Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân
Chương 61
Tả Ly Thanh
10/08/2023
Xử lý xong chuyện của Triệu Thanh Huy, Hoàn Huyên cưỡi ngựa cùng Quan Lục và mấy thị vệ trở về thành.
Trời đã gần sáng, nền trời xám xịt nặng nề hạ xuống núi, Hoàn Huyên đánh ngựa đi giữa núi, tựa như đi trong một tòa mê thành không tìm thấy lối ra.
Từ sau khi ra khỏi hình thất ngầm hắn không hề nói lấy một câu, bọn thị vệ cũng không dám nói chuyện, chỉ lẳng lặng bám theo phía sau, chỉ nghe tiếng vó ngựa "Lộc cộc" vang vọng trên đường núi.
Quan Lục Lang đã bắt đầu theo Tề Vương từ lúc xuất cung lập phủ, sau đó lại cùng hắn đến Tây Bắc, tình cảm Hoàn Huyên đối với Nguyễn tam nương, không có người nào hiểu rõ hơn hắn. Nhưng một thị vệ vương phủ như hắn cùng đích tiểu thư của Ninh Viễn Hầu phủ làm gì có cơ hội tiếp xúc, chỉ biết nàng hoa nhường nguyệt thẹn, lại là tài nữ số một số hai trong kinh. Hắn đoán rằng người được Tề Vương đặt trên đầu quả tim, nhất định là mỹ ngọc vô khuyết, xuất trần tuyệt tục.
Cho đến ngày Thu Tiển bị tập kích lần đó, hắn mới phát hiện Thái Tử Phi không phải là dáng vẻ mà hắn đã đoán, mà lần này Tề Vương bày trận thăm dò, nữ tử này càng khiến người khác chạnh lòng khinh thường —— nàng không những ngầm đồng ý thậm chí còn kích động Triệu Thanh Huy xuống tay với Lộc Tùy Tùy, khi trong tình thế uy hiếp đến bản thân thì giả vờ chối từ để người khác trừ khử biểu đệ thân thích của mình.
Quan Lục Lang theo Tề Vương vào sinh ra tử, từng gặp qua vô số địch nhân hung tàn, tình cảnh khốc liệt, nhưng đều không khiến người không rét mà run như Thái Tử Phi, thậm chí nàng ta còn không cảm thấy mình làm sai cái gì.
Tề Vương cũng không bao giờ nhìn sai người, bằng không hắn cũng không thể chỉ mới nhược quán đã có thể chỉ huy Thần Dực Quân, hắn lớn lên cùng Nguyễn tam nương trong cung Thái Hậu, chẳng lẽ lại hoàn toàn không biết gì về bản tính nàng ta sao?
Có lẽ hắn vẫn luôn biết, chỉ là không muốn thừa nhận thôi.
Cho nên sau khi hắn biết được người hại Lộc cô nương là Triệu Thanh Huy, lập tức nghĩ đến Thái Tử Phi cũng có thể biết chuyện, hơn nữa quả quyết bày trận thăm dò —— nếu tin tưởng phẩm hạnh thanh cao của nàng ta, sao lại cần thăm dò thử chứ?
Đang suy nghĩ, Hoàn Huyên thả chậm tốc độ, xoay người lại: "Chuyện mà Cô bảo ngươi tra, tiến triển thế nào rồi?"
Tim Quan Lục Lang nhảy dựng lên, lấy lại bình tĩnh rồi đáp: "Hồi bẩm điện hạ, thuộc hạ đã cho người đến Tần Châu tra hộ tịch cùng tình hình người nhà của Lộc cô nương, không đến một tuần hẳn sẽ có thư hồi âm."
Dừng một chút nói: "Xe ngựa từ huyện Chiêu Ứng hướng đến các con đường ngày ấy cũng đang tra, chỉ là thời gian đã lâu, muốn có ghi chép từ các châu huyện hướng ra cửa thành, cần ít nhất một tháng."
Hoàn Huyên hơi gật đầu: "Được."
Hai đường chân mày rậm của Quan Lục Lang xoắn đến mức sắp thắt lại, hắn do dự một lúc lâu, cuối cùng cứ như muốn nói lại thôi: "Điện hạ, Lộc cô nương có lẽ thật sự..."
Tuy rằng bọn họ tận tâm tận lực truy tra theo lệnh của Tề Vương, nhưng chẳng ai tin Lộc cô nương còn sống, nói cho cùng hai thi thể nâng ra từ đám cháy kia là minh chứng, lời Triệu Thanh Huy nói có vẻ cũng đúng, hai nữ tử mềm yếu gặp phải hơn ba mươi tên tặc phỉ, làm gì có biện pháp trốn thoát chứ?
Hoàn Huyên lại lạnh lùng đánh gãy lời hắn: "Không thể nào, tiếp tục tra."
Dừng một chút nói: "Đừng nói những lời thế này nữa."
Dứt lời kẹp bụng ngựa, không quay đầu lại mà thúc nhanh về phía trước.
Quan Lục Lang cúi đầu: "Thuộc hạ tuân mệnh."
Hắn nhìn bụi mù bốc lên từ vó ngựa, nặng nề thở dài, không biết người còn muốn lừa mình dối người đến khi nào.
Lúc trở lại Sơn Trì Viện ánh nắng đã sáng chói, Hoàn Huyên vẫn đến tiểu viện tử mà Lộc Tùy Tùy từng ở.
Rừng phong đã thấm đượm sắc thu, lại thêm nửa tháng đỏ chói tựa liệt hỏa, nhưng ở nơi tận cùng của rừng phong vẫn không có người nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ, mỉm cười nghênh đón hắn.
Viện tử trống rỗng, trái tim hắn càng rỗng tuếch.
Lời của Triệu Thanh Huy thật sự không sai, chẳng phải là hắn nhiều năm như vậy huyễn hoặc mình, xem mắt cá thành trân châu sao?
Chẳng phải là hắn đã hại chết Lộc Tùy Tùy sao?
Triệu Thanh Huy không hề cố kỵ xuống tay với Lộc Tùy Tùy, không chỉ dựa vào phủ Võ An công nên chẳng sợ hãi, mà là bởi vì hắn biết Lộc Tùy Tùy chỉ là thế thân của Nguyễn Nguyệt Vi.
Nguyễn Nguyệt Vi dung túng thậm chí xúi giục Triệu Thanh Huy, cũng vì Lộc Tùy Tùy chỉ là thế thân của nàng.
Ai lại xem trọng một thế thân chứ?
Nhưng nếu biểu hiện của hắn đối với Lộc Tùy Tùy có vài phần xem trọng, trước khi bọn họ xuống tay cũng phải cân nhắc thật kỹ.
Bọn họ dám xuống tay với những kẻ bên cạnh hắn không?
Bọn họ dám động thủ, là bởi vì xem thường nàng, mà sở dĩ bọn họ xem thường nàng, là bởi vì hắn xem thường nàng.
Hắn mới là hết thảy căn nguyên.
Trái tim Hoàn Huyên thắt chặt từng chút một, tạo thành một mớ máu thịt lẫn lộn.
Hắn ngồi trong căn nhà giữa rừng hoa hải đường, mỗi một ánh mắt đều như đang lăng trì.
Hắn đã nghĩ vô số lần muốn dùng một mồi lửa thiêu rụi tất cả, nhưng mà mỗi một đồ vật trong đây đều từng được nàng chạm vào, sau khi đốt trụi thì hắn còn lại gì đây?
Đây là địa ngục một tay hắn tạo cho chính mình.
...
Trời đã gần sáng, nền trời xám xịt nặng nề hạ xuống núi, Hoàn Huyên đánh ngựa đi giữa núi, tựa như đi trong một tòa mê thành không tìm thấy lối ra.
Từ sau khi ra khỏi hình thất ngầm hắn không hề nói lấy một câu, bọn thị vệ cũng không dám nói chuyện, chỉ lẳng lặng bám theo phía sau, chỉ nghe tiếng vó ngựa "Lộc cộc" vang vọng trên đường núi.
Quan Lục Lang đã bắt đầu theo Tề Vương từ lúc xuất cung lập phủ, sau đó lại cùng hắn đến Tây Bắc, tình cảm Hoàn Huyên đối với Nguyễn tam nương, không có người nào hiểu rõ hơn hắn. Nhưng một thị vệ vương phủ như hắn cùng đích tiểu thư của Ninh Viễn Hầu phủ làm gì có cơ hội tiếp xúc, chỉ biết nàng hoa nhường nguyệt thẹn, lại là tài nữ số một số hai trong kinh. Hắn đoán rằng người được Tề Vương đặt trên đầu quả tim, nhất định là mỹ ngọc vô khuyết, xuất trần tuyệt tục.
Cho đến ngày Thu Tiển bị tập kích lần đó, hắn mới phát hiện Thái Tử Phi không phải là dáng vẻ mà hắn đã đoán, mà lần này Tề Vương bày trận thăm dò, nữ tử này càng khiến người khác chạnh lòng khinh thường —— nàng không những ngầm đồng ý thậm chí còn kích động Triệu Thanh Huy xuống tay với Lộc Tùy Tùy, khi trong tình thế uy hiếp đến bản thân thì giả vờ chối từ để người khác trừ khử biểu đệ thân thích của mình.
Quan Lục Lang theo Tề Vương vào sinh ra tử, từng gặp qua vô số địch nhân hung tàn, tình cảnh khốc liệt, nhưng đều không khiến người không rét mà run như Thái Tử Phi, thậm chí nàng ta còn không cảm thấy mình làm sai cái gì.
Tề Vương cũng không bao giờ nhìn sai người, bằng không hắn cũng không thể chỉ mới nhược quán đã có thể chỉ huy Thần Dực Quân, hắn lớn lên cùng Nguyễn tam nương trong cung Thái Hậu, chẳng lẽ lại hoàn toàn không biết gì về bản tính nàng ta sao?
Có lẽ hắn vẫn luôn biết, chỉ là không muốn thừa nhận thôi.
Cho nên sau khi hắn biết được người hại Lộc cô nương là Triệu Thanh Huy, lập tức nghĩ đến Thái Tử Phi cũng có thể biết chuyện, hơn nữa quả quyết bày trận thăm dò —— nếu tin tưởng phẩm hạnh thanh cao của nàng ta, sao lại cần thăm dò thử chứ?
Đang suy nghĩ, Hoàn Huyên thả chậm tốc độ, xoay người lại: "Chuyện mà Cô bảo ngươi tra, tiến triển thế nào rồi?"
Tim Quan Lục Lang nhảy dựng lên, lấy lại bình tĩnh rồi đáp: "Hồi bẩm điện hạ, thuộc hạ đã cho người đến Tần Châu tra hộ tịch cùng tình hình người nhà của Lộc cô nương, không đến một tuần hẳn sẽ có thư hồi âm."
Dừng một chút nói: "Xe ngựa từ huyện Chiêu Ứng hướng đến các con đường ngày ấy cũng đang tra, chỉ là thời gian đã lâu, muốn có ghi chép từ các châu huyện hướng ra cửa thành, cần ít nhất một tháng."
Hoàn Huyên hơi gật đầu: "Được."
Hai đường chân mày rậm của Quan Lục Lang xoắn đến mức sắp thắt lại, hắn do dự một lúc lâu, cuối cùng cứ như muốn nói lại thôi: "Điện hạ, Lộc cô nương có lẽ thật sự..."
Tuy rằng bọn họ tận tâm tận lực truy tra theo lệnh của Tề Vương, nhưng chẳng ai tin Lộc cô nương còn sống, nói cho cùng hai thi thể nâng ra từ đám cháy kia là minh chứng, lời Triệu Thanh Huy nói có vẻ cũng đúng, hai nữ tử mềm yếu gặp phải hơn ba mươi tên tặc phỉ, làm gì có biện pháp trốn thoát chứ?
Hoàn Huyên lại lạnh lùng đánh gãy lời hắn: "Không thể nào, tiếp tục tra."
Dừng một chút nói: "Đừng nói những lời thế này nữa."
Dứt lời kẹp bụng ngựa, không quay đầu lại mà thúc nhanh về phía trước.
Quan Lục Lang cúi đầu: "Thuộc hạ tuân mệnh."
Hắn nhìn bụi mù bốc lên từ vó ngựa, nặng nề thở dài, không biết người còn muốn lừa mình dối người đến khi nào.
Lúc trở lại Sơn Trì Viện ánh nắng đã sáng chói, Hoàn Huyên vẫn đến tiểu viện tử mà Lộc Tùy Tùy từng ở.
Rừng phong đã thấm đượm sắc thu, lại thêm nửa tháng đỏ chói tựa liệt hỏa, nhưng ở nơi tận cùng của rừng phong vẫn không có người nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ, mỉm cười nghênh đón hắn.
Viện tử trống rỗng, trái tim hắn càng rỗng tuếch.
Lời của Triệu Thanh Huy thật sự không sai, chẳng phải là hắn nhiều năm như vậy huyễn hoặc mình, xem mắt cá thành trân châu sao?
Chẳng phải là hắn đã hại chết Lộc Tùy Tùy sao?
Triệu Thanh Huy không hề cố kỵ xuống tay với Lộc Tùy Tùy, không chỉ dựa vào phủ Võ An công nên chẳng sợ hãi, mà là bởi vì hắn biết Lộc Tùy Tùy chỉ là thế thân của Nguyễn Nguyệt Vi.
Nguyễn Nguyệt Vi dung túng thậm chí xúi giục Triệu Thanh Huy, cũng vì Lộc Tùy Tùy chỉ là thế thân của nàng.
Ai lại xem trọng một thế thân chứ?
Nhưng nếu biểu hiện của hắn đối với Lộc Tùy Tùy có vài phần xem trọng, trước khi bọn họ xuống tay cũng phải cân nhắc thật kỹ.
Bọn họ dám xuống tay với những kẻ bên cạnh hắn không?
Bọn họ dám động thủ, là bởi vì xem thường nàng, mà sở dĩ bọn họ xem thường nàng, là bởi vì hắn xem thường nàng.
Hắn mới là hết thảy căn nguyên.
Trái tim Hoàn Huyên thắt chặt từng chút một, tạo thành một mớ máu thịt lẫn lộn.
Hắn ngồi trong căn nhà giữa rừng hoa hải đường, mỗi một ánh mắt đều như đang lăng trì.
Hắn đã nghĩ vô số lần muốn dùng một mồi lửa thiêu rụi tất cả, nhưng mà mỗi một đồ vật trong đây đều từng được nàng chạm vào, sau khi đốt trụi thì hắn còn lại gì đây?
Đây là địa ngục một tay hắn tạo cho chính mình.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.