Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân
Chương 108
Tả Ly Thanh
10/08/2023
Tùy Tùy đứng dậy muốn đi, Hoàn Huyên gọi nàng lại nói: "Chờ đã."
Tùy Tùy xoay người, bất lực nói: "Điện hạ còn điều gì phân phó?"
Hoàn Huyên nói: "Nàng vào cung chào từ biệt, chỉ gặp bệ hạ sao?"
Tùy Tùy gật đầu nói: "Hoàng Hậu nương nương chuyên tâm tu Phật, nghe nói gần đây ngọc thể bất an, ta sẽ không đến làm phiền."
Phụ tá của Hoàn Dung đã cung khai chân tướng Tiên Thái Tử qua đời, Hoàng Hậu nhất định đã biết, nhị tử tận tay nuôi lớn giết hại huynh trưởng ruột thịt, bà nhất định chịu đả kích rất lớn. Huống chi Hoàn Dung nổi lên sát tâm là bởi vì Hoàn Diệp thoái vị không thành, mọi chuyện xét đến cùng vẫn do bà ta, lúc này ước chừng người mà Hoàng Hậu không muốn gặp nhất chính là nàng.
Hoàn Huyên khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Nàng gặp bệ hạ xong thì mau chóng xuất cung, đừng nán lại trong cung quá lâu."
Tùy Tùy nghe lời của hắn tựa hồ có ẩn ý, nhưng vẫn gật đầu nói: "Ta biết rồi."
Hoàn Huyên thấy nàng vẫn không rõ nguyên do, đành phải nói thẳng: "Lần này vào cung, nàng đừng đụng vào bất kỳ món nào."
Tùy Tùy nhướng mày, nàng luôn tính toán rất cẩn thận, Hoàng đế và triều đình vốn không thể dễ động đến phiên trấn, hiện giờ đang hao tâm tốn sức với án của phế Thái Tử và chuyện lập tân trữ, càng không có lý do xuống tay với nàng.
Nhưng Hoàn Huyên căng thẳng như vậy, nhất định có lý do của hắn.
Hoàn Huyên không muốn để nàng biết năm đó trưởng huynh bị mẫu hậu bức ép, mà không thể không từ bỏ nàng. Cho dù hắn ghen đến sắp điên, nhưng cũng không đành lòng để vật trân quý hoàn mỹ nhất dưới đáy lòng nàng có vết nứt hay thiếu sót.
Hắn chỉ nói: "Hiện giờ Thái Tử bị phế, tân trữ chưa lập, triều đình đang vào lúc rối loạn, có lẽ là ta thần hồn nát thần tính, nhưng cẩn thận một chút cũng không sai."
Câu nói kia của Hoàng Hậu trước sau vẫn quanh quẩn trong lòng hắn, khiến hắn có chút bất an. Có lẽ hắn hiểu rõ tính cách của mẫu hậu hơn bất kỳ ai, dựa vào tính tình của bà nhất định sẽ giận chó đánh mèo với Tùy Tùy. Cũng may mấy ngày sau bà mới biết được chân tướng, trong lúc vội vàng cũng không kịp mưu đồ cho chuyện lớn gì, dù muốn hại Tùy Tùy, cũng chỉ có thể dùng chút thủ đoạn mờ ám, hạ độc trong món ăn là tiện nhất.
Nhưng Tiêu Linh cũng không phải người dễ động vào, hiện tại nàng có lòng đề phòng, muốn hại nàng tuyệt đối không dễ đến vậy.
Thậm chí Hoàn Huyên cảm thấy mình có chút lo lắng thái quá.
Tùy Tùy nói: "Được, ta sẽ cẩn thận một chút."
Dừng một chút nói: "Điện hạ còn phân phó khác không? Nếu không còn chuyện khác, ta thật sự phải đi rồi."
Hoàn Huyên đứng lên: "Ta tiễn nàng."
Tùy Tùy dở khóc dở cười: "Không phải nói vết thương bị rách sao?"
Hoàn Huyên nói: "Trước khi rời kinh ta sẽ không đến tìm nàng."
Chỉ cần một ngày hắn vẫn là Tề Vương, bọn họ không thể quá thân cận, miễn gây thêm phiền toái.
Tùy Tùy nhấc mí mắt: "Điện hạ an tâm dưỡng thương đi, vết thương rách ra không phải chuyện nhỏ."
Hoàn Huyên thuận thế nói: "Nàng lo lắng cho ta vậy sao?"
Tùy Tùy không biết điệu bộ mặt dày này của hắn học từ ai, nghĩ một chút, có lẽ ở chung với Hoàn Minh Khuê lâu quá - gần mực thì đen.
Nàng lười để ý đến hắn, xoay người ra khỏi chính đường, bước nhanh xuống bậc thềm.
Hoàn Huyên nhìn bóng dáng nàng hòa trong mưa bụi như sương như khói, trái tim dường như cũng từng chút hòa thành mưa xuân.
......
Sự thật chứng minh Hoàn Huyên lo lắng đúng là vô cớ.
Tùy Tùy vào cung yết kiến không gặp bất kỳ bất trắc gì.
Hoàng đế triền miên giường bệnh nhiều ngày, dáng vẻ lúc gặp nàng rất tiều tụy, tinh thần cũng kém, chưa đến hai khắc đã có chút không chống đỡ nổi.
Nghe nói nàng sắp rời kinh, ông cũng chỉ xuất phát từ khách sáo mà nói vài câu giữ lại, thấy nàng cố chấp muốn đi cũng từ bỏ.
Hắn lại nói: "Gần đây bệnh cũ của Trẫm tái phát, chỉ sợ không thể đích thân đưa tiễn. Trẫm lệnh Lễ Bộ sắp xếp, thiết tiệc ở Trường Nhạc dịch, lệnh bách quan lại mở tiệc tiễn đưa Tiêu khanh."
Tùy Tùy thi lễ nói: "Đa tạ bệ hạ ân trọng, thần thẹn không dám nhận. Chư vị đồng liêu bận rộn chính vụ, với lại yến tiệc lãng phí, thật sự không cần thiết."
Hoàng đế lại khách sáo hai lần, Tùy Tùy kiên quyết từ chối, ông bèn gật đầu nói: "Nếu Tiêu khanh đã kiên quyết, trẫm không khách khí với Tiêu khanh nữa. Chờ Nguyên Đán sang năm khanh vào triều lại nói tiếp."
Ông dừng một chút, bổ sung thêm một câu: "Nếu sang năm trẫm còn sống..."
Tùy Tùy vội nói: "Bệ hạ phúc thọ vô cương."
Hoàng đế phất tay, cười khổ nói: "Tiêu khanh không cần an ủi trẫm, thân thể của trẫm thế nào, trong lòng trẫm hiểu rõ, dù sao cũng chỉ kéo dài hơi tàn thôi."
Tùy Tùy có thể cảm giác được sau án mưu nghịch của Thái Tử, Hoàng đế đã bắt đầu mất tinh thần.
Đế vương từng chăm lo việc nước, mưu lược lỗi lạc, hiện giờ hoàn toàn trở thành một ông lão già yếu suy sụp.
Nàng trầm mặc một lát, đứng lên hành lễ nói: "Xin Bệ hạ bảo trọng ngự thể, vi thần cáo lui trước."
Hoàng đế nhìn chén trà trên bàn trước mặt nàng chưa hề đụng tới, gật đầu nói: "Vậy Trẫm không giữ khanh lại dùng bữa."
Dứt lời gật đầu ra hiệu với trung quan.
Một lát sau, vài nội thị bưng mấy đồ vật vàng bạc, tráp minh châu đá quý và mấy rương hương dược cống phẩm tới.
Tùy Tùy nói: "Lần này nhập kinh, bệ hạ năm lần bảy lượt ban thưởng, thần thật sự thẹn không dám nhận."
Hoàng đế nói: "Khanh đừng từ chối, đây chỉ là chút tâm ý của trẫm."
Ông dừng một chút lại nói: "Tiêu khanh chẳng những là công thần lương tướng của Đại Ung, còn là nữ nhi của bằng hữu xưa của trẫm, khanh cứ coi như đây là tư trang mà trưởng bối cho thêm đi."
Trong mắt Tùy Tùy xẹt qua một tia kinh ngạc.
Hoàng đế nói: "Nhận lấy đi, cũng xem như một phần tâm ý của ta."
Tùy Tùy hạ bái nói: "Tạ ơn bệ hạ ban thưởng."
Hoàng đế nói: "Ít ngày nữa khanh rời kinh, ắt còn có rất nhiều việc, trẫm không giữ khanh nữa."
Tùy Tùy rời khỏi tẩm điện Hoàng đế, ngồi trên liễn xe ngự tứ, mới vừa ra khỏi cửa điện, liền thấy phượng liễn của Hoàng Hậu đi về phía Ôn Thất điện.
Tùy Tùy xuống liễn tránh sang bên trái đường, khom mình hành lễ: "Mạt tướng bái kiến Hoàng Hậu nương nương."
Hoàng Hậu lệnh nội thị dừng liễn, vén cẩm rèm lên, nhàn nhạt nhìn nàng một cái: "Tiêu tướng quân dạo này khỏe không?"
Tuy rằng Tùy Tùy đã đoán trước, nhưng chính mắt nhìn thấy dáng vẻ già nua tiều tụy của bà, vẫn không khỏi ngầm sửng sốt: "Được nương nương hạ cố hỏi đến, mạt tướng mọi thứ đều tốt."
Hoàng Hậu gật đầu: "Vậy ta an tâm rồi."
Dừng một chút nói: "Tiêu tướng quân hiếm khi vào cung, chi bằng ở lại dùng bữa tối."
Tùy Tùy nói: "Đa tạ nương nương ân thưởng, nhưng mạt tướng có chút việc, chỉ có thể làm trái thịnh tình của nương nương."
Hoàng Hậu cũng không kiên trì: "Không biết hôm nay Tiêu tướng quân vào cung vì chuyện gì?"
Tùy Tùy đáp: "Hồi bẩm nương nương, mạt tướng hai ngày sau sẽ khởi hành, đặc biệt tới chào từ biệt."
Hoàng Hậu kinh ngạc nói: "Nhanh như vậy?"
Lập tức nói: "Tiêu tướng quân không ở lại kinh thêm mấy ngày sao?"
Tùy Tùy nói: "Mạt tướng may mắn nhậm chức, nhận trọng trách phòng ngự biên quan, xin thứ lỗi không thể ở lâu."
Hoàng Hậu gật đầu nói: "Đã phiền Tiêu tướng quân rồi."
Tùy Tùy nói: "Nương nương quá lời."
Hoàng Hậu cười nhạt, ý cười không tới nơi đáy mắt: "Vậy bổn cung chúc Tiêu tướng quân cả đường bình an, một đường suôn sẻ."
Tùy Tùy hành lễ nói cảm tạ.
Hoàng Hậu nói: "Bổn cung phải đến phụng dưỡng bệ hạ, không tiễn Tiêu tướng quân."
Nói rồi hơi gật đầu với nội thị, nội thị nâng bộ liễn đến cửa điện.
Tùy Tùy đứng bên đường một lúc, chờ tiếng chuông ngọc kha của phượng liễn đi xa, lúc này mới ngồi lên xa liễn ra khỏi cung.
......
Hoàng đế và Tiêu Linh trò chuyện một hồi, có chút mệt mỏi, lúc này đang tựa trên ngự tháp nhắm mắt dưỡng thần.
Nghe thấy âm thanh giày mây đế gỗ gõ lên gạch vàng quen thuộc, ông biết Hoàng Hậu đã tới, mở to mắt, nói vọng ra bình phong: "Có phải là Hoàng Hậu tới không?"
Hoàng Hậu vòng qua bình phong: "Là thần thiếp."
Hoàng đế nhìn thê tử tóc bạc khắp đầu, dáng người tiều tụy, nhíu mày nói: "Đã nói nàng ở trong viện nghỉ ngơi, không cần mỗi ngày bôn ba tới thăm trẫm."
Hoàng Hậu nói: "Phu thê bao nhiêu năm rồi, bệ hạ còn khách khí với thiếp."
Hoàng đế thấy Tiêu Linh chân trước vừa đi, sau lưng Hoàng Hậu liền đến, đoán rằng xa liễn bọn họ hơn phân nửa đã gặp nhau ngoài điện, bèn nói với Hoàng Hậu: "Ban nãy Tiêu Linh chào từ biệt ta, nàng có gặp nó không?"
Hoàng Hậu gật đầu: "Có gặp được, hàn huyên hai câu."
Hoàng đế liếc sang vẻ mặt thê tử, trong mắt có hơi lo lắng mờ nhạt.
Hoàng Hậu cười nhạt: "Bệ hạ sợ cái gì? Nó nắm giữ trọng binh, tiết độ một phương, thần thiếp chẳng qua chỉ là một nữ tử thâm cung, có thể làm gì nó chứ."
Hoàng đế bị thê tử vạch trần, có chút xấu hổ, cầm tay bà: "Trẫm chỉ sợ nàng thấy nó thì trong lòng không thoải mái."
Hoàng Hậu nói: "Bệ hạ không cần lo cho thiếp."
Bà khẽ thở dài: "Các người đều cho rằng ta ghét nó, thật ra đều sai rồi. Khi còn nhỏ nó vào cung yết kiến, lần đầu tiên nhìn thấy nó ta đã rất thích, lúc trước định hôn nó cho Diệp Nhi không chỉ vì quan hệ của triều đình và Tam trấn, cũng xuất phát từ tư tâm của mẫu thân. Lúc đó ta đã nghĩ, cũng chỉ có tiểu cô nương như thế mới xứng với Diệp Nhi của ta."
Bà dừng một chút lại nói: "Chỉ tiếc Tiêu Yến tráng niên mất sớm, thúc phụ của nó lại vô tích sự, khiến một nữ nhi mười mấy tuổi đã đỉnh môn lập hộ. Nếu không vì thế, nó gả đến Trường An làm Thái Tử Phi, hai cô tức bọn thiếp nhất định rất hợp nhau."
Hoàng đế không ngờ thê tử sẽ nói lời như vậy, nhưng thấy vẻ mặt bà bình thản, ngữ khí chân thành, không giống giả vờ, nhưng lại cảm thấy chỗ nào đó không thích hợp lắm, bất giác nổi lên ý lạnh.
Ông xoa thái dương nói: "Đều là chuyện cũ năm xưa rồi, nói nhiều cũng vô ích, nàng cũng đừng nghĩ nhiều."
Hoàng Hậu hơi rũ mi mắt: "Bệ hạ nói phải."
Đúng lúc này, có cung nhân nói ngoài bình phong: "Khởi bẩm bệ hạ, nương nương, thuốc đã hầm xong rồi."
Hoàng Hậu nói: "Đưa vào đây."
Không lâu sau, cung nhân dùng khay bưng bát thuốc tiến vào.
Hoàng Hậu bưng bát thuốc, cầm thìa ngọc, nói với cung nhân: "Các ngươi lui ra đi."
Cung nhân nội thị biết đế hậu có chuyện muốn nói, đều lui ra ngoài điện.
Ngón cái của Hoàng Hậu chạm vào thuốc, bà lại ra vẻ không biết, lấy thìa ngọc khuấy thuốc, múc một muỗng nếm thử trước, nói với Hoàng đế: "Không nóng nữa, thần thiếp hầu hạ bệ hạ uống thuốc."
Hoàng đế nói: "Những việc này để hạ nhân làm là được."
Hoàng Hậu nói: "Thần thiếp gả cho bệ hạ nhiều năm, chưa từng hầu hạ bệ hạ thật tốt, đặc biệt là mấy năm nay... May mà bệ hạ khoan dung độ lượng."
Hoàng đế nhớ lại ngày tháng năm xưa khi chưa lên ngôi, ánh mắt chợt nhu hòa: "Phu thê nhất thể, nói gì mà hầu hạ với không hầu hạ."
Hoàng Hậu múc một muỗng thuốc đưa đến miệng Hoàng đế: "Bệ hạ nhân lúc thuốc còn ấm mau uống đi, để lạnh hại dạ dày."
Hoàng đế uống nửa bát thuốc trên tay bà.
Tùy Tùy xoay người, bất lực nói: "Điện hạ còn điều gì phân phó?"
Hoàn Huyên nói: "Nàng vào cung chào từ biệt, chỉ gặp bệ hạ sao?"
Tùy Tùy gật đầu nói: "Hoàng Hậu nương nương chuyên tâm tu Phật, nghe nói gần đây ngọc thể bất an, ta sẽ không đến làm phiền."
Phụ tá của Hoàn Dung đã cung khai chân tướng Tiên Thái Tử qua đời, Hoàng Hậu nhất định đã biết, nhị tử tận tay nuôi lớn giết hại huynh trưởng ruột thịt, bà nhất định chịu đả kích rất lớn. Huống chi Hoàn Dung nổi lên sát tâm là bởi vì Hoàn Diệp thoái vị không thành, mọi chuyện xét đến cùng vẫn do bà ta, lúc này ước chừng người mà Hoàng Hậu không muốn gặp nhất chính là nàng.
Hoàn Huyên khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Nàng gặp bệ hạ xong thì mau chóng xuất cung, đừng nán lại trong cung quá lâu."
Tùy Tùy nghe lời của hắn tựa hồ có ẩn ý, nhưng vẫn gật đầu nói: "Ta biết rồi."
Hoàn Huyên thấy nàng vẫn không rõ nguyên do, đành phải nói thẳng: "Lần này vào cung, nàng đừng đụng vào bất kỳ món nào."
Tùy Tùy nhướng mày, nàng luôn tính toán rất cẩn thận, Hoàng đế và triều đình vốn không thể dễ động đến phiên trấn, hiện giờ đang hao tâm tốn sức với án của phế Thái Tử và chuyện lập tân trữ, càng không có lý do xuống tay với nàng.
Nhưng Hoàn Huyên căng thẳng như vậy, nhất định có lý do của hắn.
Hoàn Huyên không muốn để nàng biết năm đó trưởng huynh bị mẫu hậu bức ép, mà không thể không từ bỏ nàng. Cho dù hắn ghen đến sắp điên, nhưng cũng không đành lòng để vật trân quý hoàn mỹ nhất dưới đáy lòng nàng có vết nứt hay thiếu sót.
Hắn chỉ nói: "Hiện giờ Thái Tử bị phế, tân trữ chưa lập, triều đình đang vào lúc rối loạn, có lẽ là ta thần hồn nát thần tính, nhưng cẩn thận một chút cũng không sai."
Câu nói kia của Hoàng Hậu trước sau vẫn quanh quẩn trong lòng hắn, khiến hắn có chút bất an. Có lẽ hắn hiểu rõ tính cách của mẫu hậu hơn bất kỳ ai, dựa vào tính tình của bà nhất định sẽ giận chó đánh mèo với Tùy Tùy. Cũng may mấy ngày sau bà mới biết được chân tướng, trong lúc vội vàng cũng không kịp mưu đồ cho chuyện lớn gì, dù muốn hại Tùy Tùy, cũng chỉ có thể dùng chút thủ đoạn mờ ám, hạ độc trong món ăn là tiện nhất.
Nhưng Tiêu Linh cũng không phải người dễ động vào, hiện tại nàng có lòng đề phòng, muốn hại nàng tuyệt đối không dễ đến vậy.
Thậm chí Hoàn Huyên cảm thấy mình có chút lo lắng thái quá.
Tùy Tùy nói: "Được, ta sẽ cẩn thận một chút."
Dừng một chút nói: "Điện hạ còn phân phó khác không? Nếu không còn chuyện khác, ta thật sự phải đi rồi."
Hoàn Huyên đứng lên: "Ta tiễn nàng."
Tùy Tùy dở khóc dở cười: "Không phải nói vết thương bị rách sao?"
Hoàn Huyên nói: "Trước khi rời kinh ta sẽ không đến tìm nàng."
Chỉ cần một ngày hắn vẫn là Tề Vương, bọn họ không thể quá thân cận, miễn gây thêm phiền toái.
Tùy Tùy nhấc mí mắt: "Điện hạ an tâm dưỡng thương đi, vết thương rách ra không phải chuyện nhỏ."
Hoàn Huyên thuận thế nói: "Nàng lo lắng cho ta vậy sao?"
Tùy Tùy không biết điệu bộ mặt dày này của hắn học từ ai, nghĩ một chút, có lẽ ở chung với Hoàn Minh Khuê lâu quá - gần mực thì đen.
Nàng lười để ý đến hắn, xoay người ra khỏi chính đường, bước nhanh xuống bậc thềm.
Hoàn Huyên nhìn bóng dáng nàng hòa trong mưa bụi như sương như khói, trái tim dường như cũng từng chút hòa thành mưa xuân.
......
Sự thật chứng minh Hoàn Huyên lo lắng đúng là vô cớ.
Tùy Tùy vào cung yết kiến không gặp bất kỳ bất trắc gì.
Hoàng đế triền miên giường bệnh nhiều ngày, dáng vẻ lúc gặp nàng rất tiều tụy, tinh thần cũng kém, chưa đến hai khắc đã có chút không chống đỡ nổi.
Nghe nói nàng sắp rời kinh, ông cũng chỉ xuất phát từ khách sáo mà nói vài câu giữ lại, thấy nàng cố chấp muốn đi cũng từ bỏ.
Hắn lại nói: "Gần đây bệnh cũ của Trẫm tái phát, chỉ sợ không thể đích thân đưa tiễn. Trẫm lệnh Lễ Bộ sắp xếp, thiết tiệc ở Trường Nhạc dịch, lệnh bách quan lại mở tiệc tiễn đưa Tiêu khanh."
Tùy Tùy thi lễ nói: "Đa tạ bệ hạ ân trọng, thần thẹn không dám nhận. Chư vị đồng liêu bận rộn chính vụ, với lại yến tiệc lãng phí, thật sự không cần thiết."
Hoàng đế lại khách sáo hai lần, Tùy Tùy kiên quyết từ chối, ông bèn gật đầu nói: "Nếu Tiêu khanh đã kiên quyết, trẫm không khách khí với Tiêu khanh nữa. Chờ Nguyên Đán sang năm khanh vào triều lại nói tiếp."
Ông dừng một chút, bổ sung thêm một câu: "Nếu sang năm trẫm còn sống..."
Tùy Tùy vội nói: "Bệ hạ phúc thọ vô cương."
Hoàng đế phất tay, cười khổ nói: "Tiêu khanh không cần an ủi trẫm, thân thể của trẫm thế nào, trong lòng trẫm hiểu rõ, dù sao cũng chỉ kéo dài hơi tàn thôi."
Tùy Tùy có thể cảm giác được sau án mưu nghịch của Thái Tử, Hoàng đế đã bắt đầu mất tinh thần.
Đế vương từng chăm lo việc nước, mưu lược lỗi lạc, hiện giờ hoàn toàn trở thành một ông lão già yếu suy sụp.
Nàng trầm mặc một lát, đứng lên hành lễ nói: "Xin Bệ hạ bảo trọng ngự thể, vi thần cáo lui trước."
Hoàng đế nhìn chén trà trên bàn trước mặt nàng chưa hề đụng tới, gật đầu nói: "Vậy Trẫm không giữ khanh lại dùng bữa."
Dứt lời gật đầu ra hiệu với trung quan.
Một lát sau, vài nội thị bưng mấy đồ vật vàng bạc, tráp minh châu đá quý và mấy rương hương dược cống phẩm tới.
Tùy Tùy nói: "Lần này nhập kinh, bệ hạ năm lần bảy lượt ban thưởng, thần thật sự thẹn không dám nhận."
Hoàng đế nói: "Khanh đừng từ chối, đây chỉ là chút tâm ý của trẫm."
Ông dừng một chút lại nói: "Tiêu khanh chẳng những là công thần lương tướng của Đại Ung, còn là nữ nhi của bằng hữu xưa của trẫm, khanh cứ coi như đây là tư trang mà trưởng bối cho thêm đi."
Trong mắt Tùy Tùy xẹt qua một tia kinh ngạc.
Hoàng đế nói: "Nhận lấy đi, cũng xem như một phần tâm ý của ta."
Tùy Tùy hạ bái nói: "Tạ ơn bệ hạ ban thưởng."
Hoàng đế nói: "Ít ngày nữa khanh rời kinh, ắt còn có rất nhiều việc, trẫm không giữ khanh nữa."
Tùy Tùy rời khỏi tẩm điện Hoàng đế, ngồi trên liễn xe ngự tứ, mới vừa ra khỏi cửa điện, liền thấy phượng liễn của Hoàng Hậu đi về phía Ôn Thất điện.
Tùy Tùy xuống liễn tránh sang bên trái đường, khom mình hành lễ: "Mạt tướng bái kiến Hoàng Hậu nương nương."
Hoàng Hậu lệnh nội thị dừng liễn, vén cẩm rèm lên, nhàn nhạt nhìn nàng một cái: "Tiêu tướng quân dạo này khỏe không?"
Tuy rằng Tùy Tùy đã đoán trước, nhưng chính mắt nhìn thấy dáng vẻ già nua tiều tụy của bà, vẫn không khỏi ngầm sửng sốt: "Được nương nương hạ cố hỏi đến, mạt tướng mọi thứ đều tốt."
Hoàng Hậu gật đầu: "Vậy ta an tâm rồi."
Dừng một chút nói: "Tiêu tướng quân hiếm khi vào cung, chi bằng ở lại dùng bữa tối."
Tùy Tùy nói: "Đa tạ nương nương ân thưởng, nhưng mạt tướng có chút việc, chỉ có thể làm trái thịnh tình của nương nương."
Hoàng Hậu cũng không kiên trì: "Không biết hôm nay Tiêu tướng quân vào cung vì chuyện gì?"
Tùy Tùy đáp: "Hồi bẩm nương nương, mạt tướng hai ngày sau sẽ khởi hành, đặc biệt tới chào từ biệt."
Hoàng Hậu kinh ngạc nói: "Nhanh như vậy?"
Lập tức nói: "Tiêu tướng quân không ở lại kinh thêm mấy ngày sao?"
Tùy Tùy nói: "Mạt tướng may mắn nhậm chức, nhận trọng trách phòng ngự biên quan, xin thứ lỗi không thể ở lâu."
Hoàng Hậu gật đầu nói: "Đã phiền Tiêu tướng quân rồi."
Tùy Tùy nói: "Nương nương quá lời."
Hoàng Hậu cười nhạt, ý cười không tới nơi đáy mắt: "Vậy bổn cung chúc Tiêu tướng quân cả đường bình an, một đường suôn sẻ."
Tùy Tùy hành lễ nói cảm tạ.
Hoàng Hậu nói: "Bổn cung phải đến phụng dưỡng bệ hạ, không tiễn Tiêu tướng quân."
Nói rồi hơi gật đầu với nội thị, nội thị nâng bộ liễn đến cửa điện.
Tùy Tùy đứng bên đường một lúc, chờ tiếng chuông ngọc kha của phượng liễn đi xa, lúc này mới ngồi lên xa liễn ra khỏi cung.
......
Hoàng đế và Tiêu Linh trò chuyện một hồi, có chút mệt mỏi, lúc này đang tựa trên ngự tháp nhắm mắt dưỡng thần.
Nghe thấy âm thanh giày mây đế gỗ gõ lên gạch vàng quen thuộc, ông biết Hoàng Hậu đã tới, mở to mắt, nói vọng ra bình phong: "Có phải là Hoàng Hậu tới không?"
Hoàng Hậu vòng qua bình phong: "Là thần thiếp."
Hoàng đế nhìn thê tử tóc bạc khắp đầu, dáng người tiều tụy, nhíu mày nói: "Đã nói nàng ở trong viện nghỉ ngơi, không cần mỗi ngày bôn ba tới thăm trẫm."
Hoàng Hậu nói: "Phu thê bao nhiêu năm rồi, bệ hạ còn khách khí với thiếp."
Hoàng đế thấy Tiêu Linh chân trước vừa đi, sau lưng Hoàng Hậu liền đến, đoán rằng xa liễn bọn họ hơn phân nửa đã gặp nhau ngoài điện, bèn nói với Hoàng Hậu: "Ban nãy Tiêu Linh chào từ biệt ta, nàng có gặp nó không?"
Hoàng Hậu gật đầu: "Có gặp được, hàn huyên hai câu."
Hoàng đế liếc sang vẻ mặt thê tử, trong mắt có hơi lo lắng mờ nhạt.
Hoàng Hậu cười nhạt: "Bệ hạ sợ cái gì? Nó nắm giữ trọng binh, tiết độ một phương, thần thiếp chẳng qua chỉ là một nữ tử thâm cung, có thể làm gì nó chứ."
Hoàng đế bị thê tử vạch trần, có chút xấu hổ, cầm tay bà: "Trẫm chỉ sợ nàng thấy nó thì trong lòng không thoải mái."
Hoàng Hậu nói: "Bệ hạ không cần lo cho thiếp."
Bà khẽ thở dài: "Các người đều cho rằng ta ghét nó, thật ra đều sai rồi. Khi còn nhỏ nó vào cung yết kiến, lần đầu tiên nhìn thấy nó ta đã rất thích, lúc trước định hôn nó cho Diệp Nhi không chỉ vì quan hệ của triều đình và Tam trấn, cũng xuất phát từ tư tâm của mẫu thân. Lúc đó ta đã nghĩ, cũng chỉ có tiểu cô nương như thế mới xứng với Diệp Nhi của ta."
Bà dừng một chút lại nói: "Chỉ tiếc Tiêu Yến tráng niên mất sớm, thúc phụ của nó lại vô tích sự, khiến một nữ nhi mười mấy tuổi đã đỉnh môn lập hộ. Nếu không vì thế, nó gả đến Trường An làm Thái Tử Phi, hai cô tức bọn thiếp nhất định rất hợp nhau."
Hoàng đế không ngờ thê tử sẽ nói lời như vậy, nhưng thấy vẻ mặt bà bình thản, ngữ khí chân thành, không giống giả vờ, nhưng lại cảm thấy chỗ nào đó không thích hợp lắm, bất giác nổi lên ý lạnh.
Ông xoa thái dương nói: "Đều là chuyện cũ năm xưa rồi, nói nhiều cũng vô ích, nàng cũng đừng nghĩ nhiều."
Hoàng Hậu hơi rũ mi mắt: "Bệ hạ nói phải."
Đúng lúc này, có cung nhân nói ngoài bình phong: "Khởi bẩm bệ hạ, nương nương, thuốc đã hầm xong rồi."
Hoàng Hậu nói: "Đưa vào đây."
Không lâu sau, cung nhân dùng khay bưng bát thuốc tiến vào.
Hoàng Hậu bưng bát thuốc, cầm thìa ngọc, nói với cung nhân: "Các ngươi lui ra đi."
Cung nhân nội thị biết đế hậu có chuyện muốn nói, đều lui ra ngoài điện.
Ngón cái của Hoàng Hậu chạm vào thuốc, bà lại ra vẻ không biết, lấy thìa ngọc khuấy thuốc, múc một muỗng nếm thử trước, nói với Hoàng đế: "Không nóng nữa, thần thiếp hầu hạ bệ hạ uống thuốc."
Hoàng đế nói: "Những việc này để hạ nhân làm là được."
Hoàng Hậu nói: "Thần thiếp gả cho bệ hạ nhiều năm, chưa từng hầu hạ bệ hạ thật tốt, đặc biệt là mấy năm nay... May mà bệ hạ khoan dung độ lượng."
Hoàng đế nhớ lại ngày tháng năm xưa khi chưa lên ngôi, ánh mắt chợt nhu hòa: "Phu thê nhất thể, nói gì mà hầu hạ với không hầu hạ."
Hoàng Hậu múc một muỗng thuốc đưa đến miệng Hoàng đế: "Bệ hạ nhân lúc thuốc còn ấm mau uống đi, để lạnh hại dạ dày."
Hoàng đế uống nửa bát thuốc trên tay bà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.