Chương 7
Mimi Cat
15/01/2022
Trịnh Đình Vũ tỉnh dậy đã là lúc mặt trời lên cao, ánh nắng xuyên qua tấm rèm chiếu vào trong phòng ngủ. Đầu hắn đau như búa bổ, thêm chiếc khăn đã khô nước trên trán có thể nhận ra bản thân tối qua đã say đến mức phát sốt.
Trịnh Đình Vũ cựa mình một cái quay sang bên cạnh thì thấy chiếc bụng đã nhô lên một chút của Ngọc Khuê. Hắn càng bất ngờ hơn khi cô đang trong tư thế nửa nằm nửa ngồi dựa vào thành giường, nằm sát hắn.
Lẽ nào cô nằm thế này cả đêm hay sao? Chẳng dám suy nghĩ nhiều, Trịnh Đình Vũ vươn tay đỡ Ngọc Khuê nằm thẳng xuống giường. Cảm nhận được có người chạm vào, Ngọc Khuê tỉnh giấc nhưng vì quá mệt nên chẳng phản kháng lại hành động của hắn, hơn nữa lưng cô đang mỏi nhừ, không thể di chuyển được.
"Hôm qua là cô chăm sóc tôi sao?" Trịnh Đình Vũ gạt nhẹ mấy sợi tóc dính trên mặt cô ra phía sau vành tai, ánh mắt dịu dàng nhìn người con gái đang ngủ.
Cứ tưởng Ngọc Khuê đã chìm vào giấc ngủ say không nghe thấy được thì bất ngờ cô lên tiếng đáp lại hắn: "Tôi chỉ không muốn anh làm phiền con tôi. Cả đêm ốm sốt rồi cứ hát hò không để cho ai ngủ cả."
Trịnh Đình Vũ nghe vậy mà bật cười. Nhìn điệu bộ vừa nói vừa chu mỏ lên của cô như một cô vợ nhỏ đang trách cứ chồng mình vậy. Đến cả hắn cũng không nhận ra, bản thân lúc này lại dịu dàng với Ngọc Khuê đến vậy.
Hắn đưa tay đặt lên bụng cô, "Đang mang thai mà cả đêm cô nằm như vậy không tốt cho sức khoẻ đâu."
"Anh đang quan tâm tôi sao?"
"Không. Tôi đang quan tâm con mình sẽ bị cô ảnh hưởng." Trịnh Đình Vũ vội phản bác khi nghe câu hỏi vặn lại của Ngọc Khuê. Thực ra đến bản thân hắn còn chẳng biết rốt cuộc điều hắn quan tâm là cái gì, là cô hay là đứa bé.
Ngọc Khuê vì cả đêm chăm sóc Trịnh Đình Vũ nên chẳng có hơi đâu đối đáp với hắn nữa. Cô một lần nữa chùm chăn lên tới tận cổ làm một giấc ngủ no say.
[...]
Từ hôm đó đột nhiên khoảng cách giữa Trịnh Đình Vũ và Ngọc Khuê được rút ngắn lại. Đình Vũ không còn những ngày tăng ca ở qua đêm ở công ty nữa mà mỗi tối dù muộn đến đâu cũng sẽ về nhà. Hắn phát hiện ra, Ngọc Khuê không đáng ghét như hắn nghĩ. Trừ hai việc cô nhờ hắn ra thì chưa từng đòi hỏi thêm bất cứ điều gì.
Và một lí do khiến Trịnh Đình Vũ không ghét cô nữa là khi hắn điều tra được về quá khứ của Ngọc Khuê và nghe mẹ mình kể về nhà họ Phạm của ngày xưa.
Tối nay, Trịnh Đình Vũ vừa về nhà thì chạy vội vào phòng khách ôm chầm lấy Ngọc Khuê và hào hứng báo tin công ty của gia đình Phạm Phương Ngân đã bị phá sản và hắn đang chuẩn bị thu mua công ty đó. Trước cái ôm của Trịnh Đình Vũ, cô có hơi bất ngờ nhưng cô càng vui hơn khi nghe tin từ hắn.
Ngọc Khuê nhoẻn miệng cười, cảm ơn Trịnh Đình Vũ rồi kéo hắn về phía phòng ăn. Hôm nay tuỳ hứng nên cô và bà Trịnh nấu nhiều món ăn một chút, ai ngờ đúng dịp chúc mừng Trịnh Đình Vũ thành công.
Có lẽ vì niềm vui nên Trịnh Đình Vũ không để ý đến nụ cười gượng của cô gái ngồi bên cạnh.
Từ sau hôm ốm sốt đó, Trịnh Đình Vũ lấy lí do ôm cô giúp hắn dễ ngủ hơn nên tối nào Ngọc Khuê cũng trở thành chiếc gối ôm của hắn. Đêm nay cũng không ngoại lên, Trịnh Đình Vũ trèo lên giường, chui vào trong chăn ôm lấy Ngọc Khuê, thỉnh thoảng đưa tay nghịch mấy lọn tóc của cô.
Ngọc Khuê không để ý tới hắn, vì đang mang thai nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng trong mơ màng cô cảm nhận được hình như người đàn ông bên cạnh hôn lên trán mình và thì thầm: "Đợi tôi thêm một chút nữa."
[...]
Sau hai tiếng họp căng thẳng về việc thu mua công ty của nhà họ Phạm, Trịnh Đình Vũ trở về phòng của mình, thả người ngồi trên ghế giám đốc. Chưa kịp nghỉ ngơi được bao lâu, lại có người gõ cửa vào báo cáo rằng có cô gái tự nhận là vợ chưa cưới của hắn đến làm loạn muốn gặp hắn cho bằng được.
Vợ chưa cưới? Ngọc Khuê quả thật là người thích gây náo loạn nhưng với tình hình hiện tại chẳng có lí do gì để cô phải đến công ty gây rối cả, nên có thể đoán người kia chính là Phạm Phương Ngân. Trịnh Đình Vũ được thư ký báo cáo rằng cô ta khóc lóc ầm ĩ, đòi cắt cổ tay tự sát để được gặp hắn và nhờ hắn giúp công ty của ba cô ta.
Trịnh Đình Vũ chẳng còn hơi sức quan tâm tới Phạm Phương Ngân. Mục đích ban đầu của hắn khi quyết định không làm sáng tỏ mối quan hệ giữa hắn và Phạm Phương Ngân là vì muốn lợi dụng cô ta nhả tin tức cần thiết để hắn thu mua Phạm thị. Ban đầu hắn đã có ý định thu mua công ty này do đáp ứng yêu cầu của mẹ hắn và thật trùng hợp Ngọc Khuê cũng đưa ra điều kiện tương tự khiến Trịnh Đình Vũ không thể không nghi ngờ mà điều tra nhà họ Phạm.
Giờ đây giá trị của Phạm Phương Ngân đã hết, tiện đường hắn xử lí luôn việc cô ta đã từng bỏ thuốc hắn để trèo lên giường và không thể ngờ đêm đó Ngọc Khuê cũng bị cô ta dùng thuốc này để hãm hại.
Chỉ là người tính không bằng trời tính.
Ngọc Khuê chạy thoát được khỏi mấy tên đàn ông được Phạm Phương Ngân sắp xếp và đi vào đúng phòng Trịnh Đình Vũ đúng lúc hắn đang bị trúng thuốc. Thế nên mới dẫn đến hoàn cảnh như sáng hôm đó, lần đầu tiên gặp nhau của Ngọc Khuê và Trịnh Đình Vũ chính là ở trên giường.
Hoặc không hẳn vậy, đó không phải là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Trịnh Đình Vũ cựa mình một cái quay sang bên cạnh thì thấy chiếc bụng đã nhô lên một chút của Ngọc Khuê. Hắn càng bất ngờ hơn khi cô đang trong tư thế nửa nằm nửa ngồi dựa vào thành giường, nằm sát hắn.
Lẽ nào cô nằm thế này cả đêm hay sao? Chẳng dám suy nghĩ nhiều, Trịnh Đình Vũ vươn tay đỡ Ngọc Khuê nằm thẳng xuống giường. Cảm nhận được có người chạm vào, Ngọc Khuê tỉnh giấc nhưng vì quá mệt nên chẳng phản kháng lại hành động của hắn, hơn nữa lưng cô đang mỏi nhừ, không thể di chuyển được.
"Hôm qua là cô chăm sóc tôi sao?" Trịnh Đình Vũ gạt nhẹ mấy sợi tóc dính trên mặt cô ra phía sau vành tai, ánh mắt dịu dàng nhìn người con gái đang ngủ.
Cứ tưởng Ngọc Khuê đã chìm vào giấc ngủ say không nghe thấy được thì bất ngờ cô lên tiếng đáp lại hắn: "Tôi chỉ không muốn anh làm phiền con tôi. Cả đêm ốm sốt rồi cứ hát hò không để cho ai ngủ cả."
Trịnh Đình Vũ nghe vậy mà bật cười. Nhìn điệu bộ vừa nói vừa chu mỏ lên của cô như một cô vợ nhỏ đang trách cứ chồng mình vậy. Đến cả hắn cũng không nhận ra, bản thân lúc này lại dịu dàng với Ngọc Khuê đến vậy.
Hắn đưa tay đặt lên bụng cô, "Đang mang thai mà cả đêm cô nằm như vậy không tốt cho sức khoẻ đâu."
"Anh đang quan tâm tôi sao?"
"Không. Tôi đang quan tâm con mình sẽ bị cô ảnh hưởng." Trịnh Đình Vũ vội phản bác khi nghe câu hỏi vặn lại của Ngọc Khuê. Thực ra đến bản thân hắn còn chẳng biết rốt cuộc điều hắn quan tâm là cái gì, là cô hay là đứa bé.
Ngọc Khuê vì cả đêm chăm sóc Trịnh Đình Vũ nên chẳng có hơi đâu đối đáp với hắn nữa. Cô một lần nữa chùm chăn lên tới tận cổ làm một giấc ngủ no say.
[...]
Từ hôm đó đột nhiên khoảng cách giữa Trịnh Đình Vũ và Ngọc Khuê được rút ngắn lại. Đình Vũ không còn những ngày tăng ca ở qua đêm ở công ty nữa mà mỗi tối dù muộn đến đâu cũng sẽ về nhà. Hắn phát hiện ra, Ngọc Khuê không đáng ghét như hắn nghĩ. Trừ hai việc cô nhờ hắn ra thì chưa từng đòi hỏi thêm bất cứ điều gì.
Và một lí do khiến Trịnh Đình Vũ không ghét cô nữa là khi hắn điều tra được về quá khứ của Ngọc Khuê và nghe mẹ mình kể về nhà họ Phạm của ngày xưa.
Tối nay, Trịnh Đình Vũ vừa về nhà thì chạy vội vào phòng khách ôm chầm lấy Ngọc Khuê và hào hứng báo tin công ty của gia đình Phạm Phương Ngân đã bị phá sản và hắn đang chuẩn bị thu mua công ty đó. Trước cái ôm của Trịnh Đình Vũ, cô có hơi bất ngờ nhưng cô càng vui hơn khi nghe tin từ hắn.
Ngọc Khuê nhoẻn miệng cười, cảm ơn Trịnh Đình Vũ rồi kéo hắn về phía phòng ăn. Hôm nay tuỳ hứng nên cô và bà Trịnh nấu nhiều món ăn một chút, ai ngờ đúng dịp chúc mừng Trịnh Đình Vũ thành công.
Có lẽ vì niềm vui nên Trịnh Đình Vũ không để ý đến nụ cười gượng của cô gái ngồi bên cạnh.
Từ sau hôm ốm sốt đó, Trịnh Đình Vũ lấy lí do ôm cô giúp hắn dễ ngủ hơn nên tối nào Ngọc Khuê cũng trở thành chiếc gối ôm của hắn. Đêm nay cũng không ngoại lên, Trịnh Đình Vũ trèo lên giường, chui vào trong chăn ôm lấy Ngọc Khuê, thỉnh thoảng đưa tay nghịch mấy lọn tóc của cô.
Ngọc Khuê không để ý tới hắn, vì đang mang thai nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng trong mơ màng cô cảm nhận được hình như người đàn ông bên cạnh hôn lên trán mình và thì thầm: "Đợi tôi thêm một chút nữa."
[...]
Sau hai tiếng họp căng thẳng về việc thu mua công ty của nhà họ Phạm, Trịnh Đình Vũ trở về phòng của mình, thả người ngồi trên ghế giám đốc. Chưa kịp nghỉ ngơi được bao lâu, lại có người gõ cửa vào báo cáo rằng có cô gái tự nhận là vợ chưa cưới của hắn đến làm loạn muốn gặp hắn cho bằng được.
Vợ chưa cưới? Ngọc Khuê quả thật là người thích gây náo loạn nhưng với tình hình hiện tại chẳng có lí do gì để cô phải đến công ty gây rối cả, nên có thể đoán người kia chính là Phạm Phương Ngân. Trịnh Đình Vũ được thư ký báo cáo rằng cô ta khóc lóc ầm ĩ, đòi cắt cổ tay tự sát để được gặp hắn và nhờ hắn giúp công ty của ba cô ta.
Trịnh Đình Vũ chẳng còn hơi sức quan tâm tới Phạm Phương Ngân. Mục đích ban đầu của hắn khi quyết định không làm sáng tỏ mối quan hệ giữa hắn và Phạm Phương Ngân là vì muốn lợi dụng cô ta nhả tin tức cần thiết để hắn thu mua Phạm thị. Ban đầu hắn đã có ý định thu mua công ty này do đáp ứng yêu cầu của mẹ hắn và thật trùng hợp Ngọc Khuê cũng đưa ra điều kiện tương tự khiến Trịnh Đình Vũ không thể không nghi ngờ mà điều tra nhà họ Phạm.
Giờ đây giá trị của Phạm Phương Ngân đã hết, tiện đường hắn xử lí luôn việc cô ta đã từng bỏ thuốc hắn để trèo lên giường và không thể ngờ đêm đó Ngọc Khuê cũng bị cô ta dùng thuốc này để hãm hại.
Chỉ là người tính không bằng trời tính.
Ngọc Khuê chạy thoát được khỏi mấy tên đàn ông được Phạm Phương Ngân sắp xếp và đi vào đúng phòng Trịnh Đình Vũ đúng lúc hắn đang bị trúng thuốc. Thế nên mới dẫn đến hoàn cảnh như sáng hôm đó, lần đầu tiên gặp nhau của Ngọc Khuê và Trịnh Đình Vũ chính là ở trên giường.
Hoặc không hẳn vậy, đó không phải là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.