Chương 37: Kết cục
Đường Nhân Tiểu
31/08/2020
Edit: An Ju
Bình Thuận năm thứ 11,
Ngày giỗ của Tư Đồ gia thiếu phu nhân, mấy chục người của Tư Đồ phủ đi trên đường, tự nhiên sinh ra một khí thế trùng trùng điệp diệp, đi đầu tiên đó là đội xe của thượng gia lão gia, ngựa ngậm châu đắp ngọc, dây cương đá ngọc dải đỏ, lại cứng rắn chia ra làm hai đường.
Năm sau, ở bình địa nổi lên một luồng gió yêu ma, đồn rằng tiểu thư Lưu gia bị mèo yêu mê tâm hồn, vào nửa đêm bị mèo yêu dẫn ra ngoài phủ, đi vào rừng trúc nhỏ, bị ăn tim, bị uống máu như rượu, róc xương làm sáo, tướng chết cực kỷ thảm. Trong khoảng thời gian ngắn làm tâm người hoảng sợ.
Tháng 5, đạo sư, tăng nhân, đạo sĩ từ khắp các nơi nghe đến tìn trấn này có yêu quái xuất hiện đều đã tới rồi, trước mặt đều tranh nhau nói muốn trừ hại cho dân, nhưng thực chất cũng là lấy bạc của dân. Nhưng cuối cùng đều rơi xuống một cái kết cục giống tiểu thư Lưu gia, có khi còn thảm thiết hơn, hai mắt bị móc ra, tứ chi bị chặt.
Tháng 10, người tới trấn trừ yêu càng ngày càng ít, có người tự nhận có bản lĩnh, cũng có một đám tới liều mạng, nhưng đều rơi xuống tình cảnh tương tự. Dân chúng càng ngày khủng hoảng, cũng có người chưa tối trời đã đóng cửa, có người thậm chí vào ban ngày cũng không ra cửa, không khí ở trấn có xu hướng suy sụp, tràn ngập một bầu không đầy tử khí nặng nề.
Tháng 11, có một vị thần tới, người dân ở trấn thấy được, con mèo yêu hung tàn kia nhất thời hóa thân thành mèo mun dịu ngoan trong lòng của vị thần đó, cuối cùng thị trấn khôi phục một tình cảnh bình an. Người ở trấn vì muốn báo ân, cũng từng lên núi theo ký ức của một cô nương, tìm kiếm chỗ ở của vị thần đó, nhưng làm thế nào cũng không tìm được.
Bình Thuận năm thứ 13, để cảm tạ ân cứu mạng của vị thần đó, dân chúng quyên bạc xây một tòa miếu cho vị thần đó, mỗi ngày đều cống hoa quả, trà bánh mới, đi qua đều cúi đầu vái. Ngày đầu mỗi tháng người người kết đội đến thắp hương cầu phúc, phi thường náo nhiệt.
Ngày hôm đó, đúng là ngày đầu tháng, Tư Đồ Mộc Lương nghe theo yêu cầu của Tư Đồ phu nhân, đến đây cầu phúc.
Trên đường, Tư Đồ Mộc Lương không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Các ngươi đã gặp qua vị thần này chưa?”
Tiểu Trúc lanh mồm nói: “A Ngưu gặp qua rồi.”
“À.” Tư Đồ Mộc Lương cười nói: “Đến cuối cùng thì trông người đó như thế nào?”
“Nghe A Ngưu nói thì đó là một công tử tuấn tú.”
Đang lúc nói chuyện, mấy người đã đi tới nơi, tòa miếu kỳ thực vốn không lớn lắm, nhưng các đồ vật bên trong lại rất tốt.
Tư Đồ phu nhân dẫn bọn nha hoàn lạy vài cái, đứng lên đã thấy Tư Đồ Mộc Lương nhìn chằm chằm bức tượng đồng, vẻ mặt nghiên cứu.
“Đâu là diện mạo của vị thần đó.” Tư Đồ phu nhân nói.
“Ta thấy rất kỳ quái.” Tư Đồ Mộc Lương cau mày nói: “Vị thần này sao lại ăn mặc hoa sắc như vậy, chẳng lẽ lại là một nữ thần tiên.”
“Phi phi phi.” Tư Đồ phu nhân miệng ‘phi’ vài tiếng, nói: “Không được vô lễ với ân nhân cứu mạng, con bị sao vậy?”
“Vị thần này vốn rất đẹp.” Tiểu Trúc không nhịn được nói: “Nghe A Ngưu nói hắn thường xuyên mặc một bộ áo cưới dành cho nữ tử, trên mặt là trang điểm thiên đỏ, diện mao so với nữ tử còn đẹp hơn thập phần…”
Như là một song cửa sổ ký ức được phủ đầy bụi đã lâu bị người chậm rãi đẩy mở, lại không đóng lại được nữa.
Trong thời gian qua, hắn cắt đứt hết các ký ức liên quan đến người kia, chỉ nhớ kỹ diện mạo của hắn.
Cả một bức tranh gấm, hắn còn nhớ rõ nỗi u oán nơi đáy mắt người kia. Người kia cười, nét cười sáng như năm đó.
Vì vậy, bên đêm mộng đến, người nọ liền thường xuyên tiến vào giấc mộng của hắn.
Hắn cũng từng ngày đêm nhìn cánh hoa phấn hồng bay múa đầy trời, tưởng đó là dung nhan ai đó, đẹp như vậy, ôn nhu như vậy.
Hắn cũng từng đứng ở ngoài cửa, nghe người nọ thổi sáo bên song cửa sổ, đàn cho hắn một khúc. Ống tay áo còn dính hương hoa.
Hắn từng đứng sau hắn trước gương trang điểm, giúp hắn chải đầu, nhìn làn gió nhẹ mang theo nắng sớm phất qua gương mặt ửng đỏ của hắn.
Trong giấc mộng của hắn có hắn, nam tử tựa bên cạnh giường, cầm tay, tâm sự. Thanh âm ôn nhu êm tai, rồi lại mang theo chút ưu sầu nhàn nhạt.
Cũng từng có lúc người nọ kiên quyết rời đi, mặc cho hắn ở phía sau khóc gào, không thể đuổi kịp.
Là hắn sao? Là hắn sao? Tư Đồ Mộc Lương kiềm chế sự hoảng hốt trong nội tâm, nói với Tư Đồ phu nhân: “Mẹ, con còn có việc đi trước.”
Tư Đồ Mộc Lương một mình đi thẳng đến rừng trúc, gió thu đạm mạc, mấy phần thê lương. Xa xa phía bầu trời là ánh chiều tà.
Hắn đạp lên cành khô khẽ vang tiếng rắc rắc.
Lúc nhớ lại trước đây, là ai đang cầm hoa trong biển hoa, là ai vấn tóc dưới tàng cây, hôm nay hoa đã rụng, lưu lại một mảnh khô vàng đầy đất, thật thê lương.
Hắn đứng lại, ngắm nhìn, ánh tà dương dần chìm xuống, bóng trên đất dần trở nên dài hơn.
Tư Đồ Mộc Lương ngưng mắt, nhìn cành khô đầy trước mắt.
Hắn không nghĩ tới ngày đó đúng là ngày cuối của họ, sau khi từ biệt là không còn gặp lại, những gì năm xưa đều đã qua, nằm xưa chỉ là trong nháy mắt.
Chóp mũi có mùi hoa nhàn nhạt bay đến, hắn dừng lại.
Trong nháy mắt, cành cây khô khắp núi, bỗng xuất hiện những cánh hoa hồng phấn.
Tư Đồ Mộc Lương thấy Hoa Bách Hồng với bộ đồ đỏ, bị một đám trẻ con vây quanh, trên mặt hắn là nụ cười ôn nhu.
Người nọ tựa như đã nhận ra hắn, xua đám trẻ con đi, quay sang, cười dịu dàng với hắn, trong sóng mắt tràn đầy nhu tình.
Tư Đồ Mộc Lương hô hấp bỗng gấp hơn, chậm rãi đi về phía người nọ, hắn vươn tay ôm lấy hắn.
Hắn ôm chính mình.
Trong lòng là không khí hư vô. Tay hắn bắt đầu run rẩy. Một giọt nước mắt lạnh lẽo chảy xuống.
Gió khẽ khàng.
Tư Đồ Mộc Lương đứng lên, ngước mặt nhìn đại thụ trước mặt, gió khẽ thổ tóc trên trán hắn, áo hắn nhẹ lay động.
“Vị công tử này đang chờ ai vậy?” Phía sau truyền đến một giọng nói.
Tư Đồ Mộc Lương quay mặt lại, nhìn thấy một nam tử.
Nam tử mặc bộ áo xanh, một đầu tóc đen tâm dài chỉ dùng một chiếc dây cột tóc màu trắng buộc lên, bên hông đeo một khối ngọc bội khắc chim Trả, tăng thêm một phần nho nhã, dáng dấp vốn là một thư sinh, cặp mắt phượng quyến rũ mê người trong từng cái liếc mắt biểu lộ ra ánh sáng rực, thoạt nhìn thanh lệ thoát tục, nhưng giữa cặp lông mày lại tụ đủ vẻ quyến rũ. Người này nhìn rất giống Hoa Bách Hồng.
Tư Đồ Mộc Lương ngây người, ngơ ngác nhìn nam tử. “Ta đang… chờ người.”
“Người ngươi đợi không ở đây.” Nam tử cười khẽ làm khóe mắt hơi cong lên, gió thổi tới, thổi bay tóc trên trán, một vết đỏ sậm ẩn hiện xuất hiện.
Cũng không phải hắn! Trong mắt Tư Đồ Mộc Lương hiện lên vẻ thất vọng, sau đó nghi hoặc hỏi: “Làm sao ngươi biết ta đang đợi người nào?”
Nam tử đẹp mắt mặt mày đắc ý. “Rừng trúc này vốn không có người, bình thường có ít người qua đây, ta ở đây cũng đã lâu rồi, cũng có gặp qua người ngươi đợi đâu.”
“Vậy à?” Tư Đồ Mộc Lương thất vọng, nhưng cũng nghi ngờ hắn hình như chưa hề nói với nam tử này người mình đang đợi là ai mà nhỉ?
“Ngươi có phải thấy khát nước rồi không, ta thấy ngươi ở đây ngây người lâu rồi.” Nam tử biểu hiện cực kỳ nhiệt tình, lấy ra một bình trà từ trong ngực, lại móc ra một cái chén, rót một chén trà, đưa tới trước mặt Tư Đồ Mộc Lương: “Ngươi uống trà giải khát đi.”
Tư Đồ Mộc Lương gật đầu, một đường đi tới rừng trúc rồi cũng làm hắn thấy hơi khát, lại nhìn nam tử này cũng không có ác ý, cũng sẽ không câu nệ nữa, tiếp lấy cái chén.
Nam tử vội vã lui người về sau, động tác có hơi khoa trương.
Tư Đồ Mộc Lương có chút buồn cười, giơ chén lên định uống, đã thấy một cánh hoa hồng rơi vào trong chén, cánh hoa tạo sóng gợn.
Khi sóng gợn đã tan, ảnh phản chiếu trong chén là một khuôn mặt tuấn mỹ.
Đôi mắt dài nhỏ thanh tú mà không mất sự quyến rũ, khóe miệng ôn nhu khẽ nhếch, một ít tóc đen rũ xuống trước ngực, những thứ trên người đều là màu đỏ tiên diễm.
Tư Đồ Mộc Lương kinh ngạc ngẩng mặt lên, chỉ thấy nam tử áo xanh chẳng biết từ lúc nào đã chống tay lên thân cây, ôm bụng cười khẽ.
Chóp mũi có mùi hương nhàn nhạt vây quanh, mùi càng ngày càng đậm, càng ngày càng thơm.
Nam tử vẫn đang cười, cười đến khi một thân áo xanh biến thành áo đỏ tiên diễm, diện mạo cũng thay đổi thành Hoa Bách Hồng. Hăn vẫn đang cười.
Tư Đồ Mộc Lương khẽ mỉm cười. Sau đó hắn giang tay, như là đang ôm đại thụ.
Hoa Bách Hồng ngừng cười, đôi mắt ẩn tình nhìn Tư Đồ Mộc Lương. Cặp mắt kia như một nữ tử Giang Nam, ôn nhu mà tình cảm.
Cánh hoa bay khắp bầu trời, trong hơn mười nghìn đào hoa tầng lớp, Hoa Bách Hồng giang hai tay, nhào về phía hắn.
HOÀN
Bình Thuận năm thứ 11,
Ngày giỗ của Tư Đồ gia thiếu phu nhân, mấy chục người của Tư Đồ phủ đi trên đường, tự nhiên sinh ra một khí thế trùng trùng điệp diệp, đi đầu tiên đó là đội xe của thượng gia lão gia, ngựa ngậm châu đắp ngọc, dây cương đá ngọc dải đỏ, lại cứng rắn chia ra làm hai đường.
Năm sau, ở bình địa nổi lên một luồng gió yêu ma, đồn rằng tiểu thư Lưu gia bị mèo yêu mê tâm hồn, vào nửa đêm bị mèo yêu dẫn ra ngoài phủ, đi vào rừng trúc nhỏ, bị ăn tim, bị uống máu như rượu, róc xương làm sáo, tướng chết cực kỷ thảm. Trong khoảng thời gian ngắn làm tâm người hoảng sợ.
Tháng 5, đạo sư, tăng nhân, đạo sĩ từ khắp các nơi nghe đến tìn trấn này có yêu quái xuất hiện đều đã tới rồi, trước mặt đều tranh nhau nói muốn trừ hại cho dân, nhưng thực chất cũng là lấy bạc của dân. Nhưng cuối cùng đều rơi xuống một cái kết cục giống tiểu thư Lưu gia, có khi còn thảm thiết hơn, hai mắt bị móc ra, tứ chi bị chặt.
Tháng 10, người tới trấn trừ yêu càng ngày càng ít, có người tự nhận có bản lĩnh, cũng có một đám tới liều mạng, nhưng đều rơi xuống tình cảnh tương tự. Dân chúng càng ngày khủng hoảng, cũng có người chưa tối trời đã đóng cửa, có người thậm chí vào ban ngày cũng không ra cửa, không khí ở trấn có xu hướng suy sụp, tràn ngập một bầu không đầy tử khí nặng nề.
Tháng 11, có một vị thần tới, người dân ở trấn thấy được, con mèo yêu hung tàn kia nhất thời hóa thân thành mèo mun dịu ngoan trong lòng của vị thần đó, cuối cùng thị trấn khôi phục một tình cảnh bình an. Người ở trấn vì muốn báo ân, cũng từng lên núi theo ký ức của một cô nương, tìm kiếm chỗ ở của vị thần đó, nhưng làm thế nào cũng không tìm được.
Bình Thuận năm thứ 13, để cảm tạ ân cứu mạng của vị thần đó, dân chúng quyên bạc xây một tòa miếu cho vị thần đó, mỗi ngày đều cống hoa quả, trà bánh mới, đi qua đều cúi đầu vái. Ngày đầu mỗi tháng người người kết đội đến thắp hương cầu phúc, phi thường náo nhiệt.
Ngày hôm đó, đúng là ngày đầu tháng, Tư Đồ Mộc Lương nghe theo yêu cầu của Tư Đồ phu nhân, đến đây cầu phúc.
Trên đường, Tư Đồ Mộc Lương không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Các ngươi đã gặp qua vị thần này chưa?”
Tiểu Trúc lanh mồm nói: “A Ngưu gặp qua rồi.”
“À.” Tư Đồ Mộc Lương cười nói: “Đến cuối cùng thì trông người đó như thế nào?”
“Nghe A Ngưu nói thì đó là một công tử tuấn tú.”
Đang lúc nói chuyện, mấy người đã đi tới nơi, tòa miếu kỳ thực vốn không lớn lắm, nhưng các đồ vật bên trong lại rất tốt.
Tư Đồ phu nhân dẫn bọn nha hoàn lạy vài cái, đứng lên đã thấy Tư Đồ Mộc Lương nhìn chằm chằm bức tượng đồng, vẻ mặt nghiên cứu.
“Đâu là diện mạo của vị thần đó.” Tư Đồ phu nhân nói.
“Ta thấy rất kỳ quái.” Tư Đồ Mộc Lương cau mày nói: “Vị thần này sao lại ăn mặc hoa sắc như vậy, chẳng lẽ lại là một nữ thần tiên.”
“Phi phi phi.” Tư Đồ phu nhân miệng ‘phi’ vài tiếng, nói: “Không được vô lễ với ân nhân cứu mạng, con bị sao vậy?”
“Vị thần này vốn rất đẹp.” Tiểu Trúc không nhịn được nói: “Nghe A Ngưu nói hắn thường xuyên mặc một bộ áo cưới dành cho nữ tử, trên mặt là trang điểm thiên đỏ, diện mao so với nữ tử còn đẹp hơn thập phần…”
Như là một song cửa sổ ký ức được phủ đầy bụi đã lâu bị người chậm rãi đẩy mở, lại không đóng lại được nữa.
Trong thời gian qua, hắn cắt đứt hết các ký ức liên quan đến người kia, chỉ nhớ kỹ diện mạo của hắn.
Cả một bức tranh gấm, hắn còn nhớ rõ nỗi u oán nơi đáy mắt người kia. Người kia cười, nét cười sáng như năm đó.
Vì vậy, bên đêm mộng đến, người nọ liền thường xuyên tiến vào giấc mộng của hắn.
Hắn cũng từng ngày đêm nhìn cánh hoa phấn hồng bay múa đầy trời, tưởng đó là dung nhan ai đó, đẹp như vậy, ôn nhu như vậy.
Hắn cũng từng đứng ở ngoài cửa, nghe người nọ thổi sáo bên song cửa sổ, đàn cho hắn một khúc. Ống tay áo còn dính hương hoa.
Hắn từng đứng sau hắn trước gương trang điểm, giúp hắn chải đầu, nhìn làn gió nhẹ mang theo nắng sớm phất qua gương mặt ửng đỏ của hắn.
Trong giấc mộng của hắn có hắn, nam tử tựa bên cạnh giường, cầm tay, tâm sự. Thanh âm ôn nhu êm tai, rồi lại mang theo chút ưu sầu nhàn nhạt.
Cũng từng có lúc người nọ kiên quyết rời đi, mặc cho hắn ở phía sau khóc gào, không thể đuổi kịp.
Là hắn sao? Là hắn sao? Tư Đồ Mộc Lương kiềm chế sự hoảng hốt trong nội tâm, nói với Tư Đồ phu nhân: “Mẹ, con còn có việc đi trước.”
Tư Đồ Mộc Lương một mình đi thẳng đến rừng trúc, gió thu đạm mạc, mấy phần thê lương. Xa xa phía bầu trời là ánh chiều tà.
Hắn đạp lên cành khô khẽ vang tiếng rắc rắc.
Lúc nhớ lại trước đây, là ai đang cầm hoa trong biển hoa, là ai vấn tóc dưới tàng cây, hôm nay hoa đã rụng, lưu lại một mảnh khô vàng đầy đất, thật thê lương.
Hắn đứng lại, ngắm nhìn, ánh tà dương dần chìm xuống, bóng trên đất dần trở nên dài hơn.
Tư Đồ Mộc Lương ngưng mắt, nhìn cành khô đầy trước mắt.
Hắn không nghĩ tới ngày đó đúng là ngày cuối của họ, sau khi từ biệt là không còn gặp lại, những gì năm xưa đều đã qua, nằm xưa chỉ là trong nháy mắt.
Chóp mũi có mùi hoa nhàn nhạt bay đến, hắn dừng lại.
Trong nháy mắt, cành cây khô khắp núi, bỗng xuất hiện những cánh hoa hồng phấn.
Tư Đồ Mộc Lương thấy Hoa Bách Hồng với bộ đồ đỏ, bị một đám trẻ con vây quanh, trên mặt hắn là nụ cười ôn nhu.
Người nọ tựa như đã nhận ra hắn, xua đám trẻ con đi, quay sang, cười dịu dàng với hắn, trong sóng mắt tràn đầy nhu tình.
Tư Đồ Mộc Lương hô hấp bỗng gấp hơn, chậm rãi đi về phía người nọ, hắn vươn tay ôm lấy hắn.
Hắn ôm chính mình.
Trong lòng là không khí hư vô. Tay hắn bắt đầu run rẩy. Một giọt nước mắt lạnh lẽo chảy xuống.
Gió khẽ khàng.
Tư Đồ Mộc Lương đứng lên, ngước mặt nhìn đại thụ trước mặt, gió khẽ thổ tóc trên trán hắn, áo hắn nhẹ lay động.
“Vị công tử này đang chờ ai vậy?” Phía sau truyền đến một giọng nói.
Tư Đồ Mộc Lương quay mặt lại, nhìn thấy một nam tử.
Nam tử mặc bộ áo xanh, một đầu tóc đen tâm dài chỉ dùng một chiếc dây cột tóc màu trắng buộc lên, bên hông đeo một khối ngọc bội khắc chim Trả, tăng thêm một phần nho nhã, dáng dấp vốn là một thư sinh, cặp mắt phượng quyến rũ mê người trong từng cái liếc mắt biểu lộ ra ánh sáng rực, thoạt nhìn thanh lệ thoát tục, nhưng giữa cặp lông mày lại tụ đủ vẻ quyến rũ. Người này nhìn rất giống Hoa Bách Hồng.
Tư Đồ Mộc Lương ngây người, ngơ ngác nhìn nam tử. “Ta đang… chờ người.”
“Người ngươi đợi không ở đây.” Nam tử cười khẽ làm khóe mắt hơi cong lên, gió thổi tới, thổi bay tóc trên trán, một vết đỏ sậm ẩn hiện xuất hiện.
Cũng không phải hắn! Trong mắt Tư Đồ Mộc Lương hiện lên vẻ thất vọng, sau đó nghi hoặc hỏi: “Làm sao ngươi biết ta đang đợi người nào?”
Nam tử đẹp mắt mặt mày đắc ý. “Rừng trúc này vốn không có người, bình thường có ít người qua đây, ta ở đây cũng đã lâu rồi, cũng có gặp qua người ngươi đợi đâu.”
“Vậy à?” Tư Đồ Mộc Lương thất vọng, nhưng cũng nghi ngờ hắn hình như chưa hề nói với nam tử này người mình đang đợi là ai mà nhỉ?
“Ngươi có phải thấy khát nước rồi không, ta thấy ngươi ở đây ngây người lâu rồi.” Nam tử biểu hiện cực kỳ nhiệt tình, lấy ra một bình trà từ trong ngực, lại móc ra một cái chén, rót một chén trà, đưa tới trước mặt Tư Đồ Mộc Lương: “Ngươi uống trà giải khát đi.”
Tư Đồ Mộc Lương gật đầu, một đường đi tới rừng trúc rồi cũng làm hắn thấy hơi khát, lại nhìn nam tử này cũng không có ác ý, cũng sẽ không câu nệ nữa, tiếp lấy cái chén.
Nam tử vội vã lui người về sau, động tác có hơi khoa trương.
Tư Đồ Mộc Lương có chút buồn cười, giơ chén lên định uống, đã thấy một cánh hoa hồng rơi vào trong chén, cánh hoa tạo sóng gợn.
Khi sóng gợn đã tan, ảnh phản chiếu trong chén là một khuôn mặt tuấn mỹ.
Đôi mắt dài nhỏ thanh tú mà không mất sự quyến rũ, khóe miệng ôn nhu khẽ nhếch, một ít tóc đen rũ xuống trước ngực, những thứ trên người đều là màu đỏ tiên diễm.
Tư Đồ Mộc Lương kinh ngạc ngẩng mặt lên, chỉ thấy nam tử áo xanh chẳng biết từ lúc nào đã chống tay lên thân cây, ôm bụng cười khẽ.
Chóp mũi có mùi hương nhàn nhạt vây quanh, mùi càng ngày càng đậm, càng ngày càng thơm.
Nam tử vẫn đang cười, cười đến khi một thân áo xanh biến thành áo đỏ tiên diễm, diện mạo cũng thay đổi thành Hoa Bách Hồng. Hăn vẫn đang cười.
Tư Đồ Mộc Lương khẽ mỉm cười. Sau đó hắn giang tay, như là đang ôm đại thụ.
Hoa Bách Hồng ngừng cười, đôi mắt ẩn tình nhìn Tư Đồ Mộc Lương. Cặp mắt kia như một nữ tử Giang Nam, ôn nhu mà tình cảm.
Cánh hoa bay khắp bầu trời, trong hơn mười nghìn đào hoa tầng lớp, Hoa Bách Hồng giang hai tay, nhào về phía hắn.
HOÀN
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.