Chương 160
Cuồng Thượng Gia Cuồng
11/05/2020
Bạch Thiển bây giờ rèn luyện trong doanh trại, lòng dạ cũng càng ngày càng linh hoạt, vừa nghe Khương Tú Nhuận nói như thế, liền hiểu lý do
bên trong.
Tuy rằng lần bệnh dịch này có khả năng cao là Dương gia làm ra, nhưng nếu chỉ như vậy mà xử lý Dương gia, chỉ sợ những người sợ thiên hạ không đủ loạn kia lại muốn nói Phượng Ly Ngô trước chống lại di chiếu của Tiên hoàng, soán quyền đoạt vị, sau tính toán lấy lý do hoang đường là hoa mai lây truyền dịch bệnh lật đổ thế gia. Đến lúc đó, Phượng Ly Ngô ngồi vững thanh danh bạo quân rồi chỉ sợ lại có người cố tình muốn gây ra sóng gió.
Cho nên Phượng Ly Ngô thuận nước đẩy thuyền, trước phái người tiết lộ chân tướng cho Dương gia, khiến cho bọn họ tự hoảng loạn trước, gây náo loạn ở trên đại điện một trận, sau đó lại mượn cơ hội hủy bỏ việc hôn nhân với Dương gia, khiến cho không người nào có thể bắt bẻ.
Đồng thời cũng là cảnh cáo Dương gia, từ nay về sau chớ nên cố tình làm bậy nữa.
Tuy rằng Bạch Thiển nhìn thấu, cũng không thích thủ đoạn mưu quyền như vậy. May mà tiểu chủ tử của nàng là ngươi lòng dạ ngay thẳng, con mắt tin tường, hai phu thê đều là người giỏi bày thủ đoạn, phương diện này cũng không cần những thuộc hạ các nàng bận tâm.
Có điều Phượng Ly Ngô giải trừ hôn sự phiền lòng, Dương gia lại rối loạn rồi.
Vệ quốc công trở về phủ suy đi nghĩ lại, nghĩ thế nào cũng cảm thấy chuyện này không thỏa đáng, sao lại tự dưng may mắn có ám vệ, bởi vì năm đó hắn ném vàng ra bên đường cho liền nguyện máu chảy đầu rơi, làm ra loại chuyện phản chủ này? Nhưng việc đã đến nước này, trở lại làm loạn cũng không có nổi khí thế.
Trách mắng con gái một trận xong, vệ quốc công tra hỏi nàng lai lịch bụi cây hoa mai kia.
Dương Như Nhứ nghe thấy Hoàng đế lấy lý do bát tự nàng xui xẻo giải trừ hôn ước, khóc còn lớn hơn lúc bị phụ thân tát.
Dương Như Nhứ từ trước tới giờ tham vọng lớn, toàn tâm toàn ý muốn làm Hoàng hậu. Không nghĩ tới bị Phượng Ly Ngô kéo dài hai năm, lại lấy phương thức quá đáng như thế giải trừ hôn ước, từ nay về sau, nàng còn có thể gả cho nhà nào tốt lành nữa? Chỉ sợ nhà vương hầu cũng sẽ không muốn sao chổi nàng vào phủ.
Mất hết hy vọng, nàng cũng nói ra hết tư tình của mình và Phượng Vũ.
Ngay lúc đó vệ quốc công chỉ muốn cầm gậy đánh chết tươi con gái của mình, lại bị Dương Đại phu nhân ngăn lại.
Đại phu nhân rất bình tĩnh nói: “Hoàng đế cố ý làm như thế, chính là vì muốn làm mất mặt mũi Dương gia chúng ta, bây giờ lão gia ngài đánh chết con gái, chẳng phải đúng với ý muốn của Hoàng đế, Dương gia còn có mặt mũi sao? Lại nói, con gái qua lại thân thiết với Bình Nguyên vương cũng không phải chuyện gì xấu. Mưa gió trong triều biến hóa ra sao, ai có thể nói rõ ràng?”
Trước mắt ba quận muốn tách ra, gây ồn ào rất lớn, thoạt nhìn Nhị Hoàng tử đúng là có thể làm nên việc lớn.
Hiện tại thánh thượng coi thế gia là cái đinh trong mắt, bây giờ còn chẳng màng tới chút tình cảm nào với Dương gia, thế gia trăm năm sao có thể xuống dốc suy tàn như thế? Dù sao cũng không thể treo cổ ở trên một cái cây, phải giữ một vài đường sống cho mình.
Vừa nghe đại phu nhân nói thế, vệ quốc công trước tiên là cả kinh, muốn mắng ý kiến đàn bà, thế nhưng nghĩ kỹ, biến hóa của thời cuộc thật đúng là khó mà nói.
Nếu con gái đã có tư tình với Bình Nguyên Vương, thì châm dầu thêm lửa cũng chẳng sao cả, nếu Phượng Ly Ngô lại chèn ép thế gia, tới lúc đó mấy thế gia lớn liên hợp nổi dậy muốn thay trời, thời cuộc thế nào cũng chưa nói rõ được.
Lúc con gái mới sinh ra, hắn tìm người xem số mạng, vị thầy tướng số nổi tiếng phán chuẩn kia nói con gái hắn là Phượng mệnh.
Nếu lời phán mệnh lúc trước chính xác, chẳng phải là nói chân long làm chủ trong cung cuối cùng có khả năng không phải là Phượng Ly Ngô sao?
Nghĩ tới đây, cây gậy trong tay vệ quốc công cũng hạ xuống, chỉ ra mệnh lện từ hôm nay Dương Như Nhứ không được ra ngoài, ở trong khuê phòng của mình tu tâm dưỡng tính.
Dương Như Nhứ tất nhiên là khóc sướt mướt trở về khuê phòng của mình, thế nhưng trong lòng lại cực kỳ hận Khương Tú Nhuận.
Nữ nhân này khắp nơi cướp cơ hội tốt của nàng, bây giờ lại cướp Phượng mệnh của nàng, quả nhiên là tướng yêu cơ hồ ly, nếu một khi nàng đắc thế tuyệt đối sẽ không tha cho nàng ta!
Lại nói tới trận bệnh dịch trong kinh thành, bởi vì Nhã Luân Nữ vương Ba Quốc tự tay sắc canh thánh nữ mà đã thuyên giảm. Đến tháng chạp, tình hình bệnh dịch đã chấm dứt hoàn toàn.
Khắp kinh thành đều lan truyền nghĩa cử cao đẹp của Nữ vương Ba Quốc, còn có tình nghĩa mãi mãi của Đại Tề và Ba Quốc.
Lợi dụng tình thế này, Đậu Tư Võ lại nhắc tới việc muốn cưới nữ tướng quân Bạch Thiển của Nữ vương Ba Quốc với cha mẹ mình.
Đừng thấy Đậu tiểu tướng quân cao lớn thô kệch, thế nhưng mẹ hắn Đậu phu nhân năm xưa cũng là mỹ nhân nổi tiếng trong kinh thành đấy.
Mỹ nhân này chọn con dâu, ngoại trừ nhà cửa ra thì hình thức cũng xoi mói khắt khe.
Thế nhưng Bạch Thiển con trai nhắc tới, cửa nhà hình thức tất cả lại đều quá tệ.
Hơn nữa, người khác không biết lai lịch của nàng ta thì thôi nhưng Đậu phu nhân có thể không biết sao? Rõ ràng chính là thị nữ của chất tử Ba Quốc công tử Tiểu Khương lúc trước.
Nếu là người bình dân thì cũng thôi đi. Nhưng loại người từng là hạ nhân tiện dân sao có thể trở thành con dâu Đậu gia, cho dù gọi là nữ tướng quân Ba Quốc, thế nhưng một nước nhỏ chật hẹp như Ba Quốc cũng chẳng đáng nhắc tới.
Có tin đồn Nữ vương kia thậm chí lén sinh con cho Hoàng đế rồi còn không thể vào cung làm hậu. Một tì nữ lên làm nữ tướng quân gì đó thôi mà đã nghĩ vào cửa Đậu gia? Đúng là nghĩ thật hay!
Chỉ là con trai bởi vì hôn sự mà đã náo loạn mấy trận, Đậu phu nhân cũng đã tức giận rồi gào khóc với con trai, còn rút bội đao của trượng phu ra đặt trước mặt con trai, nói rằng nếu hắn muốn cưới nữ tử kia vào cửa thì trước tiên đâm mẹ ruột hắn một đao rồi nói tiếp.
Coi như là Hoàng đế tự mình hạ chỉ, bà cũng sẽ đặt cây đao này trước mặt Hoàng đế, xin Hoàng đế ban chết trước, tới lúc không còn bà nữa, cho dù Đậu Tư Võ muốn cưới lợn vào cửa, bà đều không xen vào!
Trong lúc nhất thời, lúc lễ mừng năm mới sắp tới, Đậu gia lại náo loạn.
Đậu Tư Võ lại nổi giận trốn đi, chạy tới hành cung Khương Tú Nhuận đón năm mới.
Tuy rằng huynh tẩu không ở bên cạnh, trong hành cung của Khương Tú Nhuận vẫn có mười phần hương vị của năm mới, đèn lồng đỏ treo rất cao.
Chân nhỏ của tiểu Bảo Lý đã có thể chạy, mặc áo màu đỏ viền chỉ vàng chạy khắp sân nhỏ.
Tuy rằng nàng muốn ở trong phủ đón năm mới, thế nhưng Phượng Ly Ngô nói thương xót Nữ vương xa quê hương, cho nên mời Nữ vương vào cung đón giao thừa.
Vì thế đêm 30, nàng thay lễ phục xong liền dẫn Bảo Lý mặc quần áo mới lên xe ngựa vào cung.
Bảo Lý ôm Hạch Đào mặc áo viền chỉ vàng giống bé. Thằng bé trắng trắng mềm mềm thật đúng là như đứa trẻ con trong tranh tết hàng năm.
Tiệc rượu mừng năm mới trong cung luôn là quần thần và thánh thượng cung chúc nhau.
Bởi vì lúc trước khắp nơi loan truyền lời đồn Hoàng đế chèn ép thế gia, vì động viên lòng người, Úy công gia Úy Chung tự mình xin Hoàng đế hàn gắn lại hạnh phúc ra đình, mời Thái hậu ở ẩn niệm phật đã lâu ra ngoài.
Xem như tác thành ý muốn năm mới đoàn viên, cũng chấm dứt lời đồn đại Hoàng đế bất hiếu giam cầm Thái hậu.
Mấy năm qua, trán và khóe mắt Úy Thái hậu đã toàn nếp nhăn, thế nhưng lòng yêu cái đẹp trời sinh không giảm, toàn thân vẫn ăn mặc trang phục đẹp đẽ như cũ.
cả người vô cùng lạnh lẽo, không còn mặt mày quyến rũ như lúc còn làm bạn với Mao đại tổng quản, không tươi cười chút nào với Phượng Ly Ngô.Văn võ bá quan nhìn thấy, ai cũng xấu hổ thay Hoàng đế.
Trong lúc nhất thời, cung yến tuy rằng nhìn thì thấy náo nhiệt, nhưng không có chút không khí vui vẻ nào cả.
Mãi tới khi Khương Tú Nhuận dẫn tiểu Bảo Lý vào đại điện, bầu không khí trong cung điện mới thay đổi.
Tuy rằng rất nhiều thần lúc trước từng nghe nói Hoàng đế có tư tình với vị Nữ vương này, thế nhưng đều là lời đồn không rõ thực hư, cũng không tin mấy. Nhưng hiện tại nhìn vị tiểu vương tử Ba Quốc này vậy mà giống Thánh Vũ đế Đại Tề như trong một khuôn đúc ra, quả nhiên không nhận sai được, ai cũng không khỏi thay đổi sắc mặt.
Chỉ là mọi người có những ý nghĩ khác nhau, trong lúc nhất thời còn có tiếng nghị luận khe khẽ.
Tào Cơ, Điền Cơ và mấy vị phi tần ở trong nội cung cũng có mặt.
Nhìn Dao Cơ độc chiếm ân sủng của Thái tử ngày xưa, bộ dạng bây giờ càng thêm kiều diễm, hận tới nỗi ngứa răng. Nghe nói Hoàng đế hầu như ngủ hàng đêm ở hành cung Nữ vương. Mưa móc vốn dĩ phải chia đều cho lục cung, vậy mà chỉ có mỗi nàng ta nhận được, vậy nên chẳng phải là được tưới nước tới nỗi quá tươi tốt sao?
Chỉ có điều, khiến cho lòng người được an ủi là, cho dù Nữ vương này được sủng lần nữa, bây giờ cũng chẳng qua là vua nước ngoài khác họ, nàng sinh đứa con giống Hoàng tượng cũng chỉ là con hoang mà thôi, không vào được gia phả Phượng gia!
Úy Thái hậu nhìn Dao Cơ ngày xưa dẫn con thơ từ từ đi tới chỗ mình, không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Nhìn đứa nhỏ giống Phượng Ly Ngô càng không vừa mắt.
Có điều tiểu Bảo Lý không có khả năng hiểu đủ loại ánh mắt ở bên trên, chỉ bi bô nói theo lời mẫu thân dạy lúc trước, nói lời chúc Hoàng đế Đại Tề cát tường.
Tuy rằng thằng bé không biết vì sao là cha của mình mà ở trên cung điện lại không thể gọi cha mà chỉ có thể gọi bệ hạ, thế nhưng lời mẫu thân dặn đi dặn lại, thằng bé cũng nhớ kỹ từng câu một.
Chỉ là chúc xong, thằng bé không chịu nổi nữa, lon ton chạy tới bên ngai vàng, duỗi tay muốn Phượng Ly Ngô ôm.
Nhìn gương mặt non nớt của con trai, Phượng Ly Ngô cũng mặc kệ lễ nghi quân thần trước mặt người khác, bàn tay lớn vươn ra, ôm con trai nhỏ vào trong lồng ngực, cầm bánh ngọt trên bàn rồng cho bé ăn.
Miệng Bảo Lý nhét bánh ngọt, lại chỉ vào thịt nướng trên bàn, bảo cha cắt thịt cho bé ăn.
May mà trên cung điện có tiếng trống nhạc, nếu không ở gần cũng không nghe thấy thằng bé gọi một tiếng “Cha”.
Mặc dù có thần tử nhìn khẩu hình thằng bé thấy là gọi cha, cũng giả vờ không có nhìn thấy.
Thế nhưng Úy Thái hậu lại không nhẫn nhịn nổi, mở miệng lạnh lùng khiển trách: “Đứa con hoang từ đâu ra mà lại mở miệng nhận thân bừa bãi trước mặt khác như thế!
Khương Tú Nhuận ngồi bên cạnh Phượng Ly Ngô, vừa vặn đối diện với Uý Thái hậu, lời bà ta nói cũng nghe rõ ràng.
Bảo Lý ngồi trong ngực phụ vương, hiển nhiên cũng nghe thấy lời Úy Thái hậu. Chỉ là thằng bé vẫn còn nhỏ, cũng không biết hai chữ “con hoang” này là nói mình, chỉ vừa cắn thịt nướng vừa tò mò nhìn vị bà nội này.
Phượng Ly Ngô đương nhiên biết ý tứ trong lời nói của mẫu hậu, nhất thời sắc mặt u ám.
Hắn hối hận rồi, không nên nghe theo lời khuyên của ông ngoại, thả mẫu thân ra trong thời gian lễ mừng năm mới. Người mẹ này của hắn, quả thật không có thuốc chữa nữa rồi!
Mà Úy Thái hậu nói xong lời phá hư bầu không khí xong, lại không thèm để ý, trong lòng cực kỳ thoải mái.
Trong trường hợp nhiều người, con trai nàng muốn giữ mặt mũi, chỉ có thể cố kìm nén. Về phần Dao Cơ kia, càng không thể thất thố trước mặt người khác.
Bà chính là muốn làm đôi cẩu nam nữ này tức chết!
Lúc này Khương Tú Nhuận lại mở miệng cười nói: “Lời này của Thái hậu sai rồi, phải biết cái gọi là con hoang nghĩa là che giấu mà thành, ví dụ như kết hôn rồi lại cùng người khác vụng trộm rồi có con, cả đời mang tiếng xấu, không thể phơi bày trước mặt người khác... Nhưng ta thân là Nữ vương Ba Quốc, nam sủng trong hậu cung ai cũng muốn dính mưa móc. Con của ta chính là tiểu vương tử trong vương thất Ba Quốc, tương lai kế thừa vương vị Ba Quốc, mẹ của hắn đủ cao quý rồi, phụ thân là ai, không quan trọng lắm! Khoảng cách là con hoang còn rất xa!”
Lời này của nàng nhẹ nhàng, chỉ hai ba người trước mặt có thể nghe thấy, thế nhưng lại vạch ra vết sẹo trong lòng Úy Thái hậu, bà ta tức giận tới nỗi lông mày dựng ngược lên, suýt chút nữa xông tớt bóp chết nữ nhân miệng lưỡi bén nhọn này.
Mà Phượng Ly Ngô cũng bị một câu “Phụ thân là ai, không quan trọng lắm” khiến cho tức giận không nguôi.
Năm đó, không có cách nào mất đi!
Tuy rằng lần bệnh dịch này có khả năng cao là Dương gia làm ra, nhưng nếu chỉ như vậy mà xử lý Dương gia, chỉ sợ những người sợ thiên hạ không đủ loạn kia lại muốn nói Phượng Ly Ngô trước chống lại di chiếu của Tiên hoàng, soán quyền đoạt vị, sau tính toán lấy lý do hoang đường là hoa mai lây truyền dịch bệnh lật đổ thế gia. Đến lúc đó, Phượng Ly Ngô ngồi vững thanh danh bạo quân rồi chỉ sợ lại có người cố tình muốn gây ra sóng gió.
Cho nên Phượng Ly Ngô thuận nước đẩy thuyền, trước phái người tiết lộ chân tướng cho Dương gia, khiến cho bọn họ tự hoảng loạn trước, gây náo loạn ở trên đại điện một trận, sau đó lại mượn cơ hội hủy bỏ việc hôn nhân với Dương gia, khiến cho không người nào có thể bắt bẻ.
Đồng thời cũng là cảnh cáo Dương gia, từ nay về sau chớ nên cố tình làm bậy nữa.
Tuy rằng Bạch Thiển nhìn thấu, cũng không thích thủ đoạn mưu quyền như vậy. May mà tiểu chủ tử của nàng là ngươi lòng dạ ngay thẳng, con mắt tin tường, hai phu thê đều là người giỏi bày thủ đoạn, phương diện này cũng không cần những thuộc hạ các nàng bận tâm.
Có điều Phượng Ly Ngô giải trừ hôn sự phiền lòng, Dương gia lại rối loạn rồi.
Vệ quốc công trở về phủ suy đi nghĩ lại, nghĩ thế nào cũng cảm thấy chuyện này không thỏa đáng, sao lại tự dưng may mắn có ám vệ, bởi vì năm đó hắn ném vàng ra bên đường cho liền nguyện máu chảy đầu rơi, làm ra loại chuyện phản chủ này? Nhưng việc đã đến nước này, trở lại làm loạn cũng không có nổi khí thế.
Trách mắng con gái một trận xong, vệ quốc công tra hỏi nàng lai lịch bụi cây hoa mai kia.
Dương Như Nhứ nghe thấy Hoàng đế lấy lý do bát tự nàng xui xẻo giải trừ hôn ước, khóc còn lớn hơn lúc bị phụ thân tát.
Dương Như Nhứ từ trước tới giờ tham vọng lớn, toàn tâm toàn ý muốn làm Hoàng hậu. Không nghĩ tới bị Phượng Ly Ngô kéo dài hai năm, lại lấy phương thức quá đáng như thế giải trừ hôn ước, từ nay về sau, nàng còn có thể gả cho nhà nào tốt lành nữa? Chỉ sợ nhà vương hầu cũng sẽ không muốn sao chổi nàng vào phủ.
Mất hết hy vọng, nàng cũng nói ra hết tư tình của mình và Phượng Vũ.
Ngay lúc đó vệ quốc công chỉ muốn cầm gậy đánh chết tươi con gái của mình, lại bị Dương Đại phu nhân ngăn lại.
Đại phu nhân rất bình tĩnh nói: “Hoàng đế cố ý làm như thế, chính là vì muốn làm mất mặt mũi Dương gia chúng ta, bây giờ lão gia ngài đánh chết con gái, chẳng phải đúng với ý muốn của Hoàng đế, Dương gia còn có mặt mũi sao? Lại nói, con gái qua lại thân thiết với Bình Nguyên vương cũng không phải chuyện gì xấu. Mưa gió trong triều biến hóa ra sao, ai có thể nói rõ ràng?”
Trước mắt ba quận muốn tách ra, gây ồn ào rất lớn, thoạt nhìn Nhị Hoàng tử đúng là có thể làm nên việc lớn.
Hiện tại thánh thượng coi thế gia là cái đinh trong mắt, bây giờ còn chẳng màng tới chút tình cảm nào với Dương gia, thế gia trăm năm sao có thể xuống dốc suy tàn như thế? Dù sao cũng không thể treo cổ ở trên một cái cây, phải giữ một vài đường sống cho mình.
Vừa nghe đại phu nhân nói thế, vệ quốc công trước tiên là cả kinh, muốn mắng ý kiến đàn bà, thế nhưng nghĩ kỹ, biến hóa của thời cuộc thật đúng là khó mà nói.
Nếu con gái đã có tư tình với Bình Nguyên Vương, thì châm dầu thêm lửa cũng chẳng sao cả, nếu Phượng Ly Ngô lại chèn ép thế gia, tới lúc đó mấy thế gia lớn liên hợp nổi dậy muốn thay trời, thời cuộc thế nào cũng chưa nói rõ được.
Lúc con gái mới sinh ra, hắn tìm người xem số mạng, vị thầy tướng số nổi tiếng phán chuẩn kia nói con gái hắn là Phượng mệnh.
Nếu lời phán mệnh lúc trước chính xác, chẳng phải là nói chân long làm chủ trong cung cuối cùng có khả năng không phải là Phượng Ly Ngô sao?
Nghĩ tới đây, cây gậy trong tay vệ quốc công cũng hạ xuống, chỉ ra mệnh lện từ hôm nay Dương Như Nhứ không được ra ngoài, ở trong khuê phòng của mình tu tâm dưỡng tính.
Dương Như Nhứ tất nhiên là khóc sướt mướt trở về khuê phòng của mình, thế nhưng trong lòng lại cực kỳ hận Khương Tú Nhuận.
Nữ nhân này khắp nơi cướp cơ hội tốt của nàng, bây giờ lại cướp Phượng mệnh của nàng, quả nhiên là tướng yêu cơ hồ ly, nếu một khi nàng đắc thế tuyệt đối sẽ không tha cho nàng ta!
Lại nói tới trận bệnh dịch trong kinh thành, bởi vì Nhã Luân Nữ vương Ba Quốc tự tay sắc canh thánh nữ mà đã thuyên giảm. Đến tháng chạp, tình hình bệnh dịch đã chấm dứt hoàn toàn.
Khắp kinh thành đều lan truyền nghĩa cử cao đẹp của Nữ vương Ba Quốc, còn có tình nghĩa mãi mãi của Đại Tề và Ba Quốc.
Lợi dụng tình thế này, Đậu Tư Võ lại nhắc tới việc muốn cưới nữ tướng quân Bạch Thiển của Nữ vương Ba Quốc với cha mẹ mình.
Đừng thấy Đậu tiểu tướng quân cao lớn thô kệch, thế nhưng mẹ hắn Đậu phu nhân năm xưa cũng là mỹ nhân nổi tiếng trong kinh thành đấy.
Mỹ nhân này chọn con dâu, ngoại trừ nhà cửa ra thì hình thức cũng xoi mói khắt khe.
Thế nhưng Bạch Thiển con trai nhắc tới, cửa nhà hình thức tất cả lại đều quá tệ.
Hơn nữa, người khác không biết lai lịch của nàng ta thì thôi nhưng Đậu phu nhân có thể không biết sao? Rõ ràng chính là thị nữ của chất tử Ba Quốc công tử Tiểu Khương lúc trước.
Nếu là người bình dân thì cũng thôi đi. Nhưng loại người từng là hạ nhân tiện dân sao có thể trở thành con dâu Đậu gia, cho dù gọi là nữ tướng quân Ba Quốc, thế nhưng một nước nhỏ chật hẹp như Ba Quốc cũng chẳng đáng nhắc tới.
Có tin đồn Nữ vương kia thậm chí lén sinh con cho Hoàng đế rồi còn không thể vào cung làm hậu. Một tì nữ lên làm nữ tướng quân gì đó thôi mà đã nghĩ vào cửa Đậu gia? Đúng là nghĩ thật hay!
Chỉ là con trai bởi vì hôn sự mà đã náo loạn mấy trận, Đậu phu nhân cũng đã tức giận rồi gào khóc với con trai, còn rút bội đao của trượng phu ra đặt trước mặt con trai, nói rằng nếu hắn muốn cưới nữ tử kia vào cửa thì trước tiên đâm mẹ ruột hắn một đao rồi nói tiếp.
Coi như là Hoàng đế tự mình hạ chỉ, bà cũng sẽ đặt cây đao này trước mặt Hoàng đế, xin Hoàng đế ban chết trước, tới lúc không còn bà nữa, cho dù Đậu Tư Võ muốn cưới lợn vào cửa, bà đều không xen vào!
Trong lúc nhất thời, lúc lễ mừng năm mới sắp tới, Đậu gia lại náo loạn.
Đậu Tư Võ lại nổi giận trốn đi, chạy tới hành cung Khương Tú Nhuận đón năm mới.
Tuy rằng huynh tẩu không ở bên cạnh, trong hành cung của Khương Tú Nhuận vẫn có mười phần hương vị của năm mới, đèn lồng đỏ treo rất cao.
Chân nhỏ của tiểu Bảo Lý đã có thể chạy, mặc áo màu đỏ viền chỉ vàng chạy khắp sân nhỏ.
Tuy rằng nàng muốn ở trong phủ đón năm mới, thế nhưng Phượng Ly Ngô nói thương xót Nữ vương xa quê hương, cho nên mời Nữ vương vào cung đón giao thừa.
Vì thế đêm 30, nàng thay lễ phục xong liền dẫn Bảo Lý mặc quần áo mới lên xe ngựa vào cung.
Bảo Lý ôm Hạch Đào mặc áo viền chỉ vàng giống bé. Thằng bé trắng trắng mềm mềm thật đúng là như đứa trẻ con trong tranh tết hàng năm.
Tiệc rượu mừng năm mới trong cung luôn là quần thần và thánh thượng cung chúc nhau.
Bởi vì lúc trước khắp nơi loan truyền lời đồn Hoàng đế chèn ép thế gia, vì động viên lòng người, Úy công gia Úy Chung tự mình xin Hoàng đế hàn gắn lại hạnh phúc ra đình, mời Thái hậu ở ẩn niệm phật đã lâu ra ngoài.
Xem như tác thành ý muốn năm mới đoàn viên, cũng chấm dứt lời đồn đại Hoàng đế bất hiếu giam cầm Thái hậu.
Mấy năm qua, trán và khóe mắt Úy Thái hậu đã toàn nếp nhăn, thế nhưng lòng yêu cái đẹp trời sinh không giảm, toàn thân vẫn ăn mặc trang phục đẹp đẽ như cũ.
cả người vô cùng lạnh lẽo, không còn mặt mày quyến rũ như lúc còn làm bạn với Mao đại tổng quản, không tươi cười chút nào với Phượng Ly Ngô.Văn võ bá quan nhìn thấy, ai cũng xấu hổ thay Hoàng đế.
Trong lúc nhất thời, cung yến tuy rằng nhìn thì thấy náo nhiệt, nhưng không có chút không khí vui vẻ nào cả.
Mãi tới khi Khương Tú Nhuận dẫn tiểu Bảo Lý vào đại điện, bầu không khí trong cung điện mới thay đổi.
Tuy rằng rất nhiều thần lúc trước từng nghe nói Hoàng đế có tư tình với vị Nữ vương này, thế nhưng đều là lời đồn không rõ thực hư, cũng không tin mấy. Nhưng hiện tại nhìn vị tiểu vương tử Ba Quốc này vậy mà giống Thánh Vũ đế Đại Tề như trong một khuôn đúc ra, quả nhiên không nhận sai được, ai cũng không khỏi thay đổi sắc mặt.
Chỉ là mọi người có những ý nghĩ khác nhau, trong lúc nhất thời còn có tiếng nghị luận khe khẽ.
Tào Cơ, Điền Cơ và mấy vị phi tần ở trong nội cung cũng có mặt.
Nhìn Dao Cơ độc chiếm ân sủng của Thái tử ngày xưa, bộ dạng bây giờ càng thêm kiều diễm, hận tới nỗi ngứa răng. Nghe nói Hoàng đế hầu như ngủ hàng đêm ở hành cung Nữ vương. Mưa móc vốn dĩ phải chia đều cho lục cung, vậy mà chỉ có mỗi nàng ta nhận được, vậy nên chẳng phải là được tưới nước tới nỗi quá tươi tốt sao?
Chỉ có điều, khiến cho lòng người được an ủi là, cho dù Nữ vương này được sủng lần nữa, bây giờ cũng chẳng qua là vua nước ngoài khác họ, nàng sinh đứa con giống Hoàng tượng cũng chỉ là con hoang mà thôi, không vào được gia phả Phượng gia!
Úy Thái hậu nhìn Dao Cơ ngày xưa dẫn con thơ từ từ đi tới chỗ mình, không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Nhìn đứa nhỏ giống Phượng Ly Ngô càng không vừa mắt.
Có điều tiểu Bảo Lý không có khả năng hiểu đủ loại ánh mắt ở bên trên, chỉ bi bô nói theo lời mẫu thân dạy lúc trước, nói lời chúc Hoàng đế Đại Tề cát tường.
Tuy rằng thằng bé không biết vì sao là cha của mình mà ở trên cung điện lại không thể gọi cha mà chỉ có thể gọi bệ hạ, thế nhưng lời mẫu thân dặn đi dặn lại, thằng bé cũng nhớ kỹ từng câu một.
Chỉ là chúc xong, thằng bé không chịu nổi nữa, lon ton chạy tới bên ngai vàng, duỗi tay muốn Phượng Ly Ngô ôm.
Nhìn gương mặt non nớt của con trai, Phượng Ly Ngô cũng mặc kệ lễ nghi quân thần trước mặt người khác, bàn tay lớn vươn ra, ôm con trai nhỏ vào trong lồng ngực, cầm bánh ngọt trên bàn rồng cho bé ăn.
Miệng Bảo Lý nhét bánh ngọt, lại chỉ vào thịt nướng trên bàn, bảo cha cắt thịt cho bé ăn.
May mà trên cung điện có tiếng trống nhạc, nếu không ở gần cũng không nghe thấy thằng bé gọi một tiếng “Cha”.
Mặc dù có thần tử nhìn khẩu hình thằng bé thấy là gọi cha, cũng giả vờ không có nhìn thấy.
Thế nhưng Úy Thái hậu lại không nhẫn nhịn nổi, mở miệng lạnh lùng khiển trách: “Đứa con hoang từ đâu ra mà lại mở miệng nhận thân bừa bãi trước mặt khác như thế!
Khương Tú Nhuận ngồi bên cạnh Phượng Ly Ngô, vừa vặn đối diện với Uý Thái hậu, lời bà ta nói cũng nghe rõ ràng.
Bảo Lý ngồi trong ngực phụ vương, hiển nhiên cũng nghe thấy lời Úy Thái hậu. Chỉ là thằng bé vẫn còn nhỏ, cũng không biết hai chữ “con hoang” này là nói mình, chỉ vừa cắn thịt nướng vừa tò mò nhìn vị bà nội này.
Phượng Ly Ngô đương nhiên biết ý tứ trong lời nói của mẫu hậu, nhất thời sắc mặt u ám.
Hắn hối hận rồi, không nên nghe theo lời khuyên của ông ngoại, thả mẫu thân ra trong thời gian lễ mừng năm mới. Người mẹ này của hắn, quả thật không có thuốc chữa nữa rồi!
Mà Úy Thái hậu nói xong lời phá hư bầu không khí xong, lại không thèm để ý, trong lòng cực kỳ thoải mái.
Trong trường hợp nhiều người, con trai nàng muốn giữ mặt mũi, chỉ có thể cố kìm nén. Về phần Dao Cơ kia, càng không thể thất thố trước mặt người khác.
Bà chính là muốn làm đôi cẩu nam nữ này tức chết!
Lúc này Khương Tú Nhuận lại mở miệng cười nói: “Lời này của Thái hậu sai rồi, phải biết cái gọi là con hoang nghĩa là che giấu mà thành, ví dụ như kết hôn rồi lại cùng người khác vụng trộm rồi có con, cả đời mang tiếng xấu, không thể phơi bày trước mặt người khác... Nhưng ta thân là Nữ vương Ba Quốc, nam sủng trong hậu cung ai cũng muốn dính mưa móc. Con của ta chính là tiểu vương tử trong vương thất Ba Quốc, tương lai kế thừa vương vị Ba Quốc, mẹ của hắn đủ cao quý rồi, phụ thân là ai, không quan trọng lắm! Khoảng cách là con hoang còn rất xa!”
Lời này của nàng nhẹ nhàng, chỉ hai ba người trước mặt có thể nghe thấy, thế nhưng lại vạch ra vết sẹo trong lòng Úy Thái hậu, bà ta tức giận tới nỗi lông mày dựng ngược lên, suýt chút nữa xông tớt bóp chết nữ nhân miệng lưỡi bén nhọn này.
Mà Phượng Ly Ngô cũng bị một câu “Phụ thân là ai, không quan trọng lắm” khiến cho tức giận không nguôi.
Năm đó, không có cách nào mất đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.