Chương 71
Cuồng Thượng Gia Cuồng
07/03/2020
Nhìn vị Trắc phi của hắn đau tới mức trán đầy mồ hôi, tóc
mai cũng ẩm ướt, vẫn không quên mời hắn cùng ăn, Phượng Ly Ngô vừa bực
vừa buồn cười. Thế là hắn kéo nàng vào trong ngực nói: "Muốn cô cùng đau bụng với ngươi sao?"
Tội danh muốn mưu hại Thái tử quá lớn, Khương Tú Nhuận không gánh nổi, nàng ngồi dậy muốn quỳ xuống lại bị Phượng Ly Ngô nắm eo nói: "Đau như thế này còn không ngoan ngoãn!"
Nói xong thì để nàng nằm xuống, sai thị nữ lấy chén thuốc làm ấm dạ dày cho nàng uống.
Sau khi Khương Tú Nhuận uống xong, cảm giác đau đớn giảm đi, ngả người vào trong lồng ngực Thái tử, mặc cho hắn vuốt ve sau lưng một tí rồi bất giác ngủ thiếp đi...
Phượng Ly Ngô thấy nàng ngủ yên thì mới chậm rãi đứng dậy, đắp chăn cho nàng xong rồi đi ra phòng ngoài ngồi xuống, nhìn chén đồng nhỏ trên bàn, bên trong chứa bánh đúc đậu Khương Tú Nhuận mua, bánh bột trong suốt tưới mật ong và đậu đỏ phía trên, xếp thành núi nhỏ, lúc cầm lên hơi rung rung, rất mê người.
Phượng Ly Ngô nhìn một lúc, dùng thìa múc một muỗng bỏ vào miệng, thứ này vừa vào miệng đã tan ra, thứ ngọt như vậy rõ là dỗ trẻ con, thế nhưng hắn lại ăn vài miếng, càng ăn càng cảm thấy ngon.
Chẳng bao lâu, chén đồng đã thấy đáy, Phượng Ly Ngô vẫn chưa thỏa mãn dùng khăn lau miệng, quay đầu nhìn nữ tử thở đều ở trong màn che.
Phượng Ly Ngô phát hiện, từ khi tiểu nữ tử này tới bên cạnh mình, dường như đẩy ra cánh cửa dục vọng vẫn luôn đóng chặt của hắn.
Không chỉ miệng lưỡi có dục vọng hưởng lạc, ngay cả sâu trong thân thể lúc nào cũng có ham muốn nóng rực.
Đối với một nam tử cường tráng mà nói, không cách nào tiết chế dục vọng quả thật là gay go.
Có điều Phượng Ly Ngô cũng không vì kiềm chế mà ngột ngạt.
Dù sao còn chưa nếm qua tư vị, nhất thời nhớ nhung khó nhịn là không thể tránh. Song, nữ tử mềm mại run rẩy nằm trên giường kia, cuối cùng cũng sẽ tan ra trong miệng hắn.
Thái tử điện hạ cảm thấy việc này là chắc chắn, ăn vào rồi thì sẽ khống chế được bản thân rồi bình thường trở lại thôi.
Đến lúc đó, hắn vẫn là hắn.
Lúc này nhất thời phóng túng là đang tuổi trẻ ngông cuồng thôi. Nghĩ thoáng như vậy nhưng thời gian ở cùng một chỗ với nữ tử này quả là vui vẻ vừa ý, nếu về sau không còn thấy nàng nữa, vậy mà khiến hắn bây giờ có một tia luyến tiếc.
Nếu không bỏ cũng phiền lòng...
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt của hắn lại nhu hòa đi, trải rộng tấm da dê vốn dùng chuẩn bị vẽ đường sông, mài mực múa bút, ở phía trên phác họa hình bóng xinh đẹp trong lòng...
Tuy rằng Thái tử không kiên nhẫn tục sự nhân gian [*], nhưng đi tới Thuận Đức cũng không thể quá mức qua loa.
[*] Việc tầm thường, việc linh tinh, nhỏ nhặt.
Bởi vì Thái tử tới mà quan lại địa phương và thân sĩ cường hào cố ý vào mấy ngày cuối cùng thiết yến chiêu đãi lúc Thái tử sắp phải rời đi.
Thân là Thái tử tới chỗ này, hiển nhiên phải bày ra tư thế thân dân yêu con, chiêu hiền đãi sĩ. Quan lại phía dưới luôn thỉnh cầu muốn gặp mặt hắn, dân chúng cũng muốn vui vẻ với hắn một lần.
Khương Tú Nhuận vốn tính lấy thân phận thiếu phó đi theo, nhưng Phượng Ly Ngô lại liếc mắt nhìn nàng nói: "Dùng thân phận Trắc phi của cô không lộ diện được sao?"
Thế là Khương Tú Nhuận ngoan ngoãn làm hết phận sự, bảo Đào Hoa xuất ra bản lĩnh xuất chúng, tận tâm ăn mặc một lần.
Lúc nàng mặc sam dài màu đen thêu chỉ vàng, đầu đội kim quan xuất hiện ở trên yến hội ở Thuận Đức, bất luận nam hay nữ, đều sợ hãi thán phục vì đôi bích nhân này.
Đây là một đôi tiên nhân hạ phàm sao? Đúng là muốn người ta nhìn tới nỗi mù còn mắt mà, không biết nhìn người nào trước mới tốt.
Thái tử Đại Tề tuấn mỹ tài hoa như vậy! Trong lúc nhất thời mấy phụ nhân và khuê tú có mặt trong yến hội không khỏi đỏ ửng gương mặt.
Nhưng nhìn kỹ vị Trắc phi bên cạnh Thái tử, mơ màng trong lòng cũng tiêu tan trong khoảnh khắc.
Rốt cuộc là lớn lên như thế nào? Vậy mà có nữ tử mặt mày quyến rũ mê người như thế! Nữ tử khắp yến hội, bất kể ai đứng bên cạnh nàng cũng phai mờ nhạt nhòa, cũng chỉ có mỹ nhân đẹp đẽ động lòng người như vậy mới xứng đi bên cạnh Thái tử điện hạ.
Sau khi chủ và khách ngồi xuống, Khương Tú Nhuận phe phẩy quạt thêu hoa trong tay, ngồi ở bên trên với Phượng Ly Ngô. Chờ sau khi yến hội bắt đầu, trên dung mạo tinh tế của nàng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Không biết người chủ trì yến hội nghe nói ở đâu rằng Thái tử yêu thích thơ ca, môn hạ phụ tá ai cũng là hạng người tài hoa hơn người.
Thế là mọi người tụ tập lại, ở giữa yến hội gõ chĩnh truyền hoa ngâm thơ đối đáp.
Cuộc đời Khương Tú Nhuận hận nhất chuyện này, rượu ngon cũng không cho người ta uống sảng khoái.
Thế là lúc gõ chĩnh tới lượt nàng, nàng bày ra gương mặt của mỹ nhân hiền lành, nói chuyện cần động não này là cho cánh nam tử chơi, bèn nhét hoa trong tay vào tay Thái tử rồi tự nhiên gắp thức ăn lên ăn.
Nàng thầm nghĩ: May mắn có Thái tử ngăn cản, không cho giả trang thành Khương thiếu phó, bằng không thì thế nào cũng phải bị bắt lên trong tiếng chĩnh thùng thùng, trong đầu vang lên tiếng ngâm thơ đối đáp ầm ĩ, nếu như vậy quả thật là sầu chết người rồi!
Trong bữa tiệc còn có vài người tiếc nuối cảm khái nói: "Nghe nói môn hạ của Thái tử, có kinh thế kỳ tài [*] công tử Tiểu Khương, một bài thơ làm danh chấn kinh thành, khiến chúng ta sinh lòng ngóng trông, hận không thể tới phủ điện hạ nương tựa, ngày ngày hun đúc thư hương."
[*] Người tài giỏi khiến thế gian kinh sợ.
Loại lời nịnh nọt này khiến Khương Tú Nhuận suýt chút nữa phun rượu trong miệng ra ngoài.
Phượng Ly Ngô liếc mắt nhìn "tài tử" Tiểu Khương say sưa ăn tôm bên cạnh, cười nhạt, cũng không ai biết trong lòng điện hạ đã hiểu rõ tài hoa vô song đặc sắc của thiếu phó nhà mình.
Có điều Khương Tú Nhuận ăn xong tôm, lúc ngẩng đầu, tim lại nhảy lên một cái.
Vậy mà nàng trông thấy Cơ Vô Cương mặc nho sam, ngồi bên cạnh thái thú Thuận Đức.
Hắn hình như vô tình cố ý liếc mắt nhìn nàng một chút, cũng không biết hắn có biết việc nàng giả mạo Dao Cơ, trở thành Trắc phi Thái tử hay không.
Lúc này hoa chuyển tới tay Cơ Vô Cương, hắn cũng làm một bài thơ khiến cho mọi người cảm thán.
Ngay cả Phượng Ly Ngô cũng nhìn vị thanh niên này vài lần.
Thái thú Thuận Đức thấy Thái tử nhìn sang, vội vàng nói: "Điện hạ, vị công tử này chính là người ti chức nhắc tới với ngài, là người tài ba trợ giúp ti chức giải quyết vấn đề nước tù đọng trên sông, Cơ Võ."
Cơ Vô Cương nghe vậy, gương mặt thay đổi, cũng thong dong hành lễ với Thái tử, bộ dạng không quan tâm hơn thua.
Xem ra vị Cơ tiên sinh này quả thật là người tài ba, vài ngày trước còn ở trong cửa hàng trang sức khảm nạm châu báu, nháy mắt lại trở thành cao thủ quản lý bãi bùn trên đê.
Đương nhiên, Cơ tiên sinh lợi hại như vậy rốt cuộc muốn làm gì, lại khiến cho Khương Tú Nhuận cảm thấy hoảng sợ.
Kiếp trước vào lúc này nàng vẫn còn ở trong Hoán Y cục, không biết Cơ tiên sinh thường ngày thế nào.
Có điều về sau hình như nghe ca ca nhắc tới, Cơ tiên sinh từng làm phụ tá nương nhờ Thái tử một thời gian.
Chỉ là về sau lúc Phượng Ly Ngô và Đoan Khánh Đế tranh quyền, rơi xuống thế hạ phong, Cơ Vô Cương cảm thấy hắn không thể giúp Ba Quốc, liền rời phủ Thái tử...
Chẳng nhẽ bây giờ Cơ Vô Cương này cũng dự tính vào phủ Thái tử? Nếu thật sự như thế, trực giác của nàng cho biết người này sẽ mang tới phiền phức cho huynh trưởng và mình...
Câu nói thầm hiện ra trong đầu Khương Tú Nhuận, ánh mắt nàng nhìn về phía Cơ Vô Cương cũng lâu hơn một chút.
Phượng Ly Ngô vốn hơi có ấn tượng tốt với Cơ Vô Cương nhưng khi phát hiện thanh niên này rất anh tuấn, có đặc thù của người Ba Quốc, còn hấp hẫn ánh mắt của tiểu nữ tử bên cạnh hắn, lông mày không khỏi hơi nhíu lại.
Thật ra từ sau việc Công Tôn Vô Ngôn làm ra, Thái tử lựa chọn phụ tá vào trong phủ cũng khắt khe hơn.
Phượng Ly Ngô cảm thấy, hàn sĩ đọc đủ thứ thi thư còn có thể dùng hơn những người gọi là môn khách phụ tá, người trung thành rải rác, chẳng qua là một đám xu nịnh, không có trung tín với quốc gia.
Dùng bọn họ mưu tính chút quỷ kế không ra gì còn được, nhưng mời chào quá nhiều loại người này tới bên cạnh, các loại cá lẫn lộn với nhau, không cẩn thận sẽ mang tới tai họa.
Cho nên coi như Cơ Võ không hấp dẫn ánh mắt của Khương Tú Nhuận, Phượng Ly Ngô cũng không có ý định mời hắn vào trong phủ làm phụ tá môn khách.
Vì thế sau khi chào hỏi xong, hắn không nói gì nữa.
Thái thú kia vốn cực kỳ hứng thú muốn tiến cử nhân tài cho Thái tử, nếu vị Cơ tiên sinh này được trọng dụng một lần, chắc chắn cũng khiến cho mặt mũi hắn sáng sủa hơn, có danh tiếng trước mặt Thái tử.
Nào nghĩ tới Thái tử yêu mến người tài trong truyền thuyết lại lạnh nhạt như thế, chẳng lẽ vị Cơ Võ tài hoa này còn chưa đủ để điện hạ động lòng hay sao?
Có điều so sánh với thái độ hậm hực của thái thú, Cơ Võ bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ yên lặng ngồi trở lại chỗ, tiếp tục mỉm cười nhìn đám người gõ chĩnh truyền hoa.
Khương Tú Nhuận thầm thở phào nhẹ nhõm, chén rượu nâng lên uống lại bị Thái tử nắm chặt, thừa dịp mọi người huyên náo, hắn cúi đầu nói: "Vừa rồi vì sao cứ nhìn hắn mãi như thế? Là người quen biết cũ ngày xưa?"
Khương Tú Nhuận có tật giật mình, thật sự xuất ra công lực kiềm chế cả đời của mình mới khiến bàn tay Thái tử đang nắm không run lên, cẩn thận giở giọng khinh thường thích hợp nói: "Điện hạ, ngài lại nhắc tới lời nói thanh mai trúc mã kia sao, lúc trước không phải ta nói với ngài là nói đùa sao?"
Phượng Ly Ngô thấy nàng oán trách mình, chỉ kéo tay nàng, vuốt ve mu bàn tay trơn nhẵn mềm mại nói: "Đã không có trúc mã, lòng cũng trống không thì ngoại trừ cô, kẻ nào cũng không được cho phép vào ở."
Lúc Phượng Ly Ngô cúi đầu nói chuyện, ngầm mang theo hơi rượu, ánh mắt nhìn nàng cũng giống như sói đói muốn nuốt sống con thỏ.
Thật ra mấy ngày nay, hắn thật sự cọ sát nàng cả đêm, dây dưa rất kịch liệt.
Kiếp trước nàng cũng hiểu tình yêu nam nữ, bị thanh niên có dung mạo và dáng người tốt như vậy dây dưa, có đôi khi cũng thật sự có chút ý loạn tình mê.
Ngoài ra, Khương Tú Nhuận cũng ngóng trông phần hứng thú này của Thái tử mau mau trôi qua, nếu bị hắn dây dưa lâu dài, cho dù nàng thật sự thoát khỏi tên tuổi Dao Cơ cũng không được tự do.
Có điều nam nhân mà, ai cũng giống nhau, thứ ăn không được đều là món ngon, chờ tới khi ăn chán, dù là thịt thơm ngon cũng vứt sang một bên.
Khương Tú Nhuận bị người quyền cao chức trọng quấn lấy như thế cũng sợ, cảm thấy mình có chút dao động trong lòng, luôn nghĩ có nên cho hắn ăn no hoàn toàn để hắn sớm phát chán hay không?
Kết quả hai người không hẹn cùng nghĩ tới một chỗ, luôn cảm thấy sau mấy trận hầu hạ sẽ giải trừ ưu phiền của cả hai.
Bởi vậy, lúc tiệc rượu kết thúc trở lại hành cung, mượn men rượu, Khương Tú Nhuận rốt cuộc cũng ỡm ờ, lúc sắp cởi sạch quần áo lăn lộn trên giường cùng Phượng Ly Ngô không còn cố thủ phòng tuyến cuối cùng nữa.
Phượng Ly Ngô thăm dò mấy lần, phát hiện nàng không quyết liệt từ chối giống như trước kia, quả nhiên cực kỳ vui mừng. Hắn cảm thấy chân tình của mình cuối cùng cũng làm tan chảy được một khối băng nhỏ ngàn năm.
Chờ khối băng trở thành giọt nước ngượng ngùng là hắn có thể ăn như gió cuốn, yên tâm hưởng thụ rồi.
Tội danh muốn mưu hại Thái tử quá lớn, Khương Tú Nhuận không gánh nổi, nàng ngồi dậy muốn quỳ xuống lại bị Phượng Ly Ngô nắm eo nói: "Đau như thế này còn không ngoan ngoãn!"
Nói xong thì để nàng nằm xuống, sai thị nữ lấy chén thuốc làm ấm dạ dày cho nàng uống.
Sau khi Khương Tú Nhuận uống xong, cảm giác đau đớn giảm đi, ngả người vào trong lồng ngực Thái tử, mặc cho hắn vuốt ve sau lưng một tí rồi bất giác ngủ thiếp đi...
Phượng Ly Ngô thấy nàng ngủ yên thì mới chậm rãi đứng dậy, đắp chăn cho nàng xong rồi đi ra phòng ngoài ngồi xuống, nhìn chén đồng nhỏ trên bàn, bên trong chứa bánh đúc đậu Khương Tú Nhuận mua, bánh bột trong suốt tưới mật ong và đậu đỏ phía trên, xếp thành núi nhỏ, lúc cầm lên hơi rung rung, rất mê người.
Phượng Ly Ngô nhìn một lúc, dùng thìa múc một muỗng bỏ vào miệng, thứ này vừa vào miệng đã tan ra, thứ ngọt như vậy rõ là dỗ trẻ con, thế nhưng hắn lại ăn vài miếng, càng ăn càng cảm thấy ngon.
Chẳng bao lâu, chén đồng đã thấy đáy, Phượng Ly Ngô vẫn chưa thỏa mãn dùng khăn lau miệng, quay đầu nhìn nữ tử thở đều ở trong màn che.
Phượng Ly Ngô phát hiện, từ khi tiểu nữ tử này tới bên cạnh mình, dường như đẩy ra cánh cửa dục vọng vẫn luôn đóng chặt của hắn.
Không chỉ miệng lưỡi có dục vọng hưởng lạc, ngay cả sâu trong thân thể lúc nào cũng có ham muốn nóng rực.
Đối với một nam tử cường tráng mà nói, không cách nào tiết chế dục vọng quả thật là gay go.
Có điều Phượng Ly Ngô cũng không vì kiềm chế mà ngột ngạt.
Dù sao còn chưa nếm qua tư vị, nhất thời nhớ nhung khó nhịn là không thể tránh. Song, nữ tử mềm mại run rẩy nằm trên giường kia, cuối cùng cũng sẽ tan ra trong miệng hắn.
Thái tử điện hạ cảm thấy việc này là chắc chắn, ăn vào rồi thì sẽ khống chế được bản thân rồi bình thường trở lại thôi.
Đến lúc đó, hắn vẫn là hắn.
Lúc này nhất thời phóng túng là đang tuổi trẻ ngông cuồng thôi. Nghĩ thoáng như vậy nhưng thời gian ở cùng một chỗ với nữ tử này quả là vui vẻ vừa ý, nếu về sau không còn thấy nàng nữa, vậy mà khiến hắn bây giờ có một tia luyến tiếc.
Nếu không bỏ cũng phiền lòng...
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt của hắn lại nhu hòa đi, trải rộng tấm da dê vốn dùng chuẩn bị vẽ đường sông, mài mực múa bút, ở phía trên phác họa hình bóng xinh đẹp trong lòng...
Tuy rằng Thái tử không kiên nhẫn tục sự nhân gian [*], nhưng đi tới Thuận Đức cũng không thể quá mức qua loa.
[*] Việc tầm thường, việc linh tinh, nhỏ nhặt.
Bởi vì Thái tử tới mà quan lại địa phương và thân sĩ cường hào cố ý vào mấy ngày cuối cùng thiết yến chiêu đãi lúc Thái tử sắp phải rời đi.
Thân là Thái tử tới chỗ này, hiển nhiên phải bày ra tư thế thân dân yêu con, chiêu hiền đãi sĩ. Quan lại phía dưới luôn thỉnh cầu muốn gặp mặt hắn, dân chúng cũng muốn vui vẻ với hắn một lần.
Khương Tú Nhuận vốn tính lấy thân phận thiếu phó đi theo, nhưng Phượng Ly Ngô lại liếc mắt nhìn nàng nói: "Dùng thân phận Trắc phi của cô không lộ diện được sao?"
Thế là Khương Tú Nhuận ngoan ngoãn làm hết phận sự, bảo Đào Hoa xuất ra bản lĩnh xuất chúng, tận tâm ăn mặc một lần.
Lúc nàng mặc sam dài màu đen thêu chỉ vàng, đầu đội kim quan xuất hiện ở trên yến hội ở Thuận Đức, bất luận nam hay nữ, đều sợ hãi thán phục vì đôi bích nhân này.
Đây là một đôi tiên nhân hạ phàm sao? Đúng là muốn người ta nhìn tới nỗi mù còn mắt mà, không biết nhìn người nào trước mới tốt.
Thái tử Đại Tề tuấn mỹ tài hoa như vậy! Trong lúc nhất thời mấy phụ nhân và khuê tú có mặt trong yến hội không khỏi đỏ ửng gương mặt.
Nhưng nhìn kỹ vị Trắc phi bên cạnh Thái tử, mơ màng trong lòng cũng tiêu tan trong khoảnh khắc.
Rốt cuộc là lớn lên như thế nào? Vậy mà có nữ tử mặt mày quyến rũ mê người như thế! Nữ tử khắp yến hội, bất kể ai đứng bên cạnh nàng cũng phai mờ nhạt nhòa, cũng chỉ có mỹ nhân đẹp đẽ động lòng người như vậy mới xứng đi bên cạnh Thái tử điện hạ.
Sau khi chủ và khách ngồi xuống, Khương Tú Nhuận phe phẩy quạt thêu hoa trong tay, ngồi ở bên trên với Phượng Ly Ngô. Chờ sau khi yến hội bắt đầu, trên dung mạo tinh tế của nàng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Không biết người chủ trì yến hội nghe nói ở đâu rằng Thái tử yêu thích thơ ca, môn hạ phụ tá ai cũng là hạng người tài hoa hơn người.
Thế là mọi người tụ tập lại, ở giữa yến hội gõ chĩnh truyền hoa ngâm thơ đối đáp.
Cuộc đời Khương Tú Nhuận hận nhất chuyện này, rượu ngon cũng không cho người ta uống sảng khoái.
Thế là lúc gõ chĩnh tới lượt nàng, nàng bày ra gương mặt của mỹ nhân hiền lành, nói chuyện cần động não này là cho cánh nam tử chơi, bèn nhét hoa trong tay vào tay Thái tử rồi tự nhiên gắp thức ăn lên ăn.
Nàng thầm nghĩ: May mắn có Thái tử ngăn cản, không cho giả trang thành Khương thiếu phó, bằng không thì thế nào cũng phải bị bắt lên trong tiếng chĩnh thùng thùng, trong đầu vang lên tiếng ngâm thơ đối đáp ầm ĩ, nếu như vậy quả thật là sầu chết người rồi!
Trong bữa tiệc còn có vài người tiếc nuối cảm khái nói: "Nghe nói môn hạ của Thái tử, có kinh thế kỳ tài [*] công tử Tiểu Khương, một bài thơ làm danh chấn kinh thành, khiến chúng ta sinh lòng ngóng trông, hận không thể tới phủ điện hạ nương tựa, ngày ngày hun đúc thư hương."
[*] Người tài giỏi khiến thế gian kinh sợ.
Loại lời nịnh nọt này khiến Khương Tú Nhuận suýt chút nữa phun rượu trong miệng ra ngoài.
Phượng Ly Ngô liếc mắt nhìn "tài tử" Tiểu Khương say sưa ăn tôm bên cạnh, cười nhạt, cũng không ai biết trong lòng điện hạ đã hiểu rõ tài hoa vô song đặc sắc của thiếu phó nhà mình.
Có điều Khương Tú Nhuận ăn xong tôm, lúc ngẩng đầu, tim lại nhảy lên một cái.
Vậy mà nàng trông thấy Cơ Vô Cương mặc nho sam, ngồi bên cạnh thái thú Thuận Đức.
Hắn hình như vô tình cố ý liếc mắt nhìn nàng một chút, cũng không biết hắn có biết việc nàng giả mạo Dao Cơ, trở thành Trắc phi Thái tử hay không.
Lúc này hoa chuyển tới tay Cơ Vô Cương, hắn cũng làm một bài thơ khiến cho mọi người cảm thán.
Ngay cả Phượng Ly Ngô cũng nhìn vị thanh niên này vài lần.
Thái thú Thuận Đức thấy Thái tử nhìn sang, vội vàng nói: "Điện hạ, vị công tử này chính là người ti chức nhắc tới với ngài, là người tài ba trợ giúp ti chức giải quyết vấn đề nước tù đọng trên sông, Cơ Võ."
Cơ Vô Cương nghe vậy, gương mặt thay đổi, cũng thong dong hành lễ với Thái tử, bộ dạng không quan tâm hơn thua.
Xem ra vị Cơ tiên sinh này quả thật là người tài ba, vài ngày trước còn ở trong cửa hàng trang sức khảm nạm châu báu, nháy mắt lại trở thành cao thủ quản lý bãi bùn trên đê.
Đương nhiên, Cơ tiên sinh lợi hại như vậy rốt cuộc muốn làm gì, lại khiến cho Khương Tú Nhuận cảm thấy hoảng sợ.
Kiếp trước vào lúc này nàng vẫn còn ở trong Hoán Y cục, không biết Cơ tiên sinh thường ngày thế nào.
Có điều về sau hình như nghe ca ca nhắc tới, Cơ tiên sinh từng làm phụ tá nương nhờ Thái tử một thời gian.
Chỉ là về sau lúc Phượng Ly Ngô và Đoan Khánh Đế tranh quyền, rơi xuống thế hạ phong, Cơ Vô Cương cảm thấy hắn không thể giúp Ba Quốc, liền rời phủ Thái tử...
Chẳng nhẽ bây giờ Cơ Vô Cương này cũng dự tính vào phủ Thái tử? Nếu thật sự như thế, trực giác của nàng cho biết người này sẽ mang tới phiền phức cho huynh trưởng và mình...
Câu nói thầm hiện ra trong đầu Khương Tú Nhuận, ánh mắt nàng nhìn về phía Cơ Vô Cương cũng lâu hơn một chút.
Phượng Ly Ngô vốn hơi có ấn tượng tốt với Cơ Vô Cương nhưng khi phát hiện thanh niên này rất anh tuấn, có đặc thù của người Ba Quốc, còn hấp hẫn ánh mắt của tiểu nữ tử bên cạnh hắn, lông mày không khỏi hơi nhíu lại.
Thật ra từ sau việc Công Tôn Vô Ngôn làm ra, Thái tử lựa chọn phụ tá vào trong phủ cũng khắt khe hơn.
Phượng Ly Ngô cảm thấy, hàn sĩ đọc đủ thứ thi thư còn có thể dùng hơn những người gọi là môn khách phụ tá, người trung thành rải rác, chẳng qua là một đám xu nịnh, không có trung tín với quốc gia.
Dùng bọn họ mưu tính chút quỷ kế không ra gì còn được, nhưng mời chào quá nhiều loại người này tới bên cạnh, các loại cá lẫn lộn với nhau, không cẩn thận sẽ mang tới tai họa.
Cho nên coi như Cơ Võ không hấp dẫn ánh mắt của Khương Tú Nhuận, Phượng Ly Ngô cũng không có ý định mời hắn vào trong phủ làm phụ tá môn khách.
Vì thế sau khi chào hỏi xong, hắn không nói gì nữa.
Thái thú kia vốn cực kỳ hứng thú muốn tiến cử nhân tài cho Thái tử, nếu vị Cơ tiên sinh này được trọng dụng một lần, chắc chắn cũng khiến cho mặt mũi hắn sáng sủa hơn, có danh tiếng trước mặt Thái tử.
Nào nghĩ tới Thái tử yêu mến người tài trong truyền thuyết lại lạnh nhạt như thế, chẳng lẽ vị Cơ Võ tài hoa này còn chưa đủ để điện hạ động lòng hay sao?
Có điều so sánh với thái độ hậm hực của thái thú, Cơ Võ bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ yên lặng ngồi trở lại chỗ, tiếp tục mỉm cười nhìn đám người gõ chĩnh truyền hoa.
Khương Tú Nhuận thầm thở phào nhẹ nhõm, chén rượu nâng lên uống lại bị Thái tử nắm chặt, thừa dịp mọi người huyên náo, hắn cúi đầu nói: "Vừa rồi vì sao cứ nhìn hắn mãi như thế? Là người quen biết cũ ngày xưa?"
Khương Tú Nhuận có tật giật mình, thật sự xuất ra công lực kiềm chế cả đời của mình mới khiến bàn tay Thái tử đang nắm không run lên, cẩn thận giở giọng khinh thường thích hợp nói: "Điện hạ, ngài lại nhắc tới lời nói thanh mai trúc mã kia sao, lúc trước không phải ta nói với ngài là nói đùa sao?"
Phượng Ly Ngô thấy nàng oán trách mình, chỉ kéo tay nàng, vuốt ve mu bàn tay trơn nhẵn mềm mại nói: "Đã không có trúc mã, lòng cũng trống không thì ngoại trừ cô, kẻ nào cũng không được cho phép vào ở."
Lúc Phượng Ly Ngô cúi đầu nói chuyện, ngầm mang theo hơi rượu, ánh mắt nhìn nàng cũng giống như sói đói muốn nuốt sống con thỏ.
Thật ra mấy ngày nay, hắn thật sự cọ sát nàng cả đêm, dây dưa rất kịch liệt.
Kiếp trước nàng cũng hiểu tình yêu nam nữ, bị thanh niên có dung mạo và dáng người tốt như vậy dây dưa, có đôi khi cũng thật sự có chút ý loạn tình mê.
Ngoài ra, Khương Tú Nhuận cũng ngóng trông phần hứng thú này của Thái tử mau mau trôi qua, nếu bị hắn dây dưa lâu dài, cho dù nàng thật sự thoát khỏi tên tuổi Dao Cơ cũng không được tự do.
Có điều nam nhân mà, ai cũng giống nhau, thứ ăn không được đều là món ngon, chờ tới khi ăn chán, dù là thịt thơm ngon cũng vứt sang một bên.
Khương Tú Nhuận bị người quyền cao chức trọng quấn lấy như thế cũng sợ, cảm thấy mình có chút dao động trong lòng, luôn nghĩ có nên cho hắn ăn no hoàn toàn để hắn sớm phát chán hay không?
Kết quả hai người không hẹn cùng nghĩ tới một chỗ, luôn cảm thấy sau mấy trận hầu hạ sẽ giải trừ ưu phiền của cả hai.
Bởi vậy, lúc tiệc rượu kết thúc trở lại hành cung, mượn men rượu, Khương Tú Nhuận rốt cuộc cũng ỡm ờ, lúc sắp cởi sạch quần áo lăn lộn trên giường cùng Phượng Ly Ngô không còn cố thủ phòng tuyến cuối cùng nữa.
Phượng Ly Ngô thăm dò mấy lần, phát hiện nàng không quyết liệt từ chối giống như trước kia, quả nhiên cực kỳ vui mừng. Hắn cảm thấy chân tình của mình cuối cùng cũng làm tan chảy được một khối băng nhỏ ngàn năm.
Chờ khối băng trở thành giọt nước ngượng ngùng là hắn có thể ăn như gió cuốn, yên tâm hưởng thụ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.