Chương 47: Cô Nghĩ Cô Có Tư Cách?
@seunghyunttop
26/10/2019
Âu Dương Vũ Thần là một người là khi đã nói ra rồi thì sẽ làm, đương nhiên..
Vì vậy sau khi hôm qua anh đã hứa sẽ giúp Lã Thư Di trả thù, anh đã gọi đến cho trợ lí của mình, Diêu Kì! Vũ Thần chính là yêu Lã Thư Di hơn cả mạng..
- Chủ tịch, tôi nghe đây. _ Diêu Kì nghe máy rồi nhanh chóng hỏi vào vấn đề!
- Nội trong hôm nay, làm lung lay... Cố Thị đi, thu mua khoảng cỡ mười phần trăm cổ phần của các cổ đông khác đi!
Giọng nói băng lãnh của Vũ Thần thật sự rất dứt khoát, kì này anh đã quyết!
- Nhưng chủ tịch.. Đây là tập đoàn của thiếu phu nhân mà? _ Diêu Kì có phản ứng bất ngờ với lời nói vừa rồi mà hỏi.
- Cậu làm hay không làm thì nói rõ ra! Tính tôi vốn không thích vòng vo đâu.
Vũ Thần rất ghét cay ghét đắng người nào dám cãi lại lệnh của anh? Cho dù có hỏi hay chỉ thắc mắc gì cũng mặc..
- Tôi rõ rồi, chủ tịch. _ Diêu Kì thoáng vẻ sợ hãi rồi cúp máy. Mọi chuyện thế nào đến anh ta cũng không rõ nữa là.
Chỉ biết là Lã Thư Di đã sớm quay về!
Diêu Kì luôn thắc mắc, vậy còn cô rồi sẽ ra sao được chứ. Dạo này vì Thư Di mà Vũ Thần rất bỏ bê công việc, ở tập đoàn lẫn cả bang! Nếu không có Diệp Tiêu và Đường Thiệu Huy giúp đỡ thì!
- ----------
Cố Uyển Đình sớm đã được gia nhân ở trong nhà phát hiện ra trong khi cô lại ở sân vườn mà bất tỉnh, họ kêu dì Kim đến lo lắng chăm sóc cho cô từ bữa tới hôm nay. Những ngày này cô ít ăn, hệt như một con người chỉ da bọc xương!
- Tiểu Đình.. Con dậy ăn một chút đi?
Dì Kim từ bên ngoài đẩy cửa vào, trên tay cầm một tô cháo nóng hổi khuyên cô ngồi dậy ăn. Nhưng thật ra Cố Uyển Đình không còn một sức lực nào hết...
Chân thì nhiễm trùng, tim thì vẫn đau nhói vì những lời khó nghe kia ở anh.
Lúc đó cô nói cô hận nhất bản thân là quá yêu anh, nhưng biết làm sao đây?
Cô yêu thì là vẫn yêu, dù là anh có đối xử với cô ra sao đi nữa! Cô vẫn có thể mà vị tha rồi tha thứ cho anh hết tất..
Cô thật ngu ngốc.. Thật là nhu nhược!
- Dì Kim, con không ăn đâu.. Dì mang ra đi, con chỉ muốn nằm đây thôi mà!
Giọng của Uyển Đình thều thào nói ra.
- Uyển Đình, con không mau ăn thì có sức khỏe để giúp cho chuyện gia đình sao? _ Bà lỡ chớn nói sang qua vụ kia!
- Gia đình? Cố Gia có chuyện gì sao dì.
Nghe liên quan tới Cố Gia, cô gắng sức ngồi dậy, trong lòng như mớ tơ nhện..
- Không có, không có.. Con ăn chút đi!
- Dì đừng dối con, dì nói cho con nghe.
Theo cảm nhận của riêng cô thì lại có chuyện không lành xảy ra rồi. Khoảng thời gian này tại sao lại tệ hại đến thế.
- Con đừng kích động! Chằng qua hôm đó dì nghe được.. Vũ Thần đang kiếm làm lung lay tập đoàn của nhà con rồi.
Từ miệng dì Kim nói ra, việc này thật là quá sức tương tượng của cô rồi mà.
- Con đi kiếm anh ấy, dì cứ ở đây chờ..
Uyển Đình cố gắng từng bước từng lần một bước đi khập khễnh, mặc kệ đi dì Kim ngăn cản, cô phải đi tìm anh thôi.
Vết thương chưa lành lại còn bị nhiễm trùng khiến cô đi đứng khó khăn. Mãi đến một lúc sau mới vào được nhà, rồi vừa vặn sao lúc đó anh cũng đi xuống.
- Vũ Thần, anh lại làm gì nhà tôi rồi à?
Cố Uyển Đình tiến tới hung dữ hai tay nắm chặt lấy vạt áo của anh, trợn mắt lên? Anh quá đỗi bất ngờ với hành vi này của cô, trong lòng liền lại tức tối..
- Con mẹ nó Uyển Đình cô bị lên cơn?
- Tôi lên cơn hay anh lên cơn. Vũ Thần tôi cấm anh, cấm anh đụng tới vào họ.
Cô như một con hổ bị chọc giận là gào lên giận dữ. Chưa kịp gì hết đã bị anh xô ngã xuống đất, người đàn ông này?
- Tôi hỏi cô, cô có cái mẹ gì mà cấm cả tôi cơ à? Có phải thiếu hơi trai nên bị điên phải không. _ Anh đanh thép nói.
- Coi như tôi xin anh..... Làm ơn đừng đụng đến Cố Gia. _ Cô khóc, cô sợ anh sẽ làm hại tới cả cha lẫn mẹ của cô đó.
- Xin tôi? Cố Uyển Đình ơi là Cố Uyển Đình, cô nghĩ cô có tư cách đó sao hả?
Vũ Thần đột nhiên vỗ tay thật to, cười lên một cách man rợn? Cố Uyển Đình tay siết chặt vào áo, nhẹ giọng lại nói?
- Chỉ cần anh đừng làm hại họ, anh có muốn gì tôi cũng sẽ làm cho tới mà!!!
- Tôi muốn cả cô.. lẫn Cố Gia đều phải chết, lấy lại công bằng cho Thư Di, thế này có phải là được rồi không đây hả!
- ------------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]
Vì vậy sau khi hôm qua anh đã hứa sẽ giúp Lã Thư Di trả thù, anh đã gọi đến cho trợ lí của mình, Diêu Kì! Vũ Thần chính là yêu Lã Thư Di hơn cả mạng..
- Chủ tịch, tôi nghe đây. _ Diêu Kì nghe máy rồi nhanh chóng hỏi vào vấn đề!
- Nội trong hôm nay, làm lung lay... Cố Thị đi, thu mua khoảng cỡ mười phần trăm cổ phần của các cổ đông khác đi!
Giọng nói băng lãnh của Vũ Thần thật sự rất dứt khoát, kì này anh đã quyết!
- Nhưng chủ tịch.. Đây là tập đoàn của thiếu phu nhân mà? _ Diêu Kì có phản ứng bất ngờ với lời nói vừa rồi mà hỏi.
- Cậu làm hay không làm thì nói rõ ra! Tính tôi vốn không thích vòng vo đâu.
Vũ Thần rất ghét cay ghét đắng người nào dám cãi lại lệnh của anh? Cho dù có hỏi hay chỉ thắc mắc gì cũng mặc..
- Tôi rõ rồi, chủ tịch. _ Diêu Kì thoáng vẻ sợ hãi rồi cúp máy. Mọi chuyện thế nào đến anh ta cũng không rõ nữa là.
Chỉ biết là Lã Thư Di đã sớm quay về!
Diêu Kì luôn thắc mắc, vậy còn cô rồi sẽ ra sao được chứ. Dạo này vì Thư Di mà Vũ Thần rất bỏ bê công việc, ở tập đoàn lẫn cả bang! Nếu không có Diệp Tiêu và Đường Thiệu Huy giúp đỡ thì!
- ----------
Cố Uyển Đình sớm đã được gia nhân ở trong nhà phát hiện ra trong khi cô lại ở sân vườn mà bất tỉnh, họ kêu dì Kim đến lo lắng chăm sóc cho cô từ bữa tới hôm nay. Những ngày này cô ít ăn, hệt như một con người chỉ da bọc xương!
- Tiểu Đình.. Con dậy ăn một chút đi?
Dì Kim từ bên ngoài đẩy cửa vào, trên tay cầm một tô cháo nóng hổi khuyên cô ngồi dậy ăn. Nhưng thật ra Cố Uyển Đình không còn một sức lực nào hết...
Chân thì nhiễm trùng, tim thì vẫn đau nhói vì những lời khó nghe kia ở anh.
Lúc đó cô nói cô hận nhất bản thân là quá yêu anh, nhưng biết làm sao đây?
Cô yêu thì là vẫn yêu, dù là anh có đối xử với cô ra sao đi nữa! Cô vẫn có thể mà vị tha rồi tha thứ cho anh hết tất..
Cô thật ngu ngốc.. Thật là nhu nhược!
- Dì Kim, con không ăn đâu.. Dì mang ra đi, con chỉ muốn nằm đây thôi mà!
Giọng của Uyển Đình thều thào nói ra.
- Uyển Đình, con không mau ăn thì có sức khỏe để giúp cho chuyện gia đình sao? _ Bà lỡ chớn nói sang qua vụ kia!
- Gia đình? Cố Gia có chuyện gì sao dì.
Nghe liên quan tới Cố Gia, cô gắng sức ngồi dậy, trong lòng như mớ tơ nhện..
- Không có, không có.. Con ăn chút đi!
- Dì đừng dối con, dì nói cho con nghe.
Theo cảm nhận của riêng cô thì lại có chuyện không lành xảy ra rồi. Khoảng thời gian này tại sao lại tệ hại đến thế.
- Con đừng kích động! Chằng qua hôm đó dì nghe được.. Vũ Thần đang kiếm làm lung lay tập đoàn của nhà con rồi.
Từ miệng dì Kim nói ra, việc này thật là quá sức tương tượng của cô rồi mà.
- Con đi kiếm anh ấy, dì cứ ở đây chờ..
Uyển Đình cố gắng từng bước từng lần một bước đi khập khễnh, mặc kệ đi dì Kim ngăn cản, cô phải đi tìm anh thôi.
Vết thương chưa lành lại còn bị nhiễm trùng khiến cô đi đứng khó khăn. Mãi đến một lúc sau mới vào được nhà, rồi vừa vặn sao lúc đó anh cũng đi xuống.
- Vũ Thần, anh lại làm gì nhà tôi rồi à?
Cố Uyển Đình tiến tới hung dữ hai tay nắm chặt lấy vạt áo của anh, trợn mắt lên? Anh quá đỗi bất ngờ với hành vi này của cô, trong lòng liền lại tức tối..
- Con mẹ nó Uyển Đình cô bị lên cơn?
- Tôi lên cơn hay anh lên cơn. Vũ Thần tôi cấm anh, cấm anh đụng tới vào họ.
Cô như một con hổ bị chọc giận là gào lên giận dữ. Chưa kịp gì hết đã bị anh xô ngã xuống đất, người đàn ông này?
- Tôi hỏi cô, cô có cái mẹ gì mà cấm cả tôi cơ à? Có phải thiếu hơi trai nên bị điên phải không. _ Anh đanh thép nói.
- Coi như tôi xin anh..... Làm ơn đừng đụng đến Cố Gia. _ Cô khóc, cô sợ anh sẽ làm hại tới cả cha lẫn mẹ của cô đó.
- Xin tôi? Cố Uyển Đình ơi là Cố Uyển Đình, cô nghĩ cô có tư cách đó sao hả?
Vũ Thần đột nhiên vỗ tay thật to, cười lên một cách man rợn? Cố Uyển Đình tay siết chặt vào áo, nhẹ giọng lại nói?
- Chỉ cần anh đừng làm hại họ, anh có muốn gì tôi cũng sẽ làm cho tới mà!!!
- Tôi muốn cả cô.. lẫn Cố Gia đều phải chết, lấy lại công bằng cho Thư Di, thế này có phải là được rồi không đây hả!
- ------------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.