Chương 90
Cuồng Thượng Gia Cuồng
07/03/2020
Sau khi xác thật tin Phượng Ly Ngô chết xong, Phượng Vũ quả quyết rời đi nhanh chóng.
Bởi vì Phượng Ly Ngô đã chết, hai chủ tớ Khương Tú Nhuận không cần lúc nào cũng bị giám thị, chỉ là Thiển nhi vẫn bị rót thuốc mê như cũ, đáp lại yêu cầu nhiều lần của Khương Tú Nhuận, Thiển nhi được người ta đỡ lên xe ngựa Khương Cơ.
Mấy ngày nay Thiển nhi chịu khổ, mắt thấy gương mặt nàng gầy gò đi không ít, Khương Tú Nhuận đau lòng sờ mặt nàng, nhẹ nhàng hỏi nàng muốn ăn gì, chờ tới khi có cơ hội sẽ mua cho nàng ăn.
Sau đó vừa nói chuyện vừa cầm tay nàng, viết chữ trong lòng bàn tay nàng.
Nhờ Khương Tú Nhuận ban tặng, gần đây Thiển nhi biết không ít chữ, chuyên chú nhìn theo nét bút thuận [*] của Khương Tú nhuận, cũng nhận biết chữ rõ ràng: Không nên cãi lại, chờ thời cơ chạy trốn.
[*] Thứ tự nét viết chữ Hán.
Thiển nhi khẽ gật đầu, sau đó lên tiếng cho giám thị ngoài xe ngựa nghe: "Muốn ăn thịt hầm, nếu là thịt heo là tốt nhất, một tảng béo mập nhiều mỡ một chút mới đỡ thèm."
Hai ngày sau, lúc cắm trại ở vùng hoang dã ngoại thành, trên chiếc rìu sắt gác ở trên đống lửa quả thật là tảng thịt heo lớn, còn bỏ thêm chút rượu khử mùi tanh, mùi thơm tỏa ra, chỉ đợi nấu chín là có thể cắt thành miếng chấm muối ăn.
Có điều người chú trọng áo cơm và sinh hoạt thường ngày như Phượng Vũ tất nhiên sẽ không ăn loại thịt heo thô kệch kia. Thức ăn hắn ăn đều phải chế biến từ nồi sắt.
Khương Tú Nhuận cũng ăn thức ăn bên trong nồi sắt với hắn.
Lúc ban đầu, Khương Tú Nhuận nghe tin Phượng Ly Ngô chết xong thì ủ rũ trong một thời gian ngắn, bây giờ cũng coi như khôi phục lại.
Bởi vì đi đường cực kỳ nhàm chán nên nàng xuống xe ngựa xem nhóm đầu bếp làm đồ ăn, nhưng ở trên phương diện ăn uống nàng còn xoi mói hơn Phượng Vũ một chút, nói lúc đầu bếp nướng thịt, cách thức không đúng, nướng thịt không đủ mềm.
Phượng Vũ đi tới bên cạnh nàng, cười hỏi: "Sao thế? Ngươi còn có thể nấu ăn sao?"
Khương Tú Nhuận mất tập trung nói: "Ngươi cũng quá dễ tính với ăn uống rồi, như thế này mà còn có thể ăn, nhìn lại xem miếng thịt đỏ này nướng như thế nào đi."
Nói xong, nàng xắn ống tay áo lên, nhờ Phượng Vũ giúp nhét ống tay áo và vạt áo vào bên hông, sau đó ngồi xổm xuống, cắt nhỏ tỏi rồi cho vào dầu nóng xào thơm.
Khương Tú Nhuận ở trong phòng bếp phủ Thái tử lăn lộn lâu, cũng học được sơ sơ cách nấu món ăn và nấu cơm của nhóm đầu bếp.
Bây giờ bắt tay vào làm, nhìn qua tư thế chính xác mười phần.
Phượng Vũ cảm thấy một vương nữ làm đồ ăn rất kỳ lạ và thú vị, mà bộ dạng đập tỏi kia còn có mấy phần thành thạo.
Chờ lúc thịt sắp vào nồi, Khương Tú Nhuận vội vàng nói: "Mau lên, lấy chút nước suối bỏ vào trong nồi."
Bọn họ làm cơm ở gần bờ sông, lấy đâu ra nước suối?
Thị vệ bên cạnh mang qua một chậu nước sông.
Khương Tú Nhuận có chút không dám tin trừng mắt nhìn nước sông hơi đục ngầu nói: "Ta thà chết đói cũng tuyệt đối không uống nước sông này."
Thiển nhi uể oải ở bên cạnh lúc này cũng tỉnh táo tinh thần: "Tiểu chủ tử chúng ta ăn uống cầu kỳ lắm! Nếu không có nước suối, các ngươi cũng không biết xử lý nước sông mà dùng."
Thế là Thiển nhi gọi thị vệ đỡ nàng ra bờ sông nhặt đá cuội thật nhỏ, xếp một chồng dày ở bên dưới đáy chậu, sau đó đổ nước sông vào trong đó để lọc nước.
Chưa kể tới, cách này thật sự có tác dụng, nước sông hơi vẩn đục lập tức có vẻ trong hơn rất nhiều.
Lúc này Khương Tú Nhuận mới bỏ thịt vào nồi xào và thêm nước gia vị ở trên.
Sau đó nói với Phượng Vũ: "Lát nữa ta lại bảo Thiển nhi lọc nước rồi pha trà cho ngươi uống nhé?"
Phượng Vũ cũng thích xem nàng hăng hái tranh công đắc ý, tất nhiên mỉm cười nói được. Lại e ngại gió nơi hoang dã ở ngoại thành quá lớn, nhìn nàng ăn mặt mỏng manh, bèn sai người lấy áo lông chồn của hắn ra, tự mình khoác thêm cho nàng.
Lúc này là mùa thu, tầng tầng lớp lớp lá rừng bị nhuộm sạch, ở bên trong ánh tà dương, sắc trời ửng đỏ chiếu lên trên mặt giai nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ tử lộ ra khỏi áo lông chồn hướng về phía hắn cười ngọt ngào.
Thế là trà xanh cũng mang theo vị ngọt không hiểu được, cực kỳ dễ uống.
Đêm đó, Phượng Vũ ngủ rất sớm, toàn bộ người trong doanh trại đều ngủ xiêu vẹo.
Khương Tú Nhuận và Thiển nhi nằm sấp ở trong lều nhỏ của các nàng lắng nghe âm thanh.
Lúc nghe có người tuần núi đi tuần tra, Khương Tú Nhuận thấp giọng nói: "Sao còn có người không bị hôn mê?"
Thiển nhi nhỏ thấp giọng nói: "Những người kia là người tuần núi, lúc bọn họ trở về ăn cơm, nước trong bình mới bị thêm thuốc mê, tác dụng thuốc chưa tan nên phản ứng của bọn họ không lớn. Có điều lát nữa tới lúc đổi người gác, nếu người đổi gác bị bất tỉnh, việc bỏ thuốc sẽ bị lộ, thừa dịp bây giờ canh giữ không nghiêm, chúng ta tranh thủ thời gian chạy đi."
Mấy ngày nay trốn đi, Phượng Vũ lại sai người rót thuốc mê cho Thiển nhi mấy lần.
Có điều bởi vì nàng ở trên xe ngựa Khương Tú Nhuận, có tiểu chủ tử giúp đỡ nên rất nhanh móc cổ họng ọe nước thuốc ra.
Vì chạy trốn, chủ tớ hai người cũng nhọc lòng. Vậy mà giữ thuốc kia ở trong một túi da đựng nước ở trên xe ngựa.
Ngay lúc lọc nước, Thiển nhi nhanh tay nhanh mắt, lấy cớ rót nước vào túi da, đổ hết thuốc nước kia vào trong siêu nước nấu nước.
Mặc dù chủ tớ hai người ăn cơm ăn thịt nhưng trà sau đó một giọt cũng không chạm vào.
Bởi vì bị nước pha loãng, tác dụng của thuốc mê không còn bá đạo như trước nhưng cũng đủ khiến người ta mơ màng ngủ một đêm.
Chỉ là Khương Tú Nhuận cực hận Phượng Vũ, vốn muốn thừa dịp hắn hôn mê, nâng tay chém xuống.
Bây giờ xem xét còn có thị vệ tỉnh táo tới đây dò xét, cũng chỉ có thể coi như thôi, nhân lúc trước khi mấy người bọn họ thay quân mau chóng chạy trốn.
Mấy ngày nay bởi vì Thiển nhi không có uống thuốc mê, rốt cuộc cũng khôi phục lại sức lực. Khi chuẩn bị hành trang, nhét mấy món quần áo Phượng Vũ ban thưởng cho tiểu chủ tử vào trong bọc.
Sau đó Thiển nhi lôi một thị vệ ngủ ở trước lều các nàng tới, sờ soạng tìm bạc trên người hắn, lại mặc quần áo của hắn vào, sau đó dẫn Khương Tú Nhuận lần theo phía sau lều trại, trốn khỏi ánh sáng lửa trại nhàn nhạt, nằm rạp xuống rồi bò vào rừng cây gần đó, sau đó dọc theo con sông, để tiếng nước che giấu tiếng bước chân chạy nhanh của hai nàng.
Khương Tú Nhuận biết rõ, khi Phượng Vũ tỉnh lại chắc chắn sẽ phát giác ra mình trúng thuốc mê, sẽ thẹn quá hóa giận truy sát chủ tớ hai người.
Cho nên việc này không thể chậm trễ, phải nhanh chóng chạy trốn mới được.
Thiển nhi cũng là chuyên gia chạy nạn khi gặp khó khăn, bộ dạng giả trang thành nam tử còn giống hơn so với Khương Tú Nhuận. Thế là trước khi chạy trốn một đêm, đi vào thôn xóm vùng hoang dã ngoài thành, dùng một bộ váy dài thêu hoa đổi quần áo vải của thôn dân và hai cái mũ rộng vành, sau đó rời thôn xóm để Khương Tú Nhuận đổi lại nam tử.
Dung mạo Thiển nhi khác hẳn với người thường, mà Khương Tú Nhuận lại có dung mạo khuynh thành như vậy, luôn phải cải trang giả dạng một chút.
Thế là Khương Tú Nhuận đổi về nam trang, bó búi tóc lên qua loa nhưng dung mạo kia vẫn khác xa dân làng thôn quê.
Hai người bọn họ không dùng thuật dịch dung, chỉ bôi chút bụi đất lên mặt, sau đó xách túi tiếp tục lên đường.
Phượng Ly Ngô chết, khiến cho Khương Tú Nhuận vắng vẻ trong lòng.
Nàng cũng không biết làm sao, chẳng qua bởi vì bởi vì âm mưu của Phượng Vũ, chất tử Ba Quốc Khương Hòa Nhuận đã chết đuối dưới lòng sông Ngụy Quốc.
Lúc nghe ý tứ của thị vệ truyền tin cho Phượng Vũ, nữ thích khách giả mạo nàng cũng bị lộ tẩy.
Khương Tú Nhuận biết rõ bản thân không thể lộ diện nữa, bằng không sẽ ngồi vững tội danh thông đồng với kẻ gian hành thích Thái tử.
Hiện tại việc cấp bách là nhân lúc tin dữ Thái tử đã chết chưa truyền tới kinh thành, phải nhanh chóng cứu một nhà ca ca tẩu tẩu, nàng gom góp được không ít vàng, về phần cửa hàng nhà cửa đều là vật ngoài thân, không mang đi được thì thôi.
Tới lúc đó, huynh muội bọn họ và tẩu tử sẽ phải vượt qua thời gian mai danh ẩn tích.
Khương Tú Nhuận từ trước đến nay là người đi một bước nhìn một bước, thời gian gấp gáp như thế, con đường phía trước cũng gập ghềnh không biết trước, nàng chẳng kịp nghĩ nhiều, bi thương không giải thích được đối với cái chết của Phượng Ly Ngô bởi vì tình thế gay go cũng chỉ có thể cố gắng dằn xuống đáy lòng.
Theo lý thuyết, hai người bọn họ chạy trốn, cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn với Phượng Vũ.
Nhưng không nghĩ tới qua mấy ngày này, Thiển nhi phát giác được có người đang đuổi theo các nàng.
Đuổi theo không tính, còn dán rất nhiều cáo thị treo thưởng.
Khu vực giáp giới ở các nước pháp trị [*] hỗn loạn, rất nhiều gia đình phú hộ gặp phải giặc cướp hoặc là bị con gái bị bắt cóc, có thù riêng đều sẽ tự mình dán cáo thị, treo thưởng truy nã.
[*] Tư tưởng chính trị của các pháp gia thời Tiên Tần, chủ trương lấy luật pháp làm dụng cụ trị quốc.
Mà các nàng đi tới các huyện trong thôn, bất ngờ thấy cáo thị chân dung hai nàng, mà cáo thị kia cũng kỳ lạ, vậy mà có hai phần, một phần nam trang, một phần nữ trang, hơn nữ khen thưởng cũng khá hậu hĩnh, chỉ cần bắt sống đưa tới sẽ thưởng tới trăm lạng.
Ở giữa nơi hoang vu hẻo lãnh này, cái giá này tuyệt đối có thể mê hoặc người ta bán cha bán mẹ.
Khương Tú Nhuận quyết đinh thật nhanh, không thể đi qua thị trấn nhỏ, chỉ có thể đi vòng qua nơi hoang dã ngoại thành.
Chỉ là vòng tới vòng lui như thế, vậy mà trở về đất Ngụy lúc trước tổ chức so tài Mặc Trì thư hội. Đến đất Ngụy, có lẽ Phượng Vũ không ngờ các nàng quay về lối cũ, tấm cáo thị dần dần không thấy nữa.
Khương Tú Nhuận vốn cho rằng lúc trước ở Hoán Y cục đã đủ khổ, không nghĩ tới tháng ngày ăn gió nằm sương không có lều vải còn khổ hơn, bữa ăn bữa đói, mà ở trong đêm lạnh ẩm ướt càng giày vò người hơn.
Mỗi khi vào đêm, Thiển nhi tìm cỏ tranh tới dựng túp lều đơn giản, sau đó ôm tiểu chủ tử, co rúc lại, sưởi ấm nhau mà ngủ.
May mắn lúc trước khi đi Thiển nhi đóng gói món áo lông chồn Phượng Vũ cho Khương Tú Nhuận, bằng không dựa vào thân thể quý giá của tiểu chủ tử thì đã sớm nhiễm bệnh phong hàn tới nỗi không dậy nổi.
Có điều số lượng lương khô hai người mua được ở trong thành trấn cuối cùng không còn nhiều lắm, mà ngân lượng trộm được cũng sắp sài hết.
Nếu tiếp tục như vậy chỉ có thể cầm cố áo lông chồn để đổi lương thực và lộ phí thôi.
Ngay trong hôm đó, lúc các nàng đi tới đầu sông lớn ở đất Ngụy, chỉ thấy bên bờ sông có tiếng người huyên náo, hình như đang dùng lưới vớt cái gì đó.
Mà ở bên bờ sông, có người không ngừng đi nhận tiền thưởng rồi xuống sông đi mò.
Khương Tú Nhuận có chút hiếu kỳ, kéo thấp vành mũi rộng xuống, nhỏ giọng hỏi người bên cạnh tới xem náo nhiệt, ở đây đang làm gì vậy?
Phụ nhân xem náo nhiệt kia khoanh tay trước ngực. Hít nước mũi sụt sịt nói: "Đây là quan gia có tiền, thê tử rơi xuống sông, bèn đi từng đoạn sông vớt người, nhất định phải mang theo thi thể thê thử của hắn trở về! Chậc chậc, thật đúng là quý tử quan gia có tình sâu nghĩa nặng!"
Thiển nhi nhanh mắt, nhìn ra xa, chỉ thấy người đứng như tượng gỗ ở bờ sông quen mắt, sao lại giống Đậu Tư Võ thế.
Vẻ mặt bi thương thật giống như thê tử hắn chết rồi, nhưng mà... Hắn lấy vợ lúc nào vậy?
Thiển nhi cảm thấy tiểu chủ tử muốn giả chết, tất nhiên không thể gặp mặt người quen.
Thế là chủ tớ nhìn nhau rồi xoay người rời đi.
Nhưng ai biết, trong lúc Đậu Tư Võ kia vô tình ngẩng đầu, vậy mà thấy bóng lưng cao lớn khỏe đẹp của Bạch Thiển.
Dáng chân đi đường kia, hóa thành tro hắn cũng nhận ra!
Mặc dù trong lòng nghi ngờ mình gặp quỷ giữa ban ngày, nhưng Đậu Tư Võ lại cảm thấy thành tâm thành ý của mình làm thần sông cảm động, thế là nhào tới, hô lớn: "Thiển nhi!" Sau đó lập tức ôm chặt eo của nàng.
Bạch Thiển không nghĩ tới hắn sẽ nhào tới, vội vàng tung chân muốn hất hắn ra. Nhưng không thể bởi vì từ trước tới giờ hai người đánh tay đôi sàn sàn như nhau.
Chỉ là giữa lúc giãy giụa, mũ rộng vành của Bạch Thiển rơi mất.
Thôn phụ bốn phía bị tấm lòng thành của quý nhân Đại Tề làm cho cảm động tới rơi nước mắt nhất thời choáng váng.
Vị quý nhân này, hóa ra yêu thích người như vậy sao?
Xấu như nam nhân mà hắn cũng ôm như tâm can bảo bối?
Thê tử rơi xuống sông của vị quý nhân này, không phải nghĩ không thông suốt nên tự mình nhảy sông tự sát đấy chứ?
Bởi vì Phượng Ly Ngô đã chết, hai chủ tớ Khương Tú Nhuận không cần lúc nào cũng bị giám thị, chỉ là Thiển nhi vẫn bị rót thuốc mê như cũ, đáp lại yêu cầu nhiều lần của Khương Tú Nhuận, Thiển nhi được người ta đỡ lên xe ngựa Khương Cơ.
Mấy ngày nay Thiển nhi chịu khổ, mắt thấy gương mặt nàng gầy gò đi không ít, Khương Tú Nhuận đau lòng sờ mặt nàng, nhẹ nhàng hỏi nàng muốn ăn gì, chờ tới khi có cơ hội sẽ mua cho nàng ăn.
Sau đó vừa nói chuyện vừa cầm tay nàng, viết chữ trong lòng bàn tay nàng.
Nhờ Khương Tú Nhuận ban tặng, gần đây Thiển nhi biết không ít chữ, chuyên chú nhìn theo nét bút thuận [*] của Khương Tú nhuận, cũng nhận biết chữ rõ ràng: Không nên cãi lại, chờ thời cơ chạy trốn.
[*] Thứ tự nét viết chữ Hán.
Thiển nhi khẽ gật đầu, sau đó lên tiếng cho giám thị ngoài xe ngựa nghe: "Muốn ăn thịt hầm, nếu là thịt heo là tốt nhất, một tảng béo mập nhiều mỡ một chút mới đỡ thèm."
Hai ngày sau, lúc cắm trại ở vùng hoang dã ngoại thành, trên chiếc rìu sắt gác ở trên đống lửa quả thật là tảng thịt heo lớn, còn bỏ thêm chút rượu khử mùi tanh, mùi thơm tỏa ra, chỉ đợi nấu chín là có thể cắt thành miếng chấm muối ăn.
Có điều người chú trọng áo cơm và sinh hoạt thường ngày như Phượng Vũ tất nhiên sẽ không ăn loại thịt heo thô kệch kia. Thức ăn hắn ăn đều phải chế biến từ nồi sắt.
Khương Tú Nhuận cũng ăn thức ăn bên trong nồi sắt với hắn.
Lúc ban đầu, Khương Tú Nhuận nghe tin Phượng Ly Ngô chết xong thì ủ rũ trong một thời gian ngắn, bây giờ cũng coi như khôi phục lại.
Bởi vì đi đường cực kỳ nhàm chán nên nàng xuống xe ngựa xem nhóm đầu bếp làm đồ ăn, nhưng ở trên phương diện ăn uống nàng còn xoi mói hơn Phượng Vũ một chút, nói lúc đầu bếp nướng thịt, cách thức không đúng, nướng thịt không đủ mềm.
Phượng Vũ đi tới bên cạnh nàng, cười hỏi: "Sao thế? Ngươi còn có thể nấu ăn sao?"
Khương Tú Nhuận mất tập trung nói: "Ngươi cũng quá dễ tính với ăn uống rồi, như thế này mà còn có thể ăn, nhìn lại xem miếng thịt đỏ này nướng như thế nào đi."
Nói xong, nàng xắn ống tay áo lên, nhờ Phượng Vũ giúp nhét ống tay áo và vạt áo vào bên hông, sau đó ngồi xổm xuống, cắt nhỏ tỏi rồi cho vào dầu nóng xào thơm.
Khương Tú Nhuận ở trong phòng bếp phủ Thái tử lăn lộn lâu, cũng học được sơ sơ cách nấu món ăn và nấu cơm của nhóm đầu bếp.
Bây giờ bắt tay vào làm, nhìn qua tư thế chính xác mười phần.
Phượng Vũ cảm thấy một vương nữ làm đồ ăn rất kỳ lạ và thú vị, mà bộ dạng đập tỏi kia còn có mấy phần thành thạo.
Chờ lúc thịt sắp vào nồi, Khương Tú Nhuận vội vàng nói: "Mau lên, lấy chút nước suối bỏ vào trong nồi."
Bọn họ làm cơm ở gần bờ sông, lấy đâu ra nước suối?
Thị vệ bên cạnh mang qua một chậu nước sông.
Khương Tú Nhuận có chút không dám tin trừng mắt nhìn nước sông hơi đục ngầu nói: "Ta thà chết đói cũng tuyệt đối không uống nước sông này."
Thiển nhi uể oải ở bên cạnh lúc này cũng tỉnh táo tinh thần: "Tiểu chủ tử chúng ta ăn uống cầu kỳ lắm! Nếu không có nước suối, các ngươi cũng không biết xử lý nước sông mà dùng."
Thế là Thiển nhi gọi thị vệ đỡ nàng ra bờ sông nhặt đá cuội thật nhỏ, xếp một chồng dày ở bên dưới đáy chậu, sau đó đổ nước sông vào trong đó để lọc nước.
Chưa kể tới, cách này thật sự có tác dụng, nước sông hơi vẩn đục lập tức có vẻ trong hơn rất nhiều.
Lúc này Khương Tú Nhuận mới bỏ thịt vào nồi xào và thêm nước gia vị ở trên.
Sau đó nói với Phượng Vũ: "Lát nữa ta lại bảo Thiển nhi lọc nước rồi pha trà cho ngươi uống nhé?"
Phượng Vũ cũng thích xem nàng hăng hái tranh công đắc ý, tất nhiên mỉm cười nói được. Lại e ngại gió nơi hoang dã ở ngoại thành quá lớn, nhìn nàng ăn mặt mỏng manh, bèn sai người lấy áo lông chồn của hắn ra, tự mình khoác thêm cho nàng.
Lúc này là mùa thu, tầng tầng lớp lớp lá rừng bị nhuộm sạch, ở bên trong ánh tà dương, sắc trời ửng đỏ chiếu lên trên mặt giai nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ tử lộ ra khỏi áo lông chồn hướng về phía hắn cười ngọt ngào.
Thế là trà xanh cũng mang theo vị ngọt không hiểu được, cực kỳ dễ uống.
Đêm đó, Phượng Vũ ngủ rất sớm, toàn bộ người trong doanh trại đều ngủ xiêu vẹo.
Khương Tú Nhuận và Thiển nhi nằm sấp ở trong lều nhỏ của các nàng lắng nghe âm thanh.
Lúc nghe có người tuần núi đi tuần tra, Khương Tú Nhuận thấp giọng nói: "Sao còn có người không bị hôn mê?"
Thiển nhi nhỏ thấp giọng nói: "Những người kia là người tuần núi, lúc bọn họ trở về ăn cơm, nước trong bình mới bị thêm thuốc mê, tác dụng thuốc chưa tan nên phản ứng của bọn họ không lớn. Có điều lát nữa tới lúc đổi người gác, nếu người đổi gác bị bất tỉnh, việc bỏ thuốc sẽ bị lộ, thừa dịp bây giờ canh giữ không nghiêm, chúng ta tranh thủ thời gian chạy đi."
Mấy ngày nay trốn đi, Phượng Vũ lại sai người rót thuốc mê cho Thiển nhi mấy lần.
Có điều bởi vì nàng ở trên xe ngựa Khương Tú Nhuận, có tiểu chủ tử giúp đỡ nên rất nhanh móc cổ họng ọe nước thuốc ra.
Vì chạy trốn, chủ tớ hai người cũng nhọc lòng. Vậy mà giữ thuốc kia ở trong một túi da đựng nước ở trên xe ngựa.
Ngay lúc lọc nước, Thiển nhi nhanh tay nhanh mắt, lấy cớ rót nước vào túi da, đổ hết thuốc nước kia vào trong siêu nước nấu nước.
Mặc dù chủ tớ hai người ăn cơm ăn thịt nhưng trà sau đó một giọt cũng không chạm vào.
Bởi vì bị nước pha loãng, tác dụng của thuốc mê không còn bá đạo như trước nhưng cũng đủ khiến người ta mơ màng ngủ một đêm.
Chỉ là Khương Tú Nhuận cực hận Phượng Vũ, vốn muốn thừa dịp hắn hôn mê, nâng tay chém xuống.
Bây giờ xem xét còn có thị vệ tỉnh táo tới đây dò xét, cũng chỉ có thể coi như thôi, nhân lúc trước khi mấy người bọn họ thay quân mau chóng chạy trốn.
Mấy ngày nay bởi vì Thiển nhi không có uống thuốc mê, rốt cuộc cũng khôi phục lại sức lực. Khi chuẩn bị hành trang, nhét mấy món quần áo Phượng Vũ ban thưởng cho tiểu chủ tử vào trong bọc.
Sau đó Thiển nhi lôi một thị vệ ngủ ở trước lều các nàng tới, sờ soạng tìm bạc trên người hắn, lại mặc quần áo của hắn vào, sau đó dẫn Khương Tú Nhuận lần theo phía sau lều trại, trốn khỏi ánh sáng lửa trại nhàn nhạt, nằm rạp xuống rồi bò vào rừng cây gần đó, sau đó dọc theo con sông, để tiếng nước che giấu tiếng bước chân chạy nhanh của hai nàng.
Khương Tú Nhuận biết rõ, khi Phượng Vũ tỉnh lại chắc chắn sẽ phát giác ra mình trúng thuốc mê, sẽ thẹn quá hóa giận truy sát chủ tớ hai người.
Cho nên việc này không thể chậm trễ, phải nhanh chóng chạy trốn mới được.
Thiển nhi cũng là chuyên gia chạy nạn khi gặp khó khăn, bộ dạng giả trang thành nam tử còn giống hơn so với Khương Tú Nhuận. Thế là trước khi chạy trốn một đêm, đi vào thôn xóm vùng hoang dã ngoài thành, dùng một bộ váy dài thêu hoa đổi quần áo vải của thôn dân và hai cái mũ rộng vành, sau đó rời thôn xóm để Khương Tú Nhuận đổi lại nam tử.
Dung mạo Thiển nhi khác hẳn với người thường, mà Khương Tú Nhuận lại có dung mạo khuynh thành như vậy, luôn phải cải trang giả dạng một chút.
Thế là Khương Tú Nhuận đổi về nam trang, bó búi tóc lên qua loa nhưng dung mạo kia vẫn khác xa dân làng thôn quê.
Hai người bọn họ không dùng thuật dịch dung, chỉ bôi chút bụi đất lên mặt, sau đó xách túi tiếp tục lên đường.
Phượng Ly Ngô chết, khiến cho Khương Tú Nhuận vắng vẻ trong lòng.
Nàng cũng không biết làm sao, chẳng qua bởi vì bởi vì âm mưu của Phượng Vũ, chất tử Ba Quốc Khương Hòa Nhuận đã chết đuối dưới lòng sông Ngụy Quốc.
Lúc nghe ý tứ của thị vệ truyền tin cho Phượng Vũ, nữ thích khách giả mạo nàng cũng bị lộ tẩy.
Khương Tú Nhuận biết rõ bản thân không thể lộ diện nữa, bằng không sẽ ngồi vững tội danh thông đồng với kẻ gian hành thích Thái tử.
Hiện tại việc cấp bách là nhân lúc tin dữ Thái tử đã chết chưa truyền tới kinh thành, phải nhanh chóng cứu một nhà ca ca tẩu tẩu, nàng gom góp được không ít vàng, về phần cửa hàng nhà cửa đều là vật ngoài thân, không mang đi được thì thôi.
Tới lúc đó, huynh muội bọn họ và tẩu tử sẽ phải vượt qua thời gian mai danh ẩn tích.
Khương Tú Nhuận từ trước đến nay là người đi một bước nhìn một bước, thời gian gấp gáp như thế, con đường phía trước cũng gập ghềnh không biết trước, nàng chẳng kịp nghĩ nhiều, bi thương không giải thích được đối với cái chết của Phượng Ly Ngô bởi vì tình thế gay go cũng chỉ có thể cố gắng dằn xuống đáy lòng.
Theo lý thuyết, hai người bọn họ chạy trốn, cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn với Phượng Vũ.
Nhưng không nghĩ tới qua mấy ngày này, Thiển nhi phát giác được có người đang đuổi theo các nàng.
Đuổi theo không tính, còn dán rất nhiều cáo thị treo thưởng.
Khu vực giáp giới ở các nước pháp trị [*] hỗn loạn, rất nhiều gia đình phú hộ gặp phải giặc cướp hoặc là bị con gái bị bắt cóc, có thù riêng đều sẽ tự mình dán cáo thị, treo thưởng truy nã.
[*] Tư tưởng chính trị của các pháp gia thời Tiên Tần, chủ trương lấy luật pháp làm dụng cụ trị quốc.
Mà các nàng đi tới các huyện trong thôn, bất ngờ thấy cáo thị chân dung hai nàng, mà cáo thị kia cũng kỳ lạ, vậy mà có hai phần, một phần nam trang, một phần nữ trang, hơn nữ khen thưởng cũng khá hậu hĩnh, chỉ cần bắt sống đưa tới sẽ thưởng tới trăm lạng.
Ở giữa nơi hoang vu hẻo lãnh này, cái giá này tuyệt đối có thể mê hoặc người ta bán cha bán mẹ.
Khương Tú Nhuận quyết đinh thật nhanh, không thể đi qua thị trấn nhỏ, chỉ có thể đi vòng qua nơi hoang dã ngoại thành.
Chỉ là vòng tới vòng lui như thế, vậy mà trở về đất Ngụy lúc trước tổ chức so tài Mặc Trì thư hội. Đến đất Ngụy, có lẽ Phượng Vũ không ngờ các nàng quay về lối cũ, tấm cáo thị dần dần không thấy nữa.
Khương Tú Nhuận vốn cho rằng lúc trước ở Hoán Y cục đã đủ khổ, không nghĩ tới tháng ngày ăn gió nằm sương không có lều vải còn khổ hơn, bữa ăn bữa đói, mà ở trong đêm lạnh ẩm ướt càng giày vò người hơn.
Mỗi khi vào đêm, Thiển nhi tìm cỏ tranh tới dựng túp lều đơn giản, sau đó ôm tiểu chủ tử, co rúc lại, sưởi ấm nhau mà ngủ.
May mắn lúc trước khi đi Thiển nhi đóng gói món áo lông chồn Phượng Vũ cho Khương Tú Nhuận, bằng không dựa vào thân thể quý giá của tiểu chủ tử thì đã sớm nhiễm bệnh phong hàn tới nỗi không dậy nổi.
Có điều số lượng lương khô hai người mua được ở trong thành trấn cuối cùng không còn nhiều lắm, mà ngân lượng trộm được cũng sắp sài hết.
Nếu tiếp tục như vậy chỉ có thể cầm cố áo lông chồn để đổi lương thực và lộ phí thôi.
Ngay trong hôm đó, lúc các nàng đi tới đầu sông lớn ở đất Ngụy, chỉ thấy bên bờ sông có tiếng người huyên náo, hình như đang dùng lưới vớt cái gì đó.
Mà ở bên bờ sông, có người không ngừng đi nhận tiền thưởng rồi xuống sông đi mò.
Khương Tú Nhuận có chút hiếu kỳ, kéo thấp vành mũi rộng xuống, nhỏ giọng hỏi người bên cạnh tới xem náo nhiệt, ở đây đang làm gì vậy?
Phụ nhân xem náo nhiệt kia khoanh tay trước ngực. Hít nước mũi sụt sịt nói: "Đây là quan gia có tiền, thê tử rơi xuống sông, bèn đi từng đoạn sông vớt người, nhất định phải mang theo thi thể thê thử của hắn trở về! Chậc chậc, thật đúng là quý tử quan gia có tình sâu nghĩa nặng!"
Thiển nhi nhanh mắt, nhìn ra xa, chỉ thấy người đứng như tượng gỗ ở bờ sông quen mắt, sao lại giống Đậu Tư Võ thế.
Vẻ mặt bi thương thật giống như thê tử hắn chết rồi, nhưng mà... Hắn lấy vợ lúc nào vậy?
Thiển nhi cảm thấy tiểu chủ tử muốn giả chết, tất nhiên không thể gặp mặt người quen.
Thế là chủ tớ nhìn nhau rồi xoay người rời đi.
Nhưng ai biết, trong lúc Đậu Tư Võ kia vô tình ngẩng đầu, vậy mà thấy bóng lưng cao lớn khỏe đẹp của Bạch Thiển.
Dáng chân đi đường kia, hóa thành tro hắn cũng nhận ra!
Mặc dù trong lòng nghi ngờ mình gặp quỷ giữa ban ngày, nhưng Đậu Tư Võ lại cảm thấy thành tâm thành ý của mình làm thần sông cảm động, thế là nhào tới, hô lớn: "Thiển nhi!" Sau đó lập tức ôm chặt eo của nàng.
Bạch Thiển không nghĩ tới hắn sẽ nhào tới, vội vàng tung chân muốn hất hắn ra. Nhưng không thể bởi vì từ trước tới giờ hai người đánh tay đôi sàn sàn như nhau.
Chỉ là giữa lúc giãy giụa, mũ rộng vành của Bạch Thiển rơi mất.
Thôn phụ bốn phía bị tấm lòng thành của quý nhân Đại Tề làm cho cảm động tới rơi nước mắt nhất thời choáng váng.
Vị quý nhân này, hóa ra yêu thích người như vậy sao?
Xấu như nam nhân mà hắn cũng ôm như tâm can bảo bối?
Thê tử rơi xuống sông của vị quý nhân này, không phải nghĩ không thông suốt nên tự mình nhảy sông tự sát đấy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.