Hóa Ra Em Là Vị Hôn Thê Của Anh
Chương 1: Hạnh phúc là do mình tự quyết định!
Dương Dương
07/06/2021
Trong một căn phòng toàn là màu hồng với một chiếc giường theo kiểu công chúa trong chuyện cổ tích. Bàn học tập cũng là một sắc màu tươi sáng - hồng. Căn phòng rất đẹp được thiết kế như cung điện của một nàng công chúa thực thụ trong chuyện cổ tích.
Trên chiếc giường với đầy ắp những chú thú bông như lợn, mèo, cá sấu màu hồng. Và một nàng công chúa rất xinh đẹp, rất diễm lệ, kiêu sa vẫn đang nhắm đôi mắt ngủ mặc cho mặt trời đang chói thẳng vào mắt cô.
Bỗng " cạch ". Tiếng mở cửa căn phòng tràn ngập trong sắc hồng. Đó là mẹ của cô- Lâm Hạ Vũ bước vào. Bà tiến đến gần chiếc giường của cô hơn.
" Công chúa nhỏ mặt trời đã lên rồi con vẫn còn chưa dậy sao "
" Mẹ con đã lớn rồi,con 18 tuổi rồi, mẹ đừng gọi con là công chúa nhỏ có được không "
" Con mau dậy làm vệ sinh cá nhân đi rồi đi mua sắm cùng mẹ "
" Sao phải đi mua sắm chứ mẹ nhìn phòng con xem quần áo ngập đến trần nhà rồi ". Cô vừa nằm ngủ vừa nói
" Không được mai là một ngày quan trọng tất nhiên con phải chỉnh chu ra dáng một tiểu thư của Lâm gia chứ ". Mẹ cô nặng giọng hơn không còn nhẹ nhàng như trước nữa
"Ngày gì mà quan trọng vậy mẹ "
" Đi xem mắt vị hôn phu của con "
Cô liền bật người dậy khỏi chiếc giường, mở to đôi mắt đen nháy, trong veo như làn nước mùa thu ngạc nhiên hỏi:
" Xem mắt sao? Sao con không biết chuyện này?"
" Thì bây giờ con biết rồi đấy thôi"
" Thời đại nào rồi mà vẫn hứa hôn, xem mặt cơ chứ. Hạnh phúc là do mình tự lựa chọn cơ mà nên con không đi có được không?"
" Không được. Con mau ngồi dậy cho mẹ ". Mẹ cô tức giận nói
" Con biết rồi. Mẹ xuống nhà trước đi lát nữa con sẽ xuống sau "
Sau đó mẹ cô bước ra khỏi phòng và đóng cửa phòng lại. Một mình cô ngồi trong căn phòng xung quanh là những con thú bông. Cô bực tức mà cầm những chú thú bông dễ thương ném thẳng xuống đất.
" Thật đáng ghét! Xem mặt... xem mặt...! Cũng không biết tên kia thế nào? Có là một người đẹp trai hay không, tốt bụng hay không hay lại là một tên tra nam biến thái? Nhưng dù gì mình cũng nhất quyết không gặp anh ta "
Cô vẫn ngồi lì trên giường mà càu nhàu. Một lúc sau, cô mới chịu rời khỏi chiếc giường thân yêu đi làm vệ sinh cá nhân.
Một lát sau, cô làm vệ sinh cá nhân xong thì vào phòng phối đồ. Ngồi trước chiếc gương cô được nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng nhất ở Mỹ là Ana tạo kiểu tóc cho. Và kiểu tóc của cô được phối với một chiếc váy màu trắng dài đến cổ chân ôm sát eo để lộ rõ vòng eo con kiến của cô. Bây giờ nhìn cô không khác gì một nàng công chúa thực sự bước ra từ chuyện cổ tích.
Sau gần hai tiếng tạo tóc và phối đồ cô bắt bước ra khỏi phòng tạo đồ và bước xuống nhà.
Xuống đến dưới nhà cô đã thấy sẵn một bàn thức ăn rất to nhưng toàn là món giảm cân và giữ dáng mà hôm nào cô cũng phải ăn đến phát ngán.
Thấy cô đứng đờ người nhìn bàn thức ăn. Mẹ cô mỉm cười:
" Công chúa nhỏ mau lại đây ngồi đi con. Rất được, rất xinh,con gái của mẹ là nhất!"
Ngồi xuống bàn ăn chưa được bao lâu cô đã đứng dậy vì những thứ ấy cô không thể nào nuốt nổi nữa
" Con no rồi. Mẹ cứ ăn tiếp đi "
" No rồi sao? Vậy ra xe đợi mẹ đi, lát nữa mẹ sẽ ra "
Cô cầm chiếc túi xách hàng hiệu, phiên bản giới hạn màu trắng đi ra xe ngồi còn mẹ cô thì vẫn vui vẻ mà ăn ngon lành.
" *Hạnh phúc đâu dễ kiếm tìm
Nhưng khi đã có, ta sẽ chìm mà không biết lối ra
Có đau, có khổ, có buồn
Nhưng khi có nó cuộc sống mới trọn vẹn
Hãy cứ sống hết mình với **tình yêu**
*Để khi ra đi không điều gì phải luyến lưu**"
Trên chiếc giường với đầy ắp những chú thú bông như lợn, mèo, cá sấu màu hồng. Và một nàng công chúa rất xinh đẹp, rất diễm lệ, kiêu sa vẫn đang nhắm đôi mắt ngủ mặc cho mặt trời đang chói thẳng vào mắt cô.
Bỗng " cạch ". Tiếng mở cửa căn phòng tràn ngập trong sắc hồng. Đó là mẹ của cô- Lâm Hạ Vũ bước vào. Bà tiến đến gần chiếc giường của cô hơn.
" Công chúa nhỏ mặt trời đã lên rồi con vẫn còn chưa dậy sao "
" Mẹ con đã lớn rồi,con 18 tuổi rồi, mẹ đừng gọi con là công chúa nhỏ có được không "
" Con mau dậy làm vệ sinh cá nhân đi rồi đi mua sắm cùng mẹ "
" Sao phải đi mua sắm chứ mẹ nhìn phòng con xem quần áo ngập đến trần nhà rồi ". Cô vừa nằm ngủ vừa nói
" Không được mai là một ngày quan trọng tất nhiên con phải chỉnh chu ra dáng một tiểu thư của Lâm gia chứ ". Mẹ cô nặng giọng hơn không còn nhẹ nhàng như trước nữa
"Ngày gì mà quan trọng vậy mẹ "
" Đi xem mắt vị hôn phu của con "
Cô liền bật người dậy khỏi chiếc giường, mở to đôi mắt đen nháy, trong veo như làn nước mùa thu ngạc nhiên hỏi:
" Xem mắt sao? Sao con không biết chuyện này?"
" Thì bây giờ con biết rồi đấy thôi"
" Thời đại nào rồi mà vẫn hứa hôn, xem mặt cơ chứ. Hạnh phúc là do mình tự lựa chọn cơ mà nên con không đi có được không?"
" Không được. Con mau ngồi dậy cho mẹ ". Mẹ cô tức giận nói
" Con biết rồi. Mẹ xuống nhà trước đi lát nữa con sẽ xuống sau "
Sau đó mẹ cô bước ra khỏi phòng và đóng cửa phòng lại. Một mình cô ngồi trong căn phòng xung quanh là những con thú bông. Cô bực tức mà cầm những chú thú bông dễ thương ném thẳng xuống đất.
" Thật đáng ghét! Xem mặt... xem mặt...! Cũng không biết tên kia thế nào? Có là một người đẹp trai hay không, tốt bụng hay không hay lại là một tên tra nam biến thái? Nhưng dù gì mình cũng nhất quyết không gặp anh ta "
Cô vẫn ngồi lì trên giường mà càu nhàu. Một lúc sau, cô mới chịu rời khỏi chiếc giường thân yêu đi làm vệ sinh cá nhân.
Một lát sau, cô làm vệ sinh cá nhân xong thì vào phòng phối đồ. Ngồi trước chiếc gương cô được nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng nhất ở Mỹ là Ana tạo kiểu tóc cho. Và kiểu tóc của cô được phối với một chiếc váy màu trắng dài đến cổ chân ôm sát eo để lộ rõ vòng eo con kiến của cô. Bây giờ nhìn cô không khác gì một nàng công chúa thực sự bước ra từ chuyện cổ tích.
Sau gần hai tiếng tạo tóc và phối đồ cô bắt bước ra khỏi phòng tạo đồ và bước xuống nhà.
Xuống đến dưới nhà cô đã thấy sẵn một bàn thức ăn rất to nhưng toàn là món giảm cân và giữ dáng mà hôm nào cô cũng phải ăn đến phát ngán.
Thấy cô đứng đờ người nhìn bàn thức ăn. Mẹ cô mỉm cười:
" Công chúa nhỏ mau lại đây ngồi đi con. Rất được, rất xinh,con gái của mẹ là nhất!"
Ngồi xuống bàn ăn chưa được bao lâu cô đã đứng dậy vì những thứ ấy cô không thể nào nuốt nổi nữa
" Con no rồi. Mẹ cứ ăn tiếp đi "
" No rồi sao? Vậy ra xe đợi mẹ đi, lát nữa mẹ sẽ ra "
Cô cầm chiếc túi xách hàng hiệu, phiên bản giới hạn màu trắng đi ra xe ngồi còn mẹ cô thì vẫn vui vẻ mà ăn ngon lành.
" *Hạnh phúc đâu dễ kiếm tìm
Nhưng khi đã có, ta sẽ chìm mà không biết lối ra
Có đau, có khổ, có buồn
Nhưng khi có nó cuộc sống mới trọn vẹn
Hãy cứ sống hết mình với **tình yêu**
*Để khi ra đi không điều gì phải luyến lưu**"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.