Hóa Ra Em Là Vị Hôn Thê Của Anh
Chương 55: Lâm Hạ Vũ tỉnh lại
Dương Dương
07/06/2021
Một tuần sau, Enmily được ra viện, cả Bella và Trình Tranh đều đến để đón cậu xuất viện. Hai người thu xếp quần áo cho cậu rồi Trình Tranh bế cậu ra xe. Khi Bella định rời đi thì Trình Tranh đã nắm tay cô lại.
" Một hôm cuối cùng thôi, ở cùng anh và con được không?"
Cô còn đang ngập ngừng thì Enmily từ trong xe bước xuống cầm tay cô nài nỉ.
" Mẹ có thể đi chơi cùng con ngày hôm nay được không?"
Không muốn con trai buồn lòng cô khẽ cười rồi khẽ gật đầu bước lên xe. Anh và cô ngồi cùng nhau còn Enmily thì ngồi lên đùi Trình Tranh. Một nhà ba người hạnh phúc biết bao nhưng khoảnh khắc này đâu phải là khoảnh khắc mãi mãi.
Đến Trịnh gia đưa quần áo và đồ đạc cho người làm cất. Xong xuôi chiếc xe lại tiếp tục hành trình một ngày. Trong xe, Trình Tranh ôm Enmily và hỏi.
" Hôm nay ba sẽ đưa con đến một nơi rất tuyệt vời, chịu không?"
" Vâng "
Chiếc xe dừng lại tại một địa điểm. Đó chính là công viên, là nơi se duyên cho anh và cô. Trình Tranh bế Enmily cùng Bella đi vào. Họ cùng nhau chơi trò đu quay rồi cùng nhau ăn kem thoả thích. Những bức hình gia đình vui vẻ của họ cũng được lưu vào máy của anh.
Đến trưa họ cùng nhau đi phở rồi cùng nhau đến cô nhi viện Tình Thương để chơi cùng các em nhỏ mồ côi ở đó. Đến xế chiều ba người cùng nhau ra biển ngắm hoàng hôn. Và như vậy là một ngày đã kết thúc. Kết thúc trong sự hạnh phúc và cũng bắt đầu cho những ngày đau khổ sau này. Chiếc xe lại trở về Trịnh gia.
" Con phải ngủ sớm biết không?" Cô nhắc nhở.
" Mẹ không ở đây cùng con và ba sao?"
" Mẹ sẽ thường xuyên đến thăm con nếu như con muốn "
Cậu bé thơm nhẹ lên má cô rồi chúc cô ngủ ngon. Sau đó theo người làm lên phòng mà anh đã chuẩn bị sẵn cho cậu. Lúc này chỉ còn anh và cô, và một lần nữa anh lại phải chứng kiến hình bóng cô xa dần, xa dần nơi đây.
" Vậy tôi về đây "
" Để anh đưa em về. Cũng muộn rồi em về một mình không an toàn "
" Không sao tôi gọi tài xế tới đón rồi"
" Vậy để anh tiễn em ra cổng "
" Ừm "
Ra đến cổng anh ngập ngừng rồi hôn nhẹ lên bờ môi cô.
" Cảm ơn em vì ngày hôm nay đã đi chơi cùng anh và con. Có lẽ hôm nay là ngày tuyệt vời nhất đối với anh "
" Tôi cũng chỉ vì Enmily thôi"
Anh vuốt nhẹ mái tóc dài bồng bềnh của cô.
" Anh rất yêu em"
Lúc này tài xế của cô đã tới, cô bước lên xe. Chiếc xe dần chuyển động. Anh vẫn đứng đó một hồi lâu, đứng nhìn hình bóng người con gái anh yêu xa dần, xa dần. Lòng anh cảm thấy không nỡ nhưng cũng đành phải nỡ.
Trên xe cô nhận được một cuộc điện thoại từ Eva.
" Alo mẹ Eva"
" Bella, mẹ có một tin tốt muốn báo cho con "
" Sao ạ?"
" Mẹ con tỉnh rồi, bây giờ bác sĩ đang kiểm tra lại cho bà ấy. Mẹ con đang dần tập đi"
Cô xúc động không nói nên lời. Cô chờ đợi ngày này đã rất lâu, rất lâu rồi.
" Mẹ nói sao? Mẹ con tỉnh rồi"
" Ừm... sáng nay bà ấy đã có dấu hiệu tỉnh lại, mẹ liền kêu bác sĩ "
" Con sẽ đặt vé máy bay về luôn "
Sau đó cô nói với tài xế.
" Bác à lái xe ra thẳng sân bay dùm cháu "
**Trịnh gia**
Hai ba con đang nằm trên một chiếc giường thủ thỉ với nhau.
" Ba đọc truyện cho con nghe đi. Bởi vì trước khi đi ngủ mẹ hay đọc truyện cho con nghe "
" Vậy sao? Vậy mẹ hay đọc cho con nghe chuyện gì "
" Mẹ hay đọc cho con nghe chuyện công chúa và hoàng tử. Mẹ vừa đọc nước mắt mẹ vừa rơi"
" Mẹ khóc sao"
" Ừm.... Mẹ rất hay như thế, mẹ hay cầm hình ba rồi khóc một mình suốt đêm. Khi hỏi, mẹ chỉ bảo bụi bay vào mắt thôi"
Anh suy ngẫm về lời cậu mà lòng chợt nhói đau. Anh lại mở điện thoại cho cậu xem mấy tấm hình ba người vui vẻ mà hôm nay anh chụp được.
????????????
" Một hôm cuối cùng thôi, ở cùng anh và con được không?"
Cô còn đang ngập ngừng thì Enmily từ trong xe bước xuống cầm tay cô nài nỉ.
" Mẹ có thể đi chơi cùng con ngày hôm nay được không?"
Không muốn con trai buồn lòng cô khẽ cười rồi khẽ gật đầu bước lên xe. Anh và cô ngồi cùng nhau còn Enmily thì ngồi lên đùi Trình Tranh. Một nhà ba người hạnh phúc biết bao nhưng khoảnh khắc này đâu phải là khoảnh khắc mãi mãi.
Đến Trịnh gia đưa quần áo và đồ đạc cho người làm cất. Xong xuôi chiếc xe lại tiếp tục hành trình một ngày. Trong xe, Trình Tranh ôm Enmily và hỏi.
" Hôm nay ba sẽ đưa con đến một nơi rất tuyệt vời, chịu không?"
" Vâng "
Chiếc xe dừng lại tại một địa điểm. Đó chính là công viên, là nơi se duyên cho anh và cô. Trình Tranh bế Enmily cùng Bella đi vào. Họ cùng nhau chơi trò đu quay rồi cùng nhau ăn kem thoả thích. Những bức hình gia đình vui vẻ của họ cũng được lưu vào máy của anh.
Đến trưa họ cùng nhau đi phở rồi cùng nhau đến cô nhi viện Tình Thương để chơi cùng các em nhỏ mồ côi ở đó. Đến xế chiều ba người cùng nhau ra biển ngắm hoàng hôn. Và như vậy là một ngày đã kết thúc. Kết thúc trong sự hạnh phúc và cũng bắt đầu cho những ngày đau khổ sau này. Chiếc xe lại trở về Trịnh gia.
" Con phải ngủ sớm biết không?" Cô nhắc nhở.
" Mẹ không ở đây cùng con và ba sao?"
" Mẹ sẽ thường xuyên đến thăm con nếu như con muốn "
Cậu bé thơm nhẹ lên má cô rồi chúc cô ngủ ngon. Sau đó theo người làm lên phòng mà anh đã chuẩn bị sẵn cho cậu. Lúc này chỉ còn anh và cô, và một lần nữa anh lại phải chứng kiến hình bóng cô xa dần, xa dần nơi đây.
" Vậy tôi về đây "
" Để anh đưa em về. Cũng muộn rồi em về một mình không an toàn "
" Không sao tôi gọi tài xế tới đón rồi"
" Vậy để anh tiễn em ra cổng "
" Ừm "
Ra đến cổng anh ngập ngừng rồi hôn nhẹ lên bờ môi cô.
" Cảm ơn em vì ngày hôm nay đã đi chơi cùng anh và con. Có lẽ hôm nay là ngày tuyệt vời nhất đối với anh "
" Tôi cũng chỉ vì Enmily thôi"
Anh vuốt nhẹ mái tóc dài bồng bềnh của cô.
" Anh rất yêu em"
Lúc này tài xế của cô đã tới, cô bước lên xe. Chiếc xe dần chuyển động. Anh vẫn đứng đó một hồi lâu, đứng nhìn hình bóng người con gái anh yêu xa dần, xa dần. Lòng anh cảm thấy không nỡ nhưng cũng đành phải nỡ.
Trên xe cô nhận được một cuộc điện thoại từ Eva.
" Alo mẹ Eva"
" Bella, mẹ có một tin tốt muốn báo cho con "
" Sao ạ?"
" Mẹ con tỉnh rồi, bây giờ bác sĩ đang kiểm tra lại cho bà ấy. Mẹ con đang dần tập đi"
Cô xúc động không nói nên lời. Cô chờ đợi ngày này đã rất lâu, rất lâu rồi.
" Mẹ nói sao? Mẹ con tỉnh rồi"
" Ừm... sáng nay bà ấy đã có dấu hiệu tỉnh lại, mẹ liền kêu bác sĩ "
" Con sẽ đặt vé máy bay về luôn "
Sau đó cô nói với tài xế.
" Bác à lái xe ra thẳng sân bay dùm cháu "
**Trịnh gia**
Hai ba con đang nằm trên một chiếc giường thủ thỉ với nhau.
" Ba đọc truyện cho con nghe đi. Bởi vì trước khi đi ngủ mẹ hay đọc truyện cho con nghe "
" Vậy sao? Vậy mẹ hay đọc cho con nghe chuyện gì "
" Mẹ hay đọc cho con nghe chuyện công chúa và hoàng tử. Mẹ vừa đọc nước mắt mẹ vừa rơi"
" Mẹ khóc sao"
" Ừm.... Mẹ rất hay như thế, mẹ hay cầm hình ba rồi khóc một mình suốt đêm. Khi hỏi, mẹ chỉ bảo bụi bay vào mắt thôi"
Anh suy ngẫm về lời cậu mà lòng chợt nhói đau. Anh lại mở điện thoại cho cậu xem mấy tấm hình ba người vui vẻ mà hôm nay anh chụp được.
????????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.