Chương 163
Cuồng Thượng Gia Cuồng
15/05/2020
Phượng Vũ tự xưng là đa tình, thế nhưng lại mặc kệ người có tư tình
thật sự với hắn là Dương Như Nhứ, cứ cô đơn tương tư Khương Tú Nhuận.
Có điều, thứ làm cho nam nhân say lòng nhất hiển nhiên vẫn là non sông cẩm tú vạn dặm.
Phượng Vũ biết rõ nếu trèo lên ngôi vị cửu ngũ, mỹ nhân cũng tự nhiên có được.
Nhưng nếu muốn tạo phản, không thể một người có thể làm, cho nên hắn lén lút thông đồng truyền tin với thế gia Tề triều.
Mà ý tứ của phần lớn các thế gia giống như Dương gia vậy, nhìn như có vẻ trung lập, thật ra đều đang chờ đợi và quan sát.
Phượng Vũ không sốt ruột. Ngồi vững ở Lạc An phồn hoa, nhìn thì đẹp nhưng chẳng qua là ngồi trên cái giường sưởi nóng hầm hập mà thôi, mà những thay đổi vi diệu trong thái độ của nhóm thế gia kia, chính là thêm nhiệt cho giường sưởi.
Đại Tề đánh Ngụy Quốc, tuy rằng bù đắp được chút thiếu hụt, thế nhưng Ngụy Quốc không tính là cái bao bọc thịt tốt, so sánh với nhau, chỉ như muối bỏ biển thôi.
Hắn nghe nói Phượng Ly Ngô đã cắt giảm thuế cho Ba Quốc, không khỏi liên tục cười lạnh.
Quả nhiên là bị nữ sắc làm cho u êm rồi. Phượng Ly Ngô giảm thuế cho Ba Quốc, các nước nhỏ phải tiến cống khác làm sao chịu yên, rất có thể cũng muốn làm ầm lên xin giảm thuế.
Bây giờ hắn liên lạc với Hàn Quốc và Yến Quốc, chỉ cần hai nước liên bang ngày xưa của Đại Tề bằng lòng phản chiến, như vậy kế hoạch tách ra tự trị của ba quận ổn rồi.
Nghĩ tới đây, hắn lại cảm thấy nên vui mừng vì Phượng Ly Ngô chỉ một lòng với Khương Tú Nhuận, còn không chịu giả vờ giả vịt với Tào Cơ và Điền Cơ, cái gọi là liên bang dần xuất hiện vết nứt.
Cho nên Khương Tú Nhuận của Ba Quốc quả thực có tướng vượng phu, mà phu quân tương lai của nàng tới cuối cùng là Phượng Vũ hắn thì chính là vượng hắn.
Phượng Vũ nghĩ tới đây, lòng đúng là trở nên thoải mái hơn một chút, phất tay cho Tần Chiếu lui xuống, vuốt nhẹ tiêu vĩ cầm, gảy khúc nhạc cao sơn lưu thủy Khương Tú Nhuận yêu thích nhất.
Lại nói, hội hoa đăng ở thành Lạc An xa cách ngàn dặm đã bắt đầu, nhóm quý tử trong thành cũng nóng lòng mong mỏi tới lúc gặp gỡ nhóm quý nữ.
Dù sao so với tình cờ gặp gỡ nhau ở trên phố, nở nụ cười xinh đẹp rồi trò chuyện với nhau ở dưới đèn tự nhiên hơn nhiều.
Nhóm chất tử ngày xưa vẫn đang ở thành Lạc An ở trong ngày lễ này, ngoại trừ mỗi khi tới ngày hội lại nhớ người thân ra thì còn phải thận trọng từ lời ăn tiếng nói tới việc làm, không được rêu rao. Hiển nhiên là vô duyên với hoa đăng rực rỡ trên đường.
Có điều Khương Tú Nhuận hiện tại lấy thân phận khách quý vào Tề, hiển nhiên không bị gò bó. Thậm chí nội giám đã sớm phái người cầm sổ hoa đăng tới để Khương Tú Nhuận lựa chọn xem đèn nào vừa ý, tới lúc đó nội giám sẽ bảo nhòm cung nhân có tay nghề khéo léo làm rồi treo lên trước cửa hành cung Ba Quốc, nơi mà đứng ở con phố dài mười dặm cũng dễ thấy.
Kiếp trước Khương Tú Nhuận ở trong thành Lạc An thời gian dài, nhưng lại chưa bao giờ dùng danh nghĩa của mình đặt làm hoa đăng, đúng là mới mẻ, nàng tìm bức vẽ có hoa văn kiểu dáng tốt trong sổ, chọn kiểu dáng đèn có nhiều con chim tước quanh quẩn trên đầu cành cây.
Chim tước ở Ba Quốc là đại biểu cho chim cát tường, năm đó lúc thánh nữ dẫn còn dân Ba Quốc giẫm lên Trung thổ, có nhiều con chim tước dẫn đường ở phía trước.
Khương Tú Nhuận vừa nhìn liền yêu thích bản vẽ điềm lành này nên đã chọn chiếc đèn này.
Tuy rằng đèn lớn đều là do thợ đèn làm, thế nhưng câu đố cuốn quanh đèn lại cần Khương Tú Nhuận viết.
Khương Tú Nhuận viết xong liền lệnh cho thị nữ treo lên rồi thưởng thức. Nàng tự nhận mình thiếu tài hoa, bởi vậy câu đố trên đèn là Phượng Ly Ngô sáng tác giúp, nàng chỉ phụ trách dùng kiểu chữ đẹp đẽ sao chép lại thôi.
Mỗi khi có hội hoa đăng đều có các loại văn hội thưởng thức bình luận câu đố trên đèn. Khương Tú Nhuận nhìn chữ, cảm thấy tài viết của mình lại có tiến bộ, có chút vui sướng, muốn chính tai nghe vài lời khen của người qua đường.
Vì vậy dứt khoát vứt bỏ váy vóc, mặc lại trường bào nho sinh rất lâu rồi chưa mặc một lần nữa.
Gần đây nhóm quý tử trong thành Lạc An thịnh hành đeo guốc cao.
Tú Nhuận cũng chạy theo xu hướng, chân đeo guốc gỗ đế cao răng [*], có vẻ giống thiếu niên có thân hình cao lớn. Quần áo trên người là áo dài đỏ thẫm, viền vạt áo thêu hoa văn mây trôi cuốn hạc, tóc dài bó trong mũ, cắm xiên trâm gài tóc bạch ngọc, làm tăm thêm vẻ công tử dịu dàng cao quý, kết hợp với áo khoác lông chồn màu trắng.Đôi guốc gỗ cao có đế hình răng.Trang phục như vậy đi trên phố xá, đúng là khiến những cô nương chưa kết hôn nhao nhao nhìn lén, hai má ửng lên như ráng mây hồng, nhìn tới nỗi không chớp mắt.
Thiển nhi cũng học chủ nhân, mặc trang phục nam nhi, vóc dáng nàng ấy rất cao, mặc trang phục thợ săn màu đen toàn thân ngược lại còn giống nam tử hơn cả chủ tử nàng ấy. Khiến cho Khương Tú Nhuận than tiếc: Thật đáng tiếc cho dáng người có cặp ngực đẹp và vòng eo duyên dáng!
Hôm nay các quan lại quyền quý đều không ngồi xe ngựa, dẫn tôi tớ đi theo đi dạo nhàn nhã ở trên phố ngắm đèn.
Hiển nhiên có không ít quan liêu cùng triều với Khương thiếu phó ngày xưa bất ngờ khi thấy Khương Tú Nhuận mặc trang phục thiếu niên, phong thái phóng khoáng.
Chỉ cần thấy thì đều nhìn Khương thiếu phó tới nỗi ngây người, nhất thời không biết nên tiến lên gọi nàng một tiếng Nữ vương hay là công tử Tiểu Khương.
Có điều, dáng vẻ của Khương Tú Nhuận vẫn tự nhiên, giống như trước đây vẫn còn làm quan cùng triều, thân thuộc chào hỏi các vị đại nhân.
Nàng đi qua đi lại một hai lần, các vị đại nhân lại tìm thấy cảm giác tâm tình nói chuyện vui vẻ cùng với Khương thiếu phó trước kia.
Có mấy người còn từng là bạn học của Khương chủ ti, càng thêm thân thuộc, thế là mọi người vừa cười vừa nói cùng đi xem văn hội ở quán rượu Đức Phương, đi xem lời bình thơ văn năm nay.
Loại nơi chém văn chương như này, làm sao thiếu được học trò ở thư viện Lạc An? Vừa lên lầu, Khương Tú Nhuận liền gặp mấy bạn học ngày xưa.
Đậu Tư Võ cũng ở đây, nhìn thấy Bạch Thiển sau lưng Khương Tú Nhuận liền cố rướn cổ lên. Thế nhưng ngày ấy rời đi quá dứt khoát, cũng không tiện thân thiện đi qua ngay, tổn hại mặt mũi nam nhi.
Học trò học tập và rèn luyện dưới sự dạy dỗ của Mộc Phong tiên sinh đúng là tiêm nhiễm mấy phần hào khí cởi mở của tiên sinh, tuy rằng trong lòng biết bạn học ngày xưa là nữ tử nhưng cũng không hề giảm bớt chút tình bạn học nào.
Chỉ đơn giảm mở ra một cái chiếu rồi năm, sáu bạn học ngồi chung một chỗ, thoải mái nói chuyện phiếm rất náo nhiệt.
Trong số đó có một người có tài ăn nói, lại nhớ tới lúc trước Khương Tú Nhuận ở trong thư viện tránh tắm rửa với bọn hắn, bật cười rồi nói chuyện bọn hắn bàn bạc sau lưng cho Khương Tú Nhuận nghe: “Bạn học Khương, ngươi đúng là giỏi giấu, che giấu chúng ta bí mật của mình. Nhưng có biết khi đó chúng ta đã từng thương lượng gạt ngươi tới bể tắm nước nóng ở thư viện, thừa dịp ngươi không chuẩn bị rồi ném ngươi xuống bể tắm đấy!”
Khương Tú Nhuận mỉm cười nói: “Ồ, vì sao sau đó không ném nữa?”
Bạn học kia chỉ vào Đậu Tư Võ ngồi ở một bên uống rượu giải sầu nói: “Lời chúng ta lén lút nói đúng lúc bị bạn học Đậu nghe được, hắn liền cho rằng chúng ta muốn bắt nạt ngươi, bèn lột quần áo chúng ta ném mọi người xuống bể rồi cầm toàn bộ quần áo đi!”
Lời này vứt dứt, toàn bộ chiếu cười ầm lên. Thư viện Đồng Kỳ, tất cả đều nhớ, vào một ngày Đông lạnh lẽo, từ trong thư viện có ba cái mông trần chạy ra, người nào cũng cầm cái gáo múc nước che mặt rồi chạy nhanh.
Đúng lúc bị Mộc Phong tiên sinh nhìn thấy, tiện tay vớ lấy sào phơi đồ đi đánh mông của bọn hắn, cuối cùng giống như đuổi vịt chặn bọn họ lại ở chỗ hành lang, sau cùng cái gáo múc nước kia đều dùng để che chỗ hiểm, cả người ướt nhẹp bốc hơi nước nóng.
Kết quả tiên sinh hỏi bọn họ vì sao bất lịch sự, bọn họ lại nói là nước trong bể tắm nước nóng quá, bị phỏng nên chạy ra.
Hiện tại mới biết, hóa ra lúc đó có lẽ các bạn học sợ quả đấm của ác bá một phương Đâu Tư Võ nên tới cuối cũng không dám khai hắn ra.
Trước kia Khương Tú Nhuận vẫn không biết có câu chuyện như vậy, thật ra nghĩ kỹ lại, lúc ở thư viện Đậu Tư Võ quả thực bảo vệ nàng không ít. Nghĩ thế nào thì đúng là nàng mắc nợ hắn rất nhiều.
Lúc ánh mắt nàng nhìn tới, Đậu Tư Võ chỉ buồn bực uống cạn chén rượu, ánh mắt u oán kia quả thực khiến Khương Tú Nhuận hận không thể sống lại một đời nữa để đền bù món nợ nàng thiếu bạn học Đậu.
Giữa lúc bạn học hàn huyên, Khương Tú Nhuận cũng tự mình rót cho Đậu tiểu tướng quân một chén, tán gẫu nói rõ áy này lần trước thất thần lỡ lời.
Đậu Tư Võ có lối thoát, bắt đầu ung dung trở lại, nghe Khương Tú Nhuận giải thích xong thì rộng lượng tỏ vẻ tha thứ rồi vội tiến tới trước mặt Thiển nhi, nịnh nàng ấy hôm nay ăn mặc rất đặc biệt, tư thế hiên ngang.
Nhưng giữa lúc nói chuyện tình cảm thân mật, phía dưới lại truyền tới tiếng cười nói của nhóm quý phụ nhân, hóa ra vừa rồi văn hội đưa ra lời bình câu đố đèn tài hoa nhất, còn có danh sách câu đối.
Những quý phụ nhân đều đến xem thơ công gia hoặc con trai mình làm có được lựa chọn hay không.
Trong mấy quý phụ nhân đi ở hàng đầu, có một người là mẫu thân Đậu Tư Võ, vợ của thượng tướng quân – Đậu phu nhân.
Đậu phu nhân vốn dĩ vẫn tươi cười vui vẻ leo bậc thềm lên tầng, nhìn thấy con trai đang trêu ghẹo một nữ tử cao lớn vạm vỡ trên mặt có bớt.
Trong lòng lại có một cơn hờn dỗi, nhất thời nghẹn ở ngực không thở ra được.
Một tiểu cô nương châu tròn ngọc sáng [*] thấy tình hình này lập tức đỡ bà nói: “Dì, bước lên lầu chậm một chút, lang trung từng căn dặn bệnh tức ngực này của ngài phải tránh tức giận.”
[*] Ví cô gái có giọng nói hay, ăn nói khéo léo.
Bởi vì lúc này nhóm quý phụ đứng ở xung quanh, Đậu phu nhân nén giận nói với Đậu Tư Võ: “Võ nhi, còn không mau qua đây, biểu muội Yên nhi của con tìm con lâu rồi đấy.”
Gần đây bởi vì tức giận mấy hồi với con trai, sau cùng có một lần vậy mà ngất lịm ngã xuống đất, nếu không phải lang trung cho thuốc điểm huyệt vị chuẩn, thật đúng là suýt chút không qua khỏi rồi.
Chỉ là sau đó Đậu Tư Võ có hỗn nữa cũng không dám tức giận ra mặt với mẹ ruột của hắn.
Mà Yên nhi kia là một bà con xa của Đậu gia, quan hệ xa tới nỗi thậm chí không với tới Đậu Tư Võ. Có điều, Yên nhi này lại vừa mắt Đậu phu nhân.
Dáng dấp rất tốt, tuy rằng gia cảnh sa sút, nhưng cũng xuất thân là tiểu thư quý tộc, dù thế nào cũng tốt hơn tỳ nữ xấu đi ra từ một thôn nhỏ.
Lúc trước Đậu phu nhân chỉ nghe nói Bạch Thiển tầm thường, hôm nay nhìn, trên người mặc trang phục thợ săn, ba vòng như một, không nhìn ra ngực đâu, dáng dấp cao lớn vạm vỡ, khiến người ta vừa nhìn đã chán ghét.
Con trai của mình bị bệnh thần kinh gì rồi mà bị loại người nam không ra nam nữ không ra nữ này mê hoặc!
Nhìn kỹ Thiển nhi ở khoảng cách gần như vậy, Đậu phu nhân càng quyết tâm, cho dù bà chết cũng phải nằm ngang trước cửa phủ Đậu gia, quyết không để cho yêu quái từ Dạ Xoa Quốc đi vào.
Khương Tú Nhuận gặp tình cảnh này lại khẽ thở dài thay Đậu Tư Võ. Không phải nàng không niệm tình nghĩa bạn học, thật sự mẫu thân có vẻ bệnh tật này của bạn học Đậu so với cái vị trong cung thậm chí còn khó chơi hơn.
Đậu Tư Võ tuy rằng ngay thẳng thô lỗ nhưng không thể không thương tiếc thân thể mẫu thân. Đậu phu nhân không thích Bạch Thiển, nhân duyên này làm sao có thể thành?
Nghĩ tới đây, vì tránh lúng túng nên nàng quyết định trước tiên dẫn Bạch Thiển ra xa chỗ thị phi này.
Thế nhưng không nghĩ tới, sau khi nàng và mấy vị quý phụ nhân hàn huyên một lát, xoay người chuẩn bị rời đi, vị Yên nhi kia không biết thế nào, giống như là bị Bạch Thiển đi ngang qua người nàng ta rồi đẩy một cái, cuối cùng mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất.
Đậu phu nhân nhìn thấy, tức giận tới nỗi lông mày dựng ngược lên, nói với Bạch Thiển muốn rời đi: “Kẻ lỗ mãng ở đâu ra? Đụng vào người ta còn không xin lỗi?”
Có điều, thứ làm cho nam nhân say lòng nhất hiển nhiên vẫn là non sông cẩm tú vạn dặm.
Phượng Vũ biết rõ nếu trèo lên ngôi vị cửu ngũ, mỹ nhân cũng tự nhiên có được.
Nhưng nếu muốn tạo phản, không thể một người có thể làm, cho nên hắn lén lút thông đồng truyền tin với thế gia Tề triều.
Mà ý tứ của phần lớn các thế gia giống như Dương gia vậy, nhìn như có vẻ trung lập, thật ra đều đang chờ đợi và quan sát.
Phượng Vũ không sốt ruột. Ngồi vững ở Lạc An phồn hoa, nhìn thì đẹp nhưng chẳng qua là ngồi trên cái giường sưởi nóng hầm hập mà thôi, mà những thay đổi vi diệu trong thái độ của nhóm thế gia kia, chính là thêm nhiệt cho giường sưởi.
Đại Tề đánh Ngụy Quốc, tuy rằng bù đắp được chút thiếu hụt, thế nhưng Ngụy Quốc không tính là cái bao bọc thịt tốt, so sánh với nhau, chỉ như muối bỏ biển thôi.
Hắn nghe nói Phượng Ly Ngô đã cắt giảm thuế cho Ba Quốc, không khỏi liên tục cười lạnh.
Quả nhiên là bị nữ sắc làm cho u êm rồi. Phượng Ly Ngô giảm thuế cho Ba Quốc, các nước nhỏ phải tiến cống khác làm sao chịu yên, rất có thể cũng muốn làm ầm lên xin giảm thuế.
Bây giờ hắn liên lạc với Hàn Quốc và Yến Quốc, chỉ cần hai nước liên bang ngày xưa của Đại Tề bằng lòng phản chiến, như vậy kế hoạch tách ra tự trị của ba quận ổn rồi.
Nghĩ tới đây, hắn lại cảm thấy nên vui mừng vì Phượng Ly Ngô chỉ một lòng với Khương Tú Nhuận, còn không chịu giả vờ giả vịt với Tào Cơ và Điền Cơ, cái gọi là liên bang dần xuất hiện vết nứt.
Cho nên Khương Tú Nhuận của Ba Quốc quả thực có tướng vượng phu, mà phu quân tương lai của nàng tới cuối cùng là Phượng Vũ hắn thì chính là vượng hắn.
Phượng Vũ nghĩ tới đây, lòng đúng là trở nên thoải mái hơn một chút, phất tay cho Tần Chiếu lui xuống, vuốt nhẹ tiêu vĩ cầm, gảy khúc nhạc cao sơn lưu thủy Khương Tú Nhuận yêu thích nhất.
Lại nói, hội hoa đăng ở thành Lạc An xa cách ngàn dặm đã bắt đầu, nhóm quý tử trong thành cũng nóng lòng mong mỏi tới lúc gặp gỡ nhóm quý nữ.
Dù sao so với tình cờ gặp gỡ nhau ở trên phố, nở nụ cười xinh đẹp rồi trò chuyện với nhau ở dưới đèn tự nhiên hơn nhiều.
Nhóm chất tử ngày xưa vẫn đang ở thành Lạc An ở trong ngày lễ này, ngoại trừ mỗi khi tới ngày hội lại nhớ người thân ra thì còn phải thận trọng từ lời ăn tiếng nói tới việc làm, không được rêu rao. Hiển nhiên là vô duyên với hoa đăng rực rỡ trên đường.
Có điều Khương Tú Nhuận hiện tại lấy thân phận khách quý vào Tề, hiển nhiên không bị gò bó. Thậm chí nội giám đã sớm phái người cầm sổ hoa đăng tới để Khương Tú Nhuận lựa chọn xem đèn nào vừa ý, tới lúc đó nội giám sẽ bảo nhòm cung nhân có tay nghề khéo léo làm rồi treo lên trước cửa hành cung Ba Quốc, nơi mà đứng ở con phố dài mười dặm cũng dễ thấy.
Kiếp trước Khương Tú Nhuận ở trong thành Lạc An thời gian dài, nhưng lại chưa bao giờ dùng danh nghĩa của mình đặt làm hoa đăng, đúng là mới mẻ, nàng tìm bức vẽ có hoa văn kiểu dáng tốt trong sổ, chọn kiểu dáng đèn có nhiều con chim tước quanh quẩn trên đầu cành cây.
Chim tước ở Ba Quốc là đại biểu cho chim cát tường, năm đó lúc thánh nữ dẫn còn dân Ba Quốc giẫm lên Trung thổ, có nhiều con chim tước dẫn đường ở phía trước.
Khương Tú Nhuận vừa nhìn liền yêu thích bản vẽ điềm lành này nên đã chọn chiếc đèn này.
Tuy rằng đèn lớn đều là do thợ đèn làm, thế nhưng câu đố cuốn quanh đèn lại cần Khương Tú Nhuận viết.
Khương Tú Nhuận viết xong liền lệnh cho thị nữ treo lên rồi thưởng thức. Nàng tự nhận mình thiếu tài hoa, bởi vậy câu đố trên đèn là Phượng Ly Ngô sáng tác giúp, nàng chỉ phụ trách dùng kiểu chữ đẹp đẽ sao chép lại thôi.
Mỗi khi có hội hoa đăng đều có các loại văn hội thưởng thức bình luận câu đố trên đèn. Khương Tú Nhuận nhìn chữ, cảm thấy tài viết của mình lại có tiến bộ, có chút vui sướng, muốn chính tai nghe vài lời khen của người qua đường.
Vì vậy dứt khoát vứt bỏ váy vóc, mặc lại trường bào nho sinh rất lâu rồi chưa mặc một lần nữa.
Gần đây nhóm quý tử trong thành Lạc An thịnh hành đeo guốc cao.
Tú Nhuận cũng chạy theo xu hướng, chân đeo guốc gỗ đế cao răng [*], có vẻ giống thiếu niên có thân hình cao lớn. Quần áo trên người là áo dài đỏ thẫm, viền vạt áo thêu hoa văn mây trôi cuốn hạc, tóc dài bó trong mũ, cắm xiên trâm gài tóc bạch ngọc, làm tăm thêm vẻ công tử dịu dàng cao quý, kết hợp với áo khoác lông chồn màu trắng.Đôi guốc gỗ cao có đế hình răng.Trang phục như vậy đi trên phố xá, đúng là khiến những cô nương chưa kết hôn nhao nhao nhìn lén, hai má ửng lên như ráng mây hồng, nhìn tới nỗi không chớp mắt.
Thiển nhi cũng học chủ nhân, mặc trang phục nam nhi, vóc dáng nàng ấy rất cao, mặc trang phục thợ săn màu đen toàn thân ngược lại còn giống nam tử hơn cả chủ tử nàng ấy. Khiến cho Khương Tú Nhuận than tiếc: Thật đáng tiếc cho dáng người có cặp ngực đẹp và vòng eo duyên dáng!
Hôm nay các quan lại quyền quý đều không ngồi xe ngựa, dẫn tôi tớ đi theo đi dạo nhàn nhã ở trên phố ngắm đèn.
Hiển nhiên có không ít quan liêu cùng triều với Khương thiếu phó ngày xưa bất ngờ khi thấy Khương Tú Nhuận mặc trang phục thiếu niên, phong thái phóng khoáng.
Chỉ cần thấy thì đều nhìn Khương thiếu phó tới nỗi ngây người, nhất thời không biết nên tiến lên gọi nàng một tiếng Nữ vương hay là công tử Tiểu Khương.
Có điều, dáng vẻ của Khương Tú Nhuận vẫn tự nhiên, giống như trước đây vẫn còn làm quan cùng triều, thân thuộc chào hỏi các vị đại nhân.
Nàng đi qua đi lại một hai lần, các vị đại nhân lại tìm thấy cảm giác tâm tình nói chuyện vui vẻ cùng với Khương thiếu phó trước kia.
Có mấy người còn từng là bạn học của Khương chủ ti, càng thêm thân thuộc, thế là mọi người vừa cười vừa nói cùng đi xem văn hội ở quán rượu Đức Phương, đi xem lời bình thơ văn năm nay.
Loại nơi chém văn chương như này, làm sao thiếu được học trò ở thư viện Lạc An? Vừa lên lầu, Khương Tú Nhuận liền gặp mấy bạn học ngày xưa.
Đậu Tư Võ cũng ở đây, nhìn thấy Bạch Thiển sau lưng Khương Tú Nhuận liền cố rướn cổ lên. Thế nhưng ngày ấy rời đi quá dứt khoát, cũng không tiện thân thiện đi qua ngay, tổn hại mặt mũi nam nhi.
Học trò học tập và rèn luyện dưới sự dạy dỗ của Mộc Phong tiên sinh đúng là tiêm nhiễm mấy phần hào khí cởi mở của tiên sinh, tuy rằng trong lòng biết bạn học ngày xưa là nữ tử nhưng cũng không hề giảm bớt chút tình bạn học nào.
Chỉ đơn giảm mở ra một cái chiếu rồi năm, sáu bạn học ngồi chung một chỗ, thoải mái nói chuyện phiếm rất náo nhiệt.
Trong số đó có một người có tài ăn nói, lại nhớ tới lúc trước Khương Tú Nhuận ở trong thư viện tránh tắm rửa với bọn hắn, bật cười rồi nói chuyện bọn hắn bàn bạc sau lưng cho Khương Tú Nhuận nghe: “Bạn học Khương, ngươi đúng là giỏi giấu, che giấu chúng ta bí mật của mình. Nhưng có biết khi đó chúng ta đã từng thương lượng gạt ngươi tới bể tắm nước nóng ở thư viện, thừa dịp ngươi không chuẩn bị rồi ném ngươi xuống bể tắm đấy!”
Khương Tú Nhuận mỉm cười nói: “Ồ, vì sao sau đó không ném nữa?”
Bạn học kia chỉ vào Đậu Tư Võ ngồi ở một bên uống rượu giải sầu nói: “Lời chúng ta lén lút nói đúng lúc bị bạn học Đậu nghe được, hắn liền cho rằng chúng ta muốn bắt nạt ngươi, bèn lột quần áo chúng ta ném mọi người xuống bể rồi cầm toàn bộ quần áo đi!”
Lời này vứt dứt, toàn bộ chiếu cười ầm lên. Thư viện Đồng Kỳ, tất cả đều nhớ, vào một ngày Đông lạnh lẽo, từ trong thư viện có ba cái mông trần chạy ra, người nào cũng cầm cái gáo múc nước che mặt rồi chạy nhanh.
Đúng lúc bị Mộc Phong tiên sinh nhìn thấy, tiện tay vớ lấy sào phơi đồ đi đánh mông của bọn hắn, cuối cùng giống như đuổi vịt chặn bọn họ lại ở chỗ hành lang, sau cùng cái gáo múc nước kia đều dùng để che chỗ hiểm, cả người ướt nhẹp bốc hơi nước nóng.
Kết quả tiên sinh hỏi bọn họ vì sao bất lịch sự, bọn họ lại nói là nước trong bể tắm nước nóng quá, bị phỏng nên chạy ra.
Hiện tại mới biết, hóa ra lúc đó có lẽ các bạn học sợ quả đấm của ác bá một phương Đâu Tư Võ nên tới cuối cũng không dám khai hắn ra.
Trước kia Khương Tú Nhuận vẫn không biết có câu chuyện như vậy, thật ra nghĩ kỹ lại, lúc ở thư viện Đậu Tư Võ quả thực bảo vệ nàng không ít. Nghĩ thế nào thì đúng là nàng mắc nợ hắn rất nhiều.
Lúc ánh mắt nàng nhìn tới, Đậu Tư Võ chỉ buồn bực uống cạn chén rượu, ánh mắt u oán kia quả thực khiến Khương Tú Nhuận hận không thể sống lại một đời nữa để đền bù món nợ nàng thiếu bạn học Đậu.
Giữa lúc bạn học hàn huyên, Khương Tú Nhuận cũng tự mình rót cho Đậu tiểu tướng quân một chén, tán gẫu nói rõ áy này lần trước thất thần lỡ lời.
Đậu Tư Võ có lối thoát, bắt đầu ung dung trở lại, nghe Khương Tú Nhuận giải thích xong thì rộng lượng tỏ vẻ tha thứ rồi vội tiến tới trước mặt Thiển nhi, nịnh nàng ấy hôm nay ăn mặc rất đặc biệt, tư thế hiên ngang.
Nhưng giữa lúc nói chuyện tình cảm thân mật, phía dưới lại truyền tới tiếng cười nói của nhóm quý phụ nhân, hóa ra vừa rồi văn hội đưa ra lời bình câu đố đèn tài hoa nhất, còn có danh sách câu đối.
Những quý phụ nhân đều đến xem thơ công gia hoặc con trai mình làm có được lựa chọn hay không.
Trong mấy quý phụ nhân đi ở hàng đầu, có một người là mẫu thân Đậu Tư Võ, vợ của thượng tướng quân – Đậu phu nhân.
Đậu phu nhân vốn dĩ vẫn tươi cười vui vẻ leo bậc thềm lên tầng, nhìn thấy con trai đang trêu ghẹo một nữ tử cao lớn vạm vỡ trên mặt có bớt.
Trong lòng lại có một cơn hờn dỗi, nhất thời nghẹn ở ngực không thở ra được.
Một tiểu cô nương châu tròn ngọc sáng [*] thấy tình hình này lập tức đỡ bà nói: “Dì, bước lên lầu chậm một chút, lang trung từng căn dặn bệnh tức ngực này của ngài phải tránh tức giận.”
[*] Ví cô gái có giọng nói hay, ăn nói khéo léo.
Bởi vì lúc này nhóm quý phụ đứng ở xung quanh, Đậu phu nhân nén giận nói với Đậu Tư Võ: “Võ nhi, còn không mau qua đây, biểu muội Yên nhi của con tìm con lâu rồi đấy.”
Gần đây bởi vì tức giận mấy hồi với con trai, sau cùng có một lần vậy mà ngất lịm ngã xuống đất, nếu không phải lang trung cho thuốc điểm huyệt vị chuẩn, thật đúng là suýt chút không qua khỏi rồi.
Chỉ là sau đó Đậu Tư Võ có hỗn nữa cũng không dám tức giận ra mặt với mẹ ruột của hắn.
Mà Yên nhi kia là một bà con xa của Đậu gia, quan hệ xa tới nỗi thậm chí không với tới Đậu Tư Võ. Có điều, Yên nhi này lại vừa mắt Đậu phu nhân.
Dáng dấp rất tốt, tuy rằng gia cảnh sa sút, nhưng cũng xuất thân là tiểu thư quý tộc, dù thế nào cũng tốt hơn tỳ nữ xấu đi ra từ một thôn nhỏ.
Lúc trước Đậu phu nhân chỉ nghe nói Bạch Thiển tầm thường, hôm nay nhìn, trên người mặc trang phục thợ săn, ba vòng như một, không nhìn ra ngực đâu, dáng dấp cao lớn vạm vỡ, khiến người ta vừa nhìn đã chán ghét.
Con trai của mình bị bệnh thần kinh gì rồi mà bị loại người nam không ra nam nữ không ra nữ này mê hoặc!
Nhìn kỹ Thiển nhi ở khoảng cách gần như vậy, Đậu phu nhân càng quyết tâm, cho dù bà chết cũng phải nằm ngang trước cửa phủ Đậu gia, quyết không để cho yêu quái từ Dạ Xoa Quốc đi vào.
Khương Tú Nhuận gặp tình cảnh này lại khẽ thở dài thay Đậu Tư Võ. Không phải nàng không niệm tình nghĩa bạn học, thật sự mẫu thân có vẻ bệnh tật này của bạn học Đậu so với cái vị trong cung thậm chí còn khó chơi hơn.
Đậu Tư Võ tuy rằng ngay thẳng thô lỗ nhưng không thể không thương tiếc thân thể mẫu thân. Đậu phu nhân không thích Bạch Thiển, nhân duyên này làm sao có thể thành?
Nghĩ tới đây, vì tránh lúng túng nên nàng quyết định trước tiên dẫn Bạch Thiển ra xa chỗ thị phi này.
Thế nhưng không nghĩ tới, sau khi nàng và mấy vị quý phụ nhân hàn huyên một lát, xoay người chuẩn bị rời đi, vị Yên nhi kia không biết thế nào, giống như là bị Bạch Thiển đi ngang qua người nàng ta rồi đẩy một cái, cuối cùng mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất.
Đậu phu nhân nhìn thấy, tức giận tới nỗi lông mày dựng ngược lên, nói với Bạch Thiển muốn rời đi: “Kẻ lỗ mãng ở đâu ra? Đụng vào người ta còn không xin lỗi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.