Chương 82
Cuồng Thượng Gia Cuồng
07/03/2020
Thiển nhi nhìn Từ Ứng khoe khoang cơ bắp của mình, chỉ cảm thấy hắn
thật trẻ con nhưng tiểu chủ nhân không muốn dây dưa với hắn lắm nên ngắt lời nói: "Tiểu chủ tử nhà ta không chỉ thi hạng mục bắn cung, còn phải
tham gia hùng biện văn. Mộc Phong tiên sinh dặn dò, mấy ngày nay phải
sáng tác một quyển văn cho tiên sinh xem, chắc là không có thời gian chỉ bảo ngươi rồi, không bằng ngươi đi tìm bạn học Đậu đi, nhờ hắn chỉ bảo
một chút."
Đang nói, nàng trông thấy Đậu Tư Võ đứng bất động ở đó từ xa, thế là hất cằm về phía Đậu Tư Võ.
Lại bị Đậu Tư Võ hung hăng trừng mắt.
Thiển nhi cảm thấy có thể là vì trước đó nàng không cho hắn dùng bô trong xe ngựa. Hắn vẫn nhớ kỹ thù oán, thật không giống bộ dạng sảng khoái ngày thường, thế là dứt khoát không nhìn hắn nữa.
Chờ tới khi mọi người vào hậu viện khách sạn, Mộc Phong tiên sinh cho các bạn học ngồi xuống, phân phát thời gian biểu ra trận mấy ngày nay.
Mặt mày lão tiên sinh hưng phấn, nghe nói trong mấy thư viện dự thi có không ít học trò xuất sắc, Mộc Phong tiên sinh nghĩ tới chuyện học trò của mình có thể tôi luyện thêm, lập tức cảm giác chuyến đi này không tệ, không uổng phí nỗi khổ mệt nhọc khi đi đường.
Đại đa số thư viện liên quan tới võ khoa đều là sắp xếp người ngoài, Mộc Phong tiên sinh an ủi Đậu Tư Võ, Khương Tú Nhuận và người có mặt cho đủ số Từ Ứng không cần quá căng thẳng, chỉ cần tới lúc đó đừng bắn trượt bia hoặc ngã từ trên lưng ngựa xuống, làm mất mặt thư viện là được.
Đậu Tư Võ nghe xong, gương mặt tái xanh, hỏi thẳng có bao nhiêu nước có tiếng tăm thi đấu, làm sao có thể rơi xuống ngựa?
Bạn học biết không ít tin đồn thú vị của thư hội những năm qua ở bên cạnh mặt mày hớn hở khoe khoang: "Có không ít đâu, nghe nói có mấy thư viện thu nhận học sinh bần hàn, thật sự không thuê nổi vũ phu thi đấu thay, lại gặp trở ngại vì quy định là không thể báo danh thiếu hạng mục nào nên mới có chuyện học sinh dự thi hàng năm ngã từ trên lưng ngựa xuống. Thật ra làm thế làm gì chứ? Tiền chén thuốc chưa chắc ít hơn so với tiền thuê vũ phu đâu!"
Mặt Đậu Tư Võ đen lại hoàn toàn. Ban đầu hắn ôm ý chí tham gia thư hội sẽ có thể so tài với những cao thủ. Kết quả giờ mới biết, bản thân mình phải so tài cùng một đám thư sinh chân yếu tay mềm có khả năng nay cả lừa cũng chưa từng cưỡi, thật sự mất hứng!
Khương Tú Nhuận không có tâm tư tạo dựng tiếng tăm như Đậu Tư Võ.
Lúc trước nàng nghe Cơ Vô Cương nói như vậy, cũng không lo nghĩ bị người Ba Quốc vạch trần nữa, có thể yên tâm to gan tới nơi các nước tụ tập này.
Hơn nữa chỉ người ngu mới có kiên nhẫn ở lại hậu trạch của Phượng Ly Ngô. Nàng nên ra ngoài giải sầu một chút, tiện thể suy nghĩ kỹ, xem sau này có thời cơ nào tốt có thể dẫn theo ca ca và tẩu tẩu thoát thân.
Quan trọng hơn là, bớt đi việc ngày ngày dây dưa với Phượng Ly Ngô. Ở trong phủ Thái tử có hoàn phì yến sấu, giai nhân đông đúc nhưng Phượng Ly Ngô không có lòng thưởng thức, bởi vì vẫn chưa chán nàng.
Nam nữ ở chung sớm chiếu, lâu ngày cũng sinh tình. Nếu nàng cứ ở trong phủ thì không thể làm nguội sự nhiệt tình hừng hực của Thái tử.
Mà bây giờ nàng ra cửa, chờ lúc trở về, căn cứ vào niềm hăng say du sơn ngoạn thủy gặm mía của tiên sinh, lúc trở về không thể thiếu việc còn phải vòng vèo. Cũng hy vọng nhóm giai lệ trong phủ có lòng cầu tiến, tranh giành một chút, khi công việc của Thái tử coi như gần xong, trở về phủ nghỉ ngơi, hy vọng các nàng biết tận dụng cơ hội. Một khi các nàng được sủng ái thì nàng có thể ung dung sắp xếp chuyện tiếp theo rồi.
Dựa vào hiểu biết của nàng với Thái tử, mặc dù sinh hoạt ngày thường có hơi keo kiệt nhưng chung quy hắn không phải là người một khi mất tình yêu sẽ thương tâm. Tới lúc đó nàng nhân cơ hội lấy cớ muốn đưa huynh trưởng về nước tranh giành ngôi vị, dựa vào quan hệ cá nhân của hai người, rất có thể hắn sẽ đồng ý.
Đến lúc đó, Thân hậu ở Ba Quốc chắc chắn sẽ ngăn cản bọn họ về nước, nàng có thể thuận nước đẩy thuyền, lấy cớ trốn tránh sự truy sát của Thân hậu, tới các nước chu du ung dung tự tại.
Theo nàng thấy, Ngụy Quốc là nơi ẩn cư không tồi, non xanh nước biếc, Quốc quân coi trọng con chữ, hơn nữa có quan hệ thân thiết với Đại Tề, không có nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng bị nước khác chiếm đoạt.
Nghĩ như vậy, tranh tài thắng bại với nàng không quan trọng nữa, dẫu sao sau khi giải tỏa nỗi lo Ba Quốc, lại có thể khuây khỏa giải sầu, kết bạn với người tài đức tài ba thời bấy giờ, chuyến đi này cũng không uổng.
Có điều, nàng chẳng hề nghĩ tới chuyện thừa cơ bỏ trốn. Lúc trước Mộc Phong tiên sinh lựa chọn học trò đi theo, vốn là có Khương Chi. Nhưng Phượng Ly Ngô cố ý cản trở Khương Chi rời kinh cùng nàng, có lẽ kiêng kỵ huynh muội bọn họ cùng nhau bỏ trốn?
Khương Tú Nhuận cười tự giễu, nhận thời gian biểu, sắp xếp lộ trình thi đấu của mình.
Năm nay Mặc trì Thư Hội có sự ủng hộ của lớn của Ngụy Quốc nên được tổ chức rất long trọng, đài cao cũng được dựng ở giữa non xanh nước biếc.
Giờ là đầu thu, nhiệt độ ban ngày vừa vặn, khiến cho lòng người sảng khoái không kiêu ngạo không nóng nảy.
Đầu tiên là hạng mục "Kỵ". Bởi vì thư viện Lạc An của bọn họ có học sinh tham gia đông đảo nên căn cứ vào hạn ngạch hai người thi đấu, ngoại trừ Đậu Tư Võ ra còn có bạn học cùng thư viện tham gia cùng.
Khương Tú Nhuận không cần tham gia, tất nhiên ngồi trên đài cao xem trò vui. Nhưng khi nàng nhìn thấy người ngồi đối diện trên đài cao, lập tức có chút cười không nổi nữa.
Hóa ra người ngồi xem chiến bên cạnh Thái tử Ngụy Quốc, chính là công tử Lưu Bội của Lương Quốc.
Xem ra thương thế của Lưu Bội phục hồi không tồi, ngồi tại chỗ cười nói trò chuyện với Thái tử Ngụy Quốc. Mà phụ vương thân mến của nàng cũng qua bắt chuyện với Ngụy Quốc, cùng Thân Tướng quân ngồi xuống, cố gắng tìm cơ hội tiếp chuyện cùng Thái tử Ngụy Quốc.
Chỉ là lúc này vận mệnh Lương Quốc còn mù mịt, Quốc quân Khương cũng lười nịnh nọt Lưu Bội.
Phụ tử tình thâm ở kiếp trước, lúc này lại không có biểu diễn nữa.
Khương Tú Nhuận chau mày, bỗng nhiên nhớ tới lời đồn nghe được lúc rời kinh.
Nghe nói Lương Quốc tìm Quốc quân Ngụy Quốc nói chuyện hòa giải, muốn quay về như xưa với Đại Tề, biến chiến tranh thành tơ lụa [*]. Mà Lưu Bội tới đây có lẽ cũng vì chuyện này.
[*] Dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp.
Ngay lúc nàng suy tư, Lưu Bội kia bỗng nhiên ngước mắt, vô tình nhìn sang phía nàng bên này, cái nhìn dường như mang thâm ý sâu sắc, nháy mắt nhìn nàng.
Người không biết, trông thấy cảnh này còn tưởng bạn lâu năm gặp lại, cực kỳ thân thiết!
Khương Tú Nhuận dời mắt, không nhìn hắn nữa, chỉ chuyên tâm nhìn xuống phía dưới đường đua.
Lúc này Đậu Tư Võ đã chuẩn bị sẵn sàng, vì trận thi đấu này, có thể nói Đậu Tư Võ dốc hết túi để chuẩn bị, cố ý bỏ nhiều tiền ra mua ngựa tốt, yên ngựa hàm thiếc và dây cương nhìn qua vô cùng uy vũ mạnh mẽ.
Chờ tới lúc ngồi lên lưng ngựa, uy phong lẫm liệt, thật sự có một chút khí thế của tướng quân, khiến cho mọi người dồn dập liếc nhìn.
Mà học sinh dự thi của các thư viện nơi khác cũng dồn dập vào chỗ, nhìn một chút là biết bỏ vàng thuê tới, mặt mũi dữ tợn, khí chất giang hồ phả vào mặt.
Mà học sinh dự thi của thư viện bị rớt xuống lưng ngựa hàng năm khiến cho người khác chú ý nhất.
Có lẽ bị nhóm học huynh dự thi trước đó dọa sợ nên vị nhân huynh [*] này năm nay hoàn toàn có chuẩn bị.
[*] Xưng hô với bạn bè, thường dùng trong thư tín.
Chăn bông giấu dưới đáy hòm cũng bị lục ra, khoác dày lên người, trên đầu cũng cuốn bông vải, bộ dạng khẳng khái chịu chết, phải nhờ mấy vị bạn học trợ giúp mới chật vật leo được lên lưng ngựa.
Bởi vậy, người chăn bông, người võ trang đầy đủ, khiến cho áo giáp của Đậu Tư Võ tỏa sáng quá mức. Hai người cưỡi ngựa đứng ở một chỗ, thật sự có sự so sánh rõ ràng, chọc cho mọi người ngồi trên cao cười phá lên.
Nhóm quý nữ của Ngụy Quốc tới xem thi đấu cũng nhiều, Mặc trì Thư Hội là nơi tài tử tụ tập, cũng là nơi giai nhân lựa chọn vị hôn phu ngưỡng mộ trong lòng. Những nhóm quý nữ rụt rè cười rộ lên, lấy quạt che mặt nhưng tiếng cười cũng khanh khách, vang dội một vùng.
Cũng khó trách hạng mục "Kỵ" này không bị hủy bỏ, hàng năm lại xếp lên thứ nhất. Thật sự là pháp bảo làm nóng trận đấu.
Mặt Khương Tú Nhuận hơi tối lại, không dám tưởng tượng tới hạng mục "Xạ" sẽ là tình cảnh khôi hài thế nào.
Đúng lúc này, tiếng sáo trúc vang lên, trận đấu bắt đầu.
Đậu Tư Võ cưỡi ngựa xông lên trước, nới lỏng dây cương chạy vội ra ngoài.
Nhưng ngựa của thư sinh bên cạnh hắn lại bị ngựa của Đậu Tư Võ làm kinh hãi, nhấc móng ngựa lên, muốn hất tung người trên lưng xuống đất.
Người xem náo nhiệt ở đây chờ lúc người choàng chăn bông rơi xuống. Đậu Tư Võ vốn đã lao đi lại ghìm chặt dây cương ngựa lại, vung roi ngựa, cuốn lấy eo người kia, cố gắng lôi hắn trở về trên lưng ngựa.
Chỉ là như vậy, Đậu Tư Võ lập tức bị những người khác vượt qua.
Đậu tiểu anh hùng không hoang mang chút nào, sau khi vị nhân huynh kia ngồi vững, lập tức giục ngựa vung roi ra sức đuổi theo.
Người ngồi xem trận đấu yên lặng một lúc, dẫu sao mọi người thích xem nhất phần ngã ngựa, lại bị người khác quấy nhiễu, mọi người nhất thời không thể nói rõ thất vọng trong lòng.
Cuối cùng Mộc Phong tiên sinh tiên phong đứng dậy trước mặt đại nho các nước, vểnh râu dài hét to vì học trò của mình: "Quân tử trẻ con là như vậy!"
Lúc này mọi người mới tỉnh ngộ, dồn dập hô to lớn tiếng khen hay, tán thưởng học sinh thư viện Lạc An có đức độ và phong độ của quân tử.
Đúng lúc này, Đậu Tư Võ đã vọt lên, lần thứ hai cưỡi ngựa chiếm thứ nhất, cũng bắt đầu không ngừng dẫn trước, lúc nhận được kết quả so tài, cũng chẳng hồi hộp chút nào nữa.
Khương Tú Nhuận ở một bên, mỉm cười vỗ tay cho bạn học của mình. Trận thi đấu "Kỵ" này, mặc dù không có đối thủ mạnh, nhưng bạn học Đậu thắng rất đẹp, mang lại danh tiếng cho thư viện Lạc An.
Lúc Đậu Tư Võ nhảy xuống từ trên lưng ngựa, mùi hương cỏ của hoa tươi từ chỗ các quý nữ xộc vào mũi, hoa ném hoa tới tấp, chỉ chốc lát hoa dưới chân hắn chất thành núi nhỏ.
Các bạn học cùng Khương Tú Nhuận nghênh đón cực kỳ hâm mộ, sôi nổi nói lần này bạn học Đậu không chỉ làm tốt, còn có thể dẫn kiều thê xinh đẹp về nước đấy. Cho dù không thể cưới xin, sau trận đấu này thì trăng kết bạn, liễu mời diễm tình [*] cũng không có thiếu đâu!
[*] Chỉ tình yêu nam nữ.
Các nước láng giềng Ngụy Quốc, phong tục cởi mở, thiếu nữ Ngụy Quốc cũng nhiệt tình khó chống đỡ.
Một nhóm thiếu niên lang lập tức có chút ghen tỵ, hối hận vì mình không có bao danh tham gia thi cưỡi ngựa.
Có điều Thiển nhi ở bên cạnh Khương Tú Nhuận lại nhướng mắt sáng, bĩu môi nói: "Chưa từng thấy qua người tài giỏi sao? Cứ như thế là trở thành anh hùng à?"
Đậu Tư Võ vừa hay nghe thấy, trong lòng cực kỳ đắc ý, thừa cơ hướng về Thiển nhi khoe khoang nói: "Tiểu gia chính là người khiến người ta yêu thương như vậy, không phải người nha đầu thô bỉ xấu xí như ngươi có thể thương nhớ đâu!"
Khương Tú Nhuận không thích nghe nghe người khác lấy Thiển nhi của nàng ra đùa giỡn. Lập tức nhấc lông mày nói: "Bạn học Đậu không cần quá lo lắng, thị nữ của ta, tất nhiên ta sẽ an bài tới nơi tới chốn cho nàng, cho dù ân huệ của bạn học có nhiều hơn, Thiển nhi cũng không dám trèo cao!"
Đây chẳng qua là chuyện phiếm trêu chọc nhau, mỗi người cười ha ha một tiếng là xong việc.
Nhưng chẳng biết tại sao, vẻ mặt vốn đắc ý của Đậu Tư Võ lại sụp đổ, nhìn qua như cha chết mẹ mất vậy.
Đang nói, nàng trông thấy Đậu Tư Võ đứng bất động ở đó từ xa, thế là hất cằm về phía Đậu Tư Võ.
Lại bị Đậu Tư Võ hung hăng trừng mắt.
Thiển nhi cảm thấy có thể là vì trước đó nàng không cho hắn dùng bô trong xe ngựa. Hắn vẫn nhớ kỹ thù oán, thật không giống bộ dạng sảng khoái ngày thường, thế là dứt khoát không nhìn hắn nữa.
Chờ tới khi mọi người vào hậu viện khách sạn, Mộc Phong tiên sinh cho các bạn học ngồi xuống, phân phát thời gian biểu ra trận mấy ngày nay.
Mặt mày lão tiên sinh hưng phấn, nghe nói trong mấy thư viện dự thi có không ít học trò xuất sắc, Mộc Phong tiên sinh nghĩ tới chuyện học trò của mình có thể tôi luyện thêm, lập tức cảm giác chuyến đi này không tệ, không uổng phí nỗi khổ mệt nhọc khi đi đường.
Đại đa số thư viện liên quan tới võ khoa đều là sắp xếp người ngoài, Mộc Phong tiên sinh an ủi Đậu Tư Võ, Khương Tú Nhuận và người có mặt cho đủ số Từ Ứng không cần quá căng thẳng, chỉ cần tới lúc đó đừng bắn trượt bia hoặc ngã từ trên lưng ngựa xuống, làm mất mặt thư viện là được.
Đậu Tư Võ nghe xong, gương mặt tái xanh, hỏi thẳng có bao nhiêu nước có tiếng tăm thi đấu, làm sao có thể rơi xuống ngựa?
Bạn học biết không ít tin đồn thú vị của thư hội những năm qua ở bên cạnh mặt mày hớn hở khoe khoang: "Có không ít đâu, nghe nói có mấy thư viện thu nhận học sinh bần hàn, thật sự không thuê nổi vũ phu thi đấu thay, lại gặp trở ngại vì quy định là không thể báo danh thiếu hạng mục nào nên mới có chuyện học sinh dự thi hàng năm ngã từ trên lưng ngựa xuống. Thật ra làm thế làm gì chứ? Tiền chén thuốc chưa chắc ít hơn so với tiền thuê vũ phu đâu!"
Mặt Đậu Tư Võ đen lại hoàn toàn. Ban đầu hắn ôm ý chí tham gia thư hội sẽ có thể so tài với những cao thủ. Kết quả giờ mới biết, bản thân mình phải so tài cùng một đám thư sinh chân yếu tay mềm có khả năng nay cả lừa cũng chưa từng cưỡi, thật sự mất hứng!
Khương Tú Nhuận không có tâm tư tạo dựng tiếng tăm như Đậu Tư Võ.
Lúc trước nàng nghe Cơ Vô Cương nói như vậy, cũng không lo nghĩ bị người Ba Quốc vạch trần nữa, có thể yên tâm to gan tới nơi các nước tụ tập này.
Hơn nữa chỉ người ngu mới có kiên nhẫn ở lại hậu trạch của Phượng Ly Ngô. Nàng nên ra ngoài giải sầu một chút, tiện thể suy nghĩ kỹ, xem sau này có thời cơ nào tốt có thể dẫn theo ca ca và tẩu tẩu thoát thân.
Quan trọng hơn là, bớt đi việc ngày ngày dây dưa với Phượng Ly Ngô. Ở trong phủ Thái tử có hoàn phì yến sấu, giai nhân đông đúc nhưng Phượng Ly Ngô không có lòng thưởng thức, bởi vì vẫn chưa chán nàng.
Nam nữ ở chung sớm chiếu, lâu ngày cũng sinh tình. Nếu nàng cứ ở trong phủ thì không thể làm nguội sự nhiệt tình hừng hực của Thái tử.
Mà bây giờ nàng ra cửa, chờ lúc trở về, căn cứ vào niềm hăng say du sơn ngoạn thủy gặm mía của tiên sinh, lúc trở về không thể thiếu việc còn phải vòng vèo. Cũng hy vọng nhóm giai lệ trong phủ có lòng cầu tiến, tranh giành một chút, khi công việc của Thái tử coi như gần xong, trở về phủ nghỉ ngơi, hy vọng các nàng biết tận dụng cơ hội. Một khi các nàng được sủng ái thì nàng có thể ung dung sắp xếp chuyện tiếp theo rồi.
Dựa vào hiểu biết của nàng với Thái tử, mặc dù sinh hoạt ngày thường có hơi keo kiệt nhưng chung quy hắn không phải là người một khi mất tình yêu sẽ thương tâm. Tới lúc đó nàng nhân cơ hội lấy cớ muốn đưa huynh trưởng về nước tranh giành ngôi vị, dựa vào quan hệ cá nhân của hai người, rất có thể hắn sẽ đồng ý.
Đến lúc đó, Thân hậu ở Ba Quốc chắc chắn sẽ ngăn cản bọn họ về nước, nàng có thể thuận nước đẩy thuyền, lấy cớ trốn tránh sự truy sát của Thân hậu, tới các nước chu du ung dung tự tại.
Theo nàng thấy, Ngụy Quốc là nơi ẩn cư không tồi, non xanh nước biếc, Quốc quân coi trọng con chữ, hơn nữa có quan hệ thân thiết với Đại Tề, không có nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng bị nước khác chiếm đoạt.
Nghĩ như vậy, tranh tài thắng bại với nàng không quan trọng nữa, dẫu sao sau khi giải tỏa nỗi lo Ba Quốc, lại có thể khuây khỏa giải sầu, kết bạn với người tài đức tài ba thời bấy giờ, chuyến đi này cũng không uổng.
Có điều, nàng chẳng hề nghĩ tới chuyện thừa cơ bỏ trốn. Lúc trước Mộc Phong tiên sinh lựa chọn học trò đi theo, vốn là có Khương Chi. Nhưng Phượng Ly Ngô cố ý cản trở Khương Chi rời kinh cùng nàng, có lẽ kiêng kỵ huynh muội bọn họ cùng nhau bỏ trốn?
Khương Tú Nhuận cười tự giễu, nhận thời gian biểu, sắp xếp lộ trình thi đấu của mình.
Năm nay Mặc trì Thư Hội có sự ủng hộ của lớn của Ngụy Quốc nên được tổ chức rất long trọng, đài cao cũng được dựng ở giữa non xanh nước biếc.
Giờ là đầu thu, nhiệt độ ban ngày vừa vặn, khiến cho lòng người sảng khoái không kiêu ngạo không nóng nảy.
Đầu tiên là hạng mục "Kỵ". Bởi vì thư viện Lạc An của bọn họ có học sinh tham gia đông đảo nên căn cứ vào hạn ngạch hai người thi đấu, ngoại trừ Đậu Tư Võ ra còn có bạn học cùng thư viện tham gia cùng.
Khương Tú Nhuận không cần tham gia, tất nhiên ngồi trên đài cao xem trò vui. Nhưng khi nàng nhìn thấy người ngồi đối diện trên đài cao, lập tức có chút cười không nổi nữa.
Hóa ra người ngồi xem chiến bên cạnh Thái tử Ngụy Quốc, chính là công tử Lưu Bội của Lương Quốc.
Xem ra thương thế của Lưu Bội phục hồi không tồi, ngồi tại chỗ cười nói trò chuyện với Thái tử Ngụy Quốc. Mà phụ vương thân mến của nàng cũng qua bắt chuyện với Ngụy Quốc, cùng Thân Tướng quân ngồi xuống, cố gắng tìm cơ hội tiếp chuyện cùng Thái tử Ngụy Quốc.
Chỉ là lúc này vận mệnh Lương Quốc còn mù mịt, Quốc quân Khương cũng lười nịnh nọt Lưu Bội.
Phụ tử tình thâm ở kiếp trước, lúc này lại không có biểu diễn nữa.
Khương Tú Nhuận chau mày, bỗng nhiên nhớ tới lời đồn nghe được lúc rời kinh.
Nghe nói Lương Quốc tìm Quốc quân Ngụy Quốc nói chuyện hòa giải, muốn quay về như xưa với Đại Tề, biến chiến tranh thành tơ lụa [*]. Mà Lưu Bội tới đây có lẽ cũng vì chuyện này.
[*] Dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp.
Ngay lúc nàng suy tư, Lưu Bội kia bỗng nhiên ngước mắt, vô tình nhìn sang phía nàng bên này, cái nhìn dường như mang thâm ý sâu sắc, nháy mắt nhìn nàng.
Người không biết, trông thấy cảnh này còn tưởng bạn lâu năm gặp lại, cực kỳ thân thiết!
Khương Tú Nhuận dời mắt, không nhìn hắn nữa, chỉ chuyên tâm nhìn xuống phía dưới đường đua.
Lúc này Đậu Tư Võ đã chuẩn bị sẵn sàng, vì trận thi đấu này, có thể nói Đậu Tư Võ dốc hết túi để chuẩn bị, cố ý bỏ nhiều tiền ra mua ngựa tốt, yên ngựa hàm thiếc và dây cương nhìn qua vô cùng uy vũ mạnh mẽ.
Chờ tới lúc ngồi lên lưng ngựa, uy phong lẫm liệt, thật sự có một chút khí thế của tướng quân, khiến cho mọi người dồn dập liếc nhìn.
Mà học sinh dự thi của các thư viện nơi khác cũng dồn dập vào chỗ, nhìn một chút là biết bỏ vàng thuê tới, mặt mũi dữ tợn, khí chất giang hồ phả vào mặt.
Mà học sinh dự thi của thư viện bị rớt xuống lưng ngựa hàng năm khiến cho người khác chú ý nhất.
Có lẽ bị nhóm học huynh dự thi trước đó dọa sợ nên vị nhân huynh [*] này năm nay hoàn toàn có chuẩn bị.
[*] Xưng hô với bạn bè, thường dùng trong thư tín.
Chăn bông giấu dưới đáy hòm cũng bị lục ra, khoác dày lên người, trên đầu cũng cuốn bông vải, bộ dạng khẳng khái chịu chết, phải nhờ mấy vị bạn học trợ giúp mới chật vật leo được lên lưng ngựa.
Bởi vậy, người chăn bông, người võ trang đầy đủ, khiến cho áo giáp của Đậu Tư Võ tỏa sáng quá mức. Hai người cưỡi ngựa đứng ở một chỗ, thật sự có sự so sánh rõ ràng, chọc cho mọi người ngồi trên cao cười phá lên.
Nhóm quý nữ của Ngụy Quốc tới xem thi đấu cũng nhiều, Mặc trì Thư Hội là nơi tài tử tụ tập, cũng là nơi giai nhân lựa chọn vị hôn phu ngưỡng mộ trong lòng. Những nhóm quý nữ rụt rè cười rộ lên, lấy quạt che mặt nhưng tiếng cười cũng khanh khách, vang dội một vùng.
Cũng khó trách hạng mục "Kỵ" này không bị hủy bỏ, hàng năm lại xếp lên thứ nhất. Thật sự là pháp bảo làm nóng trận đấu.
Mặt Khương Tú Nhuận hơi tối lại, không dám tưởng tượng tới hạng mục "Xạ" sẽ là tình cảnh khôi hài thế nào.
Đúng lúc này, tiếng sáo trúc vang lên, trận đấu bắt đầu.
Đậu Tư Võ cưỡi ngựa xông lên trước, nới lỏng dây cương chạy vội ra ngoài.
Nhưng ngựa của thư sinh bên cạnh hắn lại bị ngựa của Đậu Tư Võ làm kinh hãi, nhấc móng ngựa lên, muốn hất tung người trên lưng xuống đất.
Người xem náo nhiệt ở đây chờ lúc người choàng chăn bông rơi xuống. Đậu Tư Võ vốn đã lao đi lại ghìm chặt dây cương ngựa lại, vung roi ngựa, cuốn lấy eo người kia, cố gắng lôi hắn trở về trên lưng ngựa.
Chỉ là như vậy, Đậu Tư Võ lập tức bị những người khác vượt qua.
Đậu tiểu anh hùng không hoang mang chút nào, sau khi vị nhân huynh kia ngồi vững, lập tức giục ngựa vung roi ra sức đuổi theo.
Người ngồi xem trận đấu yên lặng một lúc, dẫu sao mọi người thích xem nhất phần ngã ngựa, lại bị người khác quấy nhiễu, mọi người nhất thời không thể nói rõ thất vọng trong lòng.
Cuối cùng Mộc Phong tiên sinh tiên phong đứng dậy trước mặt đại nho các nước, vểnh râu dài hét to vì học trò của mình: "Quân tử trẻ con là như vậy!"
Lúc này mọi người mới tỉnh ngộ, dồn dập hô to lớn tiếng khen hay, tán thưởng học sinh thư viện Lạc An có đức độ và phong độ của quân tử.
Đúng lúc này, Đậu Tư Võ đã vọt lên, lần thứ hai cưỡi ngựa chiếm thứ nhất, cũng bắt đầu không ngừng dẫn trước, lúc nhận được kết quả so tài, cũng chẳng hồi hộp chút nào nữa.
Khương Tú Nhuận ở một bên, mỉm cười vỗ tay cho bạn học của mình. Trận thi đấu "Kỵ" này, mặc dù không có đối thủ mạnh, nhưng bạn học Đậu thắng rất đẹp, mang lại danh tiếng cho thư viện Lạc An.
Lúc Đậu Tư Võ nhảy xuống từ trên lưng ngựa, mùi hương cỏ của hoa tươi từ chỗ các quý nữ xộc vào mũi, hoa ném hoa tới tấp, chỉ chốc lát hoa dưới chân hắn chất thành núi nhỏ.
Các bạn học cùng Khương Tú Nhuận nghênh đón cực kỳ hâm mộ, sôi nổi nói lần này bạn học Đậu không chỉ làm tốt, còn có thể dẫn kiều thê xinh đẹp về nước đấy. Cho dù không thể cưới xin, sau trận đấu này thì trăng kết bạn, liễu mời diễm tình [*] cũng không có thiếu đâu!
[*] Chỉ tình yêu nam nữ.
Các nước láng giềng Ngụy Quốc, phong tục cởi mở, thiếu nữ Ngụy Quốc cũng nhiệt tình khó chống đỡ.
Một nhóm thiếu niên lang lập tức có chút ghen tỵ, hối hận vì mình không có bao danh tham gia thi cưỡi ngựa.
Có điều Thiển nhi ở bên cạnh Khương Tú Nhuận lại nhướng mắt sáng, bĩu môi nói: "Chưa từng thấy qua người tài giỏi sao? Cứ như thế là trở thành anh hùng à?"
Đậu Tư Võ vừa hay nghe thấy, trong lòng cực kỳ đắc ý, thừa cơ hướng về Thiển nhi khoe khoang nói: "Tiểu gia chính là người khiến người ta yêu thương như vậy, không phải người nha đầu thô bỉ xấu xí như ngươi có thể thương nhớ đâu!"
Khương Tú Nhuận không thích nghe nghe người khác lấy Thiển nhi của nàng ra đùa giỡn. Lập tức nhấc lông mày nói: "Bạn học Đậu không cần quá lo lắng, thị nữ của ta, tất nhiên ta sẽ an bài tới nơi tới chốn cho nàng, cho dù ân huệ của bạn học có nhiều hơn, Thiển nhi cũng không dám trèo cao!"
Đây chẳng qua là chuyện phiếm trêu chọc nhau, mỗi người cười ha ha một tiếng là xong việc.
Nhưng chẳng biết tại sao, vẻ mặt vốn đắc ý của Đậu Tư Võ lại sụp đổ, nhìn qua như cha chết mẹ mất vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.