Chương 16
Mimi Cat
15/01/2022
"Con đừng lo lắng quá, nó đi chắc tầm ba đến bốn ngày thôi, chắc chắn kịp về trước lúc con sinh."
Nghe bà Trịnh nói như vậy Ngọc Khuê chẳng yên lòng hơn là bao, thậm chí cô có một dự cảm không lành. Mi mắt cô cụp xuống che giấu cảm xúc của mình nhưng vẫn không thể qua mắt được bà Trịnh. Bà vỗ nhẹ vào bàn tay Ngọc Khuê an ủi:
"Trước lúc ra sân bay, thằng Vũ có bảo mẹ gửi lời đến con, bảo con đừng nôn nóng, chờ nó về."
Đôi mắt Ngọc Khuê lúc này ngước lên nhìn bà Trịnh, dường như hơi bất ngờ cũng như muốn xác định câu nói của bà là đúng hay không. Chẳng may bà vì lo lắng cô lo nghĩ nhiều hại đến sức khoẻ nên mới nói tạm một câu như vậy để cô yên tâm thì sao?
"Mẹ nói dối con làm gì? Chính nó nói vậy đó. Mẹ biết thời gian gần đây con và thằng Vũ có một vài vấn đề riêng, hai đứa đã cố gắng diễn xuất thì mẹ cũng không nuốn vạch trần, một phần vì muốn xem hai đứa xử lí như thế nào. Nhưng e rằng kiểu này hai đứa chưa kịp làm lành thì thằng Vũ đã chạy đi công tác ở nước ngoài rồi."
Ngọc Khuê khá ngạc nhiên trước câu nói vừa rồi của mẹ chồng mình, không có một thứ gì qua được mắt bà. Là do diễn xuất của cô và Trịnh Đình Vũ còn non hay mẹ chồng cô quá tinh tường đây? Có lẽ cả hai. Ngẫm lại, một người phụ nữ cùng chồng lang bạt nơi xứ lạ rồi từng bước thành lập một công ty có thị trường đầu tư đa quốc gia như ngày hôm nay thì chắc chắn phải là người rất tinh và rất tỉnh rồi. Cho nên việc bà Trịnh bóc tách được hết vấn đề của cô và Trịnh Đình Vũ nửa bất ngờ nửa không.
"Gớm nữa. Mấy trò mánh khoé của mấy cô cậu, tôi là người sinh ra đấy. Thế mà vẫn có ý định múa rìu qua mắt thợ."
Bị câu nói của bà Trịnh chọc cười, khuôn mặt Ngọc Khuê bớt vẻ buồn rầu, cô bật cười trước câu nói đùa của mẹ chồng mình.
[...]
Từ lúc Trịnh Đình Vũ đi công tác, có mấy lần Ngọc Khuê gọi điện cho hắn nhưng không được, cô gửi tin nhắn thì một vài lần có hồi đáp, một vài lần không. Như vậy đã đủ hiểu công việc của Trịnh Đình Vũ ở bên Đức gặp nhiều rắc rối như thế nào.
Bây giờ đã 11 rưỡi đêm tại Việt Nam, Ngọc Khuê vẫn trằn trọc không ngủ được. Lâu rồi cô chưa được nghe giọng nói của Trịnh Đình Vũ, có chút nhớ rồi đó. Vậy nên có đánh liều cầm điện thoại lên gọi cho hắn, không chắc Trịnh Đình Vũ có bắt máy không vì bên Đức giờ mới 5 rưỡi, là giờ hắn vẫn đang làm việc.
Ngay lúc Ngọc Khuê định ấn nút huỷ cuộc gọi thì đầu bên kia bắt máy.
"Anh nghe."
Giọng nói trầm ấp, thân thuộc đã lâu rồi cô không được nghe, Ngọc Khuê xúc động không nói thành lời khi Trịnh Đình Vũ bắt máy. Cô ôm miệng, ngăn tiếng khóc nhỏ của mình tránh để anh nghe thấy nhưng dường như vô dụng.
"Em đang khóc sao? Đừng khóc, sẽ ảnh hưởng tới sức khoẻ đấy."
Chẳng hiểu sao nghe anh nói vậy, nước mắt Ngọc Khuê cứ tuôn rơi lăn dài trên má, cô không kìm nén tiếng khóc của mình nữa. Cô mói trong những giọt nước mắt nghẹn ngào:
"Anh quan tâm tới sức khoẻ của mình đi được không?"
Ban đầu Trịnh Đình Vũ chỉ nói hai chữ nên Ngọc Khuê không chắc vào cảm nhận của mình, chỉ khi anh quở trách thì cô nhận ra sự mệt mỏi của anh từ trong giọng nói kia. Rốt cuộc anh đã làm việc đến mức nào mà màu giọng không còn cái chất cà chớn luôn trêu cô khi ở nhà hay cái chất nghiêm nghị khi ở công ty mà thay vào đó là sự uể oải, mệt nhọc trong từng câu chữ.
"Anh không sao, vẫn khoẻ mà."
"Anh đang rất mệt đúng không? Đừng cố làm việc nữa nghỉ ngơi ngay cho em không thì khi về Việt Nam đừng hòng nhìn mặt em nữa."
Một tiếng thở dài thườn thượt từ đầu dây của Trịnh Đình Vũ rồi anh chợt bật cười trêu đùa cô:
"Được rồi. Anh sẽ nghe lời vợ nghỉ ngơi ăn uống đúng giờ giấc nên em đừng lo lắng nữa. Giờ cũng đã muộn rồi em nên ngủ đi thôi."
"Em biết rồi, cúp may nhé." Giọng điệu Ngọc Khuê đã hoà hoãn hơn nhiều, nhẹ nhàng trả lời anh.
"Vợ à!"
"Ừm."
"Anh yêu em, gửi cả lời đến con chúng ta, anh cũng rất yêu nó. Yêu cả hai mẹ con em."
"Sến sẩm quá vậy." Ngọc Khuê bật cười trước câu nói kia của Trịnh Đình Vũ, sau rồi cô cũng đáp lại: "Em cũng yêu anh, cả hai mẹ con đều yêu anh và chờ anh về."
[...]
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Ngọc Khuê, Trịnh Đình Vũ đặt điện thoại lên bàn ngả người ra phía sau ghế. Đúng như Ngọc Khuê nói, dạo gần đây hắn rất mệt mỏi. Công việc ngập đầu với những vấn đề khó nhằn của công ty khiến hắn dường như đã quên mất mình cũng là người bình thường, cứ lao đầu làm việc như cỗ máy. Ngày nào cũng vậy, thời gian của hắn phần lớn đều ở công ty làm việc, ăn uống ngủ nghỉ với đống tài liệu này.
Vì quá bận, nhiều khi Trịnh Đình Vũ không thể bắt máy của Ngọc Khuê, chỉ đến khi giải lao mới xem được tin nhắn và những cuộc gọi nhỡ. Hắn muốn gọi lại để nghe giọng nói của người hắn yêu nhưng thời gian đó ở Việt Nam đã là lúc đêm khuya, sợ đánh thức giấc ngủ của cô.
Nào ngờ hôm nay Ngọc Khuê tầm muộn vẫn thức, khi nhìn thấy số điện thoại của cô gọi tới, Trịnh Đình Vũ đã vui mừng khôn xiết. Hắn định bắt máy ngay nhưng mà thầm nghĩ liệu giờ này có ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô hay không. Từng hồi chuông điện thoại vang lên thúc giục hắn đưa ra quyết định nghe hay không nghe.
Đến cuối cùng, nỗi nhớ vẫn chiến thắng tất cả. Trịnh Đình Vũ bấm vào nút nhận cuộc gọi, hắn có bao nhiêu điều để nói rồi cuối cùng lại chỉ nói được hai chữ "Anh nghe". Thật không thể ngờ sau một thời gain chiến tranh lạnh ở nhà thì lần đầu tiên hai người nói chuyện là lúc mỗi người một phương, cuộc nói chuyện qua những chiếc điện thoại.
Nhưng có sao đâu, chỉ nghe thấy giọng nói của Ngọc Khuê cũng đủ khiến cho Trịnh Đình Vũ vui rồi. Những lời rõ ràng là quan tâm, lo lắng nhưng Ngọc Khuê lại thể hiện bằng bằng sự cằn nhằn, trách mắng khiến trái tim hắn như có một dòng nước ấm chảy qua. Tâm trạng và tinh thần căng thẳng những ngày qua dường như biến mất hết sạch.
Ngọc Khuê đối với Trịnh Đình Vũ không khác gì dòng nước mát lành, bóng râm che mát cho một khách lữ hành đi bộ đường dài. Cuộc sống của hắn vì cô mà lệch khỏi quỹ đạo nhưng cũng vì cô mà nó trở nên đầy sắc màu.
"Anh trai, hôm nay công việc dừng lại ở đây được rồi. Chúng ta đi nên về nhà nghỉ ngơi thôi."
Trịnh Đình Nam gõ cửa bước vào, thấy anh trai mình mệt mỏi nằm dài trên ghế giám đốc, trước mặt bừa bộn từng chồng tài liệu. Trịnh Đình Nam báo cáo kết quả của họ sau mấy ngày hao tâm tổn sức thì bây giờ mọi thứ đã ổn định lại.
Trịnh Đình Vũ không có quá nhiều biểu cảm vui mừng nhưng nếu để ý trên khuôn mặt hắn đã thả lỏng hơn khi nghe được tin tức này.
"Công ty đã dần đi vào ổn định, việc còn lại chú xử lí đi. Còn anh bây giờ chuẩn bị về Việt Nam với chị dâu và cháu chú đây."
Nghe bà Trịnh nói như vậy Ngọc Khuê chẳng yên lòng hơn là bao, thậm chí cô có một dự cảm không lành. Mi mắt cô cụp xuống che giấu cảm xúc của mình nhưng vẫn không thể qua mắt được bà Trịnh. Bà vỗ nhẹ vào bàn tay Ngọc Khuê an ủi:
"Trước lúc ra sân bay, thằng Vũ có bảo mẹ gửi lời đến con, bảo con đừng nôn nóng, chờ nó về."
Đôi mắt Ngọc Khuê lúc này ngước lên nhìn bà Trịnh, dường như hơi bất ngờ cũng như muốn xác định câu nói của bà là đúng hay không. Chẳng may bà vì lo lắng cô lo nghĩ nhiều hại đến sức khoẻ nên mới nói tạm một câu như vậy để cô yên tâm thì sao?
"Mẹ nói dối con làm gì? Chính nó nói vậy đó. Mẹ biết thời gian gần đây con và thằng Vũ có một vài vấn đề riêng, hai đứa đã cố gắng diễn xuất thì mẹ cũng không nuốn vạch trần, một phần vì muốn xem hai đứa xử lí như thế nào. Nhưng e rằng kiểu này hai đứa chưa kịp làm lành thì thằng Vũ đã chạy đi công tác ở nước ngoài rồi."
Ngọc Khuê khá ngạc nhiên trước câu nói vừa rồi của mẹ chồng mình, không có một thứ gì qua được mắt bà. Là do diễn xuất của cô và Trịnh Đình Vũ còn non hay mẹ chồng cô quá tinh tường đây? Có lẽ cả hai. Ngẫm lại, một người phụ nữ cùng chồng lang bạt nơi xứ lạ rồi từng bước thành lập một công ty có thị trường đầu tư đa quốc gia như ngày hôm nay thì chắc chắn phải là người rất tinh và rất tỉnh rồi. Cho nên việc bà Trịnh bóc tách được hết vấn đề của cô và Trịnh Đình Vũ nửa bất ngờ nửa không.
"Gớm nữa. Mấy trò mánh khoé của mấy cô cậu, tôi là người sinh ra đấy. Thế mà vẫn có ý định múa rìu qua mắt thợ."
Bị câu nói của bà Trịnh chọc cười, khuôn mặt Ngọc Khuê bớt vẻ buồn rầu, cô bật cười trước câu nói đùa của mẹ chồng mình.
[...]
Từ lúc Trịnh Đình Vũ đi công tác, có mấy lần Ngọc Khuê gọi điện cho hắn nhưng không được, cô gửi tin nhắn thì một vài lần có hồi đáp, một vài lần không. Như vậy đã đủ hiểu công việc của Trịnh Đình Vũ ở bên Đức gặp nhiều rắc rối như thế nào.
Bây giờ đã 11 rưỡi đêm tại Việt Nam, Ngọc Khuê vẫn trằn trọc không ngủ được. Lâu rồi cô chưa được nghe giọng nói của Trịnh Đình Vũ, có chút nhớ rồi đó. Vậy nên có đánh liều cầm điện thoại lên gọi cho hắn, không chắc Trịnh Đình Vũ có bắt máy không vì bên Đức giờ mới 5 rưỡi, là giờ hắn vẫn đang làm việc.
Ngay lúc Ngọc Khuê định ấn nút huỷ cuộc gọi thì đầu bên kia bắt máy.
"Anh nghe."
Giọng nói trầm ấp, thân thuộc đã lâu rồi cô không được nghe, Ngọc Khuê xúc động không nói thành lời khi Trịnh Đình Vũ bắt máy. Cô ôm miệng, ngăn tiếng khóc nhỏ của mình tránh để anh nghe thấy nhưng dường như vô dụng.
"Em đang khóc sao? Đừng khóc, sẽ ảnh hưởng tới sức khoẻ đấy."
Chẳng hiểu sao nghe anh nói vậy, nước mắt Ngọc Khuê cứ tuôn rơi lăn dài trên má, cô không kìm nén tiếng khóc của mình nữa. Cô mói trong những giọt nước mắt nghẹn ngào:
"Anh quan tâm tới sức khoẻ của mình đi được không?"
Ban đầu Trịnh Đình Vũ chỉ nói hai chữ nên Ngọc Khuê không chắc vào cảm nhận của mình, chỉ khi anh quở trách thì cô nhận ra sự mệt mỏi của anh từ trong giọng nói kia. Rốt cuộc anh đã làm việc đến mức nào mà màu giọng không còn cái chất cà chớn luôn trêu cô khi ở nhà hay cái chất nghiêm nghị khi ở công ty mà thay vào đó là sự uể oải, mệt nhọc trong từng câu chữ.
"Anh không sao, vẫn khoẻ mà."
"Anh đang rất mệt đúng không? Đừng cố làm việc nữa nghỉ ngơi ngay cho em không thì khi về Việt Nam đừng hòng nhìn mặt em nữa."
Một tiếng thở dài thườn thượt từ đầu dây của Trịnh Đình Vũ rồi anh chợt bật cười trêu đùa cô:
"Được rồi. Anh sẽ nghe lời vợ nghỉ ngơi ăn uống đúng giờ giấc nên em đừng lo lắng nữa. Giờ cũng đã muộn rồi em nên ngủ đi thôi."
"Em biết rồi, cúp may nhé." Giọng điệu Ngọc Khuê đã hoà hoãn hơn nhiều, nhẹ nhàng trả lời anh.
"Vợ à!"
"Ừm."
"Anh yêu em, gửi cả lời đến con chúng ta, anh cũng rất yêu nó. Yêu cả hai mẹ con em."
"Sến sẩm quá vậy." Ngọc Khuê bật cười trước câu nói kia của Trịnh Đình Vũ, sau rồi cô cũng đáp lại: "Em cũng yêu anh, cả hai mẹ con đều yêu anh và chờ anh về."
[...]
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Ngọc Khuê, Trịnh Đình Vũ đặt điện thoại lên bàn ngả người ra phía sau ghế. Đúng như Ngọc Khuê nói, dạo gần đây hắn rất mệt mỏi. Công việc ngập đầu với những vấn đề khó nhằn của công ty khiến hắn dường như đã quên mất mình cũng là người bình thường, cứ lao đầu làm việc như cỗ máy. Ngày nào cũng vậy, thời gian của hắn phần lớn đều ở công ty làm việc, ăn uống ngủ nghỉ với đống tài liệu này.
Vì quá bận, nhiều khi Trịnh Đình Vũ không thể bắt máy của Ngọc Khuê, chỉ đến khi giải lao mới xem được tin nhắn và những cuộc gọi nhỡ. Hắn muốn gọi lại để nghe giọng nói của người hắn yêu nhưng thời gian đó ở Việt Nam đã là lúc đêm khuya, sợ đánh thức giấc ngủ của cô.
Nào ngờ hôm nay Ngọc Khuê tầm muộn vẫn thức, khi nhìn thấy số điện thoại của cô gọi tới, Trịnh Đình Vũ đã vui mừng khôn xiết. Hắn định bắt máy ngay nhưng mà thầm nghĩ liệu giờ này có ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô hay không. Từng hồi chuông điện thoại vang lên thúc giục hắn đưa ra quyết định nghe hay không nghe.
Đến cuối cùng, nỗi nhớ vẫn chiến thắng tất cả. Trịnh Đình Vũ bấm vào nút nhận cuộc gọi, hắn có bao nhiêu điều để nói rồi cuối cùng lại chỉ nói được hai chữ "Anh nghe". Thật không thể ngờ sau một thời gain chiến tranh lạnh ở nhà thì lần đầu tiên hai người nói chuyện là lúc mỗi người một phương, cuộc nói chuyện qua những chiếc điện thoại.
Nhưng có sao đâu, chỉ nghe thấy giọng nói của Ngọc Khuê cũng đủ khiến cho Trịnh Đình Vũ vui rồi. Những lời rõ ràng là quan tâm, lo lắng nhưng Ngọc Khuê lại thể hiện bằng bằng sự cằn nhằn, trách mắng khiến trái tim hắn như có một dòng nước ấm chảy qua. Tâm trạng và tinh thần căng thẳng những ngày qua dường như biến mất hết sạch.
Ngọc Khuê đối với Trịnh Đình Vũ không khác gì dòng nước mát lành, bóng râm che mát cho một khách lữ hành đi bộ đường dài. Cuộc sống của hắn vì cô mà lệch khỏi quỹ đạo nhưng cũng vì cô mà nó trở nên đầy sắc màu.
"Anh trai, hôm nay công việc dừng lại ở đây được rồi. Chúng ta đi nên về nhà nghỉ ngơi thôi."
Trịnh Đình Nam gõ cửa bước vào, thấy anh trai mình mệt mỏi nằm dài trên ghế giám đốc, trước mặt bừa bộn từng chồng tài liệu. Trịnh Đình Nam báo cáo kết quả của họ sau mấy ngày hao tâm tổn sức thì bây giờ mọi thứ đã ổn định lại.
Trịnh Đình Vũ không có quá nhiều biểu cảm vui mừng nhưng nếu để ý trên khuôn mặt hắn đã thả lỏng hơn khi nghe được tin tức này.
"Công ty đã dần đi vào ổn định, việc còn lại chú xử lí đi. Còn anh bây giờ chuẩn bị về Việt Nam với chị dâu và cháu chú đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.