Chương 132
Cuồng Thượng Gia Cuồng
20/04/2020
Khương Tú Nhuận cảm thấy vật nhỏ trong bụng có tính tình giống nàng.
Từ sau khi phát hiện ra có vật nhỏ, nàng cũng không bị làm cho nôn nghén hay ăn uống không ngon miệng, chỉ là ăn được ngủ được mà thôi. Mà từ
khi cái thai có thể cử động thì thường dùng chân nhỏ đạp bụng nàng.
Khương Tú Nhuận cầm Kinh Thi lên đọc, có lẽ nghe được tiếng nói dịu dàng của mẫu thân, vật nhỏ có thể yên tĩnh một lúc, không còn làm ầm ĩ nữa.
Khương Tú Nhuận chưa từng ngờ rằng mình sẽ sớm làm mẫu thân như vậy, nhưng nàng sống lại một đời, có rất nhiều chuyện khi đối diện đều rất ung dung. Bởi vì kiếp trước là ngoại thất, nàng không muốn con mình chịu khổ cho nên vẫn luôn không thể sinh con ra.
Những chuyện gặp trong đời này tuy cũng không vui vẻ lắm nhưng chí ít bây giờ nàng có thể tự làm chủ, tích góp của cải trong tay, thoát khỏi thân phận chất nữ ăn nhờ ở đậu, phong tục Ba Quốc cởi mở, cũng chịu tiếp nhận chuyện nàng chưa thành thân đã sinh con.
Cho dù đứa nhỏ không có cha, nàng cũng có thể nuôi dưỡng nó tốt.
Tẩu tẩu Ổn Nương khéo tay, sinh hạ con gái và ở cữ xong, liền tranh thủ làm cho nàng rất nhiều quần áo trẻ em, vú em và bà tử cũng sớm mời tới rồi, nên chuẩn bị thứ gì, cái gì cũng không cần nàng bận tâm.
Có điều, Ổn Nương suy cho cùng cũng là người Trung Nguyên, không tiếp nhận nổi chuyện cô nương gia chưa thành thân đã sinh con, bèn thử dò hỏi Khương Tú Nhuận, có muốn tìm một lang quân vừa mắt nào để gả không.
Dẫu sao Khương Tú Nhuận là vương nữ, không sợ cưới lần hai bị khinh bỉ, chỉ cần tìm nam nhân trên danh nghĩa, cũng coi như danh chính ngôn thuận.
Huống hồ nàng thấy Cơ Vô Cương kia rất tốt, nghe nói trước đây từng cưới vợ rồi, chỉ là thân thể thê tử không tốt, mới vào cửa không tới một năm đã bị bệnh phổi rồi qua đời.
Sau đó hắn không tái giá nữa, cũng coi như là nam tử giữ mình trong sạch. Tuổi tác thì lớn hơn Khương Tú Nhuận tám tuổi, cũng đúng lúc biết yêu thương người ta.
Tướng mạo Cơ Vô Cương cũng không tầm thường, mặc dù không bằng khuôn mặt tuấn mỹ cao quý của Thái tử Đại Tề, nhưng cũng xem như hào hoa phong nhã, không khiến người ta phiền chán.
Tú Nhuận đối với chuyện tẩu tẩu ghép đôi bừa bãi thật sự có chút dở khóc dở cười, chỉ vừa ăn bánh ngọt mứt táo vừa nói: “Tẩu tẩu, tẩu coi đứa con trong bụng ta là bánh trái thơm ngon sao? Vị Cơ khanh kia có tài sản không tầm thường, hắn mãi chưa lập gia thất không phải bởi vì giống như mấy gã nghèo khổ ở nông thôn, bà nương chết rồi thì không có sức tái giá nữa. Thê tử đầu tiên của hắn nghe nói là tuân theo hôn ước định ra từ nhỏ, vốn là hành động bất đắc dĩ, biết rõ đối phương đoản mệnh cũng phải lấy về nhà. Bây giờ muốn cưới nữa, hiển nhiên phải thuận theo ý của mình. Cơ khanh kia tài học và tướng mạo đều vượt trội, kiêu căng tự mãn lắm, không phải nữ tử bình thường có thể xứng đâu.”Ổn Nương nghe lời em chồng nói xong lại không cho là đúng. Cảm thấy Khương Tú Nhuận thật sự quá tự ti. Nàng đưa một cốc sữa dê nóng cho em chồng tham ăn nói: “Nói ngươi tài giỏi nhưng lại như tất cả những nam tử say mê chính sự. Về khoản tình yêu nam nữ, sao có thể chậm hiểu như vậy, lẽ nào ngươi không nhìn thấy Cơ tiên sinh ngày nào cũng chạy tới phủ, hơn nữa mỗi khi nhìn thấy ngươi đều không chớp mắt sao. Lần trước ngươi buột miệng nói muốn ăn lê Nam Dương ở Đại Tề, ở trong nước biên cương xa xôi này sao có thể tìm được? Nhưng chưa tới một tháng, hắn vậy mà đưa tới một giỏ...”
Khương Tú Nhuận có chút ăn không vào nữa, nàng cảm thấy tẩu tẩu suy nghĩ quá nhiều rồi, Cơ Vô Cương biết rõ nàng có con của Phượng Ly Ngô, sao còn có thể sinh lòng ái mộ?
Cho dù nam tử ở thôn quê không cưới thêm được nữa, cũng không muốn làm cha con người khác mà?
Cho nên lời tẩu tẩu nói, nàng cũng làm như nghe chuyện phiếm, không hề để bụng, nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì tìm tên trong Kinh Thi, sao chép một mạch năm, sáu cái tên, nhìn hoa cả mắt, cuối cùng dứt khoát giản lược, quyết định chờ con chào đời, đặt nhũ danh trước rồi nói tiếp.
Nàng ở ẩn trong phủ trạch không ra ngoài, thế nhưng chuyện trên vương đình vẫn có Cơ Vô Cương tới bẩm báo đúng hạn. Thân hậu không có hành động gì, không phù hợp với bản tính của bà ta, chỉ xếp tai mắt ngầm xung quanh Thân hậu, tuy rằng biết bà ta và thứ đệ Thân Hoa thường xuyên gặp mặt bí mật nói chuyện nhưng cũng không biết nội dung là gì.
Khương Tú Nhuận có trở ngại nên hiện tại không ra ngoài được, chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến. Về phần bên phía Tề triều, băng trên đường tan ra, Phượng Ly Ngô sẽ có hành động.
Dẫu sao thị vệ hắn phái đi vẫn luôn đi dạo xung quanh phủ trạch. Thế nhưng nàng tưởng tượng ra rất nhiều khả năng, chuẩn bị mọi thứ, nhưng mãi không thấy hắn có động tĩnh gì.
Cuối cùng nàng chờ tới nỗi quá thấp thỏm, dứt khoát sai người mời hai tên thị vệ Phượng Ly Ngô phái tới vào trong phủ tra hỏi.
Nói thật ra, mấy thị vệ này đều là người luôn đi theo nàng trong thành Lạc An, tên họ của họ nàng cũng biết rõ, còn rất quen mặt.
Bây giờ nhìn bọn ẩn náu ở Ngưỡng Thành, sinh hoạt thường ngày không phù hợp, bộ dạng ăn gió nằm sương rất đáng thương, bèn lấy rượu ngon thịt ngon chiêu đãi bọn họ, nhân tiện hỏi Thái tử có ý gì.
Hai thị vệ kia thấy Khương Tú Nhuận nói chuyện thoải mái nên cũng không giấu diếm chuyện gì, bèn nói ra sự thật là Thái tử ra lệnh cho bọn họ trông chừng an toàn của Trắc phi, chỉ là gần đây hắn bận rộn chính sự, không có thời gian gọi bọn họ về.
Khương Tú Nhuận nghe tới đây, lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, Thái tử cũng không phải bận rộn đâu, mà là tách ra nửa năm rồi nên tình cảm sâu đậm cũng dần nhạt phai thôi.
Nàng chưa bao giờ hy vọng Thái tử từ nay về sau để nàng trong lòng, nhớ mãi không quên. Chỉ cầu Phượng Ly Ngô không hẹp hòi ghi hận nàng, không uổng công nàng chịu đựng cả ngày lẫn đêm ghi chú bức tranh tu sửa đào đục kênh nước là được rồi.
Hoàn toàn bất đắc dĩ, nàng phải liều mạng lừa Thái tử, bây giờ đứa nhỏ trong bụng cũng được cho rằng là của hắn. Người khác tưởng thế nào vẫn còn tốt. Khương Tú Nhuận chỉ sợ có một ngày bọn thị vệ truyền lời này tới tai Phượng Ly Ngô rồi khiến cho cả đời này của nàng khó khăn trắc trở.
Vì vậy mới vui vẻ hòa nhã nói cho bọn họ biết, bởi vì lúc đó không sinh được con nên mới phải rời khỏi phủ Thái tử, cho nên đứa nhỏ trong bụng này không phải của Thái tử. Nàng làm vậy để cho bọn họ nghĩ rằng, nàng không còn làm Trắc phi nữa mới mang thai, không cần phải bẩm báo với Thái tử.
Nàng nói rất khéo, lại bởi vì có thai không lộ rõ bụng lắm nên không nhìn ra tháng, khiến thị vệ hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ: Trắc phi thật không phải kẻ tầm thường! Vừa mới dứt tình với Thái tử là có nam nhân khác ngay rồi?
Nói thật ra, lâu như vậy rồi, Thái tử không hỏi, bọn họ tự nhiên cũng không chủ động đi tìm chuốc bẽ mặt, chỉ cầu điện hạ còn nhớ tơi bọn họ, đừng khiến cho bọn họ chết già ở nơi đất khách quê người là được rồi.
Cứ như vậy, bởi vì Phượng Ly Ngô chẳng quan tâm, Khương Tú Nhuận dần dần yên lòng, chỉ an tâm chờ ngày vật nhỏ trong bụng ra đời.
Ba Quốc tới cuối hè sớm, chờ tới khi thời tiết từ từ chuyển sang mát mẻ, rốt cuộc Khương Tú Nhuận cũng sinh.
Đứa nhỏ kia thật sự là trời sinh bớt lo, bà đỡ mời tới từ trước đều không cần dùng tới. Lúc Khương Tú Nhuận đang tản bộ trong vườn hoa thì vỡ nước ối, các thị nữ vội vã đỡ nàng tới đình nghỉ chân bên cạnh, chờ tới khi bà đỡ chạy tới, đầu đứa nhỏ đã thò ra ngoài, chỉ cần dùng sức là ra ngoài toàn bộ.
Bản thân Khương Tú Nhuận buồn bực, không phải nói sinh con là phải đi qua Qủy Môn Quan một lần, phải chịu giày vò mấy canh giờ sao? Vì sao tới khi đến lượt nàng sinh, không có đau mấy cái thì con mình rơi ra rồi?
Bà đỡ được gọi tới nhẹ nhõm, vội vàng sai người nhúng kéo cắt cuống rốn qua nước sôi.
Đứa nhỏ vương nữ sinh là tiểu công tử, nặng bảy cân, cũng khó trách sinh thoải mái như vậy. Bộ dạng tiểu công tử vừa nhìn đã biết trung khí [*] đủ đầy, sau khi ói nước ối ra hai lần thì bắt đầu khóc lớn.
[*] Thuật ngữ Đông y chỉ khí trong dạ dày, có tác dụng tiêu hoá thức ăn và dinh dưỡng của cơ thể.
Chờ Khương Tú Nhuận chuyển tới phòng sinh, ôm đứa nhỏ quấn trong tã lót vểnh miệng tìm ti mẹ, mặt mũi nó vậy mà có thể giống cha nó như thế!
Bởi vì lúc mang thai ăn ngon, Khương Tú Nhuận có sữa dồi dào. Ngày hôm sau sữa làm ngực căng ra lợi hại, dán con trai vào trước ngực, cảm giác tự cho bú rất kỳ diệu, cuối cùng nhũ mẫu Khương Tú Nhuận mời tới không cần dùng ai, nàng tự mình cho con trai ăn.
Những quý phụ nhân khác không cho con bú, một là vì không muốn mệt nhọc, hai là ngóng trông sớm ngày khôi phục thân thể, tránh cho bị những thê thiếp trong phủ tranh giành sủng ái rồi thất sủng.
Thế nhưng Khương Tú Nhuận không cần lấy sắc làm người, hiển nhiên không có ưu phiền đó, hơn nữa đứa nhỏ mất tình thương của mẹ cha từ nhỏ, sau khi lớn lên tính tình sẽ rất cổ quái. Nàng không hy vọng con trai của mình dẫm vào vết xe đổ của cha hắn, có thể ở bên con bao nhiêu thì nàng sẽ ở bên bấy nhiêu.
Dù sao ngoại trừ cho bú và chơi đùa với con nhỏ ra, khi nàng ở cữ cũng không có việc khác có thể làm.
Chuyện làm ăn bên ngoài phủ trạch, có tẩu tẩu Ổn Nương lo liệu. Việc trên triều, phụ vương nàng không chịu buông bỏ quyền lực, Cơ Vô Cương khống chế những việc còn sót lại. Trong lúc nhất thời, nàng không có gì phải lo.
Bèn chuyên tâm chọn lọc cho con trai nhũ danh dễ nghe một chút là “Bảo Lý”, nhũ danh của con xấu một chút thì sẽ dễ nuôi, bèn lấy cho hắn tên họ của cá, sinh ra và lớn lên trong trời đất này giống như cá gặp nước. [*]
[*] Bảo Lý (宝鲤) Bảo trong bảo trong bảo khố (của quý giá), Lý là cá chép.
Đứa nhỏ trong tháng mới sinh, một ngày ngoại trừ ăn ra thì chỉ có ngủ, ngày ngày dần mập mạp trắng nõn, Khương Tú Nhuận cảm thấy lúc trước giữ lại đứa nhỏ là đúng đắn.
Tuy rằng huynh tẩu cũng là người thân, thế nhưng nàng luôn cảm thấy cô đơn, bây giờ nàng có sinh mệnh nhỏ như tay với chân, mới cảm thấy lần này sống lại hoàn toàn có ý nghĩa.
Ngay lúc nàng sắp hết ở cữ, Đại Tề lại truyền tới tin tức thay trời đổi đất.
Đoan Khánh đế của Đại Tề gặp nạn, tính mạng cực kỳ nguy hiểm!
Ba Quốc ở nơi xa xôi, tin tức không nhanh nhạy, lúc tin tức gió thổi cỏ lay ở Đại Tề truyền tới thì đã không biết là tin tức từ khi nào, lại càng không biết Đoan Khánh đế còn sống hay chết rồi.
Có điều ai cũng không kinh ngạc bằng Khương Tú Nhuận khi biết tin này.
Phải biết ở kiếp trước, cho dù lúc nàng chết, Đoan Khánh đế vẫn còn sống yên lành, căn bản không có chuyện bị đâm tới nỗi bị thương nặng?!
Thế nhưng Khương Tú Nhuận nghĩ kỹ lại rồi bừng tỉnh.
Trong kiếp trước, không phải Đoan Khánh đế không gặp chuyện, mà là bởi vì lúc đó bên người hắn có Đậu Tư Võ bị thư viện tạm thời cho nghỉ học, bởi vì có quan hệ của người trong nhà nên trà trộn vào Ngự Lâm quân và thay Đoan Khánh đế đỡ một mũi tên!
Lúc đó bởi vì Đậu Tư Võ có công hộ giá mà từ đó một bước lên mây, Đoan Khánh đế tự nhiên cũng tránh được một kiếp.
Thế nhưng kiếp này, Đậu Tư Võ chưa từng bị Mộc Phong tiên sinh đuổi ra khỏi thư viện, còn được Phượng Ly Ngô trọng dụng, dựa vào bản lĩnh của mình sớm vào quân doanh Tinh Võ của Đại Tề, hiển nhiên sẽ không đứng ở bên cạnh Đoan Khánh đế thay hắn ta đỡ một mũi tên rồi!
Có điều bệnh tình Đoan Khánh đế nguy kịch, chẳng phải có ý nghĩa là Phượng Ly Ngô sẽ sớm xưng đế sao?
Dù sao Nhị Hoàng tử Phượng Vũ bởi vì ham ba quận mà bị Phượng Ly Ngô vây khốn ở trong thành Nguy, lần này sự kiện phát sinh bất ngờ, cho dù hắn được Mạnh gia ủng hộ, muốn quay về Lạc An tranh giành địa vị chỉ sợ cũng không thể.
Về phần Phượng Ly Ngô, mặc dù không được Đoan Khánh đế yêu quý, nhưng vẫn luôn âm thầm bồi dưỡng thế lực, từ trước tới giờ hắn thận trọng ngấm ngầm chịu đựng, cho dù nàng từng là phụ tá và Trắc phi ở bên cạnh hắn, cũng không biết trong tay hắn có thẻ bài gì.
Dẫu sao ở kiếp trước, hắn rơi vào thế yếu, Hoàng đế cũng không dám tùy tiện phế Thái tử, lần này Đoan Khánh đế gặp nạn, hắn leo lên ngai vàng của Hoàng đế Đại Tề thật sự là chuyện tất nhiên.
Trải qua bao nhiêu năm ở ẩn và nhẫn nại, cuối cùng cũng chờ được kết quả như mong đợi, theo những gì nàng hiểu biết về Phượng Ly Ngô, chỉ sợ vết thương này của Đoan Khánh đế không lành được!
Chẳng biết tại sao, Khương Tú Nhuận lại căng thẳng trong lòng, không biết tân quân Đại Tề có xem trọng và tuân thủ minh ước lúc trước Đoan Khánh đế hứa hẹn Ba Quốc và Đại Tề trăm năm hòa hợp hay không?
Khương Tú Nhuận cầm Kinh Thi lên đọc, có lẽ nghe được tiếng nói dịu dàng của mẫu thân, vật nhỏ có thể yên tĩnh một lúc, không còn làm ầm ĩ nữa.
Khương Tú Nhuận chưa từng ngờ rằng mình sẽ sớm làm mẫu thân như vậy, nhưng nàng sống lại một đời, có rất nhiều chuyện khi đối diện đều rất ung dung. Bởi vì kiếp trước là ngoại thất, nàng không muốn con mình chịu khổ cho nên vẫn luôn không thể sinh con ra.
Những chuyện gặp trong đời này tuy cũng không vui vẻ lắm nhưng chí ít bây giờ nàng có thể tự làm chủ, tích góp của cải trong tay, thoát khỏi thân phận chất nữ ăn nhờ ở đậu, phong tục Ba Quốc cởi mở, cũng chịu tiếp nhận chuyện nàng chưa thành thân đã sinh con.
Cho dù đứa nhỏ không có cha, nàng cũng có thể nuôi dưỡng nó tốt.
Tẩu tẩu Ổn Nương khéo tay, sinh hạ con gái và ở cữ xong, liền tranh thủ làm cho nàng rất nhiều quần áo trẻ em, vú em và bà tử cũng sớm mời tới rồi, nên chuẩn bị thứ gì, cái gì cũng không cần nàng bận tâm.
Có điều, Ổn Nương suy cho cùng cũng là người Trung Nguyên, không tiếp nhận nổi chuyện cô nương gia chưa thành thân đã sinh con, bèn thử dò hỏi Khương Tú Nhuận, có muốn tìm một lang quân vừa mắt nào để gả không.
Dẫu sao Khương Tú Nhuận là vương nữ, không sợ cưới lần hai bị khinh bỉ, chỉ cần tìm nam nhân trên danh nghĩa, cũng coi như danh chính ngôn thuận.
Huống hồ nàng thấy Cơ Vô Cương kia rất tốt, nghe nói trước đây từng cưới vợ rồi, chỉ là thân thể thê tử không tốt, mới vào cửa không tới một năm đã bị bệnh phổi rồi qua đời.
Sau đó hắn không tái giá nữa, cũng coi như là nam tử giữ mình trong sạch. Tuổi tác thì lớn hơn Khương Tú Nhuận tám tuổi, cũng đúng lúc biết yêu thương người ta.
Tướng mạo Cơ Vô Cương cũng không tầm thường, mặc dù không bằng khuôn mặt tuấn mỹ cao quý của Thái tử Đại Tề, nhưng cũng xem như hào hoa phong nhã, không khiến người ta phiền chán.
Tú Nhuận đối với chuyện tẩu tẩu ghép đôi bừa bãi thật sự có chút dở khóc dở cười, chỉ vừa ăn bánh ngọt mứt táo vừa nói: “Tẩu tẩu, tẩu coi đứa con trong bụng ta là bánh trái thơm ngon sao? Vị Cơ khanh kia có tài sản không tầm thường, hắn mãi chưa lập gia thất không phải bởi vì giống như mấy gã nghèo khổ ở nông thôn, bà nương chết rồi thì không có sức tái giá nữa. Thê tử đầu tiên của hắn nghe nói là tuân theo hôn ước định ra từ nhỏ, vốn là hành động bất đắc dĩ, biết rõ đối phương đoản mệnh cũng phải lấy về nhà. Bây giờ muốn cưới nữa, hiển nhiên phải thuận theo ý của mình. Cơ khanh kia tài học và tướng mạo đều vượt trội, kiêu căng tự mãn lắm, không phải nữ tử bình thường có thể xứng đâu.”Ổn Nương nghe lời em chồng nói xong lại không cho là đúng. Cảm thấy Khương Tú Nhuận thật sự quá tự ti. Nàng đưa một cốc sữa dê nóng cho em chồng tham ăn nói: “Nói ngươi tài giỏi nhưng lại như tất cả những nam tử say mê chính sự. Về khoản tình yêu nam nữ, sao có thể chậm hiểu như vậy, lẽ nào ngươi không nhìn thấy Cơ tiên sinh ngày nào cũng chạy tới phủ, hơn nữa mỗi khi nhìn thấy ngươi đều không chớp mắt sao. Lần trước ngươi buột miệng nói muốn ăn lê Nam Dương ở Đại Tề, ở trong nước biên cương xa xôi này sao có thể tìm được? Nhưng chưa tới một tháng, hắn vậy mà đưa tới một giỏ...”
Khương Tú Nhuận có chút ăn không vào nữa, nàng cảm thấy tẩu tẩu suy nghĩ quá nhiều rồi, Cơ Vô Cương biết rõ nàng có con của Phượng Ly Ngô, sao còn có thể sinh lòng ái mộ?
Cho dù nam tử ở thôn quê không cưới thêm được nữa, cũng không muốn làm cha con người khác mà?
Cho nên lời tẩu tẩu nói, nàng cũng làm như nghe chuyện phiếm, không hề để bụng, nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì tìm tên trong Kinh Thi, sao chép một mạch năm, sáu cái tên, nhìn hoa cả mắt, cuối cùng dứt khoát giản lược, quyết định chờ con chào đời, đặt nhũ danh trước rồi nói tiếp.
Nàng ở ẩn trong phủ trạch không ra ngoài, thế nhưng chuyện trên vương đình vẫn có Cơ Vô Cương tới bẩm báo đúng hạn. Thân hậu không có hành động gì, không phù hợp với bản tính của bà ta, chỉ xếp tai mắt ngầm xung quanh Thân hậu, tuy rằng biết bà ta và thứ đệ Thân Hoa thường xuyên gặp mặt bí mật nói chuyện nhưng cũng không biết nội dung là gì.
Khương Tú Nhuận có trở ngại nên hiện tại không ra ngoài được, chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến. Về phần bên phía Tề triều, băng trên đường tan ra, Phượng Ly Ngô sẽ có hành động.
Dẫu sao thị vệ hắn phái đi vẫn luôn đi dạo xung quanh phủ trạch. Thế nhưng nàng tưởng tượng ra rất nhiều khả năng, chuẩn bị mọi thứ, nhưng mãi không thấy hắn có động tĩnh gì.
Cuối cùng nàng chờ tới nỗi quá thấp thỏm, dứt khoát sai người mời hai tên thị vệ Phượng Ly Ngô phái tới vào trong phủ tra hỏi.
Nói thật ra, mấy thị vệ này đều là người luôn đi theo nàng trong thành Lạc An, tên họ của họ nàng cũng biết rõ, còn rất quen mặt.
Bây giờ nhìn bọn ẩn náu ở Ngưỡng Thành, sinh hoạt thường ngày không phù hợp, bộ dạng ăn gió nằm sương rất đáng thương, bèn lấy rượu ngon thịt ngon chiêu đãi bọn họ, nhân tiện hỏi Thái tử có ý gì.
Hai thị vệ kia thấy Khương Tú Nhuận nói chuyện thoải mái nên cũng không giấu diếm chuyện gì, bèn nói ra sự thật là Thái tử ra lệnh cho bọn họ trông chừng an toàn của Trắc phi, chỉ là gần đây hắn bận rộn chính sự, không có thời gian gọi bọn họ về.
Khương Tú Nhuận nghe tới đây, lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, Thái tử cũng không phải bận rộn đâu, mà là tách ra nửa năm rồi nên tình cảm sâu đậm cũng dần nhạt phai thôi.
Nàng chưa bao giờ hy vọng Thái tử từ nay về sau để nàng trong lòng, nhớ mãi không quên. Chỉ cầu Phượng Ly Ngô không hẹp hòi ghi hận nàng, không uổng công nàng chịu đựng cả ngày lẫn đêm ghi chú bức tranh tu sửa đào đục kênh nước là được rồi.
Hoàn toàn bất đắc dĩ, nàng phải liều mạng lừa Thái tử, bây giờ đứa nhỏ trong bụng cũng được cho rằng là của hắn. Người khác tưởng thế nào vẫn còn tốt. Khương Tú Nhuận chỉ sợ có một ngày bọn thị vệ truyền lời này tới tai Phượng Ly Ngô rồi khiến cho cả đời này của nàng khó khăn trắc trở.
Vì vậy mới vui vẻ hòa nhã nói cho bọn họ biết, bởi vì lúc đó không sinh được con nên mới phải rời khỏi phủ Thái tử, cho nên đứa nhỏ trong bụng này không phải của Thái tử. Nàng làm vậy để cho bọn họ nghĩ rằng, nàng không còn làm Trắc phi nữa mới mang thai, không cần phải bẩm báo với Thái tử.
Nàng nói rất khéo, lại bởi vì có thai không lộ rõ bụng lắm nên không nhìn ra tháng, khiến thị vệ hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ: Trắc phi thật không phải kẻ tầm thường! Vừa mới dứt tình với Thái tử là có nam nhân khác ngay rồi?
Nói thật ra, lâu như vậy rồi, Thái tử không hỏi, bọn họ tự nhiên cũng không chủ động đi tìm chuốc bẽ mặt, chỉ cầu điện hạ còn nhớ tơi bọn họ, đừng khiến cho bọn họ chết già ở nơi đất khách quê người là được rồi.
Cứ như vậy, bởi vì Phượng Ly Ngô chẳng quan tâm, Khương Tú Nhuận dần dần yên lòng, chỉ an tâm chờ ngày vật nhỏ trong bụng ra đời.
Ba Quốc tới cuối hè sớm, chờ tới khi thời tiết từ từ chuyển sang mát mẻ, rốt cuộc Khương Tú Nhuận cũng sinh.
Đứa nhỏ kia thật sự là trời sinh bớt lo, bà đỡ mời tới từ trước đều không cần dùng tới. Lúc Khương Tú Nhuận đang tản bộ trong vườn hoa thì vỡ nước ối, các thị nữ vội vã đỡ nàng tới đình nghỉ chân bên cạnh, chờ tới khi bà đỡ chạy tới, đầu đứa nhỏ đã thò ra ngoài, chỉ cần dùng sức là ra ngoài toàn bộ.
Bản thân Khương Tú Nhuận buồn bực, không phải nói sinh con là phải đi qua Qủy Môn Quan một lần, phải chịu giày vò mấy canh giờ sao? Vì sao tới khi đến lượt nàng sinh, không có đau mấy cái thì con mình rơi ra rồi?
Bà đỡ được gọi tới nhẹ nhõm, vội vàng sai người nhúng kéo cắt cuống rốn qua nước sôi.
Đứa nhỏ vương nữ sinh là tiểu công tử, nặng bảy cân, cũng khó trách sinh thoải mái như vậy. Bộ dạng tiểu công tử vừa nhìn đã biết trung khí [*] đủ đầy, sau khi ói nước ối ra hai lần thì bắt đầu khóc lớn.
[*] Thuật ngữ Đông y chỉ khí trong dạ dày, có tác dụng tiêu hoá thức ăn và dinh dưỡng của cơ thể.
Chờ Khương Tú Nhuận chuyển tới phòng sinh, ôm đứa nhỏ quấn trong tã lót vểnh miệng tìm ti mẹ, mặt mũi nó vậy mà có thể giống cha nó như thế!
Bởi vì lúc mang thai ăn ngon, Khương Tú Nhuận có sữa dồi dào. Ngày hôm sau sữa làm ngực căng ra lợi hại, dán con trai vào trước ngực, cảm giác tự cho bú rất kỳ diệu, cuối cùng nhũ mẫu Khương Tú Nhuận mời tới không cần dùng ai, nàng tự mình cho con trai ăn.
Những quý phụ nhân khác không cho con bú, một là vì không muốn mệt nhọc, hai là ngóng trông sớm ngày khôi phục thân thể, tránh cho bị những thê thiếp trong phủ tranh giành sủng ái rồi thất sủng.
Thế nhưng Khương Tú Nhuận không cần lấy sắc làm người, hiển nhiên không có ưu phiền đó, hơn nữa đứa nhỏ mất tình thương của mẹ cha từ nhỏ, sau khi lớn lên tính tình sẽ rất cổ quái. Nàng không hy vọng con trai của mình dẫm vào vết xe đổ của cha hắn, có thể ở bên con bao nhiêu thì nàng sẽ ở bên bấy nhiêu.
Dù sao ngoại trừ cho bú và chơi đùa với con nhỏ ra, khi nàng ở cữ cũng không có việc khác có thể làm.
Chuyện làm ăn bên ngoài phủ trạch, có tẩu tẩu Ổn Nương lo liệu. Việc trên triều, phụ vương nàng không chịu buông bỏ quyền lực, Cơ Vô Cương khống chế những việc còn sót lại. Trong lúc nhất thời, nàng không có gì phải lo.
Bèn chuyên tâm chọn lọc cho con trai nhũ danh dễ nghe một chút là “Bảo Lý”, nhũ danh của con xấu một chút thì sẽ dễ nuôi, bèn lấy cho hắn tên họ của cá, sinh ra và lớn lên trong trời đất này giống như cá gặp nước. [*]
[*] Bảo Lý (宝鲤) Bảo trong bảo trong bảo khố (của quý giá), Lý là cá chép.
Đứa nhỏ trong tháng mới sinh, một ngày ngoại trừ ăn ra thì chỉ có ngủ, ngày ngày dần mập mạp trắng nõn, Khương Tú Nhuận cảm thấy lúc trước giữ lại đứa nhỏ là đúng đắn.
Tuy rằng huynh tẩu cũng là người thân, thế nhưng nàng luôn cảm thấy cô đơn, bây giờ nàng có sinh mệnh nhỏ như tay với chân, mới cảm thấy lần này sống lại hoàn toàn có ý nghĩa.
Ngay lúc nàng sắp hết ở cữ, Đại Tề lại truyền tới tin tức thay trời đổi đất.
Đoan Khánh đế của Đại Tề gặp nạn, tính mạng cực kỳ nguy hiểm!
Ba Quốc ở nơi xa xôi, tin tức không nhanh nhạy, lúc tin tức gió thổi cỏ lay ở Đại Tề truyền tới thì đã không biết là tin tức từ khi nào, lại càng không biết Đoan Khánh đế còn sống hay chết rồi.
Có điều ai cũng không kinh ngạc bằng Khương Tú Nhuận khi biết tin này.
Phải biết ở kiếp trước, cho dù lúc nàng chết, Đoan Khánh đế vẫn còn sống yên lành, căn bản không có chuyện bị đâm tới nỗi bị thương nặng?!
Thế nhưng Khương Tú Nhuận nghĩ kỹ lại rồi bừng tỉnh.
Trong kiếp trước, không phải Đoan Khánh đế không gặp chuyện, mà là bởi vì lúc đó bên người hắn có Đậu Tư Võ bị thư viện tạm thời cho nghỉ học, bởi vì có quan hệ của người trong nhà nên trà trộn vào Ngự Lâm quân và thay Đoan Khánh đế đỡ một mũi tên!
Lúc đó bởi vì Đậu Tư Võ có công hộ giá mà từ đó một bước lên mây, Đoan Khánh đế tự nhiên cũng tránh được một kiếp.
Thế nhưng kiếp này, Đậu Tư Võ chưa từng bị Mộc Phong tiên sinh đuổi ra khỏi thư viện, còn được Phượng Ly Ngô trọng dụng, dựa vào bản lĩnh của mình sớm vào quân doanh Tinh Võ của Đại Tề, hiển nhiên sẽ không đứng ở bên cạnh Đoan Khánh đế thay hắn ta đỡ một mũi tên rồi!
Có điều bệnh tình Đoan Khánh đế nguy kịch, chẳng phải có ý nghĩa là Phượng Ly Ngô sẽ sớm xưng đế sao?
Dù sao Nhị Hoàng tử Phượng Vũ bởi vì ham ba quận mà bị Phượng Ly Ngô vây khốn ở trong thành Nguy, lần này sự kiện phát sinh bất ngờ, cho dù hắn được Mạnh gia ủng hộ, muốn quay về Lạc An tranh giành địa vị chỉ sợ cũng không thể.
Về phần Phượng Ly Ngô, mặc dù không được Đoan Khánh đế yêu quý, nhưng vẫn luôn âm thầm bồi dưỡng thế lực, từ trước tới giờ hắn thận trọng ngấm ngầm chịu đựng, cho dù nàng từng là phụ tá và Trắc phi ở bên cạnh hắn, cũng không biết trong tay hắn có thẻ bài gì.
Dẫu sao ở kiếp trước, hắn rơi vào thế yếu, Hoàng đế cũng không dám tùy tiện phế Thái tử, lần này Đoan Khánh đế gặp nạn, hắn leo lên ngai vàng của Hoàng đế Đại Tề thật sự là chuyện tất nhiên.
Trải qua bao nhiêu năm ở ẩn và nhẫn nại, cuối cùng cũng chờ được kết quả như mong đợi, theo những gì nàng hiểu biết về Phượng Ly Ngô, chỉ sợ vết thương này của Đoan Khánh đế không lành được!
Chẳng biết tại sao, Khương Tú Nhuận lại căng thẳng trong lòng, không biết tân quân Đại Tề có xem trọng và tuân thủ minh ước lúc trước Đoan Khánh đế hứa hẹn Ba Quốc và Đại Tề trăm năm hòa hợp hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.