Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
Chương 401: Lên đường bình an
Cá Koi
10/02/2023
Khi quay về, tâm trí của Vũ Thạc chỉ toàn là Raven.
Khi có mọi thứ trong tay, hắn chỉ coi Raven như một thứ đồ chơi.
Một công cụ giúp hắn thư giãn.
Tuy nhiên, bây giờ khi sắp mất đi tất cả, hắn mới nhận ra rằng tất cả những gì hắn có, dường như chỉ có mỗi Raven!
Raven vẫn điềm tĩnh như mọi khi.
Cô ta giống như một tách trà hoa trong vắt.
Trong tách trà thủy tinh trong suốt, có nhiều bông hoa đủ màu sắc chìm chìm nổi nổi.
Có thể là bông hoa nhài trắng tinh khiết.
Cũng có thể là những bông hồng lộng lẫy và đầy sắc màu.
Chỉ cần cầm nó trong lòng bàn tay, là có thể ngửi thấy hương thơm sảng khoái.
Raven khi cười xinh đẹp như một đóa hoa thuần khiết.
Cô ta cười nói: “Cậu chủ, thực lòng xin lỗi, tôi vẫn còn nhiệm vụ chưa hoàn thành, không thể đi cùng cậu được".
Sắc mặt Vũ Thạc đột nhiên thay đổi: “Câu này của cô là có ý gì?”
Raven không nói gì, từ từ lùi lại phía sau.
Vũ Thạc định vươn tay ra giữ chặt lấy cô ta, đột nhiên hắn cảm thấy đau bụng quằn quại.
Cơn đau bụng dữ dội khiến sắc mặt Vũ Thạc tái nhợt đi, toàn thân hắn run rẩy.
Trong mắt Vũ Thạc hằn lên những tia máu.
Raven hoàn mỹ trong mắt hắn lúc này, dường như trở thành ác ma tới từ địa ngục.
“Cô, cô đã cho tôi uống cái gì vậy?”
Nét mặt Raven vẫn bình thản như trước.
Như thể cô ta chỉ đang làm một việc bình thường như cô ta vẫn hay làm.
Raven hơi cúi đầu xuống, nói nhỏ với Vũ Thạc: “Cậu Vũ, lên đường bình an nhé”.
Nói xong, Raven quay người rời đi.
Ánh mắt Vũ Thạc mờ dần, bóng lưng xinh đẹp của Raven từ từ biến mất trong tầm mắt hắn...
......
Ở biệt thự của gia tộc Vũ Thị ở thủ đô.
“Bộp!”
“Khốn kiếp!”
Vũ Thế Huân đập mạnh một tờ báo trên tay xuống bàn trà.
Có một dòng chữ lớn bắt mắt trên tờ báo này.
Cậu chủ giàu có Vũ Thạc sau khi bán Cảng nước sâu với giá rẻ, ăn năn hối hận, quay về nhà tự sát!
Bất cứ ai biết Vũ Thạc đều biết rằng Vũ Thạc chắc chắn là do bị đầu độc chết.
Với tính cách của hắn, sau khi xảy ra chuyện như này.
Con đường duy nhất là nhanh chóng bỏ trốn ra nước ngoài.
Chứ không phải là về nhà, cảm thấy tội lỗi rồi tự tìm đến cái chết.
“Tập đoàn Lăng Tiêu!”
“Tập đoàn Lăng Tiêu!”
Mỗi lần Vũ Thế Huân gọi tên tập đoàn Lăng Tiêu.
Là lúc nỗi hận trong lòng ông ta lại tăng thêm một phần.
Sự tức giận trong ánh mắt càng lúc càng trở nên mạnh mẽ.
Lúc này, một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Vũ Thế Huân vội vàng nói: “Đại ca, anh đừng nóng giận mà làm ảnh hưởng đến sức khỏe”.
Vũ Thế Huân quay đầu, chỉ vào người đàn ông trung niên lớn tiếng mắng: “Đáng ra lúc đầu tôi không nên nghe lời của cậu, giao Thiên Môn cho thằng rác rười Vũ Thạc ấy”.
Người đàn ông trung niên nét mặt khổ sở.
Ông ta là Vũ Thế Hiền, là em họ của Vũ Thế Huân.
Đồng thời cũng là bác ruột của Vũ Thạc.
Vũ Thế Hiền có điều gì đó trong lòng, nhưng lại không dám nói ra.
Thật ra, ban đầu tự Vũ Thế Huân giao Thiên Môn cho Vũ Thạc.
Bởi vì Vũ Thạc biết được tính cách và thói quen của Vũ Thế Huân, vì vậy đã âm thầm sắp xếp hai người phụ nữ vào làm nội gián bên cạnh ông ta.
Hai người phụ nữ quyến rũ này, trong lúc đầu ấp tay gối không ngừng nói bóng nói gió bên tai Vũ Thế Huân.
Vũ Thạc mới có thể ăn được miếng thịt béo bở Thiên Môn này.
Ngay lập tức, hắn trở thành thế hệ trẻ trong gia tộc có thể hô mưa gọi gió.
Vũ Thế Hiền nghĩ một lúc, sau đó nói với Vũ Thế Huân: “Anh, thằng nhóc Vũ Thạc này nửa tiếng trước khi chết có gửi một tin nhắn tới”.
“Hắn nói với em rằng đứng phía sau tập đoàn Lăng Tiêu và cấm địa Đông Hải nhất định còn có một thế lực rất lớn”.
“Thế lực này thậm chí còn lớn mạnh hơn gia tộc chúng ta”.
Sắc mặt Vũ Thế Huân u ám.
Một tia sáng sắc lẹm như dao lóe lên trong mắt ông ta.
“Cậu thấy lời này đáng tin không?”
Vũ Thế Hiền gật đầu, đáp: “Đáng tin”.
“Nếu như không có thế lực lớn mạnh như vậy chống lưng, một tập đoàn Lăng Tiêu nhỏ bé lại dám đánh chiếm Thiên Môn của chúng ta được chứ?”
“Làm cách nào chặn được toàn bộ các gia tộc phía Bắc ở bên ngoài Đông Hải”.
Vũ Thế Huân chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt ông ta hiện lên một tia sắc bén.
Một lúc sau, Vũ Thế Huân mới thở dài một hơi, hỏi: “Cậu nói xem chuyện này có phải tôi làm sai rồi không?”
Vũ Thế Huân và Vũ Thế Hiền cùng nhau lớn lên.
Vũ Thế Hiền thật sự quá hiểu tính cách của anh trai Vũ Thế Huân của ông ta rồi.
Ông ta biết rằng, người vừa nãy mà Vũ Thế Huân nhắc đến không phải là Vũ Thạc, mà là Vũ Khuynh Mặc.
Vũ Thế Hiền vội vàng nói: “Đúng hay sai tạm thời chưa thể xác định được”.
“Với tình hình trước mắt bây giờ, em nghĩ là gia tộc Vũ Thị chúng ta nên bình chân như vại”.
Vũ Thế Huân nhướng mày nhìn Vũ Thế Hiền, nói: “Ý cậu là gì?”
“Em cảm thấy, lão hồ ly Hậu Thụy Niên đó bây giờ còn nóng lòng muốn tiêu diệt tập đoàn Lăng Tiêu hơn chúng ta nhiều!”
Vũ Thế Hiền liếc nhìn xung quanh, nói tiếp: “Tập đoàn Lăng Tiêu này, dù trên danh nghĩa thuộc sở hữu của hai cha con nhà họ Hứa”.
“Nhưng thực ra người điều khiển thật sự chính là Lý Phong”.
“Em nghĩ rằng thế lực đứng sau cấm địa Đông Hải có thể là gia tộc Lý Thị”.
“Năm đó Lý Tấn cố ý đày Lý Phong đến Đông Hải”.
“Mười mấy năm ở ẩn chính là vì ngày hôm nay”.
Vũ Thế Huân sững người.
Ông ta chưa từng nghĩ đến điều này!
Nhưng khi Vũ Thế Hiền phân tích như vậy, thật sự cũng có lý!
“Anh phải biết rằng, năm đó gia tộc Hậu Thị đã giết chết con trai cả Lý Mộc của Lý Tấn!”
‘Cho dù đến bây giờ chúng ta vẫn không biết vì sao ông ta nhất định phải giết chết Lý Mộc?”
“Nhưng có một điều có thể chắc chắn, gia tộc Hậu Thị và gia tộc Lý Thị quyết không đội trời chung”.
“Mối thù hận này sẽ không bao giờ hóa giải được, ngươi chết hoặc ta chết!”
“Mặc dù quan hệ của chúng ta với gia tộc Lý Thị cũng không phải là hòa hợp lắm”.
“Tuy nhiên, chúng ta có Khuynh Mặc mà”.
“Chỉ cần Khuynh Mặc và Lý Phong có thể kết hôn, những mâu thuẫn trong quá khứ giữa hai nhà có sẽ dễ dàng được giải quyết”.
Vũ Thế Huân đột nhiên vung tay lên vỗ mạnh vào đùi mình.
“Tôi hiểu rồi!”
“Thì ra là như vậy! Thì ra là như vậy!”
“Chẳng trách Lý Tấn sống ẩn dật suốt bao nhiêu năm qua”.
“Tất cả mọi người trong gia tộc Lý Thị đều giống như con rùa rụt cổ vậy!”
“Thì ra, bọn họ dồn hết sức lực vào Đông Hải ở phía Nam”.
“Một khi họ kiểm soát được vùng phía Đông, sẽ gây tiếng vang với các thế lực ở phía Bắc”
“Một nửa thế giới này đều sẽ trở thành của bọn họ”.
“Quả là một âm mưu thâm độc!”
Vũ Thế Hiền thấy mình đã thuyết phục được Vũ Thế Huân.
Ông ta vội vàng nói: “Anh à, điều duy nhất chúng ta phải làm bây giờ là giúp Khuynh Mặc chiến thắng trong cuộc chiến tranh thương mại này”.
“Chỉ cần Khuynh Mặc thắng rồi, nó và Lý Phong lại có thể giống như lúc nhỏ, yêu thương thắm thiết”.
“Chúng ta có thể mong chờ vào quan hệ thông gia với gia tộc Lý Thị”.
“Đến lúc đó, gia tộc Vũ Thị chúng ta cũng có thể hô mưa gọi gió, nắm giữ một nửa thiên hạ”.
Vũ Thế Huân nghe xong như bị mê hoặc, lại đập mạnh xuống bàn: “Được, cứ làm như vậy đi!”
.......
Sau khi rời khỏi biệt thự của Vũ Thạc, Raven bắt một chiếc xe khách nhỏ đi về vùng nông thôn.
Bây giờ, cô ta ăn mặc rất bình thường.
Đội một chiếc mũ lớn.
Cúi gằm đầu, vội vàng bước vào một căn nhà nhỏ.
Khi Raven vừa đóng cửa liền nghe thấy tiếng bước chân ở tầng hai.
Khi có mọi thứ trong tay, hắn chỉ coi Raven như một thứ đồ chơi.
Một công cụ giúp hắn thư giãn.
Tuy nhiên, bây giờ khi sắp mất đi tất cả, hắn mới nhận ra rằng tất cả những gì hắn có, dường như chỉ có mỗi Raven!
Raven vẫn điềm tĩnh như mọi khi.
Cô ta giống như một tách trà hoa trong vắt.
Trong tách trà thủy tinh trong suốt, có nhiều bông hoa đủ màu sắc chìm chìm nổi nổi.
Có thể là bông hoa nhài trắng tinh khiết.
Cũng có thể là những bông hồng lộng lẫy và đầy sắc màu.
Chỉ cần cầm nó trong lòng bàn tay, là có thể ngửi thấy hương thơm sảng khoái.
Raven khi cười xinh đẹp như một đóa hoa thuần khiết.
Cô ta cười nói: “Cậu chủ, thực lòng xin lỗi, tôi vẫn còn nhiệm vụ chưa hoàn thành, không thể đi cùng cậu được".
Sắc mặt Vũ Thạc đột nhiên thay đổi: “Câu này của cô là có ý gì?”
Raven không nói gì, từ từ lùi lại phía sau.
Vũ Thạc định vươn tay ra giữ chặt lấy cô ta, đột nhiên hắn cảm thấy đau bụng quằn quại.
Cơn đau bụng dữ dội khiến sắc mặt Vũ Thạc tái nhợt đi, toàn thân hắn run rẩy.
Trong mắt Vũ Thạc hằn lên những tia máu.
Raven hoàn mỹ trong mắt hắn lúc này, dường như trở thành ác ma tới từ địa ngục.
“Cô, cô đã cho tôi uống cái gì vậy?”
Nét mặt Raven vẫn bình thản như trước.
Như thể cô ta chỉ đang làm một việc bình thường như cô ta vẫn hay làm.
Raven hơi cúi đầu xuống, nói nhỏ với Vũ Thạc: “Cậu Vũ, lên đường bình an nhé”.
Nói xong, Raven quay người rời đi.
Ánh mắt Vũ Thạc mờ dần, bóng lưng xinh đẹp của Raven từ từ biến mất trong tầm mắt hắn...
......
Ở biệt thự của gia tộc Vũ Thị ở thủ đô.
“Bộp!”
“Khốn kiếp!”
Vũ Thế Huân đập mạnh một tờ báo trên tay xuống bàn trà.
Có một dòng chữ lớn bắt mắt trên tờ báo này.
Cậu chủ giàu có Vũ Thạc sau khi bán Cảng nước sâu với giá rẻ, ăn năn hối hận, quay về nhà tự sát!
Bất cứ ai biết Vũ Thạc đều biết rằng Vũ Thạc chắc chắn là do bị đầu độc chết.
Với tính cách của hắn, sau khi xảy ra chuyện như này.
Con đường duy nhất là nhanh chóng bỏ trốn ra nước ngoài.
Chứ không phải là về nhà, cảm thấy tội lỗi rồi tự tìm đến cái chết.
“Tập đoàn Lăng Tiêu!”
“Tập đoàn Lăng Tiêu!”
Mỗi lần Vũ Thế Huân gọi tên tập đoàn Lăng Tiêu.
Là lúc nỗi hận trong lòng ông ta lại tăng thêm một phần.
Sự tức giận trong ánh mắt càng lúc càng trở nên mạnh mẽ.
Lúc này, một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Vũ Thế Huân vội vàng nói: “Đại ca, anh đừng nóng giận mà làm ảnh hưởng đến sức khỏe”.
Vũ Thế Huân quay đầu, chỉ vào người đàn ông trung niên lớn tiếng mắng: “Đáng ra lúc đầu tôi không nên nghe lời của cậu, giao Thiên Môn cho thằng rác rười Vũ Thạc ấy”.
Người đàn ông trung niên nét mặt khổ sở.
Ông ta là Vũ Thế Hiền, là em họ của Vũ Thế Huân.
Đồng thời cũng là bác ruột của Vũ Thạc.
Vũ Thế Hiền có điều gì đó trong lòng, nhưng lại không dám nói ra.
Thật ra, ban đầu tự Vũ Thế Huân giao Thiên Môn cho Vũ Thạc.
Bởi vì Vũ Thạc biết được tính cách và thói quen của Vũ Thế Huân, vì vậy đã âm thầm sắp xếp hai người phụ nữ vào làm nội gián bên cạnh ông ta.
Hai người phụ nữ quyến rũ này, trong lúc đầu ấp tay gối không ngừng nói bóng nói gió bên tai Vũ Thế Huân.
Vũ Thạc mới có thể ăn được miếng thịt béo bở Thiên Môn này.
Ngay lập tức, hắn trở thành thế hệ trẻ trong gia tộc có thể hô mưa gọi gió.
Vũ Thế Hiền nghĩ một lúc, sau đó nói với Vũ Thế Huân: “Anh, thằng nhóc Vũ Thạc này nửa tiếng trước khi chết có gửi một tin nhắn tới”.
“Hắn nói với em rằng đứng phía sau tập đoàn Lăng Tiêu và cấm địa Đông Hải nhất định còn có một thế lực rất lớn”.
“Thế lực này thậm chí còn lớn mạnh hơn gia tộc chúng ta”.
Sắc mặt Vũ Thế Huân u ám.
Một tia sáng sắc lẹm như dao lóe lên trong mắt ông ta.
“Cậu thấy lời này đáng tin không?”
Vũ Thế Hiền gật đầu, đáp: “Đáng tin”.
“Nếu như không có thế lực lớn mạnh như vậy chống lưng, một tập đoàn Lăng Tiêu nhỏ bé lại dám đánh chiếm Thiên Môn của chúng ta được chứ?”
“Làm cách nào chặn được toàn bộ các gia tộc phía Bắc ở bên ngoài Đông Hải”.
Vũ Thế Huân chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt ông ta hiện lên một tia sắc bén.
Một lúc sau, Vũ Thế Huân mới thở dài một hơi, hỏi: “Cậu nói xem chuyện này có phải tôi làm sai rồi không?”
Vũ Thế Huân và Vũ Thế Hiền cùng nhau lớn lên.
Vũ Thế Hiền thật sự quá hiểu tính cách của anh trai Vũ Thế Huân của ông ta rồi.
Ông ta biết rằng, người vừa nãy mà Vũ Thế Huân nhắc đến không phải là Vũ Thạc, mà là Vũ Khuynh Mặc.
Vũ Thế Hiền vội vàng nói: “Đúng hay sai tạm thời chưa thể xác định được”.
“Với tình hình trước mắt bây giờ, em nghĩ là gia tộc Vũ Thị chúng ta nên bình chân như vại”.
Vũ Thế Huân nhướng mày nhìn Vũ Thế Hiền, nói: “Ý cậu là gì?”
“Em cảm thấy, lão hồ ly Hậu Thụy Niên đó bây giờ còn nóng lòng muốn tiêu diệt tập đoàn Lăng Tiêu hơn chúng ta nhiều!”
Vũ Thế Hiền liếc nhìn xung quanh, nói tiếp: “Tập đoàn Lăng Tiêu này, dù trên danh nghĩa thuộc sở hữu của hai cha con nhà họ Hứa”.
“Nhưng thực ra người điều khiển thật sự chính là Lý Phong”.
“Em nghĩ rằng thế lực đứng sau cấm địa Đông Hải có thể là gia tộc Lý Thị”.
“Năm đó Lý Tấn cố ý đày Lý Phong đến Đông Hải”.
“Mười mấy năm ở ẩn chính là vì ngày hôm nay”.
Vũ Thế Huân sững người.
Ông ta chưa từng nghĩ đến điều này!
Nhưng khi Vũ Thế Hiền phân tích như vậy, thật sự cũng có lý!
“Anh phải biết rằng, năm đó gia tộc Hậu Thị đã giết chết con trai cả Lý Mộc của Lý Tấn!”
‘Cho dù đến bây giờ chúng ta vẫn không biết vì sao ông ta nhất định phải giết chết Lý Mộc?”
“Nhưng có một điều có thể chắc chắn, gia tộc Hậu Thị và gia tộc Lý Thị quyết không đội trời chung”.
“Mối thù hận này sẽ không bao giờ hóa giải được, ngươi chết hoặc ta chết!”
“Mặc dù quan hệ của chúng ta với gia tộc Lý Thị cũng không phải là hòa hợp lắm”.
“Tuy nhiên, chúng ta có Khuynh Mặc mà”.
“Chỉ cần Khuynh Mặc và Lý Phong có thể kết hôn, những mâu thuẫn trong quá khứ giữa hai nhà có sẽ dễ dàng được giải quyết”.
Vũ Thế Huân đột nhiên vung tay lên vỗ mạnh vào đùi mình.
“Tôi hiểu rồi!”
“Thì ra là như vậy! Thì ra là như vậy!”
“Chẳng trách Lý Tấn sống ẩn dật suốt bao nhiêu năm qua”.
“Tất cả mọi người trong gia tộc Lý Thị đều giống như con rùa rụt cổ vậy!”
“Thì ra, bọn họ dồn hết sức lực vào Đông Hải ở phía Nam”.
“Một khi họ kiểm soát được vùng phía Đông, sẽ gây tiếng vang với các thế lực ở phía Bắc”
“Một nửa thế giới này đều sẽ trở thành của bọn họ”.
“Quả là một âm mưu thâm độc!”
Vũ Thế Hiền thấy mình đã thuyết phục được Vũ Thế Huân.
Ông ta vội vàng nói: “Anh à, điều duy nhất chúng ta phải làm bây giờ là giúp Khuynh Mặc chiến thắng trong cuộc chiến tranh thương mại này”.
“Chỉ cần Khuynh Mặc thắng rồi, nó và Lý Phong lại có thể giống như lúc nhỏ, yêu thương thắm thiết”.
“Chúng ta có thể mong chờ vào quan hệ thông gia với gia tộc Lý Thị”.
“Đến lúc đó, gia tộc Vũ Thị chúng ta cũng có thể hô mưa gọi gió, nắm giữ một nửa thiên hạ”.
Vũ Thế Huân nghe xong như bị mê hoặc, lại đập mạnh xuống bàn: “Được, cứ làm như vậy đi!”
.......
Sau khi rời khỏi biệt thự của Vũ Thạc, Raven bắt một chiếc xe khách nhỏ đi về vùng nông thôn.
Bây giờ, cô ta ăn mặc rất bình thường.
Đội một chiếc mũ lớn.
Cúi gằm đầu, vội vàng bước vào một căn nhà nhỏ.
Khi Raven vừa đóng cửa liền nghe thấy tiếng bước chân ở tầng hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.