Chương 44
Cuồng Thượng Gia Cuồng
07/03/2020
Khương Tú Nhuận vốn tưởng rằng sau khi bị phạt quỳ ở thư phòng, chuyện hiến vũ trên đại điện cứ như vậy cho qua.
Không ngờ ngày hôm sau, lúc sáng sớm nàng muốn tới thư viện, thị vệ kia vẫn nghiêm mặt nói những lời như hôm qua. Bất đắc dĩ, Khương Tú Nhuận chỉ có thể lại đi tìm Thái tử.
Phượng Ly Ngô vừa mới mặc áo khoác chuẩn bị vào triều, thấy Khương Tú Nhuận tới cũng không ngẩng đầu lên nói: "Mấy ngày nay ngươi mệt nhọc như vậy, ở trong phủ nghỉ ngơi đi... Thiếu phó có tư chất thông minh, nghỉ học mấy ngày cũng không sao đâu."
Đám học trò trong thư viện mỗi ngày dày công khổ luyện, học hành không ngừng nghỉ, nghỉ học mấy ngày sao có thể theo kịp?
Sau khi trở về, Khương Tú Nhuận không còn ý nghĩ chạy trốn nữa, lòng hiếu học của nàng cũng hiếm khi bị khơi dậy. Đi theo Mộc Phong tiên sinh học tập, trước mắt nàng bất giác mở ra vùng trời mới.
Kiếp trước nàng luôn đấu đá tranh danh giành lợi ích, lừa người gạt ta, kiếp này được lắng nghe tiếng đọc sách oang oang, cảm thụ triết lý của thánh nhân là cơ hội hiếm mà có được.
Thế là nàng khéo léo bày tỏ rằng thân thể của mình không có gì đáng ngại, nếu như không đi học và làm bài tập sẽ khó theo kịp, Thái tử cũng thông cảm gật đầu.
Hắn quay người nói với thị vệ bên cạnh: "Đi, tìm tiên sinh quản lý thư viện lấy giáo trình mấy ngày nay tới đây, thiếu phó sợ không làm bài tập không theo kịp bài học, sau khi cô lên triều xong thì sẽ tự mình bổ túc cho thiếu phó."
Lần này Khương Tú Nhuận không còn gì có thể nói nữa. Một ngày Thái tử có trăm ngàn công việc, lại còn giúp nàng ôn tập, nếu như nàng còn kén cá chọn canh thì lương tâm nàng đặt đâu?
Sau khi Thái tử lên triều trở về, quả nhiên gọi nàng vào thư phòng bắt đầu giúp nàng ôn tập.
Thật ra nói một cách công bằng, Thái tử giảng bài không kém gì tiên sinh trong thư viện. Nếu nói vui tai vui mắt, thanh niên mười chín tuổi dung mạo như hoa so với lão tiên sinh râu tóc bạc trắng thật sự đẹp mắt hơn.
Thế nhưng cho dù tiên sinh tuấn mỹ... Cũng không thể gần gũi dạy học nha!
Khương Tú Nhuận tựa vào trước bàn, phía sau bị Phượng Ly Ngô nhốt trong cánh tay dài, nằm gọn trong lòng hắn, nàng không thể tức giận bởi vì Thái tử đang sửa lại tư thế cầm bút cho nàng.
"Cầm bút như vậy, sức lực bỏ ra không đều, chữ viết sẽ rất khó coi." Sau khi nói xong câu này, Thái tử bèn uốn nắn tư thế của nàng.
Tuy rằng là mùa đông, sau lưng có lồng ngực rộng lớn ấm áp nhưng trong lòng Khương Tú Nhuận vẫn có cảm giác khó chịu cứng ngắc khó nói.
Mấy lần nàng thử tránh xa lồng ngực Phượng Ly Ngô, thế nhưng chẳng biết người sau lưng vô tình hay cố ý, lại tiếp tục dính vào.
Trừ phi nàng xoay người đẩy hắn ra, bằng không không thể thoát được.
Khương Tú Nhuận có hơi nhịn không được nữa, chỉ có thể quay đầu nói với Thái tử: "Điện hạ, người ở gần như vậy, coi chừng nóng đấy..."
Phượng Ly Ngô hơi cúi đầu, kề sát chóp mũi của nàng nói: "Thiếu phó thấy nóng sao? Nhưng trước đó cô đi qua thấy ngươi ở trong thư viện cũng kề sát bạn học như vậy mà."
Điện hạ nói vậy, Khương Tú Nhuận cũng nhớ kỹ lại, là trước khi nàng bỏ trốn, Đậu Tư Võ sợ bị tiên sinh quở mắng ở trước mặt người khác, tìm nàng nhờ kiểm tra bài tập của mình.
Chỉ là chữ của Đậu tiểu anh hùng thật sự là khó đọc, Khương Tú Nhuận nhìn nửa ngày, cũng không nhìn ra mấy nét lưa thưa nghiêng ngả là chữ gì?
Nàng chỉ có thể hỏi Đậu Tư Võ, kết quả hắn rướn cổ cùng Khương Tú Nhuận nhìn chữ của mình, cũng không nhận ra bản thân viết cái gì.
Đúng lúc này, điện hạ tới thư viện đón nàng, bắt được dáng vẻ hai người chụm đầu một chỗ nhìn thẻ tre.
Chỉ có điều, lòng dạ Đậu Tư Võ đơn thuần, vui buồn lộ rõ trên mặt, trong lòng Khương Tú Nhuận cũng cho rằng hắn là học đệ nên cùng nhau nghiêm túc cầu học, không có nửa phần tình cảm nam nữ.
Thái tử tuy rằng chỉ mới có mười chín nhưng khí chất toàn thân hắn khiến người ta không thể nhận nhầm là thiếu niên chất phác được. Khương Tú Nhuận cũng thật sự không có cách nào xem điện hạ là đệ đệ vô hại hiền lành.
Nếu không phải tỷ đệ, kề sát bên nhau tất nhiên nàng khó chịu trong lòng.
Nhưng Thái tử lại cảm thấy cực kỳ thoải mái, chỉ bảo cách viết thôi mà cũng mất cả buổi.
Thật vất vả mới chịu đựng được, Thái tử lại bắt đầu bài giảng.
Tuy rằng Thái tử là người lạnh lùng nhưng giọng nói rất mê hoặc, vốn từ phong phú, lúc nghiêm túc dạy học, vô cùng dễ dàng hấp dẫn người khác.
Khương Tú Nhuận nghe một lúc liền chăm chú nhập tâm vào bài giảng, việc luyện chữ vừa nãy nhanh chóng bỏ ra sau đầu, không ngừng viết chữ, ghi chép lại bài giảng của Thái tử.
Nàng chuyên tâm ghi chép, Phượng Ly Ngô thản nhiên nhìn nửa mặt chăm chú của thiếu phó.
Trong lòng có một cơn phiền muộn vọt lên đỉnh đầu, Tần Chiếu vốn vẫn luôn bất hòa với công tử Tiểu Khương này, thế nhưng sau khi cởi quần áo ở nhà xí, lại bám dính lấy nàng, có thể thấy rõ tình cảm.
Đáng hận trên đầu chữ "Sắc" có một lưỡi dao, ngày xưa hầu hạ hắn trung thành vậy mà lựa chọn che giấu không báo... Nữ tử này cũng không biết có phải giả nam trang thành nghiện rồi hay không, nam nữ có giới hạn vậy mà cũng mơ mơ hồ hồ, ở trong thư viện cấu kết với bạn học làm bậy làm bạ không ra thể thống gì cả...
Đáng hận nhất chính là hắn, vì sao trước kia lại không phát hiện ra công tử Tiểu Khương này có sơ hở đầy người?
Thân thể mềm mại thơm ngát như vậy sao có thể là nam tử?
Khương Tú Nhuận vẫn chuyên tâm ghi chép, bỗng nhiên phát hiện "tiên sinh" tạm thời lại chợt im bặt.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, lại phát hiện Phượng Ly Ngô nhìn mình bằng ánh mắt âm u lạnh lẽo.
Nàng ngơ ngác, nhất thời không biết mình làm sai ở chỗ nào.
May mà vẻ mặt của Thái tử giống như đứa trẻ chưa dứt sữa, thay đổi bất thường, không lâu sau lại tiếp tục giảng dạy, gió êm sóng lặng.
Mà sau khi ở trong phủ Thái tử chịu đựng mấy ngày, bản thân ngoan ngoãn nghe lời, tài năng am hiểu lòng người rốt cuộc cũng phát huy tác dụng.
Thái tử cuối cùng cũng gật đầu đồng ý cho nàng trở về thư viện học tập.
Thế nhưng sau khi đến thư viện, Khương Tú Nhuận mới phát giác không đúng, lớp học ngày thường học chung vậy mà bây giờ chỉ có trơ trọi huynh trưởng Khương Chi và nàng.
Hỏi qua tiên sinh, tiên sinh nói là ý của Thái tử, bởi vì căn cơ của huynh đệ hai người quá nông cạn, sợ rằng liên lụy tới việc học tập của các học trò khác.
Thật ra nói như vậy cũng có thể chấp nhận được, dù sao sau khi Khương Tú Nhuận dẫn huynh trưởng bỏ trốn, bỏ sót rất nhiều bài tập, ôn tập lại cũng là việc cần làm.
Song Khương Tú Nhuận vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Giống như hiện tại, hiếm khi Thái tử mới có được một ngày nghỉ ngơi, ngày thường hẳn là sẽ ở trong phủ trạch phê duyệt văn thư, hoặc là nhìn mặt hồ rồi ngẩn người hoặc là ra ngoài phủ hỏi thăm các danh sĩ.
Thế nhưng hôm nay lại nhất định phải lôi kéo nàng xuống giường nhỏ cùng chợp mắt, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Cũng không phải ông lão vô công rồi nghề, sao tự nhiên lại thay đổi như thế.
Ngược lại hôm nay là ngày Khương Tú Nhuận hiếm khi có ít bài tập nhưng có một đống công việc phải xử lý. Trước đó mở rộng hoạt động cho vay ngầm, đầu tháng cũng nên ghi chép lại sổ sách... Nghe nói mái nhà quý phủ huynh trưởng ở bị dột, nàng cần phải xem xét xem còn những chỗ nào phải sửa chữa...
Khương Tú Dao được sắc phong Trắc phi trên danh nghĩa và gả vào phủ. Thế nhưng Thái tử âm thầm chuẩn bị xử trí thế nào nàng cũng không rõ.
Tóm lại, trong đầu Khương Tú Nhuận có vô số việc.
Dựa vào hiểu biết về Thái tử của Khương Tú Nhuận, cho dù hắn yêu quý phụ tá của mình, yêu ai yêu cả đường đi cũng không có khả năng thay người khác nuôi con, làm người cha nhân từ rộng lượng.
Nếu theo ý Khương Tú Nhuận, khiến cho muội muội Dao Cơ bị bệnh nặng rồi "qua đời", sau đó đưa mẹ con hai người tới nơi vắng vẻ trở về quê hương, cho đủ vàng bạc, thu xếp nô bộc trông nom thật tốt là xong.
Thế nhưng tất cả những thứ này đều cần được Thái tử định đoạt.
Nhưng Phượng Ly Ngô một mực không mở miệng, Khương Tú Nhuận ngoài lo lắng suông ra cũng không có cách nào.
Cho nên, nàng cứ ngã vào giường nhỏ như thế, chuyện gì cũng không làm, thật sự quá mức chịu đựng của con người.
Tướng ngủ của Thái tử còn không tốt, nhất định phải ôm eo nàng, nắm tay nàng khi ngủ, đôi chân dài to cũng không thành thật lắm, vậy mà kẹp lấy chân nàng...
Nếu không phải những tin đồn ngầm về Phượng Ly Ngô rất tốt, nàng cũng chưa bao giờ nghe thấy Tần Chiếu nói Phượng Ly Ngô thích nam sắc. Nhưng dựa theo sức lực bám dính của hắn, nàng thật sự hoài nghi có phải Phượng Ly Ngô có chút lệch lạc thích nam sắc rồi hay không.
Chỉ có như vậy, Thái tử vẫn còn thấy không đủ, nắm vuốt tay Khương Tú Nhuận, tỉ mỉ nhìn nói: "Sao tay quân lại mềm như vậy, ta thật lòng nghi ngờ có phải tay nữ tử hay không, hay là cởi áo cho cô nhìn xem, phải chăng những nơi khác cũng mềm như thế?"
Nếu không phải bị đùi Thái tử kẹp chặt, Khương Tú Nhuận sắp nhảy dựng lên rồi. Sắc mặt nàng trắng nhợt, nhìn lén vẻ mặt của Phượng Ly Ngô, chắc chắn rằng hắn chỉ nói đùa mà thôi, sau có cẩn thận cười nói: "Thái tử thật biết nói đùa, tại hạ cả ngày không cần làm việc nặng, tất nhiên da thịt trên tay có chút mềm mại, ta đường đường là nam tử, làm sao giống nữ tử được?"
Phượng Ly Ngô nghe vậy, tựa đầu kề sát Khương Tú Nhuận thêm một chút nữa, nhỏ giọng nói: "Thế nhưng cô xem bên trong bức tranh đó, nam tử đều có chút giống như nữ tử, mềm mại, còn có thể thưởng thức nữa."
Khương Tú Nhuận nghe được sững sờ, có hơi ngẩn người hỏi: "Tranh gì?"
Thái tử tiện tay rút từ trong thau đồng bên giường ra một quyển sách được dán gáy bằng lụa, từ từ mở ra trước mặt Khương Tú Nhuận.
Khương Tú Nhuận vừa ngước mắt nhìn, mặt lập tức đỏ bừng lên!
Người nào lại vẽ ra hình ảnh ô uế không chịu nổi như vậy, nam tử cùng nam tử làm ra cái gì thế này!
Nàng bất chấp, hất tay đánh rơi bức tranh trong tay Thái tử, giãy giụa ngồi dậy, xấu hổ giận dữ hỏi: "Điện hạ... Người cho ta nhìn thứ này là có ý gì?"
Thái tử thản nhiên nói: "Người dưới dâng lên, trước kia cô từng thấy qua, cô muốn cùng thiếu phó mở mang tầm mắt, quân làm gì phải phản ứng như thế?"
Khương Tú Nhuận bị hỏi vặn tới nỗi cứng họng.
Đúng rồi, ở trong mắt Phượng Ly Ngô, tuổi tác của nàng cũng không kém hắn bao nhiêu, thiếu niên với nhau, âm thầm xem xuân cung đồ, trao đổi những màn phong lưu bí mật, chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?
Bản thân nàng chưa từng xã giao trao đổi kinh nghiệm với những thiếu niên trạc tuổi. Nhưng ở trong thư viện, vào lúc không có tiên sinh, mấy người trong lớp Đinh bọn họ không phải cũng như thế này coi như bù đắp cho nhau hay sao?
Có một lần, nàng thậm chí còn bị nhét tập tranh ướt át bóng bẩy này vào tay, sau khi nàng khéo léo từ chối, những bạn học còn kinh ngạc nói nàng là người không có lòng hiếu kỳ, giả bộ đứng đắn!
Tình hình như vậy, nàng không thể có thái độ thái quá, bằng không thì chẳng phải lộ ra sơ hở sao?
Lúc Thái tử nhặt bức tranh lên, mở ra ở trước mặt nàng một lần nữa, Khương Tú Nhuận chỉ hít sâu một hơi, cố gắng thản nhiên nói: "Tranh này... Vẽ đình đài bằng trúc và đá, giống như ở tiền triều, tinh tế thưởng thức, còn có chút phong cách quý phái..."
Phượng Ly Ngô rũ mắt nhìn gương mặt đỏ ửng của thiếu phó, ngoài miệng thản nhiên nói: "Thiếu phó là chuyên gia, bình luận nghe rất có đạo lý!"
Đã tới nước này, Khương Tú Nhuận chỉ có thể kiên trì nói tiếp: "Chỉ có điều nhân vật trong bức họa này có hơi không thật lắm, diện mạo và tứ chi khó bì với nhau, có thể thấy họa sĩ nhắm mắt làm liều, tay nghề vô cùng khiếm nhã!"
Lúc nói được một nửa, Khương Tú Nhuận hít sâu một hơi, trong lòng có một cơn gió lạnh đau khổ thổi qua.
Thời gian tốt đẹp này, ánh nắng mặt trời ngoài phòng tươi đẹp như thế nhưng ai có thể nói cho nàng biết, vì sao nàng phải theo một Thái tử mặt lạnh như băng, bình phẩm từ đầu tới chân loại tác phẩm hội họa hạ lưu này?
Không ngờ ngày hôm sau, lúc sáng sớm nàng muốn tới thư viện, thị vệ kia vẫn nghiêm mặt nói những lời như hôm qua. Bất đắc dĩ, Khương Tú Nhuận chỉ có thể lại đi tìm Thái tử.
Phượng Ly Ngô vừa mới mặc áo khoác chuẩn bị vào triều, thấy Khương Tú Nhuận tới cũng không ngẩng đầu lên nói: "Mấy ngày nay ngươi mệt nhọc như vậy, ở trong phủ nghỉ ngơi đi... Thiếu phó có tư chất thông minh, nghỉ học mấy ngày cũng không sao đâu."
Đám học trò trong thư viện mỗi ngày dày công khổ luyện, học hành không ngừng nghỉ, nghỉ học mấy ngày sao có thể theo kịp?
Sau khi trở về, Khương Tú Nhuận không còn ý nghĩ chạy trốn nữa, lòng hiếu học của nàng cũng hiếm khi bị khơi dậy. Đi theo Mộc Phong tiên sinh học tập, trước mắt nàng bất giác mở ra vùng trời mới.
Kiếp trước nàng luôn đấu đá tranh danh giành lợi ích, lừa người gạt ta, kiếp này được lắng nghe tiếng đọc sách oang oang, cảm thụ triết lý của thánh nhân là cơ hội hiếm mà có được.
Thế là nàng khéo léo bày tỏ rằng thân thể của mình không có gì đáng ngại, nếu như không đi học và làm bài tập sẽ khó theo kịp, Thái tử cũng thông cảm gật đầu.
Hắn quay người nói với thị vệ bên cạnh: "Đi, tìm tiên sinh quản lý thư viện lấy giáo trình mấy ngày nay tới đây, thiếu phó sợ không làm bài tập không theo kịp bài học, sau khi cô lên triều xong thì sẽ tự mình bổ túc cho thiếu phó."
Lần này Khương Tú Nhuận không còn gì có thể nói nữa. Một ngày Thái tử có trăm ngàn công việc, lại còn giúp nàng ôn tập, nếu như nàng còn kén cá chọn canh thì lương tâm nàng đặt đâu?
Sau khi Thái tử lên triều trở về, quả nhiên gọi nàng vào thư phòng bắt đầu giúp nàng ôn tập.
Thật ra nói một cách công bằng, Thái tử giảng bài không kém gì tiên sinh trong thư viện. Nếu nói vui tai vui mắt, thanh niên mười chín tuổi dung mạo như hoa so với lão tiên sinh râu tóc bạc trắng thật sự đẹp mắt hơn.
Thế nhưng cho dù tiên sinh tuấn mỹ... Cũng không thể gần gũi dạy học nha!
Khương Tú Nhuận tựa vào trước bàn, phía sau bị Phượng Ly Ngô nhốt trong cánh tay dài, nằm gọn trong lòng hắn, nàng không thể tức giận bởi vì Thái tử đang sửa lại tư thế cầm bút cho nàng.
"Cầm bút như vậy, sức lực bỏ ra không đều, chữ viết sẽ rất khó coi." Sau khi nói xong câu này, Thái tử bèn uốn nắn tư thế của nàng.
Tuy rằng là mùa đông, sau lưng có lồng ngực rộng lớn ấm áp nhưng trong lòng Khương Tú Nhuận vẫn có cảm giác khó chịu cứng ngắc khó nói.
Mấy lần nàng thử tránh xa lồng ngực Phượng Ly Ngô, thế nhưng chẳng biết người sau lưng vô tình hay cố ý, lại tiếp tục dính vào.
Trừ phi nàng xoay người đẩy hắn ra, bằng không không thể thoát được.
Khương Tú Nhuận có hơi nhịn không được nữa, chỉ có thể quay đầu nói với Thái tử: "Điện hạ, người ở gần như vậy, coi chừng nóng đấy..."
Phượng Ly Ngô hơi cúi đầu, kề sát chóp mũi của nàng nói: "Thiếu phó thấy nóng sao? Nhưng trước đó cô đi qua thấy ngươi ở trong thư viện cũng kề sát bạn học như vậy mà."
Điện hạ nói vậy, Khương Tú Nhuận cũng nhớ kỹ lại, là trước khi nàng bỏ trốn, Đậu Tư Võ sợ bị tiên sinh quở mắng ở trước mặt người khác, tìm nàng nhờ kiểm tra bài tập của mình.
Chỉ là chữ của Đậu tiểu anh hùng thật sự là khó đọc, Khương Tú Nhuận nhìn nửa ngày, cũng không nhìn ra mấy nét lưa thưa nghiêng ngả là chữ gì?
Nàng chỉ có thể hỏi Đậu Tư Võ, kết quả hắn rướn cổ cùng Khương Tú Nhuận nhìn chữ của mình, cũng không nhận ra bản thân viết cái gì.
Đúng lúc này, điện hạ tới thư viện đón nàng, bắt được dáng vẻ hai người chụm đầu một chỗ nhìn thẻ tre.
Chỉ có điều, lòng dạ Đậu Tư Võ đơn thuần, vui buồn lộ rõ trên mặt, trong lòng Khương Tú Nhuận cũng cho rằng hắn là học đệ nên cùng nhau nghiêm túc cầu học, không có nửa phần tình cảm nam nữ.
Thái tử tuy rằng chỉ mới có mười chín nhưng khí chất toàn thân hắn khiến người ta không thể nhận nhầm là thiếu niên chất phác được. Khương Tú Nhuận cũng thật sự không có cách nào xem điện hạ là đệ đệ vô hại hiền lành.
Nếu không phải tỷ đệ, kề sát bên nhau tất nhiên nàng khó chịu trong lòng.
Nhưng Thái tử lại cảm thấy cực kỳ thoải mái, chỉ bảo cách viết thôi mà cũng mất cả buổi.
Thật vất vả mới chịu đựng được, Thái tử lại bắt đầu bài giảng.
Tuy rằng Thái tử là người lạnh lùng nhưng giọng nói rất mê hoặc, vốn từ phong phú, lúc nghiêm túc dạy học, vô cùng dễ dàng hấp dẫn người khác.
Khương Tú Nhuận nghe một lúc liền chăm chú nhập tâm vào bài giảng, việc luyện chữ vừa nãy nhanh chóng bỏ ra sau đầu, không ngừng viết chữ, ghi chép lại bài giảng của Thái tử.
Nàng chuyên tâm ghi chép, Phượng Ly Ngô thản nhiên nhìn nửa mặt chăm chú của thiếu phó.
Trong lòng có một cơn phiền muộn vọt lên đỉnh đầu, Tần Chiếu vốn vẫn luôn bất hòa với công tử Tiểu Khương này, thế nhưng sau khi cởi quần áo ở nhà xí, lại bám dính lấy nàng, có thể thấy rõ tình cảm.
Đáng hận trên đầu chữ "Sắc" có một lưỡi dao, ngày xưa hầu hạ hắn trung thành vậy mà lựa chọn che giấu không báo... Nữ tử này cũng không biết có phải giả nam trang thành nghiện rồi hay không, nam nữ có giới hạn vậy mà cũng mơ mơ hồ hồ, ở trong thư viện cấu kết với bạn học làm bậy làm bạ không ra thể thống gì cả...
Đáng hận nhất chính là hắn, vì sao trước kia lại không phát hiện ra công tử Tiểu Khương này có sơ hở đầy người?
Thân thể mềm mại thơm ngát như vậy sao có thể là nam tử?
Khương Tú Nhuận vẫn chuyên tâm ghi chép, bỗng nhiên phát hiện "tiên sinh" tạm thời lại chợt im bặt.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, lại phát hiện Phượng Ly Ngô nhìn mình bằng ánh mắt âm u lạnh lẽo.
Nàng ngơ ngác, nhất thời không biết mình làm sai ở chỗ nào.
May mà vẻ mặt của Thái tử giống như đứa trẻ chưa dứt sữa, thay đổi bất thường, không lâu sau lại tiếp tục giảng dạy, gió êm sóng lặng.
Mà sau khi ở trong phủ Thái tử chịu đựng mấy ngày, bản thân ngoan ngoãn nghe lời, tài năng am hiểu lòng người rốt cuộc cũng phát huy tác dụng.
Thái tử cuối cùng cũng gật đầu đồng ý cho nàng trở về thư viện học tập.
Thế nhưng sau khi đến thư viện, Khương Tú Nhuận mới phát giác không đúng, lớp học ngày thường học chung vậy mà bây giờ chỉ có trơ trọi huynh trưởng Khương Chi và nàng.
Hỏi qua tiên sinh, tiên sinh nói là ý của Thái tử, bởi vì căn cơ của huynh đệ hai người quá nông cạn, sợ rằng liên lụy tới việc học tập của các học trò khác.
Thật ra nói như vậy cũng có thể chấp nhận được, dù sao sau khi Khương Tú Nhuận dẫn huynh trưởng bỏ trốn, bỏ sót rất nhiều bài tập, ôn tập lại cũng là việc cần làm.
Song Khương Tú Nhuận vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Giống như hiện tại, hiếm khi Thái tử mới có được một ngày nghỉ ngơi, ngày thường hẳn là sẽ ở trong phủ trạch phê duyệt văn thư, hoặc là nhìn mặt hồ rồi ngẩn người hoặc là ra ngoài phủ hỏi thăm các danh sĩ.
Thế nhưng hôm nay lại nhất định phải lôi kéo nàng xuống giường nhỏ cùng chợp mắt, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Cũng không phải ông lão vô công rồi nghề, sao tự nhiên lại thay đổi như thế.
Ngược lại hôm nay là ngày Khương Tú Nhuận hiếm khi có ít bài tập nhưng có một đống công việc phải xử lý. Trước đó mở rộng hoạt động cho vay ngầm, đầu tháng cũng nên ghi chép lại sổ sách... Nghe nói mái nhà quý phủ huynh trưởng ở bị dột, nàng cần phải xem xét xem còn những chỗ nào phải sửa chữa...
Khương Tú Dao được sắc phong Trắc phi trên danh nghĩa và gả vào phủ. Thế nhưng Thái tử âm thầm chuẩn bị xử trí thế nào nàng cũng không rõ.
Tóm lại, trong đầu Khương Tú Nhuận có vô số việc.
Dựa vào hiểu biết về Thái tử của Khương Tú Nhuận, cho dù hắn yêu quý phụ tá của mình, yêu ai yêu cả đường đi cũng không có khả năng thay người khác nuôi con, làm người cha nhân từ rộng lượng.
Nếu theo ý Khương Tú Nhuận, khiến cho muội muội Dao Cơ bị bệnh nặng rồi "qua đời", sau đó đưa mẹ con hai người tới nơi vắng vẻ trở về quê hương, cho đủ vàng bạc, thu xếp nô bộc trông nom thật tốt là xong.
Thế nhưng tất cả những thứ này đều cần được Thái tử định đoạt.
Nhưng Phượng Ly Ngô một mực không mở miệng, Khương Tú Nhuận ngoài lo lắng suông ra cũng không có cách nào.
Cho nên, nàng cứ ngã vào giường nhỏ như thế, chuyện gì cũng không làm, thật sự quá mức chịu đựng của con người.
Tướng ngủ của Thái tử còn không tốt, nhất định phải ôm eo nàng, nắm tay nàng khi ngủ, đôi chân dài to cũng không thành thật lắm, vậy mà kẹp lấy chân nàng...
Nếu không phải những tin đồn ngầm về Phượng Ly Ngô rất tốt, nàng cũng chưa bao giờ nghe thấy Tần Chiếu nói Phượng Ly Ngô thích nam sắc. Nhưng dựa theo sức lực bám dính của hắn, nàng thật sự hoài nghi có phải Phượng Ly Ngô có chút lệch lạc thích nam sắc rồi hay không.
Chỉ có như vậy, Thái tử vẫn còn thấy không đủ, nắm vuốt tay Khương Tú Nhuận, tỉ mỉ nhìn nói: "Sao tay quân lại mềm như vậy, ta thật lòng nghi ngờ có phải tay nữ tử hay không, hay là cởi áo cho cô nhìn xem, phải chăng những nơi khác cũng mềm như thế?"
Nếu không phải bị đùi Thái tử kẹp chặt, Khương Tú Nhuận sắp nhảy dựng lên rồi. Sắc mặt nàng trắng nhợt, nhìn lén vẻ mặt của Phượng Ly Ngô, chắc chắn rằng hắn chỉ nói đùa mà thôi, sau có cẩn thận cười nói: "Thái tử thật biết nói đùa, tại hạ cả ngày không cần làm việc nặng, tất nhiên da thịt trên tay có chút mềm mại, ta đường đường là nam tử, làm sao giống nữ tử được?"
Phượng Ly Ngô nghe vậy, tựa đầu kề sát Khương Tú Nhuận thêm một chút nữa, nhỏ giọng nói: "Thế nhưng cô xem bên trong bức tranh đó, nam tử đều có chút giống như nữ tử, mềm mại, còn có thể thưởng thức nữa."
Khương Tú Nhuận nghe được sững sờ, có hơi ngẩn người hỏi: "Tranh gì?"
Thái tử tiện tay rút từ trong thau đồng bên giường ra một quyển sách được dán gáy bằng lụa, từ từ mở ra trước mặt Khương Tú Nhuận.
Khương Tú Nhuận vừa ngước mắt nhìn, mặt lập tức đỏ bừng lên!
Người nào lại vẽ ra hình ảnh ô uế không chịu nổi như vậy, nam tử cùng nam tử làm ra cái gì thế này!
Nàng bất chấp, hất tay đánh rơi bức tranh trong tay Thái tử, giãy giụa ngồi dậy, xấu hổ giận dữ hỏi: "Điện hạ... Người cho ta nhìn thứ này là có ý gì?"
Thái tử thản nhiên nói: "Người dưới dâng lên, trước kia cô từng thấy qua, cô muốn cùng thiếu phó mở mang tầm mắt, quân làm gì phải phản ứng như thế?"
Khương Tú Nhuận bị hỏi vặn tới nỗi cứng họng.
Đúng rồi, ở trong mắt Phượng Ly Ngô, tuổi tác của nàng cũng không kém hắn bao nhiêu, thiếu niên với nhau, âm thầm xem xuân cung đồ, trao đổi những màn phong lưu bí mật, chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?
Bản thân nàng chưa từng xã giao trao đổi kinh nghiệm với những thiếu niên trạc tuổi. Nhưng ở trong thư viện, vào lúc không có tiên sinh, mấy người trong lớp Đinh bọn họ không phải cũng như thế này coi như bù đắp cho nhau hay sao?
Có một lần, nàng thậm chí còn bị nhét tập tranh ướt át bóng bẩy này vào tay, sau khi nàng khéo léo từ chối, những bạn học còn kinh ngạc nói nàng là người không có lòng hiếu kỳ, giả bộ đứng đắn!
Tình hình như vậy, nàng không thể có thái độ thái quá, bằng không thì chẳng phải lộ ra sơ hở sao?
Lúc Thái tử nhặt bức tranh lên, mở ra ở trước mặt nàng một lần nữa, Khương Tú Nhuận chỉ hít sâu một hơi, cố gắng thản nhiên nói: "Tranh này... Vẽ đình đài bằng trúc và đá, giống như ở tiền triều, tinh tế thưởng thức, còn có chút phong cách quý phái..."
Phượng Ly Ngô rũ mắt nhìn gương mặt đỏ ửng của thiếu phó, ngoài miệng thản nhiên nói: "Thiếu phó là chuyên gia, bình luận nghe rất có đạo lý!"
Đã tới nước này, Khương Tú Nhuận chỉ có thể kiên trì nói tiếp: "Chỉ có điều nhân vật trong bức họa này có hơi không thật lắm, diện mạo và tứ chi khó bì với nhau, có thể thấy họa sĩ nhắm mắt làm liều, tay nghề vô cùng khiếm nhã!"
Lúc nói được một nửa, Khương Tú Nhuận hít sâu một hơi, trong lòng có một cơn gió lạnh đau khổ thổi qua.
Thời gian tốt đẹp này, ánh nắng mặt trời ngoài phòng tươi đẹp như thế nhưng ai có thể nói cho nàng biết, vì sao nàng phải theo một Thái tử mặt lạnh như băng, bình phẩm từ đầu tới chân loại tác phẩm hội họa hạ lưu này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.