Chương 56
Cuồng Thượng Gia Cuồng
07/03/2020
Phượng Ly Ngô chậm rãi bỏ thẻ tre lên bàn, cũng không nói gì, chờ Khương Tú Nhuận nói tiếp.
Nếu bắt đầu, con người đã đứng ở trên cầu nại hà thì bất luận là chuyện gì cũng vẫn sẽ thản nhiên.
Khương Tú Nhuận cắn răng, hơi cúi đầu nói tiếp: "Tại hạ, thật ra còn cái tên khác là... Khương Tú Nhuận, đại vương nữ Ba Quốc."
Nói xong câu này, trong thư phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Khương Tú Nhuận hơi ngẩng đầu nhìn lén phản ứng của Phượng Ly Ngô, phát hiện hắn nhìn mình bằng vẻ mặt u ám, lại vội vã cúi đầu xuống.
Một lúc lâu sau, Phượng Ly Ngô mới mở miệng nói: "Quân có yết hầu..."
Khương Tú Nhuận nghe vậy, vội vàng lột lớp da giả ở hầu kết ra, khôi phục đường cong mềm mại tinh tế vốn có.
Đuôi lông mày Phượng Ly Ngô lạnh lùng, nói tiếp: "Cởi áo ngoài ra!"
Nói thật, Khương Tú Nhuận ngàn tính vạn toán cũng không ngờ rằng Thái tử điện hạ lạnh lùng như băng sẽ bảo mình cởi quần áo ra!
Lúc trước nàng chắc chắn Thái tử thật sự có hơi thích nam sắc, thế nhưng giờ khắc này, lại chẳng khẳng định được...
Ánh mắt của Phượng Ly Ngô dọa người, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo. Việc đã đến nước này, không quay đầu lại được nữa, Khương Tú Nhuận cắn răng cởi bỏ kẹp áo ngoài, lộ ra vải bó ngực quấn tầng tầng lớp lớp bên trong.
Tấm vải bó này quấn rất chặt, chẳng biết quấn bao nhiêu vòng, cẩn thận quấn quanh từng li từng tí, chỉ lộ ra một mảng da thịt nhỏ dưới cổ, trắng nõn óng ánh có phần chói mắt.
Phượng Ly Ngô hơi rũ mắt xuống, xác thực Tần Chiếu không nói dối, loại vải bó dày như thế kia không phải kéo mấy cái là có thể xé rách, lúc trước những gì Tần Chiếu nhìn thấy ở nhà xí cũng chỉ vẻn vẹn như thế...
Thế là hắn lại lạnh lùng nói: "Mặc lại đi."
Hóa ra Thái tử chỉ chứng thực mình không nói dối, Khương Tú Nhuận thầm thở phào, vội vã khép áo lại.
Từ chỗ ghế ngồi sau bàn sách truyền tới tiếng nói trầm thấp: "Lá gan của ngươi thật lớn, dám ở trên đại điện nói dối ngay trước mặt Hoàng đế Đại Tề. Vài ngày trước không phải ngươi học luật pháp của Đại Tề sao? Tự mình nghĩ xem chịu tội như thế nào đi!"
Dựa theo Tề luật, Khương Tú Nhuận phạm tội khi quân, lập tức bị lôi ra ngọ môn chặt đầu, còn không được ở lại một đêm ăn bữa cơm.
Nhìn bộ dạng không nổi trận lôi đình của Phượng Ly Ngô, Khương Tú Nhuận cảm thấy có lẽ mình còn chút hy vọng sống, nước mắt hoảng sợ không cần nặn bèn chảy ra, đầu gối đập đất, nhào tới trước bàn của Thái tử, khóc nức nở nói: "Lúc đó ta không muốn vào cung lấy sắc làm người, mới nhất thời phạm vào tội nặng. Điều làm ta bứt rứt nhất là, điện hạ ngài yêu mến người tài như vậy, khiến ta quá biết ơn. Ngoài cảm kích tới nỗi rơi nước mắt ra, lòng ta vẫn luôn sợ hãi, lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với tấm lòng chân thành của điện hạ, bởi vậy càng không dám nói ra sự thật để rồi mất đi yêu mến của điện hạ ngài."
Nói đến đây, nàng dùng ống tay áo lau nước mắt, móc trong ngực ra tấm vải kia trình lên, nức nở nói: "Không biết cẩu tặc Lưu Bội làm thế nào biết được bí mật thân phận của ta, hôm nay dùng kế truyền tin muốn gặp mặt ta... Hắn làm như vậy đơn giản là muốn uy hiếp ta gây bất lợi cho điện hạ, điện hạ coi trọng ta như vậy, làm sao ta có thể làm ra loại chuyện lòng lang dạ sói? Bởi vậy cho dù bất chấp nói ra sự thật với điện hạ, ta cũng tuyệt đối không gặp mặt hắn!"
Nói xong lời này, nàng lại tiếp tục quỳ xuống bên chân Phượng Ly Ngô.
Lưu Bội chính là mối họa lớn trong lòng Phượng Ly Ngô, tuy rằng trước đây bản thân nàng che giấu thân phận nhưng chủ động thừa nhận, lại còn vạch trần dã tâm của Lưu Bội, có lẽ có thể khiến cho Thái tử cảm động, tha cho nàng một con đường sống.
Đây cũng là điều Khương Tú Nhuận suy nghĩ trước khi quyết định chủ ý.
Thế nhưng Phượng Ly Ngô căn bản không có chìa tay nhận lấy tấm vải kia, chỉ lạnh lùng nói: "Thiếu phó như vậy là muốn tranh công xin thưởng sao? Ngươi xem cô và phụ vương là kẻ ngu si, bỡn cợt lâu như vậy, hiện tại lại thể hiện lòng trung thành, ngươi cảm thấy cô nên thưởng ngươi cái gì?"
Khương Tú Nhuận đổ mồ hôi lạnh, từ lúc tiến vào thư phòng nàng đã không còn đường lui nữa, quỳ tới mức hai đầu gối tê dại cũng không dám cử động, cắn răng nói: "Ta mang tội trên người, chẳng dám xin điện hạ ban thưởng, chỉ hy vọng điện hạ nhìn tấm lòng son sắt của ta mà tha tội cho huynh trưởng ta. Hắn là người nho nhã yếu ớt, vốn chẳng làm gì được, ta to gan làm bậy cũng khiến cho hắn ngày đêm ăn không ngon ngủ không yên, nhớ tới tình thân mới không tố giác ta... Ta nguyện lấy công chuộc tội, ngày mai đúng hẹn đi gặp tay sai của Lương Quốc, dẫn binh bắt hết một mẻ bọn tặc tử ẩn náu trong thành Lạc An..."
Lúc này Phượng Ly Ngô từ chỗ ngồi đứng lên, thản nhiên nói: "Mời vương nữ đi với cô một chuyến."
Khương Tú Nhuận theo Phượng Ly Ngô ngồi xe ngựa tới thiên lao ở Hình bộ, lòng co rút lại, nàng không ngờ rằng Thái tử không buông tha, còn trực tiếp tự tay tống nàng vào thiên lao... Chẳng nghĩ tới tình phụ tá ngày xưa chút nào... Có người nói tiến vào thiên lao rồi thì sẽ không còn nửa cái mạng hoàn chỉnh ra ngoài, cho dù là trước khi bị chặt đầu cũng sẽ bị nghiêm hình chăm sóc...
Cho nên lúc nàng xuống xe ngựa, chân muốn nhũn ra, suýt chút nữa lảo đảo ngã xuống đất.
Một tay của Thái tử giữ lấy nàng, thản nhiên nói: "Thiếu phó cẩn thận một chút, bằng không con đường sắp đi càng khó đi hơn đấy."
Chờ vào thiên lao, tiếng leng keng của xích khóa chân, tiếng quỷ khóc sói tru của phạm nhân bên trong, Phượng Ly Ngô dẫn nàng đi tới phòng hình phạt cho tù nhân bị tra tấn.
Trên vách tường treo mấy người, bộ ngực trần lộ ra tràn đầy vết tích lạc thiết [*], một người trong số đó giống như mất đi một lỗ tai, máu tươi ào ào chảy xuống, yếu ớt nói: "Ta khai... Ta khai... Là có người dùng vàng sai mấy người chúng ta chặn xe ngựa phủ Thái tử lại, tùy cơ ứng biến, ném vài cục đá vào trong buồng xe. Nhưng... Nhưng trên vải viết gì, ta thật sự không biết!"
[*] Dùng sắt nung đỏ để đốt cháy da thịt người.
Quan tra tấn giơ lạc thiết nung đỏ rực về phía một phạm nhân khác treo trên vách tường, người kia nói chuyện bằng giọng Lương Quốc, khóc nức nở nói: "Lúc trước ta đã nói sự thật, ta chỉ là người buôn bán, là có người ép ta dẫn theo vài người vào thành, thuê ăn mày làm việc, còn người yêu cầu chuyện tấm vải là người nào, ta thật sự không biết! Đại nhân tha mạng, đừng tra tấn ta nữa..."
Bất luận hắn kêu khóc như thế nào, lạc thiết vẫn đặt ở trước ngực hắn, cùng với tiếng kêu đau đớn thảm thiết, mùi thịt nướng tỏa ra khắp phòng.
Khương Tú Nhuận rốt cuộc không chịu nổi, sắc mặt tái đi, vọt tới góc trong hẻo lánh nôn ọe.
Lúc này nàng hoàn toàn rõ ràng, ngay lúc nàng giãy giụa có nên nói sự thật ra hay không, Phượng Ly Ngô đã ra tay khống chế toàn bộ và bí mật sai người mai phục bắt mật thám Lương Quốc ở trong thành Lạc An lại rồi.
Mà nàng lập công chuộc tội, hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả, chẳng qua là bớt đi việc Thái tử sai người treo nàng lên vách đá nướng thịt mà thôi.
Nàng cảm thấy lần này, có lẽ mạng sống của nàng thật sự như ngàn cân treo trên sợi tóc, phải ở lại phòng tra tấn này rồi. Tạm thời xem tâm trạng của điện hạ, xem hắn muốn lăng trì cắt thịt hay chậm rãi chém ngang hông khiến nàng chịu cảnh bị giày vò.
Đúng lúc này, Phượng Ly Ngô đi tới phía sau nàng, đưa cho nàng một cái khăn tay nói: "Nơi này có mùi khó chịu, thiếu phó theo cô ra ngoài hóng mát đi."
Cả người Khương Tú Nhuận xụi lơ đi theo Phượng Ly Ngô từ trong phòng tra tấn ra, bên ngoài sao trời lốm đốm, tiến vào cuối đêm.
Sau khi Phượng Ly Ngô lên xe ngựa, thấy Khương Tú Nhuận còn ngây người dưới xe, lạnh lùng nói: "Còn chưa lăn tới, là muốn ở lại sao?"
Khương Tú Nhuận vội vàng trèo lên xe ngựa, chui vào trong xe, chưa hoàn hồn quỳ ở bên cạnh Phượng Ly Ngô.
Hiện tại, nàng thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn Phượng Ly Ngô. Ngày hôm nay, những nịnh nọt láu cá trước mặt Thái tử đã bị hù dọa chẳng còn sót lại tí nào.
Là nàng xem thường vị Thái tử Đại Tề này.
Nàng quên rằng Phượng Ly Ngô không nói nhiều, nhìn hắn giống như người chất phác, ấy thế mà sau khi nàng bắn tên giải cứu, hắn vẫn là Thái tử có trái tim cô độc đa nghi chĩa mũi đao vào nàng.
Sói đã quen cô độc, căn bản không thể bỏ cảnh giác với bất kỳ người nào.
Phượng Ly Ngô biết rõ nàng nhận tấm vải rồi, lại không làm gì cả, chính là muốn thăm dò lòng người, nếu nàng thật sự tới chỗ hẹn... Có lẽ, hắn đã sớm biết bí mật của nàng rồi.
Nghĩ tới đây, Khương Tú Nhuận lại không rét mà run, nàng vốn là người thông minh, cũng không đoán ra được lát nữa Phượng Ly Ngô sẽ gây khó dễ cho nàng như thế nào.
Phượng Ly Ngô nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng, toàn thân còn run rẩy đáng thương, tự mình cầm ấm trà trong xe ngựa rót một cốc trà nóng cho nàng.
Khương Tú Nhuận nhận lấy, im lặng uống, lòng phó mặc tất cả, lẳng lặng chờ Thái tử xử lý.
Chặng đường sau đó, Phượng Ly Ngô không nói lời nào nữa, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, bỏ mặc Khương Tú Nhuận ở một chỗ lo sợ bất an.
Chờ tới khi trở về phủ, Thái tử dẫn Khương Tú Nhuận đi vào vườn hoa tới viện mới của chất nữ Ba Quốc ở nơi hẻo lánh nhất.
Hắn nhìn gian phòng có vài món đồ đạc sơ sài một chút rồi dùng bàn tay to mở rương quần áo, lấy từ bên trong một bộ váy cưới đỏ thẫm, ném vào người nàng nói: "Thử một chút đi, không biết có vừa người hay không."
Khương Tú Nhuận bỗng nhiên ngẩng đầu, nói: "Điện hạ, ngài... Đây là ý gì?"
Phượng Ly Ngô vẫn lạnh lùng như cũ, chậm rãi nói: "Cho quân một cơ hội chuộc tội. Khi đó ngươi cả gan làm loạn, ở trên đại điện dùng tên tuổi của Khương Tú Dao khiêu vũ, phụ vương cô mù lòa, không nhận ra ngươi và Dao Cơ không giống nhau. Sau này cung yến trong triều liên tục, cô thật sự chẳng muốn hao tâm tốn sức giải thích vì sao Dao Cơ lại bỗng nhiên thay đổi dáng dấp, đã như vậy, không bằng ngươi thay thế nàng luôn, xử lý hết rắc rối ngươi gây ra đi."
Phượng Ly Ngô nói rất có lý, quả thực những vấn đề này lúc trước Khương Tú Nhuận cũng từng nghĩ qua.
Tuy rằng nàng lộ mặt nhưng cố hết sức trang điểm thật đậm rồi, nữ nhân bị son phấn đắp dày lên mặt, dung mạo sẽ có hơi biến hóa, cho dù có người thấy, cũng có thể tìm cớ lấp liếm được.
Lại nói, Thái tử có ba bình thê, bàn về xuất thân cao quý, làm gì có nơi nào tới lượt Khương Tú Dao đi? Cho dù cả đời chết già trong vườn hoa này, cũng sẽ không có người hỏi tới.
Nghĩ như vậy, nàng cẩn thận nói ra ý nghĩ trong lòng mình.
Mặt Phượng Ly Ngô lạnh lùng hơn, trầm giọng nói: "Nghe quân nói chuyện như vậy, vậy quân đối với cô hoàn toàn vô dụng rồi. Dù cô quý mến người tài cũng không thiếu người tới mức dùng nữ nhân cho đủ số, kính xin quân lại đi một chuyến, để thị vệ áp giải quân vào Hình bộ chịu phạt thôi!"
Khương Tú Nhuận sao có thể chịu đi? Vội vàng nói: "Ta không có ý này, chỉ là bên trong thành Lạc An đều biết chất tử Ba Quốc Khương Hòa Nhuận. Nếu như hắn bỗng nhiên biến mất, cho dù tuyên bố với bên ngoài mắc bệnh nặng chết rồi cũng khiến người ta sinh lòng nghi ngờ điện hạ trừng trị phụ tá, chất tử có lòng thành quy thuận sợ hãi. Đến lúc đó những lời đồn đại truyền ra, chẳng phải ảnh hưởng tới danh dự cao quý của điện hạ sao?"
Vẻ mặt Phượng Ly Ngô bình thường trở lại, nhướng mày nói: "Thiếu phó của cô quả nhiên có lòng son dạ sắt, về mặt tình cảm cũng nhớ tới thanh danh của cô... Thiếu phó không muốn lấy sắc làm người, trời sinh thích đi đi lại lại, nếu nhốt ngươi ở trong phòng lâu, cô cũng sợ hao mòn lòng son dạ sắt của ngươi... Vậy thì thiếu phó đại nhân phải mệt nhọc một chút, vừa làm Khương Tú Dao vừa làm Khương Hòa Nhuận, hai huynh muội trai gái xứng đôi vừa lứa, cùng hầu hạ cô có được không?"
Khương Tú Nhuận nghe xong trợn tròn mắt, nhất thời không hiểu thế nào là trai gái xứng đôi vừa lứa.
Thế nhưng Thái tử lại cảm thấy lằng nhằng cả một buổi tối, chung quy phải có vài thứ đẹp mắt để bổ mắt, bèn không nhịn được nói: "Còn không thay quần áo đi?"
Việc đã đến nước này, Khương Tú Nhuận chẳng còn cách nào khác, yên lặng đi tới phía sau bình phong, chẳng bao lâu sau, nàng xõa tóc dài, mặc váy cưới đỏ chót đi ra.
Phượng Ly Ngô từ trước đến nay không coi trọng diện mạo nữ nhân.
Chỉ là vị thiếu phó này của hắn, thường ngày nhìn quen với vẻ thiếu niên tuấn tú hoạt bát. Thế nhưng bây giờ tóc dài xõa tung, thay bộ váy đỏ vào, làn da càng trắng hơn, mắt to mi dài, chóp mũi cao thẳng, khuôn mặt cũng càng nhỏ nhắn, nơi nào cũng lộ ra khí chất quyến rũ động lòng người.
Phượng Ly Ngô nhìn hồi lâu, mới dời dần ánh mắt xuống, thế nhưng vừa nhìn lại nhíu lông mày lại, bộ ngực kia sao vẫn phẳng như vậy?
Nếu bắt đầu, con người đã đứng ở trên cầu nại hà thì bất luận là chuyện gì cũng vẫn sẽ thản nhiên.
Khương Tú Nhuận cắn răng, hơi cúi đầu nói tiếp: "Tại hạ, thật ra còn cái tên khác là... Khương Tú Nhuận, đại vương nữ Ba Quốc."
Nói xong câu này, trong thư phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Khương Tú Nhuận hơi ngẩng đầu nhìn lén phản ứng của Phượng Ly Ngô, phát hiện hắn nhìn mình bằng vẻ mặt u ám, lại vội vã cúi đầu xuống.
Một lúc lâu sau, Phượng Ly Ngô mới mở miệng nói: "Quân có yết hầu..."
Khương Tú Nhuận nghe vậy, vội vàng lột lớp da giả ở hầu kết ra, khôi phục đường cong mềm mại tinh tế vốn có.
Đuôi lông mày Phượng Ly Ngô lạnh lùng, nói tiếp: "Cởi áo ngoài ra!"
Nói thật, Khương Tú Nhuận ngàn tính vạn toán cũng không ngờ rằng Thái tử điện hạ lạnh lùng như băng sẽ bảo mình cởi quần áo ra!
Lúc trước nàng chắc chắn Thái tử thật sự có hơi thích nam sắc, thế nhưng giờ khắc này, lại chẳng khẳng định được...
Ánh mắt của Phượng Ly Ngô dọa người, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo. Việc đã đến nước này, không quay đầu lại được nữa, Khương Tú Nhuận cắn răng cởi bỏ kẹp áo ngoài, lộ ra vải bó ngực quấn tầng tầng lớp lớp bên trong.
Tấm vải bó này quấn rất chặt, chẳng biết quấn bao nhiêu vòng, cẩn thận quấn quanh từng li từng tí, chỉ lộ ra một mảng da thịt nhỏ dưới cổ, trắng nõn óng ánh có phần chói mắt.
Phượng Ly Ngô hơi rũ mắt xuống, xác thực Tần Chiếu không nói dối, loại vải bó dày như thế kia không phải kéo mấy cái là có thể xé rách, lúc trước những gì Tần Chiếu nhìn thấy ở nhà xí cũng chỉ vẻn vẹn như thế...
Thế là hắn lại lạnh lùng nói: "Mặc lại đi."
Hóa ra Thái tử chỉ chứng thực mình không nói dối, Khương Tú Nhuận thầm thở phào, vội vã khép áo lại.
Từ chỗ ghế ngồi sau bàn sách truyền tới tiếng nói trầm thấp: "Lá gan của ngươi thật lớn, dám ở trên đại điện nói dối ngay trước mặt Hoàng đế Đại Tề. Vài ngày trước không phải ngươi học luật pháp của Đại Tề sao? Tự mình nghĩ xem chịu tội như thế nào đi!"
Dựa theo Tề luật, Khương Tú Nhuận phạm tội khi quân, lập tức bị lôi ra ngọ môn chặt đầu, còn không được ở lại một đêm ăn bữa cơm.
Nhìn bộ dạng không nổi trận lôi đình của Phượng Ly Ngô, Khương Tú Nhuận cảm thấy có lẽ mình còn chút hy vọng sống, nước mắt hoảng sợ không cần nặn bèn chảy ra, đầu gối đập đất, nhào tới trước bàn của Thái tử, khóc nức nở nói: "Lúc đó ta không muốn vào cung lấy sắc làm người, mới nhất thời phạm vào tội nặng. Điều làm ta bứt rứt nhất là, điện hạ ngài yêu mến người tài như vậy, khiến ta quá biết ơn. Ngoài cảm kích tới nỗi rơi nước mắt ra, lòng ta vẫn luôn sợ hãi, lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với tấm lòng chân thành của điện hạ, bởi vậy càng không dám nói ra sự thật để rồi mất đi yêu mến của điện hạ ngài."
Nói đến đây, nàng dùng ống tay áo lau nước mắt, móc trong ngực ra tấm vải kia trình lên, nức nở nói: "Không biết cẩu tặc Lưu Bội làm thế nào biết được bí mật thân phận của ta, hôm nay dùng kế truyền tin muốn gặp mặt ta... Hắn làm như vậy đơn giản là muốn uy hiếp ta gây bất lợi cho điện hạ, điện hạ coi trọng ta như vậy, làm sao ta có thể làm ra loại chuyện lòng lang dạ sói? Bởi vậy cho dù bất chấp nói ra sự thật với điện hạ, ta cũng tuyệt đối không gặp mặt hắn!"
Nói xong lời này, nàng lại tiếp tục quỳ xuống bên chân Phượng Ly Ngô.
Lưu Bội chính là mối họa lớn trong lòng Phượng Ly Ngô, tuy rằng trước đây bản thân nàng che giấu thân phận nhưng chủ động thừa nhận, lại còn vạch trần dã tâm của Lưu Bội, có lẽ có thể khiến cho Thái tử cảm động, tha cho nàng một con đường sống.
Đây cũng là điều Khương Tú Nhuận suy nghĩ trước khi quyết định chủ ý.
Thế nhưng Phượng Ly Ngô căn bản không có chìa tay nhận lấy tấm vải kia, chỉ lạnh lùng nói: "Thiếu phó như vậy là muốn tranh công xin thưởng sao? Ngươi xem cô và phụ vương là kẻ ngu si, bỡn cợt lâu như vậy, hiện tại lại thể hiện lòng trung thành, ngươi cảm thấy cô nên thưởng ngươi cái gì?"
Khương Tú Nhuận đổ mồ hôi lạnh, từ lúc tiến vào thư phòng nàng đã không còn đường lui nữa, quỳ tới mức hai đầu gối tê dại cũng không dám cử động, cắn răng nói: "Ta mang tội trên người, chẳng dám xin điện hạ ban thưởng, chỉ hy vọng điện hạ nhìn tấm lòng son sắt của ta mà tha tội cho huynh trưởng ta. Hắn là người nho nhã yếu ớt, vốn chẳng làm gì được, ta to gan làm bậy cũng khiến cho hắn ngày đêm ăn không ngon ngủ không yên, nhớ tới tình thân mới không tố giác ta... Ta nguyện lấy công chuộc tội, ngày mai đúng hẹn đi gặp tay sai của Lương Quốc, dẫn binh bắt hết một mẻ bọn tặc tử ẩn náu trong thành Lạc An..."
Lúc này Phượng Ly Ngô từ chỗ ngồi đứng lên, thản nhiên nói: "Mời vương nữ đi với cô một chuyến."
Khương Tú Nhuận theo Phượng Ly Ngô ngồi xe ngựa tới thiên lao ở Hình bộ, lòng co rút lại, nàng không ngờ rằng Thái tử không buông tha, còn trực tiếp tự tay tống nàng vào thiên lao... Chẳng nghĩ tới tình phụ tá ngày xưa chút nào... Có người nói tiến vào thiên lao rồi thì sẽ không còn nửa cái mạng hoàn chỉnh ra ngoài, cho dù là trước khi bị chặt đầu cũng sẽ bị nghiêm hình chăm sóc...
Cho nên lúc nàng xuống xe ngựa, chân muốn nhũn ra, suýt chút nữa lảo đảo ngã xuống đất.
Một tay của Thái tử giữ lấy nàng, thản nhiên nói: "Thiếu phó cẩn thận một chút, bằng không con đường sắp đi càng khó đi hơn đấy."
Chờ vào thiên lao, tiếng leng keng của xích khóa chân, tiếng quỷ khóc sói tru của phạm nhân bên trong, Phượng Ly Ngô dẫn nàng đi tới phòng hình phạt cho tù nhân bị tra tấn.
Trên vách tường treo mấy người, bộ ngực trần lộ ra tràn đầy vết tích lạc thiết [*], một người trong số đó giống như mất đi một lỗ tai, máu tươi ào ào chảy xuống, yếu ớt nói: "Ta khai... Ta khai... Là có người dùng vàng sai mấy người chúng ta chặn xe ngựa phủ Thái tử lại, tùy cơ ứng biến, ném vài cục đá vào trong buồng xe. Nhưng... Nhưng trên vải viết gì, ta thật sự không biết!"
[*] Dùng sắt nung đỏ để đốt cháy da thịt người.
Quan tra tấn giơ lạc thiết nung đỏ rực về phía một phạm nhân khác treo trên vách tường, người kia nói chuyện bằng giọng Lương Quốc, khóc nức nở nói: "Lúc trước ta đã nói sự thật, ta chỉ là người buôn bán, là có người ép ta dẫn theo vài người vào thành, thuê ăn mày làm việc, còn người yêu cầu chuyện tấm vải là người nào, ta thật sự không biết! Đại nhân tha mạng, đừng tra tấn ta nữa..."
Bất luận hắn kêu khóc như thế nào, lạc thiết vẫn đặt ở trước ngực hắn, cùng với tiếng kêu đau đớn thảm thiết, mùi thịt nướng tỏa ra khắp phòng.
Khương Tú Nhuận rốt cuộc không chịu nổi, sắc mặt tái đi, vọt tới góc trong hẻo lánh nôn ọe.
Lúc này nàng hoàn toàn rõ ràng, ngay lúc nàng giãy giụa có nên nói sự thật ra hay không, Phượng Ly Ngô đã ra tay khống chế toàn bộ và bí mật sai người mai phục bắt mật thám Lương Quốc ở trong thành Lạc An lại rồi.
Mà nàng lập công chuộc tội, hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả, chẳng qua là bớt đi việc Thái tử sai người treo nàng lên vách đá nướng thịt mà thôi.
Nàng cảm thấy lần này, có lẽ mạng sống của nàng thật sự như ngàn cân treo trên sợi tóc, phải ở lại phòng tra tấn này rồi. Tạm thời xem tâm trạng của điện hạ, xem hắn muốn lăng trì cắt thịt hay chậm rãi chém ngang hông khiến nàng chịu cảnh bị giày vò.
Đúng lúc này, Phượng Ly Ngô đi tới phía sau nàng, đưa cho nàng một cái khăn tay nói: "Nơi này có mùi khó chịu, thiếu phó theo cô ra ngoài hóng mát đi."
Cả người Khương Tú Nhuận xụi lơ đi theo Phượng Ly Ngô từ trong phòng tra tấn ra, bên ngoài sao trời lốm đốm, tiến vào cuối đêm.
Sau khi Phượng Ly Ngô lên xe ngựa, thấy Khương Tú Nhuận còn ngây người dưới xe, lạnh lùng nói: "Còn chưa lăn tới, là muốn ở lại sao?"
Khương Tú Nhuận vội vàng trèo lên xe ngựa, chui vào trong xe, chưa hoàn hồn quỳ ở bên cạnh Phượng Ly Ngô.
Hiện tại, nàng thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn Phượng Ly Ngô. Ngày hôm nay, những nịnh nọt láu cá trước mặt Thái tử đã bị hù dọa chẳng còn sót lại tí nào.
Là nàng xem thường vị Thái tử Đại Tề này.
Nàng quên rằng Phượng Ly Ngô không nói nhiều, nhìn hắn giống như người chất phác, ấy thế mà sau khi nàng bắn tên giải cứu, hắn vẫn là Thái tử có trái tim cô độc đa nghi chĩa mũi đao vào nàng.
Sói đã quen cô độc, căn bản không thể bỏ cảnh giác với bất kỳ người nào.
Phượng Ly Ngô biết rõ nàng nhận tấm vải rồi, lại không làm gì cả, chính là muốn thăm dò lòng người, nếu nàng thật sự tới chỗ hẹn... Có lẽ, hắn đã sớm biết bí mật của nàng rồi.
Nghĩ tới đây, Khương Tú Nhuận lại không rét mà run, nàng vốn là người thông minh, cũng không đoán ra được lát nữa Phượng Ly Ngô sẽ gây khó dễ cho nàng như thế nào.
Phượng Ly Ngô nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng, toàn thân còn run rẩy đáng thương, tự mình cầm ấm trà trong xe ngựa rót một cốc trà nóng cho nàng.
Khương Tú Nhuận nhận lấy, im lặng uống, lòng phó mặc tất cả, lẳng lặng chờ Thái tử xử lý.
Chặng đường sau đó, Phượng Ly Ngô không nói lời nào nữa, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, bỏ mặc Khương Tú Nhuận ở một chỗ lo sợ bất an.
Chờ tới khi trở về phủ, Thái tử dẫn Khương Tú Nhuận đi vào vườn hoa tới viện mới của chất nữ Ba Quốc ở nơi hẻo lánh nhất.
Hắn nhìn gian phòng có vài món đồ đạc sơ sài một chút rồi dùng bàn tay to mở rương quần áo, lấy từ bên trong một bộ váy cưới đỏ thẫm, ném vào người nàng nói: "Thử một chút đi, không biết có vừa người hay không."
Khương Tú Nhuận bỗng nhiên ngẩng đầu, nói: "Điện hạ, ngài... Đây là ý gì?"
Phượng Ly Ngô vẫn lạnh lùng như cũ, chậm rãi nói: "Cho quân một cơ hội chuộc tội. Khi đó ngươi cả gan làm loạn, ở trên đại điện dùng tên tuổi của Khương Tú Dao khiêu vũ, phụ vương cô mù lòa, không nhận ra ngươi và Dao Cơ không giống nhau. Sau này cung yến trong triều liên tục, cô thật sự chẳng muốn hao tâm tốn sức giải thích vì sao Dao Cơ lại bỗng nhiên thay đổi dáng dấp, đã như vậy, không bằng ngươi thay thế nàng luôn, xử lý hết rắc rối ngươi gây ra đi."
Phượng Ly Ngô nói rất có lý, quả thực những vấn đề này lúc trước Khương Tú Nhuận cũng từng nghĩ qua.
Tuy rằng nàng lộ mặt nhưng cố hết sức trang điểm thật đậm rồi, nữ nhân bị son phấn đắp dày lên mặt, dung mạo sẽ có hơi biến hóa, cho dù có người thấy, cũng có thể tìm cớ lấp liếm được.
Lại nói, Thái tử có ba bình thê, bàn về xuất thân cao quý, làm gì có nơi nào tới lượt Khương Tú Dao đi? Cho dù cả đời chết già trong vườn hoa này, cũng sẽ không có người hỏi tới.
Nghĩ như vậy, nàng cẩn thận nói ra ý nghĩ trong lòng mình.
Mặt Phượng Ly Ngô lạnh lùng hơn, trầm giọng nói: "Nghe quân nói chuyện như vậy, vậy quân đối với cô hoàn toàn vô dụng rồi. Dù cô quý mến người tài cũng không thiếu người tới mức dùng nữ nhân cho đủ số, kính xin quân lại đi một chuyến, để thị vệ áp giải quân vào Hình bộ chịu phạt thôi!"
Khương Tú Nhuận sao có thể chịu đi? Vội vàng nói: "Ta không có ý này, chỉ là bên trong thành Lạc An đều biết chất tử Ba Quốc Khương Hòa Nhuận. Nếu như hắn bỗng nhiên biến mất, cho dù tuyên bố với bên ngoài mắc bệnh nặng chết rồi cũng khiến người ta sinh lòng nghi ngờ điện hạ trừng trị phụ tá, chất tử có lòng thành quy thuận sợ hãi. Đến lúc đó những lời đồn đại truyền ra, chẳng phải ảnh hưởng tới danh dự cao quý của điện hạ sao?"
Vẻ mặt Phượng Ly Ngô bình thường trở lại, nhướng mày nói: "Thiếu phó của cô quả nhiên có lòng son dạ sắt, về mặt tình cảm cũng nhớ tới thanh danh của cô... Thiếu phó không muốn lấy sắc làm người, trời sinh thích đi đi lại lại, nếu nhốt ngươi ở trong phòng lâu, cô cũng sợ hao mòn lòng son dạ sắt của ngươi... Vậy thì thiếu phó đại nhân phải mệt nhọc một chút, vừa làm Khương Tú Dao vừa làm Khương Hòa Nhuận, hai huynh muội trai gái xứng đôi vừa lứa, cùng hầu hạ cô có được không?"
Khương Tú Nhuận nghe xong trợn tròn mắt, nhất thời không hiểu thế nào là trai gái xứng đôi vừa lứa.
Thế nhưng Thái tử lại cảm thấy lằng nhằng cả một buổi tối, chung quy phải có vài thứ đẹp mắt để bổ mắt, bèn không nhịn được nói: "Còn không thay quần áo đi?"
Việc đã đến nước này, Khương Tú Nhuận chẳng còn cách nào khác, yên lặng đi tới phía sau bình phong, chẳng bao lâu sau, nàng xõa tóc dài, mặc váy cưới đỏ chót đi ra.
Phượng Ly Ngô từ trước đến nay không coi trọng diện mạo nữ nhân.
Chỉ là vị thiếu phó này của hắn, thường ngày nhìn quen với vẻ thiếu niên tuấn tú hoạt bát. Thế nhưng bây giờ tóc dài xõa tung, thay bộ váy đỏ vào, làn da càng trắng hơn, mắt to mi dài, chóp mũi cao thẳng, khuôn mặt cũng càng nhỏ nhắn, nơi nào cũng lộ ra khí chất quyến rũ động lòng người.
Phượng Ly Ngô nhìn hồi lâu, mới dời dần ánh mắt xuống, thế nhưng vừa nhìn lại nhíu lông mày lại, bộ ngực kia sao vẫn phẳng như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.