Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
Chương 602: Đi gặp một người
Cá Koi
10/02/2023
quan trọng Khi Hứa Hạo Nhiên rời đi, Lý Phong đột nhiên nắm lấy tay Hứa Mộc Tình nói: "Sắp đến giờ rồi, đi thôi".
"Vâng".
Hứa Mộc Tình đáp lại và lên xe với Lý Phong.
Lý Phong lái chiếc ô tô MercedesBenz màu trắng phóng về phía Tây thủ đô.
Lúc đầu, Hứa Mộc Tình không nhận ra.
Nhưng rất nhanh sau đó, Hứa Mộc Tình đã phát hiện ra rằng Lý Phong đã lái xe sai hướng.
"Chồng, chúng ta đi đâu vậy?" Lúc này, môi Lý Phong đã nhẹ nhàng mím lại.
Anh không còn trêu chọc Hứa Mộc Tình như vừa rồi nữa.
Mà trên khuôn mặt còn mang theo vẻ nghiêm trang hiếm thấy.
Trong sự nghiêm túc này, Hứa Mộc Tình nhận thấy ánh mắt Lý Phong sẽ mang theo một tia hồi ức.
Và một kiểu dịu dàng rất đặc biệt.
"Chúng ta đi gặp một người".
Hứa Mộc Tình khẽ gật đầu, cô không nói thêm nữa.
Khi Cao Kiến đến hai ngày trước, gã đã mang đến cho Lý Phong một tin tức.
Khi đó, hai người ở góc tường bên cạnh bí mật nói chuyện gì đó.
Mặc dù lúc đó Hứa Mộc Tình rất tò mò nhưng cô không hỏi.
Cô chỉ lờ mờ nghe thấy Cao Kiếm nói: "Đã tìm thấy rồi".
Lúc đó, cô tưởng là đã tìm được thứ gì đó quan trọng.
Mà bây giờ nghe Lý Phong nói rằng anh sắp gặp một người, thế thì người tìm được đó hẳn là rất quan trọng với Lý Phong.
Không biết tại sao vào lúc này, trong lòng Hứa Mộc Tình mơ hồ có một tia chờ mong.
Và còn có chút lo lắng.
Mơ hồ, cô cảm thấy người tiếp theo mình gặp sẽ là một người rất quan trọng.
Lúc này, dinh thự của nhà họ Viên.
Viên Điền Hồng đang ngồi trong đại sảnh, trò chuyện với anh chàng đẹp trai.
Chàng thanh niên đẹp trai này được Viên Điền Hồng gọi đến từ Đảo Quốc.
Hắn tên là Muto Yutaro, con trai thứ hai của gia tộc Muto.
Hắn đến Hoa Hạ lần này mang theo một sứ mệnh vô cùng quan trọng.
Đó là mang về nhà kho báu của gia tộc họ hơn bốn trăm năm trước, thanh Muramasa.
Hơn bốn trăm năm trước, cao thủ hàng đầu của gia tộc Muto, Muto Takao đã đến Hoa Hạ với thanh kiếm Muramasa.
Vào thời điểm đó, các đại cao thủ mà Muto Takao chọn ra trong nguyên các, chưa từng thất bại.
Thanh kiếm trong tay lão đã nhuốm máu của rất nhiều cao thủ Hoa Hạ.
Sau đó, nhà họ Lý đã cử một cao thủ đến.
Cuối cùng đã đánh bại Muto Takao.
Cao thủ nhà họ Lý không giết được Muto Takao.
Nhưng sau khi bị đánh bại, lão đã để lại kho báu của gia tộc, thanh Muramasa.
Bởi vì thanh kiếm này đã dính máu của người Hoa Hạ, nên không thể rời khỏi đất Hoa Hạ! Nó được cất giữ trong một ngôi đền.
Sau đó, nhà Muto đã cử nhiều cao thủ đến để lấy lại thanh kiếm này.
Nhưng những cao thủ này đều chết trên đất Hoa Hạ.
Thanh kiếm báu này bị quăng đi lật lại nhiều lần và rơi vào tay Viên Điền Hồng.
Muto Yutaro đã ở Hoa Hạ được hai ngày.
Khi gia tộc biết tin, họ lập tức cử hắn tới.
Đồng thời, gia tộc cũng ra lệnh cho Muto Yutaro.
Dùng mọi thủ đoạn để mang thanh kiếm này về! Vì vậy, bất kể Viên Điền Hồng đưa ra điều kiện gì, Muto Yutaro đều sẽ đồng ý! "Bụm bụm" Lúc này, tiếng bước chân rất nhanh đột nhiên từ lầu hai truyền đến.
Tiếng bước chân này nghe rất vui tươi và sôi nổi, giống như một cô gái đang nhảy vậy.
Ngay sau đó, Viên Đa Đa ăn mặc xinh đẹp và đi xuống lầu.
Trong khoảng thời gian này, Viên Đa Đa đã gầy đi nhiều.
Viên Đa Đa vẫn ăn như thường ngày, chả bỏ qua bất cứ thứ gì.
Nhưng không biết tại sao, cô ấy giảm cân rất nhanh.
Đây đã là lần thứ tư Viên Đa Đa đem quần áo của mình đi đổi rồi.
Lúc này tuy cô ấy vẫn hơi mập một chút.
Nhưng hiện tại cô ấy chỉ còn có hơn bảy mươi cân thôi.
So với những cô gái bình thường, trông cô ấy vẫn hơi mập hơn một chút.
Nhưng so với những bức ảnh trước đây thì khác nhau một trời một vực.
Viên Đa Đa vốn là một mỹ nhân.
Sau khi giảm cân, có thể thấy rõ cô ấy có gương mặt trẻ con vô cùng đáng yêu.
Viên Đa Đa nhảy nhót bước xuống cầu thang.
Đột nhiên như bị sét đánh, trong phòng khách tầng dưới, ánh mắt của Muto Yutaro nhìn thẳng về phía Viên Đa Đa! Viên Đa Đa, người từ trên lầu đi xuống, dường như không nhìn thấy Muto Yutaro.
Cô ấy thản nhiên nói với Viên Điền Hồng trong phòng khách: "Bố, con đi ra ngoài đây!" Như thường lệ, Viên Điền Hồng sẽ dặn Viên Đa Đa vài lời.
Khi Viên Đa Đa rời đi, Viên Điền Hồng thấy Muto Yutaro bên cạnh, đang nhìn về hướng của Viên Đa Đa.
Ánh mắt hắn như thể đã bị Viên Đa Đa cướp đi, không thể ngừng nhìn theo cô ấy được.
Trên mặt Viên Điền Hồng nở một nụ cười khinh bỉ.
Đối với ông ta, Muto Yutaro và cả gia tộc hắn chỉ là công cụ để sử dụng.
Bây giờ công cụ này đã nằm trong tay ông ta.
Tiếp theo, Viên Điền Hồng sẽ xem xem công cụ có tốt hay không.
Viên Điền Hồng cố ý gọi cho Muto Yutaro tỉnh ra, cười nói.
"Cậu Muto, đứa vừa ra ngoài là con gái của tôi".
Muto Yutaro gần như chảy nước miếng, vội thu lại vẻ như lợn ban nãy.
"Xin lỗi! Bởi vì cô Viên xinh đẹp tựa nữ thần, nên tôi nhất thời không kiềm chế được, thực xin lỗi!" Muto Yutaro xin lỗi với một biểu hiện và cử chỉ tôn trọng.
Viên Điền Hồng cười và nói: "Cậu Muto đừng bận tâm nhiều".
"Rất nhiều người nhìn con gái tôi với biểu hiện này, tôi đã quen với điều đó rồi".
"Mà này, chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?" Viên Điền Hồng bỏ qua chủ đề về Viên Đa Đa.
Là một người Hoa Hạ, từ sâu thẳm trái tim, ông ta rất coi thường người trên Đảo Quốc.
Trước kia, Viên Điền Hồng gả Viên Đa Đa cho nhà họ Tiền vì lợi ích của gia tộc.
Nhưng ngay cả sức mạnh của gia tộc Muto có vượt xa nhà họ Tiền.
Ông ta cũng sẽ không bao giờ để Viên Đa Đa dính líu đến người Đảo Quốc ở trước mặt ông ta này! Muto Yutaro nhanh chóng nói: "Ông Viên, tôi tin rằng ông đã nhìn thấy sự chân thành của chúng tôi".
"Đêm qua, theo như những gì ông nói, chúng tôi đã giúp ông tiêu diệt hai kẻ địch trên phương diện làm ăn".
"Bây giờ, phiền ông nói cho tôi biết, ông còn có điều kiện gì khác không?" "Chỉ cần chúng tôi có thể lấy lại thanh Muramasa, điều kiện gì cũng được!" Viên Điền Hồng đang định nói thì ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập.
Quản gia vẻ mặt hốt hoảng bước đi vội vàng.
"Lão gia, không xong rồi".
"Vừa mới nhận được tin tức, Lý Phong lái xe về phía Tây thành phố".
Nghe vậy, Viên Điền Hồng nhíu mày lại: "Có thể xác định Lý Phong sẽ đi đâu không?" "Xác suất hắn đến làng Ngưu Gia là rất cao".
"Hơn nữa, mảnh đất mà tập đoàn Lăng Tiêu cướp được từ nhà họ Nhâm nằm ngay cạnh làng Ngưu Gia!" Trong mắt Viên Điền Hồng hiện lên một tia sắc bén.
Quản gia bên cạnh lại nói.
"Lão gia, ông vẫn luôn nghi ngờ người phụ nữ kia chưa chết".
"Sau nhiều lần điều tra, chúng tôi đã dần dần biết được người phụ nữ đó có thể đang trốn ở làng Ngưu Gia".
"Và bây giờ hành động của Lý Phong đã cho chúng ta biết rõ ràng rằng người phụ nữ đó đang ở làng Ngưu Gia".
"Lão gia, đặc sứ đại nhân nói chúng ta nhất định không được để cho người phụ nữ kia sống sót!"
"Vâng".
Hứa Mộc Tình đáp lại và lên xe với Lý Phong.
Lý Phong lái chiếc ô tô MercedesBenz màu trắng phóng về phía Tây thủ đô.
Lúc đầu, Hứa Mộc Tình không nhận ra.
Nhưng rất nhanh sau đó, Hứa Mộc Tình đã phát hiện ra rằng Lý Phong đã lái xe sai hướng.
"Chồng, chúng ta đi đâu vậy?" Lúc này, môi Lý Phong đã nhẹ nhàng mím lại.
Anh không còn trêu chọc Hứa Mộc Tình như vừa rồi nữa.
Mà trên khuôn mặt còn mang theo vẻ nghiêm trang hiếm thấy.
Trong sự nghiêm túc này, Hứa Mộc Tình nhận thấy ánh mắt Lý Phong sẽ mang theo một tia hồi ức.
Và một kiểu dịu dàng rất đặc biệt.
"Chúng ta đi gặp một người".
Hứa Mộc Tình khẽ gật đầu, cô không nói thêm nữa.
Khi Cao Kiến đến hai ngày trước, gã đã mang đến cho Lý Phong một tin tức.
Khi đó, hai người ở góc tường bên cạnh bí mật nói chuyện gì đó.
Mặc dù lúc đó Hứa Mộc Tình rất tò mò nhưng cô không hỏi.
Cô chỉ lờ mờ nghe thấy Cao Kiếm nói: "Đã tìm thấy rồi".
Lúc đó, cô tưởng là đã tìm được thứ gì đó quan trọng.
Mà bây giờ nghe Lý Phong nói rằng anh sắp gặp một người, thế thì người tìm được đó hẳn là rất quan trọng với Lý Phong.
Không biết tại sao vào lúc này, trong lòng Hứa Mộc Tình mơ hồ có một tia chờ mong.
Và còn có chút lo lắng.
Mơ hồ, cô cảm thấy người tiếp theo mình gặp sẽ là một người rất quan trọng.
Lúc này, dinh thự của nhà họ Viên.
Viên Điền Hồng đang ngồi trong đại sảnh, trò chuyện với anh chàng đẹp trai.
Chàng thanh niên đẹp trai này được Viên Điền Hồng gọi đến từ Đảo Quốc.
Hắn tên là Muto Yutaro, con trai thứ hai của gia tộc Muto.
Hắn đến Hoa Hạ lần này mang theo một sứ mệnh vô cùng quan trọng.
Đó là mang về nhà kho báu của gia tộc họ hơn bốn trăm năm trước, thanh Muramasa.
Hơn bốn trăm năm trước, cao thủ hàng đầu của gia tộc Muto, Muto Takao đã đến Hoa Hạ với thanh kiếm Muramasa.
Vào thời điểm đó, các đại cao thủ mà Muto Takao chọn ra trong nguyên các, chưa từng thất bại.
Thanh kiếm trong tay lão đã nhuốm máu của rất nhiều cao thủ Hoa Hạ.
Sau đó, nhà họ Lý đã cử một cao thủ đến.
Cuối cùng đã đánh bại Muto Takao.
Cao thủ nhà họ Lý không giết được Muto Takao.
Nhưng sau khi bị đánh bại, lão đã để lại kho báu của gia tộc, thanh Muramasa.
Bởi vì thanh kiếm này đã dính máu của người Hoa Hạ, nên không thể rời khỏi đất Hoa Hạ! Nó được cất giữ trong một ngôi đền.
Sau đó, nhà Muto đã cử nhiều cao thủ đến để lấy lại thanh kiếm này.
Nhưng những cao thủ này đều chết trên đất Hoa Hạ.
Thanh kiếm báu này bị quăng đi lật lại nhiều lần và rơi vào tay Viên Điền Hồng.
Muto Yutaro đã ở Hoa Hạ được hai ngày.
Khi gia tộc biết tin, họ lập tức cử hắn tới.
Đồng thời, gia tộc cũng ra lệnh cho Muto Yutaro.
Dùng mọi thủ đoạn để mang thanh kiếm này về! Vì vậy, bất kể Viên Điền Hồng đưa ra điều kiện gì, Muto Yutaro đều sẽ đồng ý! "Bụm bụm" Lúc này, tiếng bước chân rất nhanh đột nhiên từ lầu hai truyền đến.
Tiếng bước chân này nghe rất vui tươi và sôi nổi, giống như một cô gái đang nhảy vậy.
Ngay sau đó, Viên Đa Đa ăn mặc xinh đẹp và đi xuống lầu.
Trong khoảng thời gian này, Viên Đa Đa đã gầy đi nhiều.
Viên Đa Đa vẫn ăn như thường ngày, chả bỏ qua bất cứ thứ gì.
Nhưng không biết tại sao, cô ấy giảm cân rất nhanh.
Đây đã là lần thứ tư Viên Đa Đa đem quần áo của mình đi đổi rồi.
Lúc này tuy cô ấy vẫn hơi mập một chút.
Nhưng hiện tại cô ấy chỉ còn có hơn bảy mươi cân thôi.
So với những cô gái bình thường, trông cô ấy vẫn hơi mập hơn một chút.
Nhưng so với những bức ảnh trước đây thì khác nhau một trời một vực.
Viên Đa Đa vốn là một mỹ nhân.
Sau khi giảm cân, có thể thấy rõ cô ấy có gương mặt trẻ con vô cùng đáng yêu.
Viên Đa Đa nhảy nhót bước xuống cầu thang.
Đột nhiên như bị sét đánh, trong phòng khách tầng dưới, ánh mắt của Muto Yutaro nhìn thẳng về phía Viên Đa Đa! Viên Đa Đa, người từ trên lầu đi xuống, dường như không nhìn thấy Muto Yutaro.
Cô ấy thản nhiên nói với Viên Điền Hồng trong phòng khách: "Bố, con đi ra ngoài đây!" Như thường lệ, Viên Điền Hồng sẽ dặn Viên Đa Đa vài lời.
Khi Viên Đa Đa rời đi, Viên Điền Hồng thấy Muto Yutaro bên cạnh, đang nhìn về hướng của Viên Đa Đa.
Ánh mắt hắn như thể đã bị Viên Đa Đa cướp đi, không thể ngừng nhìn theo cô ấy được.
Trên mặt Viên Điền Hồng nở một nụ cười khinh bỉ.
Đối với ông ta, Muto Yutaro và cả gia tộc hắn chỉ là công cụ để sử dụng.
Bây giờ công cụ này đã nằm trong tay ông ta.
Tiếp theo, Viên Điền Hồng sẽ xem xem công cụ có tốt hay không.
Viên Điền Hồng cố ý gọi cho Muto Yutaro tỉnh ra, cười nói.
"Cậu Muto, đứa vừa ra ngoài là con gái của tôi".
Muto Yutaro gần như chảy nước miếng, vội thu lại vẻ như lợn ban nãy.
"Xin lỗi! Bởi vì cô Viên xinh đẹp tựa nữ thần, nên tôi nhất thời không kiềm chế được, thực xin lỗi!" Muto Yutaro xin lỗi với một biểu hiện và cử chỉ tôn trọng.
Viên Điền Hồng cười và nói: "Cậu Muto đừng bận tâm nhiều".
"Rất nhiều người nhìn con gái tôi với biểu hiện này, tôi đã quen với điều đó rồi".
"Mà này, chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?" Viên Điền Hồng bỏ qua chủ đề về Viên Đa Đa.
Là một người Hoa Hạ, từ sâu thẳm trái tim, ông ta rất coi thường người trên Đảo Quốc.
Trước kia, Viên Điền Hồng gả Viên Đa Đa cho nhà họ Tiền vì lợi ích của gia tộc.
Nhưng ngay cả sức mạnh của gia tộc Muto có vượt xa nhà họ Tiền.
Ông ta cũng sẽ không bao giờ để Viên Đa Đa dính líu đến người Đảo Quốc ở trước mặt ông ta này! Muto Yutaro nhanh chóng nói: "Ông Viên, tôi tin rằng ông đã nhìn thấy sự chân thành của chúng tôi".
"Đêm qua, theo như những gì ông nói, chúng tôi đã giúp ông tiêu diệt hai kẻ địch trên phương diện làm ăn".
"Bây giờ, phiền ông nói cho tôi biết, ông còn có điều kiện gì khác không?" "Chỉ cần chúng tôi có thể lấy lại thanh Muramasa, điều kiện gì cũng được!" Viên Điền Hồng đang định nói thì ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập.
Quản gia vẻ mặt hốt hoảng bước đi vội vàng.
"Lão gia, không xong rồi".
"Vừa mới nhận được tin tức, Lý Phong lái xe về phía Tây thành phố".
Nghe vậy, Viên Điền Hồng nhíu mày lại: "Có thể xác định Lý Phong sẽ đi đâu không?" "Xác suất hắn đến làng Ngưu Gia là rất cao".
"Hơn nữa, mảnh đất mà tập đoàn Lăng Tiêu cướp được từ nhà họ Nhâm nằm ngay cạnh làng Ngưu Gia!" Trong mắt Viên Điền Hồng hiện lên một tia sắc bén.
Quản gia bên cạnh lại nói.
"Lão gia, ông vẫn luôn nghi ngờ người phụ nữ kia chưa chết".
"Sau nhiều lần điều tra, chúng tôi đã dần dần biết được người phụ nữ đó có thể đang trốn ở làng Ngưu Gia".
"Và bây giờ hành động của Lý Phong đã cho chúng ta biết rõ ràng rằng người phụ nữ đó đang ở làng Ngưu Gia".
"Lão gia, đặc sứ đại nhân nói chúng ta nhất định không được để cho người phụ nữ kia sống sót!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.