Chương 40
Mimi Cat
15/01/2022
Ngọc Khuê ngắm cảnh đêm nơi đây chẳng biết chán là gì nên cô cũng không để ý người phía bên cạnh đang ngồi rất sát mình. Vì khoảng cách quá gần, lúc quay đầu lại môi cô không cẩn thận lướt nhẹ qua má Trịnh Đình Vũ. Quá bất ngờ nên Ngọc Khuê phải mất mấy giây mới nhận ra tình huống trước mắt mình, cô vội đẩy Trịnh Đình Vũ ra.
"A...có ai độc ác như em không? Vừa mới chớp thời cơ hôn anh, một giây sau đã mạnh tay đẩy ra rồi."
Bị Ngọc Khuê đẩy bất ngờ, Trịnh Đình Vũ cũng không giữ được thăng bằng mà ngã ra sau đập mạnh vào phía tay ghế, còn may là có tay ghế chứ không hắn đã ngã lăn xuống đất. Hắn chống tay lên ghế ngồi thằng người ngồi dậy rồi xoa nhẹ vào lưng ra chiều đau lắm, miệng không ngừng trách móc sự vô tâm của Ngọc Khuê.
Thấy Trịnh Đình Vũ nhăn mày như vậy, Ngọc Khuê cho rằng bản thân mình hơi quá đáng, mạnh tay quá đẩy ngã hắn, cô cuống quýt vội tiến lại kéo Trịnh Đình Vũ ngồi thẳng dậy.
"Anh có sao không?" Ngọc Khuê lo lắng hỏi.
Với một người giỏi nhất là việc chớp thời cơ như Trịnh Đình Vũ mà trong tình huống này chịu trả lời "Không sao" á? Đối diện với khuôn mặt lo lắng của Ngọc Khuê, Trịnh Đình Vũ giả vờ nhăn mày kêu đau, "Em đẩy mạnh như vậy thử nghĩ xem có sao không? Lưng anh đập vào tay ghế còn nghe thấy tiếng xương kêu "rắc" một cái đấy."
Không biêt phải khen diễn xuất của Trịnh Đình Vũ tốt quá hay do Ngọc Khuê dễ bị lừa, cô tin sái cổ lời hắn nói, cẩn thận hỏi thăm từng chút một.
"Giờ tôi phải làm sao đây?"
Trịnh Đình Vũ vẫn duy trì một cánh tay chống vào lưng, giả bộ suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Hay em đấm bóp lưng cho anh một lúc đi."
Sói đã giăng bẫy giờ chỉ chờ thỏ con chui vào. Trịnh Đình Vũ rất mừng khi nhận được cái gật đầu đồng ý của Ngọc Khuê. Thế là hắn ngồi quay lại, đưa lưng về phía Ngọc Khuê để nhờ cô xoa bóp hộ. Đôi bàn tay mềm mại đấm bóp nhẹ phần lưng vừa bị va đập mạnh của Trịnh Đình Vũ khiến hắn thoải mái vô cùng, khuôn mặt đầy thoả mãn. Nhưng đàn ông lúc nào chẳng được nước là lấn tới, đặc biệt với người phụ nữ mình yêu thì càng đòi hỏi nhiều hơn.
"Em vén áo lên xoa bóp trực tiếp đi, cách mấy lớp áo hiệu quả đấm bóp không hiệu quả lắm." Trịnh Đình Vũ mặt dày yêu cầu.
Nụ cười trên môi hắn càng thoả mãn hơn khi cảm nhận được phía sau lưng áo được vén lên, bàn tay mềm mại của cô tiếp xúc với da thịt của hắn. Đôi bàn ấy dù hơi lạnh vì thời tiết về đêm ở Lào Cai, khi tiếp xúc với cái nóng ở da thịt của Trịnh Đình Vũ như được sưởi ấm. Nhìn kiểu này cứ như là Ngọc Khuê cố tình làm trò đồi bại với Trịnh Đình Vũ nhưng ai biết được trong lòng người được hưởng kia biết bao nhiêu thoả mãn cùng suy nghĩ không đứng đắn.
Đang đắm chìm trong sự mãn nguyện khi lừa được thỏ vào hang thì Trịnh Đình Vũ chợt phát hiện ra người mình lừa không phải thỏ mà là một con sói khác. Ngọc Khuê đang đấm bóp lưng cho Trịnh Đình Vũ thì chuyển sang cấu mạnh vào lưng hắn mấy cái liên tục khiến Trịnh Đình Vu kêu đau oai oái. Người đang hưởng thụ kia đâu có biết được tình huống bất ngờ xảy ra, bị cấu mạnh như vậy chạy không kịp nên Ngọc Khuê đã cấu được mấy cái liền.
May mắn thay cuối cùng Trịnh Đình Vũ thoát được khỏi "bộ vuốt" của Ngọc Khuê chỉ tiếc trên lưng đã chi chít vết cào cấu. Hắn quay lại nhìn Ngọc Khuê bằng ánh mắt khó hiểu thì thấy môi cô nhếch lên cười đểu. Thế này là hiểu rồi, không phải Ngọc Khuê sập bẫy mà Trịnh Đình Vũ bị lừa một vố lớn.
"Lần sau anh muốn lừa ai thì nghĩ ra mấy cái trò tinh ranh hơn một tí đi. Làm gì có cái kiểu ngã đến mức xương kêu rắc một cái mà chỉ cần đấm bóp một chút là đỡ. Anh coi tôi là đứa trẻ ranh 3 tuổi à?" Ngọc Khuê nghiến răng ken két nói từng câu rõ ràng rành mạch.
Biết bản thân đã bị lộ tẩy, Trịnh Đình Vũ không giả vờ thêm nữa, điều hắn cần làm bây giờ là giúp người phụ nữ bên cạnh hạ hoả. Cái trò diễn xuất này chắc không hợp với hắn rồi, mất cả chì lẫn chài. Chưa nhờ cô đấm bóp được bao lâu đã bị cào đến mức xước hết cả da. Trịnh Đình Vũ ngồi nhích dần sát vào Ngọc Khuê, đầu dựa vào vai cô làm ra vẻ đáng thương như một con mèo nhỏ muốn có người dỗ dành.
"Anh chỉ đùa một chút thôi, đừng giận mà. Giận dỗi sẽ khiến em già đi đó."
Ngọc Khuê đẩy đầu Trịnh Đình Vũ ra, muốn kéo xa khoảng cách với hắn nhưng người đàn ông này mặt dày quá, cứ đẩy ra là lại dựa vào, cô nhích về phía cửa một chút cũng nhích theo, dính chặt không buông. Cuối cùng Ngọc Khuê bỏ cuộc mặc kệ Trịnh Đình Vũ ở bên cạnh mình làm gì thì làm còn cô lại tiếp túc ngắm cảnh đêm phía sau kính xửa xe.
Chỉ là Ngọc Khuê muốn ngồi yên cũng khó khi người bên cạnh như con sâu đo ngoáy đi ngoáy lại liên tục. Rồi không rõ từ đâu một cánh tay vòng qua vai cô, một cánh tay vòng qua bụng kéo cô vào một lồng ngực ấm áp. Ngay khi Ngọc Khuê còn bàng hoàng quay đầu lại xem người bên cạnh định giở trò gì thì đúng lúc một đôi môi hạ cánh xuống môi cô. Nụ hôn bất ngò chỉ nhẹ nhàng chớp nhoáng nhưng trong lòng Ngọc Khuê không hiểu sao lại thấy ngọt ngào đến lạ.
Giây phút này dù Trịnh Đình Vũ đã rời khỏi môi cô nhưng Ngọc Khuê vẫn không hề có động thái gì là đẩy hắn ra, cô còn đang mê man trong nụ hôn chuồn chuồn nước vừa rồi. Thấy vẻ mặt ngây ngô của Ngọc Khuê, Trịnh Đình Vũ không kìm lòng được, một lần nữa cúi đầu hôn xuống đôi môi đỏ hồng của cô một lần nữa. Chỉ là ngay khi hai cánh môi chạm vào nhau, Ngọc Khuê bừng tỉnh nhận ra việc gì đang diễn ra, cô đưa hai tay chống lên ngực của Trịnh Đình Vũ, tiếng nói nhè nhẹ từ trong cổ họng cất lên như tiếng mèo nũng nịu người ta.
"Đừng...đang ở trên xe.". Truyện Ngược
Thật may Trịnh Đình Vũ là người hiểu chuyện, không bất chấp chỗ đông người thể hiện mấy hành động yêu đương quá đà nên hắn tạm tha cho cô. Nhưng điều này không đồng nghĩa với việc hắn buông Ngọc Khuê ra, Trịnh Đình Vũ vẫn ôm khư khư trong lòng, cằm hắn tựa lên đầu cô, không cho Ngọc Khuê cơ hội lảng tránh.
"Vậy thì để lát nữa về khách sạn."
"A...có ai độc ác như em không? Vừa mới chớp thời cơ hôn anh, một giây sau đã mạnh tay đẩy ra rồi."
Bị Ngọc Khuê đẩy bất ngờ, Trịnh Đình Vũ cũng không giữ được thăng bằng mà ngã ra sau đập mạnh vào phía tay ghế, còn may là có tay ghế chứ không hắn đã ngã lăn xuống đất. Hắn chống tay lên ghế ngồi thằng người ngồi dậy rồi xoa nhẹ vào lưng ra chiều đau lắm, miệng không ngừng trách móc sự vô tâm của Ngọc Khuê.
Thấy Trịnh Đình Vũ nhăn mày như vậy, Ngọc Khuê cho rằng bản thân mình hơi quá đáng, mạnh tay quá đẩy ngã hắn, cô cuống quýt vội tiến lại kéo Trịnh Đình Vũ ngồi thẳng dậy.
"Anh có sao không?" Ngọc Khuê lo lắng hỏi.
Với một người giỏi nhất là việc chớp thời cơ như Trịnh Đình Vũ mà trong tình huống này chịu trả lời "Không sao" á? Đối diện với khuôn mặt lo lắng của Ngọc Khuê, Trịnh Đình Vũ giả vờ nhăn mày kêu đau, "Em đẩy mạnh như vậy thử nghĩ xem có sao không? Lưng anh đập vào tay ghế còn nghe thấy tiếng xương kêu "rắc" một cái đấy."
Không biêt phải khen diễn xuất của Trịnh Đình Vũ tốt quá hay do Ngọc Khuê dễ bị lừa, cô tin sái cổ lời hắn nói, cẩn thận hỏi thăm từng chút một.
"Giờ tôi phải làm sao đây?"
Trịnh Đình Vũ vẫn duy trì một cánh tay chống vào lưng, giả bộ suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Hay em đấm bóp lưng cho anh một lúc đi."
Sói đã giăng bẫy giờ chỉ chờ thỏ con chui vào. Trịnh Đình Vũ rất mừng khi nhận được cái gật đầu đồng ý của Ngọc Khuê. Thế là hắn ngồi quay lại, đưa lưng về phía Ngọc Khuê để nhờ cô xoa bóp hộ. Đôi bàn tay mềm mại đấm bóp nhẹ phần lưng vừa bị va đập mạnh của Trịnh Đình Vũ khiến hắn thoải mái vô cùng, khuôn mặt đầy thoả mãn. Nhưng đàn ông lúc nào chẳng được nước là lấn tới, đặc biệt với người phụ nữ mình yêu thì càng đòi hỏi nhiều hơn.
"Em vén áo lên xoa bóp trực tiếp đi, cách mấy lớp áo hiệu quả đấm bóp không hiệu quả lắm." Trịnh Đình Vũ mặt dày yêu cầu.
Nụ cười trên môi hắn càng thoả mãn hơn khi cảm nhận được phía sau lưng áo được vén lên, bàn tay mềm mại của cô tiếp xúc với da thịt của hắn. Đôi bàn ấy dù hơi lạnh vì thời tiết về đêm ở Lào Cai, khi tiếp xúc với cái nóng ở da thịt của Trịnh Đình Vũ như được sưởi ấm. Nhìn kiểu này cứ như là Ngọc Khuê cố tình làm trò đồi bại với Trịnh Đình Vũ nhưng ai biết được trong lòng người được hưởng kia biết bao nhiêu thoả mãn cùng suy nghĩ không đứng đắn.
Đang đắm chìm trong sự mãn nguyện khi lừa được thỏ vào hang thì Trịnh Đình Vũ chợt phát hiện ra người mình lừa không phải thỏ mà là một con sói khác. Ngọc Khuê đang đấm bóp lưng cho Trịnh Đình Vũ thì chuyển sang cấu mạnh vào lưng hắn mấy cái liên tục khiến Trịnh Đình Vu kêu đau oai oái. Người đang hưởng thụ kia đâu có biết được tình huống bất ngờ xảy ra, bị cấu mạnh như vậy chạy không kịp nên Ngọc Khuê đã cấu được mấy cái liền.
May mắn thay cuối cùng Trịnh Đình Vũ thoát được khỏi "bộ vuốt" của Ngọc Khuê chỉ tiếc trên lưng đã chi chít vết cào cấu. Hắn quay lại nhìn Ngọc Khuê bằng ánh mắt khó hiểu thì thấy môi cô nhếch lên cười đểu. Thế này là hiểu rồi, không phải Ngọc Khuê sập bẫy mà Trịnh Đình Vũ bị lừa một vố lớn.
"Lần sau anh muốn lừa ai thì nghĩ ra mấy cái trò tinh ranh hơn một tí đi. Làm gì có cái kiểu ngã đến mức xương kêu rắc một cái mà chỉ cần đấm bóp một chút là đỡ. Anh coi tôi là đứa trẻ ranh 3 tuổi à?" Ngọc Khuê nghiến răng ken két nói từng câu rõ ràng rành mạch.
Biết bản thân đã bị lộ tẩy, Trịnh Đình Vũ không giả vờ thêm nữa, điều hắn cần làm bây giờ là giúp người phụ nữ bên cạnh hạ hoả. Cái trò diễn xuất này chắc không hợp với hắn rồi, mất cả chì lẫn chài. Chưa nhờ cô đấm bóp được bao lâu đã bị cào đến mức xước hết cả da. Trịnh Đình Vũ ngồi nhích dần sát vào Ngọc Khuê, đầu dựa vào vai cô làm ra vẻ đáng thương như một con mèo nhỏ muốn có người dỗ dành.
"Anh chỉ đùa một chút thôi, đừng giận mà. Giận dỗi sẽ khiến em già đi đó."
Ngọc Khuê đẩy đầu Trịnh Đình Vũ ra, muốn kéo xa khoảng cách với hắn nhưng người đàn ông này mặt dày quá, cứ đẩy ra là lại dựa vào, cô nhích về phía cửa một chút cũng nhích theo, dính chặt không buông. Cuối cùng Ngọc Khuê bỏ cuộc mặc kệ Trịnh Đình Vũ ở bên cạnh mình làm gì thì làm còn cô lại tiếp túc ngắm cảnh đêm phía sau kính xửa xe.
Chỉ là Ngọc Khuê muốn ngồi yên cũng khó khi người bên cạnh như con sâu đo ngoáy đi ngoáy lại liên tục. Rồi không rõ từ đâu một cánh tay vòng qua vai cô, một cánh tay vòng qua bụng kéo cô vào một lồng ngực ấm áp. Ngay khi Ngọc Khuê còn bàng hoàng quay đầu lại xem người bên cạnh định giở trò gì thì đúng lúc một đôi môi hạ cánh xuống môi cô. Nụ hôn bất ngò chỉ nhẹ nhàng chớp nhoáng nhưng trong lòng Ngọc Khuê không hiểu sao lại thấy ngọt ngào đến lạ.
Giây phút này dù Trịnh Đình Vũ đã rời khỏi môi cô nhưng Ngọc Khuê vẫn không hề có động thái gì là đẩy hắn ra, cô còn đang mê man trong nụ hôn chuồn chuồn nước vừa rồi. Thấy vẻ mặt ngây ngô của Ngọc Khuê, Trịnh Đình Vũ không kìm lòng được, một lần nữa cúi đầu hôn xuống đôi môi đỏ hồng của cô một lần nữa. Chỉ là ngay khi hai cánh môi chạm vào nhau, Ngọc Khuê bừng tỉnh nhận ra việc gì đang diễn ra, cô đưa hai tay chống lên ngực của Trịnh Đình Vũ, tiếng nói nhè nhẹ từ trong cổ họng cất lên như tiếng mèo nũng nịu người ta.
"Đừng...đang ở trên xe.". Truyện Ngược
Thật may Trịnh Đình Vũ là người hiểu chuyện, không bất chấp chỗ đông người thể hiện mấy hành động yêu đương quá đà nên hắn tạm tha cho cô. Nhưng điều này không đồng nghĩa với việc hắn buông Ngọc Khuê ra, Trịnh Đình Vũ vẫn ôm khư khư trong lòng, cằm hắn tựa lên đầu cô, không cho Ngọc Khuê cơ hội lảng tránh.
"Vậy thì để lát nữa về khách sạn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.