Chương 38
Cuồng Thượng Gia Cuồng
07/03/2020
Lưu Bội dùng dao găm đâm vào thịt cừu non, nở nụ cười lộ ra hàm răng
trắng: "Ngươi từ từ nói cho ta nghe ngươi giúp ta như thế nào, nếu nói
sai, ta sẽ trói gô ngươi lại, ngày mai lúc mở cửa biên giới, ta ném
ngươi xuống sông làm cống phẩm."
Trong lòng Khương Tú Nhuận biết rõ ông nội nuôi này nói là làm, bằng không ngay sau sao hắn có thể trở thành nhân vật sánh ngang với Phượng Ly Ngô?
Nàng hạ quyết tâm, không kiêng dè nói: "Giết thỏ, mổ chó săn. Đạo lý như vậy còn cần ta nói? Vương tử, có lúc có chuyện rất cần làm, lại là chuyện có hại mà vô ích. Lúc trước ngài ở Lạc An làm con tin, bày mưu tính kế, có thể thay Đại Lương mưu tính nhu cầu cấp bách của sắt tinh luyện. Thế nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, nếu sắt thật sự trở về Lương Quốc, ngài sẽ thế nào?"
Lưu Bội cũng không tiếp lời, vẻ mặt sâu xa khó lường nghe nàng bịa chuyện.
Khương Tú Nhuận nói tiếp: "Một khi sắt tinh luyện trở về, Lương Quốc hiển nhiên sẽ binh hùng tướng mạnh, vũ khí hoàn hảo. Mà khi kênh nước xây xong, lương thực của Lương Quốc mấy năm tới không cần lo lắng nữa... Một quốc gia an cư lạc nghiệp như vậy, ngay cả một đứa bé có hiền thần phụ tá, cũng có thể quản lý tốt. Đâu cần một vương tử thành niên tài đức sáng suốt cẩn thận?"
Khương Tú Nhuận nói lời này cũng có ý riêng. Kiếp trước tuy rằng Lưu Bội là người Lương vương coi trọng, thế nhưng khi trở về nước cũng có chút khó khăn. Dù sao Lương vương cũng không phải chỉ có một con trai, cho dù một vương tử nhỏ tuổi, sau lưng cũng có thế lực muôn hình muôn vẻ chống lưng.
Sau khi Lưu Bội kế vị, chuyện thứ nhất hắn làm là giết sạch những huynh đệ của mình, ngay cả người chạy nạn sang nước ngoài, cho dù đứa trẻ ba tuổi cũng không buông tha, có thể thấy được chuyện hắn làm con tin năm đó có người giở trò, hắn để bụng chuyện này sâu bao nhiêu!
Quả nhiên sau khi Khương Tú Nhuận nói rõ những lời này, Lưu Bội biến sắc, không còn ung dung bình tĩnh nữa, sắc mặt trở nên đáng sợ, ánh mắt lộ ra sát khí nhìn về phía công tử Tiểu Khương.
Nhưng công tử Tiểu Khương lạnh nhạt nói: "Có ta, Lương Quốc không có sắt tinh luyện, trở mặt với Đại Tề. Trọng trách này bây giờ, không có người có năng lực tiếp nhận, mà vương tử cũng thuận lợi về nước sớm? Chẳng lẽ không nên cảm tạ ta?"
Lưu Bội hạ giọng nói: "Ngươi có biết, chỉ bằng lời xúi giục của ngươi lúc nãy, ta có thể mổ bụng xẻ ruột ngươi! Rắc vào sông nuôi cá?"
Khương Tú Nhuận cũng hạ thấp giọng, nghiêng đầu ra phía trước: "Quân sẽ không, quân là người làm việc lớn, có tầm nhìn xa trông rộng, trói ta lại trả về Đại Tề, so với cho cá ăn còn tốt hơn, sao có thể lãng phí ta một cách vô ích?"
Lưu Bội bình tĩnh nhìn vẻ mặt giảo hoạt của thiếu niên trước mặt, chợt cất tiếng cười to, đưa tay sờ đầu hắn.
Động tác này, lúc còn ở thành Lạc An hắn đã muốn làm.
Đáng tiếc khi đó thiếu niên vô cùng ngông cuồng, cũng chỉ cúi đầu nghe theo Phượng Ly Ngô. Nhưng hôm nay, ở trên địa bàn của hắn, rốt cuộc thiếu niên cũng có dáng vẻ thuận theo, nịnh nọt mình rồi.
Loại biến hóa vi diệu này, làm cho lòng người sinh ra vui vẻ. Lưu Bội thật sự xem Phượng Ly Ngô là mục tiêu mình phải vượt qua từ lâu rồi. Nghĩ tới phụ tá hắn một lòng sủng ái lại là kẻ hai lòng, chạy tới trước mặt xu nịnh mình, trong lòng hắn liền nảy sinh vui vẻ.
Trong mắt hắn, bản lĩnh mồm mép của thiếu niên này rất cao, còn có chút khôn vặt. Một kẻ bị mẫu quốc vứt bỏ, cũng chỉ có thể dựa vào người khác mà sống.
Nếu hắn chạy tới Lương Quốc cầu sống, bản thân mình không ngại thưởng cho hắn một chén cơm! Coi như nuôi con chó nhỏ, khi rảnh rỗi nhìn hắn vẫy đuôi cũng tốt.
Rốt cuộc Khương Tú Nhuận cũng đối phó với Lưu Bội xong, sau khi ra khỏi lều trại, nàng mới phát giác sau lưng mình đổ một tầng mồ hôi.
Ông nội nuôi quả nhiên dính chiêu, khó trách về sau có thể nhận phụ vương lớn tuổi râu tóc bạc trắng của nàng làm con trai!
Chỉ có điều, nàng cũng biết trong lòng, bị Lưu Bội phát hiện rồi, Lương Quốc không phải nơi dung thân của nàng nữa. Nếu nàng thật sự làm phụ tá cho Lưu Bội, dựa vào tính tình của Phượng Ly Ngô, cho dù nhất thời không thể bắt mình, hắn cũng sẽ phái thích khách tới giết huynh đệ hai người, mới có thể giải mối hận bị phản bội.
Mà Lưu Bội cũng chưa tính là để nàng ở trong lòng, nếu như ở bên cạnh hắn lâu dài, dựa vào tính tình hắn, hẳn là sẽ tới Ba Quốc điều tra lai lịch của nàng.
Lai lịch của nàng không thể bị tra ra! Một khi Lưu Bội phát hiện nàng thật ra là nữ tử, vậy sau này sẽ phát sinh chuyện gì, nàng không đoán ra được.
Cho nên, nàng muốn dẫn theo ca ca chạy trốn khỏi đây thật nhanh. Chỉ là chạy trốn từ bên người Lưu Bội như thế nào thì phải tùy cơ ứng biến rồi.
Thật không ngờ, ngày hôm sau, cơ hội tới nhanh như vậy.
Ngày hôm sau, biên cảnh hai nước Lương Hàn mở ra. Lưu Bội cũng vì tình nghĩa gắn bó lâu dài của hai nước tự mình tới chủ trì.
Ngoại trừ thương nhân hai nước ra, các thương nhân các nước lân cận cũng tới, trong lúc nhất thời các loại khẩu âm trời Nam biển Bắc đan xen, vô cùng náo nhiệt.
Lưu Bội tới biên cảnh, mặc lễ phục chính thức, lúc mở cổng, leo lên đài cao nhóm ngọn lửa to bằng ngón tay, sau đó cùng công tử Hàn Quốc gõ chiêng, chính thức mở cổng biên giới.
Khương Tú Nhuận và ca ca dưới giám thị của thị vệ Lương Quốc, cũng ở một bên xem lễ.
Vốn dĩ hết thảy tiến hành vô cùng thuận lợi. Nhưng lúc Lưu Bội dâng hương, đột nhiên có người từ trên đài cao bắn về phía Lưu Bội một mũi tên.
Vì đề phòng có người hành thích, đài cao rất xa đám người, không hề ở trong tầm bắn của mũi tên, cho dù miễn cưỡng bắn thử, mũi tên kia cũng không chính xác, hiệu quả giảm nhiều.
Thế nhưng thị vệ Lương Quốc không kịp phòng mũi tên này, giống như mang theo tiếng xé gió, vừa nghe đã biết phát ra từ nỏ đá nặng, loại mũi tên này có uy lực kinh người.
Ở dưới tình huống như vậy, Lưu Bội bị bắn trúng, kêu một tiếng rồi ngã quỵ xuống đài cao.
Một khắc này, bên dưới đài cao hoàn toàn lộn xộn. Mà Khương Tú Nhuận ở trên thiên đài, mọi người hoảng hồn, gọi nhau gắp nơi: "Bắt thích khách!" Nhất thời tình cảnh hỗn loạn cực kỳ.
Khương Tú Nhuận lôi kéo tay ca ca, lẻn từ trên đài cao xuống.
Thiển nhi và Bạch Anh cũng theo sát phía sau, tuy rằng có thị vệ phát hiện huynh đệ họ Khương muốn chạy nhưng chưa kịp hô lên đã bị Thiển nhi đánh cho bất tỉnh rồi.
Lúc Khương Tú Nhuận tới chợ phiên, nhắm thẳng ra bến tàu ở bờ sông, theo đám người hỗn loạn, chen lấn nhốn nháo đi tới bến tàu, chặt đứt dây thừng, nhảy lên một chiếc thuyền nhỏ.
Chẳng nghĩ tới, đoạn đường này trôi chảy như vậy, trong chốc lát, con thuyền trôi dòng ra tới nhánh sông chính.
Đi lên phía trước là một bụi cỏ lau.
Khương Tú Nhuận biết qua bụi cỏ lau, coi như hoàn toàn vào tới lãnh thổ Yến Quốc, sau đó nên lánh nạn thế nào, lên bờ rồi nói.
Thế nhưng ngay sau khi vào bụi cỏ lau, thuyền nhỏ rẽ vào một nhánh sông khác.
Vài con thuyền gỗ lớn đen nhánh vây con thuyền nhỏ đáng thương lại tới nỗi nước chảy không lọt.
Khương Tú Nhuận đứng ở trên thuyền nhìn bốn phía, tuy rằng trên thuyền toàn là những nam tử vạm vỡ, phần lớn nàng không biết tên, nhưng nhớ kỹ khi nàng ở trong phủ Thái tử, đã từng thấy qua những người này...
Đúng lúc, ở trong khoang thuyền của chiếc thuyền màu đen lớn nhất, truyền tới một tiếng nói lạnh lùng: "Thiếu phó đại nhân của cô, chuyến đi chơi này đã thỏa thích hay chưa?"
Một khắc này, gió lạnh thổi tới, trong lòng Khương Tú Nhuận cũng lạnh lẽo, nàng tuyệt đối không ngờ rằng, Phượng Ly Ngô dẫn theo thị vệ trong phủ, tự mình đuổi theo nàng.
Thiển nhi còn muốn phản kháng nhưng mấy chục con dơi bay lại vây quanh đầu nàng, nếu nàng dám manh động, nhất định sẽ bổ nhào vào đầu nàng.
Khương Tú Nhuận bị lôi lên thuyền lớn rồi bị đẩy vào khoang thuyền của Thái tử.
Nhiều ngày không gặp, Phượng Ly Ngô vẫn tuấn mỹ như vậy.
Chỉ là gò má gầy rộc đi như lưỡi đao, giữa lông mày u ám dường như bị mực phủ lên một lớp thật dày.
Mà hai con mắt sắc bén kia, kể từ lúc Khương Tú Nhuận tiến vào, vẫn nhìn nàng chằm chằm, dường như mang theo một cái móc câu, xuyên vào máu thịt của nàng.
Một khắc này, nàng tựa hồ lại ngửi thấy mùi máu tươi tràn ngập trong hơi thở như khi xem hành hình. Thậm chí Khương Tú Nhuận có thể tưởng tượng ra cảnh huynh trưởng và mình cùng nhau quỳ gối trên bục, sắp sửa bị chặt đầu thị chúng...
Khương Tú Nhuận cố giữ bình tĩnh nhưng cảm thấy bất luận mình cãi lại thế nào, cũng đều phải chết nên cũng không nói chuyện, mím chặt môi.
Phượng Ly Ngô nhìn bộ dạng vịt không sợ chết bỏng của nàng, lạnh lẽo phủ đầy mặt, nở nụ cười lạnh: "Quân không phải rất tài giỏi sao? Lúc trước ở trước mặt Lưu Bội lời nói cuồn cuộn như Giang Hà [*], sao tới chỗ này của cô, lại một câu cũng không nói thừa? Có phải bởi vì cô không phải minh quân, không đáng giá để quân mở miệng nói một lời hay không?"
[*] Trường Giang và Hoàng Hà
Nghe lời này của hắn, dường như những lời hôm qua nàng nói ở đại doanh Lương Quốc, hắn đều biết rõ ràng.
Khương Tú Nhuận quyết tâm, đánh cược lần cuối nói: "Điện hạ là người có tâm sáng như gương, sao có thể so sánh với loại người thích nghe nịnh hót như Lưu Bội? Ta biết ta phạm tội khó thoát, nên xử phạt thế nào, trong lòng điện hạ nhất định có tính toán."
Phượng Ly Ngô nghe lời này, nở nụ cười nhưng so với gương mặt lạnh lùng còn khiến người ta khiếp sợ hơn.
Rốt cuộc hắn đứng dậy, duỗi tay dài ra chạm vào gương mặt thiếu niên, lạnh lùng hỏi: "Vì sao phải trốn?"
Khương Tú Nhuận nghĩ đến kế hoạch mà bản thân mưu tính lâu như vậy nay thất bại trong gang tấc, khóe mắt cũng không kìm được ướt át nói: "Hôm đó nghe nói chất nữ Ba Quốc sinh con... Làm sao ta không ôm sợ hãi trong lòng, lo sợ trở thành vong hồn dưới đao như chất tử Ngụy Quốc, vì vậy ta chạy..."
Nàng nói được một nửa, lại phát hiện Thái tử chậm rãi di chuyển ra phía sau nàng, một tay nhấc nàng lên, một tay giữ chặt cổ nàng, giống như sau một khắc sẽ bóp chết nàng.
Lòng Khương Tú Nhuận căng ra, chờ đợi khoảnh khắc tử vong lần thứ hai.
Nhưng nàng không biết, gương mặt xơ xác của Phượng Ly Ngô tựa vào cần cổ nàng, có chút tham lam ngửi mùi hương thơm ngọt trên người thiếu niên, những ngày tháng qua, hắn đã quên bản thân có bao lâu không hít thở tốt như vậy, thoải mái như vậy.
Với thứ lạ lẫm này, có hàng vạn món nợ hắn phải từ từ tính toán, thế nhưng lúc này, hắn muốn lửa giận trong lòng hạ xuống, tránh cho lúc không để ý, bóp chết thứ miệng đầy lời nịnh hót, lòng tràn đầy quỷ kế này.
Thiếu niên mềm thơm này, bình thường vẫn kính cẩn nghe theo hắn, mê hoặc tâm trí của hắn, vậy mà chỉ không để ý một chút lại có thể chạy xa như vậy! Suýt chút nữa, không tìm về được rồi!
Trong lòng Khương Tú Nhuận biết rõ ông nội nuôi này nói là làm, bằng không ngay sau sao hắn có thể trở thành nhân vật sánh ngang với Phượng Ly Ngô?
Nàng hạ quyết tâm, không kiêng dè nói: "Giết thỏ, mổ chó săn. Đạo lý như vậy còn cần ta nói? Vương tử, có lúc có chuyện rất cần làm, lại là chuyện có hại mà vô ích. Lúc trước ngài ở Lạc An làm con tin, bày mưu tính kế, có thể thay Đại Lương mưu tính nhu cầu cấp bách của sắt tinh luyện. Thế nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, nếu sắt thật sự trở về Lương Quốc, ngài sẽ thế nào?"
Lưu Bội cũng không tiếp lời, vẻ mặt sâu xa khó lường nghe nàng bịa chuyện.
Khương Tú Nhuận nói tiếp: "Một khi sắt tinh luyện trở về, Lương Quốc hiển nhiên sẽ binh hùng tướng mạnh, vũ khí hoàn hảo. Mà khi kênh nước xây xong, lương thực của Lương Quốc mấy năm tới không cần lo lắng nữa... Một quốc gia an cư lạc nghiệp như vậy, ngay cả một đứa bé có hiền thần phụ tá, cũng có thể quản lý tốt. Đâu cần một vương tử thành niên tài đức sáng suốt cẩn thận?"
Khương Tú Nhuận nói lời này cũng có ý riêng. Kiếp trước tuy rằng Lưu Bội là người Lương vương coi trọng, thế nhưng khi trở về nước cũng có chút khó khăn. Dù sao Lương vương cũng không phải chỉ có một con trai, cho dù một vương tử nhỏ tuổi, sau lưng cũng có thế lực muôn hình muôn vẻ chống lưng.
Sau khi Lưu Bội kế vị, chuyện thứ nhất hắn làm là giết sạch những huynh đệ của mình, ngay cả người chạy nạn sang nước ngoài, cho dù đứa trẻ ba tuổi cũng không buông tha, có thể thấy được chuyện hắn làm con tin năm đó có người giở trò, hắn để bụng chuyện này sâu bao nhiêu!
Quả nhiên sau khi Khương Tú Nhuận nói rõ những lời này, Lưu Bội biến sắc, không còn ung dung bình tĩnh nữa, sắc mặt trở nên đáng sợ, ánh mắt lộ ra sát khí nhìn về phía công tử Tiểu Khương.
Nhưng công tử Tiểu Khương lạnh nhạt nói: "Có ta, Lương Quốc không có sắt tinh luyện, trở mặt với Đại Tề. Trọng trách này bây giờ, không có người có năng lực tiếp nhận, mà vương tử cũng thuận lợi về nước sớm? Chẳng lẽ không nên cảm tạ ta?"
Lưu Bội hạ giọng nói: "Ngươi có biết, chỉ bằng lời xúi giục của ngươi lúc nãy, ta có thể mổ bụng xẻ ruột ngươi! Rắc vào sông nuôi cá?"
Khương Tú Nhuận cũng hạ thấp giọng, nghiêng đầu ra phía trước: "Quân sẽ không, quân là người làm việc lớn, có tầm nhìn xa trông rộng, trói ta lại trả về Đại Tề, so với cho cá ăn còn tốt hơn, sao có thể lãng phí ta một cách vô ích?"
Lưu Bội bình tĩnh nhìn vẻ mặt giảo hoạt của thiếu niên trước mặt, chợt cất tiếng cười to, đưa tay sờ đầu hắn.
Động tác này, lúc còn ở thành Lạc An hắn đã muốn làm.
Đáng tiếc khi đó thiếu niên vô cùng ngông cuồng, cũng chỉ cúi đầu nghe theo Phượng Ly Ngô. Nhưng hôm nay, ở trên địa bàn của hắn, rốt cuộc thiếu niên cũng có dáng vẻ thuận theo, nịnh nọt mình rồi.
Loại biến hóa vi diệu này, làm cho lòng người sinh ra vui vẻ. Lưu Bội thật sự xem Phượng Ly Ngô là mục tiêu mình phải vượt qua từ lâu rồi. Nghĩ tới phụ tá hắn một lòng sủng ái lại là kẻ hai lòng, chạy tới trước mặt xu nịnh mình, trong lòng hắn liền nảy sinh vui vẻ.
Trong mắt hắn, bản lĩnh mồm mép của thiếu niên này rất cao, còn có chút khôn vặt. Một kẻ bị mẫu quốc vứt bỏ, cũng chỉ có thể dựa vào người khác mà sống.
Nếu hắn chạy tới Lương Quốc cầu sống, bản thân mình không ngại thưởng cho hắn một chén cơm! Coi như nuôi con chó nhỏ, khi rảnh rỗi nhìn hắn vẫy đuôi cũng tốt.
Rốt cuộc Khương Tú Nhuận cũng đối phó với Lưu Bội xong, sau khi ra khỏi lều trại, nàng mới phát giác sau lưng mình đổ một tầng mồ hôi.
Ông nội nuôi quả nhiên dính chiêu, khó trách về sau có thể nhận phụ vương lớn tuổi râu tóc bạc trắng của nàng làm con trai!
Chỉ có điều, nàng cũng biết trong lòng, bị Lưu Bội phát hiện rồi, Lương Quốc không phải nơi dung thân của nàng nữa. Nếu nàng thật sự làm phụ tá cho Lưu Bội, dựa vào tính tình của Phượng Ly Ngô, cho dù nhất thời không thể bắt mình, hắn cũng sẽ phái thích khách tới giết huynh đệ hai người, mới có thể giải mối hận bị phản bội.
Mà Lưu Bội cũng chưa tính là để nàng ở trong lòng, nếu như ở bên cạnh hắn lâu dài, dựa vào tính tình hắn, hẳn là sẽ tới Ba Quốc điều tra lai lịch của nàng.
Lai lịch của nàng không thể bị tra ra! Một khi Lưu Bội phát hiện nàng thật ra là nữ tử, vậy sau này sẽ phát sinh chuyện gì, nàng không đoán ra được.
Cho nên, nàng muốn dẫn theo ca ca chạy trốn khỏi đây thật nhanh. Chỉ là chạy trốn từ bên người Lưu Bội như thế nào thì phải tùy cơ ứng biến rồi.
Thật không ngờ, ngày hôm sau, cơ hội tới nhanh như vậy.
Ngày hôm sau, biên cảnh hai nước Lương Hàn mở ra. Lưu Bội cũng vì tình nghĩa gắn bó lâu dài của hai nước tự mình tới chủ trì.
Ngoại trừ thương nhân hai nước ra, các thương nhân các nước lân cận cũng tới, trong lúc nhất thời các loại khẩu âm trời Nam biển Bắc đan xen, vô cùng náo nhiệt.
Lưu Bội tới biên cảnh, mặc lễ phục chính thức, lúc mở cổng, leo lên đài cao nhóm ngọn lửa to bằng ngón tay, sau đó cùng công tử Hàn Quốc gõ chiêng, chính thức mở cổng biên giới.
Khương Tú Nhuận và ca ca dưới giám thị của thị vệ Lương Quốc, cũng ở một bên xem lễ.
Vốn dĩ hết thảy tiến hành vô cùng thuận lợi. Nhưng lúc Lưu Bội dâng hương, đột nhiên có người từ trên đài cao bắn về phía Lưu Bội một mũi tên.
Vì đề phòng có người hành thích, đài cao rất xa đám người, không hề ở trong tầm bắn của mũi tên, cho dù miễn cưỡng bắn thử, mũi tên kia cũng không chính xác, hiệu quả giảm nhiều.
Thế nhưng thị vệ Lương Quốc không kịp phòng mũi tên này, giống như mang theo tiếng xé gió, vừa nghe đã biết phát ra từ nỏ đá nặng, loại mũi tên này có uy lực kinh người.
Ở dưới tình huống như vậy, Lưu Bội bị bắn trúng, kêu một tiếng rồi ngã quỵ xuống đài cao.
Một khắc này, bên dưới đài cao hoàn toàn lộn xộn. Mà Khương Tú Nhuận ở trên thiên đài, mọi người hoảng hồn, gọi nhau gắp nơi: "Bắt thích khách!" Nhất thời tình cảnh hỗn loạn cực kỳ.
Khương Tú Nhuận lôi kéo tay ca ca, lẻn từ trên đài cao xuống.
Thiển nhi và Bạch Anh cũng theo sát phía sau, tuy rằng có thị vệ phát hiện huynh đệ họ Khương muốn chạy nhưng chưa kịp hô lên đã bị Thiển nhi đánh cho bất tỉnh rồi.
Lúc Khương Tú Nhuận tới chợ phiên, nhắm thẳng ra bến tàu ở bờ sông, theo đám người hỗn loạn, chen lấn nhốn nháo đi tới bến tàu, chặt đứt dây thừng, nhảy lên một chiếc thuyền nhỏ.
Chẳng nghĩ tới, đoạn đường này trôi chảy như vậy, trong chốc lát, con thuyền trôi dòng ra tới nhánh sông chính.
Đi lên phía trước là một bụi cỏ lau.
Khương Tú Nhuận biết qua bụi cỏ lau, coi như hoàn toàn vào tới lãnh thổ Yến Quốc, sau đó nên lánh nạn thế nào, lên bờ rồi nói.
Thế nhưng ngay sau khi vào bụi cỏ lau, thuyền nhỏ rẽ vào một nhánh sông khác.
Vài con thuyền gỗ lớn đen nhánh vây con thuyền nhỏ đáng thương lại tới nỗi nước chảy không lọt.
Khương Tú Nhuận đứng ở trên thuyền nhìn bốn phía, tuy rằng trên thuyền toàn là những nam tử vạm vỡ, phần lớn nàng không biết tên, nhưng nhớ kỹ khi nàng ở trong phủ Thái tử, đã từng thấy qua những người này...
Đúng lúc, ở trong khoang thuyền của chiếc thuyền màu đen lớn nhất, truyền tới một tiếng nói lạnh lùng: "Thiếu phó đại nhân của cô, chuyến đi chơi này đã thỏa thích hay chưa?"
Một khắc này, gió lạnh thổi tới, trong lòng Khương Tú Nhuận cũng lạnh lẽo, nàng tuyệt đối không ngờ rằng, Phượng Ly Ngô dẫn theo thị vệ trong phủ, tự mình đuổi theo nàng.
Thiển nhi còn muốn phản kháng nhưng mấy chục con dơi bay lại vây quanh đầu nàng, nếu nàng dám manh động, nhất định sẽ bổ nhào vào đầu nàng.
Khương Tú Nhuận bị lôi lên thuyền lớn rồi bị đẩy vào khoang thuyền của Thái tử.
Nhiều ngày không gặp, Phượng Ly Ngô vẫn tuấn mỹ như vậy.
Chỉ là gò má gầy rộc đi như lưỡi đao, giữa lông mày u ám dường như bị mực phủ lên một lớp thật dày.
Mà hai con mắt sắc bén kia, kể từ lúc Khương Tú Nhuận tiến vào, vẫn nhìn nàng chằm chằm, dường như mang theo một cái móc câu, xuyên vào máu thịt của nàng.
Một khắc này, nàng tựa hồ lại ngửi thấy mùi máu tươi tràn ngập trong hơi thở như khi xem hành hình. Thậm chí Khương Tú Nhuận có thể tưởng tượng ra cảnh huynh trưởng và mình cùng nhau quỳ gối trên bục, sắp sửa bị chặt đầu thị chúng...
Khương Tú Nhuận cố giữ bình tĩnh nhưng cảm thấy bất luận mình cãi lại thế nào, cũng đều phải chết nên cũng không nói chuyện, mím chặt môi.
Phượng Ly Ngô nhìn bộ dạng vịt không sợ chết bỏng của nàng, lạnh lẽo phủ đầy mặt, nở nụ cười lạnh: "Quân không phải rất tài giỏi sao? Lúc trước ở trước mặt Lưu Bội lời nói cuồn cuộn như Giang Hà [*], sao tới chỗ này của cô, lại một câu cũng không nói thừa? Có phải bởi vì cô không phải minh quân, không đáng giá để quân mở miệng nói một lời hay không?"
[*] Trường Giang và Hoàng Hà
Nghe lời này của hắn, dường như những lời hôm qua nàng nói ở đại doanh Lương Quốc, hắn đều biết rõ ràng.
Khương Tú Nhuận quyết tâm, đánh cược lần cuối nói: "Điện hạ là người có tâm sáng như gương, sao có thể so sánh với loại người thích nghe nịnh hót như Lưu Bội? Ta biết ta phạm tội khó thoát, nên xử phạt thế nào, trong lòng điện hạ nhất định có tính toán."
Phượng Ly Ngô nghe lời này, nở nụ cười nhưng so với gương mặt lạnh lùng còn khiến người ta khiếp sợ hơn.
Rốt cuộc hắn đứng dậy, duỗi tay dài ra chạm vào gương mặt thiếu niên, lạnh lùng hỏi: "Vì sao phải trốn?"
Khương Tú Nhuận nghĩ đến kế hoạch mà bản thân mưu tính lâu như vậy nay thất bại trong gang tấc, khóe mắt cũng không kìm được ướt át nói: "Hôm đó nghe nói chất nữ Ba Quốc sinh con... Làm sao ta không ôm sợ hãi trong lòng, lo sợ trở thành vong hồn dưới đao như chất tử Ngụy Quốc, vì vậy ta chạy..."
Nàng nói được một nửa, lại phát hiện Thái tử chậm rãi di chuyển ra phía sau nàng, một tay nhấc nàng lên, một tay giữ chặt cổ nàng, giống như sau một khắc sẽ bóp chết nàng.
Lòng Khương Tú Nhuận căng ra, chờ đợi khoảnh khắc tử vong lần thứ hai.
Nhưng nàng không biết, gương mặt xơ xác của Phượng Ly Ngô tựa vào cần cổ nàng, có chút tham lam ngửi mùi hương thơm ngọt trên người thiếu niên, những ngày tháng qua, hắn đã quên bản thân có bao lâu không hít thở tốt như vậy, thoải mái như vậy.
Với thứ lạ lẫm này, có hàng vạn món nợ hắn phải từ từ tính toán, thế nhưng lúc này, hắn muốn lửa giận trong lòng hạ xuống, tránh cho lúc không để ý, bóp chết thứ miệng đầy lời nịnh hót, lòng tràn đầy quỷ kế này.
Thiếu niên mềm thơm này, bình thường vẫn kính cẩn nghe theo hắn, mê hoặc tâm trí của hắn, vậy mà chỉ không để ý một chút lại có thể chạy xa như vậy! Suýt chút nữa, không tìm về được rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.