Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
Chương 185: Hiếu tử hiền tôn
Cá Koi
10/02/2023
Tô Chính Trạch thấy Lý Phong không lên tiếng, liền cho rằng Lý Phong đã sợ rồi.
Lập tức cười lạnh một tiếng, sau đó chỉ vào người bên cạnh nói: "Chúng mày còn đứng đó làm gì? Mau đưa em rể tao đến viện đi!"
Vài tên bên cạnh vội vã chạy đến.
Nhưng bọn chúng vừa mới tới gần, còn chưa kịp phản ứng thì liên tiếp vang lên tiếng "bốp bốp bốp".
Những tên này đều bị Lý Phong tát cho bay cả người đi.
Sắc mặt Lý Phong không thay đổi, anh thản nhiên nhìn Tô Chính Trạch: "Chúng mày đã đến rồi thì khỏi đi luôn đi”.
Trang nghiêm!
Tĩnh lặng!
Lý Phong tựa như một đỉnh núi cô độc trên vách núi trong gió lạnh của Bắc Quốc.
Mỗi lời anh thốt ra lại khiến trái tim người ta theo đó mà trùng xuống.
"Mày... mày, mày, mày, đồ điên!"
"Bốp!"
Lại một cái tát khác.
Tô Chính Trạch ôm mặt: "Mày dám đánh tao à! Mày có biết hôm nay tao dẫn theo bao nhiêu người không?"
"Mày có biết tao có địa vị như nào không? Mày dám đánh tao à!"
Tô Chính Trạch chỉ vào Lý Phong: "Giờ tao sẽ bắt mày cùng mấy đứa kia về tội cản trở người thi hành công vụ!"
"Bốp”.
Thêm một cái tát nữa.
"Tao là người nhà họ Tô Thị, anh tao là tộc trưởng nhà họ Tô Thị đấy!"
"Mày dám đánh tao, tao giết mày!"
Tô Chính Trạch ra hiệu cho đám người phía sau: "Lên hết cho tao, giết hết lũ này cho tao!"
Kiêu ngạo và độc đoán! Xem mạng người như cỏ rác!
Nhà họ Tô, quả đúng là người nhà họ Tô!
Lý Phong cười lạnh: "So số lượng đúng không? Ok, xem bên nào nhiều người hơn nhé”.
Vừa dứt lời, cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng còi xe rất lớn.
Khi mọi người quay đầu lại nhìn, thì thấy một chiếc xe ủi hạng nặng đang lao tới từ con đường phía trước.
Chiếc xe ủi đã đẩy những chiếc xe phía trước, dù là tư nhân hay công cộng, sang một bên.
Khi chiếc xe hạng nặng đi qua, tất cả những chiếc xe kia đều bị bẹp dúm hoặc bị lật nhào!
Phía sau là cả một đoàn xe.
Màu xanh lá.
Ngụy trang.
Xe vận tải quân sự!
Có cả xe bọc thép!
Sau tiếng phanh gấp, tất cả xe đồng loạt dừng lại.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc áo đen quần đen đeo kính râm màu đen bước xuống.
Tất cả mọi người đều đeo một dải vải trắng.
Hiếu tử hiền tôn!
Bà và ông ngoại chỉ sinh được hai cô con gái.
Mà lúc này, hàng trăm người chỉnh tề ngay ngắn ở đây đều đến để thăm viếng ông ngoại!
Họ chỉnh tề!
Họ trang nghiêm!
Cùng lúc đó, có một âm thanh lạ từ trên không trung xa xăm truyền đến.
Mọi người nhìn lên, là trực thăng!
Lại là trực thăng!
Lần này chiếc trực thăng không phải là chiếc Lý Phong dùng keo 502 dán vào nữa.
Mà đó là một đại đội trực thăng!
Tổng cộng có mười bốn chiếc trực thăng bọc thép!
Trên mỗi chiếc đều treo một câu đối.
"Vu quốc hữu công chân bất thế, dân vi hãn hoạn canh hà nhân!"
"Hồn phách thác nhật nguyệt, can đảm ánh hà sơn!"
"Chính khí lưu thiên cổ, đan tâm chiếu vạn niên!"
"Thanh sơn bất cải, anh hồn vĩnh tại!"
Tô Chính Trạch nhìn đám người mặc quần áo đen trước mặt, bước đi rất trang nghiêm, chậm rãi đi về phía ngôi mộ cô độc kia.
Kinh hãi!
Sợ chết khiếp!
Lập tức cười lạnh một tiếng, sau đó chỉ vào người bên cạnh nói: "Chúng mày còn đứng đó làm gì? Mau đưa em rể tao đến viện đi!"
Vài tên bên cạnh vội vã chạy đến.
Nhưng bọn chúng vừa mới tới gần, còn chưa kịp phản ứng thì liên tiếp vang lên tiếng "bốp bốp bốp".
Những tên này đều bị Lý Phong tát cho bay cả người đi.
Sắc mặt Lý Phong không thay đổi, anh thản nhiên nhìn Tô Chính Trạch: "Chúng mày đã đến rồi thì khỏi đi luôn đi”.
Trang nghiêm!
Tĩnh lặng!
Lý Phong tựa như một đỉnh núi cô độc trên vách núi trong gió lạnh của Bắc Quốc.
Mỗi lời anh thốt ra lại khiến trái tim người ta theo đó mà trùng xuống.
"Mày... mày, mày, mày, đồ điên!"
"Bốp!"
Lại một cái tát khác.
Tô Chính Trạch ôm mặt: "Mày dám đánh tao à! Mày có biết hôm nay tao dẫn theo bao nhiêu người không?"
"Mày có biết tao có địa vị như nào không? Mày dám đánh tao à!"
Tô Chính Trạch chỉ vào Lý Phong: "Giờ tao sẽ bắt mày cùng mấy đứa kia về tội cản trở người thi hành công vụ!"
"Bốp”.
Thêm một cái tát nữa.
"Tao là người nhà họ Tô Thị, anh tao là tộc trưởng nhà họ Tô Thị đấy!"
"Mày dám đánh tao, tao giết mày!"
Tô Chính Trạch ra hiệu cho đám người phía sau: "Lên hết cho tao, giết hết lũ này cho tao!"
Kiêu ngạo và độc đoán! Xem mạng người như cỏ rác!
Nhà họ Tô, quả đúng là người nhà họ Tô!
Lý Phong cười lạnh: "So số lượng đúng không? Ok, xem bên nào nhiều người hơn nhé”.
Vừa dứt lời, cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng còi xe rất lớn.
Khi mọi người quay đầu lại nhìn, thì thấy một chiếc xe ủi hạng nặng đang lao tới từ con đường phía trước.
Chiếc xe ủi đã đẩy những chiếc xe phía trước, dù là tư nhân hay công cộng, sang một bên.
Khi chiếc xe hạng nặng đi qua, tất cả những chiếc xe kia đều bị bẹp dúm hoặc bị lật nhào!
Phía sau là cả một đoàn xe.
Màu xanh lá.
Ngụy trang.
Xe vận tải quân sự!
Có cả xe bọc thép!
Sau tiếng phanh gấp, tất cả xe đồng loạt dừng lại.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc áo đen quần đen đeo kính râm màu đen bước xuống.
Tất cả mọi người đều đeo một dải vải trắng.
Hiếu tử hiền tôn!
Bà và ông ngoại chỉ sinh được hai cô con gái.
Mà lúc này, hàng trăm người chỉnh tề ngay ngắn ở đây đều đến để thăm viếng ông ngoại!
Họ chỉnh tề!
Họ trang nghiêm!
Cùng lúc đó, có một âm thanh lạ từ trên không trung xa xăm truyền đến.
Mọi người nhìn lên, là trực thăng!
Lại là trực thăng!
Lần này chiếc trực thăng không phải là chiếc Lý Phong dùng keo 502 dán vào nữa.
Mà đó là một đại đội trực thăng!
Tổng cộng có mười bốn chiếc trực thăng bọc thép!
Trên mỗi chiếc đều treo một câu đối.
"Vu quốc hữu công chân bất thế, dân vi hãn hoạn canh hà nhân!"
"Hồn phách thác nhật nguyệt, can đảm ánh hà sơn!"
"Chính khí lưu thiên cổ, đan tâm chiếu vạn niên!"
"Thanh sơn bất cải, anh hồn vĩnh tại!"
Tô Chính Trạch nhìn đám người mặc quần áo đen trước mặt, bước đi rất trang nghiêm, chậm rãi đi về phía ngôi mộ cô độc kia.
Kinh hãi!
Sợ chết khiếp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.