn, phẫn nộ tích trữ bao nhiêu ngày rốt cuộc cũng có thể trút ra: “Đánh nàng ta đó! Vậy mà dùng tên của ta gả cho Thái tử Đại Tề, hưởng thụ vinh hoa phú quý vốn dĩ phải là của ta, còn khiến cho ta bị nhốt ở bên trong ốc trạch ở vùng quê nghèo!”
Nàng ta ở hoàng cung Ba Quốc vốn đã quen được nuông chiều, sao chịu được khổ sở khi bị giam lỏng?
Lúc trước Phượng Ly Ngô đưa nàng ta tới đây, nàng ta đã biết Khương Tú Nhuận thay thế nàng, trong lòng liền có khúc mắc. Thế nhưng mãi không thấy người muốn gặp tới, trong lòng bèn cho rằng bản thân mình nhận hết oan ức trong một vở kịch lớn.
Khương Chi nghe lời nói hoang đường này, kinh ngạc trừng lớn mắt, thanh niên luôn nhã nhặn lịch sự, cũng nhịn không được muốn dùng lời thô tục mắng người: “Vương tử Đại Tề là nam tử ở nơi thôn quê không lấy được vợ nên cưới bà nương [*] hay sao? Biết rõ ngươi vụng trộm với người khác rồi sinh con ở dịch quán lại chịu cưới ngươi vào cửa sao? Lúc trước nếu không phải Tú Nhuận che giấu cho ngươi, Ba Quốc ta sẽ mất hết mặt mũi vì ngươi, chúng ta còn bị đánh chết trên vương đình rồi!”
[*] Phụ nữ có chồng.
Lời nói rõ ràng tới mức này nhưng hắn không biết trên thế gian còn người không nói lý như vậy.
Khương Tú Dao chính là như thế, chỉ sống trong trời đất của mình, nàng ta bị oan ức bèn kêu lớn với trời là oan ức, còn người khác nhận oan ức là bổn phận. Nàng ta căm phẫn mắng người khác đáng đời, nhưng nếu người khác bởi vì vậy phản bác mình, thì là không biết điều, không nghe dạy dỗ.
Bởi vậy nghe Khương Chi nói chuyện xấu của mình, uất ức tới nỗi đỏ mắt nói: “Các ngươi thân là huynh trưởng tỷ tỷ của ta, mắt thấy ta có phiền phức, không biết thay ta che giấu, còn toan tính thừa cơ ta gặp nạn, tính kế lấy chố tốt của ta. Nữ tử sinh con sống tạm bợ trong vương đình không phải chỉ có mình ta! Lúc trước lời đồn ta có con truyền ra ngoài, không phải Thái tử cũng không ngại, cưới cái tên “Khương Tú Dao” đó sao? Có thể thấy được Thái tử cũng không để ý...”
Nói đến đây, nàng trở tay chỉ vào Khương Tú Nhuận: “Trái lại đồ hồ ly tinh này, lén lút dùng thủ đoạn gì, xúc giục Thái tử thay mận đổi đào [*]!
[*] Kế sách thứ 11 trong binh pháp Tôn Tử, ý rằng khi chiến cục buộc phải có hi sinh, thì phải chấp nhận bỏ đi cái nhỏ yếu để bảo toàn cái lớn mạnh.
Tới lúc này, Khương Chi tức giận tới nỗi cả người run lên cầm cập, xông thẳng tới vung tay tát cho nàng ta một cái: “Nều bàn về hồ ly tinh, đâu có người nào không biết xấu hổ như mẹ con ngươi! Mẹ ngươi năm đó mê hoặc phụ vương ta, hại mẫu hậu ta chết thảm! Còn ngươi không tích đức đi, suýt chút nữa gây ra tai họa ngập trời mà vẫn còn muốn vu khống người khác? Hiện tại mau mau mang theo nghiệt chủng của ngươi trở về Ba Quốc đi! Nhìn xem nam nhân nào tham lam phú quý, cưới loại nữ tử nấm mốc như ngươi!”
Khương Tú Nhuận ở một bên yên lặng lắng nghe. Ở kiếp trước, trước sau gì đại ca cũng chưa từng nói nặng lời về Thân hậu, còn tuân thủ những lễ giáo mục nát. Cẩn thận tôn kính dốc lòng hiếu thuận, kính yêu kế mẫu Thân hậu giống như mẫu thân.
Thế nhưng hôm nay Khương Chi ở ngay trước mặt muội muội khác mẹ mắng to Thân hậu là hồ ly tinh, cũng coi như xé rách tấm vải mỏng mẹ con dịu dàng thắm thiết ở ngoài mặt.
Ca ca chung quy phải ở thành Lạc An tôi luyện mới có thể trở về Ba Quốc. Nếu vẫn cổ hủ như kiếp trước, chẳng phải sẽ bị Thân hậu thao túng sao?
Về phần Khương Tú Dao này, chính nàng ta gieo quả, còn muốn tự nuốt!
Khương Tú Nhuận nhớ tới mật thư Cơ Vô Cương gửi. Thân hậu sở dĩ muốn Khương Tú Nhuận giúp đỡ đưa Khương Tú Dao về nước, cũng không phải tình cảm mẹ con sâu nặng gì.
Mà là bà ta vội vã muốn Khương Tú Dao dẫn con trai trở về, lập nó thành con trai trưởng Thân gia!
Bởi vì Thân Ung và con trai cả độc nhất Thân Tư Văn lúc tuần tra ở biên cảnh Ba Quốc rồi cãi nhau với công tử Lưu Bội của Lương Quốc trong bộ dạng cải trang, thị vệ hai bên đánh nhau, cha con Thân Ung bị trường đao của thuộc hạ Lưu Bội đâm trúng, đi đời nhà ma rồi!
Vì giữ đời sau của Thân gia, Thân hậu quyết định cho con gái chịu oan ức. Để cho nàng ta dùng tên giả làm biểu muội phương xa của Thân gia, bái đường cùng quan tài Thân Tư Văn, ôm linh bài trở thành góa phụ trước khi cưới, để con trai nàng ta nhận tổ quy tông, chống đỡ của Thân gia với bên ngoài.
Thiển nhi nghe xong trợn tròn mắt, thế nhưng trên mặt lại nhịn không được lộ ra ý cười, xem tình hình, cũng không giống hoàn toàn không có tình nghĩa gì.
Khương Tú Nhuận thừa cơ trêu ghẹo Thiển nhi, hỏi nàng ấy có đau lòng hay không.
Thiển nhi lắc đầu, tự đánh trống lảng: “Loại người tùy tiện như hắn, ta không cần. Có điều hắn có thể chống lại cha mẹ, đúng là khiến người ta bội phục. Phải biết nhân duyên con cháu vương hầu từ trước tới giờ không thể tự quyết, ngay cả Thái tử cũng không thể làm theo ý mình, khiến cho hoa hồng liễu xanh [*] ở khắp mọi nơi trong phủ, tự nhiên khiến ngài bị oan ức...”
[*] Cảnh xuân tươi đẹp, hàm ý mỹ nhân ở khắp nơi.
Nói xong lời cuối cùng, Thiển nhi tự biết nói lỡ lời, vội vàng im miệng.
Khương Tú Nhuận ở trước mặt Thiển nhi không cần giả vờ, cũng thu lại ý cười rồi tiếp tục cười nói: “Gả vào phủ hắn là Khương Tú Dao, không phải Khương Tú Nhuận. Hơn nữa ta và hắn cũng không hẹn thề hoa tiền nguyệt hạ [*], không tính là thất hứa gì cả. Huống hồ hắn là Thái tử, tương lai là một Quốc quân vĩ đại, làm sao có khả năng giống như phu thê nông dân sống một cặp một đôi, một đời một kiếp?”
[*] Hoa tiền nguyệt hạ – 花前月下 – huā qián yuè xià (Trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu. Xuất xứ từ thơ của Bạch Cư Dị: Tận thích sanh ca dạ túy miên, Nhược phi nguyệt hạ tức hoa tiền.)
Thiển nhi là người rộng lượng có thể nghĩ thông nhưng tiểu chủ tử của mình lớn lên da trắng, dung mạo xinh đẹp, còn là Vương nữ Ba Quốc, xuất thân hiển quý, nếu có thể trở về Ba Quốc, đâu cần phải lo lắng có gả được hay không?
Gả cho Thái tử Đại Tề nghe tuy hay nhưng thực chất chỉ là núi vinh hoa, bụng người có hạn, nói cho cùng mỗi bữa ăn cũng không quá một bát cơm, muốn nhiều phú quý như vậy để làm gì?
không bằng có thể gả cho phu quân mình thích, quyết một lòng sống vì bản thân... Đậu Tư Võ kia thật ra như vậy mới tốt, xuất thân cao quá cũng không hay. Đúng là con cháu nhà vương hầu không bằng sinh ra từ nhà nông, hắn không phải người đi cùng một đường với người xuất thân thấp hèn như nàng.Xe ngựa dao động làm hai chủ tớ lắc lư, mỗi người nghĩ về một phần tâm sự của riêng mình...
Ngày hôm sau, Khương Tú Nhuận bắt đầu trở về phủ xử lý công vụ chồng chất như núi.
Công việc sông ngòi ở Hán Dương thuận lợi, xem như khiến cho trên dưới Nông ti hoàn toàn bị vị chủ ti tuổi không lớn lắm thuyết phục. Mạnh Hiến của Thủy Công ti vốn muốn xem chuyện cười của Khương Tú Nhuận, không ngờ nàng lại có thể im hơi lặng tiếng dàn xếp ổn thỏa cái công việc dễ hỏng khó nhằn này.
Bây giờ triều đình dùng binh, thời điểm cần tiền, Thủy Công ti cũng không vơ vét được béo bở, bèn nghĩ tới chuyện giao công việc còn sót lại của mình cho Nông ti.
Đáng tiệc bây giờ trong mắt Khương Tú Nhuận không chứa nổi hạt cát nào, chẳng muốn thưa kiện Thủy Công ti với Hoàng đế nữa.
Nàng dặn dò thuộc hạ, nhận hết sổ sách công trình của Thủy Công ti về đặt ở cửa lớn Nông ti.
Thủy Công ti lần lượt đưa công văn phải làm tới, luôn có vài tên to khỏe canh giữ ở trước cửa phủ nha môn không cho ai vào, phát cho mỗi người của Thủy Công ti một bộ bàn tính, ai có thể tính toán rõ ràng món nợ của Thủy Công ti thì mới có thể mang công văn vào.
Đáng thương cho những tiểu quan làm chân chạy vặt sao có thể tính ra số tiền lớn mà Mạnh Hiến tham ô? Chỉ run lẩy bẩy trong gió thu, dùng từng đầu ngón tay lạnh cóng gẩy gẩy bàn tính.
Trong ngõ hẻm này có ba ti năm nha gần nhau, quan chức các ti qua lại không ngừng. Thủy Công ti không biết xấu hổ tham ô vàng xong, còn vứt cục diện rối rắm cho Nông ti rất nhanh trở thành chuyện cười được cả triều biết.
Thậm chí nhóm công hầu đi ngang qua Nông ti còn cố ý vén rèm xe lên nhìn xem hôm nay lại là mấy thằng nào xui xẻo ở trước cửa Nông ti cộng nợ.
Không tới mấy ngày, ngay cả Hoàng đế cũng biết, chỉ cảm thấy Mạnh Hiến thật sự quá hồ đồ, ngay cả mặt mũi cũng không cần, liền nhắc nhở tộc trưởng Mạnh gia. Tộc trưởng Mạnh gia rời hoàng cung, ngay trong đêm gọi Mạnh Hiến tới khiển trách một trận, bảo hắn không nên mặt dày liều chết chơi xấu Nông ti nữa.
Khương Tú Nhuận kia không phải vị chủ ty lúc trước, tiểu tử kia đi ra từ phủ Thái tử đấy, bụng đầy mưu mô, bị vạch mặt cũng có Thái tử chống lưng cho, công khai tranh chấp với hắn thì lấy đâu ra quả ngọt để ăn?
Mạnh Hiến bị tộc trưởng Mạnh gia chửi tới nỗi phải ngoan ngoãn nghe theo, nhưng trong lòng bực bội khó chịu, có người nói mấy người thị thiếp lại nguy rồi.
Trước cửa phủ nha môn Nông ti cuối cùng cũng yên tĩnh nhưng trước cửa Binh ti lại bắt đầu có xe ngựa tới như nước.
Chuyện tiếp ứng Bắc Hồ xác định rồi. Ngày ấy triều đình tranh luận, rất nhanh kết luận, ba vùng đất đó từ xưa được cho là cố thổ của Trung Nguyên, nếu không thu hồi, sử sách ghi chép lại rồi sẽ bị hậu thế ngàn đời phỉ nhổ.
Người thích đao to búa lớn như Đoan Khánh đế sao có thể bỏ qua cơ hội ghi danh sử sách này?
Chỉ là bây giờ khác kiếp trước, Hoàng đế không còn cố giật dây bắt Phượng Ly Ngô đi, mà cho Phượng Vũ nắm giữ ấn soái, tranh thủ giúp hắn lập công.
Khương Tú Nhuận nghe nói hai vị Hoàng tử tranh chấp suýt chút đánh nhau một trận trên triều, trong lòng rất ngạc nhiên.
Nhưng suy nghĩ kỹ, nàng lập tức hiểu rõ vì sao không giống kiếp trước.
Dù sao kiếp trước Đại Tề chiến đấu liên miên, phần thắng khi tới Bắc Hồ còn chưa nắm chắc. Hơn nữa khi đó thân thể Phượng Ly Ngô suy yếu, cho dù lập công trạng cũng chưa chắc có thể nhận.
Chẳng bằng bóc lột một chút giá trị cuối cùng của Thái tử bệnh tật.
Thế nhưng kiếp này không giống vậy, tuy rằng quốc khố Đại Tề túng thiếu, nhưng thực lực không bị tổn hại. Nếu như Nhị Hoàng tử Phượng Vũ lập công, chắc chắn sẽ làm suy yếu binh quyền trong tay Thái tử.
Khương Tú Nhuận thừa dịp Phượng Ly Ngô bận rộn tối mặt tối mũi, nhắc tới chuyện có thể thả Khương Tú Dao về nước hay không.
Phượng Ly Ngô biết các nàng là tỷ muội khác mẹ, vốn không tính là thân thiết, không khỏi hơi kinh ngạc, thâm trầm nhìn nàng một cái, hỏi nàng có ý gì.
Khương Tú Nhuận thành thật trình lên lá thư vừa mới nhận được từ Ba Quốc. Lá thư này là Thân hậu viết cho Khương Tú Nhuận, trong thư bà ta không khách khí bảo Khương Tú Nhuận đưa con gái ruột Khương Tú Dao của bà ta về nước.
Phượng Ly Ngô xem một chút, lúc trước hắn giam giữ Khương Tú Dao lớn bụng, chẳng qua là tìm cái cớ muốn lừa gạt Khương Tú Nhuận vào trong phủ.
Bây giờ Khương Tú Nhuận đã là người của hắn, Khương Tú Dao bị nhốt ở nông thôn cũng không có tác dụng gì nữa. Hơn nữa Quốc quân Ba Quốc cũng biết tình hình, sẽ biết cách xử lý thích đáng, để Khương Tú Dao thay tên đổi họ. Đã như vậy không bằng thả nàng ta trở về, vì vậy bèn gật đầu đồng ý, cũng để quản sự trong phủ sắp xếp xe ngựa, thu xếp tốt ăn uống trên đường cho hai mẹ con Khương Tú Dao, đưa nàng ta trở về.
Khương Tú Dao kia trước khi đi, ồn ào nhất định muốn gặp mặt tỷ tỷ Khương Tú Nhuận.
Tỷ muội với nhau, đúng là nên đưa tiễn, Khương Tú Nhuận không tới một mình, còn mang theo huynh trưởng Khương Chi tới tiễn muội muội khác mẹ.
Từ sau khi Khương Tú Nhuận gả thay, thật sự trông nom vị muội muội khác mẹ này không ít, nể tình nàng một thân một mình, tha hương sinh con không dễ dàng, quần áo trang sức cũng chuẩn bị cho nàng ta theo bốn mùa, còn nhờ quản sự đưa tới.
Khương Chi vốn cho rằng nàng ta cảm động và biết ơn Khương Tú Nhuận trông nom, giúp đỡ nàng ta ở dưới tình huống mang thai, có thể suông sẻ sinh con trai, còn thuận lợi về nước nên mới xin gặp mặt.
Ai biết lúc tiễn đưa, gương mặt Khương Tú Dao phẫn nộ, nổi giận đùng đùng muốn tới tát Khương Tú Nhuận một cái, nếu không phải thị vệ bên người nhanh tay nhanh mắt, nàng ta thật sự đạt được mục đích rồi.
Khương Chi bị muội muội khác mẹ điêu ngoa này làm tức giận, trừng mắt hỏi: “Ngươi điên rồi sao? Vì sao không nói lời nào, lại còn muốn đánh người?”
Gò má bầu bĩnh trẻ con lúc trước của Khương Tú Dao đã sớm biến mất, nhiều ngày bị giam lỏng, sớm khiến cho tính tình nàng ta thay đổi lớn, phẫn nộ tích trữ bao nhiêu ngày rốt cuộc cũng có thể trút ra: “Đánh nàng ta đó! Vậy mà dùng tên của ta gả cho Thái tử Đại Tề, hưởng thụ vinh hoa phú quý vốn dĩ phải là của ta, còn khiến cho ta bị nhốt ở bên trong ốc trạch ở vùng quê nghèo!”
Nàng ta ở hoàng cung Ba Quốc vốn đã quen được nuông chiều, sao chịu được khổ sở khi bị giam lỏng?
Lúc trước Phượng Ly Ngô đưa nàng ta tới đây, nàng ta đã biết Khương Tú Nhuận thay thế nàng, trong lòng liền có khúc mắc. Thế nhưng mãi không thấy người muốn gặp tới, trong lòng bèn cho rằng bản thân mình nhận hết oan ức trong một vở kịch lớn.
Khương Chi nghe lời nói hoang đường này, kinh ngạc trừng lớn mắt, thanh niên luôn nhã nhặn lịch sự, cũng nhịn không được muốn dùng lời thô tục mắng người: “Vương tử Đại Tề là nam tử ở nơi thôn quê không lấy được vợ nên cưới bà nương [*] hay sao? Biết rõ ngươi vụng trộm với người khác rồi sinh con ở dịch quán lại chịu cưới ngươi vào cửa sao? Lúc trước nếu không phải Tú Nhuận che giấu cho ngươi, Ba Quốc ta sẽ mất hết mặt mũi vì ngươi, chúng ta còn bị đánh chết trên vương đình rồi!”
[*] Phụ nữ có chồng.
Lời nói rõ ràng tới mức này nhưng hắn không biết trên thế gian còn người không nói lý như vậy.
Khương Tú Dao chính là như thế, chỉ sống trong trời đất của mình, nàng ta bị oan ức bèn kêu lớn với trời là oan ức, còn người khác nhận oan ức là bổn phận. Nàng ta căm phẫn mắng người khác đáng đời, nhưng nếu người khác bởi vì vậy phản bác mình, thì là không biết điều, không nghe dạy dỗ.
Bởi vậy nghe Khương Chi nói chuyện xấu của mình, uất ức tới nỗi đỏ mắt nói: “Các ngươi thân là huynh trưởng tỷ tỷ của ta, mắt thấy ta có phiền phức, không biết thay ta che giấu, còn toan tính thừa cơ ta gặp nạn, tính kế lấy chố tốt của ta. Nữ tử sinh con sống tạm bợ trong vương đình không phải chỉ có mình ta! Lúc trước lời đồn ta có con truyền ra ngoài, không phải Thái tử cũng không ngại, cưới cái tên “Khương Tú Dao” đó sao? Có thể thấy được Thái tử cũng không để ý...”
Nói đến đây, nàng trở tay chỉ vào Khương Tú Nhuận: “Trái lại đồ hồ ly tinh này, lén lút dùng thủ đoạn gì, xúc giục Thái tử thay mận đổi đào [*]!
[*] Kế sách thứ 11 trong binh pháp Tôn Tử, ý rằng khi chiến cục buộc phải có hi sinh, thì phải chấp nhận bỏ đi cái nhỏ yếu để bảo toàn cái lớn mạnh.
Tới lúc này, Khương Chi tức giận tới nỗi cả người run lên cầm cập, xông thẳng tới vung tay tát cho nàng ta một cái: “Nều bàn về hồ ly tinh, đâu có người nào không biết xấu hổ như mẹ con ngươi! Mẹ ngươi năm đó mê hoặc phụ vương ta, hại mẫu hậu ta chết thảm! Còn ngươi không tích đức đi, suýt chút nữa gây ra tai họa ngập trời mà vẫn còn muốn vu khống người khác? Hiện tại mau mau mang theo nghiệt chủng của ngươi trở về Ba Quốc đi! Nhìn xem nam nhân nào tham lam phú quý, cưới loại nữ tử nấm mốc như ngươi!”
Khương Tú Nhuận ở một bên yên lặng lắng nghe. Ở kiếp trước, trước sau gì đại ca cũng chưa từng nói nặng lời về Thân hậu, còn tuân thủ những lễ giáo mục nát. Cẩn thận tôn kính dốc lòng hiếu thuận, kính yêu kế mẫu Thân hậu giống như mẫu thân.
Thế nhưng hôm nay Khương Chi ở ngay trước mặt muội muội khác mẹ mắng to Thân hậu là hồ ly tinh, cũng coi như xé rách tấm vải mỏng mẹ con dịu dàng thắm thiết ở ngoài mặt.
Ca ca chung quy phải ở thành Lạc An tôi luyện mới có thể trở về Ba Quốc. Nếu vẫn cổ hủ như kiếp trước, chẳng phải sẽ bị Thân hậu thao túng sao?
Về phần Khương Tú Dao này, chính nàng ta gieo quả, còn muốn tự nuốt!
Khương Tú Nhuận nhớ tới mật thư Cơ Vô Cương gửi. Thân hậu sở dĩ muốn Khương Tú Nhuận giúp đỡ đưa Khương Tú Dao về nước, cũng không phải tình cảm mẹ con sâu nặng gì.
Mà là bà ta vội vã muốn Khương Tú Dao dẫn con trai trở về, lập nó thành con trai trưởng Thân gia!
Bởi vì Thân Ung và con trai cả độc nhất Thân Tư Văn lúc tuần tra ở biên cảnh Ba Quốc rồi cãi nhau với công tử Lưu Bội của Lương Quốc trong bộ dạng cải trang, thị vệ hai bên đánh nhau, cha con Thân Ung bị trường đao của thuộc hạ Lưu Bội đâm trúng, đi đời nhà ma rồi!
Vì giữ đời sau của Thân gia, Thân hậu quyết định cho con gái chịu oan ức. Để cho nàng ta dùng tên giả làm biểu muội phương xa của Thân gia, bái đường cùng quan tài Thân Tư Văn, ôm linh bài trở thành góa phụ trước khi cưới, để con trai nàng ta nhận tổ quy tông, chống đỡ của Thân gia với bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.