Chương 25: Nếu có thế, cô muốn được yêu anh thêm lần nữa
lacyy
04/08/2024
Tú Linh có thói quen thường đi dạo bờ biển vào ban đêm, thời điểm này cũng là lúc tâm trạng cô tệ nhất trong ngày. Cô cảm nhận được gió lạnh đang thổi vào da thịt mình đến mức tê liệt, tâm trí như đang nằm giữa hố sâu không đấy, đôi chân miệt mài chỉ biết đi mãi. Khi phải đứng giữa lý trí và trái tim, cô không biết nên chọn như thế nào cho đúng...
Nếu Mike tìm được chứng cứ thứ ba, chắc chắn toàn bộ tổ chức Bratva sẽ phải chịu tội trước tòa án quốc tế. Theo những gì bọn họ đã gây ra, hình phạt nặng nhất chính là tử hình tập thể...
Cô cũng muốn vụ án này nhanh kết thúc, những kẻ xấu xa phải bị trừng trị trước phát luật về hành vi tội ác của bọn chúng. Nhưng cô không muốn Tư Khải Ngôn phải đối diện với cái chết, cô thật sự không muốn mất đi người đàn ông khiến cô rung động...
Có lẽ sau này cô sẽ gặp được một người tốt hơn, xứng đáng với mình hơn nhưng mãi mãi không thể gặp được người khiến cô rung động, dùng ánh mắt ấm áp sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của cô thêm một lần nữa....
Tú Linh ngồi xuống ghế đá ngắm nhìn bờ biển xinh đẹp trước mắt, ngọn hải đăng tỏa ra ánh sáng kì lạ soi đường dẫn lối cho đoàn thuyền ra khơi vào ban đêm. Ước gì có ai đó xuất hiện hướng dẫn con đường mà cô nên đi về phía trước...
"Buổi tối lạnh như thế, sao em lại ra biển..."
Tư Khải Ngôn cởi áo khoác ngoài choàng lên người Tú Linh, anh lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô, ngắm nhìn khuôn mặt đăm chiêu vô định đang hướng ra bờ biển đang gợn sóng...
"Chẳng phải người yêu của tôi đã nói anh đừng tiếp xúc với tôi nữa rồi sao..."
Tư Khải Ngôn mỉm cười lắc đầu, hắn nắm lấy bàn tay đã sớm lạnh của cô để sưởi ấm...
"Tôi biết hai người không phải người yêu của nhau, ánh mắt của em nhìn anh ta rất khác..."
Tú Linh nhẹ nhàng dựa đầu vào vai hắn, cô cảm nhận được sự yên bình khi ở bên cạnh người đàn ông này. Cuộc đời của mỗi người chúng ta từng xuất hiện một người khiến ta yêu theo một cách đặc biệt...
"Anh ấy là anh họ của tôi, chúng tôi lớn lên cùng nhau...có thể xem như là thanh mai trúc mã..."
Tú Linh không biết lý do vì sao lại giải thích chuyện này cho Tư Khải Ngôn nghe, có thể cô sợ hắn hiểu lầm về mối quan hệ của cả hai...
"Nếu có một ngày, tôi làm chuyện có lỗi với anh...thì anh có chọn lựa tha thứ cho tôi hay không..."
Tư Khải Ngôn nhẹ nhàng cầm tay Tú Linh hôn xuống, giọng nói trở nên ôn nhu hơn bao giờ hết...
"Tôi tin rằng mọi việc mà em làm đều có lý do của nó và tôi tôn trọng mọi quyết định của em..."
Tú Linh biết Tư Khải Ngôn đang né tránh câu hỏi của cô, làm sao anh có thể tha thứ cho một người có ý định giết chết cha anh được cơ chứ...
"Mà sao anh đến đây vậy..."
Tư Khải Ngôn giả vờ suy tư một lúc, anh nở nụ cười tươi trả lời cô...
"Nhớ em, muốn nghe em tâm sự về mọi thứ..."
Tú Linh càng nghe lời ngọt ngào từ miệng hắn càng thấy nhói lòng. Liệu cô có thể buông tay hắn được không, liệu cô có cam tâm nhìn hắn phải chịu phán quyết của pháp luật hay không...
"Tôi không mong tìm được một ai đó yêu mình thật mãnh liệt. Chỉ hy vọng rằng sau này có thể gặp được một người đủ trưởng thành để trân trọng tình cảm của chúng tôi. Kiểu như là không phải không rời xa mà là bên nhau bình yên quá nên không ai muốn rời đi..."
Tâm hắn khẽ dao động khi nghe những lời thật lòng do chính cô nói, nhưng thời gian của bọn họ không còn nhiều đến mức có thể mạnh dạn đứng trước mặt cô rồi thổ lộ rằng tôi yêu em rất nhiều...
"Nếu đó là người tôi yêu, tôi sẽ làm mọi thứ để khiến cô ấy có thể bình an sống hết cuộc đời này... hi vọng sẽ được nhìn thấy nụ cười của cô ấy vào lúc bình minh...ôm lấy cô ấy mỗi khi đêm về..."
Tú Linh khẽ mỉm cười ẩn giấu nỗi buồn bất tận trong trái tim của cô. Trong cuộc đời này ai cũng có lúc được may mắn làm một thời của nhau. Một thời gói bằng tất cả nâng niu, những thương yêu ngọt ngào và trong trẻo nhất.
Một thời mà có sống thêm bao lần cũng không thế khiến trái tim yêu dịu dàng như thế nữa...
"Hôm nay anh về trước đi, tôi muốn ở một mình thêm một lúc nữa..."
Tú Linh mỉm cười chào tạm biệt Tư Khải Ngôn. Ngay sau đó, nước mắt buồn bã lại rơi xuống. Cứ ngỡ đã quên thật rồi, hóa ra là bản thân cố tình giả vờ mà thôi. Đột nhiên kí ức ấm áp ùa về lý trí khiến trái tim trong lồng ngực đau đớn dữ dội...
Cô ước rằng có thể gặp anh vào một thời điểm khác, có thể ôm lấy mọi buồn phiền mà anh gặp phải, có thể chăm sóc quan tâm anh, đem cho anh hạnh phúc, cho chính mình hạnh phúc. Nếu có thể, cô muốn được yêu anh thêm một lần nữa...
Nếu Mike tìm được chứng cứ thứ ba, chắc chắn toàn bộ tổ chức Bratva sẽ phải chịu tội trước tòa án quốc tế. Theo những gì bọn họ đã gây ra, hình phạt nặng nhất chính là tử hình tập thể...
Cô cũng muốn vụ án này nhanh kết thúc, những kẻ xấu xa phải bị trừng trị trước phát luật về hành vi tội ác của bọn chúng. Nhưng cô không muốn Tư Khải Ngôn phải đối diện với cái chết, cô thật sự không muốn mất đi người đàn ông khiến cô rung động...
Có lẽ sau này cô sẽ gặp được một người tốt hơn, xứng đáng với mình hơn nhưng mãi mãi không thể gặp được người khiến cô rung động, dùng ánh mắt ấm áp sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của cô thêm một lần nữa....
Tú Linh ngồi xuống ghế đá ngắm nhìn bờ biển xinh đẹp trước mắt, ngọn hải đăng tỏa ra ánh sáng kì lạ soi đường dẫn lối cho đoàn thuyền ra khơi vào ban đêm. Ước gì có ai đó xuất hiện hướng dẫn con đường mà cô nên đi về phía trước...
"Buổi tối lạnh như thế, sao em lại ra biển..."
Tư Khải Ngôn cởi áo khoác ngoài choàng lên người Tú Linh, anh lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô, ngắm nhìn khuôn mặt đăm chiêu vô định đang hướng ra bờ biển đang gợn sóng...
"Chẳng phải người yêu của tôi đã nói anh đừng tiếp xúc với tôi nữa rồi sao..."
Tư Khải Ngôn mỉm cười lắc đầu, hắn nắm lấy bàn tay đã sớm lạnh của cô để sưởi ấm...
"Tôi biết hai người không phải người yêu của nhau, ánh mắt của em nhìn anh ta rất khác..."
Tú Linh nhẹ nhàng dựa đầu vào vai hắn, cô cảm nhận được sự yên bình khi ở bên cạnh người đàn ông này. Cuộc đời của mỗi người chúng ta từng xuất hiện một người khiến ta yêu theo một cách đặc biệt...
"Anh ấy là anh họ của tôi, chúng tôi lớn lên cùng nhau...có thể xem như là thanh mai trúc mã..."
Tú Linh không biết lý do vì sao lại giải thích chuyện này cho Tư Khải Ngôn nghe, có thể cô sợ hắn hiểu lầm về mối quan hệ của cả hai...
"Nếu có một ngày, tôi làm chuyện có lỗi với anh...thì anh có chọn lựa tha thứ cho tôi hay không..."
Tư Khải Ngôn nhẹ nhàng cầm tay Tú Linh hôn xuống, giọng nói trở nên ôn nhu hơn bao giờ hết...
"Tôi tin rằng mọi việc mà em làm đều có lý do của nó và tôi tôn trọng mọi quyết định của em..."
Tú Linh biết Tư Khải Ngôn đang né tránh câu hỏi của cô, làm sao anh có thể tha thứ cho một người có ý định giết chết cha anh được cơ chứ...
"Mà sao anh đến đây vậy..."
Tư Khải Ngôn giả vờ suy tư một lúc, anh nở nụ cười tươi trả lời cô...
"Nhớ em, muốn nghe em tâm sự về mọi thứ..."
Tú Linh càng nghe lời ngọt ngào từ miệng hắn càng thấy nhói lòng. Liệu cô có thể buông tay hắn được không, liệu cô có cam tâm nhìn hắn phải chịu phán quyết của pháp luật hay không...
"Tôi không mong tìm được một ai đó yêu mình thật mãnh liệt. Chỉ hy vọng rằng sau này có thể gặp được một người đủ trưởng thành để trân trọng tình cảm của chúng tôi. Kiểu như là không phải không rời xa mà là bên nhau bình yên quá nên không ai muốn rời đi..."
Tâm hắn khẽ dao động khi nghe những lời thật lòng do chính cô nói, nhưng thời gian của bọn họ không còn nhiều đến mức có thể mạnh dạn đứng trước mặt cô rồi thổ lộ rằng tôi yêu em rất nhiều...
"Nếu đó là người tôi yêu, tôi sẽ làm mọi thứ để khiến cô ấy có thể bình an sống hết cuộc đời này... hi vọng sẽ được nhìn thấy nụ cười của cô ấy vào lúc bình minh...ôm lấy cô ấy mỗi khi đêm về..."
Tú Linh khẽ mỉm cười ẩn giấu nỗi buồn bất tận trong trái tim của cô. Trong cuộc đời này ai cũng có lúc được may mắn làm một thời của nhau. Một thời gói bằng tất cả nâng niu, những thương yêu ngọt ngào và trong trẻo nhất.
Một thời mà có sống thêm bao lần cũng không thế khiến trái tim yêu dịu dàng như thế nữa...
"Hôm nay anh về trước đi, tôi muốn ở một mình thêm một lúc nữa..."
Tú Linh mỉm cười chào tạm biệt Tư Khải Ngôn. Ngay sau đó, nước mắt buồn bã lại rơi xuống. Cứ ngỡ đã quên thật rồi, hóa ra là bản thân cố tình giả vờ mà thôi. Đột nhiên kí ức ấm áp ùa về lý trí khiến trái tim trong lồng ngực đau đớn dữ dội...
Cô ước rằng có thể gặp anh vào một thời điểm khác, có thể ôm lấy mọi buồn phiền mà anh gặp phải, có thể chăm sóc quan tâm anh, đem cho anh hạnh phúc, cho chính mình hạnh phúc. Nếu có thể, cô muốn được yêu anh thêm một lần nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.