Chương 4
Cuồng Thượng Gia Cuồng
19/11/2019
Edit : Chin xúi
Lúc này, những vương hầu có thể khơi lên những trận cuồng phong gió tanh mưa máu ở các nước kiếp trước, phần lớn đều vẫn là những thiếu niên trẻ trung đầy hoài bão. Thoáng lướt mắt qua, thiếu niên tươi thắm, thiếu nữ xinh đẹp thành đàn, cực kì đẹp mắt. Nhưng bởi vì tranh nhau chạy đến yết kiến quốc vương Đại Tề trước, nên không khí giữa các xe ngựa trước cửa Dịch quán nhất thời lại khẩn trương.
Bởi vì Tào khê là cháu gái ruột của Vương hậu, nên cầm số thứ tự rất gần phía trước, buổi sáng liền nhấc váy dài, rực rỡ tươi đẹp ngồi lên xe, đắc ý liếc mắt khiêu khích Điền Oánh đang xếp hàng ở cửa Dịch trạm.
Chỉ là một vương nữ thô bỉ của Cao Ly quốc, cũng xứng đáng diễu võ dương oai với nàng? Những người hầu bên trong Dịch quán đều được nhận được lời dặn dò của nội thị trong cung, cực kì hậu đãi nàng, hiện tại nàng chỉ phân phó thị nữ của mình đến nói nhỏ với lễ quan Dịch quán. Lễ quan liền ngầm hiểu, đưa vị trí của Điền Oánh xếp lại tận phía sau. Cái này liền có nghĩa Điền Oánh muốn yết kiến tề Vương, phải đợi đến buổi chiều – mà trong kiếp trước, người được Tào cơ cẩn thận “chăm sóc” như thế chính là Khương Tú Nhuận. Bởi vì muốn cẩn thủ lễ tiết vào cung, vì ngăn một loạt sự tình bất nhã có thể phát sinh lúc yết kiến bởi vì ăn bậy mà đi ngoài hoặc là đánh rắm, ợ hơi, những hoàng tử, hoàng nữ con tin này đều chỉ uống chút nước cháo lấp bụng lúc sáng sớm, đợi đến sau khi yết kiến xong mới dám ăn. Mà những người buổi chiều mới được Tề vương triệu kiến, không riêng gì buổi sáng để bụng đói, mà buổi trưa cũng không được ăn,bị đói đến mức lưng và bụng có thể dán sát vào nhau, cũng không dễ chịu gì.
Trong kiếp trước, cũng bởi vì chút Khương Tú Nhuận đắc tội Tào cơ, mà bị xếp ở cuối cùng, liên lụy ca ca đang bệnh nặng chịu đói bụng chung với nàng. Lúc này, làm người khiêm tốn hoà nhã một chút lại có chỗ tốt, bởi vì hôm qua người hát đệm theo Điền Oánh rất nhiều, đều bị Tào cơ giở trò xếp lại phía sau. Mà hoàng tử hoàng nữ vô dụng lại không có tiền bạc hối lộ lễ quan như huynh muội Khương Thị, thì số thứ tự trên thẻ bài lại bỗng nhiên được xếp gần đầu, có thể bái kiến vào buổi sáng. Khương Chi bởi vì hạ sốt kịp thời, sáng nay thân thể đã nhẹ nhõm hơn phân nửa, chứng cảm lạnh không còn rõ lắm, thế nhưng bởi vì muội muội nhất thời to gan, lại giả thành bộ dáng hoàng tử đi yết kiến Tề vương, nên trong lòng vẫn luôn thấp thỏm không yên. Nhưng Khương Tú Nhuận thì lại rất bình tĩnh – đã đi qua một lần quỷ môn quan, thì còn có gì đáng e ngại? Đừng thấy nàng thân là muội muội, nhưng lại bởi vì muốn bảo vệ ca ca, trong nội tâm càng trở nên kiên cường hơn bao giờ hết.
Hôm nay, nàng mặc vẫn là lễ phục của ca ca. Bởi vì thân thể mảnh mai, nên đầu vai của bộ lễ phục rất lớn, cho nên đêm qua nàng phá một kiện áo bông nhỏ, lấy bông bên trong lấp đầy cầu vai, lại soi gương, ngược lại có chút giống thiếu niên tuấn tú phóng khoáng. Mà lên xe, nàng lại lấy ra gương đồng nhỏ, tỉ mỉ chỉnh lại lông mày của mình, dùng bút than tô nhẹ lên cho đậm, hàng mày vốn đang cong cong như liễu, lập tức trở thành lông mày sâu róm thô ráp nằm ngang. Mẫu thân của Khương Tú Nhuận, chính là hoàng nữ của tiền hoàng Ba quốc, tổ tiên khai quốc của Ba quốc tiên đến từ nước Ba Tư xa xôi, mặc dù huyết mạch cùng người trung nguyên mấy đời tương dung, nhưng là dòng dõi hậu đại, đều có chút đặc điểm đặc thù rõ ràng.
Giống như Khương Tú Nhuận, thân mang nữ trang thì kiều diễm vô song, mà lúc mặc nam trang, lại mang theo khí khái hào hùng của nam tử. Nhưng hiện giờ, hai con sâu róm rậm rạp nằm ngang trán, liền làm cho người ta cảm thấy ngũ quan không cân đối lắm, cảm giác khó chịu khó nói thành lời.
Khương Tú Nhuận cảm thấy rất hài lòng, đợi nàng chỉnh trang hoàn tất là lúc xe ngựa của sứ giả tất cả các nước đã đến trước cửa cung điện Đại Tề.Ngoại trừ cháu gái của hoàng hậu đi trước yết kiến Tề vương, còn lại đều đứng đợi ở trong đình.
Đại Tề bây giờ quốc lực cường thịnh, ra oai phủ đầu các hoàng tử, hoàng nữ con tin cũng là kín đáo, những thiếu niên thiếu nữ này nghiêm túc đứng xếp hàng. Đứng trước Khương Tú Nhuận là ca ca, mà đứng sau nàng là hoàng tử con tin của Lương quốc Lưu Bội. Đang lúc nàng đợi đến phát chán, vô tình quay đầu liền phát hiện Lưu Bội kia đang theo dõi nàng. Khương Tú Nhuận nhìn về hướng hắn, hắn cũng không né tránh ánh mắt nàng, chỉ nhìn chằm chằm vào lông mày của nàng.
Khương Tú Nhuận né tránh ánh mắt hắn, xoay đầu lại, cũng không còn nhìn chung quanh nữa, chỉ chuyên tâm chờ đến lượt Đại tề hoàng đế triệu kiến nàng và ca ca.
Gần tới buổi trưa, rốt cuộc đến phiên sứ giả Ba quốc yết kiến. Ba quốc mặc dù suy yếu, nhưng bởi vì quốc thổ chính là chỗ giáp Trung nguyên và Tây vực, các thương nhân vãng lai thông thương tấp nập, cũng coi như là giàu có, bởi vì binh lực không đủ cường thịnh, rất cấp bách cần cường quốc bảo hộ, từ khi cùng Đại tề kết minh, danh mục mỗi lần cống nộp đều là kim quang lóng lánh, tràn đầy hơi tiền.
Lúc Đoan Khánh đế Đại tề triệu kiến hai vị hoàng tử của Ba quốc, long nhan cũng là ba phần ý cười. Nhưng chút ý cười ấy, đã biến mất hoàn toàn khi nghe được quốc thư mà quốc quân Ba quốc tự mình viết, long nhan đột biến. Lúc thanh âm rung động của thái giám dừng lại, hốc mắt tất cả mọi người như muốn nứt ra, ánh mắt đều tập trung ở trên người công tử tiểu Khương có “dung mạo diễm lệ” kia. Triều thần cũng kinh ngạc, bất luận Quân vương nhà mình có cái ham mê đặc biệt gì, thì loại trẻ ranh mày thô mắt híp ngốc nghếch này cũng được coi thành dung mạo diễm lệ? Cái tự tin dàn xếp chuyện giường chiếu này là từ đâu xuất hiện ra vậy?
Trong đại điện lập tức lặng ngắt như tờ, lễ quan đứng bên cạnh cũng không biết làm sao, muốn mở miệng khiển trách mấy kẻ man di ngoại bang không biết trời cao đất rộng này, lại cảm thấy mình mở miệng lúc này, lại giống như bôi bẩn thanh danh của bệ hạ. Đoan Khánh đế nhướn mày, long nhan tức giận, giận dữ mở miệng mắng mỏ. Đúng lúc này, Khương Tú Nhuận vẫn đang một mực cung kính, ngẩng đầu lên nói:”Bệ hạ, xin hãy tin tưởng lời phụ vương của thần, phụ vương có nghe qua bệ hạ có chứng bệnh đau đầu, nên mới phái con trai tới Đại tề, thần tinh thông nghiên cứu vu y chi thuật của Ba quốc, cũng rất có bản lĩnh đối với việc xoa bóp các huyệt vị trị chứng đau đầu, nếu như bệ hạ không chê, có thể làm bạn bên cạnh bệ hạ, chẩn trị cho bệ hạ, có thể hầu hạ gối chăn, sắp giường xếp chiếu.”
Nói xong, nàng vén nửa tay áo lên, hai tay lồng vào nhau, bẻ tay kêu răng rắc, tựa hồ muốn “Dàn xếp giường chiếu” cho Đoan Khánh đế ngay tại đại điện này.
Kiếp trước nàng sống ở Lạc An này nhiều năm, Khương Tú Nhuận đã sớm có thể nói thành thạo ngôn ngữ của Tề quốc. Nhưng giờ nàng cố ý dùng giọng nói quê hương, ngọng ngịu không thông, lại kèm theo vẻ quê mùa nơi biên giới. Hai đầu mày rậm rạp, ánh mắt chất phác mà chân thành, thái độ không xiểm nịnh, mang theo cảm giác thiếu niên ngây ngô. Thiếu niên này, toàn thân trên dưới không chút nào mị sắc, lại rất tự nhiên giải thích chuyện dàn xếp giường chiếu kia chính là trị liệu đau đầu, giúp quốc vương Đại tề an ổn giấc ngủ, có tình có lý làm người ta không thể tức giận được.
Về phần từ “dung mạo diễn lệ” này, có lẽ là do hoàng đế Ba quốc kia đang mô tả tiểu nhi tử, chỉ là văn vẻ không thông, lại không biết trời cao đất rộng, cũng không biết nhìn thấy từ này trong quyển sách nào, liền mang ra dùng thử. Vả lại có câu nói con cái nhà nào nhà nấy thương! Trong mắt người cha ruột, nhi tử có hai đầu lông mày như hai con sâu róm kia chính là thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần đó, ngươi có thể làm gì ông ấy?
Lúc này nếu lớn tiếng trách cứ Ba quốc có ý định nói xấu thánh quân, chế giễu hoàng đế Đại tề yêu thích nam sắc, liền có chút khó khăn. Long nhan Đoan khánh đế trầm mặc, sau khi cảm thấy khí tức vững vàng, mới lạnh lùng mở miệng nói:”Các ngươi đường xa mà đến, chính là thượng khách của Đại tề, chẳng qua chỉ là bệnh cảm nhiễm phong hàn, sao có thể làm phiền công tử phí công? Đi với huynh trưởng của ngươi đến Lễ bộ nhận lệnh bài cư trú đi.”
Nói xong phất phất tay, ra hiệu cho cung nhân tranh thủ thời gian dẫn vị mỹ thiếu niên quê mùa này rời đi, tránh tiếp tục làm bẩn mắt hoàng đế. Mà hoàng thái tử của Đại tề kia, hoàn toàn không hề nhìn đến thiếu niêm quê mùa ”Khương Hòa Nhuận” kia, chỉ rũ mi đứng ở một bên, dáng vẻ bình thản như ko tranh thế sự. Ngược lại là kẻ đứng cạnh Phượng Ly Ngô, Tần Chiếu sắc mặt kì lạ, liên tiếp nhìn vị công tử tiểu Khương này mấy lần.
Từ đại điện bước ra ngoài, Khương Tú Nhuận thở phào một hơi, mà huynh trưởng bên cạnh, quần áo đã ướt đẫm, mồ hôi không ngừng tuôn chảy. Hắn có thể không sợ sao? Muội muội nhà mình từ khi nào lại to gan như vậy? Từ khi đến thành Lạc An, liền vô cùng có chủ ý, ngược lại làm cho người huynh trưởng như hắn càng giống như một đệ đệ trẻ người non dạ.
Tâm trạng của Khương Tú Nhuận vô cùng tốt, nàng biết từ nay về sau với thời gian thật dài, nàng phải dùng bộ dáng “Khương Hoà Nhuận” này để đối mặt va người khác, nhưng bớt đi sự ‘Quan tâm’ của Hoàng thái tử thì xem như đã tốt hơn rất nhiều.
Mà khi hai người đang chuẩn bị rời đi, Điền Oánh vẫn còn đang khổ sở chờ đợi, bởi vì đói bụng, nên trên mặt cũng là oán hận sầu khổ, mỗi khi thấy có người diện thánh xong rời đi, đều hung tợn trừng mắt một chút.
Khi hai huynh muội rời khỏi hoàng cung Đại, lại đến Lễ bộ nhận lệnh bài, Lễ quan liền hỏi bọn họ là muốn ở nơi mà Lễ bộ sắp xếp hay tự mình bỏ ngân lượng tìm nơi ở thoải mái hơn? Khương Tú Nhuận sáng nay đã bàn qua với huynh trưởng, nói thẳng không muốn Lễ bộ sắp xếp chỗ ở, mà tự mình mua phủ trạch.
Ra khỏi lễ bộ, Khương Tú Nhuận cũng coi như quen đường, sau khi lên xe ngựa liền dẫn huynh trưởng tới ngõ nhỏ nổi danh trong kinh thành ăn cơm. Nơi này có một tiệm cơm, mặt tiền cửa hàng không lớn nhưng cơm canh ngon miệng, giá cả phải chăng, nếu không phải người ở thành Lạc An lâu năm, là không thể tìm được. Sau khi hai người ngồi xuống, Khương Tú Nhuận liền gọi 2 món nổi danh trong tiệm là gà nướng và cơm gói lá sen. Mở ra gói sen bó chặt, bên trong là gạo đặc biệt của Đại Tề đã được chiên với mỡ heo, gia vị, mùi thơm nức mũi.
Bụng của hai huynh muội đều sôi ùng ục, họ đều đang độ tuổi ăn tuổi lớn, ăn cơm canh đều rất chuyên chú. Bên trong quán cơm nhỏ, ngoại trừ huynh muội Khương thị, còn có các đặc phái viên các nước trước khi đến Đại Tề đã nghe ngóng đặc sản kinh thành nên đến đây để thưởng thức hương vị. Chỉ một chốc thôi đã có ba bốn hoàng tử hoàng nữ con tin từng ở chung Dịch quán từ các quốc gia khác cũng rủ nhau đến đây ăn. Các vị này đã kết bạn với nhau lúc còn ở Dịch quán, vừa gọi thức ăn, rượu, vừa nghị luận chuyện diện thánh vừa rồi.
Có người thổn thức nói: “Nghĩ đến Cao Ly quốc kia, cũng coi là quốc lực cường thịnh, thế nhưng hoàng nữ lại vì chờ lâu, ngất xỉu ở trong đình, đặc phái viên theo hầu không ngừng mắng to rằng có người giở trò, cố ý đem hoàng nữ xếp phía sau cùng, như thế là khinh thị Cao Ly quốc, đây là muốn gây nên sự phân tranh của hai nước mà”.
Một vị công tử khác cười nói:”Hôm qua khi tranh cãi với Tào cơ, thấy Điền cơ khoẻ mạnh anh dũng lắm mà, sao lại đột nhiên ngất xỉu chứ? Chính mắt ta thấy lúc nàng ấy choáng váng, còn nháy mắt với thị nữ đứng hầu bên cạnh, để thị nữ kia kịp thời đỡ nàng, đỡ phải ngã trên mặt đất đầy đá vụn. Nên có ngất xỉu hay không, thật đúng là khó mà nói được…”
Khương Tú Nhuận cúi đầu ăn cơm, nhưng tai lại dỏng lên nghe rất rõ ràng. Thật không hổ là là Quý nữ từng đấu ngã Tào thái tử phi trong kiếp trước, bản lãnh hắt nước bẩn cho người khác cũng là số một.
Hoàng nữ của Cao Ly quốc té xỉu như thế, thò hoàng đế Đại Tề nhất định phải cho Cao Ly quốc mặt mũi, tất nhiên sữ cho điều tra kỹ quá trình sắp xếp yết kiến. Sứ giả của Cao Ly quốc lại khóc lóc tố khổ, cũng bởi vì như thế, Tào Khê nhất định cũng không thoát khỏi liên can, cho dù Vương hậu thích nàng, cũng biểu hiện ra lòng dạ nàng hẹp hòi không phóng khoáng. Như thế, Nếu Tào đế nhận định Tào khê không rộng lượng, thì con đường tới vị trí con dâu vinh hiển sang quý của Đại tề, cũng không dễ đi.
Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến nàng, cơm nước xong xuôi, cùng ca ca bàn chuyện mua phủ trạch mới là đúng đắn. Mà mãi tới khi hai người ăn xong, cái kẻ một mực không thấy thò đầu ra Thân Ung, lúc này mới được thị vệ thông báo, khoan thai tới đây tìm bọn hắn. Khương Tú Nhuận ngược lại có thể đoán ra chủ ý của Thân Ung, ước chừng là sợ lúc mình đi diện thánh bị bại lộ, cho nên để hai huynh muội mang thị vệ đến, mà chính hắn lại trốn đi, chỉ chờ cục diện không đúng, liền tự mình trốn ra khỏi thành trước.
Mà bây giờ thấy gió êm sóng lặng, hữu kinh vô hiểm, Thân Ung mới lộ diện. Nếu như nàng đoán không nhầm, Thân Ung đang có ý định như kiếp trước, đến đây để ca ca báo cáo khống chi phí tiêu xài trên suốt đoạn đường đi, thừa cơ cắt xén hơn một nữ vàng bạc mà phụ vương ban thưởng cho hai người xây phủ.
Lúc này, những vương hầu có thể khơi lên những trận cuồng phong gió tanh mưa máu ở các nước kiếp trước, phần lớn đều vẫn là những thiếu niên trẻ trung đầy hoài bão. Thoáng lướt mắt qua, thiếu niên tươi thắm, thiếu nữ xinh đẹp thành đàn, cực kì đẹp mắt. Nhưng bởi vì tranh nhau chạy đến yết kiến quốc vương Đại Tề trước, nên không khí giữa các xe ngựa trước cửa Dịch quán nhất thời lại khẩn trương.
Bởi vì Tào khê là cháu gái ruột của Vương hậu, nên cầm số thứ tự rất gần phía trước, buổi sáng liền nhấc váy dài, rực rỡ tươi đẹp ngồi lên xe, đắc ý liếc mắt khiêu khích Điền Oánh đang xếp hàng ở cửa Dịch trạm.
Chỉ là một vương nữ thô bỉ của Cao Ly quốc, cũng xứng đáng diễu võ dương oai với nàng? Những người hầu bên trong Dịch quán đều được nhận được lời dặn dò của nội thị trong cung, cực kì hậu đãi nàng, hiện tại nàng chỉ phân phó thị nữ của mình đến nói nhỏ với lễ quan Dịch quán. Lễ quan liền ngầm hiểu, đưa vị trí của Điền Oánh xếp lại tận phía sau. Cái này liền có nghĩa Điền Oánh muốn yết kiến tề Vương, phải đợi đến buổi chiều – mà trong kiếp trước, người được Tào cơ cẩn thận “chăm sóc” như thế chính là Khương Tú Nhuận. Bởi vì muốn cẩn thủ lễ tiết vào cung, vì ngăn một loạt sự tình bất nhã có thể phát sinh lúc yết kiến bởi vì ăn bậy mà đi ngoài hoặc là đánh rắm, ợ hơi, những hoàng tử, hoàng nữ con tin này đều chỉ uống chút nước cháo lấp bụng lúc sáng sớm, đợi đến sau khi yết kiến xong mới dám ăn. Mà những người buổi chiều mới được Tề vương triệu kiến, không riêng gì buổi sáng để bụng đói, mà buổi trưa cũng không được ăn,bị đói đến mức lưng và bụng có thể dán sát vào nhau, cũng không dễ chịu gì.
Trong kiếp trước, cũng bởi vì chút Khương Tú Nhuận đắc tội Tào cơ, mà bị xếp ở cuối cùng, liên lụy ca ca đang bệnh nặng chịu đói bụng chung với nàng. Lúc này, làm người khiêm tốn hoà nhã một chút lại có chỗ tốt, bởi vì hôm qua người hát đệm theo Điền Oánh rất nhiều, đều bị Tào cơ giở trò xếp lại phía sau. Mà hoàng tử hoàng nữ vô dụng lại không có tiền bạc hối lộ lễ quan như huynh muội Khương Thị, thì số thứ tự trên thẻ bài lại bỗng nhiên được xếp gần đầu, có thể bái kiến vào buổi sáng. Khương Chi bởi vì hạ sốt kịp thời, sáng nay thân thể đã nhẹ nhõm hơn phân nửa, chứng cảm lạnh không còn rõ lắm, thế nhưng bởi vì muội muội nhất thời to gan, lại giả thành bộ dáng hoàng tử đi yết kiến Tề vương, nên trong lòng vẫn luôn thấp thỏm không yên. Nhưng Khương Tú Nhuận thì lại rất bình tĩnh – đã đi qua một lần quỷ môn quan, thì còn có gì đáng e ngại? Đừng thấy nàng thân là muội muội, nhưng lại bởi vì muốn bảo vệ ca ca, trong nội tâm càng trở nên kiên cường hơn bao giờ hết.
Hôm nay, nàng mặc vẫn là lễ phục của ca ca. Bởi vì thân thể mảnh mai, nên đầu vai của bộ lễ phục rất lớn, cho nên đêm qua nàng phá một kiện áo bông nhỏ, lấy bông bên trong lấp đầy cầu vai, lại soi gương, ngược lại có chút giống thiếu niên tuấn tú phóng khoáng. Mà lên xe, nàng lại lấy ra gương đồng nhỏ, tỉ mỉ chỉnh lại lông mày của mình, dùng bút than tô nhẹ lên cho đậm, hàng mày vốn đang cong cong như liễu, lập tức trở thành lông mày sâu róm thô ráp nằm ngang. Mẫu thân của Khương Tú Nhuận, chính là hoàng nữ của tiền hoàng Ba quốc, tổ tiên khai quốc của Ba quốc tiên đến từ nước Ba Tư xa xôi, mặc dù huyết mạch cùng người trung nguyên mấy đời tương dung, nhưng là dòng dõi hậu đại, đều có chút đặc điểm đặc thù rõ ràng.
Giống như Khương Tú Nhuận, thân mang nữ trang thì kiều diễm vô song, mà lúc mặc nam trang, lại mang theo khí khái hào hùng của nam tử. Nhưng hiện giờ, hai con sâu róm rậm rạp nằm ngang trán, liền làm cho người ta cảm thấy ngũ quan không cân đối lắm, cảm giác khó chịu khó nói thành lời.
Khương Tú Nhuận cảm thấy rất hài lòng, đợi nàng chỉnh trang hoàn tất là lúc xe ngựa của sứ giả tất cả các nước đã đến trước cửa cung điện Đại Tề.Ngoại trừ cháu gái của hoàng hậu đi trước yết kiến Tề vương, còn lại đều đứng đợi ở trong đình.
Đại Tề bây giờ quốc lực cường thịnh, ra oai phủ đầu các hoàng tử, hoàng nữ con tin cũng là kín đáo, những thiếu niên thiếu nữ này nghiêm túc đứng xếp hàng. Đứng trước Khương Tú Nhuận là ca ca, mà đứng sau nàng là hoàng tử con tin của Lương quốc Lưu Bội. Đang lúc nàng đợi đến phát chán, vô tình quay đầu liền phát hiện Lưu Bội kia đang theo dõi nàng. Khương Tú Nhuận nhìn về hướng hắn, hắn cũng không né tránh ánh mắt nàng, chỉ nhìn chằm chằm vào lông mày của nàng.
Khương Tú Nhuận né tránh ánh mắt hắn, xoay đầu lại, cũng không còn nhìn chung quanh nữa, chỉ chuyên tâm chờ đến lượt Đại tề hoàng đế triệu kiến nàng và ca ca.
Gần tới buổi trưa, rốt cuộc đến phiên sứ giả Ba quốc yết kiến. Ba quốc mặc dù suy yếu, nhưng bởi vì quốc thổ chính là chỗ giáp Trung nguyên và Tây vực, các thương nhân vãng lai thông thương tấp nập, cũng coi như là giàu có, bởi vì binh lực không đủ cường thịnh, rất cấp bách cần cường quốc bảo hộ, từ khi cùng Đại tề kết minh, danh mục mỗi lần cống nộp đều là kim quang lóng lánh, tràn đầy hơi tiền.
Lúc Đoan Khánh đế Đại tề triệu kiến hai vị hoàng tử của Ba quốc, long nhan cũng là ba phần ý cười. Nhưng chút ý cười ấy, đã biến mất hoàn toàn khi nghe được quốc thư mà quốc quân Ba quốc tự mình viết, long nhan đột biến. Lúc thanh âm rung động của thái giám dừng lại, hốc mắt tất cả mọi người như muốn nứt ra, ánh mắt đều tập trung ở trên người công tử tiểu Khương có “dung mạo diễm lệ” kia. Triều thần cũng kinh ngạc, bất luận Quân vương nhà mình có cái ham mê đặc biệt gì, thì loại trẻ ranh mày thô mắt híp ngốc nghếch này cũng được coi thành dung mạo diễm lệ? Cái tự tin dàn xếp chuyện giường chiếu này là từ đâu xuất hiện ra vậy?
Trong đại điện lập tức lặng ngắt như tờ, lễ quan đứng bên cạnh cũng không biết làm sao, muốn mở miệng khiển trách mấy kẻ man di ngoại bang không biết trời cao đất rộng này, lại cảm thấy mình mở miệng lúc này, lại giống như bôi bẩn thanh danh của bệ hạ. Đoan Khánh đế nhướn mày, long nhan tức giận, giận dữ mở miệng mắng mỏ. Đúng lúc này, Khương Tú Nhuận vẫn đang một mực cung kính, ngẩng đầu lên nói:”Bệ hạ, xin hãy tin tưởng lời phụ vương của thần, phụ vương có nghe qua bệ hạ có chứng bệnh đau đầu, nên mới phái con trai tới Đại tề, thần tinh thông nghiên cứu vu y chi thuật của Ba quốc, cũng rất có bản lĩnh đối với việc xoa bóp các huyệt vị trị chứng đau đầu, nếu như bệ hạ không chê, có thể làm bạn bên cạnh bệ hạ, chẩn trị cho bệ hạ, có thể hầu hạ gối chăn, sắp giường xếp chiếu.”
Nói xong, nàng vén nửa tay áo lên, hai tay lồng vào nhau, bẻ tay kêu răng rắc, tựa hồ muốn “Dàn xếp giường chiếu” cho Đoan Khánh đế ngay tại đại điện này.
Kiếp trước nàng sống ở Lạc An này nhiều năm, Khương Tú Nhuận đã sớm có thể nói thành thạo ngôn ngữ của Tề quốc. Nhưng giờ nàng cố ý dùng giọng nói quê hương, ngọng ngịu không thông, lại kèm theo vẻ quê mùa nơi biên giới. Hai đầu mày rậm rạp, ánh mắt chất phác mà chân thành, thái độ không xiểm nịnh, mang theo cảm giác thiếu niên ngây ngô. Thiếu niên này, toàn thân trên dưới không chút nào mị sắc, lại rất tự nhiên giải thích chuyện dàn xếp giường chiếu kia chính là trị liệu đau đầu, giúp quốc vương Đại tề an ổn giấc ngủ, có tình có lý làm người ta không thể tức giận được.
Về phần từ “dung mạo diễn lệ” này, có lẽ là do hoàng đế Ba quốc kia đang mô tả tiểu nhi tử, chỉ là văn vẻ không thông, lại không biết trời cao đất rộng, cũng không biết nhìn thấy từ này trong quyển sách nào, liền mang ra dùng thử. Vả lại có câu nói con cái nhà nào nhà nấy thương! Trong mắt người cha ruột, nhi tử có hai đầu lông mày như hai con sâu róm kia chính là thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần đó, ngươi có thể làm gì ông ấy?
Lúc này nếu lớn tiếng trách cứ Ba quốc có ý định nói xấu thánh quân, chế giễu hoàng đế Đại tề yêu thích nam sắc, liền có chút khó khăn. Long nhan Đoan khánh đế trầm mặc, sau khi cảm thấy khí tức vững vàng, mới lạnh lùng mở miệng nói:”Các ngươi đường xa mà đến, chính là thượng khách của Đại tề, chẳng qua chỉ là bệnh cảm nhiễm phong hàn, sao có thể làm phiền công tử phí công? Đi với huynh trưởng của ngươi đến Lễ bộ nhận lệnh bài cư trú đi.”
Nói xong phất phất tay, ra hiệu cho cung nhân tranh thủ thời gian dẫn vị mỹ thiếu niên quê mùa này rời đi, tránh tiếp tục làm bẩn mắt hoàng đế. Mà hoàng thái tử của Đại tề kia, hoàn toàn không hề nhìn đến thiếu niêm quê mùa ”Khương Hòa Nhuận” kia, chỉ rũ mi đứng ở một bên, dáng vẻ bình thản như ko tranh thế sự. Ngược lại là kẻ đứng cạnh Phượng Ly Ngô, Tần Chiếu sắc mặt kì lạ, liên tiếp nhìn vị công tử tiểu Khương này mấy lần.
Từ đại điện bước ra ngoài, Khương Tú Nhuận thở phào một hơi, mà huynh trưởng bên cạnh, quần áo đã ướt đẫm, mồ hôi không ngừng tuôn chảy. Hắn có thể không sợ sao? Muội muội nhà mình từ khi nào lại to gan như vậy? Từ khi đến thành Lạc An, liền vô cùng có chủ ý, ngược lại làm cho người huynh trưởng như hắn càng giống như một đệ đệ trẻ người non dạ.
Tâm trạng của Khương Tú Nhuận vô cùng tốt, nàng biết từ nay về sau với thời gian thật dài, nàng phải dùng bộ dáng “Khương Hoà Nhuận” này để đối mặt va người khác, nhưng bớt đi sự ‘Quan tâm’ của Hoàng thái tử thì xem như đã tốt hơn rất nhiều.
Mà khi hai người đang chuẩn bị rời đi, Điền Oánh vẫn còn đang khổ sở chờ đợi, bởi vì đói bụng, nên trên mặt cũng là oán hận sầu khổ, mỗi khi thấy có người diện thánh xong rời đi, đều hung tợn trừng mắt một chút.
Khi hai huynh muội rời khỏi hoàng cung Đại, lại đến Lễ bộ nhận lệnh bài, Lễ quan liền hỏi bọn họ là muốn ở nơi mà Lễ bộ sắp xếp hay tự mình bỏ ngân lượng tìm nơi ở thoải mái hơn? Khương Tú Nhuận sáng nay đã bàn qua với huynh trưởng, nói thẳng không muốn Lễ bộ sắp xếp chỗ ở, mà tự mình mua phủ trạch.
Ra khỏi lễ bộ, Khương Tú Nhuận cũng coi như quen đường, sau khi lên xe ngựa liền dẫn huynh trưởng tới ngõ nhỏ nổi danh trong kinh thành ăn cơm. Nơi này có một tiệm cơm, mặt tiền cửa hàng không lớn nhưng cơm canh ngon miệng, giá cả phải chăng, nếu không phải người ở thành Lạc An lâu năm, là không thể tìm được. Sau khi hai người ngồi xuống, Khương Tú Nhuận liền gọi 2 món nổi danh trong tiệm là gà nướng và cơm gói lá sen. Mở ra gói sen bó chặt, bên trong là gạo đặc biệt của Đại Tề đã được chiên với mỡ heo, gia vị, mùi thơm nức mũi.
Bụng của hai huynh muội đều sôi ùng ục, họ đều đang độ tuổi ăn tuổi lớn, ăn cơm canh đều rất chuyên chú. Bên trong quán cơm nhỏ, ngoại trừ huynh muội Khương thị, còn có các đặc phái viên các nước trước khi đến Đại Tề đã nghe ngóng đặc sản kinh thành nên đến đây để thưởng thức hương vị. Chỉ một chốc thôi đã có ba bốn hoàng tử hoàng nữ con tin từng ở chung Dịch quán từ các quốc gia khác cũng rủ nhau đến đây ăn. Các vị này đã kết bạn với nhau lúc còn ở Dịch quán, vừa gọi thức ăn, rượu, vừa nghị luận chuyện diện thánh vừa rồi.
Có người thổn thức nói: “Nghĩ đến Cao Ly quốc kia, cũng coi là quốc lực cường thịnh, thế nhưng hoàng nữ lại vì chờ lâu, ngất xỉu ở trong đình, đặc phái viên theo hầu không ngừng mắng to rằng có người giở trò, cố ý đem hoàng nữ xếp phía sau cùng, như thế là khinh thị Cao Ly quốc, đây là muốn gây nên sự phân tranh của hai nước mà”.
Một vị công tử khác cười nói:”Hôm qua khi tranh cãi với Tào cơ, thấy Điền cơ khoẻ mạnh anh dũng lắm mà, sao lại đột nhiên ngất xỉu chứ? Chính mắt ta thấy lúc nàng ấy choáng váng, còn nháy mắt với thị nữ đứng hầu bên cạnh, để thị nữ kia kịp thời đỡ nàng, đỡ phải ngã trên mặt đất đầy đá vụn. Nên có ngất xỉu hay không, thật đúng là khó mà nói được…”
Khương Tú Nhuận cúi đầu ăn cơm, nhưng tai lại dỏng lên nghe rất rõ ràng. Thật không hổ là là Quý nữ từng đấu ngã Tào thái tử phi trong kiếp trước, bản lãnh hắt nước bẩn cho người khác cũng là số một.
Hoàng nữ của Cao Ly quốc té xỉu như thế, thò hoàng đế Đại Tề nhất định phải cho Cao Ly quốc mặt mũi, tất nhiên sữ cho điều tra kỹ quá trình sắp xếp yết kiến. Sứ giả của Cao Ly quốc lại khóc lóc tố khổ, cũng bởi vì như thế, Tào Khê nhất định cũng không thoát khỏi liên can, cho dù Vương hậu thích nàng, cũng biểu hiện ra lòng dạ nàng hẹp hòi không phóng khoáng. Như thế, Nếu Tào đế nhận định Tào khê không rộng lượng, thì con đường tới vị trí con dâu vinh hiển sang quý của Đại tề, cũng không dễ đi.
Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến nàng, cơm nước xong xuôi, cùng ca ca bàn chuyện mua phủ trạch mới là đúng đắn. Mà mãi tới khi hai người ăn xong, cái kẻ một mực không thấy thò đầu ra Thân Ung, lúc này mới được thị vệ thông báo, khoan thai tới đây tìm bọn hắn. Khương Tú Nhuận ngược lại có thể đoán ra chủ ý của Thân Ung, ước chừng là sợ lúc mình đi diện thánh bị bại lộ, cho nên để hai huynh muội mang thị vệ đến, mà chính hắn lại trốn đi, chỉ chờ cục diện không đúng, liền tự mình trốn ra khỏi thành trước.
Mà bây giờ thấy gió êm sóng lặng, hữu kinh vô hiểm, Thân Ung mới lộ diện. Nếu như nàng đoán không nhầm, Thân Ung đang có ý định như kiếp trước, đến đây để ca ca báo cáo khống chi phí tiêu xài trên suốt đoạn đường đi, thừa cơ cắt xén hơn một nữ vàng bạc mà phụ vương ban thưởng cho hai người xây phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.