Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 422: Run sợ

Cá Koi

10/02/2023

Bầy sói gầm lên một tiếng sung sướng.

Một số tên đã cởi áo ra để tiện làm việc.

Chúng hú hét và lao vào sảnh của tập đoàn Lăng Tiêu!

Andre cười và đi sát theo sau.

Tốc độ rất nhanh.

Tâm trạng phấn khởi.

Andre cười đi lướt qua sảnh.

“Bùm!”

Đột nhiên một tiếng động lớn vang lên sau lưng anh ta!

Andre đột ngột quay đầu lại, phát hiện cánh cửa sắt ở lối vào đại sảnh đột nhiên sập xuống.

Ngay sau đó, ánh đèn rực rỡ trong toàn bộ đại sảnh lập tức vụt tắt.

Chìm trong bóng tối!

Lúc này, tiếng bước chân đều tăm tắp truyền tới trong bóng tối phía trước.

“Cộp!”

“Cộp!”

“Cộp!”

Ánh đèn mờ nhạt của thành phố bên ngoài chiếu dọc khung theo cửa sổ.

Ánh mắt!

Ánh mắt phát sáng.

Từng ánh mắt phát sáng nối tiếp nhau trong bóng tối.

Xếp thành hàng ngay ngắn.

Đột nhiên.

Đèn sáng.

Andre và những người khác vô cùng ngạc nhiên khi thấy một số người đột nhiên xuất hiện trước mặt chúng.

Người dẫn đầu chính là Lý Phong.

Khoảnh khắc nhìn thấy Lý Phong, Andre phá lên cười.

“Ha ha ha ha, tao vốn dĩ còn nghĩ mày sẽ tìm chỗ nào đó để trốn đi chứ”.

“Không ngờ rằng mày lại chủ động đến nộp mạng!”

Lý Phong nét mặt bình thản nhìn Andre: “Đêm nay, tôi nhất định sẽ không chết”.

“Sống hay chết, thì phải xem biểu hiện tiếp theo của chúng mày rồi”.

“Tao cho mày một cơ hội sống”.

“Quỳ xuống”.

“Dập đầu”.

“Xin tha mạng”.

“Ha ha ha!”

“Á há há há há!”

Cười chế giễu!

Tiếng cười đinh tai nhức óc phát ra từ miệng Andre và những người khác.

Andre đi từ cuối lên đầu hàng.

Anh ta chỉ vào Lý Phong: “Chúng mày! Lũ khỉ vàng!”

“Sau đây, tao sẽ bảo những chiến binh anh dũng không ai bằng đánh gãy toàn bộ tay chân của chúng mày”.

“Sau đó sẽ chơi phụ nữ của chúng mày trước mặt chúng mày”.

Andre vừa nói xong, đột nhiên!

Anh ta duỗi tay ra, ôm chặt bụng!

“Á á!”

Anh ta lùi lại hai bước.

“Á á!”

Hai chân anh ta mềm nhũn, ngã phịch xuống nền đất lạnh giá.

Lý Phong đi từng bước về phía Andre.

Giọng anh vang vọng khắp trong hội trường.

Như thể phát ra từ nơi sâu nhất của địa ngục.

“Cơ hội chỉ có một lần”.

“Các anh đã dùng hết rồi”.



Lúc này, Lý Phong đã đứng trước mặt Andre.

Cao cao tại thượng.

Andre ngẩng đầu lên nhìn Lý Phong.

Khoảnh khắc giao tiếp bằng mắt.

Đồng tử của Andre giãn ra.

Kinh hoàng!

Run sợ!

Cơ thể của anh ta.

Xương cốt của anh ta.

Đồng tử của anh ta.

Linh hồn của anh ta!

Đều đang run rẩy!

Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt đáng sợ như vậy!

Ánh mắt này không phải là ánh mắt của người.

“Vụt!”

Một bóng người lướt nhanh qua Lý Phong!

“Vụt!”

“Vụt!”

Từng bóng đen khác vụt qua từ phía bên cạnh Andre.

“Bụp!”

“Bụp!”

“Bụp!”

Tiếng kêu thảm thiết!

Ai oán!

Vương Tiểu Thất và các thành viên trong đội vô cùng mạnh tay.

Khồng hề nương tay!

Chỉ có giết!

Giết!!

Giết!!!

Andre kinh ngạc!

Anh ta không ngừng lùi lại phía sau!

Ác quỷ!

Đây đều là những con ác quỷ đến từ địa ngục.

Nhìn Lý Phong tiếp tục đến gần, Andre đột nhiên nghĩ đến thân phận của mình.

Anh ta vội vàng chỉ vào Lý Phong hét lớn: “Tao là người nước ngoài, mày dám giết tao à?”

Khóe miệng Lý Phong khẽ nhếch lên, tạo thành một đường cong.

“Có không ít người nước ngoài đã chết trong tay tôi”.

“Anh không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng”.

Bàn tay của Lý Phong giống như rắn độc, bất ngờ siết cổ Andre.

“Ặc ặc ặc”.

Đồng tử của Andre càng lúc càng lớn.

Sợ hãi!

Hối hận!

Anh ta muốn xin lỗi Lý Phong.

Anh ta muốn cầu xin Lý Phong tha mạng.

“Xin, xin lỗi...”

“Tôi, tôi...sai rồi! Tôi sai rồi!”

“Tôi đáng chết!”

“Tôi hối hận lắm!”

Lý Phong lạnh lùng nói: “Muộn rồi!”

“Ặc ặc ặc....”

Andre cảm thấy xương cổ của mình đang vỡ nát.

Anh ta trợn trừng hai mắt nhìn Lý Phong.



“Mày không thể giết tao”.

“Tao, tao là dòng máu quý tộc!”

“Nếu như mày giết tao, cả gia tộc nhà tao nhất định sẽ báo thù cho tao!”

“Tao là người thừa kế của gia tộc Nicholas!”

Lý Phong liếc mắc nhìn!

Mỗi lời anh nói đều giống như băng rơi trên đá cẩm thạch.

“Vậy, càng đáng chết!”

Lý Phong vặn mạnh tay.

“Rắc!”

Lý Phong thản nhiên ném xác Andre sang một bên.

Quay người đi về phía cửa thang máy lên lầu.

“Cộp”.

“Cộp”.

Ngoại trừ tiếng giày của Lý Phong vang trên mặt đất.

Trong không khí truyền đến một giọng điệu bình thản.

“Không để sót tên nào”.

......

Thiên Môn, biệt thự của gia đình họ Hậu.

Hậu Thư Hạo đang ngồi nhãn nhà trong phòng khách của biệt thự.

Mặc dù lúc trước hắn đã tính toán kỹ.

Nhưng chuyện đó đã trở thành dĩ vãng.

Bây giờ, hắn đã thành công rồi.

Hắn thành công trả lại sự xấu hổ, nhục nhã cho Lý Phong gấp mười lần, một trăm lần.

Chỉ cần nghĩ đến sáng mai, có thể nhìn thấy cảnh thảm hại của tập đoàn Lăng Tiêu.

Trong lòng Hậu Thư Hạo vô cùng thoải mái.

Vui vẻ.

Hậu Thư Hạo rót một ly rượu vang 1986, đưa cho Trương Tam đang đứng bên cạnh.

Hắn cười nói: “Ông cũng uống một ly đi”.

Trương Tam thái độ lạnh lùng, cứng rắn: “Tôi không uống rượu”.

Hậu Thư Hạo nhìn Trương Tam cười.

“Thật ra có đôi lúc tôi không hiểu, những người luyện võ như ông”.

“Ngoài tập luyện võ công, đánh đánh giết giết, ngoài ra còn theo đuổi cái gì nữa”.

“Nhiều khi, chỉ cần động não một chút là đã có thể dễ dàng giải quyết khủng hoàng, đẩy kẻ địch xuống vực thẳm rồi”.

Nói xong, Hậu Thư Hạo uống một ngụm rượu vang một cách tao nhã.

Hắn vắt chéo hai chân.

Ung dung nhàn nhã.

“Hãy tưởng tượng khi kẻ thù của tôi rơi vào cái bẫy mà tôi đã giăng ra cho hắn”.

“Ông sẽ thấy hắn vật lộn trong cạm bẫy, đau đớn, vũng vẫy và cuối cùng là tuyệt vọng, điều đó thật tuyệt vời làm sao!”

“Việc đó thích thú hơn rất nhiều so với việc xử lý hắn bằng một nắm đấm”.

Trương Tam hừ lạnh: “Với cách làm việc chậm chạp lề mề như vậy của cậu, thì đến bao giờ mới hoàn thành được nhiệm vụ mà giáo chủ giao cho?”

“Ông yên tâm, Lý Phong tuyệt đối không thể sống sót qua đêm nay”.

Trương Tam hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Nếu hắn sống sót thì sao?”

“Ha ha ha ha!”

Hậu Thư Hạo cười lớn.

Tiếng cười tràn đầy tự tin.

Vang vọng khắp căn phòng.

“Ông Trương Tam, ông đề cao tên Lý Phong này quá rồi đó”.

“Ngoài ra, ông không hiểu rõ về đám người Andre”.

“Đám người dưới trướng hắn mặc dù nhìn rất thô tục, nhưng thực lực thì tên nào tên nấy không hề yếu”.

“Phải biết rằng, Andre là người thừa kế của gia tộc Nicholas”.

Trương Tam khinh thường đám người nước ngoài này: “Nicholas nào, chưa từng nghe qua!”

“Đêm còn dài, dù sao bây giờ tôi cũng đang rảnh”.

“Để tôi kể sơ qua về gia tộc huyền thoại ở Anh này cho ông nghe”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook