Chương 88
Cuồng Thượng Gia Cuồng
07/03/2020
Trông thấy hắn tiến vào, nữ tử vẫn luôn nằm nhoài trên giường hơi
ngồi dậy, mái tóc rối tung miễn cưỡng che khuất nửa bên mặt, hình như
bởi vì có bệnh nhẹ mà giọng nói khàn khàn: "Điện hạ..."
Phượng Ly Ngô để bánh ngọt lên bàn rồi cất bước đi tới nhưng vừa tới bên giường đã ngửi thấy mùi thuốc, vậy mà che lấp hầu như toàn bộ mùi hương đặc biệt trên người nàng.
Phượng Ly Ngô giật giật cánh mũi, thầm nghĩ: Ăn cái gì vậy? Mùi thuốc nặng như vậy! Có điều nhìn mặt của nàng, vẫn là bộ dạng da trắng, mũi cao thẳng, không có thay đổi quá lớn.
Nghĩ tới lúc người ra ngoài còn khỏe mạnh nhảy nhót tưng bừng, bây giờ bệnh không dậy nổi, Phượng Ly Ngô không khỏi đau lòng, sau khi vào giường, vươn tay sờ lưng nàng, sau đó kéo nàng vào trong ngực.
Chỉ là nữ tử này nhất thời ốm yếu tới nỗi không thể ngẩng đầu, chỉ đưa tay đấm lồng ngực của hắn nói: "Mấy ngày nay ta vẫn luôn nhớ điện hạ, từ khi rơi vào trong nước, không biết làm sao đều mơ thấy Thiển nhi khóc lóc kể lể... Đi, người đi rót cho ta một ly nước, vừa mới uống thuốc nên miệng ta khô quá..."
Nhìn Phượng Ly Ngô vẫn bất động như cũ, nữ tử kia đưa tay đấm nhẹ lồng ngực của hắn: "Sao mới xa nhau mấy ngày mà cứ không ngoan như vậy, nhanh đi đi! Động tác chậm chạp như vậy, cẩn thận cái mông của ngươi!"
Phượng Ly Ngô ngừng một chút, đứng dậy đi tới bên bàn cầm một chén nước rót nước, tiện tay cầm nến đang phát sáng lại.
Nữ nhân ở trên giường thấp giọng nói: "Sáng quá, chói mắt."
Có điều Phượng Ly Ngô giống như không nghe thấy, giơ nến và chén nước đi tới, sau đó đưa chén nước cho nàng, giơ ngọn nến ở bên cạnh tỉ mỉ quan sát nàng...
Ảnh nữ giả dạng Khương Tú Nhuận cũng coi như là thuộc hạ có kinh nghiệm dày dặn của Phượng Vũ, nàng ta tự tin cho dù ban ngày mình đứng trước mặt Phượng Ly Ngô, về mặt dung mạo cũng tuyệt đối không lộ sơ hở.
Thế nhưng vì lý do chu đáo, vẫn phối hợp ánh sáng mờ trong phòng.
Cũng không biết Phượng Ly Ngô thấy chỗ nào không đúng, vậy mà giơ ánh nến tới xem, nổi bật dưới ánh nến chập chờn là đôi mắt dần dần u ám của Phượng Ly Ngô, môi mỏng nhếch lên, không nhìn ra vẻ hiền lành thoải mãi lúc đối mặt với ái thiếp nữa.
Ảnh nữ suy cho cùng cũng là kẻ lão luyện, nghênh đón ánh nến, hơi nâng khuôn mặt lên, mặc cho khuôn mặt đẹp đẽ lộ ra từ trong mái tóc dài, nở nụ cười quyến rũ với Phượng Ly Ngô, sóng mắt u oán nói: "Xa cách lâu như vậy, chẳng lẽ điện hạ không muốn ta?"
Nói xong, cởi nửa vạt áo thường phục, lộ ra cái yếm bao bọc bộ ngực no đủ, sau đó lôi kéo vạt áo của Phượng Ly Ngô và kéo hắn vào trong ngực.
Phượng Ly Ngô trở tay cầm bàn tay nàng, ngón cái vuốt nhẹ nói: "Là cảm thấy ngứa, muốn cô gãi cho ngươi sao?"
Ảnh nữ kia nghe vậy, lộ ra nụ cười quyến rũ luyện tập trước gương đồng rất lâu, nói: "Trống trải lâu như vậy, ta cần cam lộ của điện hạ giải khát..."
Nói xong, thân thể của nàng bắt đầu dán vào trong ngực hắn, chỉ đợi lúc hắn loạn ý tình mê, nàng sẽ rút ra cây trâm dưới gối ra đâm hắn.
Nhưng còn chưa chạm vào lồng ngực Phượng Ly Ngô, nam nhân kia bỗng nhiên trở tay kéo tóc nàng, dùng sức ấn nàng trên ván giường, ngữ khí lạnh lẽo nói: "Ngươi... Rốt cuộc là người phương nào?"
Ảnh nữ hoảng hốt trong lòng, còn chưa từ bỏ ý định nói: "Điện hạ, ngài làm sao vậy, ta là Khương Tú Nhuận! Lẽ nào mấy ngày không gặp, điện hạ đã thay lòng đổi dạ không nhận ra ta rồi?"
Đáng tiếc lúc này Phượng Ly Ngô đã không còn kiên nhẫn, duỗi tay muốn vứt nàng ra đất, thẩm vấn cặn kẽ.
Đúng lúc này, nữ tử kia đột nhiên đưa tay xuống dưới gối, nắm chặt cây trâm dài điên cuồng đâm vào lưng Phượng Ly Ngô.
Nhưng Phượng Ly Ngô sớm có cảnh giác, sao có thể cho cây trâm kia chạm vào người? Vung tay bẻ cánh tay nữ tử kia, sau đó hung hăng ném nàng ta ra đất, đồng thời quát lớn gọi ám vệ vào cửa, trói chặt nữ tử kia lại, vì phòng nàng ta cắn lưỡi tự sát, còn dùng khăn lau vo tròn nhét vào miệng nàng ta.
Sắc mặt Phượng Ly Ngô u ám chậm rãi đi tới bên người nữ tử kia, cúi đầu nhìn kỹ, có thể thấy trên mặt nữ tử kia bôi son trét phấn, còn có chút bột phấn tối bôi lên cánh mũi và gò má, tân trang lại hiệu quả hai má.
Lúc này thị vệ múc nước giếng tới giội lên mặt nữ nhân kia nhưng lớp phấn kia rất ngoan cố, gặp nước cũng không trôi, bọn thị vệ lại lấy tấm vải thô lớn rót dầu hạt cải, thô lỗ cọ tới cọ lui trên mặt nàng.
Lúc dung dịch phấn bị cọ rửa sạch sẽ, khuôn mặt nữ tử kia cũng dần lộ ra, mặc dù trước đó nàng được Phượng Vũ bóp xương sửa mặt, nhưng lúc này đèn đuốc sáng chưng có thể nhìn ra, căn bản không phải diện mạo của Khương Tú Nhuận.
Phượng Ly Ngô chỉ cảm thấy đầu ngón tay lạnh run, trực tiếp móc khăn trong miệng nữ nhân kia ra, bóp hai gò má của nàng ta rồi lạnh lùng nói: "Nói, Khương Tú Nhuận thật ở đâu?"
Ảnh nữ không ngờ bản thân vừa đối mặt đã bị Phượng Ly Ngô nhận ra, bị hắn bóp hai gò má không cách nào dùng sức cắn lưỡi tự sát, chỉ có thể miễn cưỡng hàm hồ nói: "Ngươi... Rốt cuộc là nhìn ra sơ hở chỗ nào?"
Lúc này trong mắt Phượng Ly Ngô không che giấu chán ghét nói: "Cho rằng dùng mùi thuốc là có thể che giấu mùi thối trên người ngươi sao? Vừa nãy cô phải cố nhịn mới không nôn ra, đừng nói nhảm nữa, mau chóng nhận tội, nói Khương Tú Nhuận đi đâu rồi? Người nào xúi giục ngươi làm như vậy?"
Phượng Ly Ngô không nói ra miệng là nữ thích khách này quả thật có sơ hở đầy người!
Tiểu thiếu phó của hắn toàn thân thơm ngọt không nói, da thịt mềm mại nhẵn nhụi giống như không xương, nhưng vừa nãy chỉ mới cầm tay một chút hắn đã cảm thấy da thịt và tay nữ nhân này không đúng.
Huống hồ nữ nhân này nói chuyện rất phách lối, vậy mà sai khiến hắn châm trà rót nước, còn không rượu say mà chủ động cầu hoan, quả thật không phải điệu bộ bình thường của Khương Tú Nhuận.
Lúc hắn giơ nến lên nhìn kỹ gương mặt nữ nhân này, phát hiện đôi mắt của nàng ta, căn bản không phải đôi mắt sáng như hồ nước có linh khí trong trí nhớ, chỉ làm cho hắn cảm thấy một luồng khí lạnh bốc lên từ sau lưng.
Một khắc này, hắn quả thật không thể nghi ngờ nữa, Khương Tú Nhuận đã bị người ta đánh tráo!
Mà ảnh nữ này được dày công điều chỉnh, mà người thân còn bị Phượng Vũ khống chế, dù có chết cũng không thể khai ra chủ nhân, cho nên sau khi phát hiện mình bại lộ thì ngậm chặt miệng không nói, mặc cho tra tấn ra sao cũng không nói.
Mà thanh trâm dài hành thích kia lúc kiểm tra cũng phát hiện ra kịch độc, một khi chạm vào sau lưng quả thật khó mà lường trước được.
Phượng Ly Ngô cũng chẳng rảnh nghĩ lại mà sợ, lúc này trong lòng hắn như có lửa đốt, bắt lại tất cả mấy hộ vệ bảo vệ Khương Tú Nhuận, lần lượt thẩm vấn từng người.
Thật ra thì sự trung thành của những hộ vệ này không thể nghi ngờ nhưng bọn họ ngày đêm giám thị lại có chỗ sơ xuất như vậy, bọn họ thật sự khó thoát tội.
Người thị vệ trưởng kia nghĩ tới bởi vì mình lười biếng suýt chút nữa hại chết Thái tử, chỉ xấu hổ khóc rống lên, cũng cẩn thận nhớ lại hành trình trước đó rốt cuộc là lộ ra sơ xuất chỗ nào.
Lần này nghĩ lại, chính là sau hôm rơi xuống nước ở đất Ngụy, nữ nhân kia lập tức ít giao du với bên ngoài, lấy lý do nhiễm bệnh thương hàn, không thể gặp người nào.
Lúc nàng từ biệt Mộc Phong tiên sinh cũng cách màn xe, ở trong xe ngựa từ giã rồi đi.
Phượng Ly Ngô liên tiếp thẩm mấy thị vệ, càng ngày càng chắc chắn, Khương Tú Nhuận vẫn luôn được thị vệ bảo vệ nghiêm ngặt, cho dù có người muốn đánh tráo cũng không có khả năng. Mà lần duy nhất biến mất trước mắt thị vệ, không ở dưới mắt giám thị hắn bố trí, chỉ có lần rơi xuống nước kia, trong lúc người sợ ngựa loạn, không có bọn họ giám thị ở phía dưới.
Hơn nữa Thiển nhi và Từ Ứng gì đó biết mất không tăm hơi cũng lộ ra kỳ lạ.
Ngay sau đó Phượng Ly Ngô cho rằng, lần rơi xuống nước kia là biến cố kỳ quái.
Chỉ là không biết Khương Tú Nhuận đóng vai gì ở trong đó, nàng gặp người gian bị bắt cóc bị lợi dụng, hay là... Cố ý phối hợp cùng người khác, thừa cơ chạy trốn?
Nghĩ tới khả năng sau, Phượng Ly Ngô cảm thấy lòng giống như bị hung hăng véo một cái.
Không cần nghĩ kỹ, cũng biết Khương Tú Nhuận tuyệt đối không tham dự trong đó. Nữ thích khách kia vừa nhìn qua đã biết được tỉ mỉ bồi dưỡng, giọng nói chuyện và động tác nhỏ giống Khương Tú Nhuận không thể nghi ngờ. Nếu Khương Tú Nhuận có tham dự, nhất định sẽ nói cho nữ thích khách kia, ngày thường hai người chung đụng ra sao, làm sao để nữ thích khách lẳng lơ giống như nữ tử lăn lộn trong tình trường, lại còn không có chút tôn ti trật tự nào?
Nghĩ tới khả năng Khương Tú Nhuận rơi vào tay kẻ gian, lúc này sống chết không rõ, Phượng Ly Ngô chỉ cảm thấy ngạt thở.
Hắn từ lãnh cung ra ngoài, tự nhận nhìn quen sống chết, tình người ấm lạnh, ở triều đình lúc đấu đá lẫn nhau cũng có thể bình tĩnh ứng phó nhanh chóng, coi nhẹ buồn vui của đời người.
Nói đến Khương Tú Nhuận, chẳng qua là vật nhỏ hắn nuôi giải trí ngày thường mà thôi. Không có tác dụng lớn lại vô hại nghe lời.
Nhưng bây giờ bỗng nhiên phát hiện, tung tích nàng không rõ, rất có thể gặp bất trắc... Toàn bộ thân thể hắn đau đớn giống như bị xé nứt ra.
Tiếng đánh đập và tiếng kêu thảm thiết vang lên trong hình thất một đêm, Phượng Ly Ngô cứ như vậy không uống một giọt nước ngồi bất động cả một đêm.
Lúc sắc trời man mát, rốt cuộc hắn cũng mở miệng nói: "Gọi Tần Chiếu đến phủ thái thú."
Nếu như nói hôm đó lúc rơi xuống nước người mất tích thật ra là chủ tớ Khương Tú Nhuận và Thiển nhi, vậy em vợ bỗng nhiên xuất hiện của Tần Chiếu là nhân vật gì?
...
Lúc Tần Chiếu bị gọi vào phủ Thái thú, lập tức trông thấy thái thú và thị vệ thiếp thân của Thái tử có thần sắc hốt hoảng đang bàn bạc gì đó, nhìn thấy hắn tới, vội vã vẫy tay lại nói: "Tần tướng quân, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Tần Chiếu không hoảng không vội, nhìn thấy ảnh nữ bị trói lại bị đánh cho thương thích đầy mình đang ngất đi, trong lòng trầm xuống, không biết rốt cuộc ảnh nữ này có hành thích thành công hay không.
Vẻ mặt người thị vệ trưởng tối tăm nói: "Tần tướng quân, không biết người nào cải trang thiếu phó, đêm qua... Hành thích Thái tử."
Lông mày rậm của Tần Chiếu khẽ động, vội vàng nói: "Vậy Thái tử... Hiện tại sao rồi?"
Thái thú bên cạnh lúc này lộ vẻ mặt xanh xao, cả người sa sút tinh thần giống như bị dính sương lạnh, lúc này không đứng thẳng nổi, chỉ co lại trên ghế run rẩy, nức nở nói: "Cái gì ti chức cũng không biết, Thái tử gặp nạn, hoàn toàn không liên quan tới ti chức!"
Mà thị vệ kia cũng lộ vẻ mặt sợ hãi, do dự không chịu nói ra Thái tử sống chết thế nào.
Trong lòng Tần Chiếu căng thẳng, luôn mồm nói: "Nói máu, Thái tử sao rồi?"
Thị vệ hình như cũng cảm thấy không giấu nổi nữa, lúc này mới hít sâu một hơi nói: "Độc kia rất bá đạo, Thái tử đụng vào một cái toàn thân đã tím xanh, lập tức ngừng thở, chúng ta tìm lang trung tới lấy máu cho Thái tử, giải độc cũng vô dụng... Chúng ta xong rồi, Thái tử chết rồi, cửu tộc của chúng ta bị liên lụy rồi..."
Nói xong lời cuối cùng, nam tử hán cao lớn cũng bắt đầu khóc rống lên.
Trong lòng Tần Chiếu vui mừng như điên nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ sửng sốt: "Chuyện này là thật sao! Thái tử ở đâu, mau mau dẫn ta đi xem!"
Phượng Ly Ngô để bánh ngọt lên bàn rồi cất bước đi tới nhưng vừa tới bên giường đã ngửi thấy mùi thuốc, vậy mà che lấp hầu như toàn bộ mùi hương đặc biệt trên người nàng.
Phượng Ly Ngô giật giật cánh mũi, thầm nghĩ: Ăn cái gì vậy? Mùi thuốc nặng như vậy! Có điều nhìn mặt của nàng, vẫn là bộ dạng da trắng, mũi cao thẳng, không có thay đổi quá lớn.
Nghĩ tới lúc người ra ngoài còn khỏe mạnh nhảy nhót tưng bừng, bây giờ bệnh không dậy nổi, Phượng Ly Ngô không khỏi đau lòng, sau khi vào giường, vươn tay sờ lưng nàng, sau đó kéo nàng vào trong ngực.
Chỉ là nữ tử này nhất thời ốm yếu tới nỗi không thể ngẩng đầu, chỉ đưa tay đấm lồng ngực của hắn nói: "Mấy ngày nay ta vẫn luôn nhớ điện hạ, từ khi rơi vào trong nước, không biết làm sao đều mơ thấy Thiển nhi khóc lóc kể lể... Đi, người đi rót cho ta một ly nước, vừa mới uống thuốc nên miệng ta khô quá..."
Nhìn Phượng Ly Ngô vẫn bất động như cũ, nữ tử kia đưa tay đấm nhẹ lồng ngực của hắn: "Sao mới xa nhau mấy ngày mà cứ không ngoan như vậy, nhanh đi đi! Động tác chậm chạp như vậy, cẩn thận cái mông của ngươi!"
Phượng Ly Ngô ngừng một chút, đứng dậy đi tới bên bàn cầm một chén nước rót nước, tiện tay cầm nến đang phát sáng lại.
Nữ nhân ở trên giường thấp giọng nói: "Sáng quá, chói mắt."
Có điều Phượng Ly Ngô giống như không nghe thấy, giơ nến và chén nước đi tới, sau đó đưa chén nước cho nàng, giơ ngọn nến ở bên cạnh tỉ mỉ quan sát nàng...
Ảnh nữ giả dạng Khương Tú Nhuận cũng coi như là thuộc hạ có kinh nghiệm dày dặn của Phượng Vũ, nàng ta tự tin cho dù ban ngày mình đứng trước mặt Phượng Ly Ngô, về mặt dung mạo cũng tuyệt đối không lộ sơ hở.
Thế nhưng vì lý do chu đáo, vẫn phối hợp ánh sáng mờ trong phòng.
Cũng không biết Phượng Ly Ngô thấy chỗ nào không đúng, vậy mà giơ ánh nến tới xem, nổi bật dưới ánh nến chập chờn là đôi mắt dần dần u ám của Phượng Ly Ngô, môi mỏng nhếch lên, không nhìn ra vẻ hiền lành thoải mãi lúc đối mặt với ái thiếp nữa.
Ảnh nữ suy cho cùng cũng là kẻ lão luyện, nghênh đón ánh nến, hơi nâng khuôn mặt lên, mặc cho khuôn mặt đẹp đẽ lộ ra từ trong mái tóc dài, nở nụ cười quyến rũ với Phượng Ly Ngô, sóng mắt u oán nói: "Xa cách lâu như vậy, chẳng lẽ điện hạ không muốn ta?"
Nói xong, cởi nửa vạt áo thường phục, lộ ra cái yếm bao bọc bộ ngực no đủ, sau đó lôi kéo vạt áo của Phượng Ly Ngô và kéo hắn vào trong ngực.
Phượng Ly Ngô trở tay cầm bàn tay nàng, ngón cái vuốt nhẹ nói: "Là cảm thấy ngứa, muốn cô gãi cho ngươi sao?"
Ảnh nữ kia nghe vậy, lộ ra nụ cười quyến rũ luyện tập trước gương đồng rất lâu, nói: "Trống trải lâu như vậy, ta cần cam lộ của điện hạ giải khát..."
Nói xong, thân thể của nàng bắt đầu dán vào trong ngực hắn, chỉ đợi lúc hắn loạn ý tình mê, nàng sẽ rút ra cây trâm dưới gối ra đâm hắn.
Nhưng còn chưa chạm vào lồng ngực Phượng Ly Ngô, nam nhân kia bỗng nhiên trở tay kéo tóc nàng, dùng sức ấn nàng trên ván giường, ngữ khí lạnh lẽo nói: "Ngươi... Rốt cuộc là người phương nào?"
Ảnh nữ hoảng hốt trong lòng, còn chưa từ bỏ ý định nói: "Điện hạ, ngài làm sao vậy, ta là Khương Tú Nhuận! Lẽ nào mấy ngày không gặp, điện hạ đã thay lòng đổi dạ không nhận ra ta rồi?"
Đáng tiếc lúc này Phượng Ly Ngô đã không còn kiên nhẫn, duỗi tay muốn vứt nàng ra đất, thẩm vấn cặn kẽ.
Đúng lúc này, nữ tử kia đột nhiên đưa tay xuống dưới gối, nắm chặt cây trâm dài điên cuồng đâm vào lưng Phượng Ly Ngô.
Nhưng Phượng Ly Ngô sớm có cảnh giác, sao có thể cho cây trâm kia chạm vào người? Vung tay bẻ cánh tay nữ tử kia, sau đó hung hăng ném nàng ta ra đất, đồng thời quát lớn gọi ám vệ vào cửa, trói chặt nữ tử kia lại, vì phòng nàng ta cắn lưỡi tự sát, còn dùng khăn lau vo tròn nhét vào miệng nàng ta.
Sắc mặt Phượng Ly Ngô u ám chậm rãi đi tới bên người nữ tử kia, cúi đầu nhìn kỹ, có thể thấy trên mặt nữ tử kia bôi son trét phấn, còn có chút bột phấn tối bôi lên cánh mũi và gò má, tân trang lại hiệu quả hai má.
Lúc này thị vệ múc nước giếng tới giội lên mặt nữ nhân kia nhưng lớp phấn kia rất ngoan cố, gặp nước cũng không trôi, bọn thị vệ lại lấy tấm vải thô lớn rót dầu hạt cải, thô lỗ cọ tới cọ lui trên mặt nàng.
Lúc dung dịch phấn bị cọ rửa sạch sẽ, khuôn mặt nữ tử kia cũng dần lộ ra, mặc dù trước đó nàng được Phượng Vũ bóp xương sửa mặt, nhưng lúc này đèn đuốc sáng chưng có thể nhìn ra, căn bản không phải diện mạo của Khương Tú Nhuận.
Phượng Ly Ngô chỉ cảm thấy đầu ngón tay lạnh run, trực tiếp móc khăn trong miệng nữ nhân kia ra, bóp hai gò má của nàng ta rồi lạnh lùng nói: "Nói, Khương Tú Nhuận thật ở đâu?"
Ảnh nữ không ngờ bản thân vừa đối mặt đã bị Phượng Ly Ngô nhận ra, bị hắn bóp hai gò má không cách nào dùng sức cắn lưỡi tự sát, chỉ có thể miễn cưỡng hàm hồ nói: "Ngươi... Rốt cuộc là nhìn ra sơ hở chỗ nào?"
Lúc này trong mắt Phượng Ly Ngô không che giấu chán ghét nói: "Cho rằng dùng mùi thuốc là có thể che giấu mùi thối trên người ngươi sao? Vừa nãy cô phải cố nhịn mới không nôn ra, đừng nói nhảm nữa, mau chóng nhận tội, nói Khương Tú Nhuận đi đâu rồi? Người nào xúi giục ngươi làm như vậy?"
Phượng Ly Ngô không nói ra miệng là nữ thích khách này quả thật có sơ hở đầy người!
Tiểu thiếu phó của hắn toàn thân thơm ngọt không nói, da thịt mềm mại nhẵn nhụi giống như không xương, nhưng vừa nãy chỉ mới cầm tay một chút hắn đã cảm thấy da thịt và tay nữ nhân này không đúng.
Huống hồ nữ nhân này nói chuyện rất phách lối, vậy mà sai khiến hắn châm trà rót nước, còn không rượu say mà chủ động cầu hoan, quả thật không phải điệu bộ bình thường của Khương Tú Nhuận.
Lúc hắn giơ nến lên nhìn kỹ gương mặt nữ nhân này, phát hiện đôi mắt của nàng ta, căn bản không phải đôi mắt sáng như hồ nước có linh khí trong trí nhớ, chỉ làm cho hắn cảm thấy một luồng khí lạnh bốc lên từ sau lưng.
Một khắc này, hắn quả thật không thể nghi ngờ nữa, Khương Tú Nhuận đã bị người ta đánh tráo!
Mà ảnh nữ này được dày công điều chỉnh, mà người thân còn bị Phượng Vũ khống chế, dù có chết cũng không thể khai ra chủ nhân, cho nên sau khi phát hiện mình bại lộ thì ngậm chặt miệng không nói, mặc cho tra tấn ra sao cũng không nói.
Mà thanh trâm dài hành thích kia lúc kiểm tra cũng phát hiện ra kịch độc, một khi chạm vào sau lưng quả thật khó mà lường trước được.
Phượng Ly Ngô cũng chẳng rảnh nghĩ lại mà sợ, lúc này trong lòng hắn như có lửa đốt, bắt lại tất cả mấy hộ vệ bảo vệ Khương Tú Nhuận, lần lượt thẩm vấn từng người.
Thật ra thì sự trung thành của những hộ vệ này không thể nghi ngờ nhưng bọn họ ngày đêm giám thị lại có chỗ sơ xuất như vậy, bọn họ thật sự khó thoát tội.
Người thị vệ trưởng kia nghĩ tới bởi vì mình lười biếng suýt chút nữa hại chết Thái tử, chỉ xấu hổ khóc rống lên, cũng cẩn thận nhớ lại hành trình trước đó rốt cuộc là lộ ra sơ xuất chỗ nào.
Lần này nghĩ lại, chính là sau hôm rơi xuống nước ở đất Ngụy, nữ nhân kia lập tức ít giao du với bên ngoài, lấy lý do nhiễm bệnh thương hàn, không thể gặp người nào.
Lúc nàng từ biệt Mộc Phong tiên sinh cũng cách màn xe, ở trong xe ngựa từ giã rồi đi.
Phượng Ly Ngô liên tiếp thẩm mấy thị vệ, càng ngày càng chắc chắn, Khương Tú Nhuận vẫn luôn được thị vệ bảo vệ nghiêm ngặt, cho dù có người muốn đánh tráo cũng không có khả năng. Mà lần duy nhất biến mất trước mắt thị vệ, không ở dưới mắt giám thị hắn bố trí, chỉ có lần rơi xuống nước kia, trong lúc người sợ ngựa loạn, không có bọn họ giám thị ở phía dưới.
Hơn nữa Thiển nhi và Từ Ứng gì đó biết mất không tăm hơi cũng lộ ra kỳ lạ.
Ngay sau đó Phượng Ly Ngô cho rằng, lần rơi xuống nước kia là biến cố kỳ quái.
Chỉ là không biết Khương Tú Nhuận đóng vai gì ở trong đó, nàng gặp người gian bị bắt cóc bị lợi dụng, hay là... Cố ý phối hợp cùng người khác, thừa cơ chạy trốn?
Nghĩ tới khả năng sau, Phượng Ly Ngô cảm thấy lòng giống như bị hung hăng véo một cái.
Không cần nghĩ kỹ, cũng biết Khương Tú Nhuận tuyệt đối không tham dự trong đó. Nữ thích khách kia vừa nhìn qua đã biết được tỉ mỉ bồi dưỡng, giọng nói chuyện và động tác nhỏ giống Khương Tú Nhuận không thể nghi ngờ. Nếu Khương Tú Nhuận có tham dự, nhất định sẽ nói cho nữ thích khách kia, ngày thường hai người chung đụng ra sao, làm sao để nữ thích khách lẳng lơ giống như nữ tử lăn lộn trong tình trường, lại còn không có chút tôn ti trật tự nào?
Nghĩ tới khả năng Khương Tú Nhuận rơi vào tay kẻ gian, lúc này sống chết không rõ, Phượng Ly Ngô chỉ cảm thấy ngạt thở.
Hắn từ lãnh cung ra ngoài, tự nhận nhìn quen sống chết, tình người ấm lạnh, ở triều đình lúc đấu đá lẫn nhau cũng có thể bình tĩnh ứng phó nhanh chóng, coi nhẹ buồn vui của đời người.
Nói đến Khương Tú Nhuận, chẳng qua là vật nhỏ hắn nuôi giải trí ngày thường mà thôi. Không có tác dụng lớn lại vô hại nghe lời.
Nhưng bây giờ bỗng nhiên phát hiện, tung tích nàng không rõ, rất có thể gặp bất trắc... Toàn bộ thân thể hắn đau đớn giống như bị xé nứt ra.
Tiếng đánh đập và tiếng kêu thảm thiết vang lên trong hình thất một đêm, Phượng Ly Ngô cứ như vậy không uống một giọt nước ngồi bất động cả một đêm.
Lúc sắc trời man mát, rốt cuộc hắn cũng mở miệng nói: "Gọi Tần Chiếu đến phủ thái thú."
Nếu như nói hôm đó lúc rơi xuống nước người mất tích thật ra là chủ tớ Khương Tú Nhuận và Thiển nhi, vậy em vợ bỗng nhiên xuất hiện của Tần Chiếu là nhân vật gì?
...
Lúc Tần Chiếu bị gọi vào phủ Thái thú, lập tức trông thấy thái thú và thị vệ thiếp thân của Thái tử có thần sắc hốt hoảng đang bàn bạc gì đó, nhìn thấy hắn tới, vội vã vẫy tay lại nói: "Tần tướng quân, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Tần Chiếu không hoảng không vội, nhìn thấy ảnh nữ bị trói lại bị đánh cho thương thích đầy mình đang ngất đi, trong lòng trầm xuống, không biết rốt cuộc ảnh nữ này có hành thích thành công hay không.
Vẻ mặt người thị vệ trưởng tối tăm nói: "Tần tướng quân, không biết người nào cải trang thiếu phó, đêm qua... Hành thích Thái tử."
Lông mày rậm của Tần Chiếu khẽ động, vội vàng nói: "Vậy Thái tử... Hiện tại sao rồi?"
Thái thú bên cạnh lúc này lộ vẻ mặt xanh xao, cả người sa sút tinh thần giống như bị dính sương lạnh, lúc này không đứng thẳng nổi, chỉ co lại trên ghế run rẩy, nức nở nói: "Cái gì ti chức cũng không biết, Thái tử gặp nạn, hoàn toàn không liên quan tới ti chức!"
Mà thị vệ kia cũng lộ vẻ mặt sợ hãi, do dự không chịu nói ra Thái tử sống chết thế nào.
Trong lòng Tần Chiếu căng thẳng, luôn mồm nói: "Nói máu, Thái tử sao rồi?"
Thị vệ hình như cũng cảm thấy không giấu nổi nữa, lúc này mới hít sâu một hơi nói: "Độc kia rất bá đạo, Thái tử đụng vào một cái toàn thân đã tím xanh, lập tức ngừng thở, chúng ta tìm lang trung tới lấy máu cho Thái tử, giải độc cũng vô dụng... Chúng ta xong rồi, Thái tử chết rồi, cửu tộc của chúng ta bị liên lụy rồi..."
Nói xong lời cuối cùng, nam tử hán cao lớn cũng bắt đầu khóc rống lên.
Trong lòng Tần Chiếu vui mừng như điên nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ sửng sốt: "Chuyện này là thật sao! Thái tử ở đâu, mau mau dẫn ta đi xem!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.