Họa Quốc Yêu Cơ

Chương 80

Cuồng Thượng Gia Cuồng

07/03/2020

Tần Chiếu nghe xong ôm quyền nói: "Đại danh của Mộc Phong tiên sinh có ai không biết? Học trò khắp thiên hạ kính nể người, bây giờ người tới Duyện Châu tất nhiên ta phải khoản đãi thật tốt."

Hai người ở ngoài xe trò chuyện, Khương Tú Nhuận nghe rõ ràng.

Thật ra theo lý, hành trình của đoàn xe không tới Duyện Châu, hình như là một bạn học đi cùng nói với Mộc Phong tiên sinh là vùng Duyện Châu có rất nhiều mía ngọt, phong cảnh u nhã, không đi ngang qua thì rất tiếc nên Mộc Phong tiên sinh mới sai người đi vòng tới Duyện Châu.

Nếu thái thú địa phương đến đây, Mộc Phong tiên sinh tất nhiên không cứng nhắc từ chối người ta khoản đãi ngủ lại nên ban đêm nghỉ ngơi ở dịch quán Tần Chiếu bố trí.

Khi mọi người xuống xe ngựa, Tần Chiếu không nhìn về phía Khương Tú Nhuận, điều này cũng hợp ý của nàng.

Xem ra đường làm quan bỗng nhiên sa sút, rốt cuộc cũng khiến Tần Chiếu tỉnh táo, không còn cố chấp theo đuổi hoa trong gương, trăng trong nước nữa.

Bởi vì lữ khách trong dịch quán không nhiều nên phu tử và bạn học trong thư viện chiếm hết hậu viện.

Vào ban đêm, Khương Tú Nhuận nhìn thị nữ bố trí phòng trong và ngoài, lại nhìn Thiển nhi ngủ bên cạnh gường mình, trong lòng cũng sức mạnh hơn.

Mặc dù đi tới địa bàn của Tần Chiếu nhưng nàng cũng không cần lo lắng hắn sẽ bất thình lình xuất hiện ở trong phòng mình như kiếp trước, dù sao một đời này nàng không còn là cô nương mềm yếu dễ bắt nạt giặt quần áo ở Hoán Y cục nữa, nếu Tần Chiếu thật sự muốn làm loạn cũng phải nghĩ kỹ.

Nhưng cho dù là nghĩ như vậy, một đêm này nàng cũng không làm sao ngủ ngon được.

Sáng ngày hôm sau, mọi người dồn dập rời giường rửa mặt.

Hôm qua sau khi Mộc Phong tiên sinh hỏi Tần Chiếu, biết nơi này có núi Phượng Đài cảnh sắc đẹp, bèn chuẩn bị mang theo học trò du lịch rồi mới rời Duyện Châu tiếp tục lên đường.

Có điều cũng có học trò không thích leo núi, Khương Tú Nhuận là một trong số đó.

Cảnh sắc núi kia có đẹp, nàng cũng không chịu nổi mệt mỏi và mồ hôi nhễ nhại. Ở trên đường tắm rửa không tiện, Khương Tú Nhuận ít hoạt động mới có thể duy trì thân thể nhẹ nhàng khoan khoái.

Cho nên khi phần lớn mọi người theo ân sư Mộc Phong tiên sinh lên núi xong, Khương Tú Nhuận ở lại chòi hóng mắt dưới núi, uống trà hoa quả, nghe tiếng chim hót bốn phía cũng rất thoải mái.

Chẳng bao lâu sau, Tần Chiếu sai người mang một xe ngựa cây mía tới.

Xem ra hắn nghe nói Mộc Phong tiên sinh thích ăn mía nên cố ý đưa một xe tới.

Khương Tú Nhuận liếc hắn một cái, không muốn chào hỏi. Tần Chiếu tự mình đi tới, nâng tay ôm quyền với Khương Tú Nhuận: "Vẫn luôn không có cơ hội, hôm nay cuối cùng cũng coi như rảnh rỗi, có thể chịu tội với Khương thiếu phó, trước đây còn trẻ, không rành sự đời, nếu như có chỗ đắc tội, kính xin Khương thiếu phó tha thứ."

Khương Tú Nhuận không nhĩ tới sẽ có một ngày Tần Chiếu nói xin lỗi với mình. Dù sao ở kiếp trước, hắn làm gãy chân ca ca nàng cũng không nói một tiếng "Xin lỗi" với nàng.

Quý công tử thuận buồm xuôi gió mãi rồi, nếu thừa nhận cái gì thì muốn nhất định phải là của mình. Mà khi đó nàng phạm sai lầm, có ý muốn chết không thuận theo nên mới khiến cho hắn không kiêng kỵ dùng huynh trưởng uy hiếp nàng.

Cho nên lời xin lỗi tới chậm hai đời ở trong mắt Khương Tú Nhuận không đáng một xu, cũng chẳng để bụng hất cong khóe miệng nói: "Tần thái thú khách khí rồi, chuyện trước kia tại hạ đã quên, kính xin thái thú chớ nên để ở trong lòng.”

Tần Chiếu không nói gì thêm nữa, chỉ tìm một chiếc ghế ở trong chòi hóng mắt rồi ngồi yên lặng.

Khương Tú Nhuận chú ý tới bên cạnh hắn có một vị thiếu niên, nhìn qua mới mười bảy mười tám, khuôn mặt tuấn tú, chỉ là hơi trắng quá, cũng không biết là gì của Tần Chiếu.

Có điều nàng không có ý mở miệng nói chuyện, cũng không thể mở miệng đuổi người trong địa bàn của Tần Chiếu chọc giận mãnh phu kia nên cứ nhìn sách trong tay mình thôi.

Tần Chiếu cũng không nói chuyện, chỉ dùng khóe mắt liếc mỹ nhân mặc nam trang lâu lắm rồi không gặp.

Thiếu niên kia cũng không che giấu tò mò chút nào, nhìn chằm vào Khương Tú Nhuận.



Qua một lúc lâu, Mộc Phong tiên sinh chống gậy gỗ nhặt ở ven đường mang theo các học trò đi từ trên núi xuống.

Xem ra đoàn người thu hoạch được kha khá, Đậu Tư Võ săn được hai con thỏ, nói là buổi tối muốn cho các bạn học ăn thịt thỏ thơm ngào ngạt.

Mộc Phong tiên sinh thấy Tần Chiếu tới, liền ôm quyền hàn huyên.

Tần Chiếu vội vàng dẫn vị thiếu niên kia tới trước mặt Mộc Phong tiên sinh hành lễ, đồng thời nói rõ vị thiếu niên này là họ hàng xa của thê tử mình, thông minh hiếu học, ngưỡng mộ đại danh của Mộc Phong tiên sinh đã lâu nên muốn tìm Mộc Phong tiên sinh xin làm học trò.

Cái này gọi là đánh kẻ chạy đi, không ai đánh kẻ chạy lại. Tần thái thú nếu dùng một xe vàng bạc châu báu tiến cử em vợ mình, Mộc Phong tiên sinh có lẽ sẽ cảm thấy hắn dựa vào tiền của mà tiến cử một kẻ quần áo lụa là cho mình, chắc chắn sẽ không có vẻ mặt hòa nhã.

Nhưng bây giờ Tần thái thú lễ phép chu đáo, còn đưa tới một xe mía làm quà, thật sự là có lòng tốt, lòng chân thành khiến người ta không thể không cảm nhận được, nếu hỏi cũng không hỏi mà từ chối thì có vẻ hơi vô lễ.

Thế là lập tức kiểm tra vị thiếu niên gọi là Từ Ứng kia mấy vấn đề.

Chỉ hỏi một chút mà đúng là gặp được bảo bối. Vị thiếu niên này xem ra cũng là người chăm chỉ, hơn nữa kiến thức rất rộng, bất luận thiên văn địa lý, chỗ nào cũng có học, cũng không phải hạng người học vẹt, thật sự hợp khẩu vị của Mộc Phong tiên sinh.

Làm tiên sinh, nhìn thấy học trò thông minh, nào có đạo lý từ chối không nhận? Lập tức nhận lời nhận Từ Ứng vào thư viện học tập.

Tần Chiếu thấy Mộc Phong tiên sinh mở miệng đồng ý, hiển nhiên cũng vô cùng cảm kích, lại bày tỏ không bằng để Từ Ứng hầu hạ bên cạnh tiên sinh, cũng vừa hay đi Mặc Trì thư hội nhìn sự đời một lần.

Nơi này cách Ngụy Quốc rất gần, dẫn theo thiếu niên cũng không thành vấn đề nên Mộc Phong tiên sinh thoải mái đồng ý.

Thế là Khương Tú Nhuận bỗng nhiên có thêm một bạn học rồi cáo biệt Tần Thái thú lên đường.

Thiếu niên gọi Từ Ứng này, tác phong cử chỉ không tầm thường, giống như đến từ thế gia vọng tộc. Có điều nghĩ lại thì Từ gia là thế gia lớn, có thể nuôi con cháu như vậy cũng chẳng có gì lạ.

Mặc dù hắn có xuất thân không tầm thường nhưng quần áo toàn thân chỉ là trường bào sạch sẽ có ống tay lớn, không hề khoa trương xa hoa lãng phí, hơn nữa rất biết nhìn sắc mặt người khác, so với mấy vị xuất thân quý tộc cùng trường, hiểu rõ tôn sư trọng đạo hơn nhiều, rất chu đáo với sinh hoạt thường ngày của tiên sinh. Đối với mấy vị học huynh thì lời nói kính trọng, thái độ chân thành.

Nếu không phải bởi vì hắn có vô số liên quan tới Tần Chiếu và thê tử Từ thị của hắn thì ngay cả Khương Tú Nhuận cũng nhịn không được thích sư đệ khiêm tốn lanh lợi như thế.

Chỉ là trong lòng nàng hơi nghi hoặc... Nếu Tần Chiếu có thể phí sức lấy lòng Mộc Phong tiên sinh vì em vợ họ hàng xa này như thế, hẳn là có mối quan hệ vô cùng thân thiết mới đúng.

Nhưng... Vì sao ở kiếp trước, từ trước tới nay nàng chưa từng gặp qua vị tiểu công tử gọi là Từ Ứng này?

Mấy ngày sau đó không nói chuyện, Mộc Phong tiên sinh dẫn đầu đội xe rốt cuộc cũng thuận lợi tới Kỳ thành Ngụy Quốc.

Kỳ thành là thành cổ có lịch sử lâu đời, nghe nói năm đó là nơi tu thân của rất nhiều vị tiên hiền, nơi này có thư viện san sát, chí khí thư hương nồng nặc.

Khương Tú Nhuận phát hiện ở trong nhà in ở đây có rất nhiều sách không mua được ở nơi khác, nàng không khỏi vô cùng vui mừng, dẫn theo Thiển nhi và thị vệ ra đường, mua sắm phung phí.

Cuốn sách này vốn có giá cao, cộng thêm là bản độc nhất, càng đáng giá ngàn vàn.

Nàng rước cuốn sách này về, các bạn học khác hâm mộ, dồn dập muốn hẹn Khương Tú Nhuận có thời gian cho mượn đọc.

Từ Ứng cũng muốn mượn Khương Tú Nhuận nhưng hơi xấu hổ mở miệng, chỉ là thừa dịp mọi người an giấc trong khách sạn, không ngừng quanh quẩn chỗ Khương Tú Nhuận.

Mặc dù Khương Tú Nhuận không muốn thân cận với hắn, vẫn duy trì khoảng cách nhưng nhìn bộ dạng khó chịu của thiếu niên có chút đáng thương, bèn mở miệng sau khi các bạn học khác xem xong, hắn có thể mượn đọc một chút.

Từ Ứng nghe xong, cực kỳ vui mừng, ngượng ngùng cười với Khương Tú Nhuận, vội vàng cung kính cảm tạ học huynh.



Khương Tú Nhuận mỗi khi thấy thiếu niên này cười, luôn cảm thấy hắn có chút quen mắt nhưng không biết gặp qua ở chỗ nào, loại cảm giác khó hiểu này, quả thật là khó hình dung.

Lúc này, học trò các quốc gia khác trong Kỳ thành càng lúc càng nhiều, phòng trà lớn nhỏ đều có bạn bè thăm hỏi nhau chiếm cứ.

Những học sinh có cùng sở thích tụ hội ở trong thành, quả nhiên là cuộc gặp gỡ hiếm có, mỗi người tới đây đều cảm nhận được bầu không khí được soi sáng, chính là sơn ngoại hữu sơn, lâu ngoại hữu lâu [*], vậy mà có nhiều cao nhân như vậy.

[*] Ngoài núi có núi cao hơn, ngoài nhà có nhà cao hơn.

Đối với Mặc Trì thư hội tiếp theo, mọi người cũng tràn ngập chờ mong.

Phàm là hội họp lớn thì luôn phải để ý quá trình.

Mặc Trì thư hội là thi võ trước, văn sau. Sau khi múa đao múa thương làm bầu không khí nóng lên thì lại có lời văn chương tâm tình của nhân sĩ.

Khương Tú Nhuận tự nhận có mình và Đậu Tư Võ nên lần này bớt đi một phần quá biếu cho phu tử, bớt đi phiền phức khi thuê vũ phu. Nếu không phải ra trận giết giặc, Khương Tú Nhuận cảm thấy tài nghệ bắn tên của mình có thể lừa gạt trót lọt nên chẳng hề căng thẳng, chờ mình và Đậu Tư Võ làm nóng sân khấu rồi các bạn học khác ra trận, làm rạng danh thư viện Lạc An.

Mà bởi vì tiếng tăm thư hội mấy năm nay vang dội nên nghe nói Quốc trữ Ngụy Quốc cũng muốn tới xem, còn muốn chuẩn bị tuyển chọn các vị hiền tài, cống hiến xây dựng cho Ngụy Quốc.

Thật ra không chỉ Quốc trữ Ngụy Quốc, ngay cả các nước khác cũng dồn dập phái quan viên tới quan sát chọn người tài. Nếu có thể chiêu mộ được nhân tài cho quốc gia của mình cũng coi như làm hết chức trách của mình.

Ít nhất Ba Quốc cũng phái Quốc cữu Thân Ung tới đây.

Lúc Thân Ung tự mình tới khách sạn bái kiến Khương Tú Nhuận, Khương Tú Nhuận trực tiếp mở miệng nói với thị vệ tới bẩm báo: "Trở lại nói với Thân tướng quân, thân thể ta không khỏe, không thích hợp gặp khách."

Nếu không phải lúc ấy Phượng Ly Ngô chịu ra tay giúp đỡ, nàng và huynh trưởng đã sớm chết thảm dưới tay Thân Ung.

Người gian trá như vậy lại có ý tốt tới gặp nàng sao?

Khương Tú Nhuận cảm thấy buồn nôn, lười lãng phí thời gian nên trực tiếp mở miệng từ chối.

Nhưng ai biết Thân Ung lại kiên nhẫn muốn gặp lần nữa.

Khương Tú Nhuận cũng tức giận, cảm thấy hắn muốn nghe chửi, bèn tác thành cho hắn, dẫu sao bên cạnh mình cũng có thị vệ, không sợ Thân Ung làm loạn. Ngộ nhỡ hắn thật sự ra tay, nàng cũng phải tự đâm hắn hai đao mới có thể hả giận!

Thế là nàng phất tay ra hiệu thị vệ cho Thân Ung vào.

Nhưng người còn chưa vào thì một giọng nói hơi cao truyền tới: "Chẳng qua là đi một năm, vậy mà kiêu căng như vậy rồi! Ngay cả Thân tướng quân cũng không chịu gặp, ngươi quá kiêu ngạo rồi đấy!"

Khương Tú Nhuận nghe tiếng nói này thì sững sờ, chờ người kia đẩy cửa bước vào, Khương Tú Nhuận bật cười châm biếm, nàng làm sao quên phụ vương mình là loại người mua danh chuộc tiếng như thế nào, nơi danh sĩ gió mây tụ tập lại thế này, làm sao hắn chịu vắng mặt!

Người tới là phụ vương nàng đã lâu không gặp, xem ra hắn định noi theo tiên hiền, cải trang mặc thường phục đi tìm danh sĩ, bắt chước Văn vương gặp Khương Thượng, tự thân tìm hiểu phong thái danh sĩ đây mà.

Đối với Khương Tú Nhuận mà nói, từ sau khi rời Ba Quốc ở kiếp trước, cho tới chết vẫn không nhìn thấy phụ vương.

Xa cách nhiều năm như vậy, mặt mũi của hắn ở trong trí nhớ cũng mơ hồ.

Không nghĩ tới đời này còn có thể gặp lại, trong lòng nhất thời không có vui sướng của cha con trùng phùng, chỉ có vô hạn chua xót khó tả.

Nhưng đối với Ba vương Quốc quân Khương mà nói, trước mắt chẳng qua là một đứa con gái mới đi ra ngoài một năm, vẫn còn là đứa con gái nhã nhặn ngoan ngoãn ở trước mặt hắn trước kia.

Sau khi đi vào, hắn không khích khí khiển trách một phen.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Họa Quốc Yêu Cơ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook