Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
Chương 538: Đã đến rồi thì đừng hòng đi nhé
Cá Koi
10/02/2023
Lỗ Quy cười to: "Ha ha ha! Ông đây thích loại dê con non mềm như cô đấy".
"Nhìn cô trắng trẻo non nớt thế này, y như điếu xì gà mà tôi đang hút vậy".
"Ngửi thơm ngát, còn thoảng thoảng mùi sữa nữa chứ".
"Nhìn cô mở miệng la hét không muốn thế thôi".
"Qua một thời gian nữa, có khi bị người ta chơi đến mức phía dưới thâm xì cũng nên ấy chứ".
"Đến lúc đấy cô tự khắc vừa lẳng lơ vừa dâm đãng thôi".
Bàn tay to của Lỗ Quy nắm lấy áo Lý Đông Đông, xé mạnh.
"Rẹt!" một tiếng.
Quần áo của Lý Đông Đông đã bị gã xé rách.
Tiền Phủ Cương là người đứng đầu một gia tộc lớn không khuyên can, ngược lại vẻ mặt hóng hớt ngồi nhìn.
Dáng vẻ nóng lòng muốn thử, giống như lát nữa ông ta cũng muốn lên xé thử cho biết mùi vậy.
"Ông chủ, đừng mà, tôi cầu xin ông".
"Ông chủ, tôi không làm ở đây nữa, tôi cũng không cần lương, giờ tôi muốn đi".
Quần áo trên người Lý Đông Đông đã bị xé vụn, cô ấy đang dùng hay tay ôm chặt lấy cơ thể mình.
Lùi dần về sau.
"Hì hì, cô em này, đã vào hội quán của tôi thì làm gì có chuyện đi".
"Tôi nói thật cho cô biết, hội quán của tôi cứ một khoảng thời gian lại phải tuyển thêm người mới".
"Người mới nào mới làm cũng phải trải qua giai đoạn này".
"Cô yên tâm, đầu tiên có hơi đau nhưng sẽ sướng ngay ý mà".
"Về sau chỉ cần cô ngoan ngoãn, tha hồ mà kiếm nhiều tiền".
Lỗ Quy vừa nói vừa cởi thắt lưng.
Lúc gã vừa mới dồn Lý Đông Đông vào tường, bên ngoài bỗng nhiên có người chạy vào.
"Nhị đương gia ơi hỏng rồi".
"Những anh em chúng ta phái đi bị đánh quay về rồi".
"Có mấy người bị bỏng nặng, đang cấp cứu ở bệnh viện".
"Gì cơ?", Lỗ Quy hơi giật mình.
Gã quay đầu, ánh mắt không tin được nhìn tên đàn em.
"Sao lại thế, ai dám động vào người của hội Giao Long hả?"
Người chống lưng cho hội Giao Long là nhà họ Sở ở Kinh Châu.
Lịch sử của gia tộc này rất lâu đời, kinh doanh ở Kinh Châu gần nghìn năm rồi, đúng là vua một cõi.
Vẻ mặt tên đàn em vừa mới vọt vào cũng kích động.
Hắn vội vàng nói với Lỗ Quy.
"Các anh em bị thương nói là do một gã đàn ông làm".
"Hình như hắn biết chiêu Đạn Chỉ Thần Công ý, chỉ dùng hạt dưa cũng bắn vỡ mấy cái bình dầu hỏa, sau đó lửa bắt đầu cháy xém lên người các anh em".
Lỗ Quy trợn mắt.
Gã thở hổn hển, y như cái ống thổi lửa vậy.
Những ai quen Lỗ Quy đều biết đây là dấu hiệu gã tức giận rồi.
Lỗ Quy đạp đổ cái bàn.
Giận điên người.
"Mẹ nó, ông đây chỉ định thiêu cháy quán của chúng nó, để chúng nó biết điều rời khỏi thủ đô".
"Mà giờ chúng nó dám động đến anh em trong hội, nợ máu phải trả bằng máu".
"Mày gọi Trình Bác, bảo hắn ta dẫn theo đội cao thủ, xử sạch cái đám người nhà hàng Hải Giác cho tao".
"Vâng ạ!", tên đàn em nghe thế vội vàng xoay người rời đi.
Nhưng hắn vừa mới bước chân ra khỏi phòng.
Đột nhiên va phải một người đàn ông.
Hắn vội giơ tay bịt lấy cái mũi chảy máu.
Chửi rống lên: "Thằng chó không có mắt à, ai cho mày đứng ở đây".
"Mày muốn chết à... á!".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
2. Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
3. Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
4. Mùa Hè Mang Tên Em
=====================================
Hắn còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy "rầm" một tiếng.
Cơ thể hắn giống như quả bóng cao su bị người đứng ngoài cửa đá bay vào trong.
"Rầm!" một tiếng.
Cơ thể hắn đập mạnh vào tường.
Hắn phun ra một ngụm máu, nằm sõng soài trên đất như cọng bún thiu.
Lỗ Quy đang định nhào về phía Lý Đông Đông thì sững người lại.
Gã quay đầu nhìn về phía cửa, thấy một người đàn ông dáng vẻ thật thà chất phác bước đến.
Nhìn cậu ta có vẻ rất bình thường nhưng trên người lại tỏa ra khí thế sắc bén.
Giống như một cây đao sắc bén.
Cắm ở cửa.
Mọi người chỉ cần nhìn thấy cậu ta, trong lòng sẽ thấy sợ hãi.
Lỗ Quy nhăn chặt mày, ánh mắt sáng rực nhìn cậu ta.
"Cậu là ai?"
"Dương Thiện Tề".
Dương Thiện Tề lạnh lùng khai báo tên.
Lỗ Quy và Tiền Phủ Cương liếc nhìn nhau.
Rõ ràng bọn chúng chưa từng nghe thấy cái tên Dương Thiện Tề này.
Dương Thiện Tề vừa xuất hiện đã mang đến cho Lỗ Quy cảm giác đè ép rất lớn.
Ở thủ đô cao thủ nhiều như mây, sau lưng Dương Thiện Tề chắc chắn có một thế lực lớn chống đỡ.
Theo bản năng, Lỗ Quy chắp tay nói với Dương Thiện Tề.
"Người anh em, vừa nãy đàn em của tôi không cẩn thận va phải cậu, giờ tôi thay mặt hắn xin lỗi".
"Coi như nể mặt Lỗ Quy tôi, cậu bỏ qua chuyện này được không?"
Dương Thiện Tề là người thật thà, không hoạt ngôn.
Cậu ta nói ngắn gọn.
"Chuyện đàn em của ông va phải tôi không chấp".
Lỗ Quy nghe thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời còn nhếch mày nhìn Tiền Phủ Cương, tỏ vẻ ta đây giỏi lắm.
Nhưng Dương Thiên Tề nói thêm một câu.
"Nhưng người của ông chọc phải đại ca tôi thì không thể bỏ qua được".
Hai mắt Lỗ Quy bỗng trợn to.
Gã còn tưởng do tên đàn em không may va phải nên Dương Thiện Tệ mới đến tính sổ.
Không ngờ Dương Thiện Tề là kẻ thù tìm đến cửa.
Lỗ Quy không nhiều lời, lập tức với tay vào túi áo.
Lúc gã thò tay từ trong túi áo ra, năm ngón tay gã đã đeo vũ khí đặc biệt.
Nắm đấm gấu!
Nắm đấm gấu còn được gọi là nắm đấm thép.
Là một loại vũ khí được làm bằng thép, có thể xỏ bốn ngón tay.
Nhìn giống như đang đeo bốn chiếc nhẫn cùng một chỗ vậy.
Trên mỗi mặt đều có một phần nhọn.
Đương nhiên khi nắm chặt tay, đấm một phát.
Người bị đánh không chỉ phải chịu lực của cú đấm, mà còn bị phần sắc nhọn trên mặt đánh trúng.
Lực sát thương rất lớn.
Không chữa trị kịp thời chắc chắn sẽ chết.
Lúc này, cả hay tai Lỗ Quy đều đeo nắm đấm gấu.
Gã nắm chặt hai tay, ánh mắt sắc bén nhìn Dương Thiện Tề.
Lỗ Quy cười khẩy.
"Nhóc con, ông đây còn định cho mày chút thể diện để mày rời đi".
"Nhưng nếu mày đã là chó săn do đám người nơi khác phái đến".
"Thì chuyện này không thể giải quyết trong hai ba câu mà xong được".
"Nhìn mày có vẻ cũng đã luyện võ".
"Nếu sau năm đòn mà mày vẫn đứng vững, ông đây sẽ thả cho mày đi".
Vừa nói Lỗ Quy vừa lao lên.
Gã ra tay trước.
Nắm đấm của gã cuốn theo cơn gió mạnh.
Lao về phía mặt Dương Thiện Tề.
Dương Thiện Tề là người thật thà không biết né tránh.
Cậu ta cũng nắm chặt tay đấm thẳng,
"Rầm!"
Một tiếng vang to.
"Hừ!"
Lỗ Quy cười khẩy.
Vũ khí trên tay gã được chế tạo bằng loại thép đặc biệt.
Cho dù người khác có cầm dao chém gã cũng đỡ được.
Dương Thiện Tề trước mặt là thằng ngu chả hiểu gì cả.
Lỗ Quy nhìn Dương Thiện Tề rụt tay về, bỗng cười to.
"Nhóc con giờ đã thấy đau chưa, chắc có hai ngón tay bị gãy xương rồi hả?"
"Giờ mà mày quỳ xuống dập đầu xin lỗi, tao có thể sẽ tha chết cho mày, nếu không á..."
"Vút!"
Lỗ Quy còn chưa nói xong, Dương Thiện Tề lại vung tay lên lần nữa.
"Nhìn cô trắng trẻo non nớt thế này, y như điếu xì gà mà tôi đang hút vậy".
"Ngửi thơm ngát, còn thoảng thoảng mùi sữa nữa chứ".
"Nhìn cô mở miệng la hét không muốn thế thôi".
"Qua một thời gian nữa, có khi bị người ta chơi đến mức phía dưới thâm xì cũng nên ấy chứ".
"Đến lúc đấy cô tự khắc vừa lẳng lơ vừa dâm đãng thôi".
Bàn tay to của Lỗ Quy nắm lấy áo Lý Đông Đông, xé mạnh.
"Rẹt!" một tiếng.
Quần áo của Lý Đông Đông đã bị gã xé rách.
Tiền Phủ Cương là người đứng đầu một gia tộc lớn không khuyên can, ngược lại vẻ mặt hóng hớt ngồi nhìn.
Dáng vẻ nóng lòng muốn thử, giống như lát nữa ông ta cũng muốn lên xé thử cho biết mùi vậy.
"Ông chủ, đừng mà, tôi cầu xin ông".
"Ông chủ, tôi không làm ở đây nữa, tôi cũng không cần lương, giờ tôi muốn đi".
Quần áo trên người Lý Đông Đông đã bị xé vụn, cô ấy đang dùng hay tay ôm chặt lấy cơ thể mình.
Lùi dần về sau.
"Hì hì, cô em này, đã vào hội quán của tôi thì làm gì có chuyện đi".
"Tôi nói thật cho cô biết, hội quán của tôi cứ một khoảng thời gian lại phải tuyển thêm người mới".
"Người mới nào mới làm cũng phải trải qua giai đoạn này".
"Cô yên tâm, đầu tiên có hơi đau nhưng sẽ sướng ngay ý mà".
"Về sau chỉ cần cô ngoan ngoãn, tha hồ mà kiếm nhiều tiền".
Lỗ Quy vừa nói vừa cởi thắt lưng.
Lúc gã vừa mới dồn Lý Đông Đông vào tường, bên ngoài bỗng nhiên có người chạy vào.
"Nhị đương gia ơi hỏng rồi".
"Những anh em chúng ta phái đi bị đánh quay về rồi".
"Có mấy người bị bỏng nặng, đang cấp cứu ở bệnh viện".
"Gì cơ?", Lỗ Quy hơi giật mình.
Gã quay đầu, ánh mắt không tin được nhìn tên đàn em.
"Sao lại thế, ai dám động vào người của hội Giao Long hả?"
Người chống lưng cho hội Giao Long là nhà họ Sở ở Kinh Châu.
Lịch sử của gia tộc này rất lâu đời, kinh doanh ở Kinh Châu gần nghìn năm rồi, đúng là vua một cõi.
Vẻ mặt tên đàn em vừa mới vọt vào cũng kích động.
Hắn vội vàng nói với Lỗ Quy.
"Các anh em bị thương nói là do một gã đàn ông làm".
"Hình như hắn biết chiêu Đạn Chỉ Thần Công ý, chỉ dùng hạt dưa cũng bắn vỡ mấy cái bình dầu hỏa, sau đó lửa bắt đầu cháy xém lên người các anh em".
Lỗ Quy trợn mắt.
Gã thở hổn hển, y như cái ống thổi lửa vậy.
Những ai quen Lỗ Quy đều biết đây là dấu hiệu gã tức giận rồi.
Lỗ Quy đạp đổ cái bàn.
Giận điên người.
"Mẹ nó, ông đây chỉ định thiêu cháy quán của chúng nó, để chúng nó biết điều rời khỏi thủ đô".
"Mà giờ chúng nó dám động đến anh em trong hội, nợ máu phải trả bằng máu".
"Mày gọi Trình Bác, bảo hắn ta dẫn theo đội cao thủ, xử sạch cái đám người nhà hàng Hải Giác cho tao".
"Vâng ạ!", tên đàn em nghe thế vội vàng xoay người rời đi.
Nhưng hắn vừa mới bước chân ra khỏi phòng.
Đột nhiên va phải một người đàn ông.
Hắn vội giơ tay bịt lấy cái mũi chảy máu.
Chửi rống lên: "Thằng chó không có mắt à, ai cho mày đứng ở đây".
"Mày muốn chết à... á!".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
2. Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
3. Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
4. Mùa Hè Mang Tên Em
=====================================
Hắn còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy "rầm" một tiếng.
Cơ thể hắn giống như quả bóng cao su bị người đứng ngoài cửa đá bay vào trong.
"Rầm!" một tiếng.
Cơ thể hắn đập mạnh vào tường.
Hắn phun ra một ngụm máu, nằm sõng soài trên đất như cọng bún thiu.
Lỗ Quy đang định nhào về phía Lý Đông Đông thì sững người lại.
Gã quay đầu nhìn về phía cửa, thấy một người đàn ông dáng vẻ thật thà chất phác bước đến.
Nhìn cậu ta có vẻ rất bình thường nhưng trên người lại tỏa ra khí thế sắc bén.
Giống như một cây đao sắc bén.
Cắm ở cửa.
Mọi người chỉ cần nhìn thấy cậu ta, trong lòng sẽ thấy sợ hãi.
Lỗ Quy nhăn chặt mày, ánh mắt sáng rực nhìn cậu ta.
"Cậu là ai?"
"Dương Thiện Tề".
Dương Thiện Tề lạnh lùng khai báo tên.
Lỗ Quy và Tiền Phủ Cương liếc nhìn nhau.
Rõ ràng bọn chúng chưa từng nghe thấy cái tên Dương Thiện Tề này.
Dương Thiện Tề vừa xuất hiện đã mang đến cho Lỗ Quy cảm giác đè ép rất lớn.
Ở thủ đô cao thủ nhiều như mây, sau lưng Dương Thiện Tề chắc chắn có một thế lực lớn chống đỡ.
Theo bản năng, Lỗ Quy chắp tay nói với Dương Thiện Tề.
"Người anh em, vừa nãy đàn em của tôi không cẩn thận va phải cậu, giờ tôi thay mặt hắn xin lỗi".
"Coi như nể mặt Lỗ Quy tôi, cậu bỏ qua chuyện này được không?"
Dương Thiện Tề là người thật thà, không hoạt ngôn.
Cậu ta nói ngắn gọn.
"Chuyện đàn em của ông va phải tôi không chấp".
Lỗ Quy nghe thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời còn nhếch mày nhìn Tiền Phủ Cương, tỏ vẻ ta đây giỏi lắm.
Nhưng Dương Thiên Tề nói thêm một câu.
"Nhưng người của ông chọc phải đại ca tôi thì không thể bỏ qua được".
Hai mắt Lỗ Quy bỗng trợn to.
Gã còn tưởng do tên đàn em không may va phải nên Dương Thiện Tệ mới đến tính sổ.
Không ngờ Dương Thiện Tề là kẻ thù tìm đến cửa.
Lỗ Quy không nhiều lời, lập tức với tay vào túi áo.
Lúc gã thò tay từ trong túi áo ra, năm ngón tay gã đã đeo vũ khí đặc biệt.
Nắm đấm gấu!
Nắm đấm gấu còn được gọi là nắm đấm thép.
Là một loại vũ khí được làm bằng thép, có thể xỏ bốn ngón tay.
Nhìn giống như đang đeo bốn chiếc nhẫn cùng một chỗ vậy.
Trên mỗi mặt đều có một phần nhọn.
Đương nhiên khi nắm chặt tay, đấm một phát.
Người bị đánh không chỉ phải chịu lực của cú đấm, mà còn bị phần sắc nhọn trên mặt đánh trúng.
Lực sát thương rất lớn.
Không chữa trị kịp thời chắc chắn sẽ chết.
Lúc này, cả hay tai Lỗ Quy đều đeo nắm đấm gấu.
Gã nắm chặt hai tay, ánh mắt sắc bén nhìn Dương Thiện Tề.
Lỗ Quy cười khẩy.
"Nhóc con, ông đây còn định cho mày chút thể diện để mày rời đi".
"Nhưng nếu mày đã là chó săn do đám người nơi khác phái đến".
"Thì chuyện này không thể giải quyết trong hai ba câu mà xong được".
"Nhìn mày có vẻ cũng đã luyện võ".
"Nếu sau năm đòn mà mày vẫn đứng vững, ông đây sẽ thả cho mày đi".
Vừa nói Lỗ Quy vừa lao lên.
Gã ra tay trước.
Nắm đấm của gã cuốn theo cơn gió mạnh.
Lao về phía mặt Dương Thiện Tề.
Dương Thiện Tề là người thật thà không biết né tránh.
Cậu ta cũng nắm chặt tay đấm thẳng,
"Rầm!"
Một tiếng vang to.
"Hừ!"
Lỗ Quy cười khẩy.
Vũ khí trên tay gã được chế tạo bằng loại thép đặc biệt.
Cho dù người khác có cầm dao chém gã cũng đỡ được.
Dương Thiện Tề trước mặt là thằng ngu chả hiểu gì cả.
Lỗ Quy nhìn Dương Thiện Tề rụt tay về, bỗng cười to.
"Nhóc con giờ đã thấy đau chưa, chắc có hai ngón tay bị gãy xương rồi hả?"
"Giờ mà mày quỳ xuống dập đầu xin lỗi, tao có thể sẽ tha chết cho mày, nếu không á..."
"Vút!"
Lỗ Quy còn chưa nói xong, Dương Thiện Tề lại vung tay lên lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.