Chương 65
Cuồng Thượng Gia Cuồng
07/03/2020
Quý Bỉnh Lâm cực kỳ hâm mộ, nghiêng tai lắng nghe tiếng đọc sách oang oang trong thư viện, sau đó nói với Khương Tú Nhuận: "Nếu ta
còn trẻ giống như quân, chắc chắn sẽ tìm cơ hội vào thư viện lắng nghe
lời giảng dạy của Thánh Hiền."
Khương Tú Nhuận cười nói: "Sao thế, vài ngày trước ta cho huynh đài mượn sách, khơi dậy lòng cầu học của huynh đài sao? Bây giờ học trò vào thư viện cũng không bắt bẻ lớn hay nhỏ tuổi, nếu huynh đài có ý định, tại hạ tiến cử Quý huynh vào nhé?”
Quý Bỉnh Lâm nghe xong thì xấu hổ nói: "Đa tạ ý tốt của thiếu phó nhưng hôm qua ta đã nhận được công việc, được điều tới Thủy Vận ty làm phó ty, so với công việc ở Công bộ trước đây bận rộn hơn rất nhiều, sợ là có lòng tiếp thu thư hương thánh ngữ [*] cũng không có cơ hội."
[*] Lời nói của Thánh Hiền, thư hương chỉ nhà nho.
Khương Tú Nhuận sững sờ, có thể vào Thủy Vận ty thì đều là bè phái của Thái tử, Quý Bỉnh Lâm ngày sau kiên định bảo vệ Hoàng đảng, chẳng lẽ một đời này lại phản bội?
Nói đến đây, Quý Bỉnh Lâm bước lên chắp tay với Khương Tú Nhuận nói: "Tại hạ tới đây là muốn cảm ơn thiếu phó ra sức tiến cử ở trước mặt điện hạ."
Lần này Khương Tú Nhuận lại càng nghĩ mãi không ra, tuy rằng nàng từng khen ngợi qua quýt về Quý tiểu quan với Thái tử, nhưng đó chẳng qua là lời nói cho có mà thôi, sau này Thái tử cũng quên việc này, không có hành động gì cả, ngay cả bản thân Khương Tú Nhuận cũng quên chuyện vụn vặt này.
Nàng à ừ hai tiếng, Quý Bỉnh Lâm cảm tạ xong thì nói rõ nguyên do.
Hóa ra vài ngày trước, chẳng biết tại sao Thái tử lại tới tìm Quý Bỉnh Lâm, vặn hỏi cặn kẽ quê quán và cuộc đời xong thì thuận miệng hỏi chút việc của Công bộ liên quan tới thủy lợi.
Hỏi một chút nhưng cũng cực kỳ ghê gớm rồi, Quý Bỉnh Lâm là người có thói quen làm việc khéo léo, trả lời tất cả vấn đề của Thái tử chu toàn, so với chủ ty Công bộ còn rõ ràng hơn.
Mà Phượng Ly Ngô cũng biết, công việc bình thường của chủ ty Công bộ làm đều là do vị tiểu quan trước mặt này làm cho, hắn dứt khoát vung bút, trực tiếp điều vị tiểu quan này tới Thủy Vận ty mới thành lập, thăng chức liên tục, cho hắn trở thành phó chủ ty.
Khương Tú Nhuận hiển nhiên biết vị Quý đại nhân này có bao nhiêu tài giỏi, khi hắn ở vị trí quốc tướng, ở trên triều đã từng khiến Phượng Ly Ngô không chống đỡ nổi.
Thế nhưng kiếp này trời xui đất khiến, chẳng biết vì sao kẻ thù chính trị kiếp trước lại trở thành cao sơn lưu thủy tìm kiếm tri âm [*], thưởng thức lẫn nhau cơ chứ?
[*] Ý nói ở đây là Phượng Ly Ngô là tri kỷ lội núi cao nước chảy tìm kiếm tri âm Quý Bỉnh Lâm.
Khương Tú Nhuận nghĩ mãi không ra nhưng Quý Bỉnh Lâm kiên trì nói là Khương thiếu phó tiến cử hắn với điện hạ, cố ý bỏ một lượng bạc tiết kiệm từ lương hàng tháng ít ỏi của tiểu quan, đi tới cửa hàng bánh ngọt mua một hộp điểm tâm cho Khương thiếu phó, bày tỏ lòng cảm kích.
Khương Tú Nhuận dở khóc dở cười, vì một hộp điểm tâm mà đẩy qua đẩy lại nhường nhau cũng không ra thể thống gì, dứt khoát nhận lấy hộp bánh ngọt, cũng chúc cho Quý đại nhân sớm thăng chức, về sau chớ quên huynh đệ từng cùng uống gió Tây Bắc ở cửa cung.
Quý Bỉnh Lâm từ biệt không lâu, Thái tử từ Nha ty ra cũng đánh xe ngựa tới đón nàng.
Có lẽ bị Khương Tú Nhuận ảnh hưởng, bây giờ Thái tử đi ngang qua phố xá cũng mua đồ ăn vặt bên đường, bởi vì tâm huyết dâng trào một cách tình cờ nên không cần lo lắng có người cố ý hạ độc.
Hôm nay Thái tử mua một bó bánh cuộn thừng. Khương Tú Nhuận nhìn thấy, cười nói: "Sắp tới tiết Hàn Thực [*] sao? Còn có bán bánh cuộn thừng rồi."
[*] Tiết trước Thanh Minh một ngày, cũng có nơi gọi tiết Thanh Minh là Hàn Thực.
Bởi vì tiết Hàn Thực cấm lửa ba ngày, không thể dùng lửa, cho nên phần lớn dân chúng chuẩn bị mì dầu và muối mịn, cho vào chảo chiên xốp giòn lên, để mấy ngày cũng không hỏng, tới ngày Hàn Thực, không cần nhóm lửa nấu cơm, bởi vậy bánh cuộn thừng này được gọi là "Hàn Cụ [*]".
[*] Cụ 具: Vốn có, sẵn có.
Thật ra khi còn bé Phượng Ly Ngô từng ăn qua thứ này rồi, lúc ở trong lãnh cung, hàng năm luôn có mấy ngày chia cho lãnh cung thứ bột nhỏ dài vàng óng này. Khi đó hắn cảm thấy cái món không thường được ăn này rất ngon, mà hắn cũng không còn nhớ nhiều món ngon lúc nhỏ.
Cho nên hôm nay ngồi xe ngựa đi trên đường, bỗng nhiên trông thấy có người bán nên mới gọi thị vệ mua một ít, tặng vật quý này cho Khương Tú Nhuận nếm thử. Ai ngờ nghe nàng nói, dân gian làm thứ này vì không được dùng lửa làm đồ ăn nóng, thứ này chỉ là đồ lấp bụng thôi, nhất thời cảm thấy có chút mất hứng.
Thế nhưng Khương Tú Nhuận cảm thấy Phượng Ly Ngô quá đáng thương, hắn còn xem loại bánh cuộn thừng toàn bột và dầu mỡ này như bảo bối, bèn cầm bánh ngọt Quý Bỉnh Lâm mua để tạ ơn mình cho Thái tử ăn.
Bánh ngọt của cửa hàng đều có kiểu dáng riêng, loại Quý Bỉnh Lâm mua là chuyên dùng tạ ơn chủ nhà, tạo hình cũng có ngụ ý, nặn thành kiểu thỏi vàng, còn có mũ quan lớn, đó là chiêu tài tiến bảo, thăng quan tiến chức.
Người tôn quý giống như Thái tử điện hạ, hiển nhiên không có người tặng cho hắn loại bánh ngọt nặn thành vàng trên phố phường này, nhất thời lấy ra một thỏi vàng, ngạc nhiên cắn một miếng, cũng cảm thấy ngon miệng hơn bánh cuộn thừng rất nhiều.
Thế là nhân tiện hỏi: "Đây là ai tặng ngươi? Vì sao nịnh bợ ngươi như vậy?"
Khương Tú Nhuận bèn nói lại tỉ mỉ chuyện Quý đại nhân thăng chức, sau đó lại hỏi Thái tử tại sao nhớ tới vị tiểu quan Quý Bỉnh Lâm này.
Phượng Ly Ngô nghe nàng hỏi, thế nhưng bộ dạng không muốn nói tường tận.
Dù sao bản thân là điện hạ, hắn tự có thận trọng của mình. Chung quy cũng khó nói, mấy ngày trước lúc làm việc, thỉnh thoảng nhớ tới lời nói có tình lang thanh mai trúc mã của Khương Tú Nhuận.
Lại nghĩ nếu như lời nữ tử này nói là thật, ngộ nhỡ gian phu kia đuổi tới Lạc An, mai phục bên cạnh nàng thì nên làm thế nào?
Suy nghĩ cặn kẽ càng cảm thấy giống thật, hắn bèn tìm thị vệ bảo vệ an nguy hàng ngày của Khương Tú Nhuận hỏi cặn kẽ người Khương thiếu phó giao tiếp thường ngày.
Khương Tú Nhuận ở trong thành Lạc An, có tất cả bao nhiêu người quen? Nếu nói người qua lại một hai lần thì Quý tiểu quan tán gẫu với thiếu phó ở cửa cung có hơi chói mắt. Dù sao Thái tử mơ hồ nhớ tới lần đầu hai người gặp mặt đã đặc biệt quen thuộc.
Đúng lúc Thái tử còn muốn hỏi chủ ty Công bộ một số chuyện, bèn lệnh chủ ty dẫn tiểu quan kia đi cùng.
Kết quả nhìn thoáng qua, Phượng Ly Ngô liền yên lòng. Tiểu quan kia cũng không biết đã trải qua tháng ngày bần hàn thế nào, tâm hỏa [*] rất vượng, mặt mũi mọc mụn nhọt, nhìn hắn thêm vài lần đều cảm thấy ngứa da mặt.
[*] Đông y chỉ chứng bệnh lòng phiền, miệng khát, mạch nhanh, đầu nhức.
Mặc dù Phượng Ly Ngô không biết khẩu vị nam sắc của thiếu phó của mình thế nào, nhưng vị tiểu quan trước mặt bề ngoài bình thường, mặt nhiễm trùng, tuyệt đối không thể là loại nhân tình của thiếu nữ.
Quý Bỉnh Lâm cũng không biết gương mặn mụn nhọt đã cứu mình, tận tâm trả lời câu hỏi của Thái tử.
Kết quả, trong lúc vô tình Thái tử lại phát hiện ra bảo bối, cảm thấy lúc trước thiếu phó khen không giả, người này có tài năng, vung bút lên điều hắn tới Thủy Vận ty.
Lúc đó tiểu quan cảm thấy Thái tử cố ý muốn gặp mình, thấy kỳ lạ mới đánh bạo hỏi một câu. Thái tử thuận miệng nói là Khương thiếu phó tiến cử, lúc này mới có hộp bánh ngọt kim bảo cao miện [*] này.
[*] Bánh ngọt vàng, mũ quan.
Hiện tại Khương Tú Nhuận hỏi, Phượng Ly Ngô đương nhiên không chịu nói ra sự thật, chỉ nói lúc trước nàng quả thật tiến cử vị tiểu quan này cho hắn rồi hàm hồ ngắt lời bỏ qua chuyện này.
Có điều lúc trước Khương Tú Nhuận nói qua loa lấy lệ với Thái tử thôi, chỉ từng khen ngợi tài hoa của Quý Bỉnh Lâm vài câu, không nghĩ tới mình lại có tài năng của Bá Lạc [*], nhất thời tự tin tràn đầy, muốn tiến cử nhân tài với Thái tử.
[*] Người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Lạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.
Nói thật bây giờ, nàng quả thật có ý tiến cử nhân tài cho Thái tử, Thiển nhi chính là tướng tài, sao có thể ở bên người nàng làm nha hoàn cả đời?
Vài ngày trước, nàng và bọn sai vặt ở Lại bộ tốn hơi thừa lời ở cửa cung, đã hỏi tin tức cuộc thi võ năm nay.
Triều đình mở khoa thi võ, nếu Thiển nhi tham gia chắc chắn có thể đứng thứ nhất.
Thế nhưng Thiển nhi là nữ tử, không thể tùy tiện tham gia. Nhớ năm đó, hình như là chiến sự ở biên quan kịch liệt, cần dùng nhân tài gấp, không biết vì sao Bạch Thiển đâm đầu vào võ trường, mới được đặc cách thu nhận.
Nhưng bây giờ biên quan không có chiến sự phát sinh, rất nhiều chuyện khác kiếp trước.
Vì tiền đồ của Thiển nhi, nàng thật sự lo nghĩ nát lòng, bởi vì sợ an bài không thỏa đáng, lãng phí một vị nữ tướng quân.
Kết quả, lúc nàng thử thăm dò Thái tử ân chuẩn cho Bạch Thiển tham gia thi võ, Phượng Ly Ngô hơi kinh ngạc nhấc cao lông mày, có chút buồn cười.
Lúc xuống xe ngựa, Thiển nhi nâng Khương Tú Nhuận xuống, hắn thuận tiện hỏi nàng ấy có muốn tham gia thi võ, tranh võ trạng nguyên một chuyến hay không?
Thiển nhi nghe xong, lắc đầu như đánh trống, sốt ruột tới nỗi hơi cao giọng nói: "Điện hạ chớ trêu nô tỳ. Nghe nói võ trạng nguyên năm trước còn ở trong thành Lạc An chờ làm dự khuyết trong Binh bộ đấy! Bình dân xuất thân nhà võ, không có sự giúp đỡ của triều đình, không thăng chức được thì chỉ có thể ở trong kinh thành sống uổng phí, làm gì có lợi ích thực tế như tiền lương hàng ngày như làm nô tỳ? Đừng nói ta làm nữ nhi không thi được, cho dù ta là nam nhi, ta còn muốn tích cóp đồ cưới cho tỷ tỷ, cũng không thể sống uổng phí thời gian, thi cái chức quan võ như chó lắc eo kia làm gì!"
Lần này, Thái tử nghe không hiểu lời nói ẩn ý quê mùa ở nông thôn của Thiển nhi, thuận miệng hỏi cái gì là "chó lắc eo".
Thiển nhi cũng dám nói, chỉ vào con chó đực động dục lang thang cọ góc tường, nói: "Kia không phải là chó lắc eo tự vui vẻ đó sao?"
Phượng Ly Ngô nhìn thoáng qua, ý vị sâu xa nhìn Thiển nhi, lại nhìn Khương Tú Nhuận ở bên cạnh có vẻ khốn quẫn bởi vì lời nói của nô tỳ, sắc mặt bỗng nhiên sa sầm, không nói một lời xoay người sải chân dài vào phủ.
Khương Tú Nhuận thật sự bị trí thông minh của Thiển nhi làm nghẹn họng.
Vốn dĩ bởi vì Quý Bỉnh Lâm mà Khương thiếu phó có chút cảm giác mình là Bá Lạc, lại vì thị nữ của mình mà lòng tự tin bị đả kích hoàn toàn.
Thiển nhi cũng có hơi sợ, sợ những lời vừa rồi của mình không thỏa đáng, nhân lúc không có người khẽ hỏi Khương Tú Nhuận: "Tiểu công tử, nô tỳ sẽ không bởi vì nói lời đụng chạm tới Thái tử mà bị trừ tiền lương tháng này chứ?"
Khương Tú Nhuận ngửa mặt lên trời, nằm ở trên giường nhỏ lấy lại sức, nghĩ lại một phen, cảm thấy mình sai rồi: Ngày thường lỏng lẻo với việc dạy dỗ Thiển nhi, không có tư thế sư phụ nghiêm khắc, khiến cho một nữ soái bởi vì tiền lương hàng tháng mà phá hỏng tiền đồ trong tay mình!
Thế là nàng đứng dậy ném quyển binh thư thật dày cho Thiển nhi, nói như chặt đinh chém sắt: "Nếu tháng này không học thuộc được cái này, không cần Thái tử, ta sẽ trừ sạch tiền lương tháng của ngươi!"
Da đầu Thiển nhi siết chặt lại, suýt chút nữa hận không thể bóp nát thẻ tre thô to này.
Chủ tớ hai người mỗi người một phần ưu thương nên tạm thời không ai nói gì.
Cháu dâu Tần gia được cưới vào cửa rất nhanh.
Dựa theo lễ phép ân tình, Phượng Ly Ngô là cấp trên của Tần Chiếu, có quan hệ với Tần gia nên cần phải có mặt.
Mà ba vị Trắc phi mới vào cửa, rốt cuộc cũng có cơ hội lộ mặt giao tế với người khác, hiển nhiên thừa dịp hôn lễ của Tần gia, chuẩn bị ra ngoài dạo chơi, hít không khí một phen.
Chỉ là không biết vì sao, Điền Cơ vẫn chưa được Thái tử ân chuẩn cho ra ngoài, nghe nói là Thái tử đau lòng cho Điền Cơ, sợ nàng gặp gió rét.
Cho nên cơ hội ra ngoài lộ mặt này thuộc về Tào Cơ và Dao Cơ.
Tào Khê rất hưng phấn, gọi thị nữ đi tìm Dao Cơ, bàn bạc lễ phục ra cửa, tránh cho hai người chưa chào hỏi lẫn nhau, hoa văn màu sắc quần áo trùng nhau.
Ba vị Trắc phi tuy rằng gả vào phủ Thái tử bình đẳng như nhau, nhưng sách sinh hoạt thường ngày của Thái tử chỉ ghi chép sủng hạnh có một người là Điền Cơ.
Sau khi Tào Cơ phiền muộn trong lòng, cũng cảm thấy Dao Cơ đồng bệnh tương liên với nàng, đều là người cô đơn trong phủ Thái tử.
Thế nhưng mặc dù có ý giao hảo với Dao Cơ, thổ lộ với nhau cô quạnh trống vắng, nhưng Dao Cơ giống Điền Cơ, ngày nào cũng sinh bệnh không gặp người, khiến cho người ta phiền muộn.
Khương Tú Nhuận cười nói: "Sao thế, vài ngày trước ta cho huynh đài mượn sách, khơi dậy lòng cầu học của huynh đài sao? Bây giờ học trò vào thư viện cũng không bắt bẻ lớn hay nhỏ tuổi, nếu huynh đài có ý định, tại hạ tiến cử Quý huynh vào nhé?”
Quý Bỉnh Lâm nghe xong thì xấu hổ nói: "Đa tạ ý tốt của thiếu phó nhưng hôm qua ta đã nhận được công việc, được điều tới Thủy Vận ty làm phó ty, so với công việc ở Công bộ trước đây bận rộn hơn rất nhiều, sợ là có lòng tiếp thu thư hương thánh ngữ [*] cũng không có cơ hội."
[*] Lời nói của Thánh Hiền, thư hương chỉ nhà nho.
Khương Tú Nhuận sững sờ, có thể vào Thủy Vận ty thì đều là bè phái của Thái tử, Quý Bỉnh Lâm ngày sau kiên định bảo vệ Hoàng đảng, chẳng lẽ một đời này lại phản bội?
Nói đến đây, Quý Bỉnh Lâm bước lên chắp tay với Khương Tú Nhuận nói: "Tại hạ tới đây là muốn cảm ơn thiếu phó ra sức tiến cử ở trước mặt điện hạ."
Lần này Khương Tú Nhuận lại càng nghĩ mãi không ra, tuy rằng nàng từng khen ngợi qua quýt về Quý tiểu quan với Thái tử, nhưng đó chẳng qua là lời nói cho có mà thôi, sau này Thái tử cũng quên việc này, không có hành động gì cả, ngay cả bản thân Khương Tú Nhuận cũng quên chuyện vụn vặt này.
Nàng à ừ hai tiếng, Quý Bỉnh Lâm cảm tạ xong thì nói rõ nguyên do.
Hóa ra vài ngày trước, chẳng biết tại sao Thái tử lại tới tìm Quý Bỉnh Lâm, vặn hỏi cặn kẽ quê quán và cuộc đời xong thì thuận miệng hỏi chút việc của Công bộ liên quan tới thủy lợi.
Hỏi một chút nhưng cũng cực kỳ ghê gớm rồi, Quý Bỉnh Lâm là người có thói quen làm việc khéo léo, trả lời tất cả vấn đề của Thái tử chu toàn, so với chủ ty Công bộ còn rõ ràng hơn.
Mà Phượng Ly Ngô cũng biết, công việc bình thường của chủ ty Công bộ làm đều là do vị tiểu quan trước mặt này làm cho, hắn dứt khoát vung bút, trực tiếp điều vị tiểu quan này tới Thủy Vận ty mới thành lập, thăng chức liên tục, cho hắn trở thành phó chủ ty.
Khương Tú Nhuận hiển nhiên biết vị Quý đại nhân này có bao nhiêu tài giỏi, khi hắn ở vị trí quốc tướng, ở trên triều đã từng khiến Phượng Ly Ngô không chống đỡ nổi.
Thế nhưng kiếp này trời xui đất khiến, chẳng biết vì sao kẻ thù chính trị kiếp trước lại trở thành cao sơn lưu thủy tìm kiếm tri âm [*], thưởng thức lẫn nhau cơ chứ?
[*] Ý nói ở đây là Phượng Ly Ngô là tri kỷ lội núi cao nước chảy tìm kiếm tri âm Quý Bỉnh Lâm.
Khương Tú Nhuận nghĩ mãi không ra nhưng Quý Bỉnh Lâm kiên trì nói là Khương thiếu phó tiến cử hắn với điện hạ, cố ý bỏ một lượng bạc tiết kiệm từ lương hàng tháng ít ỏi của tiểu quan, đi tới cửa hàng bánh ngọt mua một hộp điểm tâm cho Khương thiếu phó, bày tỏ lòng cảm kích.
Khương Tú Nhuận dở khóc dở cười, vì một hộp điểm tâm mà đẩy qua đẩy lại nhường nhau cũng không ra thể thống gì, dứt khoát nhận lấy hộp bánh ngọt, cũng chúc cho Quý đại nhân sớm thăng chức, về sau chớ quên huynh đệ từng cùng uống gió Tây Bắc ở cửa cung.
Quý Bỉnh Lâm từ biệt không lâu, Thái tử từ Nha ty ra cũng đánh xe ngựa tới đón nàng.
Có lẽ bị Khương Tú Nhuận ảnh hưởng, bây giờ Thái tử đi ngang qua phố xá cũng mua đồ ăn vặt bên đường, bởi vì tâm huyết dâng trào một cách tình cờ nên không cần lo lắng có người cố ý hạ độc.
Hôm nay Thái tử mua một bó bánh cuộn thừng. Khương Tú Nhuận nhìn thấy, cười nói: "Sắp tới tiết Hàn Thực [*] sao? Còn có bán bánh cuộn thừng rồi."
[*] Tiết trước Thanh Minh một ngày, cũng có nơi gọi tiết Thanh Minh là Hàn Thực.
Bởi vì tiết Hàn Thực cấm lửa ba ngày, không thể dùng lửa, cho nên phần lớn dân chúng chuẩn bị mì dầu và muối mịn, cho vào chảo chiên xốp giòn lên, để mấy ngày cũng không hỏng, tới ngày Hàn Thực, không cần nhóm lửa nấu cơm, bởi vậy bánh cuộn thừng này được gọi là "Hàn Cụ [*]".
[*] Cụ 具: Vốn có, sẵn có.
Thật ra khi còn bé Phượng Ly Ngô từng ăn qua thứ này rồi, lúc ở trong lãnh cung, hàng năm luôn có mấy ngày chia cho lãnh cung thứ bột nhỏ dài vàng óng này. Khi đó hắn cảm thấy cái món không thường được ăn này rất ngon, mà hắn cũng không còn nhớ nhiều món ngon lúc nhỏ.
Cho nên hôm nay ngồi xe ngựa đi trên đường, bỗng nhiên trông thấy có người bán nên mới gọi thị vệ mua một ít, tặng vật quý này cho Khương Tú Nhuận nếm thử. Ai ngờ nghe nàng nói, dân gian làm thứ này vì không được dùng lửa làm đồ ăn nóng, thứ này chỉ là đồ lấp bụng thôi, nhất thời cảm thấy có chút mất hứng.
Thế nhưng Khương Tú Nhuận cảm thấy Phượng Ly Ngô quá đáng thương, hắn còn xem loại bánh cuộn thừng toàn bột và dầu mỡ này như bảo bối, bèn cầm bánh ngọt Quý Bỉnh Lâm mua để tạ ơn mình cho Thái tử ăn.
Bánh ngọt của cửa hàng đều có kiểu dáng riêng, loại Quý Bỉnh Lâm mua là chuyên dùng tạ ơn chủ nhà, tạo hình cũng có ngụ ý, nặn thành kiểu thỏi vàng, còn có mũ quan lớn, đó là chiêu tài tiến bảo, thăng quan tiến chức.
Người tôn quý giống như Thái tử điện hạ, hiển nhiên không có người tặng cho hắn loại bánh ngọt nặn thành vàng trên phố phường này, nhất thời lấy ra một thỏi vàng, ngạc nhiên cắn một miếng, cũng cảm thấy ngon miệng hơn bánh cuộn thừng rất nhiều.
Thế là nhân tiện hỏi: "Đây là ai tặng ngươi? Vì sao nịnh bợ ngươi như vậy?"
Khương Tú Nhuận bèn nói lại tỉ mỉ chuyện Quý đại nhân thăng chức, sau đó lại hỏi Thái tử tại sao nhớ tới vị tiểu quan Quý Bỉnh Lâm này.
Phượng Ly Ngô nghe nàng hỏi, thế nhưng bộ dạng không muốn nói tường tận.
Dù sao bản thân là điện hạ, hắn tự có thận trọng của mình. Chung quy cũng khó nói, mấy ngày trước lúc làm việc, thỉnh thoảng nhớ tới lời nói có tình lang thanh mai trúc mã của Khương Tú Nhuận.
Lại nghĩ nếu như lời nữ tử này nói là thật, ngộ nhỡ gian phu kia đuổi tới Lạc An, mai phục bên cạnh nàng thì nên làm thế nào?
Suy nghĩ cặn kẽ càng cảm thấy giống thật, hắn bèn tìm thị vệ bảo vệ an nguy hàng ngày của Khương Tú Nhuận hỏi cặn kẽ người Khương thiếu phó giao tiếp thường ngày.
Khương Tú Nhuận ở trong thành Lạc An, có tất cả bao nhiêu người quen? Nếu nói người qua lại một hai lần thì Quý tiểu quan tán gẫu với thiếu phó ở cửa cung có hơi chói mắt. Dù sao Thái tử mơ hồ nhớ tới lần đầu hai người gặp mặt đã đặc biệt quen thuộc.
Đúng lúc Thái tử còn muốn hỏi chủ ty Công bộ một số chuyện, bèn lệnh chủ ty dẫn tiểu quan kia đi cùng.
Kết quả nhìn thoáng qua, Phượng Ly Ngô liền yên lòng. Tiểu quan kia cũng không biết đã trải qua tháng ngày bần hàn thế nào, tâm hỏa [*] rất vượng, mặt mũi mọc mụn nhọt, nhìn hắn thêm vài lần đều cảm thấy ngứa da mặt.
[*] Đông y chỉ chứng bệnh lòng phiền, miệng khát, mạch nhanh, đầu nhức.
Mặc dù Phượng Ly Ngô không biết khẩu vị nam sắc của thiếu phó của mình thế nào, nhưng vị tiểu quan trước mặt bề ngoài bình thường, mặt nhiễm trùng, tuyệt đối không thể là loại nhân tình của thiếu nữ.
Quý Bỉnh Lâm cũng không biết gương mặn mụn nhọt đã cứu mình, tận tâm trả lời câu hỏi của Thái tử.
Kết quả, trong lúc vô tình Thái tử lại phát hiện ra bảo bối, cảm thấy lúc trước thiếu phó khen không giả, người này có tài năng, vung bút lên điều hắn tới Thủy Vận ty.
Lúc đó tiểu quan cảm thấy Thái tử cố ý muốn gặp mình, thấy kỳ lạ mới đánh bạo hỏi một câu. Thái tử thuận miệng nói là Khương thiếu phó tiến cử, lúc này mới có hộp bánh ngọt kim bảo cao miện [*] này.
[*] Bánh ngọt vàng, mũ quan.
Hiện tại Khương Tú Nhuận hỏi, Phượng Ly Ngô đương nhiên không chịu nói ra sự thật, chỉ nói lúc trước nàng quả thật tiến cử vị tiểu quan này cho hắn rồi hàm hồ ngắt lời bỏ qua chuyện này.
Có điều lúc trước Khương Tú Nhuận nói qua loa lấy lệ với Thái tử thôi, chỉ từng khen ngợi tài hoa của Quý Bỉnh Lâm vài câu, không nghĩ tới mình lại có tài năng của Bá Lạc [*], nhất thời tự tin tràn đầy, muốn tiến cử nhân tài với Thái tử.
[*] Người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Lạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.
Nói thật bây giờ, nàng quả thật có ý tiến cử nhân tài cho Thái tử, Thiển nhi chính là tướng tài, sao có thể ở bên người nàng làm nha hoàn cả đời?
Vài ngày trước, nàng và bọn sai vặt ở Lại bộ tốn hơi thừa lời ở cửa cung, đã hỏi tin tức cuộc thi võ năm nay.
Triều đình mở khoa thi võ, nếu Thiển nhi tham gia chắc chắn có thể đứng thứ nhất.
Thế nhưng Thiển nhi là nữ tử, không thể tùy tiện tham gia. Nhớ năm đó, hình như là chiến sự ở biên quan kịch liệt, cần dùng nhân tài gấp, không biết vì sao Bạch Thiển đâm đầu vào võ trường, mới được đặc cách thu nhận.
Nhưng bây giờ biên quan không có chiến sự phát sinh, rất nhiều chuyện khác kiếp trước.
Vì tiền đồ của Thiển nhi, nàng thật sự lo nghĩ nát lòng, bởi vì sợ an bài không thỏa đáng, lãng phí một vị nữ tướng quân.
Kết quả, lúc nàng thử thăm dò Thái tử ân chuẩn cho Bạch Thiển tham gia thi võ, Phượng Ly Ngô hơi kinh ngạc nhấc cao lông mày, có chút buồn cười.
Lúc xuống xe ngựa, Thiển nhi nâng Khương Tú Nhuận xuống, hắn thuận tiện hỏi nàng ấy có muốn tham gia thi võ, tranh võ trạng nguyên một chuyến hay không?
Thiển nhi nghe xong, lắc đầu như đánh trống, sốt ruột tới nỗi hơi cao giọng nói: "Điện hạ chớ trêu nô tỳ. Nghe nói võ trạng nguyên năm trước còn ở trong thành Lạc An chờ làm dự khuyết trong Binh bộ đấy! Bình dân xuất thân nhà võ, không có sự giúp đỡ của triều đình, không thăng chức được thì chỉ có thể ở trong kinh thành sống uổng phí, làm gì có lợi ích thực tế như tiền lương hàng ngày như làm nô tỳ? Đừng nói ta làm nữ nhi không thi được, cho dù ta là nam nhi, ta còn muốn tích cóp đồ cưới cho tỷ tỷ, cũng không thể sống uổng phí thời gian, thi cái chức quan võ như chó lắc eo kia làm gì!"
Lần này, Thái tử nghe không hiểu lời nói ẩn ý quê mùa ở nông thôn của Thiển nhi, thuận miệng hỏi cái gì là "chó lắc eo".
Thiển nhi cũng dám nói, chỉ vào con chó đực động dục lang thang cọ góc tường, nói: "Kia không phải là chó lắc eo tự vui vẻ đó sao?"
Phượng Ly Ngô nhìn thoáng qua, ý vị sâu xa nhìn Thiển nhi, lại nhìn Khương Tú Nhuận ở bên cạnh có vẻ khốn quẫn bởi vì lời nói của nô tỳ, sắc mặt bỗng nhiên sa sầm, không nói một lời xoay người sải chân dài vào phủ.
Khương Tú Nhuận thật sự bị trí thông minh của Thiển nhi làm nghẹn họng.
Vốn dĩ bởi vì Quý Bỉnh Lâm mà Khương thiếu phó có chút cảm giác mình là Bá Lạc, lại vì thị nữ của mình mà lòng tự tin bị đả kích hoàn toàn.
Thiển nhi cũng có hơi sợ, sợ những lời vừa rồi của mình không thỏa đáng, nhân lúc không có người khẽ hỏi Khương Tú Nhuận: "Tiểu công tử, nô tỳ sẽ không bởi vì nói lời đụng chạm tới Thái tử mà bị trừ tiền lương tháng này chứ?"
Khương Tú Nhuận ngửa mặt lên trời, nằm ở trên giường nhỏ lấy lại sức, nghĩ lại một phen, cảm thấy mình sai rồi: Ngày thường lỏng lẻo với việc dạy dỗ Thiển nhi, không có tư thế sư phụ nghiêm khắc, khiến cho một nữ soái bởi vì tiền lương hàng tháng mà phá hỏng tiền đồ trong tay mình!
Thế là nàng đứng dậy ném quyển binh thư thật dày cho Thiển nhi, nói như chặt đinh chém sắt: "Nếu tháng này không học thuộc được cái này, không cần Thái tử, ta sẽ trừ sạch tiền lương tháng của ngươi!"
Da đầu Thiển nhi siết chặt lại, suýt chút nữa hận không thể bóp nát thẻ tre thô to này.
Chủ tớ hai người mỗi người một phần ưu thương nên tạm thời không ai nói gì.
Cháu dâu Tần gia được cưới vào cửa rất nhanh.
Dựa theo lễ phép ân tình, Phượng Ly Ngô là cấp trên của Tần Chiếu, có quan hệ với Tần gia nên cần phải có mặt.
Mà ba vị Trắc phi mới vào cửa, rốt cuộc cũng có cơ hội lộ mặt giao tế với người khác, hiển nhiên thừa dịp hôn lễ của Tần gia, chuẩn bị ra ngoài dạo chơi, hít không khí một phen.
Chỉ là không biết vì sao, Điền Cơ vẫn chưa được Thái tử ân chuẩn cho ra ngoài, nghe nói là Thái tử đau lòng cho Điền Cơ, sợ nàng gặp gió rét.
Cho nên cơ hội ra ngoài lộ mặt này thuộc về Tào Cơ và Dao Cơ.
Tào Khê rất hưng phấn, gọi thị nữ đi tìm Dao Cơ, bàn bạc lễ phục ra cửa, tránh cho hai người chưa chào hỏi lẫn nhau, hoa văn màu sắc quần áo trùng nhau.
Ba vị Trắc phi tuy rằng gả vào phủ Thái tử bình đẳng như nhau, nhưng sách sinh hoạt thường ngày của Thái tử chỉ ghi chép sủng hạnh có một người là Điền Cơ.
Sau khi Tào Cơ phiền muộn trong lòng, cũng cảm thấy Dao Cơ đồng bệnh tương liên với nàng, đều là người cô đơn trong phủ Thái tử.
Thế nhưng mặc dù có ý giao hảo với Dao Cơ, thổ lộ với nhau cô quạnh trống vắng, nhưng Dao Cơ giống Điền Cơ, ngày nào cũng sinh bệnh không gặp người, khiến cho người ta phiền muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.