Chương 78
Cuồng Thượng Gia Cuồng
07/03/2020
Điện hạ như vậy, thật sự khiến người ta tức giận. Nhưng lúc này
Khương Tú Nhuận chỉ cảm thấy tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, căn
bản không tức giận được.
Đành rụt cổ lại, chờ Thái tử xem xong.
Phượng Ly Ngô nhìn qua nhìn lại hai lần, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn Khương Tú Nhuận, ánh mắt tế nhị và kỳ lạ.
Từ trên đường về phủ, hắn cứ làm Khương Tú Nhuận thấp thỏm như vậy. Nàng cũng chịu đủ lắm rồi, chỉ cảm thấy phủi sạch quan hệ là được nên lập tức ra sức thản nhiên nói: "Điện hạ cũng biết ta không muốn có liên quan tới người mẫu quốc, nếu điện hạ không đến, thư này ta cũng sẽ không nhận."
Phượng Ly Ngô nhìn gương mặt nhỏ nhắn thấp thỏm của nàng chán, mắt thấy Khương Tú Nhuận muốn ngoảng mặt đi, mới đưa thư trong tay cho nàng.
Khương Tú Nhuận cắn môi nhận lấy xem qua, quả nhiên là thư phụ vương tự tay viết.
Lâu không thấy, tài văn chương hoa mĩ của phụ vương vẫn như xưa. Ở trong thư, đầu tiên là dùng tình cảm dạt dào trách cứ sự can đảm của nàng, vì sao phải nữ giả nam trang lừa gạt Thánh quân Đại Tề. Sau đó lại thức tỉnh nàng một phen, nói bây giờ nàng dựa vào Thái tử, cần phải chăm chỉ gắng sức hầu hạ điện hạ, bù đắp tình cảm. Về phần nàng giả trang vương tử, vì không muốn mất thể diện, hắn sẽ che giấu cho nàng, hắn đã thêm tên "Khương Hòa Nhuận" vào trong gia phả vương thất, vân vân.
Xem tiếp một lúc, Khương Tú Nhuận chỉ có thể dùng bốn chữ "trố mắt ngoác mồm" để hình dung.
Nói tới phụ vương, thật ra luôn muốn Khương gia nở mày nở mặt, năm đó sau khi soán vị thành công, vì ra vẻ mình soán vị danh chính ngôn thuận nên vung bút thêm hai vị tổ tiên thúc công không có thật vào, tiên hiền Khương Tử Nha bỗng nhiên cũng ở trong hàng ngũ đó, khiến cho người ta không đành lòng chứng kiến.
Suy nghĩ thêm, về sau hắn còn muốn thêm cho mình họ Lưu của ông nội nuôi, bản lĩnh tùy tiện của phụ vương luôn khiến người ta thán phục. Để cho mình đột nhiên có thêm con trai nhỏ tên "Khương Hòa Nhuận" thật sự không tính là gì.
Ngay cả Phượng Ly Ngô im lặng một lúc lâu cũng nói: “Sử quan và gián quan ở Ba Quốc các ngươi đang làm cái gì?"
Ý của hắn là, Quốc quân Ba Quốc làm việc tùy tiện như vậy, chẳng lẽ không có người can ngăn sao?
Khương Tú Nhuận cười khổ, nói thẳng, Ba Quốc giỏi nhất thống trị kẻ nhỏ hơn, một lời của phụ vương có thể chống lại mười tám cái miệng lớn. Chỉ cần lão nhân gia mở miệng thì sẽ không có chuyện không làm được. Sử quan và gián quan hưởng bổng lộc ít ỏi, tiết tháo so với thư sinh trung thổ cũng ít hơn nhiều, tất nhiên sẽ không cầm bút viết đúng sự thật, bênh vực lẽ phải.
Mà phong cách hành sự của Ba Quốc, Phượng Ly Ngô tự nhận đã lĩnh hội một chút. Từ lúc bọn họ đưa tới một chất nữ bụng lớn, hắn cũng lĩnh ngộ sơ sơ trong lòng.
Đối với việc người rối bời ở Ba Quốc, Phượng Ly Ngô cách ngàn dặm xa xôi cũng quen rồi. Nếu thật sự là một phong thư từ quê nhà, hắn tất nhiên lười quản, chỉ là việc Cơ Vô Cương và Khương Tú Nhuận có quan hệ thế nào, ngược lại muốn hỏi cặn kẽ rõ ràng.
Khương Tú Nhuận nói thẳng, nàng ở cung yến gặp qua hắn mấy lần, nhưng khi đó nàng còn nhỏ, nhìn bánh ngọt cũng như nhìn thân thể nam tử, có liên quan gì đâu? Nếu điện hạ nghi thần nghi quỷ, đuổi nàng ra ngoài phủ cũng được, tránh cho làm dơ bẩn danh dự của điện hạ.
Phượng Ly Ngô không thích nghe nàng nói lời này, hôn lên môi anh đào của nàng, không cho nàng tiếp tục nói ra những lời khiến người ta phiền lòng này. Dây dưa quấy rối một lát, ở trên chiếc giường sau tấm bình phong ở thư phòng cũng hoàn thành được một màn phong lưu.
Mấy ngày nay Phượng Ly Ngô không được thân mật với nữ tử này, chỉ cảm thấy chuyện gì cũng không xong. Hiện tại rốt cuộc cũng có lúc rảnh rỗi hung hăng yêu thương một phen, nôn nóng phát tiết tinh lực tích lũy mấy ngày nay.
Có điều bởi vì phong thư này, tâm tư Khương Tú Nhuận cũng linh hoạt trở lại.
Nếu như giờ mình có trên gia phả Ba Quốc rồi, như vậy cũng có thể danh chính ngôn thuận đi theo ân sư tới Mặc Trì thư hội rồi.
Nghĩ như thế, nàng cảm thấy phụ vương hiếm khi làm được một việc nên làm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phượng Ly Ngô lên triều sớm. Mà Khương Tú Nhuận duỗi lưng mỏi, vòng eo đau nhức trở lại bình thường xong, cũng nhớ tới một chuyện.
Bởi vì Cơ Vô Cương bị giam giữ, mặc dù kiểm tra rõ thân phận của hắn rồi nhưng muốn thả ra, vẫn còn cần người bảo lãnh tới chứng minh thân phận.
Khương Tú Nhuận không muốn Khương Chi ra mặt, tất nhiên phải tự mình tới, thế là sau khi rửa mặt xong thì đi nhà lao ký tên chấp thuận, bảo lãnh Cơ Vô Cương ra ngoài.
Mặc dù Cơ Vô Cương vào nhà lao một lần nhưng lúc ra cũng không sợ hãi suy sụp tinh thần, giống như chắc chắn Khương Tú Nhuận sẽ tới đón hắn.
Sáng sớm cuối hè rất nhẹ nhàng thoải mái.
Mặc dù trên quần áo Cơ Vô Cương có chút nếp nhăn nhưng tinh thần rất tốt, ôn tồn lễ độ cười một tiếng.
Tính ra, Khương Tú Nhuận vẫn luôn không cho vị cố nhân ngày xưa này sắc mặt tốt nhưng Cơ Vô Cương chưa từng tức giận, có thể thấy tự kiềm chế rất tốt.
Có điều Khương Tú Nhuận cũng không dám chủ quan, nhăn nhó nói: "Cái gì nên nói ta đã nói rõ ràng với quân nhưng quân cứ quấy rầy như vậy, rốt cuộc có ý gì?"
Cơ Vô Cương cung kính lần nữa nói: "Xin tiểu công tử chớ ưu phiền, ngày đó tại hạ nghe rõ ràng rồi, cũng cảm thấy lời vương tử nói rất có lý. Nếu vương tử không muốn tại hạ quấy rầy cuộc sống của đại vương tử, tất nhiên sẽ tuân mệnh quân, chắc chắn sẽ không ngấm ngầm đi tìm."
Khương Tú Nhuận thấy hắn nói chắc chắn như thế, cũng có hơi bất ngờ. Không khỏi liếc mắt nhìn hắn một cái.
Cơ Vô Cương cười nói: "Quản ngực Đại Tề soát người rất nghiêm, bạc vụn trên người đều bị vơ vét sạch, không biết quân có thể mời tại hạ một bữa ăn nhỏ không?"
Khương Tú Nhuận cho Thiển nhi bên cạnh một ánh mắt, Thiển nhi móc một hầu bao ra ném cho Cơ Vô Cương, lỗ mãng nói: "Cầm đi mua đồ ăn đi!"
Cơ Vô Cương bất đắc dĩ lắc đầu: "Tại hạ cũng không phải ăn mày, quân hà tất qua loa như vậy? Lần này ngoại trừ thư của Quốc quân ra, còn có ít lời muốn nhắn nhủ với tiểu vương tử ngài, tại hạ muốn làm hết việc quân thần cần làm."
Thật ra Khương Tú Nhuận cũng tò mò quá trình mưu trí của phụ vương, vì sao nảy ra ý nghĩ bất chợt nhận nàng làm con trai?
Thế là suy nghĩ một chút, đi tới quán trà ở phố đối diện, gọi mấy món bánh hấp, chia ra ngồi xuống hai bên bàn.
Trước tiên Cơ Vô Cương kính cẩn chắp tay với Khương Tú Nhuận, sau đó nói: "Gặp gỡ ở Thuận Đức, quân nói với tại hạ những lời như vậy, giống như thể hồ quán đỉnh [*]. Tại hạ vẫn luôn lấy trách nhiệm chấn quốc hưng thịnh đặt lên người đại vương tử, thật sự sai lầm. Tự xét lại, bèn trở về Ba Quốc chờ lệnh Quốc quân, nhận lại chức quan. Lần này tới Đại Tề, là vì Quốc quân nghe nói Đại Tề xây dựng kênh đào, cần quay vòng vốn gấp nên đưa hai mươi thuyền gỗ đá tới để bày tỏ thành ý, còn hạ lệnh tại hạ thăm hỏi hai vị vương tử... Là tại hạ cả gan nói cảnh ngộ hiện tại của ngài cho Quốc quân, nếu công tử có bất mãn trong lòng, có thể trách phạt tại hạ."
[*] Truyền thụ trí tuệ.
Cơ Vô Cương nói qua loa nhưng trong lòng Khương Tú Nhuận biết quá trình này chắc chắn quanh co phức tạp.
Vị nam tử tuấn tú trước mắt này không phải người người tầm thường không có chí tiến thủ, bỗng nhiên hắn trở về Ba Quốc, lấy lại thân phận chính thống trong vương thất cho mình, chắc chắn có thâm ý khác. Chỉ là không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Cho nên Khương Tú Nhuận uống một hớp trà rồi nói: "Xin quân nói thẳng, ngươi làm như vậy là có mưu đồ gì?"
Cơ Vô Cương cũng không có ý giấu diếm, nói thẳng: "Đương nhiên là hy vọng một ngày kia công tử Tiểu Khương ngài có thể giống đại vương tử, danh chính ngôn thuận trở về Ba Quốc."
Khương Tú Nhuận nhíu mày không nói gì, Cơ Vô Cương ngẩng đầu lên, nhìn Khương Tú Nhuận rồi chậm rãi nói: "Tổ tiên Ba Quốc trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở mới vào tới Đông Thổ. Tại hạ nhớ kỹ, tiên hiền ghi chép lại khi thủ lĩnh trong lịch sử thay đổi thì xuất hiện một tiên hiền thánh nữ A Đại Thiện, nàng có trí tuệ và lòng dũng cảm, khiến dân chúng tin tưởng thán phục, nàng dẫn dắt con dân ở Ba Quốc lạc địa sinh căn [2], an cư lạc nghiệp... Ngài là cháu ngoại của lão tiên vương Ba Quốc, trên người chảy dòng máu của thánh nữ A Đại Thiện, có lẽ có một ngày, ngài cũng có thể giống như thánh nữ, chỉ bảo sai lầm cho con dân Ba Quốc..."
[2] 落地生根 - Cây lá bỏng. Loài cây có khả năng sinh dưỡng bằng lá tốt, ở đây có ý nói sinh sống tốt.
Con ngươi Khương Tú Nhuận bỗng nhiên co rút lại, nàng cảm thấy mình thật sự quá coi thường lá gan làm loạn của Cơ Vô Cương này.
Hắn ám chỉ nàng, tương lai trở về Ba Quốc tranh giành Nữ đế, đây là to gan điên cuồng biết bao?
Người kiếp trước khăng khăng muốn bồi dưỡng ca ca Khương Chi, đời này lại nảy sinh ý nghĩ bất chợt, muốn phù trợ nàng về nước kế vị! Đây là chuyện Khương Tú Nhuận bất ngờ.
Nàng sớm cảm thấy, nói chuyện cùng tên điên này đủ rồi nên muốn đứng dậy rời đi.
Nhưng Cơ Vô Cương nhìn bọn thị vệ đứng dưới quán trà một lát, lại hỏi: "Chẳng lẽ tiểu công tử ngài thật sự cam tâm cố thủ ở phủ Thái tử nho nhỏ sao, làm chim hoàng yến trong lồng vàng? Nếu như không muốn làm, bỏ trốn, ngài có thể trốn đi đâu?"
Lời này của Cơ Vô Cương chính là lời trong lòng Khương Tú Nhuận, nàng chậm rãi ngồi xuống lại, dò xét Cơ Vô Cương nói: "Xem ra quân điều tra được rất nhiều chuyện của ta. Nhưng trở về Ba Quốc thì thế nào, một nước nhỏ suy yếu trong khe núi nứt ra như vậy, chốc lát sẽ bị nước mạnh tiêu diệt hầu như không còn gì, quay về thì còn dư chỗ đất nào?"
Cơ Vô Cương chắp tay nói: "Trước đó tiểu vương tử ngài nhắc nhở tại hạ phải phòng Lương Quốc, có thể thấy tầm nhìn lâu dài. Nhưng cho dù nước yếu, tất cũng có con đường sinh tồn của mình. Chỉ là bây giờ Ba vương không biết bớt phóng túng, lại càng không hiểu con đường duy trì cân bằng, cứ thế mãi, quả thật sẽ có nguy cơ bị Lương Quốc chiếm đoạt. Nhưng, hiện tại Lương Quốc và Đại Tề trở mặt, sao có thể lo lắng thôn tính nước khác. Mà Ba Quốc với Đại Tề, là quá xa, thịt quá nhỏ..."
Nói đến đây, hắn chắp tay hành lễ lần nữa, nhìn Khương Tú Nhuận bằng ánh mắt kiên định, nói: "Tại hạ tin tưởng con mắt nhìn người của mình, ngài so với đại công tử càng thích hợp hơn!"
Hôm đó, Khương Tú Nhuận rốt cuộc cùng Cơ Vô Cương ăn xong bữa sáng mới đường ai nấy đi.
Cũng chẳng phải nàng bị Cơ Vô Cương khuyến khích, có dã tâm Nữ đế gì đó. Chỉ là mấy câu nói của Cơ Vô Cương mở ra suy nghĩ khác cho nàng.
Bây giờ mình bị vây khốn trong cái tên "Khương Tú Dao", không phát huy năng lực được, còn phải kiêng kỵ quyền thế ngập trời của Phượng Ly Ngô, phải ẩn núp dưới thân hắn.
Nhưng giống như lời Cơ Vô Cương, lấy danh nghĩa tiểu chất tử Ba Quốc trở về Ba Quốc, chẳng phải danh chính ngôn thuận sao?
Đương nhiên, hiện tại phụ vương cho mình vẻ mặt hòa nhã là bởi vì nàng nịnh bợ được điện hạ Đại Tề, bỗng nhiên có vẻ có ích thôi. Nếu như trở lại, hắn nhất định sẽ không hòa nhã nữa.
Nhưng Ba Quốc vốn cũng không phải nơi an thân nàng ao ước trong lòng nữa, chỉ cần thoát thân khỏi thành Lạc An Đại Tề, có nơi nào không phải nơi an cư?
Mà lần Mặc Trì thư hội này, không đi không được.
Khương Tú Nhuận nghĩ tới đây, bước chân nhất thời nhẹ nhàng hơn.
Sau khi rời khỏi quán trà, trở về phủ Thái tử, yên lặng chờ Thái tử về, nói với hắn chuyện nàng sẽ tham gia thư hội.
Sau khi Thái tử hạ triều trở về, thấy công tử Tiểu Khương ân cần cùng hắn vào thư phòng, cởi phát quan xuống cho hắn, cẩn thận từng li từng tí nói tới chuyện tham gia thư hội.
Phượng Ly Ngô nghe xong, không nghĩ ngợi, nhăn nhó nói: "Bây giờ cô bận rộn, không bỏ việc đi cùng ngươi được, nghe nói thư hội năm nay không tổ chức ở Đại Tề mà là ở Ngụy Quốc, ngươi lại muốn đi lâu như vậy... Không được, nghĩ cũng đừng nghĩ tới nữa!"
Đành rụt cổ lại, chờ Thái tử xem xong.
Phượng Ly Ngô nhìn qua nhìn lại hai lần, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn Khương Tú Nhuận, ánh mắt tế nhị và kỳ lạ.
Từ trên đường về phủ, hắn cứ làm Khương Tú Nhuận thấp thỏm như vậy. Nàng cũng chịu đủ lắm rồi, chỉ cảm thấy phủi sạch quan hệ là được nên lập tức ra sức thản nhiên nói: "Điện hạ cũng biết ta không muốn có liên quan tới người mẫu quốc, nếu điện hạ không đến, thư này ta cũng sẽ không nhận."
Phượng Ly Ngô nhìn gương mặt nhỏ nhắn thấp thỏm của nàng chán, mắt thấy Khương Tú Nhuận muốn ngoảng mặt đi, mới đưa thư trong tay cho nàng.
Khương Tú Nhuận cắn môi nhận lấy xem qua, quả nhiên là thư phụ vương tự tay viết.
Lâu không thấy, tài văn chương hoa mĩ của phụ vương vẫn như xưa. Ở trong thư, đầu tiên là dùng tình cảm dạt dào trách cứ sự can đảm của nàng, vì sao phải nữ giả nam trang lừa gạt Thánh quân Đại Tề. Sau đó lại thức tỉnh nàng một phen, nói bây giờ nàng dựa vào Thái tử, cần phải chăm chỉ gắng sức hầu hạ điện hạ, bù đắp tình cảm. Về phần nàng giả trang vương tử, vì không muốn mất thể diện, hắn sẽ che giấu cho nàng, hắn đã thêm tên "Khương Hòa Nhuận" vào trong gia phả vương thất, vân vân.
Xem tiếp một lúc, Khương Tú Nhuận chỉ có thể dùng bốn chữ "trố mắt ngoác mồm" để hình dung.
Nói tới phụ vương, thật ra luôn muốn Khương gia nở mày nở mặt, năm đó sau khi soán vị thành công, vì ra vẻ mình soán vị danh chính ngôn thuận nên vung bút thêm hai vị tổ tiên thúc công không có thật vào, tiên hiền Khương Tử Nha bỗng nhiên cũng ở trong hàng ngũ đó, khiến cho người ta không đành lòng chứng kiến.
Suy nghĩ thêm, về sau hắn còn muốn thêm cho mình họ Lưu của ông nội nuôi, bản lĩnh tùy tiện của phụ vương luôn khiến người ta thán phục. Để cho mình đột nhiên có thêm con trai nhỏ tên "Khương Hòa Nhuận" thật sự không tính là gì.
Ngay cả Phượng Ly Ngô im lặng một lúc lâu cũng nói: “Sử quan và gián quan ở Ba Quốc các ngươi đang làm cái gì?"
Ý của hắn là, Quốc quân Ba Quốc làm việc tùy tiện như vậy, chẳng lẽ không có người can ngăn sao?
Khương Tú Nhuận cười khổ, nói thẳng, Ba Quốc giỏi nhất thống trị kẻ nhỏ hơn, một lời của phụ vương có thể chống lại mười tám cái miệng lớn. Chỉ cần lão nhân gia mở miệng thì sẽ không có chuyện không làm được. Sử quan và gián quan hưởng bổng lộc ít ỏi, tiết tháo so với thư sinh trung thổ cũng ít hơn nhiều, tất nhiên sẽ không cầm bút viết đúng sự thật, bênh vực lẽ phải.
Mà phong cách hành sự của Ba Quốc, Phượng Ly Ngô tự nhận đã lĩnh hội một chút. Từ lúc bọn họ đưa tới một chất nữ bụng lớn, hắn cũng lĩnh ngộ sơ sơ trong lòng.
Đối với việc người rối bời ở Ba Quốc, Phượng Ly Ngô cách ngàn dặm xa xôi cũng quen rồi. Nếu thật sự là một phong thư từ quê nhà, hắn tất nhiên lười quản, chỉ là việc Cơ Vô Cương và Khương Tú Nhuận có quan hệ thế nào, ngược lại muốn hỏi cặn kẽ rõ ràng.
Khương Tú Nhuận nói thẳng, nàng ở cung yến gặp qua hắn mấy lần, nhưng khi đó nàng còn nhỏ, nhìn bánh ngọt cũng như nhìn thân thể nam tử, có liên quan gì đâu? Nếu điện hạ nghi thần nghi quỷ, đuổi nàng ra ngoài phủ cũng được, tránh cho làm dơ bẩn danh dự của điện hạ.
Phượng Ly Ngô không thích nghe nàng nói lời này, hôn lên môi anh đào của nàng, không cho nàng tiếp tục nói ra những lời khiến người ta phiền lòng này. Dây dưa quấy rối một lát, ở trên chiếc giường sau tấm bình phong ở thư phòng cũng hoàn thành được một màn phong lưu.
Mấy ngày nay Phượng Ly Ngô không được thân mật với nữ tử này, chỉ cảm thấy chuyện gì cũng không xong. Hiện tại rốt cuộc cũng có lúc rảnh rỗi hung hăng yêu thương một phen, nôn nóng phát tiết tinh lực tích lũy mấy ngày nay.
Có điều bởi vì phong thư này, tâm tư Khương Tú Nhuận cũng linh hoạt trở lại.
Nếu như giờ mình có trên gia phả Ba Quốc rồi, như vậy cũng có thể danh chính ngôn thuận đi theo ân sư tới Mặc Trì thư hội rồi.
Nghĩ như thế, nàng cảm thấy phụ vương hiếm khi làm được một việc nên làm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phượng Ly Ngô lên triều sớm. Mà Khương Tú Nhuận duỗi lưng mỏi, vòng eo đau nhức trở lại bình thường xong, cũng nhớ tới một chuyện.
Bởi vì Cơ Vô Cương bị giam giữ, mặc dù kiểm tra rõ thân phận của hắn rồi nhưng muốn thả ra, vẫn còn cần người bảo lãnh tới chứng minh thân phận.
Khương Tú Nhuận không muốn Khương Chi ra mặt, tất nhiên phải tự mình tới, thế là sau khi rửa mặt xong thì đi nhà lao ký tên chấp thuận, bảo lãnh Cơ Vô Cương ra ngoài.
Mặc dù Cơ Vô Cương vào nhà lao một lần nhưng lúc ra cũng không sợ hãi suy sụp tinh thần, giống như chắc chắn Khương Tú Nhuận sẽ tới đón hắn.
Sáng sớm cuối hè rất nhẹ nhàng thoải mái.
Mặc dù trên quần áo Cơ Vô Cương có chút nếp nhăn nhưng tinh thần rất tốt, ôn tồn lễ độ cười một tiếng.
Tính ra, Khương Tú Nhuận vẫn luôn không cho vị cố nhân ngày xưa này sắc mặt tốt nhưng Cơ Vô Cương chưa từng tức giận, có thể thấy tự kiềm chế rất tốt.
Có điều Khương Tú Nhuận cũng không dám chủ quan, nhăn nhó nói: "Cái gì nên nói ta đã nói rõ ràng với quân nhưng quân cứ quấy rầy như vậy, rốt cuộc có ý gì?"
Cơ Vô Cương cung kính lần nữa nói: "Xin tiểu công tử chớ ưu phiền, ngày đó tại hạ nghe rõ ràng rồi, cũng cảm thấy lời vương tử nói rất có lý. Nếu vương tử không muốn tại hạ quấy rầy cuộc sống của đại vương tử, tất nhiên sẽ tuân mệnh quân, chắc chắn sẽ không ngấm ngầm đi tìm."
Khương Tú Nhuận thấy hắn nói chắc chắn như thế, cũng có hơi bất ngờ. Không khỏi liếc mắt nhìn hắn một cái.
Cơ Vô Cương cười nói: "Quản ngực Đại Tề soát người rất nghiêm, bạc vụn trên người đều bị vơ vét sạch, không biết quân có thể mời tại hạ một bữa ăn nhỏ không?"
Khương Tú Nhuận cho Thiển nhi bên cạnh một ánh mắt, Thiển nhi móc một hầu bao ra ném cho Cơ Vô Cương, lỗ mãng nói: "Cầm đi mua đồ ăn đi!"
Cơ Vô Cương bất đắc dĩ lắc đầu: "Tại hạ cũng không phải ăn mày, quân hà tất qua loa như vậy? Lần này ngoại trừ thư của Quốc quân ra, còn có ít lời muốn nhắn nhủ với tiểu vương tử ngài, tại hạ muốn làm hết việc quân thần cần làm."
Thật ra Khương Tú Nhuận cũng tò mò quá trình mưu trí của phụ vương, vì sao nảy ra ý nghĩ bất chợt nhận nàng làm con trai?
Thế là suy nghĩ một chút, đi tới quán trà ở phố đối diện, gọi mấy món bánh hấp, chia ra ngồi xuống hai bên bàn.
Trước tiên Cơ Vô Cương kính cẩn chắp tay với Khương Tú Nhuận, sau đó nói: "Gặp gỡ ở Thuận Đức, quân nói với tại hạ những lời như vậy, giống như thể hồ quán đỉnh [*]. Tại hạ vẫn luôn lấy trách nhiệm chấn quốc hưng thịnh đặt lên người đại vương tử, thật sự sai lầm. Tự xét lại, bèn trở về Ba Quốc chờ lệnh Quốc quân, nhận lại chức quan. Lần này tới Đại Tề, là vì Quốc quân nghe nói Đại Tề xây dựng kênh đào, cần quay vòng vốn gấp nên đưa hai mươi thuyền gỗ đá tới để bày tỏ thành ý, còn hạ lệnh tại hạ thăm hỏi hai vị vương tử... Là tại hạ cả gan nói cảnh ngộ hiện tại của ngài cho Quốc quân, nếu công tử có bất mãn trong lòng, có thể trách phạt tại hạ."
[*] Truyền thụ trí tuệ.
Cơ Vô Cương nói qua loa nhưng trong lòng Khương Tú Nhuận biết quá trình này chắc chắn quanh co phức tạp.
Vị nam tử tuấn tú trước mắt này không phải người người tầm thường không có chí tiến thủ, bỗng nhiên hắn trở về Ba Quốc, lấy lại thân phận chính thống trong vương thất cho mình, chắc chắn có thâm ý khác. Chỉ là không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Cho nên Khương Tú Nhuận uống một hớp trà rồi nói: "Xin quân nói thẳng, ngươi làm như vậy là có mưu đồ gì?"
Cơ Vô Cương cũng không có ý giấu diếm, nói thẳng: "Đương nhiên là hy vọng một ngày kia công tử Tiểu Khương ngài có thể giống đại vương tử, danh chính ngôn thuận trở về Ba Quốc."
Khương Tú Nhuận nhíu mày không nói gì, Cơ Vô Cương ngẩng đầu lên, nhìn Khương Tú Nhuận rồi chậm rãi nói: "Tổ tiên Ba Quốc trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở mới vào tới Đông Thổ. Tại hạ nhớ kỹ, tiên hiền ghi chép lại khi thủ lĩnh trong lịch sử thay đổi thì xuất hiện một tiên hiền thánh nữ A Đại Thiện, nàng có trí tuệ và lòng dũng cảm, khiến dân chúng tin tưởng thán phục, nàng dẫn dắt con dân ở Ba Quốc lạc địa sinh căn [2], an cư lạc nghiệp... Ngài là cháu ngoại của lão tiên vương Ba Quốc, trên người chảy dòng máu của thánh nữ A Đại Thiện, có lẽ có một ngày, ngài cũng có thể giống như thánh nữ, chỉ bảo sai lầm cho con dân Ba Quốc..."
[2] 落地生根 - Cây lá bỏng. Loài cây có khả năng sinh dưỡng bằng lá tốt, ở đây có ý nói sinh sống tốt.
Con ngươi Khương Tú Nhuận bỗng nhiên co rút lại, nàng cảm thấy mình thật sự quá coi thường lá gan làm loạn của Cơ Vô Cương này.
Hắn ám chỉ nàng, tương lai trở về Ba Quốc tranh giành Nữ đế, đây là to gan điên cuồng biết bao?
Người kiếp trước khăng khăng muốn bồi dưỡng ca ca Khương Chi, đời này lại nảy sinh ý nghĩ bất chợt, muốn phù trợ nàng về nước kế vị! Đây là chuyện Khương Tú Nhuận bất ngờ.
Nàng sớm cảm thấy, nói chuyện cùng tên điên này đủ rồi nên muốn đứng dậy rời đi.
Nhưng Cơ Vô Cương nhìn bọn thị vệ đứng dưới quán trà một lát, lại hỏi: "Chẳng lẽ tiểu công tử ngài thật sự cam tâm cố thủ ở phủ Thái tử nho nhỏ sao, làm chim hoàng yến trong lồng vàng? Nếu như không muốn làm, bỏ trốn, ngài có thể trốn đi đâu?"
Lời này của Cơ Vô Cương chính là lời trong lòng Khương Tú Nhuận, nàng chậm rãi ngồi xuống lại, dò xét Cơ Vô Cương nói: "Xem ra quân điều tra được rất nhiều chuyện của ta. Nhưng trở về Ba Quốc thì thế nào, một nước nhỏ suy yếu trong khe núi nứt ra như vậy, chốc lát sẽ bị nước mạnh tiêu diệt hầu như không còn gì, quay về thì còn dư chỗ đất nào?"
Cơ Vô Cương chắp tay nói: "Trước đó tiểu vương tử ngài nhắc nhở tại hạ phải phòng Lương Quốc, có thể thấy tầm nhìn lâu dài. Nhưng cho dù nước yếu, tất cũng có con đường sinh tồn của mình. Chỉ là bây giờ Ba vương không biết bớt phóng túng, lại càng không hiểu con đường duy trì cân bằng, cứ thế mãi, quả thật sẽ có nguy cơ bị Lương Quốc chiếm đoạt. Nhưng, hiện tại Lương Quốc và Đại Tề trở mặt, sao có thể lo lắng thôn tính nước khác. Mà Ba Quốc với Đại Tề, là quá xa, thịt quá nhỏ..."
Nói đến đây, hắn chắp tay hành lễ lần nữa, nhìn Khương Tú Nhuận bằng ánh mắt kiên định, nói: "Tại hạ tin tưởng con mắt nhìn người của mình, ngài so với đại công tử càng thích hợp hơn!"
Hôm đó, Khương Tú Nhuận rốt cuộc cùng Cơ Vô Cương ăn xong bữa sáng mới đường ai nấy đi.
Cũng chẳng phải nàng bị Cơ Vô Cương khuyến khích, có dã tâm Nữ đế gì đó. Chỉ là mấy câu nói của Cơ Vô Cương mở ra suy nghĩ khác cho nàng.
Bây giờ mình bị vây khốn trong cái tên "Khương Tú Dao", không phát huy năng lực được, còn phải kiêng kỵ quyền thế ngập trời của Phượng Ly Ngô, phải ẩn núp dưới thân hắn.
Nhưng giống như lời Cơ Vô Cương, lấy danh nghĩa tiểu chất tử Ba Quốc trở về Ba Quốc, chẳng phải danh chính ngôn thuận sao?
Đương nhiên, hiện tại phụ vương cho mình vẻ mặt hòa nhã là bởi vì nàng nịnh bợ được điện hạ Đại Tề, bỗng nhiên có vẻ có ích thôi. Nếu như trở lại, hắn nhất định sẽ không hòa nhã nữa.
Nhưng Ba Quốc vốn cũng không phải nơi an thân nàng ao ước trong lòng nữa, chỉ cần thoát thân khỏi thành Lạc An Đại Tề, có nơi nào không phải nơi an cư?
Mà lần Mặc Trì thư hội này, không đi không được.
Khương Tú Nhuận nghĩ tới đây, bước chân nhất thời nhẹ nhàng hơn.
Sau khi rời khỏi quán trà, trở về phủ Thái tử, yên lặng chờ Thái tử về, nói với hắn chuyện nàng sẽ tham gia thư hội.
Sau khi Thái tử hạ triều trở về, thấy công tử Tiểu Khương ân cần cùng hắn vào thư phòng, cởi phát quan xuống cho hắn, cẩn thận từng li từng tí nói tới chuyện tham gia thư hội.
Phượng Ly Ngô nghe xong, không nghĩ ngợi, nhăn nhó nói: "Bây giờ cô bận rộn, không bỏ việc đi cùng ngươi được, nghe nói thư hội năm nay không tổ chức ở Đại Tề mà là ở Ngụy Quốc, ngươi lại muốn đi lâu như vậy... Không được, nghĩ cũng đừng nghĩ tới nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.