Chương 90: Cố uyển đình, tôi nhớ em đến phát điên mất 1
@seunghyunttop
07/02/2020
Liễu Trị Hanh vừa dứt lời nói xong đã khiến cho mọi người điêu đứng,
Uyển Đình rốt cuộc lại chẳng phải là con gái ruột của Cố Gia hay sao? Âu Dương Vũ Thần sững sờ trước câu nói đó lắp bắp nói lại: " Ông nói dối,
có đúng không? Chuyện này làm sao thể xảy ra được. "
- Vũ Thần à.. Tôi cất công sáu năm tìm hiểu mọi thứ mà, tôi nói dối cậu thì có được lợi ích gì hay không? _ Ông ta cứ cười đểu anh như vậy. Khi nãy sớm đã nói rồi, chỉ là do anh đụng vào con gái của ông. Nhưng mà đã hại người ta rồi lại không cho người ta trả thù hay sao.
Trong lòng của Vũ Thần lập tức là đau nhói, liệu cái điều mà Trị Hanh nói có phải là sự thật không? Một trận cuồng phong liền nỗi dậy khiến anh đau đến mức muốn thở cũng khó nữa nói chi..
- Đã đến nước này rồi.. tôi cũng chẳng còn sợ gì nữa. Nhưng quả thật mưu kế tôi vạch ra cũng hoàn thành được kha khá đấy chứ haha! Không chiếm được Âu Thị cũng được, nhưng lại có thể dễ dàng khiến cho cậu tự tay đẩy cô ta tới chỗ chết. Âu Dương Vũ Thần, cậu chắc chắn sẽ dằn vặt lương tâm đến chết!!!
Hai bàn tay của anh nắm chặt lại, giận dữ không một chút do dự tiến đến mà đấm thẳng vào mặt của ông ta? Không một ai ngăn kịp hành động này của Vũ Thần! Anh tức giận đến đỏ mặt.. đúng là chỉ cần nói đến Uyển Đình thì anh..
- Tôi giết chết ông, giết chết ông. _ Như bị mất kiểm soát, Vũ Thần cứ hóa điên đánh Trị Hanh đến phụt máu, túm lấy áo ông ta rồi giật mạnh vào tường đau điếng người. Viền mắt của anh đỏ hoe, gằn giọng mà nói: " Đừng trách tôi độc ác, là do các người khiến tôi trở thành như vậy. Cố Gia có làm gì các người? "
Đã ngoài năm mươi nên đối với hai ba cú đấm của Vũ Thần, ông ta đã sớm là máu me đầy người, trông rất đáng sợ?
- Không thù không oán không hận, chỉ là con cờ để tôi chơi đùa nhưng vì đến bước đường cùng rồi, nên phải giết để diệt khẩu. _ Đến tận giờ phút này Liễu Trị Hanh vẫn cứ cứng miệng nói được những điều tàn ác mà mình chuẩn bị!
" Vũ Thần, đừng đánh nữa! Được rồi.. Mọi chuyện để đó bọn tôi lo liệu cho. "
Diệp Tiêu cùng Thiệu Huy cố gắng can ngăn anh, mặc dù Trị Hanh quá ác mà anh đánh nãy giờ nhìn cũng quá là thê thảm rồi. Ma không nhìn thì quỷ cũng chê, tất cả những người này ở đây sớm sẽ nhận lại được quả báo. Vũ Thần tức đến điên người, nếu không có ai ngăn cản, anh sẽ đánh hắn ta cho đến chết.
Vậy hóa ra tất cả mọi chuyện đều hiểu lầm mà ra. Hóa ra từ trước tới giờ anh đã trả thù một cách mù quáng là năm nay sang năm nọ.. Nhưng mọi chuyện không phải như vậy, Cố Hạch là không có lỗi nhưng vẫn chịu đắng cay từ bên anh, và cả Uyển Đình không phải ruột thịt gì với Cố Gia. Vậy tại sao cô vẫn cứ đâm đầu cố chấp yêu anh làm cái gì??
Không lẽ, bản thân cô cũng chưa biết! Bản thân không có một chút liên quan gì tới Cố Gia.. Tại sao tất cả lại rối rắm đến như vậy? Rối đến mức là có muốn gỡ cũng không được nữa, trớ trêu vậy.
- ---------
Tối hôm đó Vũ Thần đi tới Bullim làm một trận tơi bời đến nỗi cả phục vụ có lẽ cũng không muốn đi vào bưng rượu cho anh. Say đến mức đến nỗi đi cũng không vững đầu óc thì mơ hồ nhớ đến Uyển Đình, hình ảnh của cô luôn hiện hữu trong tâm trí của anh cứ liên tục.
Hết ở Bullim thì anh lại về nhà, dì Kim đã xin nghỉ được vài ngày lo việc nhà.
Căn nhà tối tăm hiu quanh đến mức là nhìn từ ngoài vào thôi cũng run người cả lên. Tất cả mọi thứ liên quan đến Lí Cung Nam, đều liên quan đến Cố Uyển Đình và nó đều luôn liên quan tới anh như vậy. Từng bước chân anh nặng nề bước vào bên trong khuôn viên ở nhà.
Ở tại cánh cổng này, cô bị đập đầu vào nó, nằm bất tỉnh... Ban đầu dì Kim nài nỉ đến khan cả cổ họng thì anh vẫn cứ mặc kệ, nhưng khi thấy cô bất tỉnh thì anh lại không kiềm lòng được mà cứu.
Mặc dù trong lòng rất lo lắng, nhưng ở trước mặt Diệp Tiêu anh vẫn vờ thờ ơ
trước sự sống của cô. Đúng là ngày đó, không biết lại suy nghĩ cái quái gì đấy.
Chỉ mới nhớ đến bao nhiêu đó mà anh đã không giữ được bình tĩnh mà khóc.
Đi thêm một chút nữa là hồ bơi với cái kho chứa đồ. Bởi vì tin lời Địch Uyên.. nói là cô muốn hại cô ta, anh chẳng có tí nghi ngờ gì mà bắt cô trả giá. Thẳng tay túm lấy tóc của cô mà nhấn xuống.
Rõ ràng anh nhấn rất lâu đương nhiên sẽ rất khó thở, có thể là sắp chết rồi cơ mà. Nhưng Cố Uyển Đình vẫn cố gắng, cứ ngỡ sau lần đó có thể khiến cô ghét bỏ anh nhưng không, cô vẫn yêu anh!
" Cố Uyển Đình, em tại sao lại ngốc tới như vậy? " Anh chắc chắn nếu cô vẫn còn sống, sẽ trả lời lại rằng không phải vì yêu anh hay sao. Thật nực cười mà.
Còn kho chứa đồ này, anh còn từng vô cớ bắt cô xuống đây ở để tránh chỗ. Là anh đánh cô đến nhiễm trùng chân, là anh trước mặt Liễu Địch Uyên với Tôn Thiên Hàn cãi nhau và cho cô một bạt tai thật mạnh. Lúc đó chính anh đang ghen nhưng lại chẳng biết làm sao cả.
Tiếng cửa khó nghe kêu lên, trong đây hoàn toàn là bụi bẩn và ẩm mốc nặng nề, cũng có cả gián và chuột. Vậy sao? Sao lúc đó em lại có thể cam chịu chứ.
- Vũ Thần à.. Tôi cất công sáu năm tìm hiểu mọi thứ mà, tôi nói dối cậu thì có được lợi ích gì hay không? _ Ông ta cứ cười đểu anh như vậy. Khi nãy sớm đã nói rồi, chỉ là do anh đụng vào con gái của ông. Nhưng mà đã hại người ta rồi lại không cho người ta trả thù hay sao.
Trong lòng của Vũ Thần lập tức là đau nhói, liệu cái điều mà Trị Hanh nói có phải là sự thật không? Một trận cuồng phong liền nỗi dậy khiến anh đau đến mức muốn thở cũng khó nữa nói chi..
- Đã đến nước này rồi.. tôi cũng chẳng còn sợ gì nữa. Nhưng quả thật mưu kế tôi vạch ra cũng hoàn thành được kha khá đấy chứ haha! Không chiếm được Âu Thị cũng được, nhưng lại có thể dễ dàng khiến cho cậu tự tay đẩy cô ta tới chỗ chết. Âu Dương Vũ Thần, cậu chắc chắn sẽ dằn vặt lương tâm đến chết!!!
Hai bàn tay của anh nắm chặt lại, giận dữ không một chút do dự tiến đến mà đấm thẳng vào mặt của ông ta? Không một ai ngăn kịp hành động này của Vũ Thần! Anh tức giận đến đỏ mặt.. đúng là chỉ cần nói đến Uyển Đình thì anh..
- Tôi giết chết ông, giết chết ông. _ Như bị mất kiểm soát, Vũ Thần cứ hóa điên đánh Trị Hanh đến phụt máu, túm lấy áo ông ta rồi giật mạnh vào tường đau điếng người. Viền mắt của anh đỏ hoe, gằn giọng mà nói: " Đừng trách tôi độc ác, là do các người khiến tôi trở thành như vậy. Cố Gia có làm gì các người? "
Đã ngoài năm mươi nên đối với hai ba cú đấm của Vũ Thần, ông ta đã sớm là máu me đầy người, trông rất đáng sợ?
- Không thù không oán không hận, chỉ là con cờ để tôi chơi đùa nhưng vì đến bước đường cùng rồi, nên phải giết để diệt khẩu. _ Đến tận giờ phút này Liễu Trị Hanh vẫn cứ cứng miệng nói được những điều tàn ác mà mình chuẩn bị!
" Vũ Thần, đừng đánh nữa! Được rồi.. Mọi chuyện để đó bọn tôi lo liệu cho. "
Diệp Tiêu cùng Thiệu Huy cố gắng can ngăn anh, mặc dù Trị Hanh quá ác mà anh đánh nãy giờ nhìn cũng quá là thê thảm rồi. Ma không nhìn thì quỷ cũng chê, tất cả những người này ở đây sớm sẽ nhận lại được quả báo. Vũ Thần tức đến điên người, nếu không có ai ngăn cản, anh sẽ đánh hắn ta cho đến chết.
Vậy hóa ra tất cả mọi chuyện đều hiểu lầm mà ra. Hóa ra từ trước tới giờ anh đã trả thù một cách mù quáng là năm nay sang năm nọ.. Nhưng mọi chuyện không phải như vậy, Cố Hạch là không có lỗi nhưng vẫn chịu đắng cay từ bên anh, và cả Uyển Đình không phải ruột thịt gì với Cố Gia. Vậy tại sao cô vẫn cứ đâm đầu cố chấp yêu anh làm cái gì??
Không lẽ, bản thân cô cũng chưa biết! Bản thân không có một chút liên quan gì tới Cố Gia.. Tại sao tất cả lại rối rắm đến như vậy? Rối đến mức là có muốn gỡ cũng không được nữa, trớ trêu vậy.
- ---------
Tối hôm đó Vũ Thần đi tới Bullim làm một trận tơi bời đến nỗi cả phục vụ có lẽ cũng không muốn đi vào bưng rượu cho anh. Say đến mức đến nỗi đi cũng không vững đầu óc thì mơ hồ nhớ đến Uyển Đình, hình ảnh của cô luôn hiện hữu trong tâm trí của anh cứ liên tục.
Hết ở Bullim thì anh lại về nhà, dì Kim đã xin nghỉ được vài ngày lo việc nhà.
Căn nhà tối tăm hiu quanh đến mức là nhìn từ ngoài vào thôi cũng run người cả lên. Tất cả mọi thứ liên quan đến Lí Cung Nam, đều liên quan đến Cố Uyển Đình và nó đều luôn liên quan tới anh như vậy. Từng bước chân anh nặng nề bước vào bên trong khuôn viên ở nhà.
Ở tại cánh cổng này, cô bị đập đầu vào nó, nằm bất tỉnh... Ban đầu dì Kim nài nỉ đến khan cả cổ họng thì anh vẫn cứ mặc kệ, nhưng khi thấy cô bất tỉnh thì anh lại không kiềm lòng được mà cứu.
Mặc dù trong lòng rất lo lắng, nhưng ở trước mặt Diệp Tiêu anh vẫn vờ thờ ơ
trước sự sống của cô. Đúng là ngày đó, không biết lại suy nghĩ cái quái gì đấy.
Chỉ mới nhớ đến bao nhiêu đó mà anh đã không giữ được bình tĩnh mà khóc.
Đi thêm một chút nữa là hồ bơi với cái kho chứa đồ. Bởi vì tin lời Địch Uyên.. nói là cô muốn hại cô ta, anh chẳng có tí nghi ngờ gì mà bắt cô trả giá. Thẳng tay túm lấy tóc của cô mà nhấn xuống.
Rõ ràng anh nhấn rất lâu đương nhiên sẽ rất khó thở, có thể là sắp chết rồi cơ mà. Nhưng Cố Uyển Đình vẫn cố gắng, cứ ngỡ sau lần đó có thể khiến cô ghét bỏ anh nhưng không, cô vẫn yêu anh!
" Cố Uyển Đình, em tại sao lại ngốc tới như vậy? " Anh chắc chắn nếu cô vẫn còn sống, sẽ trả lời lại rằng không phải vì yêu anh hay sao. Thật nực cười mà.
Còn kho chứa đồ này, anh còn từng vô cớ bắt cô xuống đây ở để tránh chỗ. Là anh đánh cô đến nhiễm trùng chân, là anh trước mặt Liễu Địch Uyên với Tôn Thiên Hàn cãi nhau và cho cô một bạt tai thật mạnh. Lúc đó chính anh đang ghen nhưng lại chẳng biết làm sao cả.
Tiếng cửa khó nghe kêu lên, trong đây hoàn toàn là bụi bẩn và ẩm mốc nặng nề, cũng có cả gián và chuột. Vậy sao? Sao lúc đó em lại có thể cam chịu chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.