Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
Chương 558: Ở nông thôn có một loại sinh vật tuyệt đối không được chọc
Cá Koi
10/02/2023
Lúc này, Lý Phong và Hứa Mộc Tình cùng quay đầu nhìn sang.
Phát hiện ở bên cạnh hồ sen cách đó không xa, Hứa Hạo Nhiên đang bị hai con ngỗng lớn đuổi theo!
“Anh rể, mấy con ngỗng này bị làm sao ấy? Chúng nó cứ đuổi theo em!”
Hai con ngỗng trưởng thành, dang rộng đôi cánh.
Vừa kêu.
Vừa đuổi theo Hứa Hạo Nhiên băng qua sườn núi.
Tiết Thanh Sơn ở bên cạnh nhìn thấy, lập tức lao lên hú hét.
Dưới sự đe dọa của Tiết Thanh Sơn.
Hai con ngỗng lập tức rụt cổ lại.
Sau đó chúng quay lại chỗ hồ sen ban đầu.
Tư thế trông giống như hai ‘ông cụ’.
Lý Phong nhìn Hứa Hạo Nhiên, cười nói: “Em lại phá thêm một kỷ lục mới rồi đấy”.
Hứa Hạo Nhiên cười khổ, cảm ơn Tiết Thanh Sơn.
Ông cụ đang định nói, đúng lúc này, cách đó không xa, một người đàn ông trung niên cao lớn vội vàng đi tới.
“Chú ba, chú ba! Đại Bảo quay về rồi, chú mau về nhà đi!”
Tiết Đại Bảo là con trai của Tiết Thanh Sơn.
Khi nghe thấy tin con trai quay về, Tiết Thanh Sơn cười tươi rói, vội vàng trở về nhà.
Lý Phong vừa nhìn đã phát hiện ra vẻ mặt của người đàn ông trung niên to lớn trông có vẻ giản dị này có gì đó không đúng.
Anh và Hứa Mộc Tình nhìn nhau.
Sau đó liền đi theo.
Nhà của Tiết Thanh Sơn ở trên một sườn núi.
Một ngôi nhà gạch đỏ ba gian.
Lý Phong và Hứa Mộc Tình vẫn chưa đến gần.
Ở đằng xa đã nghe thấy tiếng cãi vã vọng ra từ bên trong căn nhà.
“Bố sẽ không bán nhà đâu!”
“Con mau đi đi!”
Giọng của Tiết Thanh Sơn rất vang.
Bởi vì không gian xung quanh tương đối thoáng đãng, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng vọng lại.
Cùng lúc đó, một giọng nam thanh niên khác truyền tới.
“Căn nhà rách nát như vậy còn giữ lại làm gì chứ?”
“Tranh thủ lúc này được giá, mau bán nó đi”.
“Ngày nào bố cũng ở nông thôn, bán một ít củ cải xanh thì kiếm được bao nhiêu tiền?”
“Chi bằng đến thành phố, giúp con trông cháu”.
“Bố có biết bây giờ giá thuê bảo mẫu ở thành phố là bao nhiêu một tháng không?”
“Bố bán rau củ thì đến lúc nào mới có thể kiếm đủ tiền để trả cho bảo mẫu?”
Khi Lý Phong và Hứa Mộc Tình đến gần.
Nhìn thấy một người thanh niên có khuôn mặt hơi giống với Tiết Thanh Sơn, cũng chính là người đang đối đầu với ông ấy.
Rất đông người dân trong làng vây quanh.
Tuy nhiên, hầu hết bọn họ đều là người già.
Rất hiếm khi nhìn thấy những gương mặt trẻ.
Ban đầu, nghe thấy tin con trai về làng, Tiết Thanh Sơn vui mừng khôn xiết.
Nhưng bây giờ, khuôn mặt nhăn nheo và đen sạm của ông ấy lộ rõ vẻ tức giận.
Cùng lúc đó, Lý Phong cũng nhìn thấy trong đôi mắt đục ngầu của ông ấy hiện lên một nỗi buồn sâu thẳm.
“Ôi, tội nghiệp thật! Cậu Đại Bảo này vừa về đã đòi bán nhà, vậy sau này Thanh Sơn ở đâu được?”
“Còn ở đâu được nữa, không phải Đại Bảo đã nói rõ ràng rồi sao?”
“Thanh Sơn theo cậu ấy đến thành phố, sống ở thành phố, sướng biết bao”.
“Sướng cái quái gì! Người thành phố toàn sống trong mấy căn phòng hình vuông”.
“Ngẩng đầu không nhìn thấy trời, đánh một quả rắm là nhà hàng xóm liền nghe thấy, sướng chỗ nào hả?”
Tiết Thanh Sơn là một người rất cứng rắn.
Chỉ cần ông ấy đã quyết, không ai có thể lay chuyển được.
Đây cũng là lý do tại sao ông ấy bây giờ đã ngoài bảy mươi tuổi rồi mà hằng ngày vẫn đạp xe ba bánh đến thành phố để bán rau.
Tiết Thanh Sơn ngẩng cao đầu, nhìn chằm chằm vào con trai của mình.
“Bố nói cho con biết, căn nhà này là tự tay bố đắp từng viên gạch”.
“Bố và mẹ con lấy nhau ở đây”.
“Đây cũng là nơi mẹ con sinh con ra”.
“Bố có chết thì cũng phải chết ở đây”.
Tiết Đại Bảo biết tính khí của bố mình.
Hắn cười lạnh, chống hai tay vào eo.
“Căn nhà này con đã bán rồi, tiền con cũng cầm rồi, bây giờ có nói gì cũng vô dụng”.
“Con đường duy nhất của bố bây giờ là theo con lên thành phố”.
“Không phải ngày nào bố cũng nói muốn gặp cháu trai sao”.
“Theo con về thành phố, ngày nào bố cũng được gặp cháu”.
Tiết Đại Bảo vừa nói xong câu này.
Phía sau hắn có một người đàn ông trung niên xách túi, tươi cười bước tới.
Trên cổ người đàn ông trung niên này có một sợi dây chuyền vàng rất to và dày.
Trên tay cũng có vài chiếc nhẫn vàng.
Lúc ông ta cười dường như có thể ép hết chỗ dầu trên mặt ra ngoài.
Người này không xa lạ gì với Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên.
Hôm đó, Lý Phong lái xe đến cửa nhà hàng Hải Giác thì gặp phải kẻ cướp chỗ đậu xe.
Hai mắt Hứa Hạo Nhiên sáng lên, lập tức lấy một tấm danh thiếp từ trong ví tiền ra.
Cậu ta vội vàng đưa tấm danh thiếp này cho Lý Phong.
Lý Phong nhìn lướt qua tấm danh thiếp, mỉm cười.
Người đàn ông đeo dây chuyền vàng trên cổ này tên là Tiết Đại Bàn.
Nhìn họ của ông ta có thể thấy được ông ta cũng là người trong làng này.
“Hi hi, chú, chú đừng tức giận”.
“Căn nhà này cũng chỉ còn mỗi mình chú thôi”.
“Chú sống một mình, chẳng lẽ mỗi tối không cảm thấy lo lắng sao?”
“Hơn nữa, Đại Bảo nói đúng, chú lên thành phố hưởng phúc với nó đi”.
“Mẹ kiếp”.
Tiết Thanh Sơn thẳng thừng nhổ một bãi nước bọt.
“Tôi nói cho cậu biết, căn nhà này là của tôi, không có sự cho phép của tôi, không ai được phép bán”.
Tiết Đại Bàn cười nói: “Nhưng cháu đã đưa tiền rồi mà”.
“Cậu đưa nó bao nhiêu tiền? Tôi trả lại cho cậu!”
Khi Tiết Đại Bảo nghe được lời này của Tiết Thanh Sơn, anh ta không khỏi cười lạnh.
“Bố đưa?”
“Trong tay bố có bao nhiêu tiền, mấy nghìn hay mấy chục nghìn?”
“Con nói cho bố biết, người anh em hai mươi mấy năm này nể mặt chúng ta lắm mới mua lại với giá tám mươi nghìn tệ!”
“Nếu không thì, bán tám nghìn cũng chẳng ai mua!”
“Tám mươi nghìn! Con lại dám bán căn nhà này với giá tám mươi nghìn tệ?”
Hai mắt Tiết Thanh Sơn trợn trừng.
Tiết Đại Bảo ngẩng đầu lên.
“Đúng vậy! Con đã bán rồi”.
“Bây giờ con đang cần gấp một khoản tiền để kinh doanh”.
“Số tiền tám mươi nghìn tệ này ít nhất có thể giúp con vượt qua khó khăn hiện tại”.
“Nếu bố thật sự là bố của con”.
“Bây giờ bố hãy lập tức thu dọn đồ đạc, theo con lên thành phố”.
“Từ nay về sau bố sẽ sống cùng với con ở đó, giúp con trông cháu”.
“Mỗi tháng con cho bố tám trăm tệ”.
“Bố không đi!”
Tiết Thanh Sơn hét lên với Tiết Đại Bảo.
“Dù có chết bố cũng phải chết ở đây!”
Tiết Đại Bảo gầm lên: “Bố chết thì kệ bố, nhưng không thể kéo người nhà xuống hố cùng được”.
“Căn nhà này không bán cũng phải bán, dù sao con cũng đã cầm tiền rồi!”
“Bây giờ nhà này không còn là nhà của bố nữa rồi, bố có chết thì cũng đừng có chết ở nhà người khác”.
“Con! Con! Con! Con....”
Tiết Thanh Sơn thở không ra hơi, cả người ngã về phía sau.
Lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện sau lưng Tiết Thanh Sơn.
Dùng một tay nhẹ nhàng đỡ sau lưng Tiết Thanh Sơn.
Giúp ông ấy đứng vững.
Ngay sau đó, Lý Phong duỗi tay, vỗ nhẹ hai cái vào ngực Tiết Thanh Sơn.
Tiết Thanh Sơn đang hô hấp khó khăn lập tức trở lại bình thường.
Lúc này, sắc mặt Lý Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tiết Đại Bảo.
“Là con trai mà lại đối xử với bố của mình như vậy, có phải là quá đáng lắm không?”
Tiết Đại Bảo cười lạnh.
“Tôi quá đáng là chuyện của tôi, liên quan gì đến đồ chó nhà anh?”
Phát hiện ở bên cạnh hồ sen cách đó không xa, Hứa Hạo Nhiên đang bị hai con ngỗng lớn đuổi theo!
“Anh rể, mấy con ngỗng này bị làm sao ấy? Chúng nó cứ đuổi theo em!”
Hai con ngỗng trưởng thành, dang rộng đôi cánh.
Vừa kêu.
Vừa đuổi theo Hứa Hạo Nhiên băng qua sườn núi.
Tiết Thanh Sơn ở bên cạnh nhìn thấy, lập tức lao lên hú hét.
Dưới sự đe dọa của Tiết Thanh Sơn.
Hai con ngỗng lập tức rụt cổ lại.
Sau đó chúng quay lại chỗ hồ sen ban đầu.
Tư thế trông giống như hai ‘ông cụ’.
Lý Phong nhìn Hứa Hạo Nhiên, cười nói: “Em lại phá thêm một kỷ lục mới rồi đấy”.
Hứa Hạo Nhiên cười khổ, cảm ơn Tiết Thanh Sơn.
Ông cụ đang định nói, đúng lúc này, cách đó không xa, một người đàn ông trung niên cao lớn vội vàng đi tới.
“Chú ba, chú ba! Đại Bảo quay về rồi, chú mau về nhà đi!”
Tiết Đại Bảo là con trai của Tiết Thanh Sơn.
Khi nghe thấy tin con trai quay về, Tiết Thanh Sơn cười tươi rói, vội vàng trở về nhà.
Lý Phong vừa nhìn đã phát hiện ra vẻ mặt của người đàn ông trung niên to lớn trông có vẻ giản dị này có gì đó không đúng.
Anh và Hứa Mộc Tình nhìn nhau.
Sau đó liền đi theo.
Nhà của Tiết Thanh Sơn ở trên một sườn núi.
Một ngôi nhà gạch đỏ ba gian.
Lý Phong và Hứa Mộc Tình vẫn chưa đến gần.
Ở đằng xa đã nghe thấy tiếng cãi vã vọng ra từ bên trong căn nhà.
“Bố sẽ không bán nhà đâu!”
“Con mau đi đi!”
Giọng của Tiết Thanh Sơn rất vang.
Bởi vì không gian xung quanh tương đối thoáng đãng, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng vọng lại.
Cùng lúc đó, một giọng nam thanh niên khác truyền tới.
“Căn nhà rách nát như vậy còn giữ lại làm gì chứ?”
“Tranh thủ lúc này được giá, mau bán nó đi”.
“Ngày nào bố cũng ở nông thôn, bán một ít củ cải xanh thì kiếm được bao nhiêu tiền?”
“Chi bằng đến thành phố, giúp con trông cháu”.
“Bố có biết bây giờ giá thuê bảo mẫu ở thành phố là bao nhiêu một tháng không?”
“Bố bán rau củ thì đến lúc nào mới có thể kiếm đủ tiền để trả cho bảo mẫu?”
Khi Lý Phong và Hứa Mộc Tình đến gần.
Nhìn thấy một người thanh niên có khuôn mặt hơi giống với Tiết Thanh Sơn, cũng chính là người đang đối đầu với ông ấy.
Rất đông người dân trong làng vây quanh.
Tuy nhiên, hầu hết bọn họ đều là người già.
Rất hiếm khi nhìn thấy những gương mặt trẻ.
Ban đầu, nghe thấy tin con trai về làng, Tiết Thanh Sơn vui mừng khôn xiết.
Nhưng bây giờ, khuôn mặt nhăn nheo và đen sạm của ông ấy lộ rõ vẻ tức giận.
Cùng lúc đó, Lý Phong cũng nhìn thấy trong đôi mắt đục ngầu của ông ấy hiện lên một nỗi buồn sâu thẳm.
“Ôi, tội nghiệp thật! Cậu Đại Bảo này vừa về đã đòi bán nhà, vậy sau này Thanh Sơn ở đâu được?”
“Còn ở đâu được nữa, không phải Đại Bảo đã nói rõ ràng rồi sao?”
“Thanh Sơn theo cậu ấy đến thành phố, sống ở thành phố, sướng biết bao”.
“Sướng cái quái gì! Người thành phố toàn sống trong mấy căn phòng hình vuông”.
“Ngẩng đầu không nhìn thấy trời, đánh một quả rắm là nhà hàng xóm liền nghe thấy, sướng chỗ nào hả?”
Tiết Thanh Sơn là một người rất cứng rắn.
Chỉ cần ông ấy đã quyết, không ai có thể lay chuyển được.
Đây cũng là lý do tại sao ông ấy bây giờ đã ngoài bảy mươi tuổi rồi mà hằng ngày vẫn đạp xe ba bánh đến thành phố để bán rau.
Tiết Thanh Sơn ngẩng cao đầu, nhìn chằm chằm vào con trai của mình.
“Bố nói cho con biết, căn nhà này là tự tay bố đắp từng viên gạch”.
“Bố và mẹ con lấy nhau ở đây”.
“Đây cũng là nơi mẹ con sinh con ra”.
“Bố có chết thì cũng phải chết ở đây”.
Tiết Đại Bảo biết tính khí của bố mình.
Hắn cười lạnh, chống hai tay vào eo.
“Căn nhà này con đã bán rồi, tiền con cũng cầm rồi, bây giờ có nói gì cũng vô dụng”.
“Con đường duy nhất của bố bây giờ là theo con lên thành phố”.
“Không phải ngày nào bố cũng nói muốn gặp cháu trai sao”.
“Theo con về thành phố, ngày nào bố cũng được gặp cháu”.
Tiết Đại Bảo vừa nói xong câu này.
Phía sau hắn có một người đàn ông trung niên xách túi, tươi cười bước tới.
Trên cổ người đàn ông trung niên này có một sợi dây chuyền vàng rất to và dày.
Trên tay cũng có vài chiếc nhẫn vàng.
Lúc ông ta cười dường như có thể ép hết chỗ dầu trên mặt ra ngoài.
Người này không xa lạ gì với Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên.
Hôm đó, Lý Phong lái xe đến cửa nhà hàng Hải Giác thì gặp phải kẻ cướp chỗ đậu xe.
Hai mắt Hứa Hạo Nhiên sáng lên, lập tức lấy một tấm danh thiếp từ trong ví tiền ra.
Cậu ta vội vàng đưa tấm danh thiếp này cho Lý Phong.
Lý Phong nhìn lướt qua tấm danh thiếp, mỉm cười.
Người đàn ông đeo dây chuyền vàng trên cổ này tên là Tiết Đại Bàn.
Nhìn họ của ông ta có thể thấy được ông ta cũng là người trong làng này.
“Hi hi, chú, chú đừng tức giận”.
“Căn nhà này cũng chỉ còn mỗi mình chú thôi”.
“Chú sống một mình, chẳng lẽ mỗi tối không cảm thấy lo lắng sao?”
“Hơn nữa, Đại Bảo nói đúng, chú lên thành phố hưởng phúc với nó đi”.
“Mẹ kiếp”.
Tiết Thanh Sơn thẳng thừng nhổ một bãi nước bọt.
“Tôi nói cho cậu biết, căn nhà này là của tôi, không có sự cho phép của tôi, không ai được phép bán”.
Tiết Đại Bàn cười nói: “Nhưng cháu đã đưa tiền rồi mà”.
“Cậu đưa nó bao nhiêu tiền? Tôi trả lại cho cậu!”
Khi Tiết Đại Bảo nghe được lời này của Tiết Thanh Sơn, anh ta không khỏi cười lạnh.
“Bố đưa?”
“Trong tay bố có bao nhiêu tiền, mấy nghìn hay mấy chục nghìn?”
“Con nói cho bố biết, người anh em hai mươi mấy năm này nể mặt chúng ta lắm mới mua lại với giá tám mươi nghìn tệ!”
“Nếu không thì, bán tám nghìn cũng chẳng ai mua!”
“Tám mươi nghìn! Con lại dám bán căn nhà này với giá tám mươi nghìn tệ?”
Hai mắt Tiết Thanh Sơn trợn trừng.
Tiết Đại Bảo ngẩng đầu lên.
“Đúng vậy! Con đã bán rồi”.
“Bây giờ con đang cần gấp một khoản tiền để kinh doanh”.
“Số tiền tám mươi nghìn tệ này ít nhất có thể giúp con vượt qua khó khăn hiện tại”.
“Nếu bố thật sự là bố của con”.
“Bây giờ bố hãy lập tức thu dọn đồ đạc, theo con lên thành phố”.
“Từ nay về sau bố sẽ sống cùng với con ở đó, giúp con trông cháu”.
“Mỗi tháng con cho bố tám trăm tệ”.
“Bố không đi!”
Tiết Thanh Sơn hét lên với Tiết Đại Bảo.
“Dù có chết bố cũng phải chết ở đây!”
Tiết Đại Bảo gầm lên: “Bố chết thì kệ bố, nhưng không thể kéo người nhà xuống hố cùng được”.
“Căn nhà này không bán cũng phải bán, dù sao con cũng đã cầm tiền rồi!”
“Bây giờ nhà này không còn là nhà của bố nữa rồi, bố có chết thì cũng đừng có chết ở nhà người khác”.
“Con! Con! Con! Con....”
Tiết Thanh Sơn thở không ra hơi, cả người ngã về phía sau.
Lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện sau lưng Tiết Thanh Sơn.
Dùng một tay nhẹ nhàng đỡ sau lưng Tiết Thanh Sơn.
Giúp ông ấy đứng vững.
Ngay sau đó, Lý Phong duỗi tay, vỗ nhẹ hai cái vào ngực Tiết Thanh Sơn.
Tiết Thanh Sơn đang hô hấp khó khăn lập tức trở lại bình thường.
Lúc này, sắc mặt Lý Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tiết Đại Bảo.
“Là con trai mà lại đối xử với bố của mình như vậy, có phải là quá đáng lắm không?”
Tiết Đại Bảo cười lạnh.
“Tôi quá đáng là chuyện của tôi, liên quan gì đến đồ chó nhà anh?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.