Chương 59
Cuồng Thượng Gia Cuồng
07/03/2020
Ban đầu Điền Cơ cũng không để chất nữ Ba Quốc này vào mắt.
Người khác không biết nhưng bởi vì nàng có cậu nên chắc chắn nữ nhân này đã từng sinh con.
Thái tử điện hạ đưa nàng vào trong phủ, cũng là cho vị ca ca Khương Hòa Nhuận kia mặt mũi mà thôi. Thái tử tôn quý cỡ nào, sao lại thật sự muốn một đôi giày rách?
Thế nhưng lúc nàng nhìn thấy Dao Cơ xuống kiệu, lòng nàng lại run sợ.
Nàng ta cũng giống như nàng, mặc váy cưới đỏ thẫm trên người nhưng bộ váy kia không biết là người phương nào cắt may, đặc biệt vừa vặn, làm lộ ra vòng eo tinh tế một tay không đủ nắm và bộ ngực đầy đặn. Cũng chẳng biết váy cưới kia dùng vải gì may, lúc đi lại lụa mỏng như sương đỏ bay lên, có vẻ như người từ trên trời lững lờ bay xuống.
Lại nhìn gương mặt nàng ta, tuy rằng bôi son trát phấn không thua ngày hôm đó trên đại điện, nhưng cũng không xóa được nét nổi bật, người như tranh vẽ, tục khí nhiều tới nỗi khó coi.
Song, nàng ta lại có sống mũi cao thẳng, ngũ quan rực rỡ, cùng trang sức phong phú trên người bổ sung cho nhau, giữa lúc nhìn xung quanh có một vẻ yêu diễm kinh người.
Nhìn bách tính vây xem bốn phía, cũng toàn là người thiếu kiến thức, bị dung mạo động lòng người của chất nữ Ba Quốc làm rung động, phát ra tiếng hò hét, kích động xông về phía trước, nói thẳng: "Mỹ nhân!! Tuyệt sắc như vậy!"
Quả thật là ném hết mặt mũi của người thành Lạc An Đại Tề đi.
Điền Oánh căm giận trong lòng, lại nhịn không được nhìn trang sức đầy người Dao Cơ, tất cả là ngọc trai long nhãn hiếm thấy, viên nào cũng mượt mà, đặc biệt quý báu.
Lại nhìn mình và Tào Cơ, bởi vì nghe nói Thái tử luôn tiết kiệm, khi vào phủ cũng không dám mang mấy món trang sức xa hoa lãng phí, chỉ cài trâm theo quy củ mà thôi.
Mặc dù các nàng là vương nước mạnh, nhưng có người nào rêu rao giống Khương Tú Dao? Nhưng bỗng nhiên bị hạ thấp ở trước mặt người khác, trong lòng hoàn toàn không thoải mái.
Nhìn xong, Điền Oánh thu hồi ánh mắt, hừ lạnh trong lòng: Chỉ là nữ nhân vô tri ngu xuẩn được Ba Quốc nuông chiều mà thôi, chẳng biết trước kia bị lời nói chót lưỡi đầu môi của nam nhân nào dụ dỗ mất trinh tiết, vào phủ Thái tử cũng không biết kiềm chế, mặc trang phục đẹp đẽ đi qua đi lại khiến người ta không mở nổi mắt. Quan trọng nhất là, chẳng lẽ nàng ta không biết Thái tử căm ghét mùi vị son phấn nồng nặc sao? Vậy mà bôi trát như vậy...
Nghĩ tới đây, nàng khẽ liếc mắt nhìn Tào Khê bên cạnh. Có lẽ sợ mình không đủ sáng chói, Tào Khê cũng thoa son phấn rất đậm.
Điền Oánh thu hồi ánh mắt, đắc ý trong lòng, cảm thấy may mắn mình có nội ứng trong phủ. Công Tôn Vô Ngôn sai người đưa tin cho nàng, nói mỗi khi Thái tử ngửi thấy mùi son phấn của nữ tử đều cảm thấy buồn nôn, không muốn ăn cơm, căn dặn nàng phải chú ý.
Cho nên hôm nay nàng chỉ trang điểm một lớp phấn mỏng, hơn nữa còn đặc chế ra son phấn không mùi.
Mặc dù vương nữ Ba Quốc xinh đẹp hiếm có, thế nhưng Điền Oánh suy nghĩ kỹ, cũng chẳng vướng bận trong lòng.
Theo nàng thấy, toàn thân Khương Tú Dao này đều là cấm kỵ của điện hạ, thật sự không thể trở thành đối thủ.
Tào Khê cũng thấy rõ Khương Tú Dao xuống kiệu, nhưng trong lòng lại nghĩ khác Điền Oánh, nàng tự biết dung mạo mình không bì kịp Điền Oánh, được Úy Hoàng hậu chỉ bảo, cũng nghĩ tới chuyện mượn lực đả lực.
Dù sao ba người vào phủ, chất nữ Ba Quốc là vương nữ nước yếu, dung mạo xinh đẹp như vậy, tuy rằng khiến cho người ta sinh lòng ghen ghét, nhưng nếu nàng có thể lôi kéo Khương Tú Dao, hiển nhiên sẽ là hai người đấu với một người Điền Cơ, có Dao Cơ giúp đỡ, nàng cũng có thể ngồi vững trong phủ.
Thế là thấy Khương Tú Dao đi tới, Tào Khê hạ mình nhìn về phía nàng, nở nụ cười thân thiện.
Hôm nay Khương Tú Nhuận trang điểm đậm chẳng phải vì muốn chiếm tiếng reo hò của dân chúng. Chẳng qua là làm con mắt to một chút, khóe mắt cong lên một chút, miệng có vẻ tinh xảo hơn một chút để có chỗ khác biệt với dung mạo "Khương Hòa Nhuận" mà thôi. Về phần trang phục trên người là Thái tử đặt mua thưởng cho, nếu nàng không mặc là làm trái ý, mất mặt điện hạ.
Thật sự vốn dĩ là khiêng kiệu vào phủ, làm lễ cùng Thái tử xong, từng người trở về viện của mình. Ai ngờ hai nữ tử này tranh giành cao thấp khắp nơi, cuối cùng ồn ào tới nỗi ba người xuống kiệu vào phủ, rước lấy một màn rối loạn ở trước cửa.
Mí mắt nàng bây giờ sắp không mở nổi nữa rồi, tuy rằng Tào Khê nở nụ cười thân thiện với nàng, nhưng nàng chẳng muốn giả vờ giả vịt, thế nên thừa kế tính tình kiêu ngạo khinh người của muội muội Dao Cơ ở Ba Quốc trước đây, liếc mắt nhìn Tào Khê một cái, trợn to mắt với nàng ta, sau đó vung váy theo hai người bước vào cánh cửa thật cao của phủ Thái tử.
Tào Khê tức giận đến nỗi sắc mặt cứng đờ, còn Điền Oánh cười như nhặt được chuyện tiếu lâm.
Chỉ là Khương Tú Nhuận không biết, ngay lúc nàng bước vào cửa lớn, sau lưng xảy ra một cuộc rối loạn trong đám người, hình như có một người dùng một cước đạp đổ sạp hàng dưa bở, ruột dưa bở bắn tung tóe khắp nơi.
Người đập phá sạp hàng không phải ai khác, chính là người vừa mới chạy về kinh thành, Tần Chiếu.
Lúc trước sau khi hắn bị Thái tử dùng roi quất cho một trận, bị đuổi tới biên ải làm thủ thành trấn giữ biên cương.
Tần Chiếu thổ lộ chuyện Khương Tú Nhuận với Thái tử, chọc cho Thái tử giận tím mặt xong, trong lòng vẫn luôn thấp thỏm lo lắng cho nàng.
Thế nhưng dùng nhiều cách hỏi thăm mới biết, Khương thiếu phó vẫn còn hầu hạ trong phủ Thái tử, sống rất tốt, khi rảnh rỗi vẫn thư viện học tập như ngày thường, không có gì khác lạ.
Lúc đầu Tần Chiếu nghe nói, trong lòng vô cùng kinh ngạc, không đoán ra trong hồ lô của Thái tử bán thuốc gì, lại càng lo lắng cho nàng hơn.
Lần này lén lút trở về, ôm ý muốn thử một lần tới phủ Thái tử nhìn xem nàng có mạnh khỏe hay không.
Vừa mới vào kinh thành, trông thấy bách tính thành Lạc An dồn dập muốn chạy tới chỗ ngõ Thanh Long của phủ Thái tử, nói là đi xem ba vị bình thê mà Thái tử cưới.
Tần Chiếu vốn chẳng thấy hứng thú với chuyện Thái tử cưới vợ, thế nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ, hắn giấu mình trong đám người rất lâu cũng không nhìn thấy bóng dáng Khương Tú Nhuận trong đám phụ tá ra ngoài cửa phủ nghênh đón, trái lại lại nhìn thấy bóng hình xinh đẹp chờ đợi đã lâu ở trong ba vị tân tương từ trong kiệu đi ra.
Nàng mặc nữ trang, so với dáng vẻ hắn ngàn lần tưởng tượng trong mộng còn đẹp mắt hơn, váy cưới trên người nàng đỏ như lửa nhuộm đỏ con ngươi muốn phun lửa của hắn.
Có trời mới biết, hắn mong chờ nữ tử này có thể vì mình tô son đỏ thẫm, đeo trang sức màu đỏ, được hắn dùng kiệu lớn tám người khiêng cưới hỏi đàng hoàng vào Tần gia cỡ nào.
Thế nhưng giờ khắc này, việc thiết tha hy vọng rất lâu đều hóa thành bọt nước.
Tần Chiếu cảm thấy lồng ngực bức bối tê liệt, lời quở trách của Thái tử ngày hôm đó vẫn còn bên tai hắn.
Hắn vốn cho rằng điện hạ đối với hắn chỉ tiếc không thể mài sắt thành kim [*]. Hiện tại mới chợt tỉnh ngộ, ngày đó biểu hiện của điện hạ rõ ràng là ghen tuông!
[*] Ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.
Hơn nữa hắn cũng nói rõ với bệ hạ lòng yêu thương của hắn với chất nữ Ba Quốc này, Thái tử lại thừa dịp điều động hắn tới biên cương cưới nàng trước!
Loại cảm giác này, tựa như Thái tử bức hôn chính thê của hắn vậy, cảm giác bị phản bội tăng gấp đôi.
Nhất thời lồng ngực muốn nổ tung, khó chịu không kiềm chế được, hắn bèn dùng một cước đá bay sạp hàng dưa bở bên cạnh, rước lấy tiếng quát mắng của mọi người xung quanh.
Lần này hắn lén trở về kinh, mắt thấy việc này đã kinh động tới thị vệ trước cửa phủ Thái tử, bèn móc từ trong ngực ra một thỏi bạc, vứt cho người bán hàng rong dây dưa không ngừng, sau đó nắm chặt quyền, xoay người bước nhanh rời đi.
Trò khôi hài trước cửa phủ, trong nháy mắt kết thúc.
Sau khi ba vị vương nữ vào phủ thì tới phòng trước làm lễ với Thái tử. Không ai nghĩ đến, Thái tử vẫn còn ở trong thư phòng, ba vị vương nữ chia ra ngồi xuống, chờ đợi Thái tử.
Chỉ là ba vị vương nữ này hai mặt nhìn nhau rất xấu hổ, chẳng ai nói lời nào, trong sảnh cực kỳ yên tĩnh. Khương Tú Nhuận thầm nghĩ: Công văn kia buổi sáng hôm qua phê xong hết rồi mà.
Các phủ nha cấp dưới cũng biết hôm nay Thái tử cưới ba vị vương nữ, chắc chắn sẽ không gửi công văn tới nữa. Có lẽ Thái tử cũng không bận bịu, chỉ là đưa ba nàng tới đây dạy quy củ.
Chờ một lúc lâu, mới nghe thấy tiếng bước chân truyền tới trên hành lang, Điền Oánh và Tào Khê tỏ vẻ mong đợi gặp Thái tử.
Thế nhưng Khương Tú Nhuận nghe tiếng bước chân kia bèn cảm giác không ổn.
Nàng hầu hạ Phượng Ly Ngô lâu, trong lòng cũng biết ngày thường vị Thái tử này là loại người hiền như bụt, đi đường mặc dù bước dài nhưng cũng không nhanh không chậm.
Nhưng lúc này tiếng bước chân của điện hạ so với ngày thường dồn dập hơn rất nhiều, rõ ràng trong lòng mang theo tức giận...
Thái tử này thật sự không phải hạng người thương hoa tiếc ngọc, ngày đại hỷ còn nổi giận, nàng thật muốn khóc thay cho hai nữ nhân làm bạn đời lâu dài với Thái tử.
Chờ gương mặt tuấn mỹ của Phượng Ly Ngô xuất hiện trong đại sảnh, Khương Tú Nhuận nhìn trộm, quả nhiên là tức giận, mặt mày vậy mà mang theo sát khí bừng bừng.
Hóa ra mặc dù Thái tử đã đuổi thị nữ và bà tử của hai vị vương nữ đi, thế nhưng Úy Hoàng hậu lại phái nữ quan đến nói chuyện với Thái tử.
Chỉ nói đêm tân hôn đầu tiên, Thái tử ngủ lại ở viện nào, việc này liên quan tới mặt mũi vương nữ Tào Khê. Cho dù Tào Khê không phải người trong lòng Thái tử cũng được, vẫn nên bố thí cho nàng phần mặt mũi này.
Không chỉ thế, vì để phòng Thái tử bằng mặt không bằng lòng, Hoàng hậu còn khâm ban cho con trai một bát canh "bổ dưỡng" , sai nữ quan giám sát Thái tử uống vào, nhóm lửa tráng dương, cũng nói rõ bà phái hai vị nữ quan đi chia nhau giám sát hai vị vương nữ Hàn Quốc, Ba Quốc, để tránh các nàng không hiểu quy củ cung đình Tề triều, chọc Hoàng hậu không vui.
Đêm tân hôn, hai bà tử chia nhau giám sát, rõ ràng là muốn quấy nhiễu cơ hội sủng hạnh của hai vị vương nữ, cho cháu gái Tào Khê của mình uống bát canh nồng.
Úy Hoàng hậu hiểu rõ bản tính của con trai, tuy có nhiều bất mãn với mình, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì đạo hiếu, thêm canh thuốc trợ hứng lấy danh nghĩa Hoàng đế ngự ban mang tới, hắn không từ chối được.
Nếu sinh lửa, vậy thì phải có nữ nhân dập lửa. Bà cho người ngăn chặn hai phòng kia, cho dù con trai không thích Tào Khê cũng phải chịu đựng một đêm.
Giành được vị trí đầu tiên, nói không chừng một lần sẽ có thai, tới lúc đó vị trí Thái tử phi, trừ Tào Khê ra không còn có thể là ai khác.
Úy Hoàng hậu lộng quyền với con trai đã quen, cho dù bây giờ Phượng Ly Ngô trưởng thành, thế nhưng trong lòng của bà, Phượng Ly Ngô vẫn là đứa nhỏ trong lãnh cung mặc cho bà gọi tới la hét trút giận mà chẳng hề phát ra một tiếng nào.
Đáng tiếc con của bà từ sau khi mười bốn tuổi tự lập phủ trạch, biến thành bộ dạng gì, Úy Hoàng hậu chưa từng phí lòng tìm hiểu.
Bà cũng không biết, ban một bát canh nồng cho con trai, cũng là cắt đứt cơ hội sủng hạnh của cháu gái sau này.
Lúc Phượng Ly Ngô ngồi vào chỗ của mình, liếc mắt nhìn ba nữ tử trước mặt.
Ánh mắt Tào Khê đỏ như nắng chiều, xấu hổ e lệ nhìn hắn, cũng chẳng đổi lấy chút cảm tình nào của Phượng Ly Ngô.
Lúc này trong miệng còn có vị thảo dược nhàn nhạt chưa tan biến hết, bởi vậy Phượng Ly Ngô nhìn nàng một cái cũng cảm thấy căm ghét.
Mà Điền Cơ kia nhìn không tồi, trang điểm mỏng nhẹ, thanh tân đạm nhã [*], nếu không phải lúc trước ở trà hội của Mộc Phong tiên sinh, tận mắt thấy nữ tử này miệng nam mô, bụng bồ dao găm, làm người nhơ bẩn, có lẽ hắn còn có thể chấp nhận một hai nhưng hôm nay nhìn chỉ thấy phiền lòng.
[*] Tươi mát, thanh nhã.
Cuối cùng, nhìn tới nữ tử cố gắng mở to mắt kia, vừa nhìn có thể thấy nàng buồn ngủ, mặt mày có chút phờ phạc rã rời.
Mặt mũi bôi mấy cân phấn nước đây? Da thịt mịn màng đều bị che đậy không nhìn thấy ánh sáng rồi, son phấn cũng bôi quá đậm... Quả thực trang điểm vô cùng thô tục mà sao nhìn qua vẫn thấy xinh đẹp như vậy? Khiến cho người ta không nỡ dời mắt.
Nghe nói vừa nãy ở cửa phủ, nữ tử này khiến dân chúng chen lấn nhau, lật đổ cả sạp hàng dưa bở, có thể thấy được là vật nhỏ khiến người ta không bớt lo cỡ nào.
Có thời gian rảnh, hắn phải khuyên bảo nàng, không thể xinh đẹp động lòng người như vậy đi ra ngoài rêu rao. Nếu không thích như vậy, chỉ được ở trước mặt hắn vẽ vời thôi...
Vẻ mặt Phượng Ly Ngô u ám, mất tập trung suy nghĩ một lát, bất thình lình mở miệng nói: "Vừa nãy ở thư phòng, nữ quan Triệu phu nhân dẫn người mang canh bổ cho cô, hai bà tử bà dẫn tới không cẩn thận làm rơi nghiên mực Đoan Khê trên bàn sách của cô. Thứ đó là vật ngự ban, dù là người ở bên cạnh mẫu hậu cũng không thể làm càn như vậy, ngày đại hỷ của cô, không thích hợp thấy máu, nhận bao tải, mang ra ngoài buộc đá ném sông đi!"
Triệu phu nhân đứng ở bên cạnh Tào Khê, bộ dạng thận trọng không thể xâm phạm. Nghe đến đó, sắc mặt của bà trắng bệch, nghiên mực kia, rõ ràng là Thái tử tự mình ném mà!
Người khác không biết nhưng bởi vì nàng có cậu nên chắc chắn nữ nhân này đã từng sinh con.
Thái tử điện hạ đưa nàng vào trong phủ, cũng là cho vị ca ca Khương Hòa Nhuận kia mặt mũi mà thôi. Thái tử tôn quý cỡ nào, sao lại thật sự muốn một đôi giày rách?
Thế nhưng lúc nàng nhìn thấy Dao Cơ xuống kiệu, lòng nàng lại run sợ.
Nàng ta cũng giống như nàng, mặc váy cưới đỏ thẫm trên người nhưng bộ váy kia không biết là người phương nào cắt may, đặc biệt vừa vặn, làm lộ ra vòng eo tinh tế một tay không đủ nắm và bộ ngực đầy đặn. Cũng chẳng biết váy cưới kia dùng vải gì may, lúc đi lại lụa mỏng như sương đỏ bay lên, có vẻ như người từ trên trời lững lờ bay xuống.
Lại nhìn gương mặt nàng ta, tuy rằng bôi son trát phấn không thua ngày hôm đó trên đại điện, nhưng cũng không xóa được nét nổi bật, người như tranh vẽ, tục khí nhiều tới nỗi khó coi.
Song, nàng ta lại có sống mũi cao thẳng, ngũ quan rực rỡ, cùng trang sức phong phú trên người bổ sung cho nhau, giữa lúc nhìn xung quanh có một vẻ yêu diễm kinh người.
Nhìn bách tính vây xem bốn phía, cũng toàn là người thiếu kiến thức, bị dung mạo động lòng người của chất nữ Ba Quốc làm rung động, phát ra tiếng hò hét, kích động xông về phía trước, nói thẳng: "Mỹ nhân!! Tuyệt sắc như vậy!"
Quả thật là ném hết mặt mũi của người thành Lạc An Đại Tề đi.
Điền Oánh căm giận trong lòng, lại nhịn không được nhìn trang sức đầy người Dao Cơ, tất cả là ngọc trai long nhãn hiếm thấy, viên nào cũng mượt mà, đặc biệt quý báu.
Lại nhìn mình và Tào Cơ, bởi vì nghe nói Thái tử luôn tiết kiệm, khi vào phủ cũng không dám mang mấy món trang sức xa hoa lãng phí, chỉ cài trâm theo quy củ mà thôi.
Mặc dù các nàng là vương nước mạnh, nhưng có người nào rêu rao giống Khương Tú Dao? Nhưng bỗng nhiên bị hạ thấp ở trước mặt người khác, trong lòng hoàn toàn không thoải mái.
Nhìn xong, Điền Oánh thu hồi ánh mắt, hừ lạnh trong lòng: Chỉ là nữ nhân vô tri ngu xuẩn được Ba Quốc nuông chiều mà thôi, chẳng biết trước kia bị lời nói chót lưỡi đầu môi của nam nhân nào dụ dỗ mất trinh tiết, vào phủ Thái tử cũng không biết kiềm chế, mặc trang phục đẹp đẽ đi qua đi lại khiến người ta không mở nổi mắt. Quan trọng nhất là, chẳng lẽ nàng ta không biết Thái tử căm ghét mùi vị son phấn nồng nặc sao? Vậy mà bôi trát như vậy...
Nghĩ tới đây, nàng khẽ liếc mắt nhìn Tào Khê bên cạnh. Có lẽ sợ mình không đủ sáng chói, Tào Khê cũng thoa son phấn rất đậm.
Điền Oánh thu hồi ánh mắt, đắc ý trong lòng, cảm thấy may mắn mình có nội ứng trong phủ. Công Tôn Vô Ngôn sai người đưa tin cho nàng, nói mỗi khi Thái tử ngửi thấy mùi son phấn của nữ tử đều cảm thấy buồn nôn, không muốn ăn cơm, căn dặn nàng phải chú ý.
Cho nên hôm nay nàng chỉ trang điểm một lớp phấn mỏng, hơn nữa còn đặc chế ra son phấn không mùi.
Mặc dù vương nữ Ba Quốc xinh đẹp hiếm có, thế nhưng Điền Oánh suy nghĩ kỹ, cũng chẳng vướng bận trong lòng.
Theo nàng thấy, toàn thân Khương Tú Dao này đều là cấm kỵ của điện hạ, thật sự không thể trở thành đối thủ.
Tào Khê cũng thấy rõ Khương Tú Dao xuống kiệu, nhưng trong lòng lại nghĩ khác Điền Oánh, nàng tự biết dung mạo mình không bì kịp Điền Oánh, được Úy Hoàng hậu chỉ bảo, cũng nghĩ tới chuyện mượn lực đả lực.
Dù sao ba người vào phủ, chất nữ Ba Quốc là vương nữ nước yếu, dung mạo xinh đẹp như vậy, tuy rằng khiến cho người ta sinh lòng ghen ghét, nhưng nếu nàng có thể lôi kéo Khương Tú Dao, hiển nhiên sẽ là hai người đấu với một người Điền Cơ, có Dao Cơ giúp đỡ, nàng cũng có thể ngồi vững trong phủ.
Thế là thấy Khương Tú Dao đi tới, Tào Khê hạ mình nhìn về phía nàng, nở nụ cười thân thiện.
Hôm nay Khương Tú Nhuận trang điểm đậm chẳng phải vì muốn chiếm tiếng reo hò của dân chúng. Chẳng qua là làm con mắt to một chút, khóe mắt cong lên một chút, miệng có vẻ tinh xảo hơn một chút để có chỗ khác biệt với dung mạo "Khương Hòa Nhuận" mà thôi. Về phần trang phục trên người là Thái tử đặt mua thưởng cho, nếu nàng không mặc là làm trái ý, mất mặt điện hạ.
Thật sự vốn dĩ là khiêng kiệu vào phủ, làm lễ cùng Thái tử xong, từng người trở về viện của mình. Ai ngờ hai nữ tử này tranh giành cao thấp khắp nơi, cuối cùng ồn ào tới nỗi ba người xuống kiệu vào phủ, rước lấy một màn rối loạn ở trước cửa.
Mí mắt nàng bây giờ sắp không mở nổi nữa rồi, tuy rằng Tào Khê nở nụ cười thân thiện với nàng, nhưng nàng chẳng muốn giả vờ giả vịt, thế nên thừa kế tính tình kiêu ngạo khinh người của muội muội Dao Cơ ở Ba Quốc trước đây, liếc mắt nhìn Tào Khê một cái, trợn to mắt với nàng ta, sau đó vung váy theo hai người bước vào cánh cửa thật cao của phủ Thái tử.
Tào Khê tức giận đến nỗi sắc mặt cứng đờ, còn Điền Oánh cười như nhặt được chuyện tiếu lâm.
Chỉ là Khương Tú Nhuận không biết, ngay lúc nàng bước vào cửa lớn, sau lưng xảy ra một cuộc rối loạn trong đám người, hình như có một người dùng một cước đạp đổ sạp hàng dưa bở, ruột dưa bở bắn tung tóe khắp nơi.
Người đập phá sạp hàng không phải ai khác, chính là người vừa mới chạy về kinh thành, Tần Chiếu.
Lúc trước sau khi hắn bị Thái tử dùng roi quất cho một trận, bị đuổi tới biên ải làm thủ thành trấn giữ biên cương.
Tần Chiếu thổ lộ chuyện Khương Tú Nhuận với Thái tử, chọc cho Thái tử giận tím mặt xong, trong lòng vẫn luôn thấp thỏm lo lắng cho nàng.
Thế nhưng dùng nhiều cách hỏi thăm mới biết, Khương thiếu phó vẫn còn hầu hạ trong phủ Thái tử, sống rất tốt, khi rảnh rỗi vẫn thư viện học tập như ngày thường, không có gì khác lạ.
Lúc đầu Tần Chiếu nghe nói, trong lòng vô cùng kinh ngạc, không đoán ra trong hồ lô của Thái tử bán thuốc gì, lại càng lo lắng cho nàng hơn.
Lần này lén lút trở về, ôm ý muốn thử một lần tới phủ Thái tử nhìn xem nàng có mạnh khỏe hay không.
Vừa mới vào kinh thành, trông thấy bách tính thành Lạc An dồn dập muốn chạy tới chỗ ngõ Thanh Long của phủ Thái tử, nói là đi xem ba vị bình thê mà Thái tử cưới.
Tần Chiếu vốn chẳng thấy hứng thú với chuyện Thái tử cưới vợ, thế nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ, hắn giấu mình trong đám người rất lâu cũng không nhìn thấy bóng dáng Khương Tú Nhuận trong đám phụ tá ra ngoài cửa phủ nghênh đón, trái lại lại nhìn thấy bóng hình xinh đẹp chờ đợi đã lâu ở trong ba vị tân tương từ trong kiệu đi ra.
Nàng mặc nữ trang, so với dáng vẻ hắn ngàn lần tưởng tượng trong mộng còn đẹp mắt hơn, váy cưới trên người nàng đỏ như lửa nhuộm đỏ con ngươi muốn phun lửa của hắn.
Có trời mới biết, hắn mong chờ nữ tử này có thể vì mình tô son đỏ thẫm, đeo trang sức màu đỏ, được hắn dùng kiệu lớn tám người khiêng cưới hỏi đàng hoàng vào Tần gia cỡ nào.
Thế nhưng giờ khắc này, việc thiết tha hy vọng rất lâu đều hóa thành bọt nước.
Tần Chiếu cảm thấy lồng ngực bức bối tê liệt, lời quở trách của Thái tử ngày hôm đó vẫn còn bên tai hắn.
Hắn vốn cho rằng điện hạ đối với hắn chỉ tiếc không thể mài sắt thành kim [*]. Hiện tại mới chợt tỉnh ngộ, ngày đó biểu hiện của điện hạ rõ ràng là ghen tuông!
[*] Ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.
Hơn nữa hắn cũng nói rõ với bệ hạ lòng yêu thương của hắn với chất nữ Ba Quốc này, Thái tử lại thừa dịp điều động hắn tới biên cương cưới nàng trước!
Loại cảm giác này, tựa như Thái tử bức hôn chính thê của hắn vậy, cảm giác bị phản bội tăng gấp đôi.
Nhất thời lồng ngực muốn nổ tung, khó chịu không kiềm chế được, hắn bèn dùng một cước đá bay sạp hàng dưa bở bên cạnh, rước lấy tiếng quát mắng của mọi người xung quanh.
Lần này hắn lén trở về kinh, mắt thấy việc này đã kinh động tới thị vệ trước cửa phủ Thái tử, bèn móc từ trong ngực ra một thỏi bạc, vứt cho người bán hàng rong dây dưa không ngừng, sau đó nắm chặt quyền, xoay người bước nhanh rời đi.
Trò khôi hài trước cửa phủ, trong nháy mắt kết thúc.
Sau khi ba vị vương nữ vào phủ thì tới phòng trước làm lễ với Thái tử. Không ai nghĩ đến, Thái tử vẫn còn ở trong thư phòng, ba vị vương nữ chia ra ngồi xuống, chờ đợi Thái tử.
Chỉ là ba vị vương nữ này hai mặt nhìn nhau rất xấu hổ, chẳng ai nói lời nào, trong sảnh cực kỳ yên tĩnh. Khương Tú Nhuận thầm nghĩ: Công văn kia buổi sáng hôm qua phê xong hết rồi mà.
Các phủ nha cấp dưới cũng biết hôm nay Thái tử cưới ba vị vương nữ, chắc chắn sẽ không gửi công văn tới nữa. Có lẽ Thái tử cũng không bận bịu, chỉ là đưa ba nàng tới đây dạy quy củ.
Chờ một lúc lâu, mới nghe thấy tiếng bước chân truyền tới trên hành lang, Điền Oánh và Tào Khê tỏ vẻ mong đợi gặp Thái tử.
Thế nhưng Khương Tú Nhuận nghe tiếng bước chân kia bèn cảm giác không ổn.
Nàng hầu hạ Phượng Ly Ngô lâu, trong lòng cũng biết ngày thường vị Thái tử này là loại người hiền như bụt, đi đường mặc dù bước dài nhưng cũng không nhanh không chậm.
Nhưng lúc này tiếng bước chân của điện hạ so với ngày thường dồn dập hơn rất nhiều, rõ ràng trong lòng mang theo tức giận...
Thái tử này thật sự không phải hạng người thương hoa tiếc ngọc, ngày đại hỷ còn nổi giận, nàng thật muốn khóc thay cho hai nữ nhân làm bạn đời lâu dài với Thái tử.
Chờ gương mặt tuấn mỹ của Phượng Ly Ngô xuất hiện trong đại sảnh, Khương Tú Nhuận nhìn trộm, quả nhiên là tức giận, mặt mày vậy mà mang theo sát khí bừng bừng.
Hóa ra mặc dù Thái tử đã đuổi thị nữ và bà tử của hai vị vương nữ đi, thế nhưng Úy Hoàng hậu lại phái nữ quan đến nói chuyện với Thái tử.
Chỉ nói đêm tân hôn đầu tiên, Thái tử ngủ lại ở viện nào, việc này liên quan tới mặt mũi vương nữ Tào Khê. Cho dù Tào Khê không phải người trong lòng Thái tử cũng được, vẫn nên bố thí cho nàng phần mặt mũi này.
Không chỉ thế, vì để phòng Thái tử bằng mặt không bằng lòng, Hoàng hậu còn khâm ban cho con trai một bát canh "bổ dưỡng" , sai nữ quan giám sát Thái tử uống vào, nhóm lửa tráng dương, cũng nói rõ bà phái hai vị nữ quan đi chia nhau giám sát hai vị vương nữ Hàn Quốc, Ba Quốc, để tránh các nàng không hiểu quy củ cung đình Tề triều, chọc Hoàng hậu không vui.
Đêm tân hôn, hai bà tử chia nhau giám sát, rõ ràng là muốn quấy nhiễu cơ hội sủng hạnh của hai vị vương nữ, cho cháu gái Tào Khê của mình uống bát canh nồng.
Úy Hoàng hậu hiểu rõ bản tính của con trai, tuy có nhiều bất mãn với mình, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì đạo hiếu, thêm canh thuốc trợ hứng lấy danh nghĩa Hoàng đế ngự ban mang tới, hắn không từ chối được.
Nếu sinh lửa, vậy thì phải có nữ nhân dập lửa. Bà cho người ngăn chặn hai phòng kia, cho dù con trai không thích Tào Khê cũng phải chịu đựng một đêm.
Giành được vị trí đầu tiên, nói không chừng một lần sẽ có thai, tới lúc đó vị trí Thái tử phi, trừ Tào Khê ra không còn có thể là ai khác.
Úy Hoàng hậu lộng quyền với con trai đã quen, cho dù bây giờ Phượng Ly Ngô trưởng thành, thế nhưng trong lòng của bà, Phượng Ly Ngô vẫn là đứa nhỏ trong lãnh cung mặc cho bà gọi tới la hét trút giận mà chẳng hề phát ra một tiếng nào.
Đáng tiếc con của bà từ sau khi mười bốn tuổi tự lập phủ trạch, biến thành bộ dạng gì, Úy Hoàng hậu chưa từng phí lòng tìm hiểu.
Bà cũng không biết, ban một bát canh nồng cho con trai, cũng là cắt đứt cơ hội sủng hạnh của cháu gái sau này.
Lúc Phượng Ly Ngô ngồi vào chỗ của mình, liếc mắt nhìn ba nữ tử trước mặt.
Ánh mắt Tào Khê đỏ như nắng chiều, xấu hổ e lệ nhìn hắn, cũng chẳng đổi lấy chút cảm tình nào của Phượng Ly Ngô.
Lúc này trong miệng còn có vị thảo dược nhàn nhạt chưa tan biến hết, bởi vậy Phượng Ly Ngô nhìn nàng một cái cũng cảm thấy căm ghét.
Mà Điền Cơ kia nhìn không tồi, trang điểm mỏng nhẹ, thanh tân đạm nhã [*], nếu không phải lúc trước ở trà hội của Mộc Phong tiên sinh, tận mắt thấy nữ tử này miệng nam mô, bụng bồ dao găm, làm người nhơ bẩn, có lẽ hắn còn có thể chấp nhận một hai nhưng hôm nay nhìn chỉ thấy phiền lòng.
[*] Tươi mát, thanh nhã.
Cuối cùng, nhìn tới nữ tử cố gắng mở to mắt kia, vừa nhìn có thể thấy nàng buồn ngủ, mặt mày có chút phờ phạc rã rời.
Mặt mũi bôi mấy cân phấn nước đây? Da thịt mịn màng đều bị che đậy không nhìn thấy ánh sáng rồi, son phấn cũng bôi quá đậm... Quả thực trang điểm vô cùng thô tục mà sao nhìn qua vẫn thấy xinh đẹp như vậy? Khiến cho người ta không nỡ dời mắt.
Nghe nói vừa nãy ở cửa phủ, nữ tử này khiến dân chúng chen lấn nhau, lật đổ cả sạp hàng dưa bở, có thể thấy được là vật nhỏ khiến người ta không bớt lo cỡ nào.
Có thời gian rảnh, hắn phải khuyên bảo nàng, không thể xinh đẹp động lòng người như vậy đi ra ngoài rêu rao. Nếu không thích như vậy, chỉ được ở trước mặt hắn vẽ vời thôi...
Vẻ mặt Phượng Ly Ngô u ám, mất tập trung suy nghĩ một lát, bất thình lình mở miệng nói: "Vừa nãy ở thư phòng, nữ quan Triệu phu nhân dẫn người mang canh bổ cho cô, hai bà tử bà dẫn tới không cẩn thận làm rơi nghiên mực Đoan Khê trên bàn sách của cô. Thứ đó là vật ngự ban, dù là người ở bên cạnh mẫu hậu cũng không thể làm càn như vậy, ngày đại hỷ của cô, không thích hợp thấy máu, nhận bao tải, mang ra ngoài buộc đá ném sông đi!"
Triệu phu nhân đứng ở bên cạnh Tào Khê, bộ dạng thận trọng không thể xâm phạm. Nghe đến đó, sắc mặt của bà trắng bệch, nghiên mực kia, rõ ràng là Thái tử tự mình ném mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.