Chương 97
Cuồng Thượng Gia Cuồng
07/03/2020
Lúc lão thái sử run rẩy đọc dòng chữ đó lên, Úy Hoàng hậu bị giam cầm một tháng giống như người thiếu nước, già đi rất nhiều lại bỗng nhiên
giống như uống no một bình nước, lập tức rõ ràng thâm ý phụ thân yêu cầu kiểm tra sổ ghi chép.
Sau khi lĩnh hội được, bà ưỡn sống lưng, đỡ eo trừng mắt nói: "Thánh thượng, chẳng lẽ ngài quên rồi sao? Sao có thể đưa thần thiếp vào hoàn cảnh khó xử như vậy? Lẽ nào bởi vì thánh thượng không còn yêu thần thiếp nên nhẫn tâm bêu danh thậm tệ long chủng trong bụng thần thiếp sao?"
Sau khi nói xong lời này, bà càng bi thiết kêu to, đứng dậy đâm đầu vào cột đình.
Cả người già người trẻ ở trong triều, sao có thể để Hoàng hậu tìm chết ở trên vương đình? Hoàng hậu lập tức bị người ta cản lại, sau đó Hoàng hậu càng khóc lóc rên rỉ, muốn tìm tông miếu liệt tổ liệt tông Phương gia kêu oan, tuyệt đối không muốn mình chịu oan khuất không rõ ràng, làm liên lụy tới danh dự đương kim Thái tử!
Trên vương đình lập tức náo nhiệt như cái chợ. Lão thần lúc trước ủng hộ Thái tử không hẹn cùng nhau mời thánh thượng suy nghĩ lại một chút, có phải hai người ở chung rồi sau đó thánh thượng say rượu quên mất hay không.
Không phải bọn họ thương hoa tiếc ngọc, thật sự là nếu như Thái tử bị liên lụy vì chuyện của Hoàng hậu, bọn họ cũng sẽ có liên quan rất lớn, bọn họ cũng không thể để nỗ lực lúc trước chảy về biển đông!
Chỉ có điều nếu Hoàng hậu bị bắt nhược điểm, cúi đầu thừa nhận trong bụng mang nghiệt chủng, những thần tử bọn họ tất nhiên không làm gì được.
Dẫu sao Hoàng đế đã không cần mặt mũi, kéo Hoàng hậu lên vương đình, loại chuyện gièm pha này, ở nông thôn cũng phải dìm xuống sông, nào có ai dám xin cho gian phu dâm phụ nói chuyện, mà còn phải mắng cho gãy cột sống lưng.
Huống chi là ở trên đầu quân vương? Nếu có chứng cứ vô cùng xác thực, Đoan Khánh đế công khai ra ngoài, ai dám khuyên Đế quân nhịn xuống cơn giận này, tiếp tục đội mũ xanh ngồi ngay ngắn trên ghế rồng?
Nhưng bây giờ lại khác, trên sổ sinh hoạt thường ngày ghi mập mờ kín đáo, sử quan phụ trách ghi chép cũng không nói rõ được Đế Hậu ở một mình với nhau làm gì, hắn chẳng qua là cố sức ghi chép theo sự thực, cầm bút viết đúng sự thật mà thôi.
Mà Úy Hoàng hậu cũng khóc như lê hoa đái vũ, bày tỏ mình bị vu oan, một mực chắc chắn cái thai trong bụng là của thánh thượng.
Việc này đã có chỗ xoay sở, các lão thần không cần lĩnh sổ con chép kịch bản của Úy công gia nữa, ai cũng ngầm hiểu, biết kế tiếp nên hát như thế nào.
Đơn giản là thánh thượng nhớ người cũ say mèm, Hoàng hậu không biết gì nên tới tắm rửa, vừa đúng lúc phượng thể thơm ngát lộ ra bị thánh thượng say rượu nhìn thấy.
Sau đó là ruộng khô bỏ lâu gặp sương ngọt, cơn khát khô ở cổ được giải tỏa. Chỉ là sau khi có long chủng rồi, thánh thượng tỉnh rượu không biết làm sao, còn tưởng rằng mình nằm mơ, cứ như vậy quên đi một đêm xuân với Hoàng hậu.
Nhưng cũng không thể bởi vì thánh thượng uổng ượu say mà vô cớ phế hậu gây họa tới Thái tử chứ? Trước tiên oan khuất của Hoàng hậu không thể không tra rõ, những lão thần bọn họ tất phải xin thánh thượng tra rõ việc này, tuyệt đối không thể lưu lại chuyện cười cho thiên cổ.
Đoan Khánh đế từ khi nghe câu từ ý vị trên sổ sinh hoạt thường ngày, bàn tay đặt trên ghế rồng đã dùng sức bóp đầu rồng, tức giận tới nỗi thỉnh thoảng khẽ run lên.
Cho rằng hắn là lão già hồ đồ mục nát sao?
Ngày đó quả thật hắn uống rượu, nhưng rượu không mạnh, nữ nhân kia cố tình tới tìm hắn hục hặc, gương mặt trang điểm đậm, nói lời chua ngoa chế giễu. Cho dù uống rượu say, cũng bị bà ta làm cho tức giận tới tỉnh rượu rồi, sao còn khẩu vị cùng bà ta làm chuyện mây kia kia?
Tiện phụ đáng chết! Vậy mà còn muốn cho đứa con hoang này vào gia phả hoàng thất Phượng gia, đừng hòng!
Đoan Khánh đế mặc dù biết có người động tay động chân vào sổ ghi chép sinh hoạt thường ngày, không biết làm sao sử quan một mực chắc chắn, bây giờ bút viết vào thẻ tre, đóng nắp hòm kết luận [*], hậu thế biên soạn sách sử cũng phải dựa vào ghi chép sinh hoạt thường ngày, hắn chẳng muốn dây dưa ở cái này, bởi vì trong tay hắn còn có chứng cứ Hoàng hậu dâm loạn trong hậu cung, đó là thái giám Mao Doãn Sinh.
[*] Thành ngữ, chỉ tội lỗi thị phi của một người, tới chết mới có thể làm sáng tỏ.
Ngày đó Đoan Khánh đế tận mắt nhìn thấy phía dưới Mao Doãn Sinh không có sạch sẽ, sau đó giam hắn lại trong lãnh cung, bên ngoài có thị vệ ngày đêm trông giữ. Chỉ cần kéo hắn lên trên điện, cởi quần hắn ra cho quần thần nhìn thấy phía dưới hắn vẫn còn, tự nhiên chứng thực được hành vi dâm loạn của Hoàng hậu.
Thế là Đoan Khánh đế truyền lệnh dẫn Mao Doãn Sinh tới. Không lâu sau, một tên thái giám bị kẹp giữa hai thị vệ tiến vào đại điện.
Mao Doãn Sinh chính là tổng quản thái giám của tẩm cung Hoàng hậu, thân phận trong cung cũng tương đối khá, quần thần phần lớn từng thấy qua. Thân hình hắn cao lớn, mặt chữ Quốc (国), tướng mạo mặc dù không tính anh tuấn nhưng rất có phong thái, nếu lần đầu tiên nhìn thấy hắn đều khó tin hắn là thái giám.
Chỉ là hiện tại hắn quỳ gối uốn cong người, toàn thân vô lực giống như chỉ còn lại một hơi thở, bị người ta xách vào đại điện rồi ném xuống đất.
Đoan Khánh đế nhìn Mao Doãn Sinh nằm rạp trên mặt đất, cười lạnh, buồn cười Úy gia, vậy mà hồ đồ cầm một câu mập mờ trên sổ ghi chép sinh hoạt thường ngày làm mưu đồ lớn, gây sóng gió trên vương đình của hắn.
Không phải muốn nói hắn vu oan sao? Cởi quần tên thái giám này xuống, đám quần thần nhìn đỉnh hoa có gai [*] rồi, còn có lời gì có thể nói nữa!
[3] 顶花带刺 - Trên quả có hoa và phần chính giữa có gai mềm.
Lúc trước khi Úy Hoàng hậu phát hiện ra mình mang thai, cũng có chút kinh hãi lo sợ, việc đầu tiên nghĩ tới là không thể sinh ra.
Lúc ấy nàng yêu cầu Mao Doãn Sinh tránh ty Ngự Y, tới dân gian tìm đơn thuốc làm sẩy thai đáng tin.
Nhưng phái hắn đi không lâu, không biết Đoan Khánh đế nghe tin tức từ nơi nào, niêm phong tẩm cung của bà, còn tự mình tới phòng bà, ra lệnh cho mấy nữ quan áp chế bà để ngự y bắt mạch, lúc nghe chẩn đoán là hỉ mạch, Hoàng đế cao hứng tới nỗi vẻ mặt trở nên dữ tợn.
Chửi rủa bà dâm tiện xong thì sai người trông trừng ăn uống và sinh hoạt thường ngày của bà, hạ quyết tâm muốn bà lớn bụng rồi lôi lên vương đình.
Trong lòng Úy Hoàng hậu vốn còn ôm hy vọng may mắn, cho rằng Mao Doãn Sinh chạy đi, nghe thấy tin tức không còn dám trở về nữa.
Chỉ cần trong cung không có nam nhân, bà một mực chắc chắn là của Hoàng đế thì thế nào?
Nào nghĩ tới Mao Doãn Sinh sớm bị Hoàng đế bắt lại, nhìn tình hình này, là muốn cởi quần kiểm tra thân thể.
Tiếng khóc bi thiết của Úy Hoàng hậu nhỏ dần, đôi mắt oán độc trợn trừng nhìn Hoàng đế, chỉ cảm thấy hắn phí sức tính toán mình như thế, thật sự đê hèn đáng hận!
Buồn cười lúc mình còn nhỏ tuổi, tham lam yêu thức hư vinh hậu vị, bước vào hoàng cung đầy mùi hôi này, cùng với một nam nhân không dịu dàng như thế, cuộc sống ngày càng mục nát gian nan.
Trời xanh chiếu cố, cho bà gặp Mao lang. Làm một đôi uyên ương vuốt ve an ủi nhau, nhưng kiếp nạn tới rồi, cả hai bị phơi bày ở trên triều, chỉ cầu đời sau nguyệt lão chiếu cố, cho bà và Mao lang kết phu thê, sống cùng nhau tới bạc đầu.
Có điều Đoan Khánh đế ngồi ngay ngắn trên đó, ngược lại lại thấy khuây khỏa nhai nuốt tuyệt vọng như vỡ đê trong mắt Úy Hoàng hậu.
Còn có Úy công gia vừa mới lớn tiếng kêu gào, sắc mặt cũng trắng bệch, cánh tay trong tay áo dài có chút run run.
Điều này làm cho Đoan Khánh đế lại cảm thấy thỏa nguyện, coi như vứt bỏ mặt mũi Đế vương của mình, nhìn những lão thần ngày xưa bức mình nhường quyền có bộ dạng như chết cha chết mẹ cũng đáng rồi!
Chờ tới khi thưởng thức đủ, hắn giơ tay gọi người cởi quần Mao Doãn Sinh xuống, sau đó lại nhướng mày nhìn vẻ mặt như bị lăng trì của Úy Hoàng hậu.
Mao Doãn Sinh cũng coi là người đầu tiên bị nghiệm thân trên vương đình.
Đáng tiếc lúc quần hắn bị cởi xuống, Đoan Khánh đế vậy mà quát to một tiếng, đứng bật dậy.
Mà Úy Hoàng hậu xoay người nhìn lại, thân thể suy sụp ngã quỵ ra phía sau ngất đi.
Úy Chung không lo được con gái mình hôn mê, chỉ dùng tay áo dài lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó chắp tay nói: "Không biết thành thượng kéo hoạn quan này lên vương đình cởi quần nghiệm thân rốt cuộc là muốn gì!"
Hóa ra thiên phú dị bẩm của Mao Doãn Sinh này đã bị cắt sạch sẽ, mặt ngoài vết thương còn chảy máu ào ạt.
Đoan Khánh đế không nghĩ tới thời điểm mấu chốt này còn có người động tay động chân với Mao Doãn Sinh bị giam giữ trong thiên lao. Miệng vết thương còn chưa khép lại, là cho rằng hắn và quần thần là kẻ ngu si hay sao?
Nghĩ tới đây, Đoan Khánh đế rốt cuộc không khống chế nổi thịnh nộ lôi đình nữa, quát lớn nói: "Úy Chung, ngươi già cả mắt mù rồi phải không! Mao Doãn Sinh này rõ ràng vừa mới bị tịnh thân [*], hắn là một thái giám dởm, là người hầu hạ thân cận bên cạnh Úy Hoàng hậu, còn có thể có chuyện tốt gì! Con gái người giáo dưỡng ra quả thực là dâm phụ vô sỉ!"
[*] 净身 - Quá trình thiến một người đàn ông bình thường thành hoạn quan.
Đúng lúc này, Mao Doãn Sinh dùng sức ngẩng đầu, vô lực nói: "Khởi bẩm thánh thượng, nô tài bởi vì là thanh niên mới vào cung tịnh thân nên miệng vết thương khép lại không nhanh... Ở trong thiên lao âm u lạnh lẽo vết thương vỡ ra, bị chuột tới gặm nhấm cho nên máu mới chảy không ngừng..."
Nói xong lời cuối cùng, Mao Doãn Sinh nghẹn ngào thút thít, giống như nhớ lại ký ức đáng sợ lúc đó.
Giám thị phụ trách áp giải cùng thị vệ cũng phụ họa: "Đúng thật là như thế! Hôm qua nghe thấy phạm nhân kêu to trong lao, chúng ta tiến vào nhìn thấy con chuột cắn xe ngay bên ngoài vết thương. Chúng ta đuổi chuột đi, lại cho phạm nhân kim sang dược [*] nhưng máu vẫn không ngừng chảy như cũ."
[*] Còn gọi là thuốc mũi dao, tên của một loại thuốc chuyên chữa bầm tím, thương tích.
Đoan Khánh đế thấy thị vệ thái giám đồng thanh nói Mao Doãn Sinh đêm qua bị chuột gặm nhấm vết thương, tức giận tới nỗi run rẩy không thôi.
Bọn họ ở trên triều mà lại giám nói ra lời hoang đường không tao nhã như vậy, trong mắt bọn họ làm gì còn vua của một nước nữa, hắn thật sự hận không thể chém đầu cả nhà bọn họ.
Trong lòng Úy Chung đã có sức mạnh, có thể thiến Mao Doãn Sinh tới nỗi một giọt nước không lọt, hiển nhiên là tác phẩm của cháu ngoại Phượng Ly Ngô.
Trong lòng biết hắn đã an bài thích đáng hết thảy rồi, Úy Chung lập tức có sức mạnh kiên cường chống đối với Đoan Khánh đế, nói thẳng là kỳ oan thiên cổ, xin thánh thượng chớ bị thù oán riêng tư của Đế Hậu che mặt, phán án oan sai, khiến người trong thiên hạ thất vọng.
Lúc một đám lão thần lập tức quỳ rạp xuống đất, xin thánh thượng minh xét không thể hiểu lầm Hoàng hậu, có thái giám vào điện bẩm báo Thái tử điện hạ đi tuần tra biên phòng đã trở về, đang muốn tiến vào Lạc An.
Trong lòng Đoan Khánh đế biết Hoàng hậu là cọp cái không có nanh vuốt, bị mình nhốt trong cung chỉ có thể bó tay buồn rầu, mặc dù Úy Chung có quyền cao chức trọng nhưng không có sức ảnh hưởng tới trong cung, có thể âm thầm che giấu mình làm được tất cả những việc này ở trong cung chỉ có nghịch tử kia.
Hiện tại nghe nói hắn muốn vào thành Lạc An, tích tụ trong lòng càng tăng lên, chỉ cười lạnh một nói: "Bây giờ chuyện của Hoàng hậu chưa tra rõ ràng, chuyện liên quan tới Hoàng hậu cần tránh hiềm nghi với Thái tử. Truyền lệnh cho Thái tử, nó cứ ở ngoài thành ở tạm, chờ sự tình của mẫu hậu nó tra rõ rồi vào thành sau."
Thái tử nghe thái giám tới truyền khẩu dụ của Đoan Khánh đế, ở ngay ngoài thành Lạc An đóng doanh trại quân đội giản dị, mỗi ngày ở trong doanh trại chờ đợi tin tức trong triều.
Cho nên Khương Tú Nhuận sau một đường dài mệt mỏi rốt cuộc cũng chạy tới thành Lạc An, ở cổng thành một chút liền nhìn thấy doanh trại giản dị.
Nàng xuống xe ngựa, khi đi vào thấy gã sai vặt đang hầu hạ Thái tử súc miệng bằng nước trong một cái túi chứa nước, bên bếp nấu bên cạnh còn có một nồi cháo còn nóng từ tối hôm qua.
Khương Tú Nhuận không nghĩ tới ăn uống mấy ngày nay của Thái tử lại tệ như thế, vội vàng tiến lên thỉnh an, hỏi Thái tử vì sao không vào hành cung gần đây an giấc?
Phượng Ly Ngô thản nhiên nói: "Mẫu hậu ở trong cung bị oan chưa rửa sạch, vi thần làm con của người sao có thể tới an nhàn rảnh rỗi tới biệt viện ở?"
Khương Tú Nhuận quét mắt nhìn quan đạo [*], lúc này ánh nắng sớm đã lộ ra, dần dần có người đến người đi...
[*] Đường đắp lên cho xe ngựa của viên chức triều đình đi — Đường sá do triều đình, nhà nước cho lập ra để dân chúng dùng.
Nàng thầm nghĩ: "Được lắm, điện hạ đây là trông coi cửa thành để cho lão tử hắn tấm tức đây mà!"
Sau khi lĩnh hội được, bà ưỡn sống lưng, đỡ eo trừng mắt nói: "Thánh thượng, chẳng lẽ ngài quên rồi sao? Sao có thể đưa thần thiếp vào hoàn cảnh khó xử như vậy? Lẽ nào bởi vì thánh thượng không còn yêu thần thiếp nên nhẫn tâm bêu danh thậm tệ long chủng trong bụng thần thiếp sao?"
Sau khi nói xong lời này, bà càng bi thiết kêu to, đứng dậy đâm đầu vào cột đình.
Cả người già người trẻ ở trong triều, sao có thể để Hoàng hậu tìm chết ở trên vương đình? Hoàng hậu lập tức bị người ta cản lại, sau đó Hoàng hậu càng khóc lóc rên rỉ, muốn tìm tông miếu liệt tổ liệt tông Phương gia kêu oan, tuyệt đối không muốn mình chịu oan khuất không rõ ràng, làm liên lụy tới danh dự đương kim Thái tử!
Trên vương đình lập tức náo nhiệt như cái chợ. Lão thần lúc trước ủng hộ Thái tử không hẹn cùng nhau mời thánh thượng suy nghĩ lại một chút, có phải hai người ở chung rồi sau đó thánh thượng say rượu quên mất hay không.
Không phải bọn họ thương hoa tiếc ngọc, thật sự là nếu như Thái tử bị liên lụy vì chuyện của Hoàng hậu, bọn họ cũng sẽ có liên quan rất lớn, bọn họ cũng không thể để nỗ lực lúc trước chảy về biển đông!
Chỉ có điều nếu Hoàng hậu bị bắt nhược điểm, cúi đầu thừa nhận trong bụng mang nghiệt chủng, những thần tử bọn họ tất nhiên không làm gì được.
Dẫu sao Hoàng đế đã không cần mặt mũi, kéo Hoàng hậu lên vương đình, loại chuyện gièm pha này, ở nông thôn cũng phải dìm xuống sông, nào có ai dám xin cho gian phu dâm phụ nói chuyện, mà còn phải mắng cho gãy cột sống lưng.
Huống chi là ở trên đầu quân vương? Nếu có chứng cứ vô cùng xác thực, Đoan Khánh đế công khai ra ngoài, ai dám khuyên Đế quân nhịn xuống cơn giận này, tiếp tục đội mũ xanh ngồi ngay ngắn trên ghế rồng?
Nhưng bây giờ lại khác, trên sổ sinh hoạt thường ngày ghi mập mờ kín đáo, sử quan phụ trách ghi chép cũng không nói rõ được Đế Hậu ở một mình với nhau làm gì, hắn chẳng qua là cố sức ghi chép theo sự thực, cầm bút viết đúng sự thật mà thôi.
Mà Úy Hoàng hậu cũng khóc như lê hoa đái vũ, bày tỏ mình bị vu oan, một mực chắc chắn cái thai trong bụng là của thánh thượng.
Việc này đã có chỗ xoay sở, các lão thần không cần lĩnh sổ con chép kịch bản của Úy công gia nữa, ai cũng ngầm hiểu, biết kế tiếp nên hát như thế nào.
Đơn giản là thánh thượng nhớ người cũ say mèm, Hoàng hậu không biết gì nên tới tắm rửa, vừa đúng lúc phượng thể thơm ngát lộ ra bị thánh thượng say rượu nhìn thấy.
Sau đó là ruộng khô bỏ lâu gặp sương ngọt, cơn khát khô ở cổ được giải tỏa. Chỉ là sau khi có long chủng rồi, thánh thượng tỉnh rượu không biết làm sao, còn tưởng rằng mình nằm mơ, cứ như vậy quên đi một đêm xuân với Hoàng hậu.
Nhưng cũng không thể bởi vì thánh thượng uổng ượu say mà vô cớ phế hậu gây họa tới Thái tử chứ? Trước tiên oan khuất của Hoàng hậu không thể không tra rõ, những lão thần bọn họ tất phải xin thánh thượng tra rõ việc này, tuyệt đối không thể lưu lại chuyện cười cho thiên cổ.
Đoan Khánh đế từ khi nghe câu từ ý vị trên sổ sinh hoạt thường ngày, bàn tay đặt trên ghế rồng đã dùng sức bóp đầu rồng, tức giận tới nỗi thỉnh thoảng khẽ run lên.
Cho rằng hắn là lão già hồ đồ mục nát sao?
Ngày đó quả thật hắn uống rượu, nhưng rượu không mạnh, nữ nhân kia cố tình tới tìm hắn hục hặc, gương mặt trang điểm đậm, nói lời chua ngoa chế giễu. Cho dù uống rượu say, cũng bị bà ta làm cho tức giận tới tỉnh rượu rồi, sao còn khẩu vị cùng bà ta làm chuyện mây kia kia?
Tiện phụ đáng chết! Vậy mà còn muốn cho đứa con hoang này vào gia phả hoàng thất Phượng gia, đừng hòng!
Đoan Khánh đế mặc dù biết có người động tay động chân vào sổ ghi chép sinh hoạt thường ngày, không biết làm sao sử quan một mực chắc chắn, bây giờ bút viết vào thẻ tre, đóng nắp hòm kết luận [*], hậu thế biên soạn sách sử cũng phải dựa vào ghi chép sinh hoạt thường ngày, hắn chẳng muốn dây dưa ở cái này, bởi vì trong tay hắn còn có chứng cứ Hoàng hậu dâm loạn trong hậu cung, đó là thái giám Mao Doãn Sinh.
[*] Thành ngữ, chỉ tội lỗi thị phi của một người, tới chết mới có thể làm sáng tỏ.
Ngày đó Đoan Khánh đế tận mắt nhìn thấy phía dưới Mao Doãn Sinh không có sạch sẽ, sau đó giam hắn lại trong lãnh cung, bên ngoài có thị vệ ngày đêm trông giữ. Chỉ cần kéo hắn lên trên điện, cởi quần hắn ra cho quần thần nhìn thấy phía dưới hắn vẫn còn, tự nhiên chứng thực được hành vi dâm loạn của Hoàng hậu.
Thế là Đoan Khánh đế truyền lệnh dẫn Mao Doãn Sinh tới. Không lâu sau, một tên thái giám bị kẹp giữa hai thị vệ tiến vào đại điện.
Mao Doãn Sinh chính là tổng quản thái giám của tẩm cung Hoàng hậu, thân phận trong cung cũng tương đối khá, quần thần phần lớn từng thấy qua. Thân hình hắn cao lớn, mặt chữ Quốc (国), tướng mạo mặc dù không tính anh tuấn nhưng rất có phong thái, nếu lần đầu tiên nhìn thấy hắn đều khó tin hắn là thái giám.
Chỉ là hiện tại hắn quỳ gối uốn cong người, toàn thân vô lực giống như chỉ còn lại một hơi thở, bị người ta xách vào đại điện rồi ném xuống đất.
Đoan Khánh đế nhìn Mao Doãn Sinh nằm rạp trên mặt đất, cười lạnh, buồn cười Úy gia, vậy mà hồ đồ cầm một câu mập mờ trên sổ ghi chép sinh hoạt thường ngày làm mưu đồ lớn, gây sóng gió trên vương đình của hắn.
Không phải muốn nói hắn vu oan sao? Cởi quần tên thái giám này xuống, đám quần thần nhìn đỉnh hoa có gai [*] rồi, còn có lời gì có thể nói nữa!
[3] 顶花带刺 - Trên quả có hoa và phần chính giữa có gai mềm.
Lúc trước khi Úy Hoàng hậu phát hiện ra mình mang thai, cũng có chút kinh hãi lo sợ, việc đầu tiên nghĩ tới là không thể sinh ra.
Lúc ấy nàng yêu cầu Mao Doãn Sinh tránh ty Ngự Y, tới dân gian tìm đơn thuốc làm sẩy thai đáng tin.
Nhưng phái hắn đi không lâu, không biết Đoan Khánh đế nghe tin tức từ nơi nào, niêm phong tẩm cung của bà, còn tự mình tới phòng bà, ra lệnh cho mấy nữ quan áp chế bà để ngự y bắt mạch, lúc nghe chẩn đoán là hỉ mạch, Hoàng đế cao hứng tới nỗi vẻ mặt trở nên dữ tợn.
Chửi rủa bà dâm tiện xong thì sai người trông trừng ăn uống và sinh hoạt thường ngày của bà, hạ quyết tâm muốn bà lớn bụng rồi lôi lên vương đình.
Trong lòng Úy Hoàng hậu vốn còn ôm hy vọng may mắn, cho rằng Mao Doãn Sinh chạy đi, nghe thấy tin tức không còn dám trở về nữa.
Chỉ cần trong cung không có nam nhân, bà một mực chắc chắn là của Hoàng đế thì thế nào?
Nào nghĩ tới Mao Doãn Sinh sớm bị Hoàng đế bắt lại, nhìn tình hình này, là muốn cởi quần kiểm tra thân thể.
Tiếng khóc bi thiết của Úy Hoàng hậu nhỏ dần, đôi mắt oán độc trợn trừng nhìn Hoàng đế, chỉ cảm thấy hắn phí sức tính toán mình như thế, thật sự đê hèn đáng hận!
Buồn cười lúc mình còn nhỏ tuổi, tham lam yêu thức hư vinh hậu vị, bước vào hoàng cung đầy mùi hôi này, cùng với một nam nhân không dịu dàng như thế, cuộc sống ngày càng mục nát gian nan.
Trời xanh chiếu cố, cho bà gặp Mao lang. Làm một đôi uyên ương vuốt ve an ủi nhau, nhưng kiếp nạn tới rồi, cả hai bị phơi bày ở trên triều, chỉ cầu đời sau nguyệt lão chiếu cố, cho bà và Mao lang kết phu thê, sống cùng nhau tới bạc đầu.
Có điều Đoan Khánh đế ngồi ngay ngắn trên đó, ngược lại lại thấy khuây khỏa nhai nuốt tuyệt vọng như vỡ đê trong mắt Úy Hoàng hậu.
Còn có Úy công gia vừa mới lớn tiếng kêu gào, sắc mặt cũng trắng bệch, cánh tay trong tay áo dài có chút run run.
Điều này làm cho Đoan Khánh đế lại cảm thấy thỏa nguyện, coi như vứt bỏ mặt mũi Đế vương của mình, nhìn những lão thần ngày xưa bức mình nhường quyền có bộ dạng như chết cha chết mẹ cũng đáng rồi!
Chờ tới khi thưởng thức đủ, hắn giơ tay gọi người cởi quần Mao Doãn Sinh xuống, sau đó lại nhướng mày nhìn vẻ mặt như bị lăng trì của Úy Hoàng hậu.
Mao Doãn Sinh cũng coi là người đầu tiên bị nghiệm thân trên vương đình.
Đáng tiếc lúc quần hắn bị cởi xuống, Đoan Khánh đế vậy mà quát to một tiếng, đứng bật dậy.
Mà Úy Hoàng hậu xoay người nhìn lại, thân thể suy sụp ngã quỵ ra phía sau ngất đi.
Úy Chung không lo được con gái mình hôn mê, chỉ dùng tay áo dài lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó chắp tay nói: "Không biết thành thượng kéo hoạn quan này lên vương đình cởi quần nghiệm thân rốt cuộc là muốn gì!"
Hóa ra thiên phú dị bẩm của Mao Doãn Sinh này đã bị cắt sạch sẽ, mặt ngoài vết thương còn chảy máu ào ạt.
Đoan Khánh đế không nghĩ tới thời điểm mấu chốt này còn có người động tay động chân với Mao Doãn Sinh bị giam giữ trong thiên lao. Miệng vết thương còn chưa khép lại, là cho rằng hắn và quần thần là kẻ ngu si hay sao?
Nghĩ tới đây, Đoan Khánh đế rốt cuộc không khống chế nổi thịnh nộ lôi đình nữa, quát lớn nói: "Úy Chung, ngươi già cả mắt mù rồi phải không! Mao Doãn Sinh này rõ ràng vừa mới bị tịnh thân [*], hắn là một thái giám dởm, là người hầu hạ thân cận bên cạnh Úy Hoàng hậu, còn có thể có chuyện tốt gì! Con gái người giáo dưỡng ra quả thực là dâm phụ vô sỉ!"
[*] 净身 - Quá trình thiến một người đàn ông bình thường thành hoạn quan.
Đúng lúc này, Mao Doãn Sinh dùng sức ngẩng đầu, vô lực nói: "Khởi bẩm thánh thượng, nô tài bởi vì là thanh niên mới vào cung tịnh thân nên miệng vết thương khép lại không nhanh... Ở trong thiên lao âm u lạnh lẽo vết thương vỡ ra, bị chuột tới gặm nhấm cho nên máu mới chảy không ngừng..."
Nói xong lời cuối cùng, Mao Doãn Sinh nghẹn ngào thút thít, giống như nhớ lại ký ức đáng sợ lúc đó.
Giám thị phụ trách áp giải cùng thị vệ cũng phụ họa: "Đúng thật là như thế! Hôm qua nghe thấy phạm nhân kêu to trong lao, chúng ta tiến vào nhìn thấy con chuột cắn xe ngay bên ngoài vết thương. Chúng ta đuổi chuột đi, lại cho phạm nhân kim sang dược [*] nhưng máu vẫn không ngừng chảy như cũ."
[*] Còn gọi là thuốc mũi dao, tên của một loại thuốc chuyên chữa bầm tím, thương tích.
Đoan Khánh đế thấy thị vệ thái giám đồng thanh nói Mao Doãn Sinh đêm qua bị chuột gặm nhấm vết thương, tức giận tới nỗi run rẩy không thôi.
Bọn họ ở trên triều mà lại giám nói ra lời hoang đường không tao nhã như vậy, trong mắt bọn họ làm gì còn vua của một nước nữa, hắn thật sự hận không thể chém đầu cả nhà bọn họ.
Trong lòng Úy Chung đã có sức mạnh, có thể thiến Mao Doãn Sinh tới nỗi một giọt nước không lọt, hiển nhiên là tác phẩm của cháu ngoại Phượng Ly Ngô.
Trong lòng biết hắn đã an bài thích đáng hết thảy rồi, Úy Chung lập tức có sức mạnh kiên cường chống đối với Đoan Khánh đế, nói thẳng là kỳ oan thiên cổ, xin thánh thượng chớ bị thù oán riêng tư của Đế Hậu che mặt, phán án oan sai, khiến người trong thiên hạ thất vọng.
Lúc một đám lão thần lập tức quỳ rạp xuống đất, xin thánh thượng minh xét không thể hiểu lầm Hoàng hậu, có thái giám vào điện bẩm báo Thái tử điện hạ đi tuần tra biên phòng đã trở về, đang muốn tiến vào Lạc An.
Trong lòng Đoan Khánh đế biết Hoàng hậu là cọp cái không có nanh vuốt, bị mình nhốt trong cung chỉ có thể bó tay buồn rầu, mặc dù Úy Chung có quyền cao chức trọng nhưng không có sức ảnh hưởng tới trong cung, có thể âm thầm che giấu mình làm được tất cả những việc này ở trong cung chỉ có nghịch tử kia.
Hiện tại nghe nói hắn muốn vào thành Lạc An, tích tụ trong lòng càng tăng lên, chỉ cười lạnh một nói: "Bây giờ chuyện của Hoàng hậu chưa tra rõ ràng, chuyện liên quan tới Hoàng hậu cần tránh hiềm nghi với Thái tử. Truyền lệnh cho Thái tử, nó cứ ở ngoài thành ở tạm, chờ sự tình của mẫu hậu nó tra rõ rồi vào thành sau."
Thái tử nghe thái giám tới truyền khẩu dụ của Đoan Khánh đế, ở ngay ngoài thành Lạc An đóng doanh trại quân đội giản dị, mỗi ngày ở trong doanh trại chờ đợi tin tức trong triều.
Cho nên Khương Tú Nhuận sau một đường dài mệt mỏi rốt cuộc cũng chạy tới thành Lạc An, ở cổng thành một chút liền nhìn thấy doanh trại giản dị.
Nàng xuống xe ngựa, khi đi vào thấy gã sai vặt đang hầu hạ Thái tử súc miệng bằng nước trong một cái túi chứa nước, bên bếp nấu bên cạnh còn có một nồi cháo còn nóng từ tối hôm qua.
Khương Tú Nhuận không nghĩ tới ăn uống mấy ngày nay của Thái tử lại tệ như thế, vội vàng tiến lên thỉnh an, hỏi Thái tử vì sao không vào hành cung gần đây an giấc?
Phượng Ly Ngô thản nhiên nói: "Mẫu hậu ở trong cung bị oan chưa rửa sạch, vi thần làm con của người sao có thể tới an nhàn rảnh rỗi tới biệt viện ở?"
Khương Tú Nhuận quét mắt nhìn quan đạo [*], lúc này ánh nắng sớm đã lộ ra, dần dần có người đến người đi...
[*] Đường đắp lên cho xe ngựa của viên chức triều đình đi — Đường sá do triều đình, nhà nước cho lập ra để dân chúng dùng.
Nàng thầm nghĩ: "Được lắm, điện hạ đây là trông coi cửa thành để cho lão tử hắn tấm tức đây mà!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.