Chương 20
Cuồng Thượng Gia Cuồng
19/11/2019
Edit: Bảo Vy 197
Nỗi hoảng sợ khi lần đầu bí mật bị nhìn thấu, thực mau bị làn hơi nước dày đặc bốc lên làm tan đi gần hết.
Từ sau khi đến Lạc An thành, Khương Tú Nhuận không nhớ nổi là đã bao lâu không được thoải mái ngâm mình trong thùng gỗ, hiện tại cảm nhận được sự giãn ra đầy mềm mại của mỗi lỗ chân lông, khiến người thật hận khi mỗi ngày không được ngâm mình như vậy một lần.
Thiển Nhi rất là tháo vát, dùng khăn trải giường dự phòng căng ra, làm tấm che mới, còn giúp Khương Tú Nhuận tản tóc ra, rồi dùng bồ kết cẩn thận gội sạch tóc dài.
Khi Khương Tú Nhuận bước ra khỏi thùng gỗ, làn da trắng được tắm sạch lộ ra nét hồng hào, tóc dài đen nhánh buông thõng ở sau dáng lưng trắng tuyết yêu kiều.
Chính nàng cũng cảm thấy mắt của mình mờ, nữ tử thiên kiều bá mị như vậy, vậy mà nàng thế nào lại không sớm nhận ra.
Nhưng nàng cũng không mở miệng hỏi Khương Tú Nhuận vì sao lại giấu diếm như vậy. Trong lúc thời thế hỗn loạn như vậy thân làm nữ tử thật không dễ dàng, nàng là người rõ ràng hơn cả.
Cha ruột của công tử cũng nhẫn tâm, thế nhưng lại mang nữ nhi mỏng manh như vậy gởi đến dị quốc làm con tin...
Mà Khương Tú Nhuận nhìn nhìn Bạch Thiển bận rộn thu dọn giặt giũ quần áo cho nàng, trong lòng cũng có một đoạn cảm xúc -- người khác không biết nhưng mà nàng biết, nữ tử dung mạo trông xấu xí này trong tương lai có thể làm nên đại nghiệp.
Tuy rằng sự xuất hiện của mình, phá vỡ con đường vốn đã định sẵn cho Bạch Thiển, nhưng chờ thời cơ chín mùi, tất nhiên muốn đem Bạch Thiển tiến cử cho Phượng Ly Ngô, không thể để nữ tướng quân danh chấn chư quốc bị mai một ở trong phủ trạch được.
Bởi vì đã tắm sạch, tuần hoàn máu được lưu thông, nên cũng ngủ được một giấc cực kỳ ngon. Ngủ đến buổi sáng ngày hôm sau, nên đã bỏ qua bữa sáng.
Hoàng Thái Tử đúng giờ đã ra cửa thượng triều. Cái chức thiếu phó của Thái Tử như nàng ngược lại rất nhàn rỗi, liền quyết định trở về thăm huynh trưởng.
Mấy ngày nay Khương Chi không có ra ngoài giao tiếp, chỉ ở trong phủ tập trung đọc sách chuẩn bị ứng thi, tính hắn thích yên tĩnh, vốn không ưa đàn điếm trai gái, chỉ chuyên chú đọc sách như vậy thì cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Sau khi Khương Tú Nhuận hỏi qua ca ca biết tất cả đều ổn, trong lòng cũng rất yên tâm. Huynh trưởng chuyên tâm đọc sách, tương lai cũng xem là thông thuộc một nghề, huynh muội bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ là những đứa con vô quốc vô phụ, tất cả đều phải dựa vào bản thân, nếu như trong lúc huynh trưởng dùi mài kinh sử lĩnh hội đến mức này thì cũng không đến nỗi sau này phí công làm chuyện vô ích.
Xem chừng trời đã quá trưa, nàng cũng nên quay về phủ Thái Tử.
Tuy là đã vào đông nhưng sau giờ ngọ ánh mặt trời cũng vẫn còn tươi sáng. Khương Tú Nhuận cũng không ngồi trong xe ngựa chuyên chở mà Thái Tử cho nàng, mà chỉ mang theo Thiển Nhi đi vào khu phố náo nhiệt của Lạc An thành.
Tuy rằng kiếp trước nàng thường trú ở thành trì này, nhưng Khương Tú Nhuận dường như chưa từng được đi dạo trên phố xá của kinh thành một cách thỏa mãn như bây giờ. Thứ nhất là Tần Chiếu theo dõi rất sát sao, chưa bao giờ cho nàng tự do tùy ý đi dạo trên phố. Thứ hai là lúc đó nàng toàn tâm tính kế, tự cho mình phải gánh lấy vận mệnh của Ba Quốc và tiền đồ của huynh trưởng, đâu ra thời gian rảnh rỗi đến mức này?
Hiện giờ đi dạo trên phố, nàng thật ra lại giống một thiếu niên tùy tiện, đi một chút lại dừng một chút, lại đi mua đồ ăn vặt mà trông vừa mắt và vài thứ như bút, mực.
Ngoài ra việc quan trọng là nàng mua không ít thuốc trị thương loại thượng hạng. Không lâu nữa, buổi đi săn mùa đông sẽ tới, trong mắt người khác đi săn mùa đông là thú vui mang lại cảm giác thỏa mãn, nhưng với nàng, nó đơn giản chỉ là cuộc chiến nảy lửa của đao kiếm, mang theo mình chút thuốc trị thương, mới có thể chuẩn bị cho mọi tình huống!
Chỉ là không nghĩ tới, nàng thong thả lang thang trên phố cũng lọt vào tầm mắt của người khác.
Mấy công tử của các vị quan lớn đang dạo phố liền nhận ra vị này là tân thiếu phó của Thái Tử.
Đặc biệt là Dương Giản - cháu đích tôn của Dương gia ở Lạc An thành , liền nhanh chân đi qua, mặt đầy kích động:” Mấy ngày nay lúc nào cũng nhớ về công tử người, không nghĩ tới lại ngẫu nhiên gặp ở đây.”
Lần trước ở thư viện, sau khi Dương Giản ở một bên lĩnh hội phong thái của Khương Hòa Nhuận trong cuộc khẩu chiến với nho đàn, lại càng nhớ mãi không quên.
Trong lòng hắn, thiếu niên xinh đẹp thanh tú mà ăn nói lại nho nhã sẽ khiến người say mê không tự kiềm được. Sau khi tự mình nhận biết Khương Tú Nhuận, lại càng hận không thể cùng trở thành bạn thân, ngủ cùng một giường, chẳng phải là chuyện vui trong đời sao?
Chỉ là sau vài lần hắn phái người đi gởi thiếp mời, vị Tiểu Khương công tử này đều từ chối, gặp lại lần này, hắn thay đổi danh tính mà trở thành thiếu phó của Hoàng Thái Tử, ở trong phủ Thái Tử.
Trong lòng Dương Giản cực kỳ yêu thích mỹ thiếu niên, lòng liền nghi ngờ trong lòng người khác cũng cùng sở thích với mình, hắn rất hâm mộ Thái Tử có thể có nhiều thiếu niên như vậy ở xung quanh làm bạn, nhưng lại nghi ngờ Thái Tử có ý đồ không ngay thẳng, chẳng lẽ cũng cùng một kiểu yêu thích nam sắc?
Cái kiểu dày vò giữa vừa ái mộ vừa đố kị chồng chéo, thế nhưng thật ra khiến cuộc sống hắn ngày đêm khó lòng an ổn, hôm nay ở trên phố gặp được Khương Tú Nhuận, liền mừng mà không nói nên lời.
Khương Tú Nhuận từ lâu đã biết Dương Giản này là cái dạng rác rưởi gì, nên cũng chỉ hướng hắn kính lễ rồi lảng đi, nay mắt thấy hắn chủ động đi đến làm thân, thì cũng giữ khoảng cách và đáp lễ lại sau đó cũng không tiếp chuyện.
Trong nhóm các công tử con quan xung quanh đây, có một vị có mối tư giao mật thiết có trước có sau với Dương Giản, nhìn thấy Dương Giản háo hức như vậy, rõ ràng là có mới nới cũ, trong lòng lập tức cảm thấy không vui.
Người đó lại là người mới đến kinh thành, là con trai độc nhất của Từ gia ở Giang Tây Từ Thậm.
Gia phong của Từ gia rất nghiêm khắc, tuy nhiên sau khi đến kinh thành, vì lý do là phụ thân không đi cùng, mẫu thân thì ngày nào cũng nhập cung bầu bạn với Hoàng Hậu, vì vậy Từ Thậm lại có được tự do, và sau khi kết bạn với Dương Giản thì rất là hợp tính; ngoài mặt người ta nhìn thì giống như là con đường tiến thân rộng mở, nhưng bên trong thì có được không ít việc đàn điếm trai gái.
Nhưng hiện tại Dương Giản lại thân thiện với tên chất tử Ba Quốc này như vậy, thì mang hắn đặt đến nơi nào rồi? Khi nghe nói thiếu niên được Dương Giản khen ngợi kia là thiếu phó tân nhiệm của Thái Tử, thì cố ý nói:” Nhân gia là thiếu phó của Thái Tử, mỗi ngày đều bầu bạn bên cạnh Thái Tử, nào có thời gian rảnh xã giao với mấy kẻ thảnh thơi như chúng ta chứ?”
Khương Tú Nhuận bị Dương Giản cuốn lấy thật mất kiên nhẫn, nghe lời của Từ Thậm liền giương đôi mắt sâu sắc mà nhìn hắn một cái.
Vị này chính là cậu em vợ tương lai của Tần Chiếu, đệ đệ ruột của Từ thị.
Vị chính thất phu nhân Từ thị kia của Tần Chiếu trước giờ vẫn luôn đeo đuổi con đường làm hiền thê. Biết rõ mình là ngoại thất của Tần Chiếu, nhưng mà y phục thức ăn đồ dùng chưa từng phải chịu thiệt hơn nàng ta, ngày lế ngày tết còn muốn đến ngoại viện của mình để đưa vải vóc vật liệu thịt cá loại tốt nhất, biểu thị rõ ràng sự rộng lượng của chính thất.
Nhưng cậu em vợ này lại không có mấy kiểu đạo đức giả còn ra vẻ đó, đã từng chạy đến chỗ nàng, mắng ầm lên nàng là hồ ly yêu cơ, thay thân tỷ xả nỗi bực tức ra.
Không nghĩ tới hiện tại đã gặp vị này sớm như vậy. Kiếp trước trong lúc mình sắp chết, Từ thị lộ ra vẻ khiếp sợ, còn nói ra những lời khiến người vừa khó hiểu vừa khiến tâm trôi nổi -- nàng ta nói nàng không chịu an phận, can thiệp chính sự, chọc quan lớn không hài lòng......
Người đứng sau lưng sai khiến Từ thị hại nàng là ai chứ?
Ban đầu người Khương Tú Nhuận nghi ngờ là Phượng Ly Ngô.
Nhưng hiện tại sau khi sớm chiều ở cùng với Phượng Ly Ngô, nàng lại hiểu rõ một chuyện, đó là Hoàng Thái Tử của Đại Tề giết người bằng dao nhọn, chưa bao giờ che dấu, một khi kiếm đã ra khỏi vỏ thì nhất định đi năm bước máu tuôn ra, khiến nhân tâm kinh sợ!
Nếu Phượng Ly Ngô muốn giết người, tuyệt không để cho loại phụ nữ trong hậu trạch luôn theo quy tắc như Từ thị làm cái chuyện quỷ mị không hớp quy cách trong mờ ám như vậy.
Khương Tú Nhuận nhất thời nghĩ không ra, kẻ sau lưng chỉ dẫn cho Từ thị là ai?
Nếu kiếp này không có gì thay đổi, thì Từ thị vẫn phải gả cho Tần Chiếu. Nhưng đời này nàng với Tần Chiếu tuyệt đối sẽ không có một chút liên can gì.
Nghĩ như vậy, nàng lười phải dông dài với mấy kẻ áo lụa kia, chỉ ôm quyền nói có việc gấp, liền bước chân muốn rời đi.
Nhưng Dương Giản thật vất vả mới tóm được người, đâu thể nào dễ dàng buông tay? Chỉ lôi kéo y phục của Khương Tú Nhuận, chỉ thiếu mỗi cái quỳ xuống rơi nước mắt cầu xin nàng tới phủ hắn trò chuyện.
Nếu như nam nhân không biết xấu hổ, cũng là vô địch thên hạ rồi.
Bạch Thiển phía sau Khương Tú Nhuận thật không chịu nổi cái kiểu dính như cao dán chó má này, đúng lúc đang muốn giơ chân to tám tấc kia lên, thì Dương Giản kia giống như diều bị cắt dây mà nhảy lên.
Khương Tú Nhuận giương mắt lên thì thấy, hóa ra là Tần Chiếu không biết từ khi nào đã đi đén bên cạnh nàng, sắc mặt âm trầm nói:” Thiếu phó Thái Tử đã nói không rảnh, tại sao cứ quấy rầy như vậy?”
Cậu em vợ tương lai của Tần Chiếu thấy người trong lòng liền phi đến bên cạnh lều vải, nhất thời không làm gì, chỉ trừng mắt mắng:” Mãng phu từ đâu tới? Ngươi có biết người ngươi mạo phạm là ai không?”
Tần Chiếu nghiêng mắt với mày, nghĩ thầm trong lòng: Toàn kinh thành ai không biết xú tử chuyên đi cửa sau Dương Giản chứ? Nhưng cái tên dậm chân kêu gào này, miệng nói toàn khẩu âm của kẻ quê mùa, không biết là người phương nào.
Hôm nay hắn bồi Thái Tử lâm triều, theo sau khi Thái Tử đi thăm đại nho mới tới Lạc An thành, hắn bố trí xong lính gác cửa, rảnh rỗi không có việc làm, liền đi dạo xung quanh dịch quán, không nghĩ tới ở đây lại thấy được Khương Tú Nhuận bị người ta quấn lấy.
Tuy Dương gia hiển quý nhưng so với Tần gia rốt cuộc vẫn kém chút đỉnh. Lại nói tới Dương Giản này ở bên đường dây dưa với thiếu phó của Thái Tử, hắn thân là thị vệ trưởng của Phủ Thái Tử, ném ngã tên rác rưởi Dương gia dây dưa kia, xem tộc trưởng Dương gia như thế nào có mặt mũi tìm hắn lí sự?
Nhưng một kẻ xứ khác như Từ Cực không biết Tần Chiếu là ai, chỉ cảm thấy mãng phu này dĩ nhiên là không biết đến thân phận tôn quý của cháu đích tôn Dương gia, lập tức quát tướng lên với Tần Chiếu.
Tiểu tử mắng người, chuyên lựa những lời khó nghe. Đáng tiếc Tần Chiếu lại là người có thể động chân nhưng không động miệng, không đợi đến khi Từ Cực mắng xong mới nghỉ chút lấy hơi, tiếp đó là một cái bạt tai, đánh mạnh đến mức Từ Cực lập tức ngã quỵ trên đất, từ miệng phun ra một cái răng mang đầy bọt máu.
Khương Tú Nhuận vừa thấy lũ lụt vọt miếu Long Vương, người một nhà không nhận người một nhà a!
Tỷ phu tát rớt răng cậu em vợ, nhưng như thế nào cho phải? Kết quả không nhịn được liền cười thành tiếng.
Lúm đồng tiền kia như hoa, nhất thời mê hoặc mắt Tần Chiếu.
Chỉ một đêm không gặp, không biết sao nữ tử này lại trắng hơn vài phần, bình thường thấy nàng luôn khiến hắn mất thể diện, không nghĩ tới lúc tươi cười lại mê người như vậy......
Tần Chiếu vì theo Thái Tử đi thăm hỏi nên mặc thường phục, nên người hầu của Dương Giản và Từ Cực không có mắt, liền nhân lúc Tần Chiếu không để ý, thì vọt lên chuẩn bị trung thành hộ chủ.
Làm sao Tần Chiếu lại đem những công phu mèo cào đó để ở trong mắt chứ? Chỉ một lần nhấc chân, lại gạt ngã hết một đám, nhất thời trên đường binh mã rối loạn, cực kỳ náo nhiệt.
Đúng lúc này, Phượng Ly Ngô đi ra từ dịch quán, nhìn thấy cảnh trước mắt, hơi hơi nhíu mày.
Dương Giản kia bị quăng ngã lúc này cũng hoàn hồn, dừng ở đây. Hắn vừa nhìn thấy Phượng Ly Ngô cách đó không xa, sợ đến mức linh hồn muốn bay mất, vội vàng hô lệnh với tùy tùng của mình, quỳ xuống thỉnh an Thái Tử.
Phượng Ly Ngô cũng không nhìn hắn, chỉ phất tay gọi Tàn Chiếu tới, hỏi rõ mọi việc xong, mới chậm chậm nhìn qua chỗ Khương Tú Nhuận.
Chuyện khôi hài này ở trên phố truyền đi, làm mất mặt những đứa con nỗi dõi của các đại tộc ở Lạc An thành, mà Phượng Ly Ngô cũng không mở miệng khiển trách chỉ lạnh lùng nhìn thoáng một cái, đủ khiến hồn người bất định.
Sau khi Dương Giản thỉnh tội với Thái Tử, dẫn mấy người liên can chật vật rời đi, Phượng Ly Ngô liền mang theo Khương Tú Nhuận về phủ Thái Tử.
Sau đó Khương Tú Nhuận liền ngồi quỳ ở thư phòng của Thái Tử chừng nửa canh giờ.
Sau khi Phượng Ly Ngô thẩm duyệt một mớ công văn xong, mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nàng từ trên xuống dưới rồi nói:” Quân may mắn không phải là nữ tử, bằng không sẽ là họa quốc yêu cơ, gieo hại nhân gian.”
Khương Tú Nhuận lập tức ngẩng đầu, nàng không nghĩ đến, kiếp này vẫn lại có thể nghe được từ miệng vị Thái Tử này câu “Họa quốc yêu cơ”.
Nỗi hoảng sợ khi lần đầu bí mật bị nhìn thấu, thực mau bị làn hơi nước dày đặc bốc lên làm tan đi gần hết.
Từ sau khi đến Lạc An thành, Khương Tú Nhuận không nhớ nổi là đã bao lâu không được thoải mái ngâm mình trong thùng gỗ, hiện tại cảm nhận được sự giãn ra đầy mềm mại của mỗi lỗ chân lông, khiến người thật hận khi mỗi ngày không được ngâm mình như vậy một lần.
Thiển Nhi rất là tháo vát, dùng khăn trải giường dự phòng căng ra, làm tấm che mới, còn giúp Khương Tú Nhuận tản tóc ra, rồi dùng bồ kết cẩn thận gội sạch tóc dài.
Khi Khương Tú Nhuận bước ra khỏi thùng gỗ, làn da trắng được tắm sạch lộ ra nét hồng hào, tóc dài đen nhánh buông thõng ở sau dáng lưng trắng tuyết yêu kiều.
Chính nàng cũng cảm thấy mắt của mình mờ, nữ tử thiên kiều bá mị như vậy, vậy mà nàng thế nào lại không sớm nhận ra.
Nhưng nàng cũng không mở miệng hỏi Khương Tú Nhuận vì sao lại giấu diếm như vậy. Trong lúc thời thế hỗn loạn như vậy thân làm nữ tử thật không dễ dàng, nàng là người rõ ràng hơn cả.
Cha ruột của công tử cũng nhẫn tâm, thế nhưng lại mang nữ nhi mỏng manh như vậy gởi đến dị quốc làm con tin...
Mà Khương Tú Nhuận nhìn nhìn Bạch Thiển bận rộn thu dọn giặt giũ quần áo cho nàng, trong lòng cũng có một đoạn cảm xúc -- người khác không biết nhưng mà nàng biết, nữ tử dung mạo trông xấu xí này trong tương lai có thể làm nên đại nghiệp.
Tuy rằng sự xuất hiện của mình, phá vỡ con đường vốn đã định sẵn cho Bạch Thiển, nhưng chờ thời cơ chín mùi, tất nhiên muốn đem Bạch Thiển tiến cử cho Phượng Ly Ngô, không thể để nữ tướng quân danh chấn chư quốc bị mai một ở trong phủ trạch được.
Bởi vì đã tắm sạch, tuần hoàn máu được lưu thông, nên cũng ngủ được một giấc cực kỳ ngon. Ngủ đến buổi sáng ngày hôm sau, nên đã bỏ qua bữa sáng.
Hoàng Thái Tử đúng giờ đã ra cửa thượng triều. Cái chức thiếu phó của Thái Tử như nàng ngược lại rất nhàn rỗi, liền quyết định trở về thăm huynh trưởng.
Mấy ngày nay Khương Chi không có ra ngoài giao tiếp, chỉ ở trong phủ tập trung đọc sách chuẩn bị ứng thi, tính hắn thích yên tĩnh, vốn không ưa đàn điếm trai gái, chỉ chuyên chú đọc sách như vậy thì cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Sau khi Khương Tú Nhuận hỏi qua ca ca biết tất cả đều ổn, trong lòng cũng rất yên tâm. Huynh trưởng chuyên tâm đọc sách, tương lai cũng xem là thông thuộc một nghề, huynh muội bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ là những đứa con vô quốc vô phụ, tất cả đều phải dựa vào bản thân, nếu như trong lúc huynh trưởng dùi mài kinh sử lĩnh hội đến mức này thì cũng không đến nỗi sau này phí công làm chuyện vô ích.
Xem chừng trời đã quá trưa, nàng cũng nên quay về phủ Thái Tử.
Tuy là đã vào đông nhưng sau giờ ngọ ánh mặt trời cũng vẫn còn tươi sáng. Khương Tú Nhuận cũng không ngồi trong xe ngựa chuyên chở mà Thái Tử cho nàng, mà chỉ mang theo Thiển Nhi đi vào khu phố náo nhiệt của Lạc An thành.
Tuy rằng kiếp trước nàng thường trú ở thành trì này, nhưng Khương Tú Nhuận dường như chưa từng được đi dạo trên phố xá của kinh thành một cách thỏa mãn như bây giờ. Thứ nhất là Tần Chiếu theo dõi rất sát sao, chưa bao giờ cho nàng tự do tùy ý đi dạo trên phố. Thứ hai là lúc đó nàng toàn tâm tính kế, tự cho mình phải gánh lấy vận mệnh của Ba Quốc và tiền đồ của huynh trưởng, đâu ra thời gian rảnh rỗi đến mức này?
Hiện giờ đi dạo trên phố, nàng thật ra lại giống một thiếu niên tùy tiện, đi một chút lại dừng một chút, lại đi mua đồ ăn vặt mà trông vừa mắt và vài thứ như bút, mực.
Ngoài ra việc quan trọng là nàng mua không ít thuốc trị thương loại thượng hạng. Không lâu nữa, buổi đi săn mùa đông sẽ tới, trong mắt người khác đi săn mùa đông là thú vui mang lại cảm giác thỏa mãn, nhưng với nàng, nó đơn giản chỉ là cuộc chiến nảy lửa của đao kiếm, mang theo mình chút thuốc trị thương, mới có thể chuẩn bị cho mọi tình huống!
Chỉ là không nghĩ tới, nàng thong thả lang thang trên phố cũng lọt vào tầm mắt của người khác.
Mấy công tử của các vị quan lớn đang dạo phố liền nhận ra vị này là tân thiếu phó của Thái Tử.
Đặc biệt là Dương Giản - cháu đích tôn của Dương gia ở Lạc An thành , liền nhanh chân đi qua, mặt đầy kích động:” Mấy ngày nay lúc nào cũng nhớ về công tử người, không nghĩ tới lại ngẫu nhiên gặp ở đây.”
Lần trước ở thư viện, sau khi Dương Giản ở một bên lĩnh hội phong thái của Khương Hòa Nhuận trong cuộc khẩu chiến với nho đàn, lại càng nhớ mãi không quên.
Trong lòng hắn, thiếu niên xinh đẹp thanh tú mà ăn nói lại nho nhã sẽ khiến người say mê không tự kiềm được. Sau khi tự mình nhận biết Khương Tú Nhuận, lại càng hận không thể cùng trở thành bạn thân, ngủ cùng một giường, chẳng phải là chuyện vui trong đời sao?
Chỉ là sau vài lần hắn phái người đi gởi thiếp mời, vị Tiểu Khương công tử này đều từ chối, gặp lại lần này, hắn thay đổi danh tính mà trở thành thiếu phó của Hoàng Thái Tử, ở trong phủ Thái Tử.
Trong lòng Dương Giản cực kỳ yêu thích mỹ thiếu niên, lòng liền nghi ngờ trong lòng người khác cũng cùng sở thích với mình, hắn rất hâm mộ Thái Tử có thể có nhiều thiếu niên như vậy ở xung quanh làm bạn, nhưng lại nghi ngờ Thái Tử có ý đồ không ngay thẳng, chẳng lẽ cũng cùng một kiểu yêu thích nam sắc?
Cái kiểu dày vò giữa vừa ái mộ vừa đố kị chồng chéo, thế nhưng thật ra khiến cuộc sống hắn ngày đêm khó lòng an ổn, hôm nay ở trên phố gặp được Khương Tú Nhuận, liền mừng mà không nói nên lời.
Khương Tú Nhuận từ lâu đã biết Dương Giản này là cái dạng rác rưởi gì, nên cũng chỉ hướng hắn kính lễ rồi lảng đi, nay mắt thấy hắn chủ động đi đến làm thân, thì cũng giữ khoảng cách và đáp lễ lại sau đó cũng không tiếp chuyện.
Trong nhóm các công tử con quan xung quanh đây, có một vị có mối tư giao mật thiết có trước có sau với Dương Giản, nhìn thấy Dương Giản háo hức như vậy, rõ ràng là có mới nới cũ, trong lòng lập tức cảm thấy không vui.
Người đó lại là người mới đến kinh thành, là con trai độc nhất của Từ gia ở Giang Tây Từ Thậm.
Gia phong của Từ gia rất nghiêm khắc, tuy nhiên sau khi đến kinh thành, vì lý do là phụ thân không đi cùng, mẫu thân thì ngày nào cũng nhập cung bầu bạn với Hoàng Hậu, vì vậy Từ Thậm lại có được tự do, và sau khi kết bạn với Dương Giản thì rất là hợp tính; ngoài mặt người ta nhìn thì giống như là con đường tiến thân rộng mở, nhưng bên trong thì có được không ít việc đàn điếm trai gái.
Nhưng hiện tại Dương Giản lại thân thiện với tên chất tử Ba Quốc này như vậy, thì mang hắn đặt đến nơi nào rồi? Khi nghe nói thiếu niên được Dương Giản khen ngợi kia là thiếu phó tân nhiệm của Thái Tử, thì cố ý nói:” Nhân gia là thiếu phó của Thái Tử, mỗi ngày đều bầu bạn bên cạnh Thái Tử, nào có thời gian rảnh xã giao với mấy kẻ thảnh thơi như chúng ta chứ?”
Khương Tú Nhuận bị Dương Giản cuốn lấy thật mất kiên nhẫn, nghe lời của Từ Thậm liền giương đôi mắt sâu sắc mà nhìn hắn một cái.
Vị này chính là cậu em vợ tương lai của Tần Chiếu, đệ đệ ruột của Từ thị.
Vị chính thất phu nhân Từ thị kia của Tần Chiếu trước giờ vẫn luôn đeo đuổi con đường làm hiền thê. Biết rõ mình là ngoại thất của Tần Chiếu, nhưng mà y phục thức ăn đồ dùng chưa từng phải chịu thiệt hơn nàng ta, ngày lế ngày tết còn muốn đến ngoại viện của mình để đưa vải vóc vật liệu thịt cá loại tốt nhất, biểu thị rõ ràng sự rộng lượng của chính thất.
Nhưng cậu em vợ này lại không có mấy kiểu đạo đức giả còn ra vẻ đó, đã từng chạy đến chỗ nàng, mắng ầm lên nàng là hồ ly yêu cơ, thay thân tỷ xả nỗi bực tức ra.
Không nghĩ tới hiện tại đã gặp vị này sớm như vậy. Kiếp trước trong lúc mình sắp chết, Từ thị lộ ra vẻ khiếp sợ, còn nói ra những lời khiến người vừa khó hiểu vừa khiến tâm trôi nổi -- nàng ta nói nàng không chịu an phận, can thiệp chính sự, chọc quan lớn không hài lòng......
Người đứng sau lưng sai khiến Từ thị hại nàng là ai chứ?
Ban đầu người Khương Tú Nhuận nghi ngờ là Phượng Ly Ngô.
Nhưng hiện tại sau khi sớm chiều ở cùng với Phượng Ly Ngô, nàng lại hiểu rõ một chuyện, đó là Hoàng Thái Tử của Đại Tề giết người bằng dao nhọn, chưa bao giờ che dấu, một khi kiếm đã ra khỏi vỏ thì nhất định đi năm bước máu tuôn ra, khiến nhân tâm kinh sợ!
Nếu Phượng Ly Ngô muốn giết người, tuyệt không để cho loại phụ nữ trong hậu trạch luôn theo quy tắc như Từ thị làm cái chuyện quỷ mị không hớp quy cách trong mờ ám như vậy.
Khương Tú Nhuận nhất thời nghĩ không ra, kẻ sau lưng chỉ dẫn cho Từ thị là ai?
Nếu kiếp này không có gì thay đổi, thì Từ thị vẫn phải gả cho Tần Chiếu. Nhưng đời này nàng với Tần Chiếu tuyệt đối sẽ không có một chút liên can gì.
Nghĩ như vậy, nàng lười phải dông dài với mấy kẻ áo lụa kia, chỉ ôm quyền nói có việc gấp, liền bước chân muốn rời đi.
Nhưng Dương Giản thật vất vả mới tóm được người, đâu thể nào dễ dàng buông tay? Chỉ lôi kéo y phục của Khương Tú Nhuận, chỉ thiếu mỗi cái quỳ xuống rơi nước mắt cầu xin nàng tới phủ hắn trò chuyện.
Nếu như nam nhân không biết xấu hổ, cũng là vô địch thên hạ rồi.
Bạch Thiển phía sau Khương Tú Nhuận thật không chịu nổi cái kiểu dính như cao dán chó má này, đúng lúc đang muốn giơ chân to tám tấc kia lên, thì Dương Giản kia giống như diều bị cắt dây mà nhảy lên.
Khương Tú Nhuận giương mắt lên thì thấy, hóa ra là Tần Chiếu không biết từ khi nào đã đi đén bên cạnh nàng, sắc mặt âm trầm nói:” Thiếu phó Thái Tử đã nói không rảnh, tại sao cứ quấy rầy như vậy?”
Cậu em vợ tương lai của Tần Chiếu thấy người trong lòng liền phi đến bên cạnh lều vải, nhất thời không làm gì, chỉ trừng mắt mắng:” Mãng phu từ đâu tới? Ngươi có biết người ngươi mạo phạm là ai không?”
Tần Chiếu nghiêng mắt với mày, nghĩ thầm trong lòng: Toàn kinh thành ai không biết xú tử chuyên đi cửa sau Dương Giản chứ? Nhưng cái tên dậm chân kêu gào này, miệng nói toàn khẩu âm của kẻ quê mùa, không biết là người phương nào.
Hôm nay hắn bồi Thái Tử lâm triều, theo sau khi Thái Tử đi thăm đại nho mới tới Lạc An thành, hắn bố trí xong lính gác cửa, rảnh rỗi không có việc làm, liền đi dạo xung quanh dịch quán, không nghĩ tới ở đây lại thấy được Khương Tú Nhuận bị người ta quấn lấy.
Tuy Dương gia hiển quý nhưng so với Tần gia rốt cuộc vẫn kém chút đỉnh. Lại nói tới Dương Giản này ở bên đường dây dưa với thiếu phó của Thái Tử, hắn thân là thị vệ trưởng của Phủ Thái Tử, ném ngã tên rác rưởi Dương gia dây dưa kia, xem tộc trưởng Dương gia như thế nào có mặt mũi tìm hắn lí sự?
Nhưng một kẻ xứ khác như Từ Cực không biết Tần Chiếu là ai, chỉ cảm thấy mãng phu này dĩ nhiên là không biết đến thân phận tôn quý của cháu đích tôn Dương gia, lập tức quát tướng lên với Tần Chiếu.
Tiểu tử mắng người, chuyên lựa những lời khó nghe. Đáng tiếc Tần Chiếu lại là người có thể động chân nhưng không động miệng, không đợi đến khi Từ Cực mắng xong mới nghỉ chút lấy hơi, tiếp đó là một cái bạt tai, đánh mạnh đến mức Từ Cực lập tức ngã quỵ trên đất, từ miệng phun ra một cái răng mang đầy bọt máu.
Khương Tú Nhuận vừa thấy lũ lụt vọt miếu Long Vương, người một nhà không nhận người một nhà a!
Tỷ phu tát rớt răng cậu em vợ, nhưng như thế nào cho phải? Kết quả không nhịn được liền cười thành tiếng.
Lúm đồng tiền kia như hoa, nhất thời mê hoặc mắt Tần Chiếu.
Chỉ một đêm không gặp, không biết sao nữ tử này lại trắng hơn vài phần, bình thường thấy nàng luôn khiến hắn mất thể diện, không nghĩ tới lúc tươi cười lại mê người như vậy......
Tần Chiếu vì theo Thái Tử đi thăm hỏi nên mặc thường phục, nên người hầu của Dương Giản và Từ Cực không có mắt, liền nhân lúc Tần Chiếu không để ý, thì vọt lên chuẩn bị trung thành hộ chủ.
Làm sao Tần Chiếu lại đem những công phu mèo cào đó để ở trong mắt chứ? Chỉ một lần nhấc chân, lại gạt ngã hết một đám, nhất thời trên đường binh mã rối loạn, cực kỳ náo nhiệt.
Đúng lúc này, Phượng Ly Ngô đi ra từ dịch quán, nhìn thấy cảnh trước mắt, hơi hơi nhíu mày.
Dương Giản kia bị quăng ngã lúc này cũng hoàn hồn, dừng ở đây. Hắn vừa nhìn thấy Phượng Ly Ngô cách đó không xa, sợ đến mức linh hồn muốn bay mất, vội vàng hô lệnh với tùy tùng của mình, quỳ xuống thỉnh an Thái Tử.
Phượng Ly Ngô cũng không nhìn hắn, chỉ phất tay gọi Tàn Chiếu tới, hỏi rõ mọi việc xong, mới chậm chậm nhìn qua chỗ Khương Tú Nhuận.
Chuyện khôi hài này ở trên phố truyền đi, làm mất mặt những đứa con nỗi dõi của các đại tộc ở Lạc An thành, mà Phượng Ly Ngô cũng không mở miệng khiển trách chỉ lạnh lùng nhìn thoáng một cái, đủ khiến hồn người bất định.
Sau khi Dương Giản thỉnh tội với Thái Tử, dẫn mấy người liên can chật vật rời đi, Phượng Ly Ngô liền mang theo Khương Tú Nhuận về phủ Thái Tử.
Sau đó Khương Tú Nhuận liền ngồi quỳ ở thư phòng của Thái Tử chừng nửa canh giờ.
Sau khi Phượng Ly Ngô thẩm duyệt một mớ công văn xong, mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nàng từ trên xuống dưới rồi nói:” Quân may mắn không phải là nữ tử, bằng không sẽ là họa quốc yêu cơ, gieo hại nhân gian.”
Khương Tú Nhuận lập tức ngẩng đầu, nàng không nghĩ đến, kiếp này vẫn lại có thể nghe được từ miệng vị Thái Tử này câu “Họa quốc yêu cơ”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.