Chương 52
Cuồng Thượng Gia Cuồng
07/03/2020
Nghĩ vậy trong lòng, có lẽ bởi vì lửa giận đã tắt sạch theo một roi
kia nên Phượng Ly Ngô cảm thấy nữ tử như vậy khiến cho người ta không
tức giận nổi.
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ, vẻ mặt cẩn thận nịnh nọt của nàng bây giờ, chẳng giống giống thiếu niên mặt mày tự tin tranh luận trên trời dưới biển ở trên đài cao vừa nãy chút nào.
Phượng Ly Ngô tạm thời cũng chẳng nói gì, cứ nhìn Khương Tú Nhuận như vậy.
Khương Tú Nhuận có hơi chột dạ, không nghĩ tới tình cảnh bản thân vừa mới dạy dỗ tên Tử Du kia lại bị Phượng Ly Ngô nhìn thấy, cũng chẳng biết điện hạ có cảm thấy bụng dạ mình quá hẹp hòi, không làm được việc lớn hay không.
Lúc Phượng Ly Ngô quay người rời đi, nàng nhắm mắt theo đuôi đi sau lưng.
Chờ trở về tới phủ Thái tử, nàng lại ân cần hầu hạ trong thư phòng, Thái tử viết chữ, nàng ở bên cạnh mài mực.
Chỉ là thư phòng yên tĩnh một lúc lâu, lúc nàng mài mực khó tránh thất thần, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, con ngươi ngưng tụ lại...
Phượng Ly Ngô chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoại trừ ánh mặt trời buổi chiều lười biếng chiếu xiên ra thì chẳng có gì cả.
Thế là bỗng nhiên hắn cất tiếng nói: "Quan hệ cá nhân của quân và Tần Chiếu rất tốt sao?"
Thật ra Khương Tú Nhuận đang buồn ngủ, trận tranh luận buổi chiều kia thật sự tốn tinh thần.
Con người thật sự không thể lười biếng buông thả được.
Nhớ tới kiếp trước, lúc này nàng ở trong Hoán Y cục giặt quần áo, cả ngày không được nhàn hạ.
Nhưng kiếp này tới thành Lạc An, chỉ mới có mấy ngày đã vào phủ Thái tử, tuy có tiếng là phụ tá nhưng ngày thường Phượng Ly Ngô không dùng người, từ lâu nàng đã có thói quen ngủ một giấc vào buổi chiều.
Lúc mới vào thư viện, mỗi khi tới giờ tự học buổi chiều, mí trên mí dưới của nàng run rẩy, luôn có cảm giác muốn ngủ một giấc. May mà Mộc Phong tiên sinh thường ngày không quản nghiêm giờ tự học, nàng dẫn theo Thiển nhi trốn ở trong thư phòng nhỏ cũng có thể ngủ một giấc ngon.
Hôm nay tật xấu này lại tái phát, lúc nó ập tới, cả người nàng giống như đông lại, tuy là ngồi nhưng cực kỳ khốn khổ.
Lúc Thái tử bất thình lình lên tiếng, mặc dù nàng mở mắt nhưng nhất thời không phản ứng kịp, chỉ ngơ ngác nhìn Phượng Ly Ngô.
Ánh mắt mê ly kia... Thật sự là dễ thương không nói nên lời.
Phượng Ly Ngô nhịn không được, khẽ đưa tay kéo nàng vào trong lòng, khuôn mặt từ từ xích lại gần.
Lúc khuôn mặt tuấn mỹ của Phượng Ly Ngô càng lúc càng tới gần, Khương Tú Nhuận cũng hoàn toàn tỉnh táo lại sau cơn buồn ngủ, khẽ vươn tay chặn cằm hắn lại, lắp bắp nói: "Điện... Điện hạ muốn làm gì vậy?"
Phượng Ly Ngô lặng lẽ nói: "Quân vẫn còn chưa trả lời cô đấy? Vì sao Tần tướng quân và quân thân nhau như vậy?"
Khương Tú Nhuận nghe Thái tử nhắc tới Tần Chiếu, cả người đều căng thẳng, nghi ngờ hôm nay Thái tử gặp mặt Tần Chiếu, tên kia lại ở trước mặt Thái tử nói bóng gió gì đó.
Nhưng nếu Tần Chiếu nói ra sự thật, sao lúc nãy ở thư viện lại có thể bình tĩnh như vậy? Chẳng hề có bộ dạng giống như kìm nén lửa giận ra sức giả vờ mà!
Vì vậy nàng giải thích: "Tại hạ thân với Tần Chiếu bao giờ? Hắn quấy rầy tại hạ như vậy, không gặp mặt là tốt nhất!"
Lông mi dài của Phượng Ly Ngô khẽ chớp, lạnh lùng nói: "Thật sao? Nhưng xem ra Tần tướng quân vẫn đối tốt với ngươi! Hôm nay mấy lần hỏi quân, lo lắng ngươi ở phủ Thái tử ăn mặc không tốt..."
Thật ra Khương Tú Nhuận cũng buồn bực, Tần Chiếu này trúng tà gì rồi, vậy mà kiếp trước và kiếp này đều bám chặt lấy nàng, vì vậy rầu rĩ nói: "Tại hạ thật sự không thân với hắn, cũng chưa từng chủ động bắt chuyện với hắn, sao có thể có quan hệ tốt? Hắn thật sự xấu xa... Phải chăng Thái tử vì mấy lời không đứng đắn của Tần tướng quân mà khinh bỉ tại hạ?"
Phượng Ly Ngô nhìn gương mặt tức giận ửng đỏ của Khương Tú Nhuận thì ra vẻ ngẫm nghĩ rồi đáp: "Cũng không phải bị hắn tác động. Ngược lại là bởi vì quân trêu chọc cô, cô muốn hôn quân..."
Thái tử điện hạ Đại Tề nói chuyện luôn luôn đàng hoàng, khuôn mặt xinh đẹp giống như nữ nhân bày ra vẻ nghiêm nghị không thể xâm phạm, vậy mà nói ra lời muốn hôn người ta.
Tình cảnh kỳ lạ này khiến cho người ta khó chịu trong nháy mắt, trong lòng nghi ngờ rằng mình có nghe lầm thâm ý trong lời nói của hắn không.
Khương Tú Nhuận cũng như thế, khẽ há mồm, lúc ấp a ấp úng nói điện hạ nói hươu nói vượn gì đó, môi của hắn ghé sát vào, lại không hề xâm nhập quấy nhiễu mà chỉ ngậm lấy môi nàng, giống như đứa trẻ bướng bỉnh dán lên môi nàng...
Khương Tú Nhuận biết rõ, tính mạng bản thân và huynh trưởng ở trong tay Thái tử Đại Tề nhưng vì sao hắn phải năm lần bảy lượt khinh bạc nàng? Lẽ nào hắn... Biết cái gì rồi?
Nghĩ như vậy, tức giận vì bị khinh bạc bị từng tia sợ hãi quấn lấy, nàng chỉ có thể đẩy hắn ra, nhỏ giọng thăm dò: "Điện hạ đối xử với ta như thế... Ngài cảm thấy ta giống nữ tử sao?"
Phượng Ly Ngô dừng lại, hỏi ngược: "Quân cảm thấy mình giống nữ tử sao?"
Khương Tú Nhuận không dám ngẩng lên nhìn vẻ mặt Phượng Ly Ngô, hơi cúi đầu nói: "Tại hạ... Cảm thấy may mắn vì mình không phải là nữ tử... Nếu là nữ tử, tại hạ giống như một miếng thịt phụ vương bày ra, mùi vị thơm ngọt có lẽ sẽ khiến cho người ta thèm nhỏ dãi. Nhưng chờ khi ăn chán rồi, thịt có ngon có đẹp tới đâu cũng mất chỗ động lòng, chờ tới khi tuổi già không còn nhan sắc, lúc đó cũng là thịt nguội mất vị ngon, không còn được người ta để ý, một đời như vậy chẳng phải nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ sao?"
Phượng Ly Ngô đưa tay nâng cằm của nàng lên, ngoài ý muốn phát hiện ra thiếu niên hoạt bát ngang ngược kiêu ngạo bàn luận trên trời dưới biển trên đài cao lúc chiều, giờ viền mắt lại tràn đầy nước mắt.
Đôi mắt như ngọc ngâm trong hơi nước, có thể thấy thật sự sợ hãi, giống như con dê mềm mại vô lực đang chờ làm thịt, khiến cho người ta đau lòng tới nỗi không nói ra lời.
Lòng Phượng Ly Ngô xưa nay luôn cực kỳ lạnh nhạt, bất giác khẽ co rút một cái, ý nghĩ muốn lột sạch quần áo của nàng, hung hăng sỉ nhục chất vấn đã sớm biến mất.
Hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi một giọt nước mắt trượt xuống rồi véo gương mặt của nàng nói: "Xem ra ngươi không giống nữ tử, giống trẻ con hơn, nói khóc liền khóc, có muốn cô mời bà vú cho ngươi hay không?"
Khương Tú Nhuận nhìn kỹ vẻ mặt của Thái tử, thật sự không giống như là nhìn thấu cái gì, trong lòng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Vừa nãy, nàng thật sự sợ hãi vô cùng, chỉ sợ Tần Chiếu nói sự thật với Thái tử, mà Thái tử muốn khởi binh hỏi tội nàng.
Đến lúc đó, nàng sẽ hoàn toàn bị đánh trở về nguyên hình. Khó tránh khỏi Phượng Ly Ngô nổi lên lòng căm hận với mình, lại áp giải mình vào Hoán Y cục, thậm chí còn liên lụy tới ca ca.
Thế là tất cả lại giống như diễn biến ở kiếp trước... Khuất nhục như vậy, nàng không muốn chịu đựng nữa!
Sau khi thở ra một hơi, nàng mới phát hiện cả người yếu ớt, tay chân vô lực tê liệt ngã xuống lồng ngực Thái tử.
Nàng giãy giụa muốn đứng lên, thế nhưng Phượng Ly Ngô cố ý không buông tay, thản nhiên nói: "Thấy ngươi cũng buồn ngủ, vậy cùng cô ngủ trưa một giấc đi."
Nói xong, ôm lấy nàng, cùng nhau ngã xuống giường nhỏ trong thư phòng.
Có buồn ngủ hơn nữa thì bây giờ cũng bị hù chết. Khương Tú Nhuận sao còn ngủ được, nói với Thái tử bản thân không buồn ngủ, xin Thái tử cứ một mình ngủ đi.
Nhưng Thái tử lại khép hờ mắt nói: "Nếu quân không buồn ngủ thì hãy xem chút tranh trợ hứng quý giá của cô cho đỡ nhàm chán..."
Khương Tú Nhuận từng nhìn thấy trân tàng của Thái tử, tuy rằng nét vẽ tinh xảo nhưng lại làm cho người ta vô phúc hưởng thụ. Chỉ vội vàng sửa lại lời nói rằng nói chuyện nãy giờ, quả thật cũng buồn ngủ.
Ngay sau đó liền bị Thái tử đàng hoàng kéo vào trong lòng, cùng nhau trải qua buổi trưa dưới ánh mặt trời ấm áp.
Chỉ là hai người nhắm mắt ôm nhau, nhưng chẳng ai buồn ngủ cả, chỉ lắng nghe tiếng hít thở nhè nhẹ của đối phương gần trong gang tấc, mỗi người có một chuyện cần phải suy nghĩ trong lòng...
Thật vất vả mới qua thời gian nghỉ ngơi buổi trưa. Lúc Khương Tú Nhuận rời giường, cảm thấy cả người bủn rủn.
Nàng kêu khổ trong lòng, càng nóng lòng muốn ngày mai Phượng Ly Ngô cưới vợ luôn, chấm dứt mối quan hệ mập mờ, ôm phụ tá thỏa mãn cơn thèm này!
Thế nhưng Thái tử lại có vẻ có tinh thần sảng khoái, đứng dậy tiếp tục phê duyệt công văn, cũng dặn dò muốn thực đơn buổi tối là đùi dê nướng theo cách của nàng lần trước.
Lúc Khương Tú Nhuận từ thư phòng lui ra ngoài, chưa đi được mấy bước đã trông thấy mấy vị phụ tá tản bộ trong vườn.
Khương Tú Nhuận vừa mới ngủ dậy, quần áo nhăn nheo, tóc tai tán loạn còn chưa kịp sửa sang lại.
Lý Quyền thấy Khương Tú Nhuận đi ra từ thư phòng điện hạ trong bộ dạng như vậy, cảm giác mình nhìn ra đầu mối, khinh bỉ trong mắt tăng lên, nghiêng đầu hung hăng phỉ nhổ một cái rồi nói xoáy: "Chẳng trách được sủng ái như vậy, so sánh với những người dùng tài học ngay thẳng như chúng ta, quả nhiên là bán mông leo lên cao nhanh hơn một chút!"
Lý Quyền chửi ác độc như thế nhưng mấy vị phụ tá khác không ai mở miệng cả.
Không phải là bọn họ không nhìn ra, mà là nếu thật sự công tử Tiểu Khương và Thái tử làm chuyện không bình thường đó, bọn họ sao có thể bắt chước Lý Quyền, đắc tội với tân sủng của Thái tử?
Đương thời, nam phong rất thịnh hành. Đặc biệt là giữa những danh lưu nhã sĩ với nhau, người nuôi dưỡng mỹ thiếu niên hầu hạ bên người, xưa nay cũng không cần che giấu.
Chỉ cần không mê muội tới nỗi mất đi ý chí, quên hết toàn bộ thành tựu nghiệp lớn và thừa kế hương hỏa, tình thú như vậy cũng chẳng sao cả.
Chỉ là trước kia điện hạ chưa từng lộ ra loại sở thích này, cũng không ai biết hắn là người trong đạo này!
Trong lúc nhất thời, mỗi người có một suy nghĩ riêng, chỉ có Lý Quyền hùng hổ ngoan cố không thay đổi.
Khương Tú Nhuận chẳng muốn trả treo với lão già họm hẹm này, nhưng không thể mặc cho hắn chà đạp thanh danh của mình, lập tức vươn tay túm lấy ống tay áo Lý Quyền, lôi hắn vào thư phòng Thái tử.
Lý Quyền bất ngờ không kịp chuẩn bị, tức giận nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Khương Tú Nhuận nâng cằm lên nói: "Mời Lý tiên sinh ngài tới trước mặt Thái tử hỏi rõ ràng, ta và điện hạ ai mới là người bán mông!"
Lời này làm cho vẻ mặt người nghe thay đổi, lại nghĩ tới Thái tử có tướng giống như nữ tử hoa lệ, ai trên ai dưới, có lẽ quả thật còn phải bàn lại...
Thế nhưng chi tiết chuyện giường chiếu của Thái tử, quả thật không phải là thứ phụ tá bọn họ nên hỏi.
Lúc này Lý Quyền cũng tỉnh ngộ nhận ra bản thân nhiều lời, chỉ căm hận giành lại ống tay áo bị lôi kéo, tức giận xoay người rời đi.
Mà Khương Tú Nhuận cảm thấy thanh danh điện hạ gần như cũng bị một câu mờ ám của nàng bôi xấu, tâm trạng liền tốt hơn rất nhiều, có thể ung dung chuẩn bị đùi dê nướng cho điện hạ rồi, nàng chắp tay sau lưng, bước chân khoan thai rời đi.
Tư thế nhấc chân bước đi phóng khoáng như vậy, thật sự không giống người vừa bán mông, cử động bất tiện.
Ánh mắt mấy vị phụ tá nhất thời trở nên sâu xa...
Chẳng tới mấy ngày, chuyện Thái tử điện hạ yêu thích nam sắc lan truyền khắp thành Lạc An.
Phượng Ly Ngô phát hiện ra số người được tặng cho mình tăng lên. Chỉ là những người được đưa tới này có những phong cách kỳ lạ, vừa có mỹ thiếu niên gầy gò thướt tha, lại còn có nam tử cường tráng thô đen, hương vị phong phú khiến cho người ta thán phục.
Điện hạ làm việc xưa nay mạnh mẽ dứt khoát, chỉ phất tay gọi người đánh chết mấy người được tặng này, lập tức làm dừng lại xu hướng không lành mạnh.
Tuy rằng hắn chưa từng điều tra tin đồn không đứng đắn này từ đâu truyền ra nhưng mấy phụ tá trong phủ Thái tử bị đuổi đi không lý do, Lý Quyền cũng ở trong số đó.
Thế nhưng kẻ không giữ mồm giữ miệng là công tử Tiểu Khương vẫn ở trong phủ như cũ, khiến cho mọi người không khỏi suy nghĩ sâu xa: Hóa ra điện hạ ở trên con đường nam phong [*] còn là một người chung thủy đấy!
[*] Tình cảm đồng giới giữa nam với nam.
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ, vẻ mặt cẩn thận nịnh nọt của nàng bây giờ, chẳng giống giống thiếu niên mặt mày tự tin tranh luận trên trời dưới biển ở trên đài cao vừa nãy chút nào.
Phượng Ly Ngô tạm thời cũng chẳng nói gì, cứ nhìn Khương Tú Nhuận như vậy.
Khương Tú Nhuận có hơi chột dạ, không nghĩ tới tình cảnh bản thân vừa mới dạy dỗ tên Tử Du kia lại bị Phượng Ly Ngô nhìn thấy, cũng chẳng biết điện hạ có cảm thấy bụng dạ mình quá hẹp hòi, không làm được việc lớn hay không.
Lúc Phượng Ly Ngô quay người rời đi, nàng nhắm mắt theo đuôi đi sau lưng.
Chờ trở về tới phủ Thái tử, nàng lại ân cần hầu hạ trong thư phòng, Thái tử viết chữ, nàng ở bên cạnh mài mực.
Chỉ là thư phòng yên tĩnh một lúc lâu, lúc nàng mài mực khó tránh thất thần, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, con ngươi ngưng tụ lại...
Phượng Ly Ngô chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoại trừ ánh mặt trời buổi chiều lười biếng chiếu xiên ra thì chẳng có gì cả.
Thế là bỗng nhiên hắn cất tiếng nói: "Quan hệ cá nhân của quân và Tần Chiếu rất tốt sao?"
Thật ra Khương Tú Nhuận đang buồn ngủ, trận tranh luận buổi chiều kia thật sự tốn tinh thần.
Con người thật sự không thể lười biếng buông thả được.
Nhớ tới kiếp trước, lúc này nàng ở trong Hoán Y cục giặt quần áo, cả ngày không được nhàn hạ.
Nhưng kiếp này tới thành Lạc An, chỉ mới có mấy ngày đã vào phủ Thái tử, tuy có tiếng là phụ tá nhưng ngày thường Phượng Ly Ngô không dùng người, từ lâu nàng đã có thói quen ngủ một giấc vào buổi chiều.
Lúc mới vào thư viện, mỗi khi tới giờ tự học buổi chiều, mí trên mí dưới của nàng run rẩy, luôn có cảm giác muốn ngủ một giấc. May mà Mộc Phong tiên sinh thường ngày không quản nghiêm giờ tự học, nàng dẫn theo Thiển nhi trốn ở trong thư phòng nhỏ cũng có thể ngủ một giấc ngon.
Hôm nay tật xấu này lại tái phát, lúc nó ập tới, cả người nàng giống như đông lại, tuy là ngồi nhưng cực kỳ khốn khổ.
Lúc Thái tử bất thình lình lên tiếng, mặc dù nàng mở mắt nhưng nhất thời không phản ứng kịp, chỉ ngơ ngác nhìn Phượng Ly Ngô.
Ánh mắt mê ly kia... Thật sự là dễ thương không nói nên lời.
Phượng Ly Ngô nhịn không được, khẽ đưa tay kéo nàng vào trong lòng, khuôn mặt từ từ xích lại gần.
Lúc khuôn mặt tuấn mỹ của Phượng Ly Ngô càng lúc càng tới gần, Khương Tú Nhuận cũng hoàn toàn tỉnh táo lại sau cơn buồn ngủ, khẽ vươn tay chặn cằm hắn lại, lắp bắp nói: "Điện... Điện hạ muốn làm gì vậy?"
Phượng Ly Ngô lặng lẽ nói: "Quân vẫn còn chưa trả lời cô đấy? Vì sao Tần tướng quân và quân thân nhau như vậy?"
Khương Tú Nhuận nghe Thái tử nhắc tới Tần Chiếu, cả người đều căng thẳng, nghi ngờ hôm nay Thái tử gặp mặt Tần Chiếu, tên kia lại ở trước mặt Thái tử nói bóng gió gì đó.
Nhưng nếu Tần Chiếu nói ra sự thật, sao lúc nãy ở thư viện lại có thể bình tĩnh như vậy? Chẳng hề có bộ dạng giống như kìm nén lửa giận ra sức giả vờ mà!
Vì vậy nàng giải thích: "Tại hạ thân với Tần Chiếu bao giờ? Hắn quấy rầy tại hạ như vậy, không gặp mặt là tốt nhất!"
Lông mi dài của Phượng Ly Ngô khẽ chớp, lạnh lùng nói: "Thật sao? Nhưng xem ra Tần tướng quân vẫn đối tốt với ngươi! Hôm nay mấy lần hỏi quân, lo lắng ngươi ở phủ Thái tử ăn mặc không tốt..."
Thật ra Khương Tú Nhuận cũng buồn bực, Tần Chiếu này trúng tà gì rồi, vậy mà kiếp trước và kiếp này đều bám chặt lấy nàng, vì vậy rầu rĩ nói: "Tại hạ thật sự không thân với hắn, cũng chưa từng chủ động bắt chuyện với hắn, sao có thể có quan hệ tốt? Hắn thật sự xấu xa... Phải chăng Thái tử vì mấy lời không đứng đắn của Tần tướng quân mà khinh bỉ tại hạ?"
Phượng Ly Ngô nhìn gương mặt tức giận ửng đỏ của Khương Tú Nhuận thì ra vẻ ngẫm nghĩ rồi đáp: "Cũng không phải bị hắn tác động. Ngược lại là bởi vì quân trêu chọc cô, cô muốn hôn quân..."
Thái tử điện hạ Đại Tề nói chuyện luôn luôn đàng hoàng, khuôn mặt xinh đẹp giống như nữ nhân bày ra vẻ nghiêm nghị không thể xâm phạm, vậy mà nói ra lời muốn hôn người ta.
Tình cảnh kỳ lạ này khiến cho người ta khó chịu trong nháy mắt, trong lòng nghi ngờ rằng mình có nghe lầm thâm ý trong lời nói của hắn không.
Khương Tú Nhuận cũng như thế, khẽ há mồm, lúc ấp a ấp úng nói điện hạ nói hươu nói vượn gì đó, môi của hắn ghé sát vào, lại không hề xâm nhập quấy nhiễu mà chỉ ngậm lấy môi nàng, giống như đứa trẻ bướng bỉnh dán lên môi nàng...
Khương Tú Nhuận biết rõ, tính mạng bản thân và huynh trưởng ở trong tay Thái tử Đại Tề nhưng vì sao hắn phải năm lần bảy lượt khinh bạc nàng? Lẽ nào hắn... Biết cái gì rồi?
Nghĩ như vậy, tức giận vì bị khinh bạc bị từng tia sợ hãi quấn lấy, nàng chỉ có thể đẩy hắn ra, nhỏ giọng thăm dò: "Điện hạ đối xử với ta như thế... Ngài cảm thấy ta giống nữ tử sao?"
Phượng Ly Ngô dừng lại, hỏi ngược: "Quân cảm thấy mình giống nữ tử sao?"
Khương Tú Nhuận không dám ngẩng lên nhìn vẻ mặt Phượng Ly Ngô, hơi cúi đầu nói: "Tại hạ... Cảm thấy may mắn vì mình không phải là nữ tử... Nếu là nữ tử, tại hạ giống như một miếng thịt phụ vương bày ra, mùi vị thơm ngọt có lẽ sẽ khiến cho người ta thèm nhỏ dãi. Nhưng chờ khi ăn chán rồi, thịt có ngon có đẹp tới đâu cũng mất chỗ động lòng, chờ tới khi tuổi già không còn nhan sắc, lúc đó cũng là thịt nguội mất vị ngon, không còn được người ta để ý, một đời như vậy chẳng phải nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ sao?"
Phượng Ly Ngô đưa tay nâng cằm của nàng lên, ngoài ý muốn phát hiện ra thiếu niên hoạt bát ngang ngược kiêu ngạo bàn luận trên trời dưới biển trên đài cao lúc chiều, giờ viền mắt lại tràn đầy nước mắt.
Đôi mắt như ngọc ngâm trong hơi nước, có thể thấy thật sự sợ hãi, giống như con dê mềm mại vô lực đang chờ làm thịt, khiến cho người ta đau lòng tới nỗi không nói ra lời.
Lòng Phượng Ly Ngô xưa nay luôn cực kỳ lạnh nhạt, bất giác khẽ co rút một cái, ý nghĩ muốn lột sạch quần áo của nàng, hung hăng sỉ nhục chất vấn đã sớm biến mất.
Hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi một giọt nước mắt trượt xuống rồi véo gương mặt của nàng nói: "Xem ra ngươi không giống nữ tử, giống trẻ con hơn, nói khóc liền khóc, có muốn cô mời bà vú cho ngươi hay không?"
Khương Tú Nhuận nhìn kỹ vẻ mặt của Thái tử, thật sự không giống như là nhìn thấu cái gì, trong lòng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Vừa nãy, nàng thật sự sợ hãi vô cùng, chỉ sợ Tần Chiếu nói sự thật với Thái tử, mà Thái tử muốn khởi binh hỏi tội nàng.
Đến lúc đó, nàng sẽ hoàn toàn bị đánh trở về nguyên hình. Khó tránh khỏi Phượng Ly Ngô nổi lên lòng căm hận với mình, lại áp giải mình vào Hoán Y cục, thậm chí còn liên lụy tới ca ca.
Thế là tất cả lại giống như diễn biến ở kiếp trước... Khuất nhục như vậy, nàng không muốn chịu đựng nữa!
Sau khi thở ra một hơi, nàng mới phát hiện cả người yếu ớt, tay chân vô lực tê liệt ngã xuống lồng ngực Thái tử.
Nàng giãy giụa muốn đứng lên, thế nhưng Phượng Ly Ngô cố ý không buông tay, thản nhiên nói: "Thấy ngươi cũng buồn ngủ, vậy cùng cô ngủ trưa một giấc đi."
Nói xong, ôm lấy nàng, cùng nhau ngã xuống giường nhỏ trong thư phòng.
Có buồn ngủ hơn nữa thì bây giờ cũng bị hù chết. Khương Tú Nhuận sao còn ngủ được, nói với Thái tử bản thân không buồn ngủ, xin Thái tử cứ một mình ngủ đi.
Nhưng Thái tử lại khép hờ mắt nói: "Nếu quân không buồn ngủ thì hãy xem chút tranh trợ hứng quý giá của cô cho đỡ nhàm chán..."
Khương Tú Nhuận từng nhìn thấy trân tàng của Thái tử, tuy rằng nét vẽ tinh xảo nhưng lại làm cho người ta vô phúc hưởng thụ. Chỉ vội vàng sửa lại lời nói rằng nói chuyện nãy giờ, quả thật cũng buồn ngủ.
Ngay sau đó liền bị Thái tử đàng hoàng kéo vào trong lòng, cùng nhau trải qua buổi trưa dưới ánh mặt trời ấm áp.
Chỉ là hai người nhắm mắt ôm nhau, nhưng chẳng ai buồn ngủ cả, chỉ lắng nghe tiếng hít thở nhè nhẹ của đối phương gần trong gang tấc, mỗi người có một chuyện cần phải suy nghĩ trong lòng...
Thật vất vả mới qua thời gian nghỉ ngơi buổi trưa. Lúc Khương Tú Nhuận rời giường, cảm thấy cả người bủn rủn.
Nàng kêu khổ trong lòng, càng nóng lòng muốn ngày mai Phượng Ly Ngô cưới vợ luôn, chấm dứt mối quan hệ mập mờ, ôm phụ tá thỏa mãn cơn thèm này!
Thế nhưng Thái tử lại có vẻ có tinh thần sảng khoái, đứng dậy tiếp tục phê duyệt công văn, cũng dặn dò muốn thực đơn buổi tối là đùi dê nướng theo cách của nàng lần trước.
Lúc Khương Tú Nhuận từ thư phòng lui ra ngoài, chưa đi được mấy bước đã trông thấy mấy vị phụ tá tản bộ trong vườn.
Khương Tú Nhuận vừa mới ngủ dậy, quần áo nhăn nheo, tóc tai tán loạn còn chưa kịp sửa sang lại.
Lý Quyền thấy Khương Tú Nhuận đi ra từ thư phòng điện hạ trong bộ dạng như vậy, cảm giác mình nhìn ra đầu mối, khinh bỉ trong mắt tăng lên, nghiêng đầu hung hăng phỉ nhổ một cái rồi nói xoáy: "Chẳng trách được sủng ái như vậy, so sánh với những người dùng tài học ngay thẳng như chúng ta, quả nhiên là bán mông leo lên cao nhanh hơn một chút!"
Lý Quyền chửi ác độc như thế nhưng mấy vị phụ tá khác không ai mở miệng cả.
Không phải là bọn họ không nhìn ra, mà là nếu thật sự công tử Tiểu Khương và Thái tử làm chuyện không bình thường đó, bọn họ sao có thể bắt chước Lý Quyền, đắc tội với tân sủng của Thái tử?
Đương thời, nam phong rất thịnh hành. Đặc biệt là giữa những danh lưu nhã sĩ với nhau, người nuôi dưỡng mỹ thiếu niên hầu hạ bên người, xưa nay cũng không cần che giấu.
Chỉ cần không mê muội tới nỗi mất đi ý chí, quên hết toàn bộ thành tựu nghiệp lớn và thừa kế hương hỏa, tình thú như vậy cũng chẳng sao cả.
Chỉ là trước kia điện hạ chưa từng lộ ra loại sở thích này, cũng không ai biết hắn là người trong đạo này!
Trong lúc nhất thời, mỗi người có một suy nghĩ riêng, chỉ có Lý Quyền hùng hổ ngoan cố không thay đổi.
Khương Tú Nhuận chẳng muốn trả treo với lão già họm hẹm này, nhưng không thể mặc cho hắn chà đạp thanh danh của mình, lập tức vươn tay túm lấy ống tay áo Lý Quyền, lôi hắn vào thư phòng Thái tử.
Lý Quyền bất ngờ không kịp chuẩn bị, tức giận nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Khương Tú Nhuận nâng cằm lên nói: "Mời Lý tiên sinh ngài tới trước mặt Thái tử hỏi rõ ràng, ta và điện hạ ai mới là người bán mông!"
Lời này làm cho vẻ mặt người nghe thay đổi, lại nghĩ tới Thái tử có tướng giống như nữ tử hoa lệ, ai trên ai dưới, có lẽ quả thật còn phải bàn lại...
Thế nhưng chi tiết chuyện giường chiếu của Thái tử, quả thật không phải là thứ phụ tá bọn họ nên hỏi.
Lúc này Lý Quyền cũng tỉnh ngộ nhận ra bản thân nhiều lời, chỉ căm hận giành lại ống tay áo bị lôi kéo, tức giận xoay người rời đi.
Mà Khương Tú Nhuận cảm thấy thanh danh điện hạ gần như cũng bị một câu mờ ám của nàng bôi xấu, tâm trạng liền tốt hơn rất nhiều, có thể ung dung chuẩn bị đùi dê nướng cho điện hạ rồi, nàng chắp tay sau lưng, bước chân khoan thai rời đi.
Tư thế nhấc chân bước đi phóng khoáng như vậy, thật sự không giống người vừa bán mông, cử động bất tiện.
Ánh mắt mấy vị phụ tá nhất thời trở nên sâu xa...
Chẳng tới mấy ngày, chuyện Thái tử điện hạ yêu thích nam sắc lan truyền khắp thành Lạc An.
Phượng Ly Ngô phát hiện ra số người được tặng cho mình tăng lên. Chỉ là những người được đưa tới này có những phong cách kỳ lạ, vừa có mỹ thiếu niên gầy gò thướt tha, lại còn có nam tử cường tráng thô đen, hương vị phong phú khiến cho người ta thán phục.
Điện hạ làm việc xưa nay mạnh mẽ dứt khoát, chỉ phất tay gọi người đánh chết mấy người được tặng này, lập tức làm dừng lại xu hướng không lành mạnh.
Tuy rằng hắn chưa từng điều tra tin đồn không đứng đắn này từ đâu truyền ra nhưng mấy phụ tá trong phủ Thái tử bị đuổi đi không lý do, Lý Quyền cũng ở trong số đó.
Thế nhưng kẻ không giữ mồm giữ miệng là công tử Tiểu Khương vẫn ở trong phủ như cũ, khiến cho mọi người không khỏi suy nghĩ sâu xa: Hóa ra điện hạ ở trên con đường nam phong [*] còn là một người chung thủy đấy!
[*] Tình cảm đồng giới giữa nam với nam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.