Chương 50
Mimi Cat
15/01/2022
Vị trí bên cạnh Trịnh Đình Vũ mau chóng có người ngồi và người đó không ai khác là Trịnh Đình Nam. Hai anh em nhà này đều đẹp trai tuấn tú, doanh nhân thành đạt giờ ngồi cạnh nhau chẳng khác nào ổ hút ong bướm. Rất nhiều ánh mắt nhìn về đây đánh giá hai người đàn ông này và đặc biệt họ đều thắc mắc lí do vì sao hai anh em của tập đoàn TDV lại có mặt ở đây. Trước kia mời gãy cả lưỡi cũng không ai thèm ra mặt tham dự nay thì cả hai đều có mặt, điều này khiến nhiều người thắc mắc lí do vì sao. Đương nhiên phóng viên cũng đến hỏi mấy câu hỏi tương tự như vậy nhưng Trịnh Đình Vũ gạt hết cho Trịnh Đình Nam trả lời còn mình đi theo Ngọc Khuê.
Ôm hết trách nhiệm trước ống kính truyền thông cũng đã quen nên Trịnh Dình Nam cũng không qua lúng túng khi phải lựa chọn trả lời như thế nào cho phù hợp. Anh đưa ra một lí do đơn giản: "Do bộ sưu tập lần này của nhà thiết kế Paul thu hút được sự chú ý của anh em chúng tôi."
Trịnh Đình Vũ đi một vòng tìm Ngọc Khuê thì thấy cô đang đứng nói chuyện với một người đàn ông. Không biết cô và người kia nói chuyện gì mà cô vui vẻ cười liên tục, cảnh này không thuận mắt Trịnh Đình Vũ chút nào. Anh nhanh chóng sải bước lại gần đứng sát vào Ngọc Khuê, vòng tay qua ôm lấy eo nhỏ của cô như để tuyên bố rằng cô là hoa đã có chủ. Ngọc Khuê cũng không đẩy anh ra, trước sau mọi người cũng biết nên cô cũng chẳng cần giấu diếm gì nhiều.
"Xin chào. Anh đây là..." Paul nhìn thấy hành động thân mật của Ngọc Khuê và người đàn ông vừa tiến lại gần, anh ta không vui lắm nhưng giữ đúng phép lịch sự thì nên chào hỏi vào câu.
"Tôi là Trịnh Đình Vũ, chồng của Phạm Ngọc Khuê." Trịnh Đình Vũ đưa tay ra bắt tay chào hỏi với Paul và giới thiệu về bản thân, đặc biệt anh còn không quên nhấn mạnh mối quan hệ của anh và Ngọc Khuê nữa.
Chính bản thân Ngọc Khuê cũng ngạc nhiên không kém, không ngờ anh nói thẳng ra như vậy luôn. Bình thường sẽ là câu giới thiệu "là Tổng giám đốc của TDV" còn hôm nay chỉ cần thể diện ở cụm từ "Chồng của Phạm Ngọc Khuê". Nghĩ đến đây Ngọc Khuê vui mừng muốn nhảy cẫng lên ôm chầm lấy anh nhưng ý thức được xung quanh còn rất nhiều người nên cô phải tém tém lại một chút.
Nhìn Ngọc Khuê không nửa câu phản đối thậm chí trên khuôn mặt nở nụ cười tươi rói thì Trịnh Đình Vũ vô cùng hài lòng còn Paul thì hoàn toàn ngược lại, cố gắng duy trì nụ cười trên môi để tiếp tục câu chuyện. Nói chuyện một lúc thì tất cả các khách mời được mời tiến lại gần vị trí trung tâm sàn diễn để chụp ảnh với nhà thiết kế và các người mẫu để có những bức ảnh tuyệt đẹp trong bộ sưu tập lần này.
Buổi trình diễn thời trang kết thúc cũng là lúc chiều tối muộn, mọi người đều ra về hết. Ngồi trên xe ô tô Ngọc Khuê ngả người dựa vào Trịnh Đình Vũ, miệng liên tục kêu than đau chân do phải đi giày cao gót quá lâu trong thời tiết lạnh như thế này. Ấy vậy mà cô vẫn còn than ngắn thở dài tiếc nuối vì không có đủ thời gian lên Fansipan mà theo đúng lịch trình sáng mai họ đã phải lên xe về thành phố tiếp tục công việc rồi.
"Để lần sau đi, giải quyết tất cả mọi chuyện anh sẽ đưa con và em lên đây chơi lần nữa." Trịnh Đình Vũ vỗ vai an ủi cô.
[...]
Đến tối về khách sạn, Ngọc Khuê tắm xong nên nằm trên giường chơi điện thoại còn Trịnh Đình Vũ vẫn đang ở trong phòng tắm. Lát sau anh từ phòng tắm đi ra, trên tay bê theo một chậu nước. Anh bắt cô ngồi dậy rồi thả chân xuống, hai bàn tay giữ chân cô đặt vào chậu nước.
"Ngâm chân nước nóng đi, sẽ bớt đau hơn đó."
Đôi bàn tay anh nâng niu chân cô như báu vật, nhẹ nhàng xoa bóp cho cô. Bao cái đau sau một buổi chiều đi giày cao gót dường như chẳng còn lại chút gì. Ngọc Khuê ngồi trên giường ngắm nhìn Trịnh Đình Vũ nhẹ nhàng, trân trọng nâng niu đôi bàn chân của cô, miệng nở nụ cười đầy hạnh phúc.
Chợt chuông điện thoại reo lên, Ngọc Khuê với tay lấy máy, khi nhìn vào màn hình điện thoại cô vội gọi tên anh: "Vũ, là con gái gọi cho em."
Đôi bàn tay đang chăm chỉ xoa bóp chân cô nãy giờ chợt khựng lại. Không rõ trong đầu anh suy nghĩ điều gì, ngay sau đó tiếp tục công việc của mình, từ tốn nói một câu: "Em bật loa để anh được nghe giọng của con."
Ngọc Khuê hiểu giờ vẫn chưa phải lúc thích hợp để anh đi ra nhận mặt con mình. Nhím vẫn còn quá nhỏ, không thể lời một lời hai qua điện thoại mà nói Trịnh Đình Vũ là bố nó thì sẽ khiến nó hốt hoảng khó tin. Hơn nữa chẳng may Daria ngồi cạnh biết được điều này thì kế hoạch tỉ mỉ của cô và anh sẽ đi tong. Nên tạm thời đành vậy thôi.
Ngọc Khuê vừa nhấn nút nghe máy thì lập tức nghe được giọng con gái vô cùng trong trẻo và đáng yêu:
"Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm."
"Mẹ cũng rất nhớ con." Ngọc Khuê vui vẻ nói chuyện video call với con gái nhưng ánh mắt vẫn để ý đến vẻ mặt của Trịnh Đình Vũ. Không rõ cảm xúc của anh qua khuôn mặt nhưng cô hiểu anh rất xúc động khi nghe thấy giọng của con gái.
"Mẹ ơi hôm nay bà dì hỏi con một câu rất lạ. Bà hỏi con có muốn gặp bố không. Lạ quá mẹ nhỉ?"
Ôm hết trách nhiệm trước ống kính truyền thông cũng đã quen nên Trịnh Dình Nam cũng không qua lúng túng khi phải lựa chọn trả lời như thế nào cho phù hợp. Anh đưa ra một lí do đơn giản: "Do bộ sưu tập lần này của nhà thiết kế Paul thu hút được sự chú ý của anh em chúng tôi."
Trịnh Đình Vũ đi một vòng tìm Ngọc Khuê thì thấy cô đang đứng nói chuyện với một người đàn ông. Không biết cô và người kia nói chuyện gì mà cô vui vẻ cười liên tục, cảnh này không thuận mắt Trịnh Đình Vũ chút nào. Anh nhanh chóng sải bước lại gần đứng sát vào Ngọc Khuê, vòng tay qua ôm lấy eo nhỏ của cô như để tuyên bố rằng cô là hoa đã có chủ. Ngọc Khuê cũng không đẩy anh ra, trước sau mọi người cũng biết nên cô cũng chẳng cần giấu diếm gì nhiều.
"Xin chào. Anh đây là..." Paul nhìn thấy hành động thân mật của Ngọc Khuê và người đàn ông vừa tiến lại gần, anh ta không vui lắm nhưng giữ đúng phép lịch sự thì nên chào hỏi vào câu.
"Tôi là Trịnh Đình Vũ, chồng của Phạm Ngọc Khuê." Trịnh Đình Vũ đưa tay ra bắt tay chào hỏi với Paul và giới thiệu về bản thân, đặc biệt anh còn không quên nhấn mạnh mối quan hệ của anh và Ngọc Khuê nữa.
Chính bản thân Ngọc Khuê cũng ngạc nhiên không kém, không ngờ anh nói thẳng ra như vậy luôn. Bình thường sẽ là câu giới thiệu "là Tổng giám đốc của TDV" còn hôm nay chỉ cần thể diện ở cụm từ "Chồng của Phạm Ngọc Khuê". Nghĩ đến đây Ngọc Khuê vui mừng muốn nhảy cẫng lên ôm chầm lấy anh nhưng ý thức được xung quanh còn rất nhiều người nên cô phải tém tém lại một chút.
Nhìn Ngọc Khuê không nửa câu phản đối thậm chí trên khuôn mặt nở nụ cười tươi rói thì Trịnh Đình Vũ vô cùng hài lòng còn Paul thì hoàn toàn ngược lại, cố gắng duy trì nụ cười trên môi để tiếp tục câu chuyện. Nói chuyện một lúc thì tất cả các khách mời được mời tiến lại gần vị trí trung tâm sàn diễn để chụp ảnh với nhà thiết kế và các người mẫu để có những bức ảnh tuyệt đẹp trong bộ sưu tập lần này.
Buổi trình diễn thời trang kết thúc cũng là lúc chiều tối muộn, mọi người đều ra về hết. Ngồi trên xe ô tô Ngọc Khuê ngả người dựa vào Trịnh Đình Vũ, miệng liên tục kêu than đau chân do phải đi giày cao gót quá lâu trong thời tiết lạnh như thế này. Ấy vậy mà cô vẫn còn than ngắn thở dài tiếc nuối vì không có đủ thời gian lên Fansipan mà theo đúng lịch trình sáng mai họ đã phải lên xe về thành phố tiếp tục công việc rồi.
"Để lần sau đi, giải quyết tất cả mọi chuyện anh sẽ đưa con và em lên đây chơi lần nữa." Trịnh Đình Vũ vỗ vai an ủi cô.
[...]
Đến tối về khách sạn, Ngọc Khuê tắm xong nên nằm trên giường chơi điện thoại còn Trịnh Đình Vũ vẫn đang ở trong phòng tắm. Lát sau anh từ phòng tắm đi ra, trên tay bê theo một chậu nước. Anh bắt cô ngồi dậy rồi thả chân xuống, hai bàn tay giữ chân cô đặt vào chậu nước.
"Ngâm chân nước nóng đi, sẽ bớt đau hơn đó."
Đôi bàn tay anh nâng niu chân cô như báu vật, nhẹ nhàng xoa bóp cho cô. Bao cái đau sau một buổi chiều đi giày cao gót dường như chẳng còn lại chút gì. Ngọc Khuê ngồi trên giường ngắm nhìn Trịnh Đình Vũ nhẹ nhàng, trân trọng nâng niu đôi bàn chân của cô, miệng nở nụ cười đầy hạnh phúc.
Chợt chuông điện thoại reo lên, Ngọc Khuê với tay lấy máy, khi nhìn vào màn hình điện thoại cô vội gọi tên anh: "Vũ, là con gái gọi cho em."
Đôi bàn tay đang chăm chỉ xoa bóp chân cô nãy giờ chợt khựng lại. Không rõ trong đầu anh suy nghĩ điều gì, ngay sau đó tiếp tục công việc của mình, từ tốn nói một câu: "Em bật loa để anh được nghe giọng của con."
Ngọc Khuê hiểu giờ vẫn chưa phải lúc thích hợp để anh đi ra nhận mặt con mình. Nhím vẫn còn quá nhỏ, không thể lời một lời hai qua điện thoại mà nói Trịnh Đình Vũ là bố nó thì sẽ khiến nó hốt hoảng khó tin. Hơn nữa chẳng may Daria ngồi cạnh biết được điều này thì kế hoạch tỉ mỉ của cô và anh sẽ đi tong. Nên tạm thời đành vậy thôi.
Ngọc Khuê vừa nhấn nút nghe máy thì lập tức nghe được giọng con gái vô cùng trong trẻo và đáng yêu:
"Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm."
"Mẹ cũng rất nhớ con." Ngọc Khuê vui vẻ nói chuyện video call với con gái nhưng ánh mắt vẫn để ý đến vẻ mặt của Trịnh Đình Vũ. Không rõ cảm xúc của anh qua khuôn mặt nhưng cô hiểu anh rất xúc động khi nghe thấy giọng của con gái.
"Mẹ ơi hôm nay bà dì hỏi con một câu rất lạ. Bà hỏi con có muốn gặp bố không. Lạ quá mẹ nhỉ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.