Chương 15
Cuồng Thượng Gia Cuồng
19/11/2019
Edit : Bảo Vy 197
Khương Tú Nhuận dĩ nhiên tự mình hiểu lấy; những lời loạn ngôn vừa rồi của nàng cũng chẳng có tác dụng gì nhiều trong việc giải quyết khó khăn của Hoàng Thái Tử.
Lúc nàng nói ra suy đoán về trang thiết bị của thuyền, thái độ của Phượng Ly Ngô cũng không có mảy may lộ ra sự bất ngờ, như vậy có thể thấy được hắn đã sớm đoán được.
Nếu nàng đoán không sai. Thuyền lương bên kia của Lương Quốc, đã bị Phượng Ly Ngô bày mưu tính kế an bài sẵn, nên sẽ không rút dây động rừng.
Đến cả việc khi truy binh đuổi đến, trong lòng vị thái tử này có lẽ cũng đã hiểu rõ, nên đã sớm an bài.
Cho nên lần này tới bến tàu, trừ bỏ làm cho nàng cảm thấy lạnh ra, thì chính là một cuộc khảo sát của hắn đối với các mưu sĩ ngoại môn, còn lại đều vô dụng.
Tổng kết lại, làm môn khách của Hoàng thái tử cũng không phải là một việc dễ dàng.
Đáng thương nhất là mấy vị mưu sĩ kia, trong lúc không cẩn thận đã lộ hết ra sự yếu đuối của bản thân, không biết sau hôm nay vị thái tử này có còn trọng dụng bọn họ.
Bất quá, tự nhiên Thái tử nhe răng cười, làm Khương Tú Nhuận giật mình chết khiếp.
Có lẽ cảm thấy hứng đủ gió lạnh ở bến tàu rồi, Phượng Ly Ngô hướng Khương Tú Nhuận nói:” Ngươi hôm nay không cần hồi phủ, tạm thời ở trong phủ thái tử đi, đợi phủ trạch thanh tĩnh hẵng trở về.”
Khương Tú Nhuận cũng không biết Thái tử sẽ làm như thế nào để phủ trạch của mình thanh tĩnh, do dự mở miệng nói: ”Trong phủ còn có huynh trưởng cùng vài vị trung phó, không biết có làm ảnh hưởng đến bọn họ.”
Phượng Ly ngô cũng lười phải quản những vụ việc phiền toái này, hắn chỉ đứng dậy nói:” Việc này Tần Chiếu phụ trách, ngươi nếu có gì không yên tâm thì bàn bạc cùng hắn đi.”
Hắn rõ ràng biết mình cùng họ Tần bất hòa, mà vẫn giao sinh tử đại sự của mình cho hắn, nàng không đoán được trong hồ lô của vị thái tử này chứa gì.
Phượng Ly Ngô tỏ vẻ là đang bảo hộ cho mình, nhưng nguy cơ của Khương Tú Nhuận lại vẫn không được hóa giải.
Tần Chiếu đã biết bản thân mình là nữ nhân, nhưng hắn lại giữ kín không nói ra, liền không khác gì có con dao đang treo đỉnh đầu, làm cuộc sống mỗi bước đều khó khăn.
Phủ thái tử cực lớn, Quản sự liền an bài cho nàng ở tây trạch, còn phái một gã sai vặt qua hầu hạ cuộc sống hàng ngày của nàng.
Nàng cũng không phải là nam tử; làm sao dám để gã sai vặt lại gần để sai bảo?
Cho nên sau khi để hắn bưng lên nước ấm, liền phất tay cho hắn quay về nghỉ ngơi.
Ở bên tay không có lò sưởi tay, nên hiện tại tay nàng có chút tê dại. Khiếp trước, bởi vì từng giặt quần áo ở y cục, tay bị tổn thương là có nguyên nhân, sau đó dù có cẩn thận nghỉ ngơi thì đến mùa đông vẫn sẽ bị lại.
Hiện tại, đôi tay của nàng vẫn trắng nõn như cũ, nhưng hôm nay bị hàn khí kích thích làm cho ký ức kiếp trước trở lại,
Khương Tú Nhuân chậm rãi đem tay ngâm vào bồn, yên lặng nhắc nhở chính mình, khiếp trước đủ chuyện đau khổ, nhưng khiếp này sẽ không như thế….
Đúng lúc này, nàng nghe thấy bên ngoài viện trước cửa phòng mình có động tĩnh.
Không tốn một chút công phu, Tần Chiếu liều đẩy cửa ra đi vào.
Nguyên bản, căn phòng không lớn, nên sau khi hắn vào, liền cảm giác có chút chật chội.
Tần Chiếu tiến vào vẫn không nói một lời, chỉ là ánh mắt sáng ngời trừng mắt nhìn Khương Tú Nhuận.
Một màn này, cùng với kiếp trước y chang nhau.
Hai tay Khương Tú Nhuận hơi run lên, Khiếp trước nàng vẫn luôn được huynh trưởng bảo hộ, nên bản thân yếu đuối. Đêm khuya Tần Chiếu đột nhập vào căn nhà gỗ của nàng, lúc đó nàng cũng chỉ biết sợ hãi mà khóc lên.
Hiện tại, nàng yên lặng nhắc nhở chính mình, nàng đã không còn là thiếu nữ yếu đuối kia, cho nên im lặng một lúc, thẳng đến khi Tần Chiếu tiến lên phía trước, mới chậm rãi dùng khăn lau tay nói:” Hạ nhân đang nấu nước, hiện trong phòng không có nước nóng, nếu không ngại, ngài uống tạm chút trà lạnh đi.”
Lời này nói ra rất khách khí, đồng thời cũng là nhắc nhở Tần Chiếu đây là phủ Thái tử, một hồi nữa hạ nhân sẽ tiến vào, nên hắn đừng có cố tình làm bậy.
Lúc Tần Chiếu nghe nói KHương Tú Nhuận ở tạm trong phủ thái tử, liền lập tức tìm cớ đến đây gặp nàng.
Chính là khi vào phòng, nhìn thấy dáng vẻ ngồi ngay ngắn rửa tay của tiểu vương nữ Ba Quốc ở chính phòng, thêm nữa không biết có phải do ban đêm dưới ánh đèn mê ly, làm cho dáng vẻ kia càng thêm nhỏ nhắn gầy yếu, trong lòng hắn liền dâng lên một cỗ cảm giác khác thường.
Bất quá, không kịp để hắn nắm chắc được cảm giác kia là gì, thì tiểu nữ tử kia đã thản nhiên lên tiếng.
Một tiếng này thản nhiên muốn hắn ở đây uống trà lạnh/
Trong lòng sớm đã cảnh giác, lau tay xong, nhưng tay cũng không có rời khỏi phần tay áo, bởi trong đó nàng đã giấu sẵn chủy thủ, chỉ cần Tần Chiếu có ý gây rối, nàng liền mạng cũng không cần, tuyệt đối sẽ không để hắn thực hiện được mục đích,
Tần Chiếu xoa xoa hai chân, thoải mái ngồi xuống, ánh mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới. Cuối cùng nói:” Vì sao phải như thế?”
Khương Tú Nhuận biết hắn muốn hỏi chính mình là vì sao nữ giả nam trang, nàng vẫn ngồi nghiêm chỉnh, cũng không có nhìn hắn, mở miệng nói” Không muốn làm theo tâm nguyện của phụ vương,”
Tần Chiếu nhìn chằm chằm nàng hỏi:” Kia, quốc thư…..”
Khương Tú Nhuận sợ Thái tử nơi nơi phái người dò xét, sợ tai vách mạch rừng, đoạn đối thoại này mà truyền đến tai thái tử thì không ổn.
Nên lập tức ngắn cản Tần Chiếu, chỉ nói một tiếng “ Ân” ý bảo là nàng động tay động chân.
Tần Chiếu lúc này đối mặt với nàng lại thiếu đi một chút âm dương quái khí như mọi khi, chỉ ý vị thâm trường mà tinh tế đánh giá nàng nói:” Lá gan của ngươi cũng không nhỏ a”
Khương Tú Nhuận không nói gì, nhưng trong lòng dâng lên một cỗ bất an. Hiện giờ, nhược điểm lớn nhất của mình ở trên tay Tần Chiếu, mà hắn lại cũng không phải là chính nhân quân tử, mà là dạng háo sắc………..
Hắn không báo cho thái tử, nhưng chính mình bị hắn nắm trong tay, như vậy, một đời này của nàng cũng không thể được sống quá tự tại.
Khi Tần Chiếu thấy Khương Tú Nhuận thật lâu cũng không nói lời nào, lông mi nhẹ nhàng rũ xuống, đầu hạ thấp một chút, làm tâm hắn lại dâng lên một cỗ ngứa ngáy, muốn dựa gần lại phía nàng để nói chuyện.
Đúng lúc này, thị vệ của thái tử lại qua đây tìm Tần Chiếu.
Tần chiếu qua đây vốn có chút giấu thái tử, nên cảm thấy chột dạ, thấy thái tử cố ý cho người qua tìm, cũng không dám ở lại lâu, liền đứng lên đi theo thị vệ ra khỏi phòng Khương Tú Nhuận.
Khi hắn vào trong phòng Hoàng thái tử, thì Phượng Ly Ngô đang cúi đầu phê duyệt tấu chương. Phụ hoàng thân thể “không khỏe’ hiện tại đại bộ phận quốc sự đều do hắn đích thân xử lý, việc thức đêm đôi khi là không tránh khỏi.
Thấy Tần Chiếu tiến vào, Phượng Ly ngô mới buông bút xuống, vuôt nhẹ theo dọc sườn mũi, sau đó nhìn hắn nói” Nghe nói Tần thái sư vì ngươi mà tìm một mối lương duyên, là nữ nhi của Từ gia ở Giang Tây, thủ lễ đoan trang, hẳn sẽ là lương thê, trước là chúc mừng ngươi. ”
Tần thái sư trong lời Phượng Ly Ngô là phụ thân của Tần Chiếu.
Bản thân Tần Chiếu căn bản cũng không quan tâm bản thân hắn sẽ lấy người nào, dù sao phụ thân lựa chọn thì tuyệt đối sẽ không kém. Chính là hiện tại bản thân hắn lại không tự chủ mà bắt bẻ, phụ thân vì hắn mà tuyển nữ nhân kia nhưng lại là một nữ nhân béo…..
Phượng Ly Ngô thấy ánh mắt hắn lóe lên, thì cũng đoán được tâm tư hắn, nhưng cũng chỉ đạm nhiên nói:” Ngươi cùng với cô cũng đã qua lại khá lâu, trong lòng cô, ngươi không khác gì huynh đệ. Nếu chỉ là tiêu khiển, thì ngươi liền trêu chọc một chút cũng không sao….., nhưng nếu để truyền ra ngoài thì không ổn. Từ gia kia bản thân gia tộc chú trọng nho lễ; phụ thân ngươi khổ tâm mới kết được mối lương duyên này, tự nhiên ngươi phải biết quý trọng.”
Buổi chiều hôm nay, sự khác thường của 2 người này hắn cũng không để vào trong mắt. Nhưng chính là tối nay, Tần Chiếu việc không lo, lại cố tình nhằm đúng lúc Khương Tú Nhuận kia thay y phục mà đến….
Này nào giống với trả thù, mà có chút giống với thiếu niên lang với thiếu nữ….
Nếu như hai người đều cùng một giuộc, thì hắn cũng lười quản, nhưng xem thái độ Khương Tú Nhuận kia rõ ràng là cực sợ hãi Tần Chiếu. Làm hắn nhớ tới khoảng thời gian sống trong lãnh cung cùng mẫu hậu, cũng đã nhìn đến những thủ đoạn bị ổi của bọn thái giám, tự nhiên đối với Khương tiểu công tử mang theo vào phần đồng tình.
Nếu như hiện tại Ba Quốc tiểu vương tử này vẫn còn dùng được, thì cho hắn một chút che chở cũng không sao. Vì thế, mới cố ý sai hạ nhân đến gọi Tần Chiếu, uyển chuyển nói với hắn một chút, lần sau đừng có vây quanh Khương Tú Nhuận như kia nữa.
Tần Chiếu lúc đầu như lọt vào sương mù, sau rồi mới bừng tỉnh, nguyên lai Thái Tử thế nhưng hiểu lầm hắn đam mê nam sắc…..Đây là như thế nào.
Hắn vội vàng muốn biện giải, thì Phương Ly Ngô cảm giác chính bản thân mình đang bị cuốn vào những truyện tục trần, vì thế cũng không thích nên không muốn bàn lại.
Kế tiếp hắn liền hạ lệnh cho Tần Chiếu quét sạch những mầm tai họa đang ẩn náu trong phủ đệ của Ba Quốc, sau khi phân phó xong, hắn liền phất tay cho Tần Chiếu lui xuống.
.....
Khương Tú Nhuận ở tạm trong phủ thái tử hai đêm, thì phủ trạch của hắn cũng bị đạo tặc viếng thăm, ngoại trừ Khương Chi đi thăm bạn bên ngoài chưa về, cùng với hai thị nữ và thị vệ họ Triệu đi theo may mắn thoát nạn ra, còn lại tất cả thị vệ trong phủ đều chết thảm,
Việc này vừa công bố ra, toàn bộ ngõ lớn nhỏ đều bị phong bế. Hàng xóm xung quanh đều nhìn thấy sai dịch dùng cáng vận chuyển thi thể ra ngoài.
Ai cũng không nghĩ trị an của Lạc An thành luôn luôn rất tốt, lại thật sự có đạo tặc tàn bạo như này hoành hành ngang ngược.
Tư thái kia, nói không chừng là quý nhân trong kinh thành đang thanh trừng phe đối lập, thủ pháp đẫm máu, quả thực không thể tưởng tượng.
Khương Chi nghe nói thị vệ trong phủ của mình bị ám sát hết, sợ tới mức chân mềm nhũn, chỉ có thể bang hoàng tạm ở lại lữ quán phụ cận, sau đó hạ lệnh cho Triệu thị vệ đi tìm hiểu tin tức của muội muội.
Lúc trước, khi hắn nghe nói thái tử mời muội muội ở lại trong phủ mấy ngày liền có cảm giác không ổn, hiện tại phát sinh thảm cảnh, tự nhiên trong lòng nảy sinh nghi ngờ có phải muội muội bị bại lộ thân phận, đã chọc tức đến vị thái tử kia không.
Nghĩ thế hắn liền cảm thấy nóng nảy, muốn đi phủ thái tử tìm muội muội, chính là Tần Chiếu tướng quân lại phái người trông giữ bọn họ, nơi nào cũng không cho đi.
Bạch Thiển thấp giọng an ủi Khương Chi, nói đợi ban đêm, mình sẽ lựa thời cơ trốn ra ngoài, xem có thể hay không nghe ngóng chút tin tức của tiểu công tử.
Đúng lúc này, Khương Tú Nhuân lại ngồi xe ngựa đến thăm bọn họ.
Khương Tú Nhuận cũng không nói quá nhiều cho ca ca, cũng chỉ nói đơn giản là Thân Ung muốn diệt khẩu nàng.
Lúc này, sau khi may mắn sống sót triệu thị về nào còn muốn dấu diếm? Tự nhiên một năm một mười nói hết ra mệnh lệnh của Thân Ung đã hạ sau lưng bọn họ.
Khương Chi nghe được liền hoảng sợ, tức giận muốn viết thư tố cáo với phụ hoàng. Khương Tú Nhuận liền ngăn cản hắn lại. Ca ca chẳng lẽ còn không hiểu, một khắc khi phụ hoàng đưa huynh muội bọn họ tiễn đi, thì hắn đã không xứng đáng làm cha,
Huynh muội bọn họ hiện tai coi như đã chết, nơi nào còn quan trọng như tân đại cữu cữu?
Khương Tú Nhuận lại cho Triệu thị vệ đủ ngân lượng, mặt khác còn làm giả thân phận, dăn dò hắn mai danh ẩn tích, sau đó trốn về quê nhà dẫn mẫu thân đi nơi khác sống.
Trên danh sách của quan phủ nha dịch trong những người đã chết có Triệu thị vệ, cũng chỉ có làm cho hắn giả chết, thì Thân Ung mới không nghi ngờ hắn phản bội báo tin, mà tìm đến người nhà hắn gây phiền toái.
Số ngân lượng kia cũng đủ nhiều, dù cả đời Triệu thị vệ làm thị vệ cũng không kiếm đủ được bằng đó. Hắn tự nhiên thiên ân vạn tạ, sau đó mới vội vàng rời đi.
Sau khi an trí hết thảy, Khương Tú Nhuận nhìn theo hướng gia trạch của chính mình, thở dài một hơi, nguyên lai nàng trông cậy tương lai sau khi bán đi,có thể bán được giá cao một chút, ai ngờ chỉ trong một đêm liền trở thành hung trạch.
Khương Tú Nhuận còn chưa kịp đau lòng, thì đầu sổ gây tội liền chạy tới lĩnh công.
Tác giả có lời muốn nói: Mị thỉnh hữu ái xem văn a ~~ hoan nghênh thân thân nhóm mỗi người phát biểu ý kiến của mình, cũng thỉnh lưu cùng tồn dị, không cần phải nói phục người khác đồng ý chính mình quan điểm. Cuồng tử tử chính mình xem văn khi, kỳ thật chưa bao giờ quá mức đầu óc, có khi cũng get không đến văn văn sảo điểm ở nơi nào oa, nhưng là xem văn là vì vui sướng, cho nên ôm một cái đại gia.
Mặt khác trời lạnh, dưa chua nồi long trọng lên sân khấu, ăn một lần liền ái béo như thế nào phá??
Khương Tú Nhuận dĩ nhiên tự mình hiểu lấy; những lời loạn ngôn vừa rồi của nàng cũng chẳng có tác dụng gì nhiều trong việc giải quyết khó khăn của Hoàng Thái Tử.
Lúc nàng nói ra suy đoán về trang thiết bị của thuyền, thái độ của Phượng Ly Ngô cũng không có mảy may lộ ra sự bất ngờ, như vậy có thể thấy được hắn đã sớm đoán được.
Nếu nàng đoán không sai. Thuyền lương bên kia của Lương Quốc, đã bị Phượng Ly Ngô bày mưu tính kế an bài sẵn, nên sẽ không rút dây động rừng.
Đến cả việc khi truy binh đuổi đến, trong lòng vị thái tử này có lẽ cũng đã hiểu rõ, nên đã sớm an bài.
Cho nên lần này tới bến tàu, trừ bỏ làm cho nàng cảm thấy lạnh ra, thì chính là một cuộc khảo sát của hắn đối với các mưu sĩ ngoại môn, còn lại đều vô dụng.
Tổng kết lại, làm môn khách của Hoàng thái tử cũng không phải là một việc dễ dàng.
Đáng thương nhất là mấy vị mưu sĩ kia, trong lúc không cẩn thận đã lộ hết ra sự yếu đuối của bản thân, không biết sau hôm nay vị thái tử này có còn trọng dụng bọn họ.
Bất quá, tự nhiên Thái tử nhe răng cười, làm Khương Tú Nhuận giật mình chết khiếp.
Có lẽ cảm thấy hứng đủ gió lạnh ở bến tàu rồi, Phượng Ly Ngô hướng Khương Tú Nhuận nói:” Ngươi hôm nay không cần hồi phủ, tạm thời ở trong phủ thái tử đi, đợi phủ trạch thanh tĩnh hẵng trở về.”
Khương Tú Nhuận cũng không biết Thái tử sẽ làm như thế nào để phủ trạch của mình thanh tĩnh, do dự mở miệng nói: ”Trong phủ còn có huynh trưởng cùng vài vị trung phó, không biết có làm ảnh hưởng đến bọn họ.”
Phượng Ly ngô cũng lười phải quản những vụ việc phiền toái này, hắn chỉ đứng dậy nói:” Việc này Tần Chiếu phụ trách, ngươi nếu có gì không yên tâm thì bàn bạc cùng hắn đi.”
Hắn rõ ràng biết mình cùng họ Tần bất hòa, mà vẫn giao sinh tử đại sự của mình cho hắn, nàng không đoán được trong hồ lô của vị thái tử này chứa gì.
Phượng Ly Ngô tỏ vẻ là đang bảo hộ cho mình, nhưng nguy cơ của Khương Tú Nhuận lại vẫn không được hóa giải.
Tần Chiếu đã biết bản thân mình là nữ nhân, nhưng hắn lại giữ kín không nói ra, liền không khác gì có con dao đang treo đỉnh đầu, làm cuộc sống mỗi bước đều khó khăn.
Phủ thái tử cực lớn, Quản sự liền an bài cho nàng ở tây trạch, còn phái một gã sai vặt qua hầu hạ cuộc sống hàng ngày của nàng.
Nàng cũng không phải là nam tử; làm sao dám để gã sai vặt lại gần để sai bảo?
Cho nên sau khi để hắn bưng lên nước ấm, liền phất tay cho hắn quay về nghỉ ngơi.
Ở bên tay không có lò sưởi tay, nên hiện tại tay nàng có chút tê dại. Khiếp trước, bởi vì từng giặt quần áo ở y cục, tay bị tổn thương là có nguyên nhân, sau đó dù có cẩn thận nghỉ ngơi thì đến mùa đông vẫn sẽ bị lại.
Hiện tại, đôi tay của nàng vẫn trắng nõn như cũ, nhưng hôm nay bị hàn khí kích thích làm cho ký ức kiếp trước trở lại,
Khương Tú Nhuân chậm rãi đem tay ngâm vào bồn, yên lặng nhắc nhở chính mình, khiếp trước đủ chuyện đau khổ, nhưng khiếp này sẽ không như thế….
Đúng lúc này, nàng nghe thấy bên ngoài viện trước cửa phòng mình có động tĩnh.
Không tốn một chút công phu, Tần Chiếu liều đẩy cửa ra đi vào.
Nguyên bản, căn phòng không lớn, nên sau khi hắn vào, liền cảm giác có chút chật chội.
Tần Chiếu tiến vào vẫn không nói một lời, chỉ là ánh mắt sáng ngời trừng mắt nhìn Khương Tú Nhuận.
Một màn này, cùng với kiếp trước y chang nhau.
Hai tay Khương Tú Nhuận hơi run lên, Khiếp trước nàng vẫn luôn được huynh trưởng bảo hộ, nên bản thân yếu đuối. Đêm khuya Tần Chiếu đột nhập vào căn nhà gỗ của nàng, lúc đó nàng cũng chỉ biết sợ hãi mà khóc lên.
Hiện tại, nàng yên lặng nhắc nhở chính mình, nàng đã không còn là thiếu nữ yếu đuối kia, cho nên im lặng một lúc, thẳng đến khi Tần Chiếu tiến lên phía trước, mới chậm rãi dùng khăn lau tay nói:” Hạ nhân đang nấu nước, hiện trong phòng không có nước nóng, nếu không ngại, ngài uống tạm chút trà lạnh đi.”
Lời này nói ra rất khách khí, đồng thời cũng là nhắc nhở Tần Chiếu đây là phủ Thái tử, một hồi nữa hạ nhân sẽ tiến vào, nên hắn đừng có cố tình làm bậy.
Lúc Tần Chiếu nghe nói KHương Tú Nhuận ở tạm trong phủ thái tử, liền lập tức tìm cớ đến đây gặp nàng.
Chính là khi vào phòng, nhìn thấy dáng vẻ ngồi ngay ngắn rửa tay của tiểu vương nữ Ba Quốc ở chính phòng, thêm nữa không biết có phải do ban đêm dưới ánh đèn mê ly, làm cho dáng vẻ kia càng thêm nhỏ nhắn gầy yếu, trong lòng hắn liền dâng lên một cỗ cảm giác khác thường.
Bất quá, không kịp để hắn nắm chắc được cảm giác kia là gì, thì tiểu nữ tử kia đã thản nhiên lên tiếng.
Một tiếng này thản nhiên muốn hắn ở đây uống trà lạnh/
Trong lòng sớm đã cảnh giác, lau tay xong, nhưng tay cũng không có rời khỏi phần tay áo, bởi trong đó nàng đã giấu sẵn chủy thủ, chỉ cần Tần Chiếu có ý gây rối, nàng liền mạng cũng không cần, tuyệt đối sẽ không để hắn thực hiện được mục đích,
Tần Chiếu xoa xoa hai chân, thoải mái ngồi xuống, ánh mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới. Cuối cùng nói:” Vì sao phải như thế?”
Khương Tú Nhuận biết hắn muốn hỏi chính mình là vì sao nữ giả nam trang, nàng vẫn ngồi nghiêm chỉnh, cũng không có nhìn hắn, mở miệng nói” Không muốn làm theo tâm nguyện của phụ vương,”
Tần Chiếu nhìn chằm chằm nàng hỏi:” Kia, quốc thư…..”
Khương Tú Nhuận sợ Thái tử nơi nơi phái người dò xét, sợ tai vách mạch rừng, đoạn đối thoại này mà truyền đến tai thái tử thì không ổn.
Nên lập tức ngắn cản Tần Chiếu, chỉ nói một tiếng “ Ân” ý bảo là nàng động tay động chân.
Tần Chiếu lúc này đối mặt với nàng lại thiếu đi một chút âm dương quái khí như mọi khi, chỉ ý vị thâm trường mà tinh tế đánh giá nàng nói:” Lá gan của ngươi cũng không nhỏ a”
Khương Tú Nhuận không nói gì, nhưng trong lòng dâng lên một cỗ bất an. Hiện giờ, nhược điểm lớn nhất của mình ở trên tay Tần Chiếu, mà hắn lại cũng không phải là chính nhân quân tử, mà là dạng háo sắc………..
Hắn không báo cho thái tử, nhưng chính mình bị hắn nắm trong tay, như vậy, một đời này của nàng cũng không thể được sống quá tự tại.
Khi Tần Chiếu thấy Khương Tú Nhuận thật lâu cũng không nói lời nào, lông mi nhẹ nhàng rũ xuống, đầu hạ thấp một chút, làm tâm hắn lại dâng lên một cỗ ngứa ngáy, muốn dựa gần lại phía nàng để nói chuyện.
Đúng lúc này, thị vệ của thái tử lại qua đây tìm Tần Chiếu.
Tần chiếu qua đây vốn có chút giấu thái tử, nên cảm thấy chột dạ, thấy thái tử cố ý cho người qua tìm, cũng không dám ở lại lâu, liền đứng lên đi theo thị vệ ra khỏi phòng Khương Tú Nhuận.
Khi hắn vào trong phòng Hoàng thái tử, thì Phượng Ly Ngô đang cúi đầu phê duyệt tấu chương. Phụ hoàng thân thể “không khỏe’ hiện tại đại bộ phận quốc sự đều do hắn đích thân xử lý, việc thức đêm đôi khi là không tránh khỏi.
Thấy Tần Chiếu tiến vào, Phượng Ly ngô mới buông bút xuống, vuôt nhẹ theo dọc sườn mũi, sau đó nhìn hắn nói” Nghe nói Tần thái sư vì ngươi mà tìm một mối lương duyên, là nữ nhi của Từ gia ở Giang Tây, thủ lễ đoan trang, hẳn sẽ là lương thê, trước là chúc mừng ngươi. ”
Tần thái sư trong lời Phượng Ly Ngô là phụ thân của Tần Chiếu.
Bản thân Tần Chiếu căn bản cũng không quan tâm bản thân hắn sẽ lấy người nào, dù sao phụ thân lựa chọn thì tuyệt đối sẽ không kém. Chính là hiện tại bản thân hắn lại không tự chủ mà bắt bẻ, phụ thân vì hắn mà tuyển nữ nhân kia nhưng lại là một nữ nhân béo…..
Phượng Ly Ngô thấy ánh mắt hắn lóe lên, thì cũng đoán được tâm tư hắn, nhưng cũng chỉ đạm nhiên nói:” Ngươi cùng với cô cũng đã qua lại khá lâu, trong lòng cô, ngươi không khác gì huynh đệ. Nếu chỉ là tiêu khiển, thì ngươi liền trêu chọc một chút cũng không sao….., nhưng nếu để truyền ra ngoài thì không ổn. Từ gia kia bản thân gia tộc chú trọng nho lễ; phụ thân ngươi khổ tâm mới kết được mối lương duyên này, tự nhiên ngươi phải biết quý trọng.”
Buổi chiều hôm nay, sự khác thường của 2 người này hắn cũng không để vào trong mắt. Nhưng chính là tối nay, Tần Chiếu việc không lo, lại cố tình nhằm đúng lúc Khương Tú Nhuận kia thay y phục mà đến….
Này nào giống với trả thù, mà có chút giống với thiếu niên lang với thiếu nữ….
Nếu như hai người đều cùng một giuộc, thì hắn cũng lười quản, nhưng xem thái độ Khương Tú Nhuận kia rõ ràng là cực sợ hãi Tần Chiếu. Làm hắn nhớ tới khoảng thời gian sống trong lãnh cung cùng mẫu hậu, cũng đã nhìn đến những thủ đoạn bị ổi của bọn thái giám, tự nhiên đối với Khương tiểu công tử mang theo vào phần đồng tình.
Nếu như hiện tại Ba Quốc tiểu vương tử này vẫn còn dùng được, thì cho hắn một chút che chở cũng không sao. Vì thế, mới cố ý sai hạ nhân đến gọi Tần Chiếu, uyển chuyển nói với hắn một chút, lần sau đừng có vây quanh Khương Tú Nhuận như kia nữa.
Tần Chiếu lúc đầu như lọt vào sương mù, sau rồi mới bừng tỉnh, nguyên lai Thái Tử thế nhưng hiểu lầm hắn đam mê nam sắc…..Đây là như thế nào.
Hắn vội vàng muốn biện giải, thì Phương Ly Ngô cảm giác chính bản thân mình đang bị cuốn vào những truyện tục trần, vì thế cũng không thích nên không muốn bàn lại.
Kế tiếp hắn liền hạ lệnh cho Tần Chiếu quét sạch những mầm tai họa đang ẩn náu trong phủ đệ của Ba Quốc, sau khi phân phó xong, hắn liền phất tay cho Tần Chiếu lui xuống.
.....
Khương Tú Nhuận ở tạm trong phủ thái tử hai đêm, thì phủ trạch của hắn cũng bị đạo tặc viếng thăm, ngoại trừ Khương Chi đi thăm bạn bên ngoài chưa về, cùng với hai thị nữ và thị vệ họ Triệu đi theo may mắn thoát nạn ra, còn lại tất cả thị vệ trong phủ đều chết thảm,
Việc này vừa công bố ra, toàn bộ ngõ lớn nhỏ đều bị phong bế. Hàng xóm xung quanh đều nhìn thấy sai dịch dùng cáng vận chuyển thi thể ra ngoài.
Ai cũng không nghĩ trị an của Lạc An thành luôn luôn rất tốt, lại thật sự có đạo tặc tàn bạo như này hoành hành ngang ngược.
Tư thái kia, nói không chừng là quý nhân trong kinh thành đang thanh trừng phe đối lập, thủ pháp đẫm máu, quả thực không thể tưởng tượng.
Khương Chi nghe nói thị vệ trong phủ của mình bị ám sát hết, sợ tới mức chân mềm nhũn, chỉ có thể bang hoàng tạm ở lại lữ quán phụ cận, sau đó hạ lệnh cho Triệu thị vệ đi tìm hiểu tin tức của muội muội.
Lúc trước, khi hắn nghe nói thái tử mời muội muội ở lại trong phủ mấy ngày liền có cảm giác không ổn, hiện tại phát sinh thảm cảnh, tự nhiên trong lòng nảy sinh nghi ngờ có phải muội muội bị bại lộ thân phận, đã chọc tức đến vị thái tử kia không.
Nghĩ thế hắn liền cảm thấy nóng nảy, muốn đi phủ thái tử tìm muội muội, chính là Tần Chiếu tướng quân lại phái người trông giữ bọn họ, nơi nào cũng không cho đi.
Bạch Thiển thấp giọng an ủi Khương Chi, nói đợi ban đêm, mình sẽ lựa thời cơ trốn ra ngoài, xem có thể hay không nghe ngóng chút tin tức của tiểu công tử.
Đúng lúc này, Khương Tú Nhuân lại ngồi xe ngựa đến thăm bọn họ.
Khương Tú Nhuận cũng không nói quá nhiều cho ca ca, cũng chỉ nói đơn giản là Thân Ung muốn diệt khẩu nàng.
Lúc này, sau khi may mắn sống sót triệu thị về nào còn muốn dấu diếm? Tự nhiên một năm một mười nói hết ra mệnh lệnh của Thân Ung đã hạ sau lưng bọn họ.
Khương Chi nghe được liền hoảng sợ, tức giận muốn viết thư tố cáo với phụ hoàng. Khương Tú Nhuận liền ngăn cản hắn lại. Ca ca chẳng lẽ còn không hiểu, một khắc khi phụ hoàng đưa huynh muội bọn họ tiễn đi, thì hắn đã không xứng đáng làm cha,
Huynh muội bọn họ hiện tai coi như đã chết, nơi nào còn quan trọng như tân đại cữu cữu?
Khương Tú Nhuận lại cho Triệu thị vệ đủ ngân lượng, mặt khác còn làm giả thân phận, dăn dò hắn mai danh ẩn tích, sau đó trốn về quê nhà dẫn mẫu thân đi nơi khác sống.
Trên danh sách của quan phủ nha dịch trong những người đã chết có Triệu thị vệ, cũng chỉ có làm cho hắn giả chết, thì Thân Ung mới không nghi ngờ hắn phản bội báo tin, mà tìm đến người nhà hắn gây phiền toái.
Số ngân lượng kia cũng đủ nhiều, dù cả đời Triệu thị vệ làm thị vệ cũng không kiếm đủ được bằng đó. Hắn tự nhiên thiên ân vạn tạ, sau đó mới vội vàng rời đi.
Sau khi an trí hết thảy, Khương Tú Nhuận nhìn theo hướng gia trạch của chính mình, thở dài một hơi, nguyên lai nàng trông cậy tương lai sau khi bán đi,có thể bán được giá cao một chút, ai ngờ chỉ trong một đêm liền trở thành hung trạch.
Khương Tú Nhuận còn chưa kịp đau lòng, thì đầu sổ gây tội liền chạy tới lĩnh công.
Tác giả có lời muốn nói: Mị thỉnh hữu ái xem văn a ~~ hoan nghênh thân thân nhóm mỗi người phát biểu ý kiến của mình, cũng thỉnh lưu cùng tồn dị, không cần phải nói phục người khác đồng ý chính mình quan điểm. Cuồng tử tử chính mình xem văn khi, kỳ thật chưa bao giờ quá mức đầu óc, có khi cũng get không đến văn văn sảo điểm ở nơi nào oa, nhưng là xem văn là vì vui sướng, cho nên ôm một cái đại gia.
Mặt khác trời lạnh, dưa chua nồi long trọng lên sân khấu, ăn một lần liền ái béo như thế nào phá??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.