Chương 35: Vật quy nguyên chủ
lacyy
04/08/2024
Tư Khải Ngôn bị đặc vụ khác đưa vào bên trong nhà giam dành cho tội phạm nguy hiểm, đồng thời ban lệnh cấm thăm hỏi dưới mọi hình thức trước khi phiên tòà xét xử quốc tế diễn ra sau ba ngày nữa.
Vụ án điều tra tội phạm buôn lậu xuyên quốc gia cuối cùng cũng khép lại một cách tốt đẹp theo ý muốn của tố chức FBI. Vốn tưởng rằng Tú Linh sẽ được đề xuất trở thành trợ lý cấp cao của giám đốc điều hành, nhưng không thể ngờ rằng thứ mà cô nhận được chính là mệnh lệnh trục xuất, tước bỏ hoàn toàn chức vụ hiện tại. Mệnh lệnh được gửi riêng cho cô nên không có quá nhiều người biết chuyện này.
Có lẽ chuyện cô và Tư Khải Ngôn phát sinh mối quan hệ không nên có đã đến tai của cấp trên. E rằng bọn họ đã cố tình giấu giấu cô, nếu để truyền ra bên ngoài thì hậu quả rất khó tưởng tuợng được. Thay vì buồn bã vì bị trục xuất thì cô cảm thấy có chút may mắn, vì bọn họ biết rằng cô không phải là đồng phạm của bọn chúng...trục xuất có khi còn tốt hơn bị tố cáo ngược lại từ bọn người hăm he sơ hở để chống đối...
Tú Linh mặc niệm rằng đây không phải là điều tồi tệ nhất trong sự nghiệp của cô, vốn định sau vụ này sẽ nghỉ phép nửa năm. Nhưng bây giờ có thể nghỉ luôn cũng được, an nhàn hưởng thụ số tài sản cô vốn đang sở hữu...
Mike đẩy nhẹ cửa bước vào trong cùng Tú Linh, anh cố tình phe phẩy phong thư trắng chứa nội dung mật trước mặt cô...
"Ông ta đã thừa nhận mọi tội lỗi rồi đấy, người tình của em sẽ sớm trở về bên cạnh em ngay thôi..."
Tú Linh ồ lên một tiếng, cô vui mừng ôm chầm lấy Mike. Biểu cảm trầm mặc trên khuôn mặt thay đối hoàn toàn so với lúc nãy...
"Em biết anh sẽ làm được mà...cảm ơn anh nhiều lắm...!"
Tú Linh không quan tâm đến việc Mike đã dùng thủ đoạn nào để Tư Thông thừa nhận. Điều duy nhất mà cô quan tâm chỉ có Tư Khải Ngôn mà thôi.
Mike cũng cảm thấy có chút vui mừng cho Tú Linh, vì lời hứa với người chú quá cố, anh sẽ bảo vệ đứa em gái này chu toàn nhất, không để cô chịu tổn thương hay bất cứ thiệt thòi nào...
"Anh đã giúp em đến mức này rồi, em phải hứa với anh một điều..."
Tú Linh mỉm cười nhìn Mike, cô cũng nhanh chóng gật đầu nghe anh nói...
"Nếu Tư Khải Ngôn làm tổn thương dù chỉ là một lần, em phải lập tức buông bỏ hắn ta triệt để..."
Tú Linh biết chắc rằng Tư Khải Ngôn sẽ không dám làm tổn thương cô, nhưng cứ gật đầu trước cho Mike yên tâm đã...
"Vâng...em biết rồi mà..."
Tú Linh chợt nhớ ra chuyện gì đó vô cùng quan trọng, cô vội vàng cầm cuốn lịch trên bàn lên xem ngày đã được đánh dấu đỏ...
"Hôm nay...em phải đến thăm cha..."
Mike trầm lặng gật đầu liền lái xe đưa Tú Linh ra vùng ngoại ô của thành phố M. Buổi chiều ở nơi hoang vắng này vô cùng mát mẻ, từng cơn gió chiều làm lay động đám bông lau bên vệ đường vang lên tiếng xào xạt. Tiếng động cơ xe từ từ dừng hẳn trước con đường mòn khá nhỏ, Tú Linh ôm bó hoa hồng trắng bước vào bên trong. Cô nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống ngôi mộ đã có cỏ xanh, trong lòng dâng lên nồi mất mát...
"Tròn mười ba năm rồi, nhưng mỗi lần đứng trước người...con đều cảm thấy tủi thân lắm..."
Tú Linh lặng lẽ ngồi xuống đám cỏ xanh, cô chạm nhẹ lên khuôn mặt vẫn đang mỉm cười hạnh phúc của cha mình, nước mắt cũng vì thế mà rơi xuống nhiều hơn. Cô thực sự rất nhớ ông ấy...!
"Mười ba năm trước con sống không hề tốt một chút nào, dù con có địa vị, có tiền bạc, có sự tôn trọng của mọi người...nhưng không một ai thật sự quan tâm đến cảm nhận của con...không một ai hiểu con cần gì..."
"Nhưng con đã gặp được một người, anh ấy là một tên tội phạm nguy hiểm, con trai của ông trùm buôn lậu... một kẻ tồi tệ xấu xa trong mắt của tất cả mọi người..."
"Trớ trêu thật đấy, tên tội phạm ấy lại là người quan tâm con hơn tất cả mọi thứ...anh ấy có thể hôn con, ôm con, an ủi con bằng lời nói vụng về của mình...tuy không phải lời hoa mỹ, nhưng nó khiến con yên tâm hơn bao giờ hết..."
"Ở người đàn ông ấy, con mới biết tình yêu trên đời này là gì, con cũng hiểu được cảm giác ấm áp khi cùng ai đó ngắm biển vào buổi tối.."
"Đợi vài bữa nữa, con sẽ đưa anh ấy đến gặp người, con sẽ cho anh ấy biết rằng ...cha con cũng là một người tuyệt vời hơn mọi thứ..."
Tú Linh mỉm cười nhìn cha cô thêm một lần nữa, có lẽ Mike cũng có lời muốn nói với Tú Duy nên cô đành ra xe đợi anh trước...
Mike cố gắng hít một hơi thật sâu, sau bao nhiêu năm cuối cùng anh cũng cảm thấy yên lòng khi đối diện với Tú Duy rồi...
"Kết thúc thật rồi.! Con đã hoàn thành nhiệm vụ rồi...thưa chú..."
Mike đặt chiếc nhẫn kết hồn xuống trước bia mộ, thứ này do anh lấy được từ tay Tư Thông. Vật quy nguyên chủ, mọi thứ nên trở về với trật tự của nó rồi....
Vụ án điều tra tội phạm buôn lậu xuyên quốc gia cuối cùng cũng khép lại một cách tốt đẹp theo ý muốn của tố chức FBI. Vốn tưởng rằng Tú Linh sẽ được đề xuất trở thành trợ lý cấp cao của giám đốc điều hành, nhưng không thể ngờ rằng thứ mà cô nhận được chính là mệnh lệnh trục xuất, tước bỏ hoàn toàn chức vụ hiện tại. Mệnh lệnh được gửi riêng cho cô nên không có quá nhiều người biết chuyện này.
Có lẽ chuyện cô và Tư Khải Ngôn phát sinh mối quan hệ không nên có đã đến tai của cấp trên. E rằng bọn họ đã cố tình giấu giấu cô, nếu để truyền ra bên ngoài thì hậu quả rất khó tưởng tuợng được. Thay vì buồn bã vì bị trục xuất thì cô cảm thấy có chút may mắn, vì bọn họ biết rằng cô không phải là đồng phạm của bọn chúng...trục xuất có khi còn tốt hơn bị tố cáo ngược lại từ bọn người hăm he sơ hở để chống đối...
Tú Linh mặc niệm rằng đây không phải là điều tồi tệ nhất trong sự nghiệp của cô, vốn định sau vụ này sẽ nghỉ phép nửa năm. Nhưng bây giờ có thể nghỉ luôn cũng được, an nhàn hưởng thụ số tài sản cô vốn đang sở hữu...
Mike đẩy nhẹ cửa bước vào trong cùng Tú Linh, anh cố tình phe phẩy phong thư trắng chứa nội dung mật trước mặt cô...
"Ông ta đã thừa nhận mọi tội lỗi rồi đấy, người tình của em sẽ sớm trở về bên cạnh em ngay thôi..."
Tú Linh ồ lên một tiếng, cô vui mừng ôm chầm lấy Mike. Biểu cảm trầm mặc trên khuôn mặt thay đối hoàn toàn so với lúc nãy...
"Em biết anh sẽ làm được mà...cảm ơn anh nhiều lắm...!"
Tú Linh không quan tâm đến việc Mike đã dùng thủ đoạn nào để Tư Thông thừa nhận. Điều duy nhất mà cô quan tâm chỉ có Tư Khải Ngôn mà thôi.
Mike cũng cảm thấy có chút vui mừng cho Tú Linh, vì lời hứa với người chú quá cố, anh sẽ bảo vệ đứa em gái này chu toàn nhất, không để cô chịu tổn thương hay bất cứ thiệt thòi nào...
"Anh đã giúp em đến mức này rồi, em phải hứa với anh một điều..."
Tú Linh mỉm cười nhìn Mike, cô cũng nhanh chóng gật đầu nghe anh nói...
"Nếu Tư Khải Ngôn làm tổn thương dù chỉ là một lần, em phải lập tức buông bỏ hắn ta triệt để..."
Tú Linh biết chắc rằng Tư Khải Ngôn sẽ không dám làm tổn thương cô, nhưng cứ gật đầu trước cho Mike yên tâm đã...
"Vâng...em biết rồi mà..."
Tú Linh chợt nhớ ra chuyện gì đó vô cùng quan trọng, cô vội vàng cầm cuốn lịch trên bàn lên xem ngày đã được đánh dấu đỏ...
"Hôm nay...em phải đến thăm cha..."
Mike trầm lặng gật đầu liền lái xe đưa Tú Linh ra vùng ngoại ô của thành phố M. Buổi chiều ở nơi hoang vắng này vô cùng mát mẻ, từng cơn gió chiều làm lay động đám bông lau bên vệ đường vang lên tiếng xào xạt. Tiếng động cơ xe từ từ dừng hẳn trước con đường mòn khá nhỏ, Tú Linh ôm bó hoa hồng trắng bước vào bên trong. Cô nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống ngôi mộ đã có cỏ xanh, trong lòng dâng lên nồi mất mát...
"Tròn mười ba năm rồi, nhưng mỗi lần đứng trước người...con đều cảm thấy tủi thân lắm..."
Tú Linh lặng lẽ ngồi xuống đám cỏ xanh, cô chạm nhẹ lên khuôn mặt vẫn đang mỉm cười hạnh phúc của cha mình, nước mắt cũng vì thế mà rơi xuống nhiều hơn. Cô thực sự rất nhớ ông ấy...!
"Mười ba năm trước con sống không hề tốt một chút nào, dù con có địa vị, có tiền bạc, có sự tôn trọng của mọi người...nhưng không một ai thật sự quan tâm đến cảm nhận của con...không một ai hiểu con cần gì..."
"Nhưng con đã gặp được một người, anh ấy là một tên tội phạm nguy hiểm, con trai của ông trùm buôn lậu... một kẻ tồi tệ xấu xa trong mắt của tất cả mọi người..."
"Trớ trêu thật đấy, tên tội phạm ấy lại là người quan tâm con hơn tất cả mọi thứ...anh ấy có thể hôn con, ôm con, an ủi con bằng lời nói vụng về của mình...tuy không phải lời hoa mỹ, nhưng nó khiến con yên tâm hơn bao giờ hết..."
"Ở người đàn ông ấy, con mới biết tình yêu trên đời này là gì, con cũng hiểu được cảm giác ấm áp khi cùng ai đó ngắm biển vào buổi tối.."
"Đợi vài bữa nữa, con sẽ đưa anh ấy đến gặp người, con sẽ cho anh ấy biết rằng ...cha con cũng là một người tuyệt vời hơn mọi thứ..."
Tú Linh mỉm cười nhìn cha cô thêm một lần nữa, có lẽ Mike cũng có lời muốn nói với Tú Duy nên cô đành ra xe đợi anh trước...
Mike cố gắng hít một hơi thật sâu, sau bao nhiêu năm cuối cùng anh cũng cảm thấy yên lòng khi đối diện với Tú Duy rồi...
"Kết thúc thật rồi.! Con đã hoàn thành nhiệm vụ rồi...thưa chú..."
Mike đặt chiếc nhẫn kết hồn xuống trước bia mộ, thứ này do anh lấy được từ tay Tư Thông. Vật quy nguyên chủ, mọi thứ nên trở về với trật tự của nó rồi....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.