Chương 23: Thì ra ý của cô là thế
lacyy
04/08/2024
Tú Linh đang nằm ngủ ngon lành trên chiếc giường êm ái, cô bỗng cảm nhận được có thứ gì đó đang định tấn công mình liền ngồi bật dậy, vô thức lùi ra sau...
"Mike...? Là anh sao..."
Tú Linh khẽ dụi mắt mơ hồ nhìn về phía người đàn ông trẻ vừa xuất hiện để xác nhận lại lần nữa. Nếu cô không tỉnh dậy sớm có khi đã bị anh ta đạp xuống giường rồi như hồi còn bé rồi. Nhưng tại sao Mike lại có mặt ở thành phố M được cơ chứ...
"Anh không lo làm việc ở trụ sở cho tốt đi, mới có tám giờ sáng đã đến đây làm phiền em rồi..."
Mike bày ra biểu cảm không mấy hài lòng nhìn khuôn mặt cau có của Tú Linh, anh tiến lại chiếc ghế đối diện ngồi xuống bắt đầu công việc chất vấn cô...
"Tôi thấy rõ ràng cô không hề chú ý tới nhiệm vụ một chút nào cả, nên cố tình đến đây chấn chỉnh lại cô đấy..."
"Thử nhìn xem có đặc vụ cấp cao nào lại ngủ đến tận tám giờ sáng hay không..? Nhưng may mắn là cô vẫn còn phản ứng nhanh, nếu không tôi đã gửi cô trở về trại huấn luyện rồi..."
Tú Linh nghe đến trại huấn luyện có chút rùng mình, cô được đào tạo trong bảy năm nhưng cứ ngỡ đã chết vài lần, chẳng may quay về đó thì tru tiên sớm quá...
"Tiểu nhân xin trân trọng kính mời giám đốc điều hành biến ra ngoài dùm, để tôi thay đồ rồi đưa ngài đi nắm rõ tình hình ở thành phố M..."
Mike khẽ liếc Tú Linh một cái liền ra ngoài. Cô ngán ngẫm bước vào nhà tắm để vệ sinh thân thể sạch sẽ, thay trang phục dạo phố hằng ngày để đưa Mike đi tham quan thành phố M đầy rẫy mọi loại tội phạm nguy hiểm. Đột nhiên cô nhìn thấy quán cà phê quen thuộc liền kéo tay Mike đi đến....
"Quán cà phê này ngon lắm đấy, em hay mua ở đây...."
Mike nhìn quán cà phê nhỏ bé trước mặt, không hề toát lên khí thế sang trọng nào khiến anh có chút nghi ngờ về độ sạch sẽ và chất lượng, thắc mắc hỏi Tú Linh...
"Anh tưởng trước giờ em chỉ uống cà phê được làm từ hạt Panama Geisha thôi chứ...từ lúc nào lại thay đổi khẩu vị tầm thường rồi..."
Hạt cà phê Panama Geisha, có xuất xứ từ trại cà phê Hacienda La Esmeralda thuộc vùng miền núi phía tây Pana-ma. Nó từng được bán đấu giá với con số lên đến 60.000 USD cho 45kg...
"Em có linh cảm nếu tiếp tục tiêu xài hoang phí thì tương lai sẽ trở nên nghèo có, nên đang tập làm quen dần..."
Trong lúc chờ đợi nhân viên làm cà phê, Tú Linh kể lại những chuyện đã xảy ra ở thành phố M cho anh nghe, trừ chuyện của cô và Tư Khải Ngôn lại. Khoảng mười lăm phút sau, nhân viên đặt cà phê lên bàn giúp cô...
"Quý khách muốn thanh toán bằng tiền mặt hay quẹt thẻ...
Tú Linh nhìn về phía Mike bằng con mắt mong chờ, anh khẽ thở dài liền thanh toán bằng thẻ đen giúp cô...
"Khoan đã. tấm thể này nhìn quen quen thể nhỉ..."
Mike nở một nụ cười tươi trả lời thắc mắc của Tú Linh...
"Đây là thẻ đen của em mà... cậu trợ lý cố tình đưa cho anh giữ giúp đấy...bất ngờ chưa..."
Tú Linh không biết nên nói gì trong cái trường hợp bất hảo này, sau khi trở về chắc chắn sẽ sa thải cậu ta ngay lập tức. Cô khó chịu nhận lấy cà phê của nhân viên, định ra bàn ngồi thì gặp ngay người quen...
"Sao đấy Tú Linh..."
Mike nhìn người đàn ông trước mặt liền đoán ra được thân phận của hắn, anh cố tình vòng tay ôm lấy eo của Tú Linh kéo sát cô về phía mình...
"Người quen của em ở đây à, sao không giới thiệu cho anh biết ..."
Tư Khải Ngôn quan sát người đàn ông ngoại quốc xa lạ trước mặt, biểu cảm thay đổi hẳn khi nhìn sự thân mật của bọn họ, trong lòng bỗng chốc nảy sinh sự khó chịu tột độ...
"Tôi có thể nói chuyện riêng với em được không..."
Tú Linh đang do dự chưa biết nên trả lời thế nào, đã nghe thấy Mike từ chối thay cô...
"Tôi chưa rõ lắm lúc tôi không có mặt ở đây hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng hi vọng ngài đừng nên tiếp xúc quá nhiều với bạn gái của tôi..."
Tú Linh chưng khuôn mặt cười gượng khó hiếu nhìn Mike, anh cũng khẽ nhìn cô mỉm cười ôn nhu như thực chất là đang ra hiệu cho cô bằng ánh mắt...
"Hi vọng Tư thiếu đừng nên qua lại với tôi nữa, bạn trai của tôi rất hay ghen và không thích tôi tiếp xúc với nam nhân khác..."
Mike hài lòng xoa đầu Tú Linh, cô định ra bên ngoài để tránh bầu không khí ngượng ngùng này, không may bị Tư Khải Ngôn nắm tay kéo lại...
"Em thật sự muốn cắt đứt triệt để với tôi hay sao..."
Tú Linh không do dự giật ra khỏi bàn tay đang nắm chặt tay mình ra. Biểu cảm lạnh lùng thay đổi hoàn toàn...
"Anh nên hiểu rõ thân phận của chúng ta khác nhau hoàn toàn và từ trước đến nay chúng ta chưa từng có bất cứ mối quan hệ gì cả..."
Tư Khải Ngôn bất lực buông tay Tú Linh ra để cô rời đi, trái tim dâng lên chuỗi chua xót khó tả. Hai tuần trước cô nói tạm thời đừng gặp nhau, thì ra ý của cô chính là như thế này sao. Vốn tưởng rằng cô là người ấm áp dịu dàng quan tâm hắn, chìm đắm trong sự ngọt ngào đã lâu rồi quên mất người vô tình nhất chính là đặc vụ...
"Mike...? Là anh sao..."
Tú Linh khẽ dụi mắt mơ hồ nhìn về phía người đàn ông trẻ vừa xuất hiện để xác nhận lại lần nữa. Nếu cô không tỉnh dậy sớm có khi đã bị anh ta đạp xuống giường rồi như hồi còn bé rồi. Nhưng tại sao Mike lại có mặt ở thành phố M được cơ chứ...
"Anh không lo làm việc ở trụ sở cho tốt đi, mới có tám giờ sáng đã đến đây làm phiền em rồi..."
Mike bày ra biểu cảm không mấy hài lòng nhìn khuôn mặt cau có của Tú Linh, anh tiến lại chiếc ghế đối diện ngồi xuống bắt đầu công việc chất vấn cô...
"Tôi thấy rõ ràng cô không hề chú ý tới nhiệm vụ một chút nào cả, nên cố tình đến đây chấn chỉnh lại cô đấy..."
"Thử nhìn xem có đặc vụ cấp cao nào lại ngủ đến tận tám giờ sáng hay không..? Nhưng may mắn là cô vẫn còn phản ứng nhanh, nếu không tôi đã gửi cô trở về trại huấn luyện rồi..."
Tú Linh nghe đến trại huấn luyện có chút rùng mình, cô được đào tạo trong bảy năm nhưng cứ ngỡ đã chết vài lần, chẳng may quay về đó thì tru tiên sớm quá...
"Tiểu nhân xin trân trọng kính mời giám đốc điều hành biến ra ngoài dùm, để tôi thay đồ rồi đưa ngài đi nắm rõ tình hình ở thành phố M..."
Mike khẽ liếc Tú Linh một cái liền ra ngoài. Cô ngán ngẫm bước vào nhà tắm để vệ sinh thân thể sạch sẽ, thay trang phục dạo phố hằng ngày để đưa Mike đi tham quan thành phố M đầy rẫy mọi loại tội phạm nguy hiểm. Đột nhiên cô nhìn thấy quán cà phê quen thuộc liền kéo tay Mike đi đến....
"Quán cà phê này ngon lắm đấy, em hay mua ở đây...."
Mike nhìn quán cà phê nhỏ bé trước mặt, không hề toát lên khí thế sang trọng nào khiến anh có chút nghi ngờ về độ sạch sẽ và chất lượng, thắc mắc hỏi Tú Linh...
"Anh tưởng trước giờ em chỉ uống cà phê được làm từ hạt Panama Geisha thôi chứ...từ lúc nào lại thay đổi khẩu vị tầm thường rồi..."
Hạt cà phê Panama Geisha, có xuất xứ từ trại cà phê Hacienda La Esmeralda thuộc vùng miền núi phía tây Pana-ma. Nó từng được bán đấu giá với con số lên đến 60.000 USD cho 45kg...
"Em có linh cảm nếu tiếp tục tiêu xài hoang phí thì tương lai sẽ trở nên nghèo có, nên đang tập làm quen dần..."
Trong lúc chờ đợi nhân viên làm cà phê, Tú Linh kể lại những chuyện đã xảy ra ở thành phố M cho anh nghe, trừ chuyện của cô và Tư Khải Ngôn lại. Khoảng mười lăm phút sau, nhân viên đặt cà phê lên bàn giúp cô...
"Quý khách muốn thanh toán bằng tiền mặt hay quẹt thẻ...
Tú Linh nhìn về phía Mike bằng con mắt mong chờ, anh khẽ thở dài liền thanh toán bằng thẻ đen giúp cô...
"Khoan đã. tấm thể này nhìn quen quen thể nhỉ..."
Mike nở một nụ cười tươi trả lời thắc mắc của Tú Linh...
"Đây là thẻ đen của em mà... cậu trợ lý cố tình đưa cho anh giữ giúp đấy...bất ngờ chưa..."
Tú Linh không biết nên nói gì trong cái trường hợp bất hảo này, sau khi trở về chắc chắn sẽ sa thải cậu ta ngay lập tức. Cô khó chịu nhận lấy cà phê của nhân viên, định ra bàn ngồi thì gặp ngay người quen...
"Sao đấy Tú Linh..."
Mike nhìn người đàn ông trước mặt liền đoán ra được thân phận của hắn, anh cố tình vòng tay ôm lấy eo của Tú Linh kéo sát cô về phía mình...
"Người quen của em ở đây à, sao không giới thiệu cho anh biết ..."
Tư Khải Ngôn quan sát người đàn ông ngoại quốc xa lạ trước mặt, biểu cảm thay đổi hẳn khi nhìn sự thân mật của bọn họ, trong lòng bỗng chốc nảy sinh sự khó chịu tột độ...
"Tôi có thể nói chuyện riêng với em được không..."
Tú Linh đang do dự chưa biết nên trả lời thế nào, đã nghe thấy Mike từ chối thay cô...
"Tôi chưa rõ lắm lúc tôi không có mặt ở đây hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng hi vọng ngài đừng nên tiếp xúc quá nhiều với bạn gái của tôi..."
Tú Linh chưng khuôn mặt cười gượng khó hiếu nhìn Mike, anh cũng khẽ nhìn cô mỉm cười ôn nhu như thực chất là đang ra hiệu cho cô bằng ánh mắt...
"Hi vọng Tư thiếu đừng nên qua lại với tôi nữa, bạn trai của tôi rất hay ghen và không thích tôi tiếp xúc với nam nhân khác..."
Mike hài lòng xoa đầu Tú Linh, cô định ra bên ngoài để tránh bầu không khí ngượng ngùng này, không may bị Tư Khải Ngôn nắm tay kéo lại...
"Em thật sự muốn cắt đứt triệt để với tôi hay sao..."
Tú Linh không do dự giật ra khỏi bàn tay đang nắm chặt tay mình ra. Biểu cảm lạnh lùng thay đổi hoàn toàn...
"Anh nên hiểu rõ thân phận của chúng ta khác nhau hoàn toàn và từ trước đến nay chúng ta chưa từng có bất cứ mối quan hệ gì cả..."
Tư Khải Ngôn bất lực buông tay Tú Linh ra để cô rời đi, trái tim dâng lên chuỗi chua xót khó tả. Hai tuần trước cô nói tạm thời đừng gặp nhau, thì ra ý của cô chính là như thế này sao. Vốn tưởng rằng cô là người ấm áp dịu dàng quan tâm hắn, chìm đắm trong sự ngọt ngào đã lâu rồi quên mất người vô tình nhất chính là đặc vụ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.