Chương 24
Cuồng Thượng Gia Cuồng
03/03/2020
Duyên phận con người thường coi trọng tính tuần tự.
Bất luận là kiếp trước hay kiếp này thì Khương Tú Nhuận đều phải tuan theo cái điểm này, nên nàng rất kiềm chế mà xem xét giao tình của mình với Hoàng Thái Tử, về điểm giao tình thì gần như không thân đến mức cùng ngâm mình trong một hồ nước.
Vì thế liền kính cẩn cúc lễ nói:” Thái Tử không đối thần như người ngoài như vậy, đủ để thấy ân sủng dành cho tại hạ, nhưng lễ nghi của mỗi nước không giống nhau, Ba Quốc chúng thần xưa nay câu nệ, không có tục lệ giống như ở Đại Tề mọi người cùng tắm trong một bể nước, nếu Thái Tử muốn ân thưởng, vẫn xin ban cho tại hạ một thùng nước thuốc, để vào lúc rảnh rỗi liền chăm sóc thân thể cẩn thận một lần.”
Lời này của nàng đã không bác đi mặt mũi của Thái Tử, hơn nữa là lời nói khéo léo để từ chối việc tắm chung nực cười này.
Mà Phượng Ly Ngô đề nghị như vậy, hoàn toàn cũng không có ý xấu gì, giống như lời của Tiểu Khương công tử, nam tử Đại Tề tắm chung giống như cùng nhau uống rượu, là chuyện mà tri kỷ thường làm cũng nhau. Mà hắn mời Tiểu Khương công tử tắm chung, thật sự là cho thiếu niên này vinh dự cao nhất.
Mà này Tiểu Khương công tử dùng ngữ khí uyển chuyển trong bình thản từ chối, hắn lại cho là thiếu niên này suy nghĩ nông cạn và ngượng ngùng mà thôi, nên dĩ nhiên cũng rất khoan dung rộng lượng mà ân chuẩn ban thưởng cho hắn một thùng nước thuốc.
Nhưng mà theo đó, hắn lại nghĩ đến chuyện Tần Chiếu trong cung phòng từng cởi y phục của thiếu niên này. Cũng không biết lúc ấy làm sao Tần Chiếu có thể chiếm tiện nghi của thiếu niên này...
Dòng tư tưởng đều ùa tới, lại không thể nhịn mà lướt qua cổ của thiếu niên.
Vì đang làm thuốc, Tiểu Khương công đang cúi đầu, tuy là mặc y phục kiểu dáng dài cổ cao nhưng vẫn có một đoạn đường cong duyên dáng hơi lộ ra từ chỗ cổ áo.
Trong hang động Phượng Ly Ngô đã từng kê tới gần, nên biết là đoạn cổ kia không chỉ trông mảnh khảnh đáng yêu, hơn nữa còn hiện diện một mùi hương ngọt ngào không diễn tả được, nếu như chóp mũi vô ý sượt nhẹ phải thì mềm mịn khiến ta không dám tin.....
Nếu như cởi hết y phục, trôi nổi trong bể nước thuốc nóng hổi....Nghĩ như vậy, mà không thể cùng tắm tựa như khiến người có cảm giác tiếc nuối không thể nói ra.
Phượng Ly Ngô còn chưa suy xét ra được cái cảm nhận gì thì gã sai vặt bên ngoài tới thông báo, Hoàng Hậu lo lắng Thái Tử bị thương nặng, mà trong phủ lại chưa có một Thái Tử Phi biết quan tâm chăm sóc, nên mang chất nữ Yến Quốc Tào Kê gửi tới phủ Thái Tử, để nàng thay có thể thay thế dì giúp đỡ Thái Tử, thay mặt dì chăm sóc tận tình cho Thái Tử điện hạ.
Khương Tú Nhuận đắp thuốc xong, đang ở một bên dùng nước trong chậu đồng rửa tay, nghe báo là Tào Cơ sắp đến, vội vàng cúi đầu giấu đi ý cười mà bản thân đang cố nhịn.
Nhất định là ông trời nghe được lời khẩn cầu của nàng, mà Tào Cơ lại tới nhanh như vậy.
Tuy Tào Cơ là người hơi ngu ngốc, cuối cùng vẫn không bì được Điền Oánh trong việc xu nịnh lấy lòng Thái Tử, nhưng hay dở gì cũng ngồi vững trên vị trí Thái Tử Phi được mấy năm.
Hiện tại nàng đã thương thảo là phải sinh sống dưới quyền Thái Tử , mà Tào Cơ có thể trở thành chủ mẫu của nàng, nên mấy ngày này không thể được muốn lấy lòng nàng ta một chút, để nhờ vả vị Thái Tử Phi này về sau quyền hạn bao la này, thì cũng khiến cho cuộc sống của thiếu phó như nàng dễ chịu một chút.
Trong lúc Thái Tử phân phó cho Tào Khê vào để diện kiến, Khương Tú Nhuận hiểu chuyện thấu tình lui ra ngoài, miễn để chậm trễ đại kế câu dẫn Thái Tử của Thái Tử Phi tương lai.
Về việc người được chọn làm Thái Tử Phi, kỳ thật trong lòng Thái Tử sớm đã có dự định. Nếu không có gì đột xuất thì Tào Khê này lại là lựa chọn tốt nhất.
Tuy các lão thần của Đại Tề ủng hộ hắn làm trữ quân nhưng lòng trung thành của họ đối với Tế Đế thì không thể bác bỏ được.
Nếu như phụ vương của hắn thành thật an phận tuổi già, thì hắn không ngại mình làm trữ quân thêm vài năm nữa. Nhưng hiện tại bị ám sát ở bãi săn, thật là mối nguy ẩn tứ bề. Nếu cứ tiếp tục kéo ra, thì chính là đêm dài lắm mộng.
Kể từ đó, hắn chắc chắn muốn mược sức của nước giáng liềng. Mà vị cháu gái này của mẫu hậu lại là ái nữ của Yến Vương, nếu có thể cưới được nàng, thì sẽ có sự hỗ trợ của Yến Quốc trong âm thầm. Đối với Phượng Ly Ngô mà nói là điều cực kỳ quan trọng.
Chỉ là trước đây đã thấy Tào Khê vài lần, theo ấn tượng của Phượng Ly Ngô thì không tốt chho lắm, nhưng hiện giờ người đã đến phủ rồi, nên không thể đối đãi qua loa được.
Vì thế liền sai người thỉnh Tào Cơ vào phòng.
Khi Tào Cơ tiến vào phòng, Phượng Ly Ngô đã được người hầu hạ mặc xong trường bào rộng thùng thình và đang ngồi trên chiếu uống trà.
Tào Khê cởi áo choàng ngoài, lộ ra váy dài màu hồng cánh sen bên trong, e lệ ngượng ngùng mà hơi ngẩng lên nhìn thoáng qua Thái Tử.
Yến Quốc nam nhân đẹp rất nhiều, nhưng Phượng Ly Ngô so với nam nhân ở Yến Quốc còn đẹp hơn nữa, nhưng lại không mảnh dẻ như nam nhân Yến Quốc.
Phượng Ly Ngô với khuôn mặt khí chất đẹp đẽ cao quý mà thân hình tráng kiện không thua gì võ tướng.
Nghe nói lần này bị thích khách ám sát, chỉ dựa vào sức của một mình chàng, đã giết chết khá nhiều thích khách, nam tính hùng dũng đến mức này, thử hỏi trên đời có được mấy người chứ?
Hiện tại mỗi lần nàng nhìn đến Phượng Ly Ngô, áp lại gần chàng một chút, cũng có chút không tự kiềm chế được, chỉ ước có thể ngã vào lòng chàng ngay lập tức, tuyên bố với thế gian nàng là Thái Tử Phi của Đại Tề.
Bên này Tào Khê bước từng nhỏ mà nhanh bước về phía Phượng Ly Ngô, từng bước từng bước đều cảm thấy bồn chồn không yên.
Bên kia Phượng Ly Ngô buông chung trà, nhìn Tào Khê đi tới ngồi quỳ trên chiếu, rồi hướng mình thỉnh an, mà mày không khỏi hơi nhíu lại.
Kỳ thật Tào Khê này tướng mạo ra sao, hắn trước giờ chưa từng để ý đến. Cũng giống như ăn cơm đa phần đều là ăn cho chắc bụng, hắn vốn không để ý đến nguyên liệu nấu, thời gian nấu hay có ngon miệng hay không.
Mà lựa chọn Thái Tử Phi phần nhiều cũng là vì mưu quyền mà suy tính, không liên quan đến niềm hứng thú đặc biệt với nử tử.
Nhưng hôm nay hắn mới tiếp xúc với Tào Khê trong khoảng cách gần như vậy, ai có thể nói với hắn, cái mùi trên người nữ tử này là mùi gì vậy? Thực sự làm người khó mà hô hấp được!
Không phải nói trong thư trai này, giống như là cuộc gặp gỡ của Mục Vương và Tây Vương Mẫu.
Sau khi Khương Tú Nhuận ra khỏi thư phòng, liền đi một mạch nhẹ nhàng đến nhà bếp.
HIện giờ Thái Tử đang bị thương, nguyên liệu nấu ăn đều phải chú ý ăn nóng và bổ sức.
Không biết có phải do theo nàng vài lần ăn được những mỹ vị thực sự của thế gian mà gần đây Thái Tử rất hay bắt bẻ.
Cho nên không thiếu được vị thiếu phó nhàn hạ này, đich thân đi xuống nhà bếp lướt qua các món ăn, xem qua xem canh đã nấu được bao lâu, thịt hầm nhừ hay chưa.
Càng không thể bỏ qua cơ hội nhàn hạ đến đôn đốc công việc, để múc chén canh mới nấu, tiếp đó nữ đầu bếp còn đặc biệt làm cho nàng một cái bánh bao thịt để thử trước.
Tài năng lớn nhất của cuộc đời nàng đó là xem mặt đoán ý, giỏi về giao tiếp, tuy rằng tới phủ Thái Tử chưa được bao lâu, nàng lại cố ý lôi kéo để thân thiết với nhóm đầu bếp nữ trong nhà bếp.
Mà những phụ tá trong phủ đa số đều rất tự cao tự đại, cảm thấy chính mình là thiên nga, nên không thích mở lời làm thân với bọn hạ nhân trong phủ. Đem ra so sánh, vị thiếu phó này luôn tươi cười thật khiến người cảm thấy sự hiền hòa.
Nên mỗi lần rảnh rỗi xuống nhà bếp, Khương Tú Nhuận sẽ uống một ngụm canh, ăn một cái bánh bao, đi theo mấy hạ nhân đi ra đi vào nhàn nhã trò chuyện, lại tìm hiểu được rất nhiều chuyện xưa của phủ Thái Tử, còn có bí văn mới nhất mà bọn hạ nhân lưu truyền trong các phủ.
Không có cách khác vì kiếp trước lúc này nàng đang giặt y phục trong Cán Y cục, nên đối với phong ba thực tế trong Lạc An thành không hiểu biết lắm. Mà hiện thân phận nàng nửa vời, cũng không thể tới làm quen với các công khanh quý tộc, lại nói giao tiếp trong giới quý tộc thì có thể nghe ngóng được gì chứ?
Chi bằng ngồi lại với căn bếp nhỏ mà tràn đầy thông tin đây đó này, nghe chuyện mua bán ngoài chợ, hay thay gã sai vặt làm chân chạy của phủ Thái Tử lại còn hay hơn là ngồi bàn tán.
Thí dụ như vừa rồi sau khi ăn một chén canh, nàng liền nghe được một mẩu tin đồn thú vị nóng hôi hổi -- Khi Tần tướng quân trở về nhà dưỡng thương, bởi vì không muốn liên hôn với Từ gia, thiếu chút nữa bị Tần lão tướng quân đánh gãy chân còn lại. Mà cũng không biết làm thế nào Từ gia lại nghe được tin đồn này, liền rêu rao là mối hôn sự từ lúc này bỏ đi, hai nhà hiện giờ náo loạn hết sức tưởng tượng.
Nhưng Khương Tú Nhuận không có hứng thú gì với chuyện của Tần Chiếu, chỉ cảm thấy nếu Tần Chiếu không lấy Từ thị thì nên cưới một nữ nhân hung hãn một chút, có thể quản chặt được hắn lại càng tốt, tránh để hắn mỗi ngày cứ mãi lượn lờ trước mắt nàng.
Nhưng không nghĩ tới, hôm nay tin đồn thú vị không ngừng ở đó.
Lúc Khương Tú Nhuận thêm canh lần nữa, thì gã sai vặt đang làm việc trước thư phòng của Thái Tử lon ton chạy tới, báo cho nhà bếp không cần chuẩn bị cơm dư ra cho kiều khách tới ngày hôm nay nữa -- Tào Cơ kia của Yến Quốc, bị Thái Tử mắng chạy mất rồi, khóc suốt trên đường ra khỏi phủ môn, nghe nói lớp phấn dày đánh trên mặt đều trôi đi hết.
Tin vừa xuống, Khương Tú Nhuận uống canh không nổi nữa rồi.
Hai cái tin đồn này đều là chặn đường phu nhân tương lai của mình, chuyện gì đang diễn ra vậy chứ? Mọi chuyện đều tốt, Tào Khê này vừa khóc vừa chạy đi, có thể là chuyện gì chứ? Không phải như vậy thì cái công việc phục vụ người bệnh chẳng phải lại rơi trên người nàng hay sao?
Đợi đến lúc sau, Khương Tú Nhuận tỉ mỉ hỏi thăm một chút, tức khắc có chút lâm vào tuyệt vọng.
Tào Cơ này thực lại thiếu nhạy bén đến mức độ này, ở trước mặt Thái Tử lựa lời để bắt chuyện, thì đi nói lúc nàng mới đến, ngoại trừ dặn dò của Hoàng Hậu thì cũng nhận được giao phó của Thánh Thượng, là phải quan tâm tận tình mà hỗ trợ Thái Tử. Nàng ta còn được Vạn Tuế ban thuốc trị thương, nghe nói là cực kỳ quý hiếm......
Theo những gì mà Khương Tú Nhuận thấy, Tào Khê này là không có đầu óc! Tuy Tào Khê này đầu óc không thông tuệ lắm, và kiếp trước đã biết rồi. Nếu không thì cũng không thể lúc đấu với Điền Oánh, thất bại cứ đều đều kéo đến.
Nhưng nếu nghĩ khoe khoang mối quen biết rộng rãi của mình, Đế Hậu đều thân, cũng không nên khoe như vậy chứ!
Lần này Thái Tử bị thương, Đoan Khánh Đế kia không thoát khỏi việc bị nghi ngờ, hiện tại Tào Khê lại cầm chai lọ mà Hoàng Đế ban thưởng tới cho Thái Tử làm thuốc.....Cái kiểu đa nghi như Phượng Ly Ngô chẳng phải là muốn hắn tức chết sao?
Tìm được lý do, nói mùi trên người nàng ta khó ngửi làm nàng ta bị mắng chạy mất, đều đã xét đến Hoàng Hậu mới giữ thể diện cho nàng ta!
Nghĩ đến đây, biểu cảm của Khương Tú Nhuận hơi suy sụp, cảm thấy vị trí Thái Tử Phi của Tào Khê này, e rằng là chuyện hão huyền.
Kiếp trước Thái Tử bị thương nặng, bị Hoàng Đế kiềm chế, dĩ nhiên là tận đường thì cái gì cũng dám làm, cưới Tào Khê là để củng cố thế lực của mình.
Nhưng Thái Tử tuy kiếp này cũng bị thương, lại chỉ là thương nhẹ ngoài da, qua mấy ngày liền có thể thượng triều, trận chiến ác liệt giữa hai phụ tử này chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi. Nếu Phượng Ly Ngô cảm thấy Tào Khê ngu ngốc, địch ta không thể phân biệt, e rằng sẽ cực kỳ thất vọng, mặt khác tìm người được chọn làm Thái Tử Phi......
Khương Tú Nhuận thử đứng ở góc độ của Phượng Ly Ngô, cẩn thận chọn lọc trong số người được chọn còn lại, cảm thấy chỉ có Điền Oánh có thể đảm nhận vị trí này.
Điền Oánh xuất thân từ Hàn Quốc, tuy không không bì được với mối quan hệ thân thiết của Tào Khê với Hoàng Hậu, nhưng Hàn Quốc lại nóng lòng thiết lập mối bang giao với Thái Tử Tề Quốc, nên mới dâng nữ nhi này cho Tề Quốc, cũng là một người xuất sắc.
Một cách nghiêm khắc, Điền Oánh tướng mạo xinh đẹp cảm quan nhạy bén, đều vượt xa với Tào Khê. Tuy quốc lực của Hàn Quốc không bằng Yến Quốc, nhưng cũng không tính là nước yếu.
Chính lầ không biết Phượng Ly Ngô sẽ nghĩ như thế nào đây.
Khương Tú Nhuận thế Nguyệt Lão giữ một chút thời gian rảnh xong thì cũn không nghĩ nữa. Cuối cùng ai làm Thái Tử Phi, nàng đều xu nịnh như vậy, cái việc này nên để cho Phượng Ly Ngô tự mình mà cân nhắc.
Nhưng mấy phụ tá khác trong phủ, lại không lười biếng mà dùng mánh lớ như Khương Tú Nhuận.
Chờ đến lúc làm thuốc cho Thái Tử lần nữa, nàng tiến vào thư phòng, liền nhìn thấy ba phụ tá lúc trước cùng theo Thái Tử ra bãi săn đang ngồi quỳ trên chiếu, tha thiết như mẹ hiền mà khẩn khuyên Thái Tử tiếp nạp Tào Khê làm Thái Tử Phi.
Trong đó có một thanh niên phụ tá rất mãnh liệt trình bày quan điểm của mình tên gọi là Công Tôn Vô Ngôn, mang vẻ mặt nghiêm trang mà giải thích mặt lợi mặt hại cho Phượng Ly Ngô.
Khương Tú Nhuận nhẹ nhàng đi vào, khi người hầu thay Phượng Ly Ngô cởi áo, liền quỳ ngồi xuống trước mặt hắn đắp thuốc.
Phượng Ly Ngô thất thần nghe lời khuyên thao thao bất tuyệt của Công Tôn Vô Ngôn, một bên nhìn chằm chằm vào cổ của thiếu niên quỳ trước mặt.
Có lẽ nghe mà thấy phiền rồi, đột nhiên cắt ngang lời nói của phụ tá, hướng về Khương Tú Nhuận mà nói:” Quân thấy việc này như thế nào?”
Khương Tú Nhuận đang nín thở đắp thuốc, mà khi Phượng Ly Ngô hỏi chuyện, chưa kịp phản ứng lại cho đến khi Phượng Ly Ngô kêu tên nàng, nàng mới buông bình thuốc trong tay nói:” Tuy rằng Yến Quốc cường thịnh, nhưng để trợ lực cho điện hạ, trong điều kiện đường xá lại không bì được với Hàn Quốc ở gần hơn chút, mà cái gọi là nguồn nước xa không giải được cơn khát gần, theo suy xét của tại hạ, vẫn nên chọn Thái Tử Phi có nhà mẹ đẻ ở gần chút, rất có trợ lực đối với điện hạ......”
Vừa nãy Phượng Ly Ngô lắng nghe lời khuyên của phụ tá mà vẫn luôn lặng thinh, thì lúc này nghe xong lời của Khương Tú Nhuận lại hơi gật gù.
Khương Tú Nhuận lại tiếp tục cao giọng nói:” Nhưng tuyển Thái Tử chọn phi, không thể chỉ chọn một người, người được chọn làm trắc phi nếu như quyết định được, cũng sẽ rất có lợi cho Thái Tử a! Không bằng tổ chức một buổi yến hội, rồi mời các giai nhân đến phủ, cho phép Thái Tử cẩn thận lựa chọn, mới thật thong dong.”
Phượng Ly Ngô lại hơi gật đầu, sao đó nói với các phụ tá khác:” Người được chọn làm Thái Tử Phi cần phải cẩn trọng, phủ Thái Tử trước giờ chưa từng tổ chức yến hội như vậy, qua vài ngày nữa, thì tổ chức một buổi yến như vậy, thuận tiện chọn ra người được chọn làm Thái Tử Phi, mời hết tới phủ, để cân nhắc đức hạnh của các nàng.”
Lời nói ra, rõ ràng là chấp nhận ý kiến của Khương Tú Nhuận, không hề suy xét đến ý kiến về Tào Khê của Yến Quốc.
Mấy phụ tá kia vẫn luôn không vừa mắt với kẻ tới sau là Tiểu Khương công tử, mà hiện tại rõ ràng là Phượng Ly Ngô lại coi trọng thiếu niên này hơn, làm sao có thể khiến cho các phụ tá khác trong lòng cảm phục chứ?
Mà sau khi Khương Tú Nhuận đắp thuốc xong, thì lúc theo các vị phụ tá cùng đi ra, lại có người cố ý làm khó dễ.
“Tuy quân mang trên mình cái danh là thiếu phó của Thái Tử, nhưng công việc mỗi ngày chỉ là đắp thuốc, coi sóc vi chuyện ăn uống. Việc này cùng với người hầu hay chân sai vặt có gì khác đâu? Mà ta chờ để hiến kế cho Thái Tử, quân lại một miệng xu nịnh phá đám, là có ý gì?
Nhỏ tiếng lại nói mấy lời này là một tên gọi là Lý Quyền, đúng là sau khi đi tuần tra với Thái Tử xong, không ngừng làm lão già nói nhảm.
Mà người này nói chuyện cũng giống như đánh rắm, hôi thối không chịu được.
Khương Tú Nhuận cũng lười biếng mà nhìn hắn, chỉ hơi dương cằm nói:” Nếu là phụ tá, thì mỗi người đều cách nhìn riêng, còn việc tiếp thu ý kiến của ai, dĩ nhiên là Thái Tử làm chủ. Nếu ngươi không can tâm để ý tưởng của ngươi và người khác không đụng độ, vậy cũng dễ thôi, trực tiếp giải thích với Thái Tử, giải tán các phụ tá, chỉ giữ lại mình ngươi, không phải tốt sao?”
Không đợi Lý Quyền cãi lại, nên mở miệng nói:” Thái Tử đối người rộng rãi, không thích làm phiền các phụ tá, chúng ta phần lớn được sống trong phủ, suốt ngày được ăn chùa ở phủ, tại hạ có chút hiểu biết về ẩm thực có lợi cho việc phục hồi, dĩ nhiên sẽ nguyện ý cống hiến mọi thứ, báo đáp quân ân. Như thế nào từ miệng ngươi lại trở thành gã sai vặt? Chẳng lẽ trở nên giống ngươi, rảnh rỗi cả ngày no nê đến nỗi bụng óc ách đầy thực, nhàn hạ ngồi trong viện đánh rắm, thì mới có phong phạm của quân tử ư?”
“ Ngươi......” Lý Quyền bị miệng lưỡi sắc bén của Tiểu Khương công tử chọc tức không ít, nhìn thẳng vào nàng mà trừng mắt lên. Ở trong nhóm phụ tá bới vì hắn lớn tuổi, người khác đều kính trọng hắn một phần, không nghĩ tới Tiểu Khương công tử này nói chuyện không chút lưu tình như vậy, dĩ nhiên là tức đến độ da mặt đỏ gay.
Khương Tú Nhuận cảm thấy, sự đố kỵ giữa đồng liêu này đặc sắc hơn của nữ tử trong hậu trạch, hơn nữa tranh chấp vì lợi ích, rất khó hòa hợp được. Thay vì nhẫn nhịn chịu sự sỉ nhục chi bằng ra tay ngay từ đầu, thông báo rõ ràng là tại hạ không hề dễ chọc, đừng khua môi múa mép trước mặt tại hạ.
Dù gì nàng cũng không dự định dựa vào Thái Tử để mưu cầu vinh hoa phú quý, càng không có dã tâm giành được tước vị Thừa Tướng.
Nàng hiện giờ có ý theo con đường a dua nịnh hót của các thái giám đại nội thời trước, với ý định là theo Thái Tử đi khắp nơi, có được sự coi trọng của Thái Tử, có thể ở trong phủ Thái Tử tùy tiện hô mưa gọi gió.
Đến nỗi mấy phụ tá đồng bạn chơi thân mà thích ra vẻ mẫu mực, nàng không muốn quan tâm đến! Miễn cho chơi quá thân với bọn họ lại bị mời tắm chung nữa!
Công Tôn Vô Ngôn ở một bên thấy hai người ồn ào đến căng thẳng, vội vàng mở miệng can ngăn:” Khương thiếu phó cũng là suy tính cho Thái Tử, hai vị tuy ý kiến bất đồng, nhưng cũng đều là trung thành với chủ tử, đã ở cùng một thuyền, thì hãy rộng lượng với nhau một chút mới phải......”
Khương Tú Nhuận nhìn về phía Công Tôn Vô Ngôn ôm quyền:” Lời của quân nói thực có lý, ta vẫn phải đi xem đồ ăn của Thái Tử có chuẩn bị đàng hoàng chưa, liền không bòi chư vị nói chuện phiếm được!”
Nói xong, nàng liền vung tay áo rộng của mình, nghênh ngang mà đi.
Lý Quyền kia tức giận mà lông muốn dựng đứng, chỉ vào bóng lưng khoa trương của Tiểu Khương công tử mà nói:” Tiểu nhân đắc chí! Tiểu nhân đắc chí a!”
Nhưng hai người phụ tá khác lại không lên tiếng phụ họa theo. Bọn họ cũng không phải ngốc, biết vị Khương thiếu phó hiện giờ đang được Thái Tử ân sủng, một khi đã như vậy, thì dĩ nhiên muốn làm thân với hắn.
Tên ngốc kia, trước giờ đều là đánh bại kẻ đã bị đánh bại. Hiện giờ đối đầu với Khương Hòa Nhuận, đây gọi là lấy trứng chọi đá! Bọn họ là người thông minh. Sao có thể đi phụ họa cho Lý Quyền chứ?
Nhưng ban nãy lời nói của Tiểu Khương công tử có ý từ xa cầu gần, trong lòng Công Tôn Vô Ngôn cũng tự cân nhắc một chút, sâu sắc cảm thấy rất có lý.
Lần này Thái Tử gặp nạn, trong Lạc An thành lộ rõ những biến chuyển bất ngờ. Tuy Yến Quốc rất tốt, nếu thực sự có biến thì sẽ không cứu viện kịp, Hàn Quốc sẽ tốt hơn vì lợi ích thực tế.
Đang nghĩ như vậy, Công Tôn Vô Ngôn đọt nhiên nghĩ đến lúc ở bãi săn, Khương Tú Nhuận chủ động hàn huyên với công chúa Hàn Quốc Điền Oánh.
Tiểu tử này, chẳng lẽ sớm đã biết Thái Tử muốn đổi người được chọn làm Thái Tử Phi, mà Điền Oánh mới là người được chọn sáng giá nhất?
Cân nhắc tinh tế như vậy, tâm tư của tiểu tử Ba Quốc này thật kín đáo, người nhìn xa trông rộng như vậy thật khiến người sinh lòng nể sợ.
Ngay lúc đó, Công Tôn Vô Ngôn âm thầm nhắc nhở bản thân, về sau cần lưu tâm đến hành động của vị Khương thiếu phó này, như vậy với mình cũng rất có ích.
Mọi sự sớm đã chuẩn bị tốt, tránh việc bất tuân mệnh với tâm ý của Thái Tử.
Khương Tú Nhuận cũng không biết hành động trêu chọc quý nữ ở bãi săn của mình lại trở thành ví dụ của người biết nhìn xa trông rộng.
Hiện tại nàng được mang chức đại nội tổng quản, gánh lấy mà làm việc rất tích cực.
Bởi vì Phượng Ly Ngô không giỏi giao tiếp, mà trong phủ chưa từng tổ chức yến hội.
Sự chuẩn bị cầu kỳ này, khi tổng quản lo không xuể, thì kẻ có nhiều mối giao hảo tốt như Khương Tú Nhuận để thương lượng.
Khương Tú Nhuận dĩ nhiên sẽ không từ chối, mà thay tổng quản tỉ mỉ viết ra quá trình làm việc. Đối với trường tụ thiện vũ Khương Cơ của kiếp trước mà nói, thật là việc dễ như trở bàn tay.
Cái bậc này thành thạo, lại khiến cho tổng quản âm thầm gật gù, thầm nghĩ Thái Tử thật là có mắt nhìn anh tài, nuôi một phủ toàn phụ tá, nhưng lại không có ai có thể bì được với Tiểu Khương công tử!
Chờ đến ngày yến hội, tất cả đã xử lý thỏa đáng, chỉ chờ mở cửa để đón khách.
Trong kinh thành hễ là quý nữ nhà quý tộc có độ tuổi phù hợp, đều nhận được thiệp mời của phủ Thái Tử. Trong lòng mọi người đều biết ý định của lời mời này. Nữ nhi nhà mình dĩ nhiên là phải trang điểm tỉ mỉ, lụa là gấm vóc, kim thoa nhiều vô kể làm phụ kiện.
Trước cửa phụ Thái Tử luôn luôn lạnh lẽo, thì nay có một đội ngũ xếp thành hàng dài dằng dặc. Khách quý vào phủ, cực lỳ náo nhiệt.
Nhưng Khương Tú Nhuận lại lười biếng không đến xem yến hội, mà ngồi ngơ trong phòng của mình gẩy bàn tính.
Không làm đại nội tổng quản tham tài, không phải là thái giám tốt!
Lần này thay tổng quản chuẩn bị mở yến hội, sổ sách của nàng bị miết đến nhẵn nhụi, lại ngầm thu được của thương lái không ít tiền hoa hồng. Sau một lần tở chức yến hội mà tiền tích góp của nàng tăng lên không ít, hơn nữa còn tiền món tiền cho vay lúc trước, cũng đủ cho huynh muội bọn họ tiêu xài khi sau này ẩn cư nơi điền viên.
Có tiền, tâm nàng liền thấy an ổn.
Lúc này trong yến hội giọng cười vui vẻ của âm thanh ríu rít của các quý nữ thi thoảng lại lướt qua tường viện, truyền đến trong viện của nàng.
Trong kiếp trước không khí ngợp trong vàng son hoa lệ như vầy, lại không thể khêu gợi cho nàng chút hoài niệm nào.
Nếu có thể, nàng hy vọng sau khi mình với huynh trưởng quay về nơi đồng quê, rồi tìm một người trượng phu có thể dựa vào, nuôi dưỡng hai ba hài tử, và một sân gà con, một nơi bình đạm như vậy, là khát vọng được an ổn trong cả hai kiếp của nàng...
Nàng còn chưa thoát khỏi giấc mộng điền viên ngọt ngào, thì gã sai vặt của Phượng Ly Ngô liền một mạch chạy vào sân nói:” Làm sao thiếu phó lại rảnh rỗi như vậy? Thái Tử mời người ra sảnh ngoài uống rượu kìa!”
Khương Tú Nhuận không nghĩ tới mặc dù Thái Tử đang bận bịu cực kỳ, còn cso thời gian để nghĩ đến mình. Nàng có chút cưỡng ép mà đứng lên, thay đổi một thân áo dài, rồi mới thong thả mà dạo bước ra sảnh ngoài.
So với Khương Tú Nhuận mới kiếm được đầy túi, thì lúc này vì đề nghị tổ chức yến hội cho Thái Tử điện hạ mà trong đời Thái Tử khó có thể xảy ra nên lại sinh chút hối hận.
Hắn thường tham dự yến hội nhưng hắn không phải là chủ nhân, xã giao vài câu liền có thể tránh sang một bên mà hưởng nhàn nhã, mà cho là có người tới bắt chuyện thì phần lớn là nam tử, cũng không thể mang đến quá nhiều phiền chán.
Nhưng hôm nay, hắn thân là chủ tiệc, muốn tránh cũng không được. Mà yến hội này, quý nữ chưa lập gia đình càng như mây trôi lá rụng, số lượng cực kỳ đông đúc.
Những cái khác đều ổn, mà cái mùi của son phấn giao hòa lại chung một chỗ, thật đúng là muốn xông nghẹn chết người ta!
Nhìn thấy mấy nữ nhân này mỗi người đều tỏ ra vẻ câu dẫn quyến rũ bước về phía hắn, qua lúc lâu, liền giống như bị đuối nước, có chút nghẹt khí mà thở không thông.
Này chờ đến lúc Khương Tú Nhuận bước khoan thai không vội vàng tới trước mặt, liền bị Thái Tử một phen túm chặt cánh tay, lấy cớ là có chuyện quan trọng cần trao đổi, túm tới một căn nhà kế bên đại sảnh.
Nhưng khi vào trong phòng, Phượng Ly Ngô không nói lời nào, chỉ đứng yên bên cạnh Khương Tú Nhuận, cúi đầu dựa vào cổ nàng rồi hít một hơi thật sâu, sau đó mới cảm thấy bản thân có thể chịu đựng một lúc.
Khương Tú Nhuận cũng không biết Thái Tử trúng cái tà gì, liền hơi nghiêng đầu tránh né nói:” Thái Tử gấp gáp gọi thần tới, là có chuyện gì muốn chỉ bảo?”
Phượng Ly Ngô nhắm hai mắt, ổn định lại rồi nói:” Nghe nói mẫu quốc của ngươi sắp sửa phái thêm một vị chất nữ qua, Cô không biết là ngươi có tỷ muội, nàng tới một mình, e rằng bị thuộc hạ coi thường, có thể cần ngươi đến sắp xếp cho nàng một chút?”
Khương Tú Nhuận nghe xong, da đầu đột nhiên muốn phát nổ. Kiếp trước, sau khi phụ vương đưa huynh muội họ tới thì lại không có động tĩnh gì nữa, vốn là không có truy đưa chất nữ vừa nói a!
Phụ vương đây là muốn chơi trò gì nữa? Người bị đưa tới là ai chứ?
Quan trọng nhất là, thân phận của nàng có thể bị người vạch trần hay không?
Nghĩ đến đây lòng bàn tay nàng bắt đầu hơi đổ mồ hôi! Chỉ trừng mắt to, nhìn thẳng vào Phượng Ly Ngô.
Phượng Ly Ngô nhìn nàng trừng mắt to như vậy, lại giống như đứa trẻ bị dọa sợ, không nín được cười nói:” Làm sao vậy? Ngươi không vui vì tỷ muội của ngươi tới Lạc An làm con tin sao?”
Bất luận là kiếp trước hay kiếp này thì Khương Tú Nhuận đều phải tuan theo cái điểm này, nên nàng rất kiềm chế mà xem xét giao tình của mình với Hoàng Thái Tử, về điểm giao tình thì gần như không thân đến mức cùng ngâm mình trong một hồ nước.
Vì thế liền kính cẩn cúc lễ nói:” Thái Tử không đối thần như người ngoài như vậy, đủ để thấy ân sủng dành cho tại hạ, nhưng lễ nghi của mỗi nước không giống nhau, Ba Quốc chúng thần xưa nay câu nệ, không có tục lệ giống như ở Đại Tề mọi người cùng tắm trong một bể nước, nếu Thái Tử muốn ân thưởng, vẫn xin ban cho tại hạ một thùng nước thuốc, để vào lúc rảnh rỗi liền chăm sóc thân thể cẩn thận một lần.”
Lời này của nàng đã không bác đi mặt mũi của Thái Tử, hơn nữa là lời nói khéo léo để từ chối việc tắm chung nực cười này.
Mà Phượng Ly Ngô đề nghị như vậy, hoàn toàn cũng không có ý xấu gì, giống như lời của Tiểu Khương công tử, nam tử Đại Tề tắm chung giống như cùng nhau uống rượu, là chuyện mà tri kỷ thường làm cũng nhau. Mà hắn mời Tiểu Khương công tử tắm chung, thật sự là cho thiếu niên này vinh dự cao nhất.
Mà này Tiểu Khương công tử dùng ngữ khí uyển chuyển trong bình thản từ chối, hắn lại cho là thiếu niên này suy nghĩ nông cạn và ngượng ngùng mà thôi, nên dĩ nhiên cũng rất khoan dung rộng lượng mà ân chuẩn ban thưởng cho hắn một thùng nước thuốc.
Nhưng mà theo đó, hắn lại nghĩ đến chuyện Tần Chiếu trong cung phòng từng cởi y phục của thiếu niên này. Cũng không biết lúc ấy làm sao Tần Chiếu có thể chiếm tiện nghi của thiếu niên này...
Dòng tư tưởng đều ùa tới, lại không thể nhịn mà lướt qua cổ của thiếu niên.
Vì đang làm thuốc, Tiểu Khương công đang cúi đầu, tuy là mặc y phục kiểu dáng dài cổ cao nhưng vẫn có một đoạn đường cong duyên dáng hơi lộ ra từ chỗ cổ áo.
Trong hang động Phượng Ly Ngô đã từng kê tới gần, nên biết là đoạn cổ kia không chỉ trông mảnh khảnh đáng yêu, hơn nữa còn hiện diện một mùi hương ngọt ngào không diễn tả được, nếu như chóp mũi vô ý sượt nhẹ phải thì mềm mịn khiến ta không dám tin.....
Nếu như cởi hết y phục, trôi nổi trong bể nước thuốc nóng hổi....Nghĩ như vậy, mà không thể cùng tắm tựa như khiến người có cảm giác tiếc nuối không thể nói ra.
Phượng Ly Ngô còn chưa suy xét ra được cái cảm nhận gì thì gã sai vặt bên ngoài tới thông báo, Hoàng Hậu lo lắng Thái Tử bị thương nặng, mà trong phủ lại chưa có một Thái Tử Phi biết quan tâm chăm sóc, nên mang chất nữ Yến Quốc Tào Kê gửi tới phủ Thái Tử, để nàng thay có thể thay thế dì giúp đỡ Thái Tử, thay mặt dì chăm sóc tận tình cho Thái Tử điện hạ.
Khương Tú Nhuận đắp thuốc xong, đang ở một bên dùng nước trong chậu đồng rửa tay, nghe báo là Tào Cơ sắp đến, vội vàng cúi đầu giấu đi ý cười mà bản thân đang cố nhịn.
Nhất định là ông trời nghe được lời khẩn cầu của nàng, mà Tào Cơ lại tới nhanh như vậy.
Tuy Tào Cơ là người hơi ngu ngốc, cuối cùng vẫn không bì được Điền Oánh trong việc xu nịnh lấy lòng Thái Tử, nhưng hay dở gì cũng ngồi vững trên vị trí Thái Tử Phi được mấy năm.
Hiện tại nàng đã thương thảo là phải sinh sống dưới quyền Thái Tử , mà Tào Cơ có thể trở thành chủ mẫu của nàng, nên mấy ngày này không thể được muốn lấy lòng nàng ta một chút, để nhờ vả vị Thái Tử Phi này về sau quyền hạn bao la này, thì cũng khiến cho cuộc sống của thiếu phó như nàng dễ chịu một chút.
Trong lúc Thái Tử phân phó cho Tào Khê vào để diện kiến, Khương Tú Nhuận hiểu chuyện thấu tình lui ra ngoài, miễn để chậm trễ đại kế câu dẫn Thái Tử của Thái Tử Phi tương lai.
Về việc người được chọn làm Thái Tử Phi, kỳ thật trong lòng Thái Tử sớm đã có dự định. Nếu không có gì đột xuất thì Tào Khê này lại là lựa chọn tốt nhất.
Tuy các lão thần của Đại Tề ủng hộ hắn làm trữ quân nhưng lòng trung thành của họ đối với Tế Đế thì không thể bác bỏ được.
Nếu như phụ vương của hắn thành thật an phận tuổi già, thì hắn không ngại mình làm trữ quân thêm vài năm nữa. Nhưng hiện tại bị ám sát ở bãi săn, thật là mối nguy ẩn tứ bề. Nếu cứ tiếp tục kéo ra, thì chính là đêm dài lắm mộng.
Kể từ đó, hắn chắc chắn muốn mược sức của nước giáng liềng. Mà vị cháu gái này của mẫu hậu lại là ái nữ của Yến Vương, nếu có thể cưới được nàng, thì sẽ có sự hỗ trợ của Yến Quốc trong âm thầm. Đối với Phượng Ly Ngô mà nói là điều cực kỳ quan trọng.
Chỉ là trước đây đã thấy Tào Khê vài lần, theo ấn tượng của Phượng Ly Ngô thì không tốt chho lắm, nhưng hiện giờ người đã đến phủ rồi, nên không thể đối đãi qua loa được.
Vì thế liền sai người thỉnh Tào Cơ vào phòng.
Khi Tào Cơ tiến vào phòng, Phượng Ly Ngô đã được người hầu hạ mặc xong trường bào rộng thùng thình và đang ngồi trên chiếu uống trà.
Tào Khê cởi áo choàng ngoài, lộ ra váy dài màu hồng cánh sen bên trong, e lệ ngượng ngùng mà hơi ngẩng lên nhìn thoáng qua Thái Tử.
Yến Quốc nam nhân đẹp rất nhiều, nhưng Phượng Ly Ngô so với nam nhân ở Yến Quốc còn đẹp hơn nữa, nhưng lại không mảnh dẻ như nam nhân Yến Quốc.
Phượng Ly Ngô với khuôn mặt khí chất đẹp đẽ cao quý mà thân hình tráng kiện không thua gì võ tướng.
Nghe nói lần này bị thích khách ám sát, chỉ dựa vào sức của một mình chàng, đã giết chết khá nhiều thích khách, nam tính hùng dũng đến mức này, thử hỏi trên đời có được mấy người chứ?
Hiện tại mỗi lần nàng nhìn đến Phượng Ly Ngô, áp lại gần chàng một chút, cũng có chút không tự kiềm chế được, chỉ ước có thể ngã vào lòng chàng ngay lập tức, tuyên bố với thế gian nàng là Thái Tử Phi của Đại Tề.
Bên này Tào Khê bước từng nhỏ mà nhanh bước về phía Phượng Ly Ngô, từng bước từng bước đều cảm thấy bồn chồn không yên.
Bên kia Phượng Ly Ngô buông chung trà, nhìn Tào Khê đi tới ngồi quỳ trên chiếu, rồi hướng mình thỉnh an, mà mày không khỏi hơi nhíu lại.
Kỳ thật Tào Khê này tướng mạo ra sao, hắn trước giờ chưa từng để ý đến. Cũng giống như ăn cơm đa phần đều là ăn cho chắc bụng, hắn vốn không để ý đến nguyên liệu nấu, thời gian nấu hay có ngon miệng hay không.
Mà lựa chọn Thái Tử Phi phần nhiều cũng là vì mưu quyền mà suy tính, không liên quan đến niềm hứng thú đặc biệt với nử tử.
Nhưng hôm nay hắn mới tiếp xúc với Tào Khê trong khoảng cách gần như vậy, ai có thể nói với hắn, cái mùi trên người nữ tử này là mùi gì vậy? Thực sự làm người khó mà hô hấp được!
Không phải nói trong thư trai này, giống như là cuộc gặp gỡ của Mục Vương và Tây Vương Mẫu.
Sau khi Khương Tú Nhuận ra khỏi thư phòng, liền đi một mạch nhẹ nhàng đến nhà bếp.
HIện giờ Thái Tử đang bị thương, nguyên liệu nấu ăn đều phải chú ý ăn nóng và bổ sức.
Không biết có phải do theo nàng vài lần ăn được những mỹ vị thực sự của thế gian mà gần đây Thái Tử rất hay bắt bẻ.
Cho nên không thiếu được vị thiếu phó nhàn hạ này, đich thân đi xuống nhà bếp lướt qua các món ăn, xem qua xem canh đã nấu được bao lâu, thịt hầm nhừ hay chưa.
Càng không thể bỏ qua cơ hội nhàn hạ đến đôn đốc công việc, để múc chén canh mới nấu, tiếp đó nữ đầu bếp còn đặc biệt làm cho nàng một cái bánh bao thịt để thử trước.
Tài năng lớn nhất của cuộc đời nàng đó là xem mặt đoán ý, giỏi về giao tiếp, tuy rằng tới phủ Thái Tử chưa được bao lâu, nàng lại cố ý lôi kéo để thân thiết với nhóm đầu bếp nữ trong nhà bếp.
Mà những phụ tá trong phủ đa số đều rất tự cao tự đại, cảm thấy chính mình là thiên nga, nên không thích mở lời làm thân với bọn hạ nhân trong phủ. Đem ra so sánh, vị thiếu phó này luôn tươi cười thật khiến người cảm thấy sự hiền hòa.
Nên mỗi lần rảnh rỗi xuống nhà bếp, Khương Tú Nhuận sẽ uống một ngụm canh, ăn một cái bánh bao, đi theo mấy hạ nhân đi ra đi vào nhàn nhã trò chuyện, lại tìm hiểu được rất nhiều chuyện xưa của phủ Thái Tử, còn có bí văn mới nhất mà bọn hạ nhân lưu truyền trong các phủ.
Không có cách khác vì kiếp trước lúc này nàng đang giặt y phục trong Cán Y cục, nên đối với phong ba thực tế trong Lạc An thành không hiểu biết lắm. Mà hiện thân phận nàng nửa vời, cũng không thể tới làm quen với các công khanh quý tộc, lại nói giao tiếp trong giới quý tộc thì có thể nghe ngóng được gì chứ?
Chi bằng ngồi lại với căn bếp nhỏ mà tràn đầy thông tin đây đó này, nghe chuyện mua bán ngoài chợ, hay thay gã sai vặt làm chân chạy của phủ Thái Tử lại còn hay hơn là ngồi bàn tán.
Thí dụ như vừa rồi sau khi ăn một chén canh, nàng liền nghe được một mẩu tin đồn thú vị nóng hôi hổi -- Khi Tần tướng quân trở về nhà dưỡng thương, bởi vì không muốn liên hôn với Từ gia, thiếu chút nữa bị Tần lão tướng quân đánh gãy chân còn lại. Mà cũng không biết làm thế nào Từ gia lại nghe được tin đồn này, liền rêu rao là mối hôn sự từ lúc này bỏ đi, hai nhà hiện giờ náo loạn hết sức tưởng tượng.
Nhưng Khương Tú Nhuận không có hứng thú gì với chuyện của Tần Chiếu, chỉ cảm thấy nếu Tần Chiếu không lấy Từ thị thì nên cưới một nữ nhân hung hãn một chút, có thể quản chặt được hắn lại càng tốt, tránh để hắn mỗi ngày cứ mãi lượn lờ trước mắt nàng.
Nhưng không nghĩ tới, hôm nay tin đồn thú vị không ngừng ở đó.
Lúc Khương Tú Nhuận thêm canh lần nữa, thì gã sai vặt đang làm việc trước thư phòng của Thái Tử lon ton chạy tới, báo cho nhà bếp không cần chuẩn bị cơm dư ra cho kiều khách tới ngày hôm nay nữa -- Tào Cơ kia của Yến Quốc, bị Thái Tử mắng chạy mất rồi, khóc suốt trên đường ra khỏi phủ môn, nghe nói lớp phấn dày đánh trên mặt đều trôi đi hết.
Tin vừa xuống, Khương Tú Nhuận uống canh không nổi nữa rồi.
Hai cái tin đồn này đều là chặn đường phu nhân tương lai của mình, chuyện gì đang diễn ra vậy chứ? Mọi chuyện đều tốt, Tào Khê này vừa khóc vừa chạy đi, có thể là chuyện gì chứ? Không phải như vậy thì cái công việc phục vụ người bệnh chẳng phải lại rơi trên người nàng hay sao?
Đợi đến lúc sau, Khương Tú Nhuận tỉ mỉ hỏi thăm một chút, tức khắc có chút lâm vào tuyệt vọng.
Tào Cơ này thực lại thiếu nhạy bén đến mức độ này, ở trước mặt Thái Tử lựa lời để bắt chuyện, thì đi nói lúc nàng mới đến, ngoại trừ dặn dò của Hoàng Hậu thì cũng nhận được giao phó của Thánh Thượng, là phải quan tâm tận tình mà hỗ trợ Thái Tử. Nàng ta còn được Vạn Tuế ban thuốc trị thương, nghe nói là cực kỳ quý hiếm......
Theo những gì mà Khương Tú Nhuận thấy, Tào Khê này là không có đầu óc! Tuy Tào Khê này đầu óc không thông tuệ lắm, và kiếp trước đã biết rồi. Nếu không thì cũng không thể lúc đấu với Điền Oánh, thất bại cứ đều đều kéo đến.
Nhưng nếu nghĩ khoe khoang mối quen biết rộng rãi của mình, Đế Hậu đều thân, cũng không nên khoe như vậy chứ!
Lần này Thái Tử bị thương, Đoan Khánh Đế kia không thoát khỏi việc bị nghi ngờ, hiện tại Tào Khê lại cầm chai lọ mà Hoàng Đế ban thưởng tới cho Thái Tử làm thuốc.....Cái kiểu đa nghi như Phượng Ly Ngô chẳng phải là muốn hắn tức chết sao?
Tìm được lý do, nói mùi trên người nàng ta khó ngửi làm nàng ta bị mắng chạy mất, đều đã xét đến Hoàng Hậu mới giữ thể diện cho nàng ta!
Nghĩ đến đây, biểu cảm của Khương Tú Nhuận hơi suy sụp, cảm thấy vị trí Thái Tử Phi của Tào Khê này, e rằng là chuyện hão huyền.
Kiếp trước Thái Tử bị thương nặng, bị Hoàng Đế kiềm chế, dĩ nhiên là tận đường thì cái gì cũng dám làm, cưới Tào Khê là để củng cố thế lực của mình.
Nhưng Thái Tử tuy kiếp này cũng bị thương, lại chỉ là thương nhẹ ngoài da, qua mấy ngày liền có thể thượng triều, trận chiến ác liệt giữa hai phụ tử này chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi. Nếu Phượng Ly Ngô cảm thấy Tào Khê ngu ngốc, địch ta không thể phân biệt, e rằng sẽ cực kỳ thất vọng, mặt khác tìm người được chọn làm Thái Tử Phi......
Khương Tú Nhuận thử đứng ở góc độ của Phượng Ly Ngô, cẩn thận chọn lọc trong số người được chọn còn lại, cảm thấy chỉ có Điền Oánh có thể đảm nhận vị trí này.
Điền Oánh xuất thân từ Hàn Quốc, tuy không không bì được với mối quan hệ thân thiết của Tào Khê với Hoàng Hậu, nhưng Hàn Quốc lại nóng lòng thiết lập mối bang giao với Thái Tử Tề Quốc, nên mới dâng nữ nhi này cho Tề Quốc, cũng là một người xuất sắc.
Một cách nghiêm khắc, Điền Oánh tướng mạo xinh đẹp cảm quan nhạy bén, đều vượt xa với Tào Khê. Tuy quốc lực của Hàn Quốc không bằng Yến Quốc, nhưng cũng không tính là nước yếu.
Chính lầ không biết Phượng Ly Ngô sẽ nghĩ như thế nào đây.
Khương Tú Nhuận thế Nguyệt Lão giữ một chút thời gian rảnh xong thì cũn không nghĩ nữa. Cuối cùng ai làm Thái Tử Phi, nàng đều xu nịnh như vậy, cái việc này nên để cho Phượng Ly Ngô tự mình mà cân nhắc.
Nhưng mấy phụ tá khác trong phủ, lại không lười biếng mà dùng mánh lớ như Khương Tú Nhuận.
Chờ đến lúc làm thuốc cho Thái Tử lần nữa, nàng tiến vào thư phòng, liền nhìn thấy ba phụ tá lúc trước cùng theo Thái Tử ra bãi săn đang ngồi quỳ trên chiếu, tha thiết như mẹ hiền mà khẩn khuyên Thái Tử tiếp nạp Tào Khê làm Thái Tử Phi.
Trong đó có một thanh niên phụ tá rất mãnh liệt trình bày quan điểm của mình tên gọi là Công Tôn Vô Ngôn, mang vẻ mặt nghiêm trang mà giải thích mặt lợi mặt hại cho Phượng Ly Ngô.
Khương Tú Nhuận nhẹ nhàng đi vào, khi người hầu thay Phượng Ly Ngô cởi áo, liền quỳ ngồi xuống trước mặt hắn đắp thuốc.
Phượng Ly Ngô thất thần nghe lời khuyên thao thao bất tuyệt của Công Tôn Vô Ngôn, một bên nhìn chằm chằm vào cổ của thiếu niên quỳ trước mặt.
Có lẽ nghe mà thấy phiền rồi, đột nhiên cắt ngang lời nói của phụ tá, hướng về Khương Tú Nhuận mà nói:” Quân thấy việc này như thế nào?”
Khương Tú Nhuận đang nín thở đắp thuốc, mà khi Phượng Ly Ngô hỏi chuyện, chưa kịp phản ứng lại cho đến khi Phượng Ly Ngô kêu tên nàng, nàng mới buông bình thuốc trong tay nói:” Tuy rằng Yến Quốc cường thịnh, nhưng để trợ lực cho điện hạ, trong điều kiện đường xá lại không bì được với Hàn Quốc ở gần hơn chút, mà cái gọi là nguồn nước xa không giải được cơn khát gần, theo suy xét của tại hạ, vẫn nên chọn Thái Tử Phi có nhà mẹ đẻ ở gần chút, rất có trợ lực đối với điện hạ......”
Vừa nãy Phượng Ly Ngô lắng nghe lời khuyên của phụ tá mà vẫn luôn lặng thinh, thì lúc này nghe xong lời của Khương Tú Nhuận lại hơi gật gù.
Khương Tú Nhuận lại tiếp tục cao giọng nói:” Nhưng tuyển Thái Tử chọn phi, không thể chỉ chọn một người, người được chọn làm trắc phi nếu như quyết định được, cũng sẽ rất có lợi cho Thái Tử a! Không bằng tổ chức một buổi yến hội, rồi mời các giai nhân đến phủ, cho phép Thái Tử cẩn thận lựa chọn, mới thật thong dong.”
Phượng Ly Ngô lại hơi gật đầu, sao đó nói với các phụ tá khác:” Người được chọn làm Thái Tử Phi cần phải cẩn trọng, phủ Thái Tử trước giờ chưa từng tổ chức yến hội như vậy, qua vài ngày nữa, thì tổ chức một buổi yến như vậy, thuận tiện chọn ra người được chọn làm Thái Tử Phi, mời hết tới phủ, để cân nhắc đức hạnh của các nàng.”
Lời nói ra, rõ ràng là chấp nhận ý kiến của Khương Tú Nhuận, không hề suy xét đến ý kiến về Tào Khê của Yến Quốc.
Mấy phụ tá kia vẫn luôn không vừa mắt với kẻ tới sau là Tiểu Khương công tử, mà hiện tại rõ ràng là Phượng Ly Ngô lại coi trọng thiếu niên này hơn, làm sao có thể khiến cho các phụ tá khác trong lòng cảm phục chứ?
Mà sau khi Khương Tú Nhuận đắp thuốc xong, thì lúc theo các vị phụ tá cùng đi ra, lại có người cố ý làm khó dễ.
“Tuy quân mang trên mình cái danh là thiếu phó của Thái Tử, nhưng công việc mỗi ngày chỉ là đắp thuốc, coi sóc vi chuyện ăn uống. Việc này cùng với người hầu hay chân sai vặt có gì khác đâu? Mà ta chờ để hiến kế cho Thái Tử, quân lại một miệng xu nịnh phá đám, là có ý gì?
Nhỏ tiếng lại nói mấy lời này là một tên gọi là Lý Quyền, đúng là sau khi đi tuần tra với Thái Tử xong, không ngừng làm lão già nói nhảm.
Mà người này nói chuyện cũng giống như đánh rắm, hôi thối không chịu được.
Khương Tú Nhuận cũng lười biếng mà nhìn hắn, chỉ hơi dương cằm nói:” Nếu là phụ tá, thì mỗi người đều cách nhìn riêng, còn việc tiếp thu ý kiến của ai, dĩ nhiên là Thái Tử làm chủ. Nếu ngươi không can tâm để ý tưởng của ngươi và người khác không đụng độ, vậy cũng dễ thôi, trực tiếp giải thích với Thái Tử, giải tán các phụ tá, chỉ giữ lại mình ngươi, không phải tốt sao?”
Không đợi Lý Quyền cãi lại, nên mở miệng nói:” Thái Tử đối người rộng rãi, không thích làm phiền các phụ tá, chúng ta phần lớn được sống trong phủ, suốt ngày được ăn chùa ở phủ, tại hạ có chút hiểu biết về ẩm thực có lợi cho việc phục hồi, dĩ nhiên sẽ nguyện ý cống hiến mọi thứ, báo đáp quân ân. Như thế nào từ miệng ngươi lại trở thành gã sai vặt? Chẳng lẽ trở nên giống ngươi, rảnh rỗi cả ngày no nê đến nỗi bụng óc ách đầy thực, nhàn hạ ngồi trong viện đánh rắm, thì mới có phong phạm của quân tử ư?”
“ Ngươi......” Lý Quyền bị miệng lưỡi sắc bén của Tiểu Khương công tử chọc tức không ít, nhìn thẳng vào nàng mà trừng mắt lên. Ở trong nhóm phụ tá bới vì hắn lớn tuổi, người khác đều kính trọng hắn một phần, không nghĩ tới Tiểu Khương công tử này nói chuyện không chút lưu tình như vậy, dĩ nhiên là tức đến độ da mặt đỏ gay.
Khương Tú Nhuận cảm thấy, sự đố kỵ giữa đồng liêu này đặc sắc hơn của nữ tử trong hậu trạch, hơn nữa tranh chấp vì lợi ích, rất khó hòa hợp được. Thay vì nhẫn nhịn chịu sự sỉ nhục chi bằng ra tay ngay từ đầu, thông báo rõ ràng là tại hạ không hề dễ chọc, đừng khua môi múa mép trước mặt tại hạ.
Dù gì nàng cũng không dự định dựa vào Thái Tử để mưu cầu vinh hoa phú quý, càng không có dã tâm giành được tước vị Thừa Tướng.
Nàng hiện giờ có ý theo con đường a dua nịnh hót của các thái giám đại nội thời trước, với ý định là theo Thái Tử đi khắp nơi, có được sự coi trọng của Thái Tử, có thể ở trong phủ Thái Tử tùy tiện hô mưa gọi gió.
Đến nỗi mấy phụ tá đồng bạn chơi thân mà thích ra vẻ mẫu mực, nàng không muốn quan tâm đến! Miễn cho chơi quá thân với bọn họ lại bị mời tắm chung nữa!
Công Tôn Vô Ngôn ở một bên thấy hai người ồn ào đến căng thẳng, vội vàng mở miệng can ngăn:” Khương thiếu phó cũng là suy tính cho Thái Tử, hai vị tuy ý kiến bất đồng, nhưng cũng đều là trung thành với chủ tử, đã ở cùng một thuyền, thì hãy rộng lượng với nhau một chút mới phải......”
Khương Tú Nhuận nhìn về phía Công Tôn Vô Ngôn ôm quyền:” Lời của quân nói thực có lý, ta vẫn phải đi xem đồ ăn của Thái Tử có chuẩn bị đàng hoàng chưa, liền không bòi chư vị nói chuện phiếm được!”
Nói xong, nàng liền vung tay áo rộng của mình, nghênh ngang mà đi.
Lý Quyền kia tức giận mà lông muốn dựng đứng, chỉ vào bóng lưng khoa trương của Tiểu Khương công tử mà nói:” Tiểu nhân đắc chí! Tiểu nhân đắc chí a!”
Nhưng hai người phụ tá khác lại không lên tiếng phụ họa theo. Bọn họ cũng không phải ngốc, biết vị Khương thiếu phó hiện giờ đang được Thái Tử ân sủng, một khi đã như vậy, thì dĩ nhiên muốn làm thân với hắn.
Tên ngốc kia, trước giờ đều là đánh bại kẻ đã bị đánh bại. Hiện giờ đối đầu với Khương Hòa Nhuận, đây gọi là lấy trứng chọi đá! Bọn họ là người thông minh. Sao có thể đi phụ họa cho Lý Quyền chứ?
Nhưng ban nãy lời nói của Tiểu Khương công tử có ý từ xa cầu gần, trong lòng Công Tôn Vô Ngôn cũng tự cân nhắc một chút, sâu sắc cảm thấy rất có lý.
Lần này Thái Tử gặp nạn, trong Lạc An thành lộ rõ những biến chuyển bất ngờ. Tuy Yến Quốc rất tốt, nếu thực sự có biến thì sẽ không cứu viện kịp, Hàn Quốc sẽ tốt hơn vì lợi ích thực tế.
Đang nghĩ như vậy, Công Tôn Vô Ngôn đọt nhiên nghĩ đến lúc ở bãi săn, Khương Tú Nhuận chủ động hàn huyên với công chúa Hàn Quốc Điền Oánh.
Tiểu tử này, chẳng lẽ sớm đã biết Thái Tử muốn đổi người được chọn làm Thái Tử Phi, mà Điền Oánh mới là người được chọn sáng giá nhất?
Cân nhắc tinh tế như vậy, tâm tư của tiểu tử Ba Quốc này thật kín đáo, người nhìn xa trông rộng như vậy thật khiến người sinh lòng nể sợ.
Ngay lúc đó, Công Tôn Vô Ngôn âm thầm nhắc nhở bản thân, về sau cần lưu tâm đến hành động của vị Khương thiếu phó này, như vậy với mình cũng rất có ích.
Mọi sự sớm đã chuẩn bị tốt, tránh việc bất tuân mệnh với tâm ý của Thái Tử.
Khương Tú Nhuận cũng không biết hành động trêu chọc quý nữ ở bãi săn của mình lại trở thành ví dụ của người biết nhìn xa trông rộng.
Hiện tại nàng được mang chức đại nội tổng quản, gánh lấy mà làm việc rất tích cực.
Bởi vì Phượng Ly Ngô không giỏi giao tiếp, mà trong phủ chưa từng tổ chức yến hội.
Sự chuẩn bị cầu kỳ này, khi tổng quản lo không xuể, thì kẻ có nhiều mối giao hảo tốt như Khương Tú Nhuận để thương lượng.
Khương Tú Nhuận dĩ nhiên sẽ không từ chối, mà thay tổng quản tỉ mỉ viết ra quá trình làm việc. Đối với trường tụ thiện vũ Khương Cơ của kiếp trước mà nói, thật là việc dễ như trở bàn tay.
Cái bậc này thành thạo, lại khiến cho tổng quản âm thầm gật gù, thầm nghĩ Thái Tử thật là có mắt nhìn anh tài, nuôi một phủ toàn phụ tá, nhưng lại không có ai có thể bì được với Tiểu Khương công tử!
Chờ đến ngày yến hội, tất cả đã xử lý thỏa đáng, chỉ chờ mở cửa để đón khách.
Trong kinh thành hễ là quý nữ nhà quý tộc có độ tuổi phù hợp, đều nhận được thiệp mời của phủ Thái Tử. Trong lòng mọi người đều biết ý định của lời mời này. Nữ nhi nhà mình dĩ nhiên là phải trang điểm tỉ mỉ, lụa là gấm vóc, kim thoa nhiều vô kể làm phụ kiện.
Trước cửa phụ Thái Tử luôn luôn lạnh lẽo, thì nay có một đội ngũ xếp thành hàng dài dằng dặc. Khách quý vào phủ, cực lỳ náo nhiệt.
Nhưng Khương Tú Nhuận lại lười biếng không đến xem yến hội, mà ngồi ngơ trong phòng của mình gẩy bàn tính.
Không làm đại nội tổng quản tham tài, không phải là thái giám tốt!
Lần này thay tổng quản chuẩn bị mở yến hội, sổ sách của nàng bị miết đến nhẵn nhụi, lại ngầm thu được của thương lái không ít tiền hoa hồng. Sau một lần tở chức yến hội mà tiền tích góp của nàng tăng lên không ít, hơn nữa còn tiền món tiền cho vay lúc trước, cũng đủ cho huynh muội bọn họ tiêu xài khi sau này ẩn cư nơi điền viên.
Có tiền, tâm nàng liền thấy an ổn.
Lúc này trong yến hội giọng cười vui vẻ của âm thanh ríu rít của các quý nữ thi thoảng lại lướt qua tường viện, truyền đến trong viện của nàng.
Trong kiếp trước không khí ngợp trong vàng son hoa lệ như vầy, lại không thể khêu gợi cho nàng chút hoài niệm nào.
Nếu có thể, nàng hy vọng sau khi mình với huynh trưởng quay về nơi đồng quê, rồi tìm một người trượng phu có thể dựa vào, nuôi dưỡng hai ba hài tử, và một sân gà con, một nơi bình đạm như vậy, là khát vọng được an ổn trong cả hai kiếp của nàng...
Nàng còn chưa thoát khỏi giấc mộng điền viên ngọt ngào, thì gã sai vặt của Phượng Ly Ngô liền một mạch chạy vào sân nói:” Làm sao thiếu phó lại rảnh rỗi như vậy? Thái Tử mời người ra sảnh ngoài uống rượu kìa!”
Khương Tú Nhuận không nghĩ tới mặc dù Thái Tử đang bận bịu cực kỳ, còn cso thời gian để nghĩ đến mình. Nàng có chút cưỡng ép mà đứng lên, thay đổi một thân áo dài, rồi mới thong thả mà dạo bước ra sảnh ngoài.
So với Khương Tú Nhuận mới kiếm được đầy túi, thì lúc này vì đề nghị tổ chức yến hội cho Thái Tử điện hạ mà trong đời Thái Tử khó có thể xảy ra nên lại sinh chút hối hận.
Hắn thường tham dự yến hội nhưng hắn không phải là chủ nhân, xã giao vài câu liền có thể tránh sang một bên mà hưởng nhàn nhã, mà cho là có người tới bắt chuyện thì phần lớn là nam tử, cũng không thể mang đến quá nhiều phiền chán.
Nhưng hôm nay, hắn thân là chủ tiệc, muốn tránh cũng không được. Mà yến hội này, quý nữ chưa lập gia đình càng như mây trôi lá rụng, số lượng cực kỳ đông đúc.
Những cái khác đều ổn, mà cái mùi của son phấn giao hòa lại chung một chỗ, thật đúng là muốn xông nghẹn chết người ta!
Nhìn thấy mấy nữ nhân này mỗi người đều tỏ ra vẻ câu dẫn quyến rũ bước về phía hắn, qua lúc lâu, liền giống như bị đuối nước, có chút nghẹt khí mà thở không thông.
Này chờ đến lúc Khương Tú Nhuận bước khoan thai không vội vàng tới trước mặt, liền bị Thái Tử một phen túm chặt cánh tay, lấy cớ là có chuyện quan trọng cần trao đổi, túm tới một căn nhà kế bên đại sảnh.
Nhưng khi vào trong phòng, Phượng Ly Ngô không nói lời nào, chỉ đứng yên bên cạnh Khương Tú Nhuận, cúi đầu dựa vào cổ nàng rồi hít một hơi thật sâu, sau đó mới cảm thấy bản thân có thể chịu đựng một lúc.
Khương Tú Nhuận cũng không biết Thái Tử trúng cái tà gì, liền hơi nghiêng đầu tránh né nói:” Thái Tử gấp gáp gọi thần tới, là có chuyện gì muốn chỉ bảo?”
Phượng Ly Ngô nhắm hai mắt, ổn định lại rồi nói:” Nghe nói mẫu quốc của ngươi sắp sửa phái thêm một vị chất nữ qua, Cô không biết là ngươi có tỷ muội, nàng tới một mình, e rằng bị thuộc hạ coi thường, có thể cần ngươi đến sắp xếp cho nàng một chút?”
Khương Tú Nhuận nghe xong, da đầu đột nhiên muốn phát nổ. Kiếp trước, sau khi phụ vương đưa huynh muội họ tới thì lại không có động tĩnh gì nữa, vốn là không có truy đưa chất nữ vừa nói a!
Phụ vương đây là muốn chơi trò gì nữa? Người bị đưa tới là ai chứ?
Quan trọng nhất là, thân phận của nàng có thể bị người vạch trần hay không?
Nghĩ đến đây lòng bàn tay nàng bắt đầu hơi đổ mồ hôi! Chỉ trừng mắt to, nhìn thẳng vào Phượng Ly Ngô.
Phượng Ly Ngô nhìn nàng trừng mắt to như vậy, lại giống như đứa trẻ bị dọa sợ, không nín được cười nói:” Làm sao vậy? Ngươi không vui vì tỷ muội của ngươi tới Lạc An làm con tin sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.