Hóa Ra Em Là Vị Hôn Thê Của Anh
Chương 34: H+
Dương Dương
07/06/2021
**Trung Quốc
Khách sạn Hàng Châu**
" Bắt ả lại cho ta. Mau bắt ả lại "
Một đám người đang đuổi bắt một cô gái. Cô gái đó không ai khác chính là Nghiên Dương. Đúng vậy sau khi cô từ biệt Eva ở sân bay thì cô đã đến Trung Quốc. Lâm Mỹ Lệ đã có mật thám báo là cô đã về nước liền cho người đuổi bắt cô khi cô đang đi trên đường. Hốt quá cô liền chạy luôn vào đây. Bỗng một cái " Bịch.."
Cô đâm thằng vào một người đàn ông khi chạy trốn bọn chúng. Người đàn ông nhìn xuống, to mắt nhìn cô. Sau đó cô nép vào người anh. Bọn chúng đã đuổi tới
"Các người định bắt cô ấy đi " Anh lạnh lùng lên tiếng
" Đúng chúng tôi.. chúng.. chú..ng. tôi định bắt cô ta đi Trịnh tổng " Chúng sợ hãi lắp bắp
"Nếu tôi nói cô ấy là người của tôi các anh không có quyền bắt thì sao "
" Mong anh đừng làm khó chúng tôi "
Sau đó anh không nói lời nào nắm chặt tay cô vứt lại tờ chi phiếu.
" Viết số tiền các người muốn tôi mua cô ấy "
Sao vậy? Cô thấy nhói tim quá. Mặc dù anh đã giúp cô khỏi bọn kia nhưng là anh mua cô không phải giúp. Cô thấy hụt hẫng và hơi nhói đau trong lòng khi nghe những điều đó.
**Trịnh gia**
Anh vẫn nắm chặt lấy tay cô bước vào nhà dưới bao con mắt ngỡ ngàng của đám người làm. Cô đau cổ tay nhưng cũng không lên tiếng
" Trình Tranh cuối cùng em cũng tìm thấy anh rồi "
Thấy anh không nói gì mà chỉ kéo tay cô đi. Cô nói
"Tranh anh đi định dẫn em đi đâu "
" Im miệng rồi đi theo tôi lên lầu "
Trong phòng anh kéo mạnh tay cô làm cô ngã xuống giường.
"Tranh anh định làm gì vậy. Sao anh lại hành động như vậy. Không giống anh của trước kia chút nào "
" Thằng đó bỏ cô rồi sao. Bây giờ cô về đây tìm tôi để chơi tôi một vố như năm xưa chứ gì. Tôi nói cho cô biết không có đâu "
Cô không hiểu anh đang nói cái gì
" Anh đang nói cái gì vậy "
" Cô vẫn giả bộ ngây thơ sao. Không có chuyện gì xảy ra sao. Thật đáng ghét "
Anh quỳ xuống giường bóp lấy miệng cô thật mạnh. Cô cảm nhận như xương hàm của mình như sắp bị anh bóp vỡ vụn.
" Cô nghe cho rõ đây, những gì trước đây cô làm với tôi tôi sẽ trả lại gấp bội từng thứ từng thứ một "
" Chẳng phải cô ham tiền lắm sao. Ngủ với tôi một đêm sẽ được 100 triệu tệ. Và nói cho cô biết cô có ngủ với tôi cả đời cunhx không trả hết được những gì cô làm với tôi. Cô nghe rõ chưa "
Nước mắt cô hai hàng tuôn rơi. Cô dặn từng giọng vì bị anh bóp miệng
"Tranh...ngh.e..em... nói.."
" Nhìn cái bản mặt ngây thơ giả nai của cô khiến tôi buồn nôn "
" Không.. ngh..e....."
Chưa để cô nói hết câu anh đã cúi xuống ngậm lấy đôi môi căng mọng, trái tim ngọt ngào của cô. Anh ngấu nghiến thơm mút đôi môi cô như muốn dồn hết sự thù hận vậy. Anh lấy lưỡi tách hai hàm răng trắng bóng của cô ra rồi tiến sâu vào bên trong quấn lấy lưỡi cô mà mút khám phá từng ngóc ngách trong khoang miệng cô như không muốn bỏ qua tất cả dư vị nào của cô.
Anh hôn cho tới khi nào đôi môi của cô sưng đỏ mới chịu rời bỏ tiến xuống chiếc cổ trắng nõn của cô. Anh xé toang chiếc áo sơ mi trắng của cô xuống sàn không thương tiếc. Anh xoa nắn đôi bồng đào của cô từ lớp áo con bên ngoài. Không chịu nổi việc không tiếp xúc trực tiếp anh giựt mạnh chiếc áo con. Hai quả bồng đào to đầy đặn hiện ra trước mắt anh. Anh cúi xuống tha hồ ngấu nghiến, liếm láp. Anh nghịch nghịch rồi cắn nhẹ nụ hoa làm nó ứa máu.
Cô đau đớn khi nghe những gì anh nói. Cô vẫn chưa kịp tiêu hóa những thứ đó. Cô không hiểu tại sao anh lại nói như vậy lại hành xử với cô như vậy. Cô cố gắng vùng vẫy. Đúng là cô muốn trao trái tim này, tâm hồn này, thể xác này cho anh nhưng không phải trong trường hợp này. Anh đây là đang hành hạ cô chứ không phải yêu chiều cô.
Khách sạn Hàng Châu**
" Bắt ả lại cho ta. Mau bắt ả lại "
Một đám người đang đuổi bắt một cô gái. Cô gái đó không ai khác chính là Nghiên Dương. Đúng vậy sau khi cô từ biệt Eva ở sân bay thì cô đã đến Trung Quốc. Lâm Mỹ Lệ đã có mật thám báo là cô đã về nước liền cho người đuổi bắt cô khi cô đang đi trên đường. Hốt quá cô liền chạy luôn vào đây. Bỗng một cái " Bịch.."
Cô đâm thằng vào một người đàn ông khi chạy trốn bọn chúng. Người đàn ông nhìn xuống, to mắt nhìn cô. Sau đó cô nép vào người anh. Bọn chúng đã đuổi tới
"Các người định bắt cô ấy đi " Anh lạnh lùng lên tiếng
" Đúng chúng tôi.. chúng.. chú..ng. tôi định bắt cô ta đi Trịnh tổng " Chúng sợ hãi lắp bắp
"Nếu tôi nói cô ấy là người của tôi các anh không có quyền bắt thì sao "
" Mong anh đừng làm khó chúng tôi "
Sau đó anh không nói lời nào nắm chặt tay cô vứt lại tờ chi phiếu.
" Viết số tiền các người muốn tôi mua cô ấy "
Sao vậy? Cô thấy nhói tim quá. Mặc dù anh đã giúp cô khỏi bọn kia nhưng là anh mua cô không phải giúp. Cô thấy hụt hẫng và hơi nhói đau trong lòng khi nghe những điều đó.
**Trịnh gia**
Anh vẫn nắm chặt lấy tay cô bước vào nhà dưới bao con mắt ngỡ ngàng của đám người làm. Cô đau cổ tay nhưng cũng không lên tiếng
" Trình Tranh cuối cùng em cũng tìm thấy anh rồi "
Thấy anh không nói gì mà chỉ kéo tay cô đi. Cô nói
"Tranh anh đi định dẫn em đi đâu "
" Im miệng rồi đi theo tôi lên lầu "
Trong phòng anh kéo mạnh tay cô làm cô ngã xuống giường.
"Tranh anh định làm gì vậy. Sao anh lại hành động như vậy. Không giống anh của trước kia chút nào "
" Thằng đó bỏ cô rồi sao. Bây giờ cô về đây tìm tôi để chơi tôi một vố như năm xưa chứ gì. Tôi nói cho cô biết không có đâu "
Cô không hiểu anh đang nói cái gì
" Anh đang nói cái gì vậy "
" Cô vẫn giả bộ ngây thơ sao. Không có chuyện gì xảy ra sao. Thật đáng ghét "
Anh quỳ xuống giường bóp lấy miệng cô thật mạnh. Cô cảm nhận như xương hàm của mình như sắp bị anh bóp vỡ vụn.
" Cô nghe cho rõ đây, những gì trước đây cô làm với tôi tôi sẽ trả lại gấp bội từng thứ từng thứ một "
" Chẳng phải cô ham tiền lắm sao. Ngủ với tôi một đêm sẽ được 100 triệu tệ. Và nói cho cô biết cô có ngủ với tôi cả đời cunhx không trả hết được những gì cô làm với tôi. Cô nghe rõ chưa "
Nước mắt cô hai hàng tuôn rơi. Cô dặn từng giọng vì bị anh bóp miệng
"Tranh...ngh.e..em... nói.."
" Nhìn cái bản mặt ngây thơ giả nai của cô khiến tôi buồn nôn "
" Không.. ngh..e....."
Chưa để cô nói hết câu anh đã cúi xuống ngậm lấy đôi môi căng mọng, trái tim ngọt ngào của cô. Anh ngấu nghiến thơm mút đôi môi cô như muốn dồn hết sự thù hận vậy. Anh lấy lưỡi tách hai hàm răng trắng bóng của cô ra rồi tiến sâu vào bên trong quấn lấy lưỡi cô mà mút khám phá từng ngóc ngách trong khoang miệng cô như không muốn bỏ qua tất cả dư vị nào của cô.
Anh hôn cho tới khi nào đôi môi của cô sưng đỏ mới chịu rời bỏ tiến xuống chiếc cổ trắng nõn của cô. Anh xé toang chiếc áo sơ mi trắng của cô xuống sàn không thương tiếc. Anh xoa nắn đôi bồng đào của cô từ lớp áo con bên ngoài. Không chịu nổi việc không tiếp xúc trực tiếp anh giựt mạnh chiếc áo con. Hai quả bồng đào to đầy đặn hiện ra trước mắt anh. Anh cúi xuống tha hồ ngấu nghiến, liếm láp. Anh nghịch nghịch rồi cắn nhẹ nụ hoa làm nó ứa máu.
Cô đau đớn khi nghe những gì anh nói. Cô vẫn chưa kịp tiêu hóa những thứ đó. Cô không hiểu tại sao anh lại nói như vậy lại hành xử với cô như vậy. Cô cố gắng vùng vẫy. Đúng là cô muốn trao trái tim này, tâm hồn này, thể xác này cho anh nhưng không phải trong trường hợp này. Anh đây là đang hành hạ cô chứ không phải yêu chiều cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.