Chương 28: Em bỏ anh ấy rồi
lacyy
04/08/2024
Tư Khải Ngôn đặt Tú Linh nằm xuống giường, kéo chăn đắp lên cho cô. Hắn nhẹ nhàng đặt lên môi Tú Linh một nụ hôn từ biệt. Đột nhiên điện thoại nằm trên tủ đầu giường rung lên liên hồi, màn hình hiện thị số điện thoại của Mike...
-Anh đã dặn em không được tự ý hành động rồi mà Tú Linh...tuy Tư Thông đã hại chết cha mẹ em thì em cũng không nên tự mình đi báo thù chứ...
"Anh nói cái gì cơ...? Tư Thông hại chết cha mẹ Tú Linh sao..?"
-Cậu..là Tư Khải Ngôn ...vậy Tú Linh đâu...?
"Cô ấy ngủ rồi, anh hãy giải thích rõ lại chuyện đã xảy ra cho tôi biết..."
-Được, nếu cậu muốn biết thì tôi cũng không ngại nói. Chính cha cậu là người hại chết bố mẹ của cô ấy đấy...
"Chẳng lẽ mẹ của Tú Linh là Uyển Dư sao..."
-Bây giờ đã biết thì quá muộn rồi...
Tú Linh nghe thấy tiếng điện thoại lớn, cô khẽ dụi dụi mắt nhìn về phía Tư Khải Ngôn đang nhận cuộc gọi từ ai đó, khuôn mặt của hắn có chút căng thẳng...
"Anh sao thế...?"
Tư Khải Ngôn đưa điện thoại cho Tú Linh, cô nhìn trên màn hình có tên Mike, môi hơi mím lại đoán ra được chuyện gì đó...
"Mike đã nói gì đó cho anh biết gì rồi sao...?"
Tư Khải Ngôn thở dài, biểu cảm đau lòng nhìn khuôn mặt lo lắng của Tú Linh...
"Tú Duy và Uyển Dư là cha mẹ của em sao...? Chính cha anh là người đã hại chết họ đúng không...? Tại sao lại giấu anh cơ chứ..."
Tú Linh liên tục lắc đầu rơi nước mắt, cô nhanh chóng nắm chặt lấy tay hắn để hắn không rời đi...
'Vì em yêu anh...em không muốn mất anh..."
Tư Khải Ngôn im lặng không nói gì, liệu tình yêu có thể xóa bỏ thù hận vĩnh viễn của cả hai hay không? Liệu rằng lương tâm của hắn có thật sự thanh thản khi ở bên cạnh cô hay không? Chắc chắn là không rồi, không bao giờ có chuyện đó được...
"Em lầm rồi Tú Linh ...đây không phải là tình yêu, nói đúng hơn là sự rung động nhất thời của em dành cho tôi mà thôi..."
"Tôi không nghĩ rằng mọi hành động quan tâm chăm sóc đơn thuần lại khiến em hiểu lầm thành tình yêu. Ngoài em ra, tôi đều đối xử tốt với những người phụ nữ khác giống y như vậy..."
Tú Linh trơ mắt nghe không sót một câu chữ nào, bàn tay nới lỏng buông hẳn tay hắn ra. Mặc dù biết Tư Khải Ngôn đang nói dối, nhưng cô vẫn cảm thấy đau lòng vô cùng. Trong phút chốc, cô cảm thấy bản thân là một trong số những người phụ nữ của hắn...
"Trả lời em một câu được chứ...!"
"Liệu rằng anh có từng yêu em hay không...?"
Tư Khải Ngôn muốn nói rằng hắn vẫn luôn yêu cô, hắn yêu cô rất nhiều, yêu hơn cả mạng sống của bản thân.
Nhưng hắn cũng biết tình yêu này sẽ không đi đến đâu cả...vì hắn không thể sống được bao lâu nữa...
"Chưa từng ...tôi chưa bao giờ yêu em cả..."
Tú Linh không biết nên đau lòng do bị từ chối, hay đau lòng do không nghe được sự thật từ chính miệng hắn.
Nhưng cô biết bản thân đang đau đến mức tê tâm phế liệt rồi...
"Anh cút khỏi tầm mắt của tôi ngay lập tức, cút đi ngay cho tôi..."
Tú Linh đau khổ chỉ tay về phía cửa, tại sao mọi chuyện lại xảy ra theo chiều hướng tồi tệ như vậu cơ chứ? Tại sao lại buông tay nhau trong hoàn cảnh này cơ chứ? Đây hoàn toàn không phải là điều cô muốn...
"Mike à..."
-Sao vậy Tú Linh, hắn ta làm gì em à..?
"Không...tụi em chấm dứt rồi, em bỏ anh ấy đi rồi..."
-Anh đã nói ngay từ đầu rồi còn gì, chuyện của cả hai sẽ không có kết quả gì đâu...chia tay rồi là tốt cho cả hai mà thôi...
"Nhưng em không tốt anh à...em cảm thấy không hề tốt một chút nào cả..trái tim em vẫn yêu anh ấy nhiều lắm!"
-Ngoan nào Tú Linh, em phải nhớ rằng chính cha hắn đã hại chết bố mẹ em..người đàn ông duy nhất không nên yêu...
"Không yêu cũng được... nhưng tại sao em phải khóc nhỉ, dù đã cố lau sạch rồi nhưng nước mắt vẫn cứ rơi...bình thường anh ấy sẽ là người lau nước mắt cho em... nhưng em vừa đuổi anh ấy đi mất rồi...anh ấy đi thật rồi...!
-Đừng buồn nữa, anh có tin vui cho em đây, cấp trên đang xem xét bằng chứng...e rằng hai tuần nữa sẽ ra lệnh bắt khấn cấp đối với tố chức Bratva...
"Ứ...đó chỉ là tin vui đối với mình anh mà thôi..."
Tú Linh mệt mỏi tựa lưng vào thành tường, cô không thể ôm lấy hắn nữa rồi, cô cũng không thể hôn lên trán người đàn ông ấy và nói rằng hãy yên tâm nữa rồi...
"Có phải em yêu anh đến mức bị điên rồi không nhỉ..."
-Anh đã dặn em không được tự ý hành động rồi mà Tú Linh...tuy Tư Thông đã hại chết cha mẹ em thì em cũng không nên tự mình đi báo thù chứ...
"Anh nói cái gì cơ...? Tư Thông hại chết cha mẹ Tú Linh sao..?"
-Cậu..là Tư Khải Ngôn ...vậy Tú Linh đâu...?
"Cô ấy ngủ rồi, anh hãy giải thích rõ lại chuyện đã xảy ra cho tôi biết..."
-Được, nếu cậu muốn biết thì tôi cũng không ngại nói. Chính cha cậu là người hại chết bố mẹ của cô ấy đấy...
"Chẳng lẽ mẹ của Tú Linh là Uyển Dư sao..."
-Bây giờ đã biết thì quá muộn rồi...
Tú Linh nghe thấy tiếng điện thoại lớn, cô khẽ dụi dụi mắt nhìn về phía Tư Khải Ngôn đang nhận cuộc gọi từ ai đó, khuôn mặt của hắn có chút căng thẳng...
"Anh sao thế...?"
Tư Khải Ngôn đưa điện thoại cho Tú Linh, cô nhìn trên màn hình có tên Mike, môi hơi mím lại đoán ra được chuyện gì đó...
"Mike đã nói gì đó cho anh biết gì rồi sao...?"
Tư Khải Ngôn thở dài, biểu cảm đau lòng nhìn khuôn mặt lo lắng của Tú Linh...
"Tú Duy và Uyển Dư là cha mẹ của em sao...? Chính cha anh là người đã hại chết họ đúng không...? Tại sao lại giấu anh cơ chứ..."
Tú Linh liên tục lắc đầu rơi nước mắt, cô nhanh chóng nắm chặt lấy tay hắn để hắn không rời đi...
'Vì em yêu anh...em không muốn mất anh..."
Tư Khải Ngôn im lặng không nói gì, liệu tình yêu có thể xóa bỏ thù hận vĩnh viễn của cả hai hay không? Liệu rằng lương tâm của hắn có thật sự thanh thản khi ở bên cạnh cô hay không? Chắc chắn là không rồi, không bao giờ có chuyện đó được...
"Em lầm rồi Tú Linh ...đây không phải là tình yêu, nói đúng hơn là sự rung động nhất thời của em dành cho tôi mà thôi..."
"Tôi không nghĩ rằng mọi hành động quan tâm chăm sóc đơn thuần lại khiến em hiểu lầm thành tình yêu. Ngoài em ra, tôi đều đối xử tốt với những người phụ nữ khác giống y như vậy..."
Tú Linh trơ mắt nghe không sót một câu chữ nào, bàn tay nới lỏng buông hẳn tay hắn ra. Mặc dù biết Tư Khải Ngôn đang nói dối, nhưng cô vẫn cảm thấy đau lòng vô cùng. Trong phút chốc, cô cảm thấy bản thân là một trong số những người phụ nữ của hắn...
"Trả lời em một câu được chứ...!"
"Liệu rằng anh có từng yêu em hay không...?"
Tư Khải Ngôn muốn nói rằng hắn vẫn luôn yêu cô, hắn yêu cô rất nhiều, yêu hơn cả mạng sống của bản thân.
Nhưng hắn cũng biết tình yêu này sẽ không đi đến đâu cả...vì hắn không thể sống được bao lâu nữa...
"Chưa từng ...tôi chưa bao giờ yêu em cả..."
Tú Linh không biết nên đau lòng do bị từ chối, hay đau lòng do không nghe được sự thật từ chính miệng hắn.
Nhưng cô biết bản thân đang đau đến mức tê tâm phế liệt rồi...
"Anh cút khỏi tầm mắt của tôi ngay lập tức, cút đi ngay cho tôi..."
Tú Linh đau khổ chỉ tay về phía cửa, tại sao mọi chuyện lại xảy ra theo chiều hướng tồi tệ như vậu cơ chứ? Tại sao lại buông tay nhau trong hoàn cảnh này cơ chứ? Đây hoàn toàn không phải là điều cô muốn...
"Mike à..."
-Sao vậy Tú Linh, hắn ta làm gì em à..?
"Không...tụi em chấm dứt rồi, em bỏ anh ấy đi rồi..."
-Anh đã nói ngay từ đầu rồi còn gì, chuyện của cả hai sẽ không có kết quả gì đâu...chia tay rồi là tốt cho cả hai mà thôi...
"Nhưng em không tốt anh à...em cảm thấy không hề tốt một chút nào cả..trái tim em vẫn yêu anh ấy nhiều lắm!"
-Ngoan nào Tú Linh, em phải nhớ rằng chính cha hắn đã hại chết bố mẹ em..người đàn ông duy nhất không nên yêu...
"Không yêu cũng được... nhưng tại sao em phải khóc nhỉ, dù đã cố lau sạch rồi nhưng nước mắt vẫn cứ rơi...bình thường anh ấy sẽ là người lau nước mắt cho em... nhưng em vừa đuổi anh ấy đi mất rồi...anh ấy đi thật rồi...!
-Đừng buồn nữa, anh có tin vui cho em đây, cấp trên đang xem xét bằng chứng...e rằng hai tuần nữa sẽ ra lệnh bắt khấn cấp đối với tố chức Bratva...
"Ứ...đó chỉ là tin vui đối với mình anh mà thôi..."
Tú Linh mệt mỏi tựa lưng vào thành tường, cô không thể ôm lấy hắn nữa rồi, cô cũng không thể hôn lên trán người đàn ông ấy và nói rằng hãy yên tâm nữa rồi...
"Có phải em yêu anh đến mức bị điên rồi không nhỉ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.